Ngọc Điệp thật giả
Ta còn chưa thoát khỏi trạng thái điên
cuồng để bình tâm trở lại thì "Ngọc Điệp" đã ôm mặt rời khỏi, Tô Nam
với Tô Duyên nhìn nhau, cơ hồ đồng thời lắc đầu thở dài. Ta hiếm khi nào đồng
tình với bọn họ, đối với ba người chúng ta mà nói, đây tuyệt đối là một đả
kích, đả kích rất lớn.
Đám vũ nữ lui xuống, mọi người vẫn chưa hết
bàng hoàng. Sở Tức Vấn nhìn chằm chằm chỗ "Ngọc Điệp" vừa đứng, thất
thần ngóng nhìn, Sở Tức Trữ kéo kéo góc áo hắn, kêu mấy tiếng "đại
ca" hắn vẫn không phản ứng. Ngay cả Sở Tức Vấn nhã nhặn, nho nhã cũng thất
thố như vậy, đủ để thấy mị lực của "Ngọc Điệp".
"Không ngờ Ngọc Điệp lại xinh đẹp như
vậy..." Tứ sư huynh dại mắt, hồn đều bay theo người ta.
Tam sư huynh ho khan vài tiếng, nhắc nhở
hắn. Lúc này hắn mới phản ứng lại, lập tức thay đổi sắc mặt, tuôn lời chính
nghĩa: "Nhưng dù Ngọc Điệp xinh đẹp thế nào, trong lòng ta Diệp Khuynh
Thiên vẫn xinh đẹp nhất."
Dao Băng sư tỷ nhịn không được bật cười. Ta
ai thán, thật hư vô, thật hư vô.
Diệp Khuynh Thiên cơ hồ chưa liếc tứ sư
huynh một cái, trong mắt người ta chỉ có Lâu Huyên. Trong lòng ta thật bất mãn,
thấy tứ sư huynh làm vậy không đáng, nếu thấy mặt thật của Diệp Khuynh Thiên,
hắn có thất vọng hay không? Người ta nào có hoàn mỹ như hắn tưởng tượng.
Ta lén nhìn phản ứng của Diệp Khuynh Thiên,
vừa mới chạm phải ánh mắt của Lâu Huyên đang nhìn ta, thân mình cứng lại, vội
vàng thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh. Chuyện vừa bị ta quên bẵng lại nổi
lên, Lâu Huyên nói hắn đã sớm nhận ra ta, làm sao hắn nhận ra? Tâm ta loạn như
ma, trong đầu hỗn loạn.
"Thật có lỗi, tại hạ có việc, ra ngoài
trước một chút!" Tô Nam bỗng đứng lên đi ra ngoài.
Tô Duyên đuổi theo: "Đợi ta với, đợi
ta với..."
Mắt thấy hai người bọn họ đột nhiên rời
khỏi, mọi người đều mờ mịt, Dao Băng sư tỷ nhìn nhìn ta, ta bất đắc dĩ nhún
nhún vai. Kỳ thật ta biết, bọn họ khẳng định là đi tìm "Ngọc Điệp"
tính sổ.
Một nhóm ca vũ khác rất nhanh tiến vào tiếp
nhưng không có "Ngọc Điệp" trong đó, tựa hồ mọi người đều thấy đần
độn vô vị, không sao xem nổi. Ta vừa chờ bọn Tô Nam về, vừa tùy tiện lột sơn
trà ăn. Bởi vì ta không yên tâm nên làm rớt tới hai lần, đều là Tần Lãng giúp
ta nhặt lên. Lâu Huyên thấy vậy nên không vui, hai mắt bốc hỏa trừng trừng nhìn
ta.
Thật vất vả đợi bọn Tô Nam với Tô Duyên trở
về, trước tiên ta quan sát vẻ mặt bọn họ khi vừa bước vào cửa, đúng như tưởng
tượng của ta, một đám xanh mặt, giống như vừa gặp kẻ thù. Có thể đoán được
"Ngọc Điệp" chắc chắn bị bọn họ dạy dỗ rất thê thảm.
"Ngại quá, ta cũng ra ngoài một
chút."
Dao Băng sư tỷ gọi ta: "Này ngươi đi
đâu đó?"
Ta không đếm xỉa tới nàng, ra cửa tùy tiện
gọi một tiểu nhị lại hỏi "Ngọc Điệp" ở đâu. Tiểu nhị ngay từ đầu còn
làm bộ làm tịch, nói Ngọc Điệp không tiếp khách. Ta đưa tên Sở Tức Vấn ra, thân
phận tiểu vương gia quả nhiên dùng được, tiểu nhị vừa nghe ta là khách quý của
tiểu vương gia, cúi đầu khom lưng giúp ta dẫn đường.
Vòng vèo trong hoa viên một chút, ta theo
tiểu nhị vào một sương phòng phía trước. Hắn chỉ vào gian đầu tiên nói với ta:
"Ngọc Điệp cô nương đang nghỉ ngơi bên trong, cô nương chờ một lát, ta đi
thông báo trước một tiếng."
"Không cần, ta tự đi."
Ta trực tiếp đẩy cửa ra, thở phì phì.
"Ai đó, vào cũng không gõ cửa trước, không
biết phép tắc." "Ngọc Điệp" từ sau mành đi ra, thấy ta híp mắt
thật buồn bực.
Ta vất vả dằn cơn tức vừa bị nàng chọc, cả
giận nói: "Lương Gia ngươi hay lắm!"
Đúng vậy, "Ngọc Điệp" chính là
Lương Gia, còn vì sao nàng có thể trở thành Ngọc Điệp, chỉ có chính nàng biết.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là?"
Lương Gia không thể khép miệng lại.
Ta trắng mắt liếc nàng, thì thầm như niệm
kinh: "Nếu ta chỉ có một lượng vàng, ta sẽ đổi toàn bộ thành tiền đồng,
mỗi tối trước khi ngủ đếm tiền một lần, sau đó chôn dưới cây đào thứ ba ở hậu
viện."
"A! Những lời này chỉ có ta và Nhiễm
Nhiễm biết, là ai nói cho ngươi? Nói, rốt cuộc ngươi là ai?" Lương Gia quá
sợ hãi.
Tô Nam thường nói ta phản ứng chậm, theo
như hắn nói, Lương Gia mới là chậm, ta đã huỵch tẹt hết, nàng còn không biết ta
là ai. Một năm trước, ta hay nói giỡn với Lương Gia nếu chỉ còn lại có một
lượng vàng sẽ xài thế nào. Ta đã trả lời như vậy. Lương Gia vỗ đầu nói đáp án
của ta thật kinh điển, độc nhất vô nhị trên khắp thế giới, còn nói nếu một ngày
ta với nàng thất lạc, những lời này có thể dùng làm ám hiệu mở đầu.
Nay ta xổ ám hiệu ra, nàng lại ngây ngốc
hỏi ta là ai, thật khiến người ta tổn thương. Ta đành gỡ mặt nạ xuống, ai oán
nhìn Lương Gia.
Lương Gia hít một hơi lạnh: "Nhiễm
Nhiễm? Thật là Nhiễm Nhiễm!"
Ta đi qua túm lấy cổ, dùng sức lắc lắc:
"Ngươi thật vĩ đại đó Ngọc Điệp, bác nói ngươi đi thăm người thân, ngươi
đi thăm người thân thế này sao? Tham tiền nên đến đây nhảy múa? Có năng lực
nha, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất sạch! Nếu hôm nay ngươi không kể rõ sự
tình, ta không để yên cho ngươi. Ta không phải nói đùa, Lương Gia ngươi thành
thật cho ta, đừng tưởng bộ dạng xinh đẹp ta sẽ thương hương tiếc ngọc, ta nói
cho ngươi biết, không có khả năng! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Khụ khụ, nhẹ chút, nhẹ chút, ta nói
là được, ngươi phát điên gì chứ!" Lương Gia cầu xin tha thứ.
Ta đại nhân có đại lượng, trong bụng tể
tướng có thể chèo thuyền, thân là nữ nhi của tể tướng ta cũng không ngoại lệ.
"Tốt, ngươi nói đi." Ta vẫy vẫy
tay, đi đến cạnh bàn tự rót một ly trà. Nói liền một hơi tức tối như vậy khiến
ta rất khát.
Lương Gia cò kè mặc cả: "Vừa rồi tứ
biểu ca với thất biểu ca cũng tới hỏi ta như vậy, hay là, ngươi đi hỏi bọn
hắn?"
"Nói mau!"
"Kỳ thật... Kỳ thật... Kỳ
thật..." Lương Gia ấp a ấp úng.
Thấy nàng khó mở miệng, sự tình chắc không
tốt đẹp gì. Càng như thế này ta càng có hứng thú, ta không tin Lương Gia có thể
làm nên chuyện hay ho gì. Ta cười gian: "Gia Gia, ngươi thành thật một
chút. Bằng không, ngươi vốn biết ta khó giữ mồm giữ miệng, lỡ may bất cẩn trước
mặt ngũ ca..."
"Ngươi ——" Lương Gia nghẹn đỏ mặt,
phỏng chừng trong lòng đang chặt ta ra làm tám khúc.
Ta vẫn mỉm cười đắc ý, tròng mắt đảo một
vòng dán lên mặt Lương Gia. Lương Gia với ta trừng mắt nhìn nhau, chỉ trong
chốc lát bèn lo lắng, ngữ khí cũng mềm nhũn: "Ngày đó sau khi rời nhà, sợ mẫu
thân và cậu phái người đi tìm, ta bèn tới Lạc Dương, ỷ mình nhiều tiền, tiêu
xài như nước..."
Lương Gia tiêu tiền trong chớp mắt, điểm ấy
giống ta nhưng ta tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như nàng, tiêu sạch tiền rồi tự
bán mình.
Sự tình là thế này. Lương Gia sau khi đến
Lạc Dương, mỗi ngày thịt cá ê hề, không bao lâu hết sạch tiền. Việc này cũng
chưa tính, nàng còn dám chạy đến sòng bạc, ôm tâm lý may mắn muốn kiếm thêm
tiền. Trước kia chưa thấy Lương Gia bài bạc bao giờ nhưng xem ra vận khí chơi
bài của nàng quả thật rất kém, thua hết tiền với trang sức trên người không
nói, còn thiếu người ta mấy trăm lượng bạc.
Ông chủ đổ phường và Phiêu Miểu Phường là
một, hắn thấy Lương Gia xinh đẹp, bắt nàng nhảy múa xem như trả nợ. Lương Gia
nói đến khúc này, nghiến răng nghiến lợi mắng lão kia, hận không thể rút gân
lột da hắn. Thật ra ta thấy hắn rất phúc hậu, bắt nàng nhảy múa, không bắt nàng
làm chuyện xấu.
"Vậy sao ngươi lại thành Ngọc
Điệp?" Ta hỏi.
Lương Gia thở dài một hơi: "Còn không
phải các ngươi làm loạn sao, Ngọc Điệp không khỏe nhưng tiểu vương gia gì đó nhất
định phải xem nàng biểu diễn. Ông chủ không thể đắc tội, đành phải bắt ta làm thế
thân, nói là chỉ cần che mặt, không ai có thể nhận ra. Còn nói nếu thành công, hắn
sẽ xóa nợ cho ta. Nào biết..."
"Nào biết khăn che mặt tự nhiên rớt
xuống, phải không?"
Lương Gia gật đầu, hết sức ủy khuất.
Ta lắc đầu, rất đau lòng cho nàng nhưng vẫn
nhịn không được mắng nàng: "Lương Gia a Lương Gia, uổng công ngươi bình
thường kiêu ngạo, ương ngạnh, ngươi cũng có ngày hôm nay, thể diện tướng phủ bị
ngươi làm mất hết! Ta đại biểu trên dưới Tô gia, bao gồm Trương bá quét rác ở
hậu viện, Tiểu Lưu nhóm lửa ở phòng bếp, A Tam quét nhà vệ sinh, chuồng ngựa
với chuồng heo... Tóm lại, ta đại biểu mọi người với vật ở Tô gia khinh bỉ
ngươi!"
Mắng xong hết giận, quả nhiên thoải mái
hơn.
Lương Gia cúi đầu, nàng thế mà cũng biết
ngượng ngùng. Ta thấy mình hơi quá đáng, đang tính an ủi vài câu, nàng lại
ngẩng đầu lên, cười nói: "Nhiễm Nhiễm, ngươi mắng xong chưa? Nếu chưa hết
giận ngươi mắng thêm vài câu nữa, ngươi nói sao cũng được, miễn đừng kể việc
này cho Tô Hành, được không?"
Ta hoàn toàn hết nói nổi nàng rồi. Không hổ
là Lương Gia, da mặt dày đến vậy, ta còn có thể nói được gì nữa. Nàng với Lâu
Huyên thật sự là tuyệt phối, mặt dày như nhau. Thế sự vô thường, sao vô duyên
vô cớ lại để ta với Lâu Huyên chạm mặt, nghĩ đến câu vừa rồi của Lâu Huyên, hai
má ta không khỏi nóng bừng.
"A, Nhiễm Nhiễm sao ngươi lại đỏ
mặt?" Lương Gia nhìn chằm chằm.
Ta trả lời: "Ngươi mới đỏ mặt, cả nhà ngươi
mới đỏ mặt." Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, rõ ràng mâu thuẫn với bộ dáng
trang nghiêm mắng nàng vừa rồi.
Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ta hỏi nàng:
"Ngươi không phải bị bắt cóc sao, sao có thể yên vị ở đây?"
"Ngươi mới bị bắt cóc, ai nói ta bị
bắt cóc, xem ta xẻo miệng của hắn. Đây không phải cố ý hủy hoại thanh danh của
ta sao, ai dám bắt cóc ta, cũng không nhìn xem ta là ai..." Lương Gia vừa
mở miệng liền nói không dứt.
Sao lại thế này, nàng không bị bắt cóc, vậy
lá thư kia là sao? Chuyện này vô cùng rối rắm, Tô Hành tìm Lương Gia không được
hắn còn không gấp chết hay sao.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét