Lâm San chạy theo hướng đám người kia thẳng đến đại điện,
nhất thời kinh hoảng vì tình cảnh trước mắt.
Chà chà, thái tử có khác, hệt như lãnh đạo đích thân tới,
hết thảy quan viên lớn nhỏ xếp hàng hoan nghênh, vẻ mặt kích động, ánh mắt kính
ngưỡng, còn xém hô khẩu hiệu.
Lâm San thấy trên điện hoàng đế rồi đến hoàng tử đã có
mặt đầy đủ, toàn bộ đại thần trong triều đều hiện diện, người có thân phận thấp
bé như nàng không thích hợp xuất hiện lúc này nên nấp trong một góc sáng sủa,
xen lẫn trong đám đông xem náo nhiệt.
Vì vào cung chưa lâu, thêm nữa thái tử đã thu hút mọi sự
chú ý nên cơ bản sẽ không ai nhận ra nàng đứng đó. Cả biển người đang chen lấn
phía trước làm nàng chỉ thấy đầu người lúc nhúc, không thấy thái tử.
Gì chứ? Mị lực thái tử thực sự lớn vậy? Lâm San hiếu kỳ
cực điểm, nhón chân, liều mạng chen ra trước nhìn.
Ngay sau đó có tiếng truyền của thái giám: "Thỉnh
thái tử lên điện!"
Trong đám người phát ra tiếng kinh hô, bắt đầu tiến về
phía trước, vị trí Lâm San thật vất vả chiếm cứ đã bị khuất, chỉ thấy trước mắt
tất cả lại là đầu người, đợi khi xôn xao qua đi, nhìn về phía đó chỉ thấy một
người mặc khôi giáp, quay lưng về phía bọn họ, đừng nói là mặt, TM ngay cả là
nam hay nữ còn không rõ.
"Thái tử thật sự là anh minh thần võ!"
"Tuổi trẻ đầy hứa hẹn!"
"Anh hùng xuất thiếu niên!"
"Khí độ bất phàm!"
"Không hổ là phong độ của một đại tướng!"
...
Cả một đám khen ngợi quá đáng, Lâm San 囧, ta nói chỉ mới nhìn bóng dáng các ngươi đã có thể nhận xét được như vậy,
đâu cần biết người kia thực sự ra sao? Ta muốn là thái tử, ta thật đau lòng!
Đỗ Hạo ở trên đại điện, bỗng nhiên rùng mình.
***
Vì Đỗ Hạo hồi cung sớm hơn tin báo hai ngày nên tiệc tẩy
trần không thể lập tức cử hành. Sau khi diện kiến hoàng thượng, thông báo tiền
phương, hơn nữa đã được ban thưởng, nghi thức nghênh đón đơn giản xem như
đã xong, Đỗ Hạo cùng tùy quân rời đi, đám người xung quanh đại điện cũng giải
tán, chỉ còn mỗi Lâm San còn đang buồn bực ở đàng kia, náo nhiệt nửa ngày, ngay
cả mặt thái tử cũng không thấy? Tốt xấu gì cũng cho ta nhìn mỹ nam đệ nhất kinh
thành trong truyền thuyết, không biết có bằng Liên Phong không?
Nói đến Liên Phong, tên kia cũng thật là, lớn lên đẹp
trai như vậy thì mang mặt nạ làm chi? Quá lãng phí mỹ mạo trời ban! Nhưng không
phải cơ quan chính phủ đều có bí mật nên cần chấp hành nhiệm vụ bí mật, phỏng
chừng Liên Phong như đội trưởng đội Phi Hổ, phải giấu mặt thi hành mới được!
Nghĩ thế, Lâm San bình thường lại, đi dạo một vòng trong
cung, chuẩn bị về ăn cơm.
Trên đường về, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xa xa
đang đứng nói chuyện, Lâm San lập tức giật mình.
Đây... Đây không phải Liên Phong sao? Sao thương thế lành
nhanh như vậy, lập tức thần thanh khí sảng có thể đi dạo nói chuyện phiếm? Đợi
chút! Có gì không đúng... Nàng đứng đó nghĩ nghĩ, bỗng giật mình tỉnh ngộ, sao Liên
Phong không mang mặt nạ?
Thật là, vừa rồi còn cho hắn là đội trưởng đội Phi Hổ
thần bí, đảo mắt một cái đã đứng đây? Nàng vô cùng tò mò, vội vàng đi về phía
trước, muốn gọi hắn lại hỏi.
Bỗng một bàn tay phía sau túm lấy nàng, lúc quay đầu lại thấy
Tiểu Lục vẻ mặt cầu xin kể khổ: "Phò mã gia, cả ngày nay ngài chạy đi đâu?
Mau cứu nô tỳ, nếu ngài không về với nô tỳ, công chúa sẽ bán nô tỳ vào Ỷ Hồng
Lâu, nô tỳ còn trong sạch ..."
Sao lại là Đỗ Minh Nguyệt? Lâm San nhíu nhíu mày, thầm
mắng câu phiền toái, nói với Tiểu Lục: "Gấp cái gì? Ngươi cho là vào Ỷ
Hồng Lâu dễ vậy sao? Người ta phải tinh thông cầm kỳ thư họa, tướng mạo dáng người
nhất đẳng, như ngươi vậy sẽ bị đưa xuống dưới hầu hạ, còn không giữ được trong
sạch!"
Tiểu Lục: "..."
***
Tạm thời gác lại chuyện Liên Phong, vừa đến Minh Nguyệt Uyển,
từ xa đã thấy Đỗ Minh Nguyệt vênh mặt hất hàm, sai khiến mắng chửi này nọ, một
đám hạ nhân nép ở cửa, run như điện giật.
Lâm San hơi đau đầu, ngón tay xoa xoa thái dương, đẩy cửa
đi vào, cửa vừa mở, chỉ thấy một bình hoa cổ bay ra, Lâm San theo phản xạ né
tránh, chỉ nghe rầm một tiếng, nát bét.
Lâm San tim ứa máu, ta nói đổ bể không tốt? Mấy thứ rơi
vỡ kia đều là tiền! Lâm San vô cùng đau đớn, lại một cái ống đựng bút bằng ngọc
nữa văng ra, Lâm San lanh tay lẹ mắt, may mắn chụp được, sau đó nhìn nhìn, lấy
tay áo lau một chút, nhét vào trong túi.
Đỗ Minh Nguyệt đang náo loạn trong phòng, thấy Tống Lạc
trở lại, nhất thời càng thêm giận, thấy hắn còn không nể mặt mình, nhất thời
lửa giận công tâm, bất luận đụng thứ gì đều thuận tay ném ra ngoài. Bảo thạch Tây
Vực tiến cống, ngọc kỳ lân... các thứ bên người gì đó đã ném hết đến thẻ bài
đeo bên hông cũng ném luôn.
Lâm San thiếu chút nữa khóc thành tiếng, sớm biết trở về
ngươi sẽ cho ta nhiều thứ đáng giá vậy, ta không thèm nhìn mặt thái tử, ta thật
ngốc ... Oa! Sính lễ này cũng quá lớn? Kích thước chuẩn như vậy! Lâm San sáng
mắt.
Liền sau đó, Đỗ Minh Nguyệt từ phẫn nộ tỉnh táo lại, bỗng
ý thức được vật vừa rồi mình ném ra ngoài hình như là... ngọc bài phụ hoàng ngự
ban ngày thành thân, nhất thời đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thắt lưng bài là tín
vật hoàng thượng ban cho trưởng tử cùng trưởng công chúa, đại biểu cho uy
nghiêm hoàng thất, gặp thắt lưng bài như gặp thánh thượng, nếu làm mất cũng
không phải chuyện đùa. Cũng may nàng thấy Tống Lạc lanh tay lẹ mắt chụp được,
nhất thời thở dài nhẹ nhõm, cũng không cố tức giận, định tiến đến.
"Trả lại cho ta."
Oa! Ngươi làm mất, ta còn phải trả lại? Thật hay đùa, Lâm
San nhét thắt lưng bài vào đai lưng: "Ta nhặt được là của ta, không trả!"
"Này!" Đỗ Minh Nguyệt nóng nảy, "Ngươi muốn
lấy gì cũng được nhưng ngọc bài kia trả lại cho ta!"
Nhiều bảo bối như vậy ngươi không cần, chỉ muốn ngọc bài,
kẻ ngốc cũng biết nó quý thế nào! Đã quý lại dễ mang theo, ta mà trả lại mới là
thứ hồ đồ.
Lâm
San giả ngu: "A? Công chúa nhìn lầm rồi, làm gì có ngọc bài nào ở đây?"
"Tống
Lạc, ngươi!" Đỗ Minh Nguyệt nhất thời vừa vội vừa giận, không muốn phân
trần, chuẩn bị chém giết. Không ngờ động tác của Lâm San còn mau hơn, chớp mắt
liền lủi thật xa. Đỗ Minh Nguyệt thẹn quá thành giận, lại giương nanh múa vuốt,
không cẩn thận bị ngã bổ nhào.
Lâm
San thấy không xong rồi nhưng ngẫm lại mối quan hệ giữa mình với công chúa, lỡ
làm nàng bị thương, trách nhiệm chỉ thuộc về mình, vì thế vội vàng buông mấy
thứ đang cầm trong tay ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt.
Hai
người lăn hai vòng trên mặt đất, chờ tới khi phản ứng lại được, một bàn tay đã
dừng trên mặt Lâm San.
"Ngươi,
hỗn đản!" Đỗ Minh Nguyệt giãy dụa đứng lên từ trong lòng Lâm San, vẻ mặt
đỏ bừng, sau khi mắng câu đó, đùng đùng bỏ chạy, để lại Lâm San một người ngồi
dưới đất, quai hàm đau điếng.
Ta tốt
bụng không báo thù! Lâm San mắng, bỗng cảm giác có chỗ còn đau hơn mặt, nâng tay
lên thấy máu tươi chảy ròng ròng vì bàn tay vừa rồi đụng trúng mấy mảnh bình vỡ.
"Phò
mã, người khỏe không!" Tiểu Lục chạy lại, gấp gáp đến đỏ mắt.
"Không
có việc gì, không có việc gì." Lâm San lắc đầu, dùng tay còn lại lấy khối
ngọc bài giấu ở đai lưng, hà hơi thổi, vui mừng: "Hoàn hảo, ngươi không bị
thương..."
Tiểu
Lục: "..."
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét