Vì Liên Phong kiên trì nên Vương Hắc Hổ đành nhượng bộ để
Liên Phong đưa Lâm San cùng lên núi. Thế nhưng việc này lại làm cho thuộc hạ
của Liên Phong là Dương Tín rất lo lắng.
"Đại nhân, chuyến đi này đi hung hiểm vạn phần,
không thể vì một nữ tử mà làm hư đại sự!"
"Ta tự có chừng mực, xảy ra chuyện gì ta sẽ một mình
gánh vác." Liên Phong dứt lời, hướng Lâm San nói "Đi thôi!" rồi
không chút do dự lên núi.
Dương Tín ở phía sau không khỏi lắc đầu than nhẹ:
"Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy..."
Bên
này, Lâm San đi theo sau Liên Phong trong lòng lo sợ bất an. Nói thật, nếu hiện
tại nàng một mình theo bọn người Hạ Lão Tam lên núi cũng không khẩn trương như
vậy, giờ chỉ có mỗi Liên Phong bên cạnh ngược lại khiến nàng không yên.
Xem
phản ứng khi thấy mình vừa rồi của Liên Phong, nàng hoàn toàn có thể xác định
hắn nhận ra nàng ngay, đã mặc nữ trang còn bị hắn liếc mắt liền nhận ra thì chỉ
có một khả năng đó là hắn đã sớm biết mình là nữ. Điều này làm Lâm San không
khỏi liên tưởng đến chuyện trước đó mình vì cứu Đỗ Hạo té xỉu, nói như vậy,
quần áo của nàng thật đúng là do Liên Phong thay đổi... Nghĩ đến đây, Lâm San
mặt có chút đỏ.
Liên
Phong đang theo sau Lâm San, bỗng thấy nàng dừng bước, quay đầu hung tợn trừng
mắt nhìn mình làm hắn không hiểu vì sao nhưng nét đỏ ửng trên khuôn mặt cô gái
không che đậy được cùng ánh mắt kia làm nàng có vẻ xinh đẹp bội phần. Liên
Phong chưa quen nhìn Lâm San mặc nữ trang nên tránh không khỏi bối rối.
Hạ Lão
Tam đi theo sau rình xem đều chứng kiến hết vẻ mặt của hai người vừa rồi nên thoáng
ngẩn ngơ. Mụ nội nó, đi trên sơn đạo còn có thể liếc mắt đưa tình đúng là không
để lão tử ta vào mắt! Vì thế, hắn bước nhanh lên phía trước, ân cần với Lâm
San: "Muội tử, sơn đạo không dễ đi, cẩn thận nhìn đường."
"Trong
sạch của bổn cô nương đều bị người ta xem hết, còn xem gì nữa? Nhìn mụ nội
ngươi!" Lâm San tức giận trừng mắt nhìn hắn, vòng ngược qua người hắn rồi bỏ
chạy lên trước để lại Hạ Lão Tam đứng tại chỗ, tự tôn nam nhân lại một lần nữa
bị đả kích thật sâu, hắn đến trước Liên Phong.
"Ta
nói cho ngươi biết, đừng nghĩ cách gây sự chú ý với muội tử ta! Bằng không ta
liền..."
"Tránh
ra!" Liên Phong lạnh lùng nói, dùng nội lực hất tay Hạ Lão Tam ra, cũng không
thèm liếc hắn một cái, theo sát Lâm San.
Hạ Lão
Tam đáng thương, đừng nói là tự tôn nam nhân, ngay cả tự tôn làm người tối
thiểu đều tan thành mây khói, cố tình động tay động chân với Vương Hắc Hổ:
"Đại ca..."
"Ca
cái gì? Đang lúc rối ren, đừng vì nữ nhân gây thêm chuyện!" Vương Hắc Hổ mắng
một câu rồi cũng đi thẳng.
Một
đám huynh đệ sơn trại phía sau thay phiên nhau vỗ vai Hạ Lão Tam: "Tam
đương gia, nghĩ thông suốt đi, người ta mang mặt nạ còn đẹp hơn ngươi, ngươi
nhận thua đi.", "Nhị đương gia, cất kỹ cây quạt kia, một ngày nào còn
có tác dụng.", "Tam đương gia, học theo đại đương gia đi, ba mươi lăm
năm còn không gấp, ngươi gấp gì?"
Vương
Hắc Hổ đi phía trước thiếu chút nữa ngã xuống.
Từ
chân núi về đến trong trại, trời đã tối đen, Vương Hắc Hổ mặc dù xuất thân lỗ mãng nhưng xem như cũng là
người chính trực, biết giữ chữ tín, đối xử với Liên Phong cũng rất khách khí.
"Đại
nhân, ta cùng các huynh đệ đều là đại quê mùa, nơi ở không được tốt như quan
gia cho lắm, hôm nay đành ủy khuất ngươi ở phòng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai
ta cùng các huynh đệ thương lượng xong cam đoan tự mình đưa các ngươi xuống
núi."
"Trại
chủ khách khí nhưng đêm nay ta ở cùng chỗ với nàng." Liên Phong dứt lời, mắt
nhìn Lâm San.
Cái
gì? Lâm San kinh ngạc nhảy dựng: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi ở cùng ta sao? Ta muốn
đi ngủ!" Nàng lại nghĩ tới chuyện thay quần áo, hai má nhịn không được đỏ
ửng.
Vương Hắc Hổ có chút xấu hổ: "Đại nhân, theo lý
ngươi muốn ngủ chỗ nào là chuyện của ngươi, bất quá ngươi cùng Tống cô
nương..."
"Không cần phải nói, quyết định vậy định đi."
Liên Phong ngắt lời hắn, không đợi Lâm San phản ứng, liền cầm tay nàng lên lầu.
"Này đại ca, ngươi không thể để bọn họ..." Hạ
Lão Tam nóng nảy vừa định cầm đao đuổi theo liền bị Vương Hắc Hổ ngăn cản.
"Làm gì? Buông đao!"
"Đại ca!" Hạ Lão Tam gấp đến độ muốn khóc,
"Ngươi... Ngươi không thấy muội tử không tình nguyện?"
"Tình nguyện hay không cần ngươi tính sao? Cái này
gọi là tình thú! Tiểu cô nương thích người ta cứng rắn, bá vương thượng cung, không
giống ngươi thấy người ta liền đỏ mặt, nói mấy câu liền lắp bắp, có cô nương muốn
gả cho ngươi mới là lạ!"
"A..." Nhất thời tất cả huynh đệ trong trại đều
bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cái này kêu là tình thú! Đại ca quả nhiên là kiến
thức rộng rãi, danh tiếng ba mươi lăm năm không phải là tự dưng mà có!
"Buông
tay, ngươi buông tay!" Quen biết Liên Phong đã lâu, lần đầu phát hiện
người kia bá đạo như vậy, Lâm San có chút tức giận, thấy mình nói thế nào hắn
đều không buông tay bèn nâng tay lên cắn một phát vào bàn tay Liên Phong.
Một phát
cắn thật nghiêm túc, tơ máu liền chảy ra nhưng Liên Phong dường như không sao, vẫn
không buông tay.
Rốt
cục, Lâm San thỏa hiệp, nức nở nói: "Liên đại ca, Liên đại nhân, Liên đại
gia, cầu ngươi buông tay được không? Tay của ta sắp đứt..."
Tưởng
rằng nói thế cũng không xong, ngờ đâu tay Liên Phong lại buông lỏng ra, xoay
người dừng bước, nhìn về phía nàng.
Lâm
San lúc này còn đang xoa xoa cổ tay la hét, bỗng thấy có ánh mắt hướng về mình,
ngẩng đầu chỉ thấy Liên Phong không e dè, nhìn mình chằm chằm như muốn nhìn
thấu bản thân. Nàng nhất thời chột dạ, vẻ mặt cứng đờ, chỉ chỉ đằng trước nói:
"Phòng ta ở đây!" Dứt lời, thừa dịp Liên Phong phân tâm, nhanh chóng
mở một bên cửa phòng, chui vào.
