Đạo trưởng bỏ trốn
Đoạn Tang Mặc vừa về đạo quán
liền trầm mặc nhốt mình trong phòng.
Ta tính xử lý sơ vết thương trên
lưng hắn nhưng trong Thanh Vận Quan không có thuốc trị thương, đành phải xuống
trấn mời đại phu mất gần nửa lâu mới tìm được.
Lúc trở về, vết thương trên
lưng Đoạn Tang Mặc đã sớm khô máu, dính chặt vào đạo bào, bất đắc dĩ phải dùng
kéo cắt đạo bào gỡ ra. Trên tấm lưng thon dài xuất hiện một vết thương sâu hoắm
rõ ràng, ước chừng có tám vết lớn nhỏ, trên đó máu thịt lẫn lộn.
Đoạn Tang Mặc úp mặt nằm sấp
trên giường, không rên một tiếng, ta đứng cạnh nhìn mà thấy ghê người không thể
tả.
Đại phu bôi thuốc và băng bó xong
thì căn dặn trước khi vết thương khép miệng phải tránh dính nước, không được ăn
cay. Cuối cùng để lại một lọ thuốc trị thương, nói mỗi ba ngày thay thuốc một
lần, chưa tới nửa tháng có thể lành lại. Ta lắng nghe kỹ càng, sau khi thanh
toán tiền khám bệnh còn tiễn đại phu ra cửa.
"Sư đệ, hôm nay ngươi
nghỉ sớm đi, đến bữa trưa, sư tỷ sẽ mang vào phòng." Đoạn Tang Mặc vẫn nằm
sấp trên giường, không rõ đang nghĩ gì.
"Được." Đoạn Tang
Mặc buồn rầu lên tiếng. Ta đành lui ra ngoài.
Sau khi nấu xong bữa trưa, trước
tiên ta bưng qua cho hắn, còn hào phóng bỏ không ít đồ ngon trong chén hắn. Nhưng
hắn chỉ bảo ta đặt lên bàn rồi dùng sau. Dù ta khuyên nhủ thế nào cũng không ăn
khiến ta suy nghĩ đến bạc đầu.
Vì thế người nào đó bắt đầu
miên man suy nghĩ.
Nếu sư đệ đáng yêu của ta tự
xa lánh đời, từ nay về sau trở nên ngu ngốc phải làm sao đây?
Ta ôm ấp một bầu tâm sự, lúc
học bài trong phòng Thanh Vận đọc rối tinh rối mù nên bị Thanh Vận la mắng
không ngớt.
"Sư huynh, huynh nói
chuyện của sư đệ nên làm sao cho phải?"
Thừa dịp Thanh Vận bị đám
oanh yến dây dưa, ta vụng trộm trốn khỏi phòng Thanh Vận, kéo Thanh Dạ ra một
góc hậu viện 'hẹn hò'.
"Sư đệ?" Thanh Dạ dịu
dàng vừa nghe ta nhắc tới Đoạn Tang Mặc cũng thoáng cau mày.
"Đúng, mới vừa rồi hắn
không chịu ăn, ta khuyên thế nào cũng không nghe."
"Sư muội, mấy ngày qua
đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hôm trước muội vừa mới rơi xuống sông, hôm nay sư
đệ lại bị thương?" Thanh Dạ mờ mịt nhìn ta, ánh mắt sầu lo.
"..."
Lúc này ta mới nhớ ra mấy
ngày qua ta với Thanh Vận đang lén lút gạt Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc, giờ Thanh
Dạ hẳn vô cùng hoang mang.
Vì thế, ta kể lại toàn bộ sự
việc. Trong đó hơn phân nửa là lo lắng cho Đoạn Tang Mặc mà không có cách nào, mặt
khác ta còn nổi tà tâm, muốn ở cạnh Thanh Dạ càng lâu càng tốt, bồi dưỡng cảm
tình...
Có bài hát thế này: ‘Mười nam
nhân bảy ngốc tám ngốc chín hư hỏng, chỉ còn một người nhân ái!’ Không hề nghi
ngờ gì nữa, Thanh Dạ chính là nam nhân người gặp người thích đó!
Ban đầu ta còn bận tâm về
chuyện có thể trở về hiện đại, để lại mình Thanh Dạ sư huynh thì phải làm sao,
nay không còn băn khoăn, đương nhiên muốn dũng cảm tiến tới. Không thừa lúc cơ
hội tâm tình tốt thế này dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Thanh Dạ mà để người
khác chiếm được tiên cơ thì thật đúng là uổng công cha mẹ nuôi nấng. Ta cũng
không muốn cả đời sống trong Thanh Vận Quan thờ phụng tổ sư!
Thanh Dạ nghe xong bèn trầm
mặc một hồi, nửa ngày sau mới thật sầu lo trả lời: "Việc này không ai có
thể giải quyết được, việc bây giờ chúng ta có thể làm, đó là ở cạnh hắn..."
"Đúng vậy..."
Chuyện sư huynh có thể làm,
đó là ở cạnh ta...
Nghĩ vậy nên trong đầu ta
bỗng nổi lên một chủ ý thuần khiết dị thường.
"Sư huynh, sau này đừng
gọi ta là sư muội nữa, nghe có vẻ xa lạ." Ta thản nhiên cười với Thanh Dạ.
Chuyện tốt bắt đầu từ cách
xưng hô! Thử nghĩ nếu hai người xưng hô với nhau thân mật, quan hệ tự nhiên sẽ tiến
triển cực nhanh ~~
"Không gọi sư muội thì gọi
là gì?" Thanh Dạ buồn bực hỏi.
"Việc này..." Ta
thật chưa kịp nghĩ tới...
Thất nhi là Thanh Vận gọi,
nếu đổi thành Thất nhi thì sẽ không thể hiện được cảm giác độc nhất vô nhị của
ta với Thanh Dạ...
Đang lúc ta chìm vào suy tư,
bên tai truyền đến một giọng nói êm ái.
"Tiểu Thất?"
"A?" Ta theo bản
năng đáp.
Ta quay đầu lại thấy Thanh Dạ
tươi cười nhìn ta, ánh nắng ban trưa rực rỡ phủ khắp gương mặt tinh xảo, ngũ quan
hài hòa, cặp mắt sâu thẳm kiều diễm khó tả.
"Tiểu Thất, ngươi thấy
tên đó thế nào?" Thanh Dạ lại mỉm cười lần nữa.
"Được, vậy hãy gọi là Tiểu
Thất..." Ta ngượng ngùng cúi đầu, cố giấu nụ cười gian xảo như mèo trộm cá.
Đây có được tính là một bước
tiến triển thành công thần tốc không?
Đáng tiếc cách mạng chưa
thành công, đồng chí vẫn nên cố gắng!!
"Đại Thất Tiểu Thất gì
đó!" Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo từ sau vang lên.
Kế đó gương mặt như âm hồn
bất tán của Thanh Vận xuất hiện trước mắt ta, cặp mắt dài hẹp có vẻ giận dữ.
"Thất nhi ngươi không chịu
ở trong phòng học Thanh Đạo cho vi sư mà chạy ra đây làm gì, có phải chê học
quá ít ?! Nếu là vậy, vi sư còn một quyển Thượng Thanh Kinh, đêm nay học hết
cho ta! Nếu không đừng về phòng ngủ!" Dứt lời nắm mũi ta kéo về phòng hắn.
Ta vừa nghe xong xém nữa ngã nhào.
Sư phụ, đồ nhi mất mấy ngày
cũng chưa thuộc nổi một phần ba quyển Thanh Đạo kia, nay ngài muốn đồ nhi trong
một đêm học thuộc Thượng Thanh Kinh dày gấp đôi Thanh Đạo là muốn lấy mạng ta
sao!!
Thanh Vận cũng không thèm
quay đầu lại, vừa túm ta vừa nói với Thanh Dạ ở phía sau: "Dạ nhi, tiền
điện nhiều việc, ngươi quay về sớm đi!"
Lúc này ta cũng không cố đoán
Thượng Thanh Kinh dày cỡn nào nữa, trước mắt phải sớm giải cứu cái mũi của mình
đã!
"Sư, sư phụ! Người, người
nhẹ tay một chút!!" Ta léo nhéo kiếm cách tự giải cứu.
Ban đầu ta đứng trong phòng Thanh
Vận, rã rời trả bài, Thanh Vận hung hăng kéo tai ta bắt ta tỉnh ngộ. Đến lúc
hai mắt ta đẫm lệ, than thở khóc lóc kháng nghị, cuối cùng hắn cũng sót lại
chút nhân tính, chuyển sang nhéo mũi ta. Tuy nói tư thế này hơi bất nhã nhưng
ít ra cũng không đau nên ta mắt nhắm mắt mở mặc kệ Thanh Vận.
Đây mới đúng là dắt mũi dẫn
đường.
Ta ở Thanh Vận Quan chút nữa
không chừng có thể biến thành một bản sao đẫm máu khác của Đường Thất!
Sau đó Thanh Vận ném quyển Thanh
Đạo thật dày vào tay ta, kế đó nhìn khắp phòng, lục lọi đến bụi bay mờ mịt. Hơn
nửa ngày mới ngừng lại, ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Kỳ lạ hơn là ngoài cửa bỗng
vang lên tiếng kim loại va chạm lách cách, ta càng nghe càng bất ổn nên tiến
lên dùng sức kéo cửa, quả nhiên kéo không ra.
Cửa đã bị người ta khóa trái!!
Chuyện này đối với ta mà nói
giống như sấm sét ngang đầu.
"Sư phụ! Sư phụ! Ngươi làm
gì vậy! Thả ta ra mau!! Sư phụ!!"
"Thất nhi, ngươi thành thật
ở trong đó học Thanh Đạo cho ta! Đến bữa tối, vi sư sẽ thả ngươi ra!"
Thanh Vận bình thản trả lời.
"Sư phụ!! Sư phụ!! Đừng!!
Đồ nhi một không đi kỹ viện, hai không đi tửu lâu, ba không đi đổ phường!! Ngài
mau thả đồ nhi ra!!"
Nhưng đáp lại lời cầu khẩn
của ta chỉ có tiếng bước chân càng ngày càng xa dần.
"Này, Thanh Vận thối tha!
Thanh Vận chết tiệt!" Cuối cùng ta buột miệng chửi um lên, đáng tiếc ngoài
cửa đã sớm không còn động tĩnh.
Ta chậm rãi dán mình lên cửa.
Đây là bế môn sám hối… trong truyền thuyết sao?
Rốt cục ngươi đã làm gì sai mà
phải bế môn sám hối!
Thanh Vận đây là lạm dụng tư
quyền!!
Ta muốn là một chú chim nhỏ
bay lượn tự do! Tuyệt không thể khuất phục dưới bàn tay hắc ám của Thanh Vận!
Nghĩ vậy ta lập tức đứng lên,
nhìn ngó khắp nơi tìm chỗ thoát hiểm.
Lúc tìm được nhất thời đổ mồ
hôi lạnh.
Đều nói kẻ trí còn có lúc sơ
xuất, huống chi Thanh Vận kia là đồ đạo trưởng gà mờ! Cửa khóa rất chặt nhưng lại
quên đóng cửa sổ bên kia, hoàn toàn quên bẵng.
Ta nghĩ cứ đi như vậy cũng
chưa hết giận bèn thổi thổi nghiên mực và hương án đầy bụi trên bàn, đổ một ít trà
vào đó nghiền nghiền. Xong rồi nhúng cây bút lông khô quắt vào nghiên mực, bày
ra một tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ, xiêu xiêu vẹo vẹo viết thư bỏ trốn.
Sư phụ, đồ nhi đi rồi!
Cám ơn người đã thu nhận trong suốt thời gian qua. Tuy việc ta bị
hoán đổi hồn phách là tội của người phải ở lại đây cả đời. Ngày ngày bất lực
giam mình trong Thanh Vận Quan! Mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà, làm còn nhiều
hơn trâu, ăn còn tệ hơn heo, người phải sống như vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
Đồ nhi đi không phải là để khiêu chiến sư phụ, chính là muốn
ngài biết, chính sách độc tài không thể tồn tại trên đời này! Chỗ nào có áp bức
chỗ đó sẽ có phản kháng! Đồ nhi Đường Thất của người nay đã vùng lên!
Lần này đi không biết khi nào có thể về lại, cũng không biết sẽ
dung thân nơi nào. Nhưng đồ nhi tin rằng trời đất bao la sẽ có chỗ cho đồ nhi dung
thân, sư phụ đừng hoài niệm!
Đường Thất tuyệt bút.
Viết xong sau ta đợi mực khô
rồi gấp thư lại đặt dưới chén trà. Sau đó leo qua cửa sổ trốn ra ngoài.
Đương nhiên, ta sẽ không ngu
ngốc rời khỏi đạo quán.
Ta là một cô nương người gặp
người thích hoa gặp hoa nở, nếu lưu lạc bên ngoài, không biết sẽ bị bao nhiêu
kẻ xấu dòm ngó!
Ta về lại phòng mình lấy mấy
lượng bạc, lúc trước đi ngang quán trà nghe nói tối nay là phiên chợ đêm mỗi
tháng của Bình Ngư Trấn, chắc sẽ rất náo nhiệt. Ta tùy tiện đi dạo chắc cũng
mất khoảng một hai canh giờ. Đợi đến khi Thanh Vận gấp gáp sẽ quay về, cho hắn
biết tầm quan trọng của ta!
Bắt hắn nhịn ăn tối một bữa
chút cũng chưa đủ! Về phần Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc, ta tin Thanh Dạ sư huynh sẽ
không trách ta. Ta hơi lo cho Đoạn Tang Mặc, vì thế lén lút quay lại phòng hắn
xem sao. Cơm trưa vẫn còn nguyên trên bàn, hắn đang úp mặt trên giường nên ta
cũng không rõ. Ta gọi thử mấy tiếng không đáp lại, hình như đang ngủ, vì thế ta
lén lút lui ra, một mình dạo chợ đêm.
Hôm nay trong quán trà đang
kể đến đoạn Đỗ Thập Nương giận dữ quăng hộp nữ trang, ta vừa cắn hạt dưa vừa
lắng nghe, đến khi kể xong đã gần đến giờ Thân canh ba. Ta kiếm đại một quán ăn
dùng bữa tối rồi dạo chợ. Sau đó ta bắt gặp hàng bán trâm lần trước ta ngắm
trúng một cây nhưng đã bị bán mất.
Ta chọn một cây trâm hình hoa
cúc khác, màu vàng nhạt, hoa khắc tinh xảm, ở giữa còn điểm một hạt chu sa,
cũng khá bắt mắt.
Từ lúc mua được cây trâm này,
tâm tình ta tốt hơn hẳn, sau đó còn mua mấy miếng kẹo mạch nha, ăn dính răng
không thể tả nhưng rất vui vẻ. Ta bèn mua thêm mấy miếng để chút nữa về an ủi
Đoạn Tang Mặc, làm hắn vui lên. Tuy chỉ đi một mình nhưng không hề thấy cô đơn,
mua sắm say sưa thỏa thích.
Đến gần giờ Hợi, ta đoán giờ
này chắc Thanh Vận đã ôm bụng đói đi ngủ bèn mừng rỡ. Đáng đời, đó gọi là báo
ứng!
Ta tính mò về đạo quán xem
thử, ai ngờ bắt gặp một người đang đứng cạnh bờ sông, buồn bực đi qua. Chỉ thấy
một thân ảnh tuấn tú, cao lớn đứng gần bờ, trăng sao phủ khắp mình hắn nhìn có
vẻ rất thê lương, gió đêm lùa vào đạo bào đơn bạc, giống như không có ai bên
trong.
Ta nóng lòng tiến lên, kéo
hắn về.
"Đoạn Tang Mặc, ngươi
điên rồi sao!!" Ta nổi giận mắng hắn.
Ta vốn tưởng hắn bị kích
thích nên tự nhốt mình, không ngờ hắn đã tiến đến trình độ tự hủy hoại bản thân!
"Sư tỷ, người sao vậy?
Ta chỉ muốn hóng gió đêm thôi." Đoạn Tang Mặc buồn bực nhìn ta.
"Ách... Này... Này...
Khụ khụ..." Ta xấu hổ cười cười.
Có vẻ ta đã suy nghĩ quá nhiều,
vừa rồi Đoạn Tang Mặc vững vàng đứng cạnh bờ sông, dường như không có ý nhảy
xuống thì phải...
Đúng là ánh trăng gây họa, nhuộm
vẻ lạnh lẽo, thê lương lên hình ảnh tuyệt mỹ, khiến ta suy nghĩ lệch lạc.
Đoạn Tang Mặc thấy ta xấu hổ
cũng chỉ yên lặng nhìn ta. Ta nhìn cặp mắt thâm sâu của hắn, trong bóng đêm như
càng đen hơn, khiến người ta bất giác chìm sâu vào đó.
Đoạn Tang Mặc nhìn ta một lúc
bỗng nở nụ cười nhợt nhạt, nói: "Sư tỷ, nếu sư đệ nhớ không lầm, người còn
thiếu ta một cái ôm. Bây giờ có thể làm được không?"
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét