16 thg 4, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 21

Nếu là ở hiện đại thì độ xa hoa của xe ngựa Đỗ tam hoàng tử phải ngang ngửa một chiếc Rolls-Royce!

Trong xe ngựa, chỗ nào cũng đính tơ vàng bạc, trên ghế ngồi lót một tấm đệm lông cừu mềm mại, Đỗ Cảnh đang nằm nghiêng trên đệm, một thân cẩm bào lục sắc, tóc dài tùy ý búi lại thành một búi bằng trâm ngọc lục bảo, vài sợi tùy tiện thả xuống ngang cổ, ẩn hiện trong cẩm bào có thể thấy xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.

Hắn nằm nghiêng trên nhuyễn tháp trước một bàn dài, trên bàn phủ một cẩm y thêu, một bộ dụng cụ dùng điểm tâm tinh xảo, một bầu rượu bạch ngọc cùng chung rượu, nhìn qua là thấy ngay toàn cảnh xa hoa phóng đãng.

Cục diện này làm Lâm San vừa lên xe liền yên lặng thầm ta thán: "Thật là một đại yêu nghiệt!"

"Tống hiền đệ, ngồi đi." Thấy Lâm San lên, Đỗ Cảnh mỉm cười phong tình vạn chủng đến độ hoa khôi Ỷ Hồng Lâu phải tự biết xấu hổ.

"Tam hoàng tử, không biết vì sao mỗi lần tiểu đệ nhìn người đều kìm lòng không đậu nhớ tới một loại hoa." Lâm San nói.

"Hiền đệ nói đó là hoa gì?"

"Quỳ hoa!"

"Xuất xứ ra sao?"

"Thật ra không có xuất xứ nhưng tiểu đệ nghe nói trên đời này có loại võ công cao thâm tên là ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’, sau khi luyện thành, không những trở thành tuyệt đỉnh cao thủ còn có thể bổ huyết dưỡng nhan, thực thích hợp với tam hoàng tử đây!"

"A, trên đời này lại có công phu như vậy? Sao vi huynh chưa từng nghe qua?"

"Nghe nói đây là một tuyệt học thất truyền đã lâu, tiểu đệ cũng là nghe kể lại, nếu tam hoàng tử có hứng thú, sao không cho người tìm hiểu, nếu tìm được, cho dù không luyện thành, cường thân kiện thể cũng tốt!"

"Nói có lý, Tống hiền đệ thật đúng là kiến thức uyên bác, vi huynh bội phục, bội phục." Đỗ Cảnh dứt lời, tay cầm lấy bầu rượu, rót hai chén, "Đến đây, hiền đệ, vi huynh kính ngươi một ly."

"Hảo ý của tam hoàng tử tiểu đệ xin tâm lĩnh, đáng tiếc tiểu đệ thân thể yếu đuối, sợ chịu không được rượu này, mong tam hoàng tử thứ lỗi." Lâm San cười mỉa, kì thực đang thầm mắng Đỗ Cảnh một trăm tám mươi lần: "Rượu của ngươi mà cũng uống, ngươi cho ta ngốc sao? Lần trước chuyện ngươi hạ xuân dược Liên Phong, tỷ tỷ ta còn chưa tính sổ với ngươi!"

"Tống hiền đệ sợ vi huynh hạ dược trong rượu?" Đỗ Cảnh trực tiếp hỏi.

"Tam hoàng tử thân là hoàng tộc, chuyện hạ dược trong rượu ti bỉ, vô sỉ như vậy sao có thể làm được? Cho dù muốn, thứ tam hoàng tử bỏ vào cũng là thuốc bổ nhưng người bình thường uống nhiều thuốc bổ dễ nóng, không có việc gì vẫn nên hạn chế."

Biết rõ Lâm San kiếm lời mắng hắn, Đỗ Cảnh cũng không tức giận, cười tủm tỉm uống rượu một mình, bắt đầu nói về việc nhà.

Đơn giản chỉ là đàm đạo một chút về phong hoa tuyết nguyệt, tuy trình độ Lâm San có hạn nhưng tốt xấu còn biết chút đỉnh Đường thi Tống từ, có thể hồ lộng một chút. Chẳng qua, thấy Đỗ Cảnh vẫn chưa đề cập đến chuyện chính, Lâm San hơi tò mò. Xe ngựa bị ngươi hô biến, ngươi sẽ không chỉ mời ta lên xe uống chén rượu, nói chuyện phiếm đơn giản như vậy?

Quả nhiên, ngay lúc nàng hết sức nghi hoặc, Đỗ Cảnh rốt cục vào đề.

"Tháng sau trong cung cử hành thi đấu kỵ xạ, Tống hiền đệ chuẩn bị gì chưa?"

Kỵ xạ? Lâm San bỗng dưng nhớ tới chuyện ngày đó Liên Phong ở trường đua xem ngựa, tựa hồ liên quan đến việc này: "Liên quan thi đấu kỵ xạ, tiểu đệ có biết nhưng tiểu đệ lại không tham gia, tại sao phải chuẩn bị?"

Đỗ Cảnh nở nụ cười: "Tống hiền đệ đang đùa chăng? Thi đấu kỵ xạ của hoàng thất mỗi năm một lần, phàm là thành viên hoàng thất dưới ba mươi tuổi, chỉ cần là nam tử nhất định phải tham gia, ngoài ra con thừa tự của trọng thần triều đình cũng phải tham gia, thắng sẽ được trọng thưởng, đây chính là quy củ tiền triều trước giờ, Tống hiền đệ không biết sao?"

Ý của ngươi là ta cũng phải tham gia? Lâm San hơi chấn động nhưng rất nhanh, nàng để tâm đến một chuyện, hai mắt sáng ngời: có trọng thưởng?

Một khắc kia, Lâm San nhộn nhạo, bóng dáng kim như ý lại hiện lên, đã tìm ra được mục tiêu phấn đấu.

"Không biết thánh thượng sẽ thưởng gì?" Nàng cười tủm tỉm hỏi.

Đỗ Cảnh không ngờ Tống Lạc vừa rồi còn đối địch với mình đột nhiên thay đổi, cười tủm tỉm với mình, một mùi thơm cơ thể mơ hồ xông lên mũi làm hắn có chút phân tâm.

"Phần thưởng hàng năm chỉ đến cuối cùng mới có thể biết nhưng đều do phụ hoàng tự mình chọn lựa, nổi bật nhất là một kim bài miễn tử năm trước phụ hoàng ban cho thái tử, đó là lần đầu tiên."

Kim bài miễn tử? Thì phải là vàng! Vì thế, Lâm San lại nhộn nhạo lần nữa.

"Thế nào, Tống Hiền đệ nghĩ đến phần thưởng nên nảy sinh hứng thú?"

Người bình thường đều có hứng thú được không? Lâm San yên lặng, cười gượng: "Ha ha, sao chứ, chủ yếu là tham dự! Hữu nghị một vài trận thôi!"

"Nói có lý." Đỗ Cảnh một bên bất động thanh sắc cười nói.

Lúc này, xe ngựa ngừng lại, đã đến hoàng cung.

Mãi tơ tưởng đến phần thưởng tốt đẹp, Lâm San cáo biệt Đỗ Cảnh, vui tươi hớn hở xuống xe. Lúc thân ảnh nàng biến mất ở hành lang hoàng thành, một bóng đen mau chóng tiến vào xe Đỗ Cảnh.

"Thuộc hạ Quỷ Mị, tham kiến thiếu chủ." Nữ nhân vừa nói che mặt, một thân hắc y. Đỗ Cảnh ngồi thẳng lên nhuyễn tháp, lúc này biểu tình trên mặt hắn chứng tỏ hai người quen biết, đôi mắt hoa đào hẹp dài kia hơi hạ xuống, trầm giọng nói: "Quỷ Mị, xem ra sự việc lần này, có rất nhiều người cạnh tranh với chúng ta."

"Ý của thiếu chủ là trước lúc bắt đầu thi đấu nên..."

"Còn cần ta nhiều lời sao?"

"Vâng! Quỷ Mị lĩnh mệnh!" Hắc y nữ tử tuân mệnh lập tức rời đi.

"Chờ chút!" Đỗ Cảnh gọi nàng lại, "Mặt khác, phái người đi tìm hiểu một quyển bí tịch tên ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’, tìm được rồi lập tức báo cho ta."

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Chỉ thấy màn xe ngựa khẽ rung, chớp mắt đã không còn thấy thân ảnh hắc y nữ tử.

***

Lâm San quyết định tập cưỡi ngựa.

Thân là người hiện đại, muốn tham gia thi đấu kỵ xạ, nếu không luyện tập thì giải thưởng sẽ rơi vào tay người khác! Lâm San không phải người chăm chỉ nhưng khi đã xác định được mục tiêu sẽ dốc hết toàn lực, không dễ chịu thua.

Sáng sớm, Lâm San bảo Tiểu Lục chuẩn bị trang phục cho mình, đến trường đua đã thấy không ít người ở đó luyện tập từ sớm, tất cả đều là hoàng thân quốc thích và con cháu trọng thần trong triều, trong mấy chục gương mặt đó còn có cả thái tử Đỗ Hạo.

Lâm San vừa thấy người này liền đau đầu, vòng vo chạy tới chuồng ngựa, đến đó lại phát hiện hầu như ngựa đã bị mọi người dắt đi hết, chỉ còn lại một hắc mã đang nhắm mắt ngủ trong một gian nọ, Lâm San đi qua, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nàng.

Khi đó, Lâm San cảm giác mình như hội trưởng có trách nhiệm khai sáng con ngựa xấu tính đang chễm chệ nằm đó.

Phía sau mã quan đi tới, sắc mặt xem chừng không tốt lắm: "Phò mã, con ngựa này khó khống chế, ngài thực sự muốn chọn nó sao?"

Lâm San bất đắc dĩ liếc hắn: "Ngươi cảm thấy ta còn lựa chọn nào khác?"

Mã quan nhìn trái nhìn phải, yên lặng mở cửa, dắt con ngựa kia ra, cuối cùng còn dặn dò một câu: "Phò mã, xin cẩn thận, ngựa chứng khó thuần."

Lâm San quả thực muốn khóc, có lầm hay không, sớm biết như vậy, ta đã đến sớm một chút! Quay đầu nhìn con ngựa, mặc cho nàng giựt cương thế nào, hắc mã cũng không chịu nhích lên một bước. Lâm San , vô cùng bi thương vỗ vỗ cổ hắc mã: "Mã huynh, gặp gỡ chính là duyên phận, nể mặt ta một chút!"

Hắc mã vẫn không nhúc nhích.

Lâm San tiếp tục khuyên bảo: "Ta là phò mã, ngươi cũng là mã, nói sao chúng ta cũng là bà con!"

Con ngựa hừ mũi một tiếng, tiếp tục không nhìn nàng.

Liên Phong cách đó không xa nghe thấy thế, khóe miệng co giật, đi đến nắm lấy dây cương trong tay Lâm San, không biết nói gì bên tai hắc mã mà một lát sau nó lại chịu đi.

Oa! Lâm San chấn kinh, nhìn Liên Phong vô cùng ngưỡng mộ: "Ngay cả tiếng ngựa ngươi cũng biết? Bội phục, bội phục!"

Đã quen với cách ăn nói của nàng nên Liên Phong không có phản ứng khác lạ gì, chỉ nói: "Vô Ảnh tính tình cương liệt, phò mã xác định muốn cưỡi nó?"

Thì ra con ngựa này gọi là Vô Ảnh?

"Ngươi nghĩ ta nguyện ý chọn nó sao? Lúc ta đến là nó được chọn ta mới đúng!" Lâm San oán giận nói. Kết quả mới mở miệng, con ngựa kia như hiểu tiếng người bình thường, hướng nàng hí một tiếng, hình như không thân thiện lắm.

Liên Phong nhíu mày, chế trụ dây cương: "Như vậy, thần qua chuồng ngựa bên kia xem còn con nào khác để đổi cho người hay không."

"Tốt, tốt!" Lâm San gật đầu, làm mặt quỷ với Vô Ảnh.

Vô Ảnh lại hí một tiếng, một người một ngựa nhìn nhau, không vừa mắt.

Ngay lúc đó, Đỗ Hạo vừa rồi còn ở trường đua bỗng cưỡi ngựa đi tới, trên mặt lạnh tanh, cất cao giọng: "Phò mã có thể nể mặt thi một ván với bổn vương?"
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét