16 thg 4, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 20


Ba ngày sau, Lâm San đi Ngự Sử đài báo danh nhậm chức.

Ngự Sử đài ở Trung Quốc cổ đại là cơ quan giám sát tương đương với viện kiểm sát hiện đại, cũng được xưng là cơ quan ngôn luận, phụ trách tấu sự cùng tuần kiểm, vừa giám sát vừa kiến nghị.

Theo lý thuyết, đây cũng coi như là công việc béo bở nhưng vấn đề là số Lâm San không tốt, vừa nhậm chức một ngày liền nhận được thông tri nói triều đình phái người đến Ngự Sử đài tuần tra, nhất thời toàn bộ Ngự Sử đài đều phải làm việc.

Phải biết rằng, Ngự Sử đài là nơi giám sát, chỉ dựa vào những tiết lộ từ trong viện, ngày thường nếu ai đắc tội với người của Ngự Sử đài, bọn họ có thể đổi trắng thay đen, bị chết có thể nói thành sống cho nên quan viên lớn nhỏ bình thường không dám đắc tội với bọn người trong Ngự Sử đài.

Vì vậy, đám người Ngự Sử được dưỡng thành tâm cao khí ngạo, không ai bì nổi, tác phong có nhiều vấn đề. Nay cấp trên bỗng nhiên phái người xuống tuần tra, còn không khiến đám người này khẩn trương chết đi, vì thế, cử ai đi tiếp đãi mới là vấn đề.

Về phần Lâm San, nàng cũng thật không may, đang yên đang lành làm Phò mã lại vì một lần xét nhà bị hoàng đế chiếu thư phái đến Ngự Sử đài làm Ngự Sử chó má gì đó, nàng là một người hiện đại ngay cả ngôn từ cổ đại chỉ có thể biết một nửa, còn làm quan gì được.

Ngay lúc nàng buồn bực không thôi bỗng có mấy trưởng lão Ngự Sử tìm nàng nói chuyện, hy vọng nàng có thể phụ trách việc triều đình tuần tra.

Lâm San mắt sáng ngời, tiếp đãi sao? So với cả đống việc nàng không hiểu là tốt rồi! Vì thế nàng vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ khiến tất cả mọi người cảm thấy khó giải quyết, nhất thời, mọi người đều cung kính với nàng: "Tống đại nhân."

Lâm San nhất thời lâng lâng, không phải là chuẩn bị đón lãnh đạo cấp trên kiểm tra sao, có gì khó? Nhớ lại trước kia nàng ở trong Hội học sinh trường, trọng yếu nhất là phô trương, có phô trương lãnh đạo mới cảm thấy tâm tình tốt đẹp, tâm tình tốt đẹp mới nói chuyện, khó ứng phó cũng thành dễ ứng phó!

Cứ như vậy, Lâm San bắt tay vào chỉ huy đám hạ nhân, sắp xếp đội hình, lại còn hô khẩu hiệu, còn đến tửu lâu phụ cận Ngự Sử đài đặt một bàn siêu xa hoa, chỉ chờ thượng cấp xuất hiện.

Ngay khi Lâm San dương dương tự đắc, nghĩ đến lúc mọi sự đại cát, người do triều đình phái đã đến, đối phương vừa vào cửa, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Lâm San đã biết xong đời.

Ta nói, người được phái đến là thái tử? T____T

Nói đến Đỗ Hạo, vốn chỉ cần theo phép tuần tra một chút việc ở Ngự Sử đài mà thôi, kết quả chân vừa mới rảo bước đến cửa đã nghe hát xướng đinh tai nhức óc.

Cửa hai bên trái phải, một đám quan viên đại xướng: "Chúng ta hoan nghênh ngươi a, hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh ngươi oa, khụ khụ hoan nghênh ngươi oa, nhiệt liệt hoan nghênh, nên tuần tra liền tuần tra, nhiệt liệt liệt hoan nghênh, hi nha y nhi nha ai hi ai hi y nhi nha..."

Lâm San một tay cải biên bản ‘Hảo hán ca’ phối hợp với động tác hoan nghênh kỳ lạ, lập tức khiến cả đám người đến tuần tra với Đỗ Hạo hoa mắt choáng váng, ngay cả Cố Tả luôn bình tĩnh đều không thốt nên lời, đứng đó, khóe miệng há hốc.

Lâm San đứng trước đội ngũ hoan nghênh, một phen lau mồ hôi, ngẩng đầu vụng trộm nhìn biểu tình của Đỗ Hạo, chỉ thấy một phút ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt quét bốn phía rất nhanh dừng lại chỗ Lâm San, hai người đối diện, Lâm San nhanh chóng rũ mắt xuống.

Tình huống, thực không ổn!

Vẫn là nhận sai trước đi! Ngay khi Lâm San đang chuẩn bị tiến lên nói "Điện hạ, thần biết sai rồi!" bỗng nghe Đỗ Hạo bình tĩnh nói: "Được, vào trong nhìn xem."

Lời vừa muốn nói ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa bị sặc.

"Tống đại nhân không định mời bổn vương vào trong?"

Giọng điệu hơi trêu đùa làm Lâm San chột dạ, nơm nớp lo sợ lên tiếng trả lời, vừa đưa Đỗ Hạo vào trong vừa không ngừng phỏng đoán tâm tư Đỗ Hạo.

Lại nói, nàng cũng không phải không hiểu nhìn mặt đoán ý giống Đỗ Minh Nguyệt. Nhưng Đỗ Hạo này thực làm người ta khó nắm bắt, rõ ràng thân là thái tử, cũng không ở trong cung hưởng phúc, cố tình có rất nhiều hành vi khó hiểu.

Giống chuyện lần trước, theo lý mình hẳn là đắc tội với hắn, vì sao hắn xem như chưa từng phát sinh chuyện gì  Đoán không ra, thật sự là đoán không ra!

Lâm San nghĩ đến đau đầu, làm việc cũng không yên, không ngờ vấp phải cửa cao, ngã như té ngựa.

Ai u! Lâm San quỳ rạp trên mặt đất, vuốt mông.

"Tống đại nhân không sao chứ?" Phía trên truyền xuống giọng hỏi han của Đỗ Hạo.

Coi như ngươi có lương tâm, nếu đỡ ta dậy, ta sẽ không so đo với ngươi. Lâm San yên lặng nghĩ, xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì..."

"Không sao thì tốt. Cố Tả, đi, chúng ta vào trong xem." Đỗ Hạo dứt lời, dẫn một đám người đi, cũng không quay đầu lại.

Lưu lại Lâm San ngồi dưới đất, kinh ngạc qua đi, tức giận đấm ngực: "Huynh muội bọn họ trả thù! Quả nhiên là trả thù! Đỗ Hạo, ngươi chờ đó, tính thêm chuyện kim như ý, lão nương ta một ngày nào đó sẽ trả thù! Chúng ta chờ xem!"

***

Thái tử luôn luôn tiết kiệm, cả nước cao thấp đều biết, bởi vậy yến tiệc Lâm San chuẩn bị kia cũng tiêu tan, chờ đám Đỗ Hạo tuần tra xong, Lâm San mới thu thập này nọ, chuẩn bị hồi cung.

Mặc dù đến Ngự Sử đài nhậm chức nhưng vì thân phận phò mã, nàng không ở lại Ngự Sử đài mà có xe ngựa đưa đón. Nói về điểm này, Lâm San coi như vui mừng, tuy làm Ngự Sử không hay ho gì nhưng ít ra còn đặc biệt cho nàng hưởng thụ được chút đãi ngộ dành cho cấp bậc lãnh đạo.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa, phát hiện không có xe ngựa.

Đây... Đây là chuyện gì? Lâm San , vòng quanh đại môn Ngự Sử phủ một vòng, đừng nói là xe ngựa, ngay cả vó ngựa đều tìm không thấy. Không cần vậy chứ? Hồi cung nói xa không xa, nói gần cũng không gần, lẽ nào bắt người ta đi bộ? Buổi sáng té mông ta còn đau!
Ngay khi Lâm San khóc không ra nước mắt, phía sau bỗng có tiếng xe ngựa, đợi nàng vừa quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe đẹp đẽ quý giá ngừng lại bên cạnh, vải mành trên xe bị nhấc lên, tam hoàng tử Đỗ Cảnh khiến người chán ghét ló ra, một đôi mắt đào hoa nhìn Lâm San tựa tiếu phi tiếu.

"Tống hiền đệ phải về cung sao? Cần vi huynh đưa ngươi một đoạn không?"

Tình huống này, người có chút đầu óc liền biết Đỗ Cảnh đã giở trò.

Lâm San thở dài, không khỏi tò mò, đến tột cùng là dạng hoàng tử biến thái cỡ nào ngay cả kim đao của thị vệ cũng tranh giành, còn tính kế cả xe ngựa của phò mã? Tung hoành cổ kim, ngươi chính là một đóa kỳ hoa!

Trong nháy mắt, Lâm San bỗng nhiên rất muốn tìm hiểu đóa kỳ hoa này.

Vì thế, nàng gật đầu cười nói: "Tam hoàng tử, làm phiền!"
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét