Chuyện vĩ đại nhất
Đêm khuya, tiếng dế nỉ non.
Bốn phía im ắng, giờ này mọi người trong
tướng phủ đang đắm chìm trong mộng đẹp, chỉ có đám côn trùng trong viện giúp ta
vượt qua đêm dài. Tiếng rả rích không ngừng này càng tăng thêm sự tĩnh lặng về
đêm. Ta ngồi yên trên đệm, xoa đầu gối sưng đỏ, trong lòng vừa tức giận vừa ủy
khuất. Nếu không có câu kia của Tô Duyên, ta cũng không rơi vào kết cục như bây
giờ. Mẫu thân nói không được cho phép không thể đứng lên, người chỉ nói không
thể đứng lên, không quy định ta không được ngồi xuống.
Trước đó người sai nha hoàn tới giám thị
ta, ta không thể không quỳ cho có lệ, mới chỉ quỳ hai canh giờ, hai chân đã
chết lặng, đau đến mất hết tri giác. Sau đó nha hoàn giám thị đi ngủ, ta mới
được giải thoát nhưng đầu gối suýt bị phế bỏ. Mẫu thân cũng thật là, sao lại ác
độc như vậy, tốt xấu gì ta cũng là nữ nhi mười bảy năm nay của người, sao có
thể nói trở mặt liền trở mặt.
Chuyện này đủ để thấy mẫu thân hoàn toàn
không muốn ta dính líu đến Lâu Huyên.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Ta quýnh lên, lập tức quy củ quỳ gối lên đệm, tim bùm bùm kinh hoàng. Mẫu thân
cũng thật không ngại phiền, đã trễ thế này còn phái nha hoàn đến giám thị ta.
Vốn tưởng buổi tối có thể không chịu tội, xem ra ta rất lạc quan, căn bản người
không tính cho ta nhàn hạ.
Chi một tiếng, cửa mở, tiếng bước chân càng
ngày càng gần.
Ta tức giận nói: "Không cần giám thị
ta, trở về nói cho mẫu thân, ta đang quỳ rất đứng đắn, một khắc cũng chưa nhàn
hạ."
"Là ta, là ta, xem ra ngươi sợ quá
rồi, mau đứng lên đi."
Ta nhũn chân, trực tiếp ngồi bệt xuống.
Quay đầu thấy Lương Gia cười với ta, sau lưng nàng là Tô Nam và Tô Dật.
"Nhiễm Nhiễm ngươi đói rồi, xem ta
mang gì đến cho ngươi đây." Lương Gia giống như hiến vật quý mở rổ để
trước mặt ta.
Thấy nhiều món ngon như vậy, bụng ta bụng
lập tức sôi ùng ục, không chút suy nghĩ bốc một khối điểm tâm bỏ vào miệng.
"Ăn từ từ, tướng ăn của ngươi vốn rất
khó coi." Lương Gia nói thầm.
"Nếu ngươi nhịn đói cả buổi sáng quỳ ở
đây, xem ngươi có thể ăn giống thục nữ thật sự không!"
Tô Nam cười khẽ, vui vẻ nhìn ta càng không
ngừng bốc thức ăn bỏ vào mồm, giống như đang thưởng thức cảnh hay ý đẹp.
Tô Dật đưa cho ta một cái bình nhỏ:
"Đầu gối quỳ đau, đây là thuốc lưu thông máu huyết."
"Trước để một bên đi, ta đang
đói." Ta giờ chỉ nghĩ đến chuyện ăn, nói năng hơi hàm hồ. Tô Dật cười
nhạt, đặt bình thuốc cạnh đệm ta.
Ta hỏi: "Sao các ngươi đến đây, không
sợ mẫu thân phạt các ngươi?"
Lương Gia quát vào mặt ta: "Còn không
phải vì ngươi, ngươi nghĩ ta tình nguyện nửa đêm không ngủ sao, nếu ngươi đói
chết, về sau ta khi dễ ai!"
Lương Gia nói năng chua ngoa nhưng tim mềm
như đậu hũ, ta đã sớm quen nhiều năm nay rồi, ta cũng không mong đợi có gì dễ
nghe phát ra từ miệng nàng. Ta nhìn Tô Nam, chờ hắn nói móc ta.
Quả nhiên, Tô Nam mở miệng: "Đừng nhìn
ta, ta thuần túy tới thưởng thức trò hay, xem chân ngươi quỳ gãy gối
chưa."
"Nhờ phúc của ngươi, còn chưa
gãy." Ta nói, "Ta còn nhờ nó đá ngươi."
"Ngươi với Lâu Huyên rốt cuộc phạm lỗi
gì, vì sao đại nương tức giận như vậy?"
"Ai cần ngươi lo! Quan hệ của ta với
Lâu Huyên còn trong hơn nước, rất thuần khiết, ngươi đừng đặt điều linh tinh,
đừng bôi nhọ ta!" Ta nói, "Nếu không phải ngươi với Tô Duyên lung
tung, ta sẽ bị phạt quỳ sao? Đều là lỗi các ngươi!"
"Chậc chậc, thuần khiết? Đã cùng nằm một
giường còn thuần khiết thế nào?"
"Ngươi ——" Ta ném chân gà trên
tay xuống, căm tức Tô Nam, "Có gan ngươi lặp lại lần nữa!"
Tô Nam thật tính lặp lại lần nữa, chính là
Lương Gia không cho hắn có cơ hội, Tô Nam vừa mở miệng thì đã bị che lại. Ta
chưa hết giận, thuận tay cầm một miếng điểm quăng về phía Tô Nam, Tô Nam thật
sự nhanh nhẹn, thân thủ chụp được, bỏ vào miệng. Còn không quên nói một câu
"Cám ơn, ngon lắm!"
Ta không thể nhịn được nữa, muốn nhào qua
đánh hắn. Bất đắc dĩ hai chân cứng ngắc, không còn khí lực đứng lên. Tô Dật
nhanh chân đến khuyên ta, "Đừng náo loạn, thất ca đùa với ngươi
thôi."
"Không được đùa như vậy, để ta đùa thế
với ngươi xem!"
"Tốt lắm, ta không nói là được."
Tô Nam thỏa hiệp, "Ăn mau còn bôi thuốc, ta còn mang đồ tốt đến nữa
đây."
Vừa nghe có đồ tốt, ta vơi giận rất nhiều,
chờ mong hắn lấy ra. Tô Nam ra ngoài cửa, bế vào hai cái bình rất lớn, cười hì
hì nói: "Xem đi, đồ tốt là đây."
Trong bình còn có thể là gì, không phải
nước thì là rượu. Tô Nam có thể ngu ngốc đến mức đêm hôm khuya khoắt mang hai
bình nước đến thăm ta sao, hắn định uống rượu với ta?
Ta hừ một tiếng, hất mặt sang một bên,
"Ta sẽ không uống rượu, muốn uống tự ngươi uống."
"Ta thấy ngươi một mình rất nhàm chán,
đêm tuyệt thế này, không uống rượu thật đáng tiếc."
Cửa chưa đóng, ta ngẩng đầu nhìn trời đầy
sao lấp lánh, sáng như ngọc bích, trân châu, thật sự là một đêm rất đẹp.
Tô Nam rất biết hưởng thụ, nửa đêm nổi hứng
đối ẩm. Rượu uống được mấy ly, đời người được bao ngày? Rốt cuộc kiếp này của
chúng ta được bao ngày?
Lương Gia rất hào sảng, "Ta uống với
ngươi!"
"Ngẫu nhiên tận hứng một lần cũng
không sao." Tô Dật cũng đồng ý.
Ta nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được rồi, uống
thì uống, ta há sợ ngươi sao."
