Chương 49: Đạo trưởng cầu hôn
Khuyên can mãi rốt cục cũng
khuyên nhủ vị sư bá này xong, hai người trở về đạo quán. Ai ngờ nghênh đón chúng
ta lại là một màn kịch vui khác...
Lăng Hương vừa nhìn thấy sư
bá nháy mắt khóc òa, nói: "Thanh Thu, huynh đừng bỏ ta, ngươi trăm ngàn
không được bỏ ta! Trước kia là ta không biết quý trọng, kỳ thật người ta yêu là
huynh, ta đối với Thanh Vận chỉ là ham mê nhất thời mà thôi. Thanh Thu, đừng bỏ
ta..."
Thanh Thu sư bá nghe xong
nhất thời cũng rơi lệ ôm Lăng Hương: "Lăng Hương, rốt cục muội đã hiểu,
hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt rồi!! Ta vẫn luôn đợi muội..."
Hai vợ chồng hai không coi ai
ra gì cứ đứng ôm nhau, ta ở bên cạnh cười cũng không được, không cười cũng
không được. Hẳn là Lăng Hương sẽ cùng Thanh Thu sư bá đi rồi, chỉ là vợ chồng bọn
hắn cũng quá lợi hại đi? Ta đi đến bên cạnh Thanh Vận ý vị thâm trường nói:
"Sư phụ, xem ra mị lực của người không cao nên Lăng Hương mới dễ dàng rơi
vào vòng tay của sư bá như vậy."
Quả nhiên, có tướng công tốt như Thanh Thu sư bá thì ai còn để ý Thanh
Vận...
Thanh Vận thản nhiên nhíu
mày, hưng trí hỏi: "Thất nhi dùng cách gì để khuyên đại sư huynh vậy?"
"..."
Dùng kế ngươi và ta sắp thành
thân...
Bất quá ta tuyệt đối không
thể để Thanh Vận biết, bằng không thể diện của ta sẽ mất sạch!
Vì thế ta chỉ ra vẻ thâm trầm
trả lời: "Tiên cô đều có diệu kế..."
Thanh Vận nhẹ cười, sủng nịch
nói: "Cho dù ngươi không nói, vi sư sớm muộn cũng sẽ biết."
"..." Ta sẽ dốc hết
toàn lực không cho ngươi biết.
"Tướng công, chúng ta về
lại Thanh Thành đi." Lăng Hương như chim nhỏ nép vào lòng Thanh Thu sư bá nói.
"Được!"
Thanh Thu sư bá cười hạnh
phúc, sau lại bổ sung một câu: "Nhưng phải đợi Thanh Vận sư đệ thành thân
với Đường Thất sư điệt đã."
"Thành thân?" Lăng
Hương buồn bực nhìn tướng công hỏi.
"Đúng vậy. Vốn dĩ Thanh
Vận sư đệ tính thành thân với Đường Thất sư điệt, đều tại muội bỗng nhiên chạy
tới hồ nháo bọn họ nên mới bị trì hoãn. Nay hai chúng ta hòa hảo thế nên phải
thúc đẩy việc tốt này cho bọn họ mới phải." Thanh Thu sư bá nhìn Thanh Vận
chúc phúc, thật là vui mừng.
"..." Ta thoáng
chốc biến thành một pho tượng.
Thanh Vận ở bên cạnh ý vị
thâm trường cảm thán nói: "Thì ra Thất nhi ngoài miệng nói không cần,
trong lòng lại khẩn trương muốn thành thân với vi sư như thế..."
"..."
Đổ mồ hôi...
Tổ sư gia, cầu ngài biến ra một
cái lỗ cho ta chui xuống đi...
Đôi vợ chồng ngọt ngào bên
cạnh có vẻ không thấy được sự xấu hổ của ta, hưng trí tán gẫu: "Trách sao
Đường Thất nói với ta quá khứ của Thanh Vận không có nàng nhưng tương lai của
Thanh Vận nhất định có nàng! Thì ra hai người đã tính thành thân!!"
"Thật không? Xem ra
Đường Thất sư điệt đối với Thanh Vận sư đệ thật thâm tình!" Thanh Thu sư
bá cảm thán.
Sư bá với Lăng Hương sao
nhiều chuyện thế, chẳng lẽ không biết người tu đạo nên dưỡng tính, hai mắt
không màng thế sự sao?
"Sư phụ, đồ nhi có chuyện
muốn nói với người..." Ta thất bại quay qua nói với Thanh Vận.
"Cũng tốt, vi sư cũng có
chuyện muốn nói với Thất nhi." Thanh Vận thản nhiên đáp lại.
Chờ Thanh Vận nói xong, ta
lập tức dìu hắn về phòng, chờ đóng cửa xong, lúc này ta mới trưng ra vẻ mặt cầu
xin nói với Thanh Vận: "Sư phụ, chuyện này nên làm sao đây!" Vốn dĩ
ta chỉ tính nương theo ý Thanh Vận làm Lăng Hương rời Thanh Vận Quan, sau đó
khiến hắn nợ ta một nhân tình mới phải đi? Nhưng bây giờ nên làm sao cho
phải...
"Tên đã lên dây không
thể không bắn, ngươi thành thân với vi sư không phải sẽ xong việc?" Thanh
Vận ngồi trước bàn hưng trí nói.
"Sư phụ, người biết rõ
đồ nhi nói giỡn, thành thân gì chứ!" Ta ngồi vào bàn phản bác.
"Vui đùa? Thất nhi vui
đùa nhưng nếu vi sư không phải vậy thì sao?" Thanh Vận bỗng nghiêm chỉnh hỏi
lại.
"Sư phụ, người đây là có
ý gì?" Vì sao ta chợt có cảm giác không ổn...
Thanh Vận nhìn ta suy tư rồi
hỏi: "Thất nhi, ngươi có nhớ ngươi từng đáp ứng vi sư, nếu có một ngày
phát hiện vi sư lừa ngươi, ngươi cũng sẽ tha thứ vi sư?"
"Sư phụ lại gạt ta
chuyện gì?" Nghe Thanh Vận nói xong, ta không khỏi phát lạnh, điềm xấu
theo đó dâng lên.
Thanh Vận quay đầu nhìn ta,
cặp mắt không chút dao động, chăm chú nhìn ta, thản nhiên nói: "Kỳ thật mắt
của vi sư từ một tháng trước đã thấy rõ..."
"..."
Lòng ta vừa mới vui vẻ bỗng
nhiên nghĩ ra được điều gì đó, gân xanh lại bắt đầu nổi lên cuồn cuộn.
"Cho nên... Hơn một
tháng nay sư phụ đều dối gạt đồ nhi sao?" Ta nheo mắt uy hiếp Thanh Vận.
Được! Tốt lắm!! Xem ta như
khỉ tha hồ đùa giỡn! Nhìn ta xoay như chong chóng bên cạnh hẳn hắn rất đắc ý...
Thanh Vận đưa tay xoa nhẹ đầu
ta, chậm rãi nói: "Vi sư không phải vì đùa giỡn với ngươi nên mới giả vờ
đến bây giờ."
"Không phải lừa ta thì
còn là chuyện gì!" Ta bất mãn đẩy tay Thanh Vận ra, ngoại trừ lừa gạt thì
còn nguyên nhân gì chứ.
"Vì sao Thất nhi không
nghĩ vi sư là sợ mất ngươi... Cho nên mới nói dối?" Thanh Vận nhìn ta,
thản nhiên hỏi.
"Thanh Vận! Ngươi nghĩ ta
còn có thể tin tưởng ngươi nữa sao!" Một hồi, hai hồi, ba hồi, ta đã bị
Thanh Vận lừa gạt không biết bao nhiêu lần. Ông trời a, ta làm sao có thể ngốc
đến mức này...
Đôi mắt Thanh Vận vừa có chút
sáng ngời lại ảm đạm: "Thất nhi, ngươi lúc nào cũng tươi cười với Dạ nhi, Mặc
nhi chỉ có với ta là hung hăng tranh luận, đối nghịch. Ta thường ngẫm nghĩ đến
tột cùng là ngươi thích ta hay chán ghét ta... Lúc cảm thấy ngươi thích ta, ngươi
lại ân cần với Dạ nhi, Mặc nhi, lúc cảm thấy ngươi chán ghét ta, ngươi lại đỏ
mặt với ta. Đường Thất, rút cuộc ngươi có thích ta hay không..." Thanh Vận
nhìn ta, ảm đạm hỏi.
"Nếu là không thích thì
sao!" Ta cậy mạnh cãi lại.
"Không thích..."
Thanh Vận cười thê lương, tay
lại xoa đầu ta, vân vê sợi tóc, sau khi thưởng thức mái tóc đạo cô, thản nhiên
đến: "Nếu là vậy, ta nhất định sẽ nói, hiện tại không thích cũng không sao,
dù gì cả đời này chúng ta phải bên nhau, một ngày nào đó sẽ thích. Chỉ là hiện
tại không chắc chắn... Cứ nghĩ ta đây một đời kiên định, kén chọn đến cuối cùng
mới phát hiện trên đời này không có gì chắc chắn cả. Những tưởng mình cứ sống
vậy đến già nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy..."
Ta để mặc Thanh Vận xoa đầu, tim
bỗng nhiên đau nhói vì câu nói đó nhưng lại không ngăn được cảm giác này, cuối
cùng chỉ có thể để mặc cho nó lên men, trở nên ê ẩm chua chát.
"Thất nhi, ta chỉ hỏi lại
một lần cuối cùng. Ngươi đến tột cùng có thích ta hay không..."
Thanh Vận bình tĩnh nhìn ta, đôi
mắt sắc sảo tự dưng trở nên hơi ướt át, khiến lòng ta dậy sóng...
Ta nhất thời nhớ lại rất
nhiều chuyện, cho dù là bị tự dưng bị tráo đổi hồn phách, bên bờ sông hai người
ôm nhau cùng rơi xuống nước, lúc Thanh Vận ôm hôn ta nói thích ta, cuối cùng
quan trọng là một cái tát kia! Ta đời này đều không quên được cái tát đó! Ta sao
lại không may như vậy, từng bước một lọt vào cạm bẫy của hắn...
Mắt ta như mờ đi, ta nhìn
Thanh Vận bất mãn lên án: "Ngươi nghĩ trâu già gặm cỏ non dễ dàng như vậy
sao?"
"Ta ngay cả nếp nhăn còn
chưa có, sao có thể gọi là già? Ngươi sao có thể gọi là trẻ? Cô nương người ta mười
sáu đã sớm xuất giá, ngươi năm nay đã mười tám, nếu không lập gia đình thì đã
thành hoa tàn ít bướm..." Lúc Thanh Vận biện giải còn không quên hạ thấp giá
trị của ta. Làm ta có cảm giác bản thân đã sớm mất giá.
"Ở chỗ của ta, qua hai
mươi mới có thể thành thân!!" Lúc này
ta xuất thần lên án.
Nào có người già như ngươi,
gạt người ta yêu sớm tảo hôn không được còn nói một hoàng hoa khuê nữ thành hoa
tàn ít bướm, thật sự không biết xấu hổ...
"Vậy Thất nhi rốt cục có
thích ta hay không?" Thanh Vận cố chấp hỏi.
"Ngươi mới nói chỉ hỏi một
lần cuối cùng! Sao lại hỏi nữa!!" Xem đi! Lão già này đúng là điển hình
của cái loại nói không giữ lời!!
"Thất nhi không cho ta
câu trả lời thuyết phục, đương nhiên ta vẫn muốn hỏi." Thanh Vận vô liêm
sỉ nói.
Kỳ thật ta muốn đáp lại là
không thích! Nhưng nếu ta bảo không thích, Thanh Vận thực sự buông tha cho ta thì
sao? Thực đau đầu...
"Người keo kiệt như
ngươi, nếu thành thân rồi còn không biết sẽ ra sao!! Không chừng để ta chết
đói!" Mẹ ta từng nói tìm chồng nhất định không thể tìm người keo kiệt, nếu
trước khi kết hôn đã keo kiệt như vậy thì sau khi kết hôn quả thực chính là thảm
kịch nhân gian!!
"Ta hiện đang hỏi Thất
nhi có thích ta hay không, ngươi bàn sang chuyện chúng ta thành thân làm
gì?" Thanh Vận ẩn ẩn ý cười nhìn ta hỏi.
"... Ta, ta."
Lại để Thanh Vận phát hiện!!
Ta rốt cục quyết định lấy
trầm mặc thể hiện sự kháng nghị, oán hận trừng mắt liếc Thanh Vận sau đó không thèm
để ý tới hắn.
"Hóa đá rồi?" Thanh
Vận cười nhẹ hỏi.
"..."
Thanh Vận chết tiệt, lúc này lại
thua ngươi, cả đời này của ta đời sẽ bị ngươi áp bức!!
"Được rồi, đừng giận...
Cho ngươi xem cái này..." Dứt lời, Thanh Vận đứng lên kéo ta về phía
giường, sau đó ấn ta ngã lên giường rồi hắn cũng bò lên.
"Này này này, Thanh Vận
ngươi làm gì!!" Lúc này ta rốt cục phát hoảng, bây giờ lên giường không
phải quá sớm? Không phải sắp làm gì đó không đạo đức đi. Trời ạ, chưa thành
thân đã xảy ra chuyện đó là không được!!
Thanh Vận cũng mặc kệ ta, cả
người đè ta xuống...
"A a!!!!!" Ta bị
Thanh Vận đánh úp, phát ra tiếng hét chói tai cực kỳ bi thảm, hôm nay có thể sẽ
thất thân sao...
"Thất nhi lớn tiếng như
vậy làm gì?" Thanh Vận một tay bịt tai, một tay rờ rờ đầu giường, cau mày nhìn
ta.
"..." Ta nhìn lại
tay kia của Thanh Vận, thì ra hắn đang mở chỗ giấu quỹ đen ở đầu giường. Sự
tình vẫn không phát triển như tưởng tượng của ta. Ông trời, xin đừng để Thanh
Vận biết ta vừa mới nghĩ hắn muốn phi lễ ta đi!!
Ai ngờ ta chưa kịp nói gì thì
Thanh Vận búng mạnh một cái trên trán ta, nói: "Vi sư từng nói trừ phi
ngươi nguyện ý, nếu không tuyệt không chạm vào ngươi! Rốt cuộc ngươi miên man
suy nghĩ gì trong đầu vậy chứ!!
"A... Ha ha a..."
Ta chỉ còn cách nhìn Thanh Vận cười gượng.
Ai bảo ngươi nhân phẩm không
tốt? Nhưng nói thật, Thanh Vận ngay cả cường hôn ta đều không có, chẳng lẽ mị
lực của ta còn chưa đủ khiến hắn thần hồn điên đảo?
Thanh Vận thở dài một tiếng,
thất bại mở quỹ đen, sau đó lôi ra cái hộp chứa Càn Khôn Bí Ngữ có khóa. Ta khó
hiểu nhìn Thanh Vận, hắn tính cho ta cái gì? Vật đó ta đã sớm thấy qua. Ai ngờ
Thanh Vận chỉ lôi cái hộp này ra, thì ra bên trong vẫn còn một hộp gỗ lớn khác.
Thanh Vận lấy ra đặt trước mặt ta.
"Thất nhi, chỉ cần ngươi
nói thích ta, hòm này là của ngươi!" Thanh Vận nghiêm trọng nhìn ta nói.
Ta quỷ dị liếc Thanh Vận một
cái, cái hòm này bên ngoài trông rất bình thường không biết bên trong chứa gì?
Rắn? Ta nơm nớp lo sợ mở hòm, sau đó trước mặt chói lòa, chỉ đành nhắm mắt lại.
Thật nhiều vàng. Ít nhất cũng phải hai, ba mươi thỏi...
Ta run run sờ soạng đống vàng,
xác định không phải giả liền ngẩng đầu, bộ mặt cứng ngắc nhìn Thanh Vận:
"Cho, cho ta?" Ta đến đây hơn nửa năm cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền
như vậy, quả thực khiến người rơi lệ.
"Chỉ cần Thất nhi nói
thích ta, số vàng sau này sẽ là của ngươi!" Thanh Vận dụ hoặc.
Đầu ta nhất thời dao động
giống như không phải là đầu ta nữa, chỉ cần thừa nhận thích Thanh Vận, ta sẽ có
được nhiều vàng như vậy, chuyện tiện nghi như vậy kiếm khắp thiên hạ sợ cũng
tìm không thấy. Nhưng nếu thừa nhận, sau này khác nào bán mình cho Thanh Vận.
Do dự nửa ngày, ta giãy dụa nói
với Thanh Vận: "Thanh Vận... Kỳ thật ta không phải là người tham tiền..."
***
Spoil: Truyện đến đây sẽ ngừng và có 2 kết thúc.