Cửa
còn chưa đóng thì một bàn tay đã chặn lại trên cửa, trên tay còn một dấu răng
rõ ràng còn vương máu, đúng là vừa rồi do mình ra sức cắn hắn. Lâm San có chút
áy náy, vừa phân tâm, cửa đã bị mở ra, Liên Phong từ ngoài cửa bước vào.
Lâm
San hoảng sợ, theo bản năng lui về sau mấy bước, xoay người định chui vào dưới giường,
bất đắc dĩ động tác quá chậm nên bị Liên Phong túm cổ, hắn chỉ dùng chút lực đã
dễ dàng lôi cả người nàng qua. Lâm San chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, thân
thể xoay vòng vòng, lưng áp sát ván cửa chắc chắn.
Ván
cửa lâu năm thiếu tu sửa phát ra tiếng vang, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc,
hai chân áp sát, cả người giống như đều bị bóng hắn bao phủ, chất bạc của mặt
nạ trong phòng tối có vẻ lạnh như băng cùng đôi mắt nóng rực trong mặt nạ kia hoàn
toàn đối lập.
Lâm
San giờ phút này nghĩ lão nương ta bằng bất cứ giá nào, con mẹ nó nếu ngươi dám
hôn ta, ta liền theo ngươi! Tâm đã quyết, nhắm mắt lại.
Liên
Phong không nghĩ Lâm San bỗng nhiên nhắm mắt lại, có chút khó hiểu, nhìn theo
ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, làm mặt nàng có vẻ mông lung, hắn chưa bao giờ
yêu đương, trong ngực rục rịch, nói một cách sinh động thì rất muốn cứ vậy mà hôn
nàng nhưng lý trí lại liều mạng khắc chế xúc động.
"Hôn
a! Như thế nào còn không hôn? Ngươi nếu không làm, cẩn thận ta thịt ngươi!"
Lâm San thầm hò hét đã lâu, rốt cục nhịn không được mở mắt ra, ngay lúc nàng
đang trợn mắt, Liên Phong đã buông nàng ra, xoay người đến bên cạnh bàn, thắp
đèn.
Đèn
vừa thắp, trong phòng liền sáng, tiểu dục hỏa trong lòng Lâm San vừa dâng lên đã
tắt ngúm, bụng đầy một cơn tức, thế này là sao? Giúp ta thay quần áo lại trốn
ta, chiếm tiện nghi của ta lại không nói, áp ta lên cửa lại không hôn ta, con mẹ
nó, ngươi rốt cuộc có coi trọng ta hay không!
Đều
nói lòng của nữ nhân như dò kim đáy biển, Lâm San hiện tại sâu sắc cảm thấy long
nam nhân mới chính là kim dưới đáy biển, không thấy được, không sờ được, tưởng như
bắt được thì lại không thấy bóng dáng... Đây rốt cuộc là cảm giác gì chứ? Nàng
không thể nào hiểu rõ, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, hoảng hốt, nhìn đến mặt
nạ vĩnh viễn không thể hiện hỉ nộ ái ố kia liền cảm thấy phiền lòng.
"Ta
mệt, buồn ngủ." Nàng căm giận nói.
"Được."
Liên Phong ngắn gọn đáp.
"Ta nói ta muốn đi ngủ!" Lâm San lại không khách
khí cao giọng nói, "Mời ngươi đi ra ngoài."
"Vì bảo đảm an toàn của nàng, hôm nay ta sẽ không
rời nơi này nửa bước." Hắn ngữ khí bình thản.
Lâm San bị vẻ mặt bình tĩnh này của hắn làm cho não lòng:
"Ngươi là nam, ta là nữ, không thân chẳng quen, ta ngủ, ngươi ở trong
phòng ta làm gì? Ngươi ra ngoài cho ta!"
"Nàng còn biết mình là nữ?" Liên Phong hỏi lại,
"Một cô nương ở trong sơn trại với một đám nam nhân cao lớn lâu như vậy
còn không sợ lại sợ ta?"
"Ngươi!" Lâm San tức giận đến không nói được gì,
"Được, xem như ngươi lợi hại! Ngươi muốn ngốc cứ ngốc, muốn ngốc bao lâu thì
ngốc, ta mặc kệ ngươi!" Nàng dứt lời, nổi giận đùng đùng leo lên giường.
Dù sao cũng là có người trong phòng, lại là người mình luôn
tưởng nhớ mỗi khi nhắm mắt, Lâm San sao có thể ngủ được? Lăn qua lộn lại thật
lâu, nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng, rốt cục nhịn không được hướng mắt
nhìn ra ngoài giường đã thấy Liên Phong ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, giống như pho
tượng nhắm mắt tĩnh tức không nhúc nhích.
"Hay cho đồ hỗn đản nhà ngươi, lão nương vì ngươi
ngủ không được, ngược lại ngươi ngồi cũng có thể ngủ! Ngủ ngủ ngủ, ngủ chết
ngươi đi!" Lâm San hướng hắn làm mặt quỷ, định quăng cái gối trong tay,
ngẫm lại thấy chỉ có một cái nên sau một lúc rối rắm thật lâu bèn ôm gối:
"Hừ! Ngươi có thể ngủ, ta cũng có thể ngủ, xem ai lợi hại!" Cứ
vậy nàng giận dỗi thế nhưng thật đúng làm nàng ngủ được.
Trong giấc ngủ, Lâm San mơ thấy mình biến thành một con
lừa liều mạng đuổi theo một cây cà rốt, chạy, chạy, chạy, chạy đến kiệt sức rốt
cục đã bắt được củ cà rốt kia. Nàng vui vẻ vừa định cắn củ cà rốt thì phát hiện
trên củ có Liên Phong đang vẫy tay với nàng.
Má ơi! Lâm San giật mình tỉnh lại, mở mắt ra thấy bên
ngoài dường như đã tờ mờ sáng, nàng nhỏm dậy trên giường, nhìn Liên Phong vẫn
duy trì tư thế đêm qua, giống như không động đậy. Cũng không biết là do ánh
sáng hay là mới ngủ dậy mà nàng thấy kim đao không lúc nào rời khỏi tay hắn
giống cây cà rốt to lớn kia nên rời giường qua xem xem mình rốt cuộc bị hoa mắt
không...
Ngay khi Lâm San đang nghĩ đến củ cà rốt trong mơ kia, Liên
Phong cũng nằm mơ. Trong mơ, hắn lại nhớ tới cảnh tượng tối qua, gương mặt mong
nhớ ngày đêm kia gần trong gang tấc, hai mắt nhắm lông mi cong cong, cái mũi xinh
xắn, vì khẩn trương mà nhăn mặt, hai phiến môi hơi chu làm người ta nhịn không
được muốn âu yếm. Hắn rốt cuộc không dằn được xúc động, hôn lên môi nàng.
Đây là thời khắc tuyệt vời như thế nào!
Đôi môi mềm mại, ướt át, mang theo vị ngọt không giống
đang mơ, hắn chưa bao giờ hôn cô gái nào, chính là chỉ theo bản năng dùng lưỡi
khinh tham môi nàng, đầu lưỡi rất nhanh để trên hàm răng, chậm rãi tách môi
nàng ra...
"Ân..." Một tiếng than nhẹ truyền đến tai, Liên
Phong mở mắt ra, phát hiện mình thực đang hôn Lâm San, nhất thời choáng váng,
trong lòng cả kinh, vội vàng lui về.
Lâm San vốn đang nhìn kim đao nhưng ánh mắt không tự chủ lại
nhìn mặt Liên Phong, ngay sau đó, hắn bỗng nhiên không hề báo động trước tiến
lại gần nàng, cái hôn đầu tiên của bọn họ đã thuận theo tự nhiên xảy ra như vậy,
không chút hờn giận hay kháng cự, giống nhau hết thảy vốn nên là vậy. Chính là
nàng không nghĩ Liên Phong hôn được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, hương vị
tuyệt vời trên môi chợt bay đi làm người ta quả thực tức giận cực điểm.
Lâm San không hổ là Lâm San, nàng không nói hai lời, vòng
tay lên cổ Liên Phong, không chút do dự hôn lại.
***