Bình rượu còn chưa khui, ta bỗng thấy có gì
không ổn nhưng lại không rõ chỗ nào không ổn. Vẫn là Lương Gia nhắc nhở ta,
nàng chạm vào tay ta: "Nhiễm Nhiễm, ngươi có nghe được tiếng gì
không?"
"Hình như..." Ta cẩn thận lắng
nghe, "Hình như là tiếng bước chân..."
"Nguy rồi ——" Bốn người cơ hồ
đồng thanh kêu to.
Tô Nam tức tốc giấu bình rượu, thấp giọng
nhắc nhở: "Mau che lại... Che bình rượu lại!"
Chúng ta rất ăn ý đứng dồn thành một đống,
che kín bình rượu đằng sau. Nếu để mẫu thân biết ta vụng trộm uống rượu khi
đang bị phạt, ta còn không bị nàng mắng chết.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, tim ta kinh
hoàng đập bùm bùm, trong lòng thầm mong đó là ca ca, tẩu tử nào đến thăm ta
giống Lương Gia nhưng mãnh liệt cảm thấy có điềm xấu. Lúc mẫu thân nổi giận
đùng đùng xuất hiện trước mặt, ta hoàn toàn tuyệt vọng, ông trời cũng chơi ta!
"Các ngươi thật to gan!" Mắt
người bốc hỏa, "Ban ngày ta đã nói thế nào, đám các ngươi muốn làm ta tức
chết sao!"
Nói xong người ho khan, bốn người chúng ta
cúi đầu thật thấp, không dám nói câu nào, cũng không dám động đậy. Mẫu thân đã
sôi trào, nếu lại bị phát hiện bình rượu phía sau, còn không phải chúng ta chưa
bị mắng chết thì người đã tức chết trước rồi.
"Còn không mau về phòng ngủ đi!"
Không ai dám nhúc nhích.
Mẫu thân buồn bực: "Sao, không chịu
đi?"
Bọn họ sao không chịu đi, chỉ là không dám
đi, nhích một bước là khỏi cứu!
"Ta lặp lại lần nữa, trừ thập nha đầu,
các ngươi đi hết cho ta!"
Vẫn là không ai cục cựa. Ta có thể thấy lửa
đang nhảy múa trên đỉnh đầu của nương.
"Được, tốt lắm!" Mẫu thân không nén
giận được nữa, "Các ngươi huynh muội tình thâm, vậy cùng nhau quỳ
đi."
Mẫu thân quay người lại, tay áo bay bay,
rất phiêu dật. Công chúa là công chúa, ngay cả tức giận cũng hoa lệ như vậy,
khí chất không thể so với người thường. Nhưng ta vốn không còn tâm tình thưởng
thức sự hoa lệ đó nữa vì người đã khóa cửa lại.
Ta thúc thúc Tô Nam: "Làm sao bây giờ,
khóa cửa rồi."
"Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao
bây giờ!" Tô Nam gõ đầu ta, "Ta lớn như vậy còn chưa từng bị phạt,
lần này còn không phải vì ngươi."
Vì ta? Là vì cái bình rượu kia nha! Nếu
không có bình rượu, chỉ sợ mẫu thân chưa lên tiếng, bọn họ đã bỏ trốn mất dạng.
Lương Gia thở dài, đánh ta một cái, ta kêu
to: "Ngươi muốn gì!"
"Không có gì, ta bất bình, làm vậy để
lấy lại thăng bằng."
Đây gọi là gì, ta sắp điên rồi, đánh ta một
chút có thể bình tâm lại, ta thật oan quá.
Tô Dật nói: "Dù sao đã bị nhốt lại đây
rồi, sao không sảng khoái mà uống, hai vò rượu ngon như vậy, lãng phí thật
tiếc."
"Nói cho cùng, không say không
về!" Thần kinh hào sảng trên người Tô Nam đều bị kích động rồi.
Bọn hắn mở bình, tìm vài cái chén trên bàn
thờ, rót đầy. Ta tửu lượng kém không dám uống nhiều, sợ buột miệng nói việc
không nên nói như chuyện linh tinh giữa ta với Lâu Huyên trước đó... Ngay cả ta
còn không rõ, chẳng may lỡ miệng, không biết sẽ bị bọn họ bóp méo đến mức nào.
Ta da mỏng, làm sao chịu nổi sự công phá hết lần này tới lần khác của bọn họ.
Nhạc Phong ban đầu chỉ là phẩm rượu nhưng
vừa say liền lộ nguyên hình, trước mặt Tần Lãng nên nói không nên nói đều huỵch
toẹt, hại ta mất hết thể diện. Có một ví dụ đẫm máu như vậy làm gương, bất cứ
giá nào ta cũng không thể vì rượu làm mình xấu mặt.
Nhắc đến Nhạc Phong, ta bỗng sực nhớ một
chuyện, mạnh mẽ túm áo Tô Nam, mặt mày hung ác: "Nói, có phải nha đầu Đỗ
Dao Băng kia tiết lộ cho ngươi?"
"Tiết lộ cái gì?"
"Đừng giả ngu với ta, ngươi biết ta ám
chỉ chuyện gì!"
Ta sớm nên đoán ra người biết ta từng thầm
mến nhị sư huynh chỉ có Nhạc Phong và Dao Băng sư tỷ, Nhạc Phong đánh chết cũng
không thừa nhận hắn kể chuyện này cho người nào khác, đương nhiên không tính
lần say rượu đó, ta cũng tin hắn không cả gan như vậy. Xem Tô Nam với nữ thần
vừa thân mật vừa khách sáo chắc chắn quen biết không lâu. Bọn họ hẳn đã sớm
thông đồng với nhau, nếu ta đoán không sai, phải là trước khi ta rời Thục Sơn.
Tô Nam vẫn giả vờ vô tội: "Chuyện gì,
ngươi không nói ta làm sao biết ngươi ám chỉ chuyện gì?"
Ta tức giận đến phát run: "Chính là
ta... Ta... Chuyện nhị sư huynh..."
"Nhị sư huynh nào?" Tô Nam cố ý
truy hỏi.
"Đừng giả bộ hồ đồ, ngươi có
biết!"
Ta sắp khóc, Lương Gia với Tô Dật thò cổ
lại nghe bát quái, tính đào bới tin tức đáng giá gì đó. Tô Nam cợt nhả:
"Tốt lắm, ta nói là được, ngươi đừng vội."
"Còn không mau nói!"
"Đúng vậy, là Dao Băng nói cho ta
biết, sao, chẳng lẽ ngươi muốn về Thục Sơn kiếm nàng tính sổ?" Tô Nam nói,
"Sau khi từ biệt ở Lạc Dương, nàng với các sư huynh của ngươi đã cùng nhau
về."
"A, ngươi nỡ để nàng đi?" Ta âm
dương quái khí, "Các ngươi mới quen đúng không? Dám gạt ta, hai kẻ xấu
xa."
Tô Nam không thừa nhận cũng không phủ nhận
nhưng theo sự đắc ý trong mắt hắn, ta dám khẳng định bọn họ đã sớm thông đồng.
Dao Băng sư tỷ từng nháo loạn bỏ nhà đi mấy lần, Tô Nam rảnh rỗi cũng thích
chạy ra ngoài. Thế giới này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, bọn họ
gặp nhau cũng không lạ. Ta chỉ thở dài, ta bị bọn họ giấu diếm lâu vậy, có trời
mới biết hai người này nói xấu ta bao nhiêu.
Ta phẫn hận, bưng chén uống một hơi cạn
sạch. Lương Gia cũng không yếu thế, liên tiếp uống ba bốn chén. Tô Nam, Tô Dật
là nam nhân, đương nhiên không cam lòng xếp sau nữ nhân. Sau đó Tô Nam quăng
chén qua một bên, trực tiếp dốc bình lên uống. Cửu ca Tô Dật ổn trọng phúc hậu
cũng hào sảng phá lệ, giơ một bình khác lên, hai người liều mạng uống.
"Rượu ngon, thật sự là rượu ngon, uống
rồi ta cảm giác mình có thể thấy Hằng Nga trong trăng." Tô Nam bắt đầu ăn
nói ngu ngốc.
Xong rồi, hắn uống rượu, còn say không nhẹ.
Hắn buông vò rượu, ta ngó vào chỉ thấy đáy! Nhìn lại bình của Tô Dật cũng thấy
đáy! Hai người đúng là xem rượu như nước lã.
Tô Nam nằm gối đầu lên đệm, bắt đầu ăn nói
lung tung. Làm ta giật mình là Tô Dật cũng lập tức nằm xuống, gối đầu lên bụng
Tô Nam, nét cười trên mặt như tiểu hài tử bình thường. Ta choáng váng mơ hồ, kỳ
thật ta cũng hơi say, chẳng qua không lợi hại như bọn họ.
"Ha ha, buồn ngủ quá." Lương Gia
mặt đỏ như hoa đào tháng hai, nàng dựa vào người Tô Dật, cười hì hì nhìn ta,
"Nhiễm Nhiễm... Sao có hai Nhiễm Nhiễm?"
Đây là loại người gì chứ! Nói đến uống rượu
với ta, kết quả một đám say ngã lăn quay trước ta. Ta cũng dựa vào người Lương
Gia, mắt nhíu lại.
"Đừng ngủ, trời còn sớm, chúng ta nói
chuyện một lát đi." Lương Gia mở miệng.
Vừa nghe đã biết nàng say cũng không nhẹ.
Trời còn sớm? Nàng xem ngọn nến là mặt trời chắc.
Tô Dật hỏi: "Nói gì?"
"Nói chuyện vĩ đại nhất mà các ngươi
từng làm." Lương Gia nói, "Ta nói trước, ta cảm thấy chuyện vĩ đại
nhất ta từng làm chính là —— ta chưa bao giờ dọn phòng nhưng mỗi lần ta đều có
thể tìm ra đồ trong căn phòng hỗn loạn đó. Thế nào, có phải rất vĩ đại
không?"
"Ngu ngốc!" Ba người chúng ta
trăm miệng một lời mắng một câu.
"Vậy ngươi nói, ngươi đã làm chuyện vĩ
đại gì? Ta cũng không tin ngươi có thể so với ta." Đây hiển nhiên là lời
nhân tài uống say rồi mới thốt ra được.
Ta khinh thường: "Chuyện vĩ đại của ta
không hiếm, nói đến hừng đông cũng không xong, Tô Nam ngươi nói trước đi."
"Nói ra hù chết các ngươi!" Tô
Nam thật đắc ý, "Nhiễm Nhiễm, còn nhớ lần trước có người bắn tên gửi thư
cho ngươi sao? Trên đó đã viết "Muốn cứu Lương Gia, không lấy Tần
Lãng". Ha ha, kỳ thật đó là ta viết. Thế nào, đủ vĩ đại đi, vĩ đại hơn đám
các ngươi?"
Oanh ——
Một tiếng sét nổ tung trên đầu, ta trợn
tròn mắt. Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Nam còn đang đắc ý, ta còn đang khiếp
sợ. Không ai chú ý Lương Gia nhanh chóng nhào lên, mạnh mẽ bóp cổ Tô Nam, khóc
lóc om sòm: "Được lắm Tô Nam, thì ra là ngươi... Thì ra là ngươi bôi nhọ
ta, nói ta bị bắt cóc! Ngươi mới bị bắt cóc, có tin ta lập tức bắt cóc ngươi
bây giờ hay không!"
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét