Sau
ngày Đỗ Hạo hồi cung, yến tiệc mừng công chuẩn bị thật lâu tuyên bố hủy bỏ,
nguyên nhân vì thái tử cảm thấy như vậy quá mức hao tài tốn của, dâng tấu
chương lên hoàng thượng, đề nghị dùng toàn bộ chi phí yến tiệc khao thưởng ba quân
tướng sĩ đồng thời chủ động sung công phần thưởng của mình.
Đề
nghị của Đỗ Hạo đã duy trì được niềm tin lớn trong lòng hoàng thượng đồng thời
cũng được văn võ trong triều tán thưởng mà dân chúng cũng đánh giá hắn cực cao,
trong khoảng thời gian ngắn uy danh thái tử truyền khắp cả nước già trẻ đều
biết, mỗi người đều kiêu ngạo vì quốc gia có một vị thái tử thâm minh đại nghĩa
như vậy, hoàng thượng khen con mình không dứt miệng nhân tiện giao toàn quyền
điều tra về sự kiện thích khách trong cung ngày đó cho thái tử phụ trách.
Trong
lúc Đỗ Hạo vội vàng tra rõ sự việc, Lâm San tiếp tục nhàm chán trong cung.
Vốn dĩ
thái tử trở lại, còn có yến tiệc mừng công giúp vui nhưng giờ chuyện gì cũng
không. Thái tử gì đó đã bị phái đi điều tra thích khách, khiến đám cung nhân nghiêng
ngả vì tuấn nhan của thái tử lớn tiếng oán than làm Lâm San phiền muốn chết.
Có tương
lai một chút được không, không phải chỉ là thái tử thôi sao? Các ngươi đâu cần
như một đám cẩu thấy xương? Lâm San oán giận vài ngày, thật sự nhàm chán đến
mức ngay cả oán giận cũng lười oán giận, vì thế thay đổi xiêm y, quyết định
xuất môn tìm ai quấy rầy một chút.
Người
không may này, không cần phải nói, là Liên Phong.
Lại
nói tiếp, không thể trách được Lâm San, từ lúc nàng vào cung tới nay, số người
quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đỗ Minh Nguyệt thì không cần bàn tới, mấy
ngày nay đều trừng mắt liếc nàng, sau đó lãnh diễm cao quý hừ một tiếng, quay
đi không thèm để ý.
Về
phần Đỗ Cảnh kia càng không muốn nhắc tới, từ khi Đỗ Minh Nguyệt biết được chuyện
đi Ỷ Hồng Lâu, hôm đó nàng đến chỗ Đỗ Cảnh náo loạn, nghe nói còn kéo mấy tùy
tùng bên người Đỗ Cảnh đi kính sự phòng, khiến đám Đỗ Cảnh hoảng sợ, thấy phò
mã như thấy quỷ, sợ đến tránh không kịp. Mà Đỗ Cảnh lúc này cũng quyết liệt với
Lâm San, ngẫu nhiên chạm mặt trong cung, cũng không liếc nhìn, không biết cao
ngạo bao nhiêu.
Lâm
San không tức giận, dù sao giao hảo với người như thế cũng không hay ho, ngươi
liếc ta một cái, ta còn chướng mắt, chẳng qua cứ thế này thì thật không vui!
Lâm San chụp bàn, trong cung đông như vậy, nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có Liên
Phong còn có điểm chung, tuy hắn thường không nói năng gì.
Khi Lâm
San dạo đến chỗ Liên Phong, chợt nghe trong viện có động tĩnh, hình như ai đang
luyện công. Bỗng dưng nhớ tới ngày ấy ở ngự hoa viên thấy Liên Phong không mang
mặt nạ, trong lòng không khỏi tò mò, muốn xem vài ngày không gặp, trong người
tên kia rốt cuộc chứa thuốc gì.
Vì
thế, Lâm San rón ra rón rén đi qua, từ cửa sân thấy Liên Phong đang luyện võ,
nhất chiêu nhất thức hệt như trong TV, không không không! Tuyệt đối khí thế hơn
trong TV. Hắn tay trái nắm đao, chiêu thức mạnh mẽ hữu lực, đao ma sát với
không khí, phát tiếng vang boong boong. Lâm San nhìn mê mẩn, vừa tán thưởng Liên
Phong võ nghệ cao cường vừa cảm thán hắn không cần dùng kim đao, tốt xấu gì cũng
cho ta xem bên trong kim đao rốt cuộc có vàng hay không...
Mải
suy nghĩ, Lâm San không cẩn thận giẫm vào nhánh cây dưới chân, tiếng cành khô
răng rắc, truyền vào tai Liên Phong đang luyện võ, hắn bỗng hướng đao ra cửa.
Lâm
San hoảng sợ, không ngờ mình một khắc trước còn say mê, ngay sau đó đao chói
lọi đã hướng về phía mình, nhất thời sợ tới mức hét lên một tiếng, chân đứng
không vững, ngã nhào xuống.
Nhờ
tiếng kêu của Lâm San, Liên Phong biết được thân phận đối phương, vội vàng thu
đao, nắm thắt lưng Lâm San. Hắn rất nhẹ, ôm một tay nhưng lại không thấy nặng,
thắt lưng rất nhỏ, hoàn toàn khác với đại nội thị vệ cường tráng, cả người mềm mại,
làn da thật trắng, quả thực có thể hình dung là vô cùng mịn màng, thật sự rất
khó tưởng tượng một người như thế lại là nam nhân...
Đang
lúc Liên Phong lại mê mang lần nữa, giọng nói trong lòng kéo hắn về lại hiện
thực.
"Ôi,
đau chết ta!"
Liên
Phong lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện tay Lâm San quấn vải trắng, trên
lộ ra chút máu. Thì ra mấy ngày nay Lâm San kiêng khem không ăn cay độc, vết
thương trên tay rất mau lành, kết quả vừa rồi đụng trúng vỏ cây, vết thương vừa
khép miệng lại nứt ra, chảy máu.
Liên
Phong kéo tay nàng qua nhìn, xác định miệng vết thương khá sau, mới nói: "Vào
phòng thần bôi thuốc cho người."
Không
hổ là thủ lĩnh đại nội thị vệ, các loại kim sang dược đều có đầy đủ, ngoại trừ bình
thuốc lần trước Lâm San bôi cho hắn, còn có nhiều loại khác nàng không chú ý
tới.
Trong cả
đống chai lọ như vậy, Liên Phong lấy ra một lọ đưa cho Lâm San.
"Sao
không dùng bình kia?" Lâm San chỉ chỉ bình thuốc lần trước dùng cho Liên
Phong.
"Bình
kia dược tính quá mạnh, sẽ đau hơn."
"A."
Lâm San gật gật, cầm lấy bình thuốc trên tay, dùng miệng cắn nắp bình, chuẩn bị
đổ lên vết thương.
"Chờ
chút!" May mắn Liên Phong đúng lúc ngăn nàng lại, tựa hồ muốn nói gì thì
thấy cái tay bị thương của nàng giơ lên, tay kia thì cầm bình thuốc, quả thật
không có cách nào chấm thuốc bôi, vì thế l lấy lại bình thuốc nói: "Ngồi
xuống, thần giúp người."
Lâm
San lúc này không lảm nhảm nhiều vì tay nàng thật đau, cắn răng ngoan ngoãn để Liên
Phong bôi thuốc. Nhìn dáng vẻ kia của hắn, hẳn là lần đầu tiên bôi thuốc cho
người khác, rất cẩn thận, từ góc độ này ngắm hắn, tuy có đeo mặt nạ nhưng vẫn
có thể thấy đôi môi cương nghị cùng lông mi dày đậm, có lầm hay không, lông mi
của nam nhân này đẹp vậy, quả nhiên là đẹp ba trăm sáu mươi độ, Lâm San thầm
cảm thán, bỗng thấy bàn tay đau nhức.
"A!
Đau chết!"
Nàng
kêu to, định rụt tay lại bị Liên Phong giữ lại: "Không nên cử động!"
"Nhưng
rất đau, ta không cần bôi thuốc! Không cần!" Lâm San thật sự đau chịu
không nổi, nhớ tới vừa rồi Liên Phong nói kia bình thuốc kia càng đau hơn,
không khỏi nhớ lại ngày đó khi nàng bôi thuốc cho hắn, hắn run nhè nhẹ. Lúc đó
chắc phải chịu rất nhiều thống khổ!
Rốt
cục vẫn là Liên Phong cứng rắn bôi thuốc cho xong, lúc Lâm San rụt tay về, mắt mũi
đều đỏ.
"Sớm
biết đau như vậy, ta sẽ không bôi thuốc, đau chết ta ..."
Liên
Phong trước giờ chưa từng gặp một nam nhân nào có phản ứng lớn vậy khi bôi
thuốc, muốn nói với nàng vài câu nhưng thấy nàng đẫm lệ lưng tròng không đành
lòng, nhất thời không biết nên nói gì.
Lâm
San vừa kêu đau vừa mắng Liên Phong nặng tay, cằn nhằn liên miên, rốt cục thấy
tay không đau nữa mới phát hiện hình như mình đang độc thoại, vì thế ngẩng đầu
nhìn Liên Phong, nhất thời có chút kỳ quái.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ đã nhìn mình thật lâu, Lâm
San vừa mở miệng hỏi, Liên Phong liền nhanh chóng rời mắt khỏi người nàng.
"Không... Không có gì..." Hắn mang mặt nạ, nhìn
không ra biểu tình gì, bỗng nhiên hắn đứng lên nói, "Phò mã, trời không
còn sớm, người đang có thương tích, hãy về nghỉ ngơi trước đi."
"Ta vừa mới đến!" Lâm San kháng nghị.
"Phò mã mời về."
"Ta..."
"Mời!"
Đối phương cự tuyệt quyết liệt khiến Lâm San khó hiểu, sao
vừa rồi mới bôi thuốc cho mình, bỗng nhiên trở mặt đuổi mình đi? Thấy không tìm
được cớ lưu lại, nghĩ nghĩ, trừng mắt nhìn Liên Phong: "Đi thì đi!
Hừ!" Nói rồi đùng đùng bước ra, còn đập cửa bang bang.
Còn lại mình Liên Phong trong phòng, khoảnh khắc hắn nhìn
ra cửa, đôi mắt ẩn dưới mặt nạ toát lên cảm xúc hỗn độn.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét