Liên Phong không ngờ Lâm San lại chủ động hôn mình, một lát
kinh ngạc qua đi, cảm xúc đè nén lâu ngày trong lòng rốt cục bạo phát, hắn làm một
động tác khiến Lâm San cũng thật bất ngờ, một bàn tay vòng qua giữ thắt lưng
nàng còn tay kia thì nâng cổ nàng lên.
Lâm San hoảng sợ vì động tác bất thình lình này của hắn,
thân mình mềm nhũn, cả người thuận thế ngồi trên đùi hắn, ngực kề sát, cả người
cực nóng, động tác thân mật như thế khiến một người hiện đại như Lâm San nhịn
không được mặt đỏ tim đập, trong người có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như
cả người đều bị hôn, thần trí bắt đầu mơ hồ, tứ chi như nhũn ra, vì tránh để
mình cứ xụi lơ như vậy, nàng đành dùng tay nắm chặt áo Liên Phong.
Cứ như vậy, hai người càng hôn càng sâu, mắt thấy tinh
hỏa liêu nguyên không thể vãn hồi, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa, ngay
sau đó là giọng Vương Hắc Hổ.
"Đại nhân, Tống cô nương, đã tỉnh chưa? Ta có việc muốn
thương lượng cùng hai vị."
Thanh âm vang lên làm Lâm San như ăn trộm bị bắt quả tang,
cúi đầu, hai má ửng hồng.
"Được, chờ một chút." Liên Phong nói với người
đứng trước cửa, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi mặt Lâm San, thân thủ thay nàng sửa
sang xiêm y, nhẹ nhàng vuốt tóc rối, ngón tay khi đó xẹt qua má làm hai người
đồng loạt giật mình, Lâm San mặt càng hồng như hoa.
"Cái kia, ta..." Nàng lắp bắp mở miệng.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay chặn môi lại: "Có gì cần nói, xuống
núi nói sau." Hắn nói.
Không biết vì sao, mỗi lời của nam nhân này đều có sức
thuyết phục như vậy, Lâm San không hề nghĩ ngợi liền gật đầu bỗng sực nhớ mình
còn ngồi trên người hắn, vội vàng đứng lên. Kết quả loạng choạng muốn té nhưng
ngay sau đó đã đứng vững lại.
Liên Phong lại thay nàng sửa sang lại quần áo, đảm bảo
ngay cả cổ đều không lộ ra nửa phần rồi mới nói: "Đi thôi."
"Được." Lâm San gật đầu, thấy bàn tay dày rộng kia
đưa đến trước mặt, theo phản xạ vừa tính đặt tay lên đã bị cầm chắc, một cỗ
nhiệt ấm áp từ bàn tay len lỏi vào trong lòng.
Đây là cảm giác luyến ái sao? Sống hai đời người rồi, Lâm
San lúc trẻ không phải chưa từng yêu đương cũng không phải chưa từng rung động
nhưng đều là tìm kiếm cảm giác mới lạ nhất thời, giờ khắc này bị nam nhân này nắm
tay cùng đi làm nàng thật động tâm.
Lâm San bị Liên Phong nắm tay xuống lầu, tất cả bộ dạng thẹn
thùng con gái đều viết hết trên mặt, Vương Hắc Hổ liếc mắt liền hiểu rõ, trong
lòng không khỏi thở dài cho Hạ Lão Tam, huynh đệ, ngươi vẫn nên theo đại ca đi,
nam nhân ba mươi là một đóa hoa, luôn luôn có một thân cây cho ngươi treo cổ.
Nếu hắn biết nhị đệ của hắn cũng có một ngày treo cổ trên
một cây tiên, phỏng chừng hiện tại sẽ không nghĩ vậy.
Khi Liên Phong xuống lầu, trừ Vương Hắc Hổ còn có vài
gương mặt khác, đám người này đều cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung tướng, vừa thấy
là biết không phải người bình thường. Hắn không khỏi cảnh giác, kéo Lâm San về
phía sau, tay cầm đao thật chặt.
Vương Hắc Hổ vừa thấy tình thế không ổn liền bước lên
trước giải thích: "Đại nhân, ngươi đừng hiểu lầm, ta giới thiệu một chút, các
vị này đều đương gia quanh đây, tối hôm qua sau khi ta cùng các huynh đệ thương
lượng, cảm thấy đề nghị của Tống cô nương không sai nên suốt đêm liên hệ với
đương gia các sơn trại khác. Họ đều nguyện ý hợp tác cùng triều đình, ngoài ra,
ta ước chừng số lượng sẽ hơn một ngàn người."
Hơn một ngàn? Liên Phong âm thầm giật mình, lần này triều
đình phái hắn đến tiêu diệt, theo phán đoán, sơn tặc ở Ô Long Sơn này khoảng
chừng năm trăm, nhiều nhất cũng không vượt quá sáu trăm, không ngờ tặc nhân
trong thâm sơn cùng cốc lại vượt ngoài dự đoán của triều đình, lúc nãy nếu
không nhờ Lâm San có mặt trong cuộc chiến vừa rồi, quân triều đình rất có thể
vì tính toán sai lầm mà tổn thất nghiêm trọng.
Trong lòng tính toán, Liên Phong trên mặt cũng không có
nửa điểm kinh hoảng, bình tĩnh nói: "Trại chủ xin yên tâm, chỉ cần nguyện
ý trung thành với triều đình, triều đình sẽ thu nạp, sau khi ta xuống núi sẽ
phái người cấp tốc về trình báo thánh thượng, ba ngày sau nhất định sẽ cho các
ngươi một câu trả lời thuyết phục."
"Sảng khoái!" Vương Hắc Hổ vỗ bàn, "Nếu
như vậy, ba ngày này Vương mỗ sẽ ở đây chờ tin tốt lành của đại nhân! Giờ ta
đưa nhị vị xuống núi!"
"Chậm đã!" Hạ Lão Tam nghẹn khuất một bên đến
bây giờ rốt cục khống chế không được, không để ý đến ngăn cản của Vương Hắc Hổ,
tiến lên cản Lâm San: "Muội tử, ngươi thật sự phải đi sao?"
Ách, còn phải hỏi sao? Lâm San nhìn Liên Phong, quay người
lại kiên định gật đầu.
"Nhưng muội tử, ca... Ca ca luyến tiếc
ngươi..." Hạ Lão Tam nói xong hốc mắt liền đỏ, cũng khó trách, hai mươi
lăm năm hành tẩu, lần đầu động tâm với con gái lại bị một nam nhân khác dắt đi,
không thương tâm mới lạ!
Một đại nam nhân chắn trước mặt mình lưu luyến không rời làm
Lâm San có chút khó xử, đành phải cười gượng nói: "Tam ca, ngươi đừng làm
giống như sinh ly tử biệt, về sau còn có cơ hội tái kiến..."
Hạ Lão Tam ngắt lời nàng: "Ngươi không cần nói nữa,
ca ca biết ngươi đi rồi về sau khó lòng tái kiến, ca ca có lời muốn nói với
ngươi, ngươi lại đây một chút."
Lâm San đang muốn đi qua nhưng bị Liên Phong kéo lại, ánh
mắt sắc bén bắn về phía Hạ Lão Tam.
Vừa thấy tình thế không xong, Lâm San vội vàng hướng hắn
lắc đầu, ánh mắt ý bảo hắn không sao, lúc này hắn mới buông lỏng tay nhưng ánh
mắt vẫn chưa vì vậy mà thả lỏng nửa phần làm Hạ Lão Tam dựng hết cả lông tơ
lên. Sớm biết người triều đình hung tợn nhưng không ngờ hung tới mức này, xong
rồi, xong rồi! Muội tử về sau khẳng định sẽ rất mệt mỏi.
"Muội tử, nếu hắn đối với ngươi không tốt, ngươi nói
với ta, ca ca làm chủ cho ngươi!"
"Được." Lâm San gật đầu, trong lòng lại âm thầm
nói: "Nếu hắn dám đối xử không tốt với ta, không cần ngươi làm chủ, ta tự
mình động thủ thiến hắn."
"Còn có, kỳ thật ca sớm biết ngươi là ai, ngươi
là..." Hạ Lão Tam đến bên tai Lâm San, thấp giọng thì thầm.
Lâm
San khóe miệng co giật: "Tam ca, kỳ thật ta..."
"Muội
tử, không cần nhiều lời, ngươi đi đi! Có cơ hội ca ca sẽ đi thăm ngươi!"
Hạ Lão Tam chặn những gì Lâm San định nói, hiên ngang lẫm liệt phất tay, tiêu
sái xoay người, trong tay không biết từ khi nào rút ra một cây quạt trên đó
viết hai chữ ‘tịch mịch’ như gà bới.
Lâm
San thiếu chút nữa phun ra: "Huynh đệ, quạt trên tay ngươi không phất ra
gió mà là tịch mịch!"
"Tên
kia vừa rồi nói gì với nàng?" Sau khi xuống núi, Liên Phong hỏi Lâm San.
Lâm
San thè lưỡi: "Hắn nhìn thắt lưng bài của ta, còn tưởng ta là công
chúa..."
"Thắt
lưng bài?"
"Đúng
vậy!" Lâm San nhìn quanh quất, xác định không có ai ở phía sau, mới đem
thắt lưng bài sính lễ của Đỗ Minh Nguyệt ra, thấp giọng nói: "Xem đi, sính
lễ rất đáng giá..."
Nói
còn chưa dứt, đã bị Liên Phong đoạt lấy.
Lâm
San nóng nảy: "Sao ngươi lấy đồ của ta?" Đây là thứ đáng giá duy nhất
trên người nàng, không phải đồ chơi.
Liên
Phong không nói lý do, chỉ nói: "Ta bảo quản giúp nàng." Dứt lời liền
bỏ thắt lưng bài vào trong, bước lên phía trước.
"Ta
không cần ngươi bảo quản, ta tự bảo quản, trả lại cho ta!" Lâm San ở sau
giương nanh múa vuốt, một phen giữ chặt tay Liên Phong nhưng không cẩn thận
dùng sức quá mạnh làm vết thương hôm qua băng bó giúp hắn chảy máu loang lổ.
"A...
Thực xin lỗi, ta không cố ý, ta sẽ băng lại giúp ngươi..." Sợ làm hắn đau,
Lâm San khẩn trương chân tay luống cuống nhưng ngay lập tức tay chân đang chạy
loạn bỗng nhiên bị nắm lại. Lâm San ngẩn ra đã thấy Liên Phong đứng trước mặt
mình, con ngươi của hắn thật đen mà dáng vẻ hắn đang nhìn mình lúc này thực dễ
khiến Lâm San nhớ lại cảnh tượng sáng nay khi hắn ôm nàng trên đùi thân mật,
không khỏi đỏ mặt.
"Kia...
Cái kia... Ngươi có thể đem thắt lưng bài... Trả lại cho ta đi..." Nàng hiển
nhiên là đang che giấu sự xấu hổ, nói chuyện lắp bắp.
"Không
cho."
"Vì...
Vì sao?"
"Sính
lễ." Liên Phong nói xong, mặt không đổi, buông tay nàng ra, trong khoảnh
khắc xoay người lại khóe miệng nhịn không được mỉm cười rồi đi tiếp.
Sính
lễ?
Từ này
lặp lại trong đầu Lâm San chừng hơn mười lần rốt cục nàng mới biết mình vừa bị
đùa bỡn, giật mình một cái lấy lại tinh thần, mạnh mẽ vỗ đùi: "Sính lễ? Gả
cái đầu ngươi! Ta cũng chưa lấy kim đao của ngươi làm sính lễ, ngươi lại tự
tiện lấy thắt lưng bài của ta, ngươi... Ngươi quá âm hiểm!" T___T
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét