Vẽ râu châm chọc
"Kỳ thật đó là ta..." Toàn bộ lời
này của Tô Nam nhồi vào đầu ta, một chút men say đã sớm chạy lên chín tầng mây.
Ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngây ngô nhìn Tô Nam. Hắn đang bị Lương Gia
túm cổ nói không nên lời, nước sôi lửa bỏng, căn bản không rảnh để ý ta đang
cực kỳ kinh ngạc.
"Nói, vì sao ngươi muốn bôi nhọ
ta!" Lương Gia hung thần ác sát, không hề giống kẻ say rượu chút nào.
Tô Nam vốn đỏ bừng mặt vì say nay bị nàng
bóp cổ chuyển sang tím tái, ta sợ hắn khó toàn mạng, dù sao người hắn đắc tội
là Lương Gia, bị bóp chết cũng xứng đáng.
Nhưng ta vắt hết óc vẫn không hiểu vì sao
Tô Nam làm vậy. Lúc ta kể chuyện này cho phụ thân, Tô Nam còn ồn ào "Nàng
không bắt cóc người khác chúng ta đã thắp hương bái Phật", ta nói hắn cứng
đầu biết bao, thì ra chỉ là thủ đoạn đùa cợt nham hiểm của hắn. Cái gì là rượu
vào lời ra, việc này tất không sai.
"Tránh ra!" Ta giơ nanh múa vuốt
quát to một tiếng.
Lương Gia ngừng tay, Tô Nam cũng ngừng giãy
dụa. Hắn đã tỉnh lại ba phần nhưng ánh mắt vẫn mông lung, như vừa tỉnh ngủ.
Ta không nhân từ nương tay hơn Lương Gia,
hít sâu một hơi, nhào qua túm cổ Tô Nam lắc lắc: "Dám chơi ta!"
"Đừng hoảng... Nhức đầu..." Giọng
Tô Nam đứt quãng.
"Đầu ngươi đập vào cửa sao, ở nhà nhàm
chán quá sao, gạt ta, chơi vui lắm sao..." Ta buông tay ra hùng hổ,
"Rốt cuộc chuyện này là sao, ngươi không nói rõ rang thì đừng mong sống
sót bước ra khỏi đây!"
"Nhiễm Nhiễm ngươi..." Lương Gia
nhìn ta, tròng mắt trừng lớn.
Tô Dật chạy nhanh tới kéo nàng qua một bên,
dùng giọng điệu nửa tỉnh nửa say nói: "Nhiễm Nhiễm điên rồi, nàng điên
rồi..."
Đúng vậy, ta điên rồi. Lương Gia kích động
gì chứ, không phải chỉ nói nàng bị bắt cóc thôi sao, nói thêm hai câu cũng
không chết. Người bị đùa giỡn xoay mòng mòng là ta mới phải! Tuy ngoài mặt ta
không nói gì nhưng mỗi ngày đều lo lắng, chỉ sợ bọn cướp quyết tâm giết con
tin, Lương Gia khó giữ được mạng nhỏ.
Tô Nam vui đùa một chút, suýt nữa hại ta
hỏng não, nếu hôm nay hắn không đưa ra được một lý do khiến ta tâm phục khẩu
phục, ta không cam đoan mình sẽ không gây ra chuyện kinh thế hãi tục gì.
"Nha đầu chết tiệt kia, thật dám xuống
tay..." Tô Nam chậm rãi chống tay ngồi dậy, giương mắt liếc ta, "Sẽ
chết người."
"Đừng dong dài, thẳng thắn khai báo,
tin ta chạy đến Thục Sơn chém chết Đỗ Dao Băng hay không!" Ta nghiến răng
nghiến lợi, trong mắt phun lửa hừng hực.
Lương Gia và Tô Dật nơm nớp lo sợ, không
dám nói câu nào.
Trước sau bị Lương Gia với ta hành hung như
vậy, men say của Tô Nam đã vơi hơn phân nửa, hắn ra vẻ nhận hết ủy khuất,
"Thập nha đầu, xem như ngươi lợi hại. Chưa thấy ai lấy oán trả ơn như ngươi
vậy, ngươi nghĩ ta ăn no rảnh rỗi như ngươi sao, ta làm vậy còn không phải vì
ngươi! Ngươi không muốn gả cho Tần Lãng, trên dưới tướng phủ đều biết, ngươi
giả ngây giả dại ích gì, đòi xuất gia ích gì, còn không bằng đào hôn. Ta thấy
ngươi rất uất ức, giúp ngươi đó biết không, nha đầu chết tiệt vô lương tâm
kia..."
"... Ngươi... Ngươi tính khích ta,
khiến ta đào hôn?"
"Đúng vậy, hiện tại đã biết ta vĩ đại
chưa, so với chuyện hư hỏng của Lương Gia, nàng có vĩ đại được như ta sao? Hừ,
ngươi sao không tiếp tục đánh ta, mau đánh đi!" Tô Nam trừng mắt ý bảo
"Ngươi là đồ ngu ngốc" làm ta không còn lời nào để nói.
Nghe hắn nói vậy, đúng là ta đã trách lầm
hắn. Hắn vì kiếm cớ cho ta đào hôn, bày ra một trò đùa lớn, thậm chí lừa Tô
Hành đi tìm đến nay chưa về. Chính là vui đùa quá trớn, Lương Gia là cái loại
yêu sĩ diện đến chết, nàng không hủy Tô Nam thành tro mới lạ.
Ta đã nguôi giận, ngồi một bên không nói
lời nào, thưởng thức bình rượu đã cạn tới đáy. Mọi người cũng không hé răng,
trong phòng yên tĩnh chết chóc lạ thường. Lương Gia vượt ngoài dự kiến của ta
không có hành động trả thù nào nữa, nàng chỉ nhìn chằm chằm ngọn nến trên điện
thờ, thật lâu sau mới phun ra một câu: "Không biết ngũ biểu ca hiện ở nơi
nào."
Không biết vì sao nghe xong lời này của
nàng, ta bỗng có dự cảm xấu, chuyện khiến Lương Gia bình tĩnh như thế cũng
không dễ gặp chút nào.
"Ta mệt, đi ngủ." Tô Nam ngả đầu.
Lương Gia đảo mắt một vòng, lộ ra nụ cười
gian ác. Cảm giác bất an trong lòng ta càng mãnh liệt hơn, trực giác nói cho ta
biết, Lương Gia sẽ không dễ gì buông tha Tô Nam nhưng ta đoán không ra nàng
đang suy tính chuyện gì.
"Ngươi nhìn ta làm gì, trên mặt ta lại
không nở hoa. Ngủ đi!" Lương Gia liếc ta.
Mắt thấy ba người bọn họ nhất loạt nằm
xuống, ta mếu máo tìm cái đệm gối đầu ngủ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ta thê
thảm như vậy, không chăn không gối, không khác gì lưu lạc đầu đường xó chợ, bất
quá chỉ hơn được cái nóc nhà chắn gió che mưa mà thôi. Có lần giáo huấn này, ta
thề về sau thà chọc cha tức giận mười lần cũng không chọc mẫu thân một lần, hậu
quả thật đáng sợ.
Chắc vì say rượu nên ta có thể ngủ được
trong hoàn cảnh gian khổ thế này, không thể không cảm thán, tiềm lực con người
quả nhiên vô hạn.
"Nhiễm Nhiễm, tỉnh tỉnh." Lương
Gia lay ta.
Ta mất kiên nhẫn, mắt cũng lười mở:
"Làm gì, ta đang mệt chết."
"Đừng ngủ."
"Ai nha, ngươi có phiền hay
không." Ta căm tức Lương Gia.
Nàng đang ngồi bên người ta, thốt ra một
câu đánh chết ta cũng không nghĩ nàng dám mở miệng hỏi ta: "Nhiễm Nhiễm,
ngươi thích Lâu Huyên sao?"
"A?" Ta như nằm mơ, giang hai tay
quơ quơ trước mặt nàng, "Gia Gia, ngươi mộng du phải không?"
"Đừng quấy rối, ta đang nói chuyện
đứng đắn với ngươi. Ngươi nói thật cho ta, rốt cuộc có thích Lâu Huyên hay
không?"
Ta thật không chịu nổi dáng vẻ nghiêm trang
của Lương Gia, sửng sốt hồi lâu không có phản ứng.
"Ngươi thích hắn, đúng không?"
"... Ta, ta không biết." Ta liếm
liếm môi, cúi đầu.
Ta thật sự không biết, nếu nói ta thương
hắn, bản thân ta còn không tin; nếu nói ta không thích hắn, dường như có hơi để
ý một chút. Có lẽ ba năm trước, ta với hắn quả thật đã có một đoạn hồi ức khắc
sâu trong lòng, cuối cùng ta nhịn không được cố nhớ xem khi đó đã xảy ra chuyện
gì, thế nên đầu đau kịch liệt. Nhưng cảm giác như vậy có xem là thích không? Vì
sao hoàn toàn không giống với lúc ta thầm mến nhị sư huynh?
Lương Gia lại hỏi: "Vậy ngươi thích
Tần Lãng sao?"
"... Ta... Không chán ghét thôi,
ta..." Ta ấp úng, bỗng đổi giọng lớn tiếng, "Ngươi đang điều tra đúng
không? Khuya khoắt còn không cho người ta ngủ!"
Lương Gia không phải bị Tô Nam kích thích
đến hỏng não rồi chứ, sao đột nhiên hỏi han lung tung, thật sự là chịu không
nổi nàng.
Lương Gia nói: "Ta không phải cố ý
không cho ngươi ngủ, chỉ là tính hỏi rõ để định tội Tô Nam thôi."
"Có ý gì?"
"Tô Nam giựt dây ngươi đào hôn, nếu
ngươi thích Tần Lãng thì hắn quá đắc tội rồi, đương nhiên ta không tha cho hắn;
nếu ý trung nhân của ngươi là Lâu Huyên, xem như hắn đã làm được chuyện tốt, ta
không quan tâm chuyện hắn bôi nhọ ta. Nhưng giờ xem ra ngươi đều không thích
hai người đó, hừ hừ... Có thù không báo không phải là tính cách của Lương Gia
ta." Lương Gia cười vô cùng gian trá.
Ta biết Tô Nam không thoát khỏi kiếp số bị
nàng trả thù. Nàng sở dĩ chậm chạp không động thủ, đại khái là chờ Tô Nam đi
ngủ, hay cho nha đầu giảo hoạt.
Lương Gia đi đến trước điện thờ, thuận tay
cầm lư hương, quay đầu cười quyến rũ.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi không tính
lấy hương đốt hắn chứ? Đây... Không tốt lắm đâu." Trong đầu ta lập tức
hiện ra khuôn mặt bị hương đốt của Tô Nam, chậc chậc, vô cùng thê thảm, chỉ
nghĩ thôi đã thấy khủng bố.
Hắn sai thế nào cũng không đáng chịu tội
này, người ta tốt xấu gì cũng vì ta, nếu ta trơ mắt nhìn hắn gánh tội, thật
không phải chút nào. Ta hiên ngang lẫm liệt: "Lương Gia ngươi dám! Có gan
ngươi thử xem!"
Lương Gia xoay người khinh thường:
"Thu hồi trí tưởng tượng bay bổng của ngươi lại đi, cẩn thận tinh thần
phân liệt."
Nói vậy, nàng không tính đốt Tô Nam? Ta vỗ
vỗ ngực, yên tâm hơn.
Chỉ thấy Lương Gia ngồi xổm trước mặt Tô Nam,
ngón trỏ tay phải dính một chút tàn nhang, nhìn ta cười xấu xa. Thông minh như
ta, lập tức hiểu được ý đồ thật sự của nàng. Lâu lâu làm một ít chuyện xấu cũng
có thể khiến cuộc sống nhàm chán của chúng ta phong phú hơn, xem như dạy cho Tô
Nam một bài học.
Ta cũng bắt chước Lương Gia, ngón tay chấm
một ít tàn nhang, vẽ lên mặt Tô Nam. Nhìn qua liền nhận ra Lương Gia không phải
tức giận bình thường, nàng vẽ râu ria lộn xộn đầy mặt Tô Nam, che miệng cười
trộm hơn nửa ngày.
Vì phối hợp với bộ râu cá trê Lương Gia vẽ,
ta viết một chữ "Vương" thật to trên trán Tô Nam, chợt thấy còn đặc
biệt có khí thế, con hổ xưng vương trong núi xưng cũng không sánh bằng. Lương
Gia còn cảm thấy chưa hết giận, còn vẽ thêm một vòng tròn lớn trên má phải, sau
đó tháo búi tóc Tô Nam búi lại thành hai búi lớn hai bên.
Bọn ta úp mặt xuống cười, thanh âm nghèn
nghẹn không dám lộ ra sợ đánh thức Tô Nam. Hắn rất để ý đến bề ngoài của mình,
bị chúng ta chỉnh hắn như vậy, còn tự cao được sao.
"Ta không ổn, không ổn..." Bụng
ta co rút, sau đó ta lăn lộn trên mặt đất.
Lương Gia cả người run run, tay phải nắm
chặt thành quyền.
Hình tượng công tử của Tô Nam xem như hoàn
toàn bị chúng ta hủy diệt. Khó có thể tưởng tượng nhóm nữ nhân thầm mến hắn
trong kinh thành thấy bộ dáng lúc này của hắn sẽ ra sao, chỉ sợ một đám chết
tâm đều đâm đầu xuống vực tự sát. Ta lại quay đầu nhìn nhìn Tô Nam, bật cười.
"Suỵt ——" Lương Gia nóng nảy,
"Ngươi muốn chết sao!"
Ta mau chóng che miệng lại. Cũng may Tô Nam
ngủ rất say, khó tỉnh lại trong chốc lát. Lương Gia chớp mắt với ta, hai người
đồng thời cười to.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét