3 thg 4, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 8


***
Quả thật Liên Phong bị bỏ thuốc trong rượu. Nhưng thủ phạm không phải Bạch Liên mà là Đỗ Cảnh.

Vì sao Đỗ Cảnh kê đơn cho Liên Phong? Nguyên nhân rất đơn giản, vì muốn mỹ nhân cười. Mà mỹ nhân này chính là Bạch Liên đang đứng trong phòng đây.

Chuyện này nói ra thật dài dòng.

Nói đến đầu bài của Ý Hồng Lâu Bạch Liên, cứ nghĩ nam nhân muốn gặp nàng có thể xếp thành hàng dài ra đến đầu phố nhưng Bạch Liên rất ít tiếp khách, chỉ có vài người được xem trọng, Đỗ Cảnh là một trong số đó.

Đỗ Cảnh phong lưu, đó là chuyện nam nữ già trẻ toàn kinh thành đều biết nhưng hắn vẫn có thể duy trì khí thế cao như vậy, ngoại trừ thân phận hoàng tử còn có một nguyên nhân rất lớn, hắn hiểu được tâm tư nữ nhân, phàm là nữ tử từng tiếp xúc với hắn, cho dù cuối cùng bị hắn vứt bỏ, đa phần cũng chỉ nói lời tốt đẹp cho hắn. Nói trắng ra là, nam nhân này có thủ đoạn.

Đỗ Cảnh thích Bạch Liên, thấy nàng luôn buồn bực không vui, nhiều lần tìm hiểu, rốt cục đã biết nguyên nhân. Thì ra trước khi Bạch Liên bán mình, từng là con gái một thương nhân, theo cha lên kinh buôn bán, trên đường gặp sơn tặc, đối phương chẳng những đoạt ngân lượng lại mơ ước mỹ mạo của nàng, dục vọng khôn cùng.

Lúc đó Liên Phong xuất cung hành sự tình cờ đã cứu một nhà bọn họ. Từ đó, cô gái nảy xuân tâm, vẫn tính lấy thân báo đáp ân nhân.

Sau lại, việc kinh doanh nhà Bạch Liên thất bại, cửa nát nhà tan, nàng cũng bị chủ nợ bán vào thanh lâu nhưng ý nghĩ lấy thân báo đáp Liên Phong trong đầu vẫn không tài nào dứt ra được.

Biết được nguyện vọng của Bạch Liên, Đỗ Cảnh vì muốn mỹ nhân cười, liền nghĩ ra chủ ý này. Nói gì thì Đỗ Cảnh cũng là một thiên cổ kỳ nhân, vì nữ nhân mình thích có thể giúp nàng tìm nam nhân khác, trách sao nữ nhân từng quen hắn đều nguyện chết vì hắn.

Thế cho nên mới có một màn như hôm nay.

"Ngươi bỏ gì trong rượu?"

Ngay khi Liên Phong nói xong câu đó, nội tâm Lâm San bắt đầu mênh mông: “Ôi! Chuyện tình cẩu huyết như vậy mình cũng chứng kiến được, thật hưng phấn! Thật khiến người ta kích động! (=_ =)

Nhưng rất nhanh, nàng không hưng phấn nổi, chỉ thấy Đỗ Cảnh không biết từ khi nào bỗng gọi rất nhiều thủ hạ có võ công đến, nhìn Liên Phong như hổ rình mồi.

"Đoạt đao của hắn." Đỗ Cảnh ra lệnh, những người đó đều hướng về Liên Phong.

Đao? Lâm San giật mình, nhất thời như gà bị cắt tiết. Ngươi là hoàng tử, thế nhưng vì kim đao lại hạ độc đại nội thị vệ! Ngươi có phải là người nữa hay không! Đao này giá trị không nhỏ đâu!

Hiển nhiên, Lâm San hiểu lầm.

Cùng lúc đó, Liên Phong bị hạ dược, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, trong cơ thể dâng lên một cỗ nhiệt làm người ta nôn nóng, tính dùng nội lực áp chế nhưng lại không thể xuống tay, nhất thời đứng không vững.

Hắn biết mình đã sơ ý, đối mặt với nhóm thủ hạ của Đỗ Cảnh, hắn buộc mình định thần, cầm bội đao bên hông thật chặt.

Mắt thấy đao này sẽ ra khỏi vỏ, tránh không được một trận máu tanh, một bóng người bỗng nhảy ra chắn trước mặt hắn.

"Hết thảy dừng tay cho ta!!!

Một tiếng kêu long trời lở đất, tất cả mọi người trong phòng đều ngây người, đến lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện đúng là Phò mã Tống Lạc, vẻ mặt tức giận che ngay trước mặt Liên Phong, không cho ai tới gần.

Đỗ Cảnh có chút kinh ngạc, hắn nhìn người luôn chuẩn xác, vốn tưởng phò mã gia này cả người toát ra khí chất son phấn, khẳng định háo sắc yếu đuối, tưởng đâu sẽ biết điều, dễ hành sự. Không ngờ, phút cuối lại đúng là hắn lao tới, hỏng hết việc tốt của mình, nhất thời hơi đau đầu.

"Tống hiền đệ, Ỷ Hồng Lâu không thiếu cô nương, nếu ngươi thích ta gọi vài người hầu hạ ngươi, vậy nên đừng làm hỏng chuyện tốt, huynh đệ!"

Nữ nhân dùng cái rắm gì được chứ, thứ bà đây muốn là kim đao! Kim đao!!! Lâm San càng thêm tức giận, bước chân lên chắn trước mặt Liên Phong, không nhúc nhích.

Đỗ Cảnh giờ đây nổi giận: "Tống hiền đệ, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" dứt lời, phất phất tay với đám hạ nhân, "Lên."

Giữa hoàng tử và phò mã, đám hạ nhân đương nhiên biết nên nghe ai, lập tức lại xông đến như hổ báo.

Lâm San nóng nảy, đột nhiên thông minh hô to một tiếng: "Các ngươi ai dám lại đây, ta đi bẩm báo công chúa Minh Nguyệt!"

Một câu làm mọi người trong phòng chấn động.

Phải biết rằng nhóm người này tuy như hổ báo nhưng —— công chúa là mãnh hổ!

Trong đám công chúa và hoàng tử, tất cả mọi người thà chọn đắc tội với chủ tử hoàng tử, cùng lắm thì đầu rơi chứ nếu đắc tội với công chúa kia, chẳng khác nào đắc tội với hoàng thượng, bọn họ gánh không nổi!

"Phò mã... bảo bọn họ ra ngoài hết..." Liên Phong ở sau Lâm San, yếu ớt nói.

Lâm San gật gật đầu hô: "Ta đếm tới mười, các ngươi ra ngoài cho ta! Nếu đếm tới mười mà ai còn ở trong phòng, ta sẽ nói công chúa bắt hắn tiến cung, nữ làm cung nữ, nam thiến làm thái giám! Một, hai, ba, bảy tám chín mười!"

Nhất thời, mọi người trong phòng chạy tán loạn, đặc biệt đám chó săn vừa rồi, hết thảy đều ôm hạ bộ chạy ra. Ngay cả Bạch Liên nhỏ nhẹ ôn nhu có thể sánh ngang Lâm Đại Ngọc cũng thùng thùng thùng chạy mất. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại mình Đỗ Cảnh, bất đắc dĩ nhìn Lâm San, dở khóc dở cười.

"Phò mã, kỳ thật..."

"Đi! Nhanh một chút, tính giành kim đao với ta sao, không có cửa đâu, ai quan tâm ngươi là tam hoàng tử hay thập tam hoàng tử!

Đỗ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, đem nửa câu sau "Kỳ thật là ta bỏ xuân dược" giữ lại, mắt nhìn Lâm San kiểu "Ngươi tự cầu phúc đi", đóng cửa rời đi. Ngẫm lại thấy chưa hết giận, đường đường là một hoàng tử bị Phò mã ngươi áp chế rất mất mặt! Vì thế khóa cửa lại rồi mỹ mãn chạy đi tìm cô nương.

Lâm San còn lại trong phòng, đích thân ra tay bảo vệ kim đao, dù Liên Phong không tặng thì sờ một chút hẳn là không thành vấn đề?

Vì thế, nàng cười tủm tỉm xoay người, chuẩn bị lĩnh công. Ngay sau đó, lại ngây ra như phỗng.

Này này này... Mặt nạ Liên Phong sát đến mặt, nhìn có chút không ổn! Sao hồng như vậy? Này này này! Sao ngươi dựa gần ta vậy làm gì?

Một khắc kia, Lâm San trì độn rốt cục tỉnh ngộ.

A! Đỗ Cảnh, ngươi là đồ hỗn đản, vương bát đản! Ngươi chỉ vì muốn kim đao mà hạ xuân dược? Ta... Ta... Ta chạy thôi!

Xoay người chạy tới cửa, vừa tính mở mới phát hiện cửa đã khóa.

Giờ phút này, trong đầu Lâm San chỉ có một suy nghĩ: "Trong sạch của ta... Ngươi phải kiên trì trụ lại nha!"
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét