24 thg 4, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 35

Đạo trưởng tặng lễ

Dưới sự săn sóc dịu dàng của ta, vết thương của Đoạn Tang Mặc sau một tháng cũng đã khép miệng.

Trời tháng mười một thật lạnh. Mỗi ngày ta với Đoạn Tang Mặc ngồi trong phòng Thanh Vận tụng Thanh Đạo mà tay chân lạnh lẽo. Thanh Vận thì khỏe rồi, giảng giải xong lập tức bò lên giường ngủ, cũng không thèm để ý trong phòng hắn còn tồn tại một nữ nhi ta đây. Còn dám nói ta không biết lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ sợ kẻ thực sự không biết lễ nghĩa liêm sỉ là hắn mới đúng!

Hôm nay, rốt cục ta ứa nước mắt vì đã nuốt xong trang Thanh Đạo cuối cùng, kích động đến độ muốn bày ba trăm bàn tiệc ăn mừng. Đáng tiếc, giấc mộng thành bà chủ chưa thực hiện được. Chờ ta thành bà chủ sẽ không cần khổ sở vậy nữa, toàn vung tiền dưỡng lão!

"Thất nhi, nếu đã thuộc hết Thanh Đạo thì vi sư sẽ kiểm tra." Thanh Vận nhẹ nhìn ta, khóe miệng tươi cười không lấy gì làm tốt đẹp.

"Được..." Ta khí khái trả lời.

Thanh Đạo xem như đã nằm lòng mà Thanh Dạ hắn là đồ quên trước quên sau. Chắc gì hắn còn nhớ mà hỏi.

"Nếu có thí chủ cần bói toán, ngươi nên làm gì?" Thanh Vận như thuận miệng hỏi nhưng cặp mắt gian xảo kia trông rất lợi hại.

"Đại hung hoặc đại cát, nếu là đại cát sẽ khiến thí chủ quyên tiền công đức. Nếu là đại hung thì lấy bùa chú trong tay áo đưa kèm để trừ điềm xấu! Sau đó vẫn có thể khiến thí chủ quyên tiền công đức!" Trò xiếc lừa tiền này của Thanh Vận ngày nào cũng đập vào mắt ta, mấu chốt vẫn là chuyện quyên tiền mà thôi.

Thanh Vận nhìn ta thản nhiên cười cười, khen ngợi: "Đáp không sai. Nhưng nếu thí chủ muốn hỏi về tương lai hậu vận thì sao?" Dứt lời cười cực kỳ tà ác.

"..."

Người ta đi về đâu thì liên quan gì?

Có cần hỏi chi tiết quá mức vậy không?

Làm vậy khác nào nhảy xổ ra nói ‘Cây này do ta trồng, đường này là ta mở, nếu muốn đi qua phải để lại tiền’?

"Nếu thí chủ muốn hỏi tương lai hậu vận thì nói: ‘Thí chủ, bần đạo thấy trên đỉnh đầu người mới có tà khí ngưng kết, sẽ có tai họa’!" Ta cau mày thận trọng nói, năm đó ở cửa Đoạn phủ,  Thanh Vận cũng nói vậy với Đoạn lão gia.

"Phốc..." Không biết vì sao Thanh Vận nghe xong bỗng phì cười.

Cặp mắt gian xảo lóe sáng khác thường, giọng nói chậm rãi: "Thất nhi, ngươi nói vậy với người ta, không phải cố ý trù ẻo sao!"

"Chỉ nói một hai câu có gì phải sợ! Đạo quán là nhà ta, tiền công đức là nhờ mọi người. Vì có thể phát dương quang đại Thanh Vận Quan, đồ nhi nguyện cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!" Ta tỏ vẻ khí phách hiên ngang, rơi lệ trả lời.

Thanh Vận còn có một quyển Thượng Thanh Kinh dày chết người đang chờ ta, giờ phút này tuyệt không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Nếu không ta thật sự tiêu đời!!

Thanh Vận nghe xong ý cười càng đậm, đưa tay nhéo mũi ta, cười nói: "Xem như ngươi thông minh, đã được thông qua! Từ mai bắt đầu chính thức bói toán đi! Chỉ là sau này ngươi còn phải học thêm."

"A?..." Ta vẻ mặt cầu xin.

Đã thông qua còn bắt học thêm gì chứ! Bản thân cũng là đạo trưởng gà mờ, ép uổng đồ đệ đáng thương như ta là sao!

Thanh Vận thấy ta uể oải bèn nhẹ cười: "Từ ngày mai ngươi bắt đầu là gì tiên cô chuyển thế, nhớ chú trọng cử chỉ bề ngoài, đừng ầm ĩ không ngớt như trước nữa. Vi sư cũng có một lễ vật cho ngươi."

"Lễ?!?!" Ta vừa nghe xong nhất thời hết uể oải, hai mắt sáng ngời đầy vẻ si mê. Thanh Vận chủ động đưa lễ cho ta! Ta không nằm mơ chứ! Ta nghĩ đời này sẽ không có chuyện như vậy! Ngờ đâu..

Nhân phẩm Thanh Vận đáng tin lắm sao? Chắc lại bảo ta chà rửa giường chiếu cho hắn, mượn câu lao động là vinh quang nhất, bồi dưỡng đức tính cao thượng!

Nghĩ vậy ta lại ỉu xìu như bong bóng xì hơi, uể oải rũ người, lắc đầu thở dài. Thanh Vận thấy vậy bèn không chút khách khí thưởng cho ta một búng vào trán: "Sư phụ ở trong lòng ngươi là loại người đó sao!!"

Ta đáng thương ôm đầu, hé mắt liếc Thanh Vận. Nếu ngươi thực không phải loại người như vậy thì thẹn quá hóa giận làm gì! Còn có, sao ngươi biết ta nghĩ gì về ngươi! Có tật giật mình mà!

Thanh Vận hung hăng trừng ta, chỉ sợ nếu cứ trợn trắng mắt bất lịch sự thế này thì hắn sẽ sớm thành cá khô mất thôi! Thanh Vận buồn bực lục lọi trong ống tay áo rồi lấy ra một cái trâm hoa sen tinh xảo bằng gỗ đưa tới trước mặt ta.

A! Đây không phải cây trâm ta nhìn trúng lúc trước sao!!

Ta còn nhớ rõ lúc ấy mình rất thích cây trâm đó nên tiểu thương thúc giục ta: "Cô nương, nếu thích thì mua đi, chỉ có mười quan, hơn nữa chạm trổ tỉ mỉ, rất hợp với đạo bào thanh tú thoát tục của người."

Trước đó ta đã cự tuyệt, tuy rất thích nhưng không biết dùng để làm gì. Hôm nay nhìn cây trâm hoa sen trong tay Thanh Vận, thật không hiểu nên vui hay buồn.

"Như thế nào? Không thích?" Thanh Vận nhìn ta vẻ mặt xanh xao, ánh mắt hơi hờn giận rụt tay về.

"Ai! Sư phụ, sư phụ!! Ai nói đồ nhi không thích! Đồ nhi thích! Đồ nhi thích không biết diễn tả làm sao!!" Dứt lời lập tức đoạt cây trâm từ tay Thanh Vận.

Rơi lệ đầy mặt...

Lễ mọn nhưng nặng tình! Thật không hiểu đời trước ta tích đức bao nhiêu mà có thể khiến Thanh Vận chủ động tặng lễ!

Lúc này nét mặt Thanh Vận mới dịu xuống, ung dung nói: "Thất nhi thích thì tốt, sau này nhớ có ân phải báo."

Mắt lồi ra.

"Sư phụ, không phải có câu là ‘thi ân bất cầu báo’ sao?"

Sao qua miệng ngươi lại thành ‘có ân phải báo’?

Chút vui sướng mới nổi lên thoáng chốc mất tăm vì câu nói này của Thanh Vận. Đã biết Thanh Vận sẽ không tốt bụng, vô duyên vô cớ tặng đồ cho ta mà!

"Sư phụ tặng trâm cho ngươi không phải muốn ngươi báo đáp, chính là tâm ý của sư phụ thôi. Nếu ngươi khắc sâu tâm ý này của sư phụ, không lúc nào quên, sau này nhớ báo đáp sư phụ." Thanh Vận thản nhiên đáp, không chút e thẹn với lương tâm.

"Dạ. Sau này đồ nhi nhất định cố gắng kiếm nhiều tiền công đức báo đáp sư phụ!!" Ta không thèm giữ ý, khinh thường bỏ ra khỏi phòng.

Ức hiếp kẻ yếu, bắt người chịu thiệt!

Sau này Thanh Vận đưa gì cũng không được nhận!

Nhìn vẻ mặt Thanh Vận tiểu nhân đắc chí, ta nghẹn ngào không nói nên lời.

Từ ngày đó trở đi, ta hóa thành tiên cô chuyển thế, đây thật sự là phân công rõ ràng. Thanh Dạ và Thanh Vận chuyên tiếp đón oanh yến còn ta chuyên tâm tấn công phụ nhân trung niên, lừa gạt đủ đường! Tuy nói bói toán bấm tay ít mất sức hơn bưng trà rót nước nhưng lương tâm cắn rứt không ít!

Trời càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã đến tháng chạp giá rét. Người đến Thanh Vận Quan cũng vơi đi rất nhiều, đám oanh yến đều tránh rét trong nhà. Lúc rảnh rỗi, bốn thầy trò gồm ta, Thanh Vận, Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc ngồi quanh bếp lửa vừa sưởi ấm vừa tâm sự.

"Thất nhi, đêm nay ăn lẩu đi!" Thanh Vận ngồi sát bếp, ánh lửa hắt lên mặt, ấm áp dễ chịu.

Lẩu mà Thanh Vận nói chính là bắt một cái nồi lên bếp, kế đó thả một đống nguyên liệu vào rồi bốn thầy trò đáng khinh ngồi ăn đến mất cả hình tượng. Bếp lửa được dùng hết công suất, ban ngày sưởi ấm, buổi tối nấu lẩu.

Chủ ý này đương nhiên do ta nghĩ ra, trời lạnh quá khiến người ta lười vận động nên nảy sinh ý tưởng như vậy. Nhưng để tránh việc bị mất hình tượng nên lúc nào cũng đóng cửa đạo quán lại, chẳng may người khác bắt gặp sẽ làm bảng hiệu vàng của Thanh Vận Quan vì chút bụi nhỏ này mà thân bại danh liệt.

"Sư phụ, hiện tại trời lạnh như thế nên cái gì cũng lên giá... Giờ một củ cải trắng đã là mười hai quan..." Dứt lời, ta thâm sâu liếc nhìn Thanh Vận.

Thanh Vận làm bộ không nghe thấy, tự vuốt ve bàn tay xanh xao, thon dài như thể trân bảo. Nhưng người am hiểu như Thanh Dạ biết ta khó xử, từ tốn đề nghị với Thanh Vận: "Sư phụ, chi bằng sau này tăng tiền chợ thêm một chút. Mùa đông kéo dài ai cũng khó khăn, duy trì cuộc sống thường ngày cũng khó, huống hồ là buôn bán. Thế nên giá cả đương nhiên cũng tăng lên không ít."

Thanh Vận liếc mắt nhìn Thanh Dạ, kế đó đưa tay sát bếp chà xát, nói không đầu không đuôi: "Thất nhi... Nhờ hào quang tiên cô của ngươi, lúc đi chợ cũng được lợi không nhỏ phải không? Không phải có nông phụ nào đó tặng ngươi hai củ cải trắng sao?"

"..." Lời này vừa nói ra, mặt ta nhất thời đỏ bừng lên, không biết do lửa nóng hay do câu hỏi của Thanh Vận.

Nếu nói làm tiên cô có ưu điểm gì, đó chắc chắn là mua đồ ăn được lợi rất nhiều.

Vừa ra chợ, ai gặp cũng nói: "A, đây không phải Đường Thất đạo trưởng sao? Hôm nay có rau chân vịt ngon lắm, tính người ba quan thôi."

Vì thế ta sáng mắt…

Bình thường rau chân vịt giá tám quan! Quá hời! Sau đó ta lập tức kéo Đoạn Tang Mặc nhào qua mua rau chân vịt.

Đại nương bán cá bên kia lập tức nói: "Đường Thất đạo trưởng! Hôm kia người xủ quẻ thật chuẩn! Con dâu ta quả thực mang thai! Cá này xin biếu người, là chút lòng thành của ta."

Woa, không mất tiền!

Ta cố gắng kiềm chế sự sung sướng, không phát điên nhào tới, vừa giả bộ đạo mạo nói lời cảm tạ vừa âm thầm buồn bực. Ngày hôm qua ta chỉ đoán mò theo quẻ tượng, sao con dâu đại nương lại mang thai? Nhưng đây hẳn là công lao của con trai đại nương, không liên quan đến ta.

Vì vậy mỗi ngày Thanh Vận cho bốn mươi quan tiền chợ, dù mùa đông đắt đỏ nhưng chỉ tốn có hai mươi quan. Còn thừa hai mươi quan đều bị ta và Đoạn Tang Mặc lén mua kẹo gương ăn. Vì thế khi âm mưu bị vạch trần nên ta đương nhiên mất tự nhiên.

"Sư phụ, lúc nông phụ đưa sư tỷ, sư tỷ đều nói vô công bất thụ lộc nên không lấy." Đồng đảng Đoạn Tang Mặc nghiêm túc biện hộ giùm ta.

Ta vừa nghe xong, lập tức vụt dậy thẳng như cột nhà, vô cùng thanh liêm nói với Thanh Vận: "Đúng vậy, mùa đông trồng trọt không dễ, chúng ta nên thông cảm với họ, sao có thể tùy tiện thu nhận?"

"Thật không? Nông phụ đưa cải trắng ngươi không lấy nhưng tiểu thương đưa kẹo gương thì nhận?" Thanh Vận ra vẻ buồn bực hỏi, cặp mắt xếch nhìn ta thấu tận tim gan.

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Ta nhất thời chưa kịp nuốt nước miếng xuống nên ho sặc sụa.

Sao Thanh Vận biết ta với Đoạn Tang Mặc mỗi ngày lén lấy tiền chợ ăn kẹo? Trong chợ không chỉ có mỗi hàng kẹo gương mà còn có mỳ vằn thắn, đậu hủ hoa.. nhiều như vậy nhưng vì sao hắn nói trúng phóc! Chẳng lẽ Thanh Vận vụng trộm đi theo ta và Đoạn Tang Mặc? Hoặc Thanh Vận có con mắt thần, tùy tiện mở ra đã thấy?

Nghĩ vậy, ta càng ho dữ dội hơn, dù được Thanh Dạ nhẹ nhàng vỗ lưng, ta vẫn ho đến đỏ bừng mặt, không thể ngừng lại. Hôm nay xem như ta đã bị Thanh Vận chọc giận đến độ ho gần chết.

Trên đời này đúng là có chuyện phong thủy chuyển dời mười năm một lần.
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 34

Đạo trưởng đùa giỡn

"Mặc nhi, nghe ta giải thích!" Đoạn phu nhân giữ chặt tay áo Đoạn Tang Mặc khóc lóc than thở.

"Thí chủ, bần đạo đạo hạnh còn thấp, không thể bốc quẻ cho thí chủ, mong thí chủ thông cảm." Đoạn Tang Mặc hờ hững trả lời không ăn nhập gì cả.

"Mặc nhi, Mặc nhi... Ngươi nghe mẫu thân giải thích, ta không phải cố ý hại ngươi..." Đoạn phu nhân không hiểu ý Tang Mặc, vẫn cố chấp níu kéo Đoạn Tang Mặc, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Đoạn phu nhân không nói thì thôi, vừa buông lời đã khiến Đoạn Tang Mặc không thể nào hờ hững được được. Cặp mắt lạnh thấu xương nhìn Đoạn phu nhân cười nhạt: "Không phải cố ý hại ta, chỉ hại thiếp thất của cha, chỉ hại Đường Thất thôi sao!"

Là sư tỷ...

Ta bất đắc dĩ thở dài khinh thường.

Đây gọi là quá tam ba bận, Đoạn Tang Mặc nay cũng không còn sợ người sư tỷ này nữa, gần đây cứ luôn miệng Đường Thất này, Đường Thất kia! Kẻ làm sư tỷ như ta làm sao chịu nổi!

Đoạn Tang Mặc vừa dứt lời, Đoạn phu nhân lập tức cẩn thận nhìn bốn phía, hiển nhiên sợ người khác nghe thấy. Đã đến nước này còn cố che giấu để âm mưu của mình không bại lộ, phải nói Đoạn phu nhân quả là gặp biến không sợ.

Đoạn Tang Ân nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh rốt cục cũng mở miệng, bình tĩnh nói với Đoạn Tang Mặc: "Tang Mặc, có chuyện gì từ từ nói, dù sao để người ngoài nghe thấy chuyện nhà không tốt."

"Không tốt? Chuyện như vậy cũng dám làm, còn sợ người khác không biết?" Đoạn Tang Mặc cười lạnh nhìn Đoạn Tang Mặc châm chọc.

"Đoạn Tang Mặc, dù mẫu thân đã làm sai chuyện gì thì người cũng là mẹ của ngươi! Huống hồ việc này cũng không hẳn là người sai hết!" Tuy mặt mũi Đoạn Tang Ân có vẻ ôn hòa hơn Đoạn Tang Mặc nhưng khi nghiêm mặt thì độ sắc bén không hề kém cạnh hắn.

"Đúng! Không phải mẫu thân sai! Hết thảy đều là ta sai! Ta không nên sinh ra trên đời này! Không nên hại chết nhiều người như vậy!" Đoạn Tang Mặc nghe Đoạn Tang Ân nói xong, tự nhiên mất bình tĩnh, hai mắt nhòa lệ.

Huynh đệ đấu khẩu hết sức căng thẳng, hiển nhiên thu hút không ít sự chú ý của những người khác. Ta thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nếu để người khác biết được chuyện riêng của Đoạn gia tất nhiên sẽ khiến sự việc trầm trọng hơn, Đoạn phu nhân cũng khó tránh khỏi chuyện lao ngục, nghiêm trọng hơn có thể bị mất mạng. Đến lúc đó người bị tổn thương không chỉ có mình Đoạn Tang Mặc.

"Sư đệ, ngươi bình tĩnh trước đã, đây không phải chỗ nói chuyện. Nên đưa Đoạn phu nhân đến hậu viện nói rõ ràng mọi chuyện đi." Ta khuyên nhủ.

"Sư tỷ, ta không có chuyện gì cần nói với bọn họ." Đoạn Tang Mặc hờ hững đáp.

"Mặc nhi..." Đoạn phu nhân vừa khóc vừa gọi Đoạn Tang Mặc.

"Sư đệ ngoan, nghe lời sư tỷ! Đi thôi, đi thôi!" Dứt lời ta buông tay Đoạn Tang Mặc ra, liều chết kéo hắn sau hậu viện.

Việc này cũng không nhỏ giống chuyện quỳ thủy trước đây, không thể nhắm mắt bỏ qua, ngày nào chưa giải quyết thì vĩnh viễn không chấm dứt.

Vẻ mặt Đoạn Tang Mặc phức tạp, nhìn ta nhưng không phản đối, kế đó theo Đoạn Tang Ân và Đoạn phu nhân ra hậu viện.

Ta đương nhiên sẽ không nghe lén ngu ngốc như vậy, việc này ta còn ước mình biết ít một chút! Nhìn đám oanh yến đang vây quanh Thanh Dạ, ta quyết định phải biến thân thành nữ chiến sĩ xinh đẹp trước đã. Dù sao ta không thể vô tình nhìn đại hiệp mặt nạ đen luôn cứu ta lúc nguy nan đang bị vây hãm trong đám váy hoa kia được.

Chậm đã! Đại hiệp mặt nạ đen luôn cứu ta lúc nguy nan là Đoạn Tang Mặc mới đúng, đâu phải Thanh Dạ?

Quên đi! Mặc kệ! Trước mắt việc giải cứu Thanh Dạ quan trọng hơn! Coi như hắn là đại hiệp mặt nạ trắng cũng được!

Sau khi hạ quyết tâm, ta tận lực xâm nhập vào vòng vây oanh yến, chớp chớp đôi mắt hoảng sợ lẫn bối rối nhìn Thanh Dạ không nói.

Thanh Dạ tất nhiên nghĩ ta bị Đoạn phu nhân dọa nên cười cười dịu dàng với ta, xoay người nói với đám oanh yến: "Bần đạo có một số việc cần xử lý, tạm thời không thể tiếp đón." Dứt lời liền lôi ta vào nội điện.

Ta mê mệt vì được Thanh Dạ lôi kéo, tuy cách một lớp tay áo nhưng rất thỏa mãn. Làm người không thể quá tham, dục tốc bất đạt, chuyện tình cảm phải chầm chậm mới tốt.

Thanh Dạ lôi ta vào nội điện, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Thất, sao vậy?"

Ta muốn nói lại thôi: "Sư đệ và Đoạn phu nhân cùng đi ra hậu viện..."

Kỳ thật việc này không thể trách ta nhiều chuyện, ta rõ ràng chỉ muốn kiếm cớ ở bên Thanh Dạ một mình thôi. Nhưng hôm nay thật đẹp trời, hoa nở chúm chím nên phải tương đối đứng đắn chứ đừng nói chuyện tào lao.

"Tiểu Thất, đừng lo lắng, không có việc gì. Đoạn phu nhân sẽ không làm gì con mình..." Thanh Dạ tươi cười khuyên giải, an ủi.

"Ta biết..." Nói đến đây, đầu óc lập tức mau chóng vận động.

Nên nói thêm gì nữa để dụ dỗ Thanh Dạ tiếp tục nói chuyện phiếm đây?

"Nếu không có việc gì, vậy Tiểu Thất cứ ở đây suy tư tiếp đi, sư huynh ra ngoài tiếp đón các thí chủ. Hôm nay sư phụ vắng mặt, đạo quán hơi bận rộn." Thanh Dạ thấy ta không nói liền thản nhiên mở miệng.

"..."

Không biết vì sao ta bồi hồi nghĩ tới một câu danh ngôn: ‘Mùa đông đến rồi, mùa xuân đâu còn xa’.

"Được, sư huynh làm việc trước đi." Ta nén đau lòng, ra vẻ hiền lành trả lời.

Sư huynh, tốt nhất ngươi đừng buông tay ta ra...

"Ngoan ngoãn đợi trong nội điện." Trước khi đi, Thanh Dạ còn không quên dặn dò, sau đó vừa cười vừa nhẹ nhàng xoa đầu ta.

"..."

Ta ngơ ngác nhìn bóng dáng Thanh Dạ rời đi như hoa hướng dương ngóng mặt trời.

Thượng đế a! Thánh mẫu Maria a!

Được Thanh Dạ xoa đầu nhẹ nhàng như vậy thật ấm áp, thật lãng mạn!!

Quả thực ta muốn mình lập tức hóa thân thành một chú nai tơ chui vào lòng hắn...

Vì thế cho đến lúc Thanh Dạ đã ra khỏi nội điện, ta vẫn còn mang vẻ mặt hoa hướng dương háo sắc, chống cằm nhìn theo hướng Thanh Dạ rời đi một cách đầy yêu thương.

Tình yêu!

Đây là tình yêu!

Một hành động thân mật nho nhỏ cũng có thể khiến người ta say lòng, mê đắm...

Không biết qua bao lâu, ta thật vất vả thoát khỏi tình trạng háo sắc trở lại bình thường. Ta đi ra nội điện thấy Thanh Dạ vẫn bị vây quanh như trước, hai cỗ kiệu ngoài đạo quán đã mất tăm, ta nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Đoạn Tang Mặc đâu.

Ta buồn bực ra hậu viện, vừa tới đã thấy Đoạn Tang Mặc cúi đầu lẻ loi ngồi trên cầu thang, không biết đang nghĩ gì. Ta hơi lo lắng nên đi qua, sư đệ có trái tim thủy tinh này của ta chắc không đến mức tránh vào một góc vắng vẻ, vụng trộm rơi lệ chứ!

"Sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Ta đi đến bên cạnh Đoạn Tang Mặc, ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.

Đợi đến lúc Đoạn Tang Mặc nâng gương mặt đầm đìa nước mắt lên, ta dốc hết nghị lực tám năm kháng chiến ra khuyên hắn đừng quá lún sâu vào chuyện cũ, làm người nên dũng cảm tiến lên phía trước!

Ai ngờ Đoạn Tang Mặc ngẩng đầu nhìn ta, hai gò má tuấn mỹ ướt đẫm khiến ta bỗng dưng hơi tiếc hận.

"Sư tỷ, người nói... Ta nên tha thứ cho mẫu thân sao..." Đoạn Tang Mặc tuy đang nhìn ta nhưng cặp mắt nhạt nhòa nên ta không đoán được gì, chỉ thấy hắn có vẻ trống rỗng.

"... Việc này ngươi phải tự hỏi chính mình."

Nếu muốn ta nói thật, ta nhất định không tha thứ!

Nhưng dù sao cũng không phải mẹ ta nên ta có thể trả lời nhẹ tênh, còn Đoạn Tang Mặc tất nhiên khổ sở hơn nhiều. Cho nên chuyện nhà mình vẫn chỉ có mình tự giải quyết mới tốt.

Đoạn Tang Mặc nhìn ta cười đau khổ, nói: "Ta còn tưởng việc này chỉ do một mình mẫu thân bày ra, ai ngờ đại ca lại nói cho ta biết, việc này hắn cũng có phần..."

Ta không khỏi kinh ngạc vì tiết lộ này của Đoạn Tang Mặc, chẳng những mẹ hắn chủ mưu mà đại ca hắn cũng góp phần tham dự sao? Đây khác nào một nhà rắp tâm hại Đoạn Tang Mặc? Nhà họ Đoạn bọn họ thật đúng là nhân tài vô kể!

"Bọn họ nói năng thật lý lẽ, chung quy cũng chỉ vì địa vị của chính mình..." Đoạn Tang Mặc thấp giọng buồn cười nói.

"Sư đệ, vì mục đích riêng khiến con mình từ nhỏ đã bị bêu rếu là khắc nữ nhân, cô độc lớn lên. Mẫu thân như thế còn dám tự xưng là mẫu thân tốt! Mẫu thân cũng không phải chỉ là một nữ nhân cấp đủ cơm ăn áo mặc mà thôi." Ta thấm thía nói với Đoạn Tang Mặc.

"Cho nên, ý sư tỷ là không tha thứ?"

"Sư đệ, người mẹ mang thai gần 10 tháng mới sinh con, đây cũng không phải chuyện dễ. Cho dù người đó làm nhiều chuyện xấu nhưng bà ta vẫn chưa tổn thương ngươi chút nào. Ta nhận thấy mẫu thân ngươi vẫn yêu thương ngươi..." Ta tiếp tục khuyên bảo.

"Vậy theo ý sư tỷ, rốt cuộc nên tha thứ hay không!" Đoạn Tang Mặc quả nhiên bị ta làm điên đầu nhức óc, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta hỏi.

Ta thấy sắc mặt Đoạn Tang Mặc rõ ràng tốt hơn nhiều, cười gian nói: "Sư đệ có quyền tha thứ cho mẫu thân vì bà ta là sinh ngươi ra, nuôi dưỡng ngươi. Nhưng ngươi cũng có thể không tha thứ, dù sao bà ta lợi dụng ngươi hại rất nhiều người. Tóm lại nói một cách ngắn gọn, muốn tha thứ hay không cũng do ngươi tự quyết định! Nếu bây giờ chưa thể tha thứ thì tạm thời gác lại, chờ đến lúc thích hợp muốn làm gì thì làm! Hiện tại ngươi chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, vì đây là do mẫu thân ngươi nợ ngươi..."

Ta không phải thánh mẫu Maria, suýt bị hại chết còn thay hung thủ cầu tình. Nhưng dù sao cũng là mẫu thân Đoạn Tang Mặc, bản thân hắn cũng là nạn nhân, nếu hắn cứ ôm mãi chuyện này trong lòng nhất định sẽ trở thành một đóa hồng nhỏ héo rũ, ta thương hương tiếc ngọc nên không đành lòng.

Kỳ thật ta muốn tiểu sư đệ hay bị chà đạp này vui lên, hắn vui vẻ ta mới vui vẻ! Nếu Đoạn Tang Mặc muốn mẫu thân chết mới vừa lòng, ta nhất định tố cáo Đoạn phu nhân với quan phủ không chút lưu tình!

Ai...

Trước ưu tư vì sư đệ, sau giúp vui cho sư đệ!

Đó là tình yêu cao thượng cỡ nào!!

Ta không khỏi cảm động lệ nóng doanh tròng: Có sư tỷ như ta, thật không hiểu là Đoạn Tang Mặc đã tu luyện mấy đời mới có phúc cỡ này!

Đoạn Tang Mặc nghe xong cúi thấp đầu trầm tư, nửa ngày sau mới nghe được tiếng thở dài bừng tỉnh như vừa trút bỏ được hết gánh nặng, bâng quơ nói: "Vậy khi nào ta muốn tha thứ sẽ tha thứ."

"Ngoan." Thế này mới đúng.

Ta cười cười xoa đầu Đoạn Tang Mặc. Sư đệ nên vui lên mới phải, để sư tỷ tha hồ chà đạp.

Không thể không nói Đoạn Tang Mặc là sư đệ tốt, vì phối hợp với ta để ta dễ dàng chà đạp, không tiếc hi sinh bản thân.

Ta vui vẻ khó giấu, càng xoa càng hăng say, đúng lúc ta chuẩn bị vò đầu hắn thành ổ gà, Đoạn Tang Mặc bỗng tươi cười vô cùng anh tuấn, vô cùng sáng lạn như ánh nắng tháng tám khiến ta choáng váng.

Sau đó, ta nghe hắn dùng giọng nói trầm thấp mê hoặc vốn có nói với ta: "Đường Thất, có ngươi thật tốt..."

Lời này vừa nói ra, nhất thời ánh nắng tháng tám thành gió lạnh tháng chạp.

Ta vỗ mạnh vào đầu hắn không chút nương tay, nổi giận mắng: "Kêu sư tỷ!!"

Đoạn Tang Mặc cười cười, bất đắc dĩ trả lời: "Dạ, sư tỷ!"

Ta lúc này mới hơi hài lòng, đứng lên liếc Đoạn Tang Mặc, theo kế đó đi về phía nội điện nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Còn không mau đi theo sư tỷ?"

"Đi đâu?" Đoạn Tang Mặc buồn bực hỏi.

"Đổi thuốc!!"

"Sư tỷ người đổi?" Đoạn Tang Mặc kinh ngạc.

"Không phải sư tỷ chẳng lẽ là sư phụ sao!" Ta liếc Đoạn Tang Mặc như thể hắn là đồ ngốc.

Đại phu đã từng dặn cứ ba ngày phải thay thuốc cho Đoạn Tang Mặc một lần, vết thương ở sau lưng nên hắn không thể tự làm. Đừng mong chờ gì ở Thanh Vận, thứ lười biếng như hắn nhất định  không mó tay vào. Về phần Thanh Dạ, nay bận rộn đủ việc, còn rảnh đâu mà thay thuốc cho Đoạn Tang Mặc. Hơn nữa, nam nhân vụng về, không thích hợp làm việc cẩn thận, cuối cùng chỉ còn sót lại mình ta gánh nợ!

Ta cùng Đoạn Tang Mặc về phòng hắn rồi ra vẻ thản nhiên ngồi xuống ghế ép uổng Đoạn Tang Mặc, càn rỡ nói, "Cởi ra!" Rất mạnh bạo như thể hắn là áp trại phu nhân.

"Sư tỷ, như vậy chỉ sợ không ổn..." Hai gò má tuấn mỹ của Đoạn Tang Mặc rõ ràng ửng hồng, sợ là qua một hồi nữa còn có thể luộc trứng được.

"Chuyện gì không ổn, mau cởi! Nếu không cởi, sư tỷ sẽ ra tay!" Nhíu mày..

Đừng làm bộ xấu hổ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!!

Lần trước lúc đại phu băng bó ta đều thấy hết! Còn che giấu làm gì!!

Đoạn Tang Mặc vừa nghe xong, không nói gì thêm, xoay người quay lưng lại ngạo mạn trút ngoại bào xuống. Sau đó hơi xấu hổ xoay người nhìn ta rồi tiếp tục cởi áo trong.

Ta vẻ mặt lạnh nhạt ngồi cạnh bàn tự tay rót một chén nước, tinh tế đánh giá thân hình trước mắt.

Lưng thon dài, vai rộng, vòng eo mê người. Tỳ vết duy nhất là tầng tầng băng gạc bao quanh nay còn ứa máu.

Nhưng không thể phủ nhận, thân hình Đoạn Tang Mặc rất hợp với khẩu vị của ta.

"Ngoan ngoãn nằm lên giường đi..."

Ta thưởng thức xong bèn hờ hững tiếp tục chỉ huy Đoạn Tang Mặc, tình huống lúc này hơi giống cảnh ‘bá vương thượng cung’.

Kỳ thật ta cũng không muốn đùa giỡn Đoạn Tang Mặc, lần trước lúc ta có quỳ thủy đã phát sinh chuyện khiến ta không thể bỏ qua! Đoạn Tang Mặc hoàn toàn tự tiện xâm nhập khuê phòng nữ tử! Ngay lúc ta đang thay quần áo thì lỗ mãng xông vào, bao nhiêu đường cong của ta đều thấy hết.

Sau đó còn để Thanh Vận gà mờ xâm nhập, khiến Thanh Dạ bắt gặp tình cảnh không ra sao, thật sự nghĩ lại thêm đau đầu. Kẻ khởi xướng mọi chuyện tệ hại đó chính là Đoạn Tang Mặc!

Chỉ cần có thù, dù là Đoạn Tang Mặc hay Thanh Vận ta đều nhớ kỹ! Một ngày nào đó nhất định đòi lại! Ngược đến mức khiến các ngươi kêu cha gọi mẹ!!

Lần này Đoạn Tang Mặc không hề chần chờ, ngoan ngoãn nằm trên giường. Ta không giỡn nữa, đi đến trước giường gỡ đống băng gạc ra. Miệng vết thương vẫn còn rỉ máu, còn dính một ít máu khô nên băng gạc rất khó gỡ ra.

"Sư đệ, ngươi kiên nhẫn một chút." Giọng ta nhẹ nhàng lạ thường, tuy miệng an ủi Đoạn Tang Mặc nhưng không hề nương tay, chưa dứt lời đã dùng sức gỡ miếng băng gạc ngay miệng vết thương.

Vết thương cũng đã đỡ hơn trước nhưng vẫn còn hơi nhầy nhụa.
"Sư tỷ, đau..."

Đoạn Tang Mặc nằm trên giường, nhíu mày nhăn mặt nhưng giọng nói vô cùng hờ hững.

Sư đệ, không ai dạy ngươi cách làm nũng sao?

Ít nhất cũng nên rên rỉ khổ sở...

"Thực đau?" Ta ra vẻ thân thiết hỏi.

"Đúng."

"Đừng lo! Sư tỷ có cách! Rất nhanh sẽ không đau, ngươi nhẫn nại một chút, trên đời này đều trước đắng sau ngọt!" Ta dùng giọng nói dịu dạng dị thường dụ hoặc Đoạn Tang Mặc.

"Được..."

Đoạn Tang Mặc tuy không biết ta tính làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Đợi hắn nói câu này xong, ta cười gian ác, kế đó mạnh tay đánh lên miệng vết thương của hắn.

"A..."

Đoạn Tang Mặc không kịp đề phòng, rên thành tiếng, đau đớn giãy dụa hỏi: "Sư tỷ, ngươi làm gì vậy!"

Ta đánh lung tung lên lưng hắn một hồi mới dừng tay, lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói với Đoạn Tang Mặc: "Cái này gọi là cách dời đau. Nếu chỗ khác đau đớn thì vết thương sẽ không còn đau... Không tin ngươi ngẫm lại xem, vết thương có phải bớt đau hơn không?"

Đoạn Tang Mặc trầm mặc một hồi, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, trả lời: "Miệng vết thương đúng là hết đau."

"Xem đi! Sư tỷ không lừa ngươi!" Ta cực kỳ đắc ý.

Chuyện thổi thổi vết thương sẽ không đau đều để lừa gạt con nít, cách này mới hiệu quả nhất!

Chiêu này chỉ có chuyên gia mới làm được!

Bình thường ta sẽ không tiết lộ cho ai cả!

"Nhưng trừ vết thương ra, chỗ nào cũng đau..." Đoạn Tang Mặc yếu ớt nói.

"..."

Sư đệ, sao ngươi không hiểu khổ tâm của sư tỷ?

Không chịu khổ khó nên người!!
***