Lúc Lâm San tìm được Liên Phong, hắn đang ở chuồng ngựa
xem xét mấy con bảo mã Tây Vực tiến cống chuẩn bị cho cuộc thi xạ kỵ sắp cử
hành trong cung.
Nhìn thấy từ xa có người nổi giận đùng đùng đi về phía hắn,
Liên Phong ngẩn ra, tiện đà bỏ qua, chuẩn bị rời đi.
Hảo tiểu tử, cố ý trốn ta! Lâm San lanh tay lẹ mắt, xông
lên túm tay Liên Phong, dùng sức giữ không cho hắn đi: "Không được đi, ta
có việc hỏi ngươi!"
Liên Phong không ngờ nàng bỗng nhiên xông lên, lúc này đành
dừng bước, xoay người bình tĩnh hỏi: "Phò mã tìm thần có việc, trước hãy buông
ra rồi mới nói?"
"Buông ra để ngươi chạy sao, ta không buông, đừng nghĩ
ta không biết ngươi đang muốn trốn ta!" Lâm San nói gì cũng không chịu
buông tay, còn tăng thêm lực.
Liên Phong hơi bất đắc dĩ, không ngờ mình đã thật cẩn
thận còn bị người khác nhìn thấu tâm tư, hắn đúng là muốn trốn Tống Lạc, về
nguyên nhân... Hắn chuyển mắt nhìn người đang nắm tay mình không buông, mặc dù tác
phong làm việc tùy tiện nhưng khó giấu được nét thanh tú, mỗi khi nhìn đều
không khỏi khiến người ta hoảng hốt, muốn gần gũi khó nhịn được.
Liên Phong sống đến hôm nay, lần đầu có cảm giác xúc động
như vậy nhưng lại là với một nam tử, có thể nào không khiến hắn sợ hãi? Hắn liều
mạng cũng muốn tránh người kia.
Nhưng Lâm San hiển nhiên không biết suy nghĩ của Liên
Phong, còn cho hắn lảng tránh vì chuyện xét nhà, tức giận dùng hết khí lực toàn
thân, liều mạng không cho hắn đi, miệng hét lên: "Ta hỏi ngươi, ngày đó
ngươi có đi lục xét Ngô phủ hay không?"
"Phò mã nói gì?" Liên Phong khó hiểu, nghi hoặc
vì sao đột nhiên nàng hỏi mình như vậy.
"Ý của ngươi là, ngươi không đi?" Lâm San cắn
chặt răng, mắt oán giận.
"Thần đã nhiều ngày thương thế chưa khỏi hẳn, cũng
không xuất cung, không biết phò mã nói đến chuyện gì?"
"Ngươi đã không đi, vậy ngươi giải thích một chút cho
ta, vì sao bộ dạng thái tử với ngươi... A!"
Âm thanh kinh hô chưa rời khỏi, miệng Lâm San đã bị bưng
kín, tiếp theo là một trận trời đất đảo lộn, Liên Phong đã kéo nàng vào chuồng
với tốc độ sét đánh.
Lâm San bị che miệng, giãy dụa muốn nói: "Ngươi làm
gì?" Ngay sau đó bị điểm huyệt. Không thể nói chuyện, tay chân lại bị kiềm
chế, Lâm San đứng trong chuồng không nhúc nhích. Một lát sau, có hai thị vệ đến
cạnh chuồng vừa đi vừa nói hoàn toàn không phát hiện có người đang núp trong đó.
Đợi hai người kia đi xa, Lâm San bị ép tới không thở nổi lúc
này mới được buông lỏng, Liên Phong buông nàng ra, cho dù cách một lớp mặt nạ
cũng có thể phát giác giờ phút này sắc mặt hắn hơi tái nhợt, ánh mắt rất kỳ
quái.
Lâm San muốn nói nhưng bị điểm huyệt, căn bản không thể
nói chuyện, cũng không cách nào động đậy, chỉ có thể nằm trong chuồng thối hoắc,
dùng ánh mắt lăng trì tên đầu sỏ trước mắt.
"Ưm..." Yết hầu cố gắng phát ra tiếng kháng
nghị.
"Thần có thể giải huyệt cho người nhưng hãy cam đoan
sau đó không được nói linh tinh." Giọng Liên Phong thực bình tĩnh, biểu
tình nghiêm túc trước đây chưa từng thấy khiến Lâm San kinh ngạc.
"Ưm..." Lâm San nháy mắt mấy cái, ý bảo mình đã
hiểu.
"Tuyệt đối không thể nói chuyện, nghe không?"
"Ưm..."
Trong nháy mắt, huyệt đạo được giải khai, nàng thấy nhẹ
nhõm cả người, ba chân bốn cẳng đứng lên, ngoài miệng kêu: "Ôi mẹ ta nha,
ngươi... Ưm!"
Miệng lại lần nữa bị khóa, Liên Phong cầm cổ tay nàng,
hơi dùng lực, Lâm San ngả vào hàng rào gỗ cạnh chuồng, gương mặt Liên Phong gần
trong gang tấc, tư thế hai người cơ hồ kề sát nhau, từng đợt hơi thở nam tính trên
người hắn làm Lâm San có chút mê muội.
"Mặc kệ người biết gì, đều không được nói, không
được hỏi, có nghe không?" Âm thanh bên tai rất thấp, rất nghiêm túc.
Lâm San choáng váng lại cảm thấy có chỗ không đúng, muốn
hỏi vì sao, miệng lại bị che, đành phải mơ mơ màng màng gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, Liên Phong lúc này mới buông nàng ra, lòng
bàn tay chạm phải cánh môi mềm mại làm hắn có chút phân tâm, thái độ khẩn
trương vừa rồi thoáng dịu đi: "Nếu nói ra có thể hại rất nhiều người, hiểu
chưa?"
Lâm San lúc này không lộn xộn, yếu ớt hỏi: "Có hại đến
ngươi sao?"
Liên Phong có vẻ giật mình, yên lặng gật đầu.
"Ta đây không nói." Lâm San vội vàng che miệng
mình, tỏ rõ lập trường. Tuy nàng có đôi khi rất xúc động tránh không khỏi làm
chuyện ngốc nghếch nhưng trong lòng nàng vẫn rõ ràng. Từ khi tiến cung đến giờ,
mỗi người đều có vẻ hòa thuận với mình, kì thực đều có mục đích, duy chỉ có
mình Liên Phong, tuy là người khô khan nhưng lại chưa bao giờ đối xử với nàng như
vậy. Nếu người tốt nhất với mình vì mình lỡ lời mà bị liên lụy, nàng thật đúng
là đáng chết, hơn nữa, cho dù không vì hắn cũng là vì kim đao của hắn, ta cũng
muốn bảo hộ nó thật tốt thôi!
Nghĩ thế, Lâm San nhất thời nghênh ngang, vỗ ngực nói:
"Ngươi yên tâm, ta hướng Đảng cùng nhân dân cam đoan, gì cũng không nói!
Không tin ta với ngươi ngoéo tay!" Nàng vươn ngón út, vẻ mặt thành thật.
Không ngờ nàng bỗng nhiên như vậy, Liên Phong hơi run run
nhìn ngón tay tinh tế khéo léo trước mắt, bên người dường như còn phảng phất mùi
thơm cơ thể trên người nàng, bỗng nhiên hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi ôm nàng
vào lòng, tay không cẩn thận chạm đến ngực nàng, tựa hồ...
Trong nháy mắt, Liên Phong bỗng nhiên ý thức được gì, sắc
mặt lập tức thay đổi, mau chóng đứng lên.
Ngón tay Lâm San cứng đờ, thấy người trước mặt lập tức
đứng lên, xem thần sắc, có chút không ổn! Nàng không nghĩ nhiều, cho là Liên
Phong còn lo lắng mình sẽ tiết lộ bí mật, vì thế liền đứng lên theo, cố tình
không phủi cỏ dính trên người mình, cố tình bước lên.
"Này, ta sẽ không nói với ai, ngươi còn tức giận? Này
..."
"Sắc trời không còn sớm, nếu phò mã không có việc, mời
hồi cung sớm nghỉ ngơi."
Sao lại là câu này? Ngươi không thể đổi lời thoại được
sao, mỗi lần đều do sắc trời, sắc trời rất áp lực phải không? Lâm San buồn bực,
nhớ tới phản ứng vừa rồi của Liên Phong, phỏng chừng là bị kích thích, khẩn
trương quá độ? Là một đại nhân nội tâm mạnh mẽ, khó có tâm lý thừa nhận năng
lực không đủ của chính mình.
Nghĩ thế, Lâm San bình thường trở lại, nhìn theo bóng
dáng Liên Phong rồi cuối cùng dừng mắt nhìn kim đao, miệng hừ: "Ta là một
viên rau chân vịt, đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn..." Dọc đường hồi phủ
hoàn toàn không phát hiện, mình tự đến kiếm chuyện với người ta, giờ đã bị người
ta phát hiện bí mật lớn nhất của mình.
Liên Phong đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Lâm San đi xa dần
cho đến thân ảnh biến mất trong tầm mắt, lần đầu tâm loạn như ma.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét