25 thg 5, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 24

Tuyệt kỹ bắn cung của Lâm San là nhờ trước đây luyện ở nhà bà nội ở nông thôn khi đi bắn chim sẻ cùng bọn trẻ, chỉ cần nàng có cung, tuyệt đối bách phát bách trúng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Có tuyệt kỹ như vậy, Lâm San tay cầm cung, tin tưởng gấp trăm lần, thề nhất định phải báo thù Đỗ Hạo đã làm nàng khó xử trước đó.

Trời bắt đầu tối dần, Lâm San mai phục tại lùm cây quan sát Đỗ Hạo ở đằng xa, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu tựa hồ đang nhìn sắc trời.

Tận dụng thời cơ!

Lâm San vội vàng cầm lấy cung, nhắm mục tiêu bộ vị trọng yếu, không chút do dự bắn ra.

Ngay khi nàng vội vàng hy vọng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Hạo vang lên ngay sau đó, thân ảnh Đỗ Hạo cách đó không xa chợt lóe, bỗng nhiên không thấy bóng dáng.

Lâm San nhất thời choáng váng, người đâu?

Nàng mơ hồ, sao một người mới quay qua một chút đã không thấy tăm hơi? Không phải phát hiện ra nàng rồi chứ? Nàng bỗng dưng khẩn trương, không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, ngồi núp ở lùm cây một hồi lâu, thấy Đỗ Hạo như thật sự không thấy, lúc này mới thật cẩn thận đứng lên, sờ soạng chuẩn bị trở về tìm Tống Lâm Phong.

Ngay khi nàng vừa đứng lên, trong nháy mắt gây động, Đỗ Hạo đang bị mai phục đánh lén bỗng xuất hiện trong bóng tối đặt đoản kiếm lên cổ Lâm San.

Lâm San cả kinh, phản xạ tính quay đầu, hai người ánh mắt chạm nhau, tất cả đều ngây ngẩn.

Đỗ Hạo nhíu mày: "Sao lại là..."

Nói còn chưa dứt, Lâm San liền tự biết lại gặp rắc rối, hô to một tiếng: "Ngươi xem kia!" Sau đó thừa cơ Đỗ Hạo phân tâm, xoay người bắt đầu chạy bay biến.

Chút kỹ xảo nhỏ nhoi đó làm sao có thể lừa Đỗ Hạo, hắn dễ dàng bắt được cổ Lâm San, một phen kéo lại, khóe miệng cười khinh miệt: "Còn muốn chạy?"

Giọng nói này khiến người ta không rét mà run, đều nói chó nóng nảy sẽ nhảy tường, Lâm San nóng nảy cũng sẽ làm ra sự tình khiến người ta không tưởng được, nàng vòng vo thân ảnh, hoàn toàn không suy nghĩ, phản xạ nâng chân lên hung hăng đạp Đỗ Hạo một cước.

Một cước này với Đỗ Hạo mà nói, tuyệt đối là khoảnh khắc khó quên nhất trong hai mươi hai năm làm người của hắn, hạ thân đau đớn làm hắn đứng không vững nhưng tay không những vẫn túm chặt Lâm San không buông ngược lại còn cắn răng chế trụ thắt lưng của người đang định nhân cơ hội bỏ trốn kia.

Đây là sự khác biệt giữa nam và nữ, dù hắn bị thương vẫn có năng lực áp chế một nữ nhân, Lâm San không ngờ mình sẽ bị Đỗ Hạo chế ngự, hết sức sợ hãi, xoay người lại tính đạp thêm một cước.

Lúc này Đỗ Hạo thông minh, lắc mình tránh đi lôi theo người đang cố tình giãy dụa trong tay, dưới chân bỗng mềm lún, ngay lập tức rơi xuống một hố lớn bị lá cây phủ kín, hai người đều không chú ý, bất ngờ không kịp phòng thủ cùng ngã nhào vào huyệt động nhỏ hẹp.

Lâm San đang giãy dụa, không ngờ bỗng rơi vào một trận trời đất đảo lộn, chấn động kịch liệt, lục phủ ngũ tạng muốn nôn hết ra, đầu óc choáng váng, thân mình đau đến chết lặng nhưng tay không sao, nàng cắn răng sờ soạng... A? Sao lại mềm như thế?

Một âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ dưới thân truyền đến: "Ngươi còn muốn sờ bao lâu?"

Ách... Lâm San nhanh chóng mở mắt ra, sau khi thích ứng được với ánh sáng tù mù dưới này, nàng thấy được khuôn mặt cực độ giận dữ của Đỗ Hạo đồng thời cũng thấy mình vừa rớt xuống ngay trên người Đỗ Hạo, bàn tay vừa vặn quờ quạng mặt người ta.

Lâm San nhanh chóng phản ứng, rút hai tay về để trên không, đồng thời miệng nói câu: "Điện hạ, thần biết sai rồi!"

Đỗ Hạo giật giật khóe miệng, tức đến độ quả thực muốn giết người nhưng hắn lại nói với cái người mình đang muốn giết kia: "Biết sai rồi liền lăn xuống, nhanh lên!"

"Được được được!" Lâm San vội vàng ba chân bốn cẳng đứng lên, trong lúc đó còn "không cẩn thận" giẫm hai chân Đỗ Hạo, trong đó có một cước thực "trùng hợp" dẫm ngay vết thương cũ của Đỗ Hạo.

Nhìn Đỗ Hạo nhăn mặt vặn vẹo, Lâm San thưa dạ: "Điện hạ, thần không phải cố ý, thần biết sai rồi... Ai da, cẩn thận!" Vừa dứt lời, từ phía trên lăn xuống một tảng đá rơi ngay chính giữa đầu Đỗ Hạo.

Lâm San nhanh chóng khóc thương giùm tảng đá kia, thạch huynh, ngươi xả thân vì nghĩa như vậy thật làm người ta cảm động! Ta bi ai giùm ngươi! Một mặt giả mù sa mưa nói: "Điện hạ, đây cũng không phải là lỗi của thần, thần đã nhắc nhở ngài ... Ai da, cẩn thận!"

Đỗ Hạo phản xạ định tránh, kết quả lúc này bị tảng đá bên cạnh nện xuống ngay khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Còn đang hết sức choáng váng mơ hồ, bỗng nghe được tiếng tự nhủ bên tai: "Ta đã nói phải cẩn thận thôi, thật là, thái tử gì đâu..." Bỗng dưng một cơn giận dữ dâng lên, đem Lâm San đang che miệng cười trộm áp vào trên vách đá.

Lâm San không nghĩ Đỗ Hạo bị dọa chết khiếp này còn khí lực mạnh mẽ như vậy, nhất thời như đang mơ, chờ đến khi phản ứng được, cả người đều bị đặt trên vách đá ẩm ướt, Đỗ Hạo một tay giữ nàng, một tay đặt trên vách, nhìn nàng chằm chằm trong gang tấc, trong lúc hoảng hốt, Lâm San bỗng không tài nào phân biệt được người nào là Liên Phong, người nào là Đỗ Hạo. Cảm giác này chỉ dừng trong chớp mắt, lập tức bị vẻ mặt tức giận của Đỗ Hạo kia xua đi.

Xì! Liên Phong không hung hăng thế! Lâm San lấy lại tinh thần, thấy Đỗ Hạo chằm chằm nhìn mình giống như muốn ăn tươi nuốt sống, không khỏi chột dạ, ngoài miệng lại quật cường nói: "Điện hạ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, người dù không vừa mắt thần, cũng không thể động thủ ở đây, nếu truyền ra ngoài người khác sẽ cười nhạo ngươi, đường đường thái tử một nước lại ức hiếp người không có một tấc sắt trong tay... Khi dễ Phò mã yếu ớt... Ai! Người, người sẽ không phải đang muốn đánh ta đó chứ? Này, muốn đánh cũng không cần đánh vào mặt, ta dựa vào mặt để kiếm cơm đó!"

Khi Lâm San sợ tới mức bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Đỗ Hạo lại thất thần.

Giống, thật sự là quá giống!

Từ lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này, hắn đã chú ý vì nó giống hệt cô nương hắn từng yêu thích, thế nên sau vài lần gặp Tống Lạc bỗng nhiên không tự giác mà để ý nhất cử nhất động của hắn. Nhưng dù sao cũng không phải cô nương mình chung tình, thậm chí còn là một nam nhân, chỉ vì bộ dạng giống nhau mà ý loạn tình mê thật sự không phải là tác phong của hắn.

Cho nên hắn mới nhiều lần khó xử, đơn giản là muốn chê cười hắn, muốn quên sạch khuôn mặt này, không ngờ càng cố ý lại càng khó quên, thế nên giờ khắc này, hắn lại nảy sinh ý tưởng hoang đường như vậy.

Trong động càng ngày càng tối, vừa rồi bị đá rơi trúng đầu còn choáng váng choáng váng, từng đợt hơi thở không chút nam tính kia truyền tới làm tư duy của hắn hỗn độn, nhịn không được muốn tiến đến gần hơn.

Lâm San ngây ngẩn, không ngờ Đỗ Hạo không những không đánh nàng, còn tiến gần lại dựa vào nàng.

Xong rồi! Này Đỗ Hạo sẽ không là... đồng tính đi? Lâm San kêu rên, ta nói sao ta không phát hiện? Ta còn nghĩ hắn vì sao cứ nhằm vào ta, thì ra là coi trọng ta! Nam sinh tiểu học khi dễ nữ sinh không phải đều vì như vậy sao? Thích không chịu nói ra, liều mạng ngược đãi ... Lúc này chết chắc rồi, nữ phẫn nam trang gây ra hiểu lầm!

"Cái kia... Điện hạ... Kỳ thật thần... Thần không có ham muốn loại này... A! Cẩn thận!" Lâm San trừng mắt hai mắt, hoảng sợ vạn phần.

Đỗ Hạo bị phản ứng kịch liệt của nàng khiến thần trí thanh tỉnh một chút, nhíu mày: "Ngươi không biết dùng cùng một kỹ xảo ba lần là mất hiệu lực sao?" Vừa dứt lời, cánh tay tê rần nhanh chóng rút đoản kiếm chém tới.

Con rắn kia rơi trên mặt đất, bị cắt thành hai đoạn, trên cánh tay hơi đau chứng tỏ hắn đã bị cắn rồi.


Lâm San dán lưng trên vách, vỗ ngực: "Ôi, làm ta sợ muốn chết, đã nói người cẩn thận rồi, lúc nãy thực là ta không sai..."
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 23

Thời gian đảo mắt đã qua một tháng, trận đấu kỵ xạ của hoàng thất mỗi năm một lần từ từ tới gần.

Mỗi ngày Lâm San đều đi luyện tập, tuy rằng Vô Ảnh vẫn không để nàng cưỡi như trước nhưng ít nhất sẽ không lỗ mãng hất nàng đi, phỏng chừng ngựa với người cũng trơ lỳ giống nhau, đá một người nhiều lần lắm cũng không sao. Huống chi người này còn mặt dày mày dạn, chưa tới phút cuối chưa thôi.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lâm San vô cùng thê thảm, nhờ Liên Phong chỉ đạo cuối cùng cũng có chút thành tựu, từ mức vô cùng thê thảm thăng cấp lên thành mèo ba chân, theo lý mà nói hẳn sẽ thuộc loại chất lượng tăng vùn vụt.

Nhưng Lâm San thật không hài lòng, mục tiêu của mình là quán quân, với trình độ hiện tại này thật sự với không tới! Lâm San càng nghĩ càng đau đầu.

Cuộc đấu kỵ xạ lần này cũng không phải lấy cá nhân danh nghĩa tham gia mà là tổ đội. Tổng cộng chia làm bốn đội bao gồm đội đỏ do thái tử Đỗ Hạo suất lĩnh, thành viên chủ yếu là hoàng tử, đội xanh do tam hoàng tử Đỗ Cảnh suất lĩnh, ngoại trừ hoàng tử còn có các vương gia khác trong hoàng tộc, đích tôn của quốc cữu, mặt khác hai đội còn lại là đội đen của công tử Thái sư phủ Liễu Tần Vân và cuối cùng đội vàng của Lâm San, đội trưởng là ca ca Tống Lâm Phong.

Theo lý thuyết, xét tài năng của Tống Lâm Phong, muốn đoạt quán quân hẳn là không có vấn đề gì nhưng Tống Lâm Phong hành sự cẩn thận, thà không đoạt giải chứ không đắc tội với người. Kể từ đó, Lâm San cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lâm San rất nhanh cân nhắc các đội trưởng, trước tiên là Liễu Tần Vân. Nghe nói người này chơi đùa cùng thái tử từ nhỏ đến lớn, đối với Đỗ Hạo trung thành và tận tâm, tuyệt không có ý niệm tranh đoạt gì với Đỗ Hạo, có thể xem như không phải là địch thủ. Về phần Đỗ Cảnh, Lâm San đánh giá hắn chính là đồ phá đám, nếu phần thưởng là mỹ nữ thì còn có điểm hứng thú, còn vàng bạc châu báu thì thôi đi. Vì thế, Lâm San cũng loại Đỗ Cảnh ra khỏi danh sách địch thủ.

Nếu đã như vậy thì địch thủ duy nhất chỉ còn  —— đúng vậy, chính là cái tên Đỗ Hạo đáng chém ngàn đao kia.

Nhớ tới Đỗ Hạo, Lâm San liền nghĩ, tỷ tỷ ta cho dù không được trọng thưởng cũng sẽ không cho ngươi đắc ý! Quân tử báo thù mười năm không muộn, nữ tử báo thù, ngày mai cho ngươi biết tay.

Kết quả, trước trận đấu một ngày, Lâm San mượn cỡ tập luyện, trốn vào chuồng, vụng trộm thả chút "gia vị" vào cỏ của "Yêu Quái".

"Gia vị" này là thuốc kích thích mà Lâm San hỏi thăm được từ dân chuyên đua ngựa cá cược phi pháp, chỉ cần dùng một liều nhỏ sẽ khiến ngựa tăng tốc nhưng nài ngựa sẽ rất khó khống chế, đặc biệt đối với ngựa săn bắn càng không dễ dàng gì.

Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của Lâm San, chút thuốc kích thích đó không dễ bị phát giác, chỉ có vào trận đấu mới có hiệu quả, theo lý thuyết là thần không biết, quỷ không hay.

Nhưng Lâm San lại bỏ qua một người, người này thoạt nhìn tưởng như không hứng thú gì với giải thưởng, kì thực lại như hổ rình mồi, chằm chằm vào chức quán quân của trận đấu, đó chính là tam hoàng tử Đỗ Cảnh. Để bình định đối thủ trước trận đấu, hắn đã phái Quỷ Mị sớm theo dõi ngựa, hạ dược lũ ngựa, cũng là loại mà Lâm San dùng.

Loại thuốc này chỉ có thể hạ một liều thuốc nhỏ, nếu dùng quá nhiều sẽ khiến lũ ngựa có biểu hiện nôn nóng rõ ràng. Lâm San cùng Quỷ Mị một trước một sau, đều hạ loại này nên bi kịch liền xảy ra.

Tối hôm đó, "Yêu Quái" theo Đỗ Hạo chinh chiến sa trường lẫn toàn bộ đám ngựa còn lại đều phấn khởi cả một đêm, ngày hôm sau, toàn bộ tám con đều mệt rũ nằm bẹp dí.

Điều này khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, ngay cả Đỗ Cảnh tỉ mỉ bày mưu trước đó cũng giật mình, hung hăng mắng Quỷ Mị, Quỷ Mị đáng thương không hiểu vì sao sự tình lại thành như vậy.

Chuyện cả bầy ngựa rơi vào tình trạng kì lạ lọt vào tai hoàng thượng, nhất thời long nhan giận dữ.

Đùa giỡn gì? Thịnh thế hoàng tộc mỗi năm một lần có thể chậm trễ sao? Trước trận đấu xảy ra chuyện kì lạ với ngựa, không cần nghĩ cũng biết có người phá rối, nghĩ chỉ cần phá rối là xong? Hoàng đế giận dữ, tuyên bố bãi miễn mã quan phụ trách sự kiện lần này, ngoài ra trận đấu vẫn tiến hành như cũ, không có ngựa cũng không sao.

Thế là cuộc thi cưỡi ngựa biến thành thi bắn cung.

Lâm San hối hận, sớm biết vậy sẽ không hạ dược nhiều, hiện tại cưỡi ngựa thành bắn cung, Đỗ Hạo kia càng chiếm ưu thế, về phần nàng... Lâm San chỉ biết rơi lệ: "Ngươi nói đổi thành thi bắn cung tốt lắm sao?"

Vốn dĩ tất cả đều lên kế hoạch chuẩn bị cho cuộc thi cưỡi ngựa rất tốt bỗng nhiên bị đổi thành thi bắn cung làm nhiều hoàng tử, quý tộc dự thi giảm hẳn hứng thú.

Hoàng thượng nổi giận, trận đấu này vốn là truyền thống hàng đầu của quốc gia nhằm tìm kiếm hiền thần, bồi dưỡng nhân tài, vì huấn luyện ý thức đồng đội nay lại thành như vậy bảo sao không đau đớn? Kết quả, hoàng đế thương lượng với các đại thần, quyết định bổ sung thêm một nội dung thi đấu nữa là tìm kiếm bảo vật. Ai tìm ra trước sẽ trở thành quán quân và ngoài phần thưởng hậu hĩnh còn được thưởng bảo vật của cuộc thi là 3 viên Đông Hải dạ minh châu.

Thánh chỉ vừa ban ra, toàn trường đều ồ lên.

Lâm San phấn khởi, đây mới là trận đấu có phẩm vị! Cưỡi ngựa bắn cung gì đều không sáng lạn bằng tìm bảo vật, vận cứt chó của nàng thật sự qua rồi. Lâm San vừa hưng phấn vừa nghe Tống Lâm Phong bố trí.

"Dương công tử cùng Lý thiếu tướng, các ngươi phụ trách xem bản đồ này, Mặc huynh... Ngươi phụ trách nơi này, còn có Thẩm hiền đệ, ngươi phụ trách nơi này..." Hắn đem nhiệm vụ phân công một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lâm San.

Lâm San cười hớ hớ, vẻ mặt chờ mong.

"Ngươi." Tống Lâm Phong chỉ hắn - một muội muội phiền toái: "Cùng tổ với ta."

Ách... Lâm San 囧, đại ca, ngươi có ý gì? Sẽ không bảo ta thủ ở hậu phương đi, không cần, ta muốn ra tiền tuyến! Lâm San trong lòng trăm ngàn lần không muốn nhưng Tống Lâm Phong sao có thể tha cho nàng, nói nào là không để nàng tùy tiện chạy loạn, rơi vào đường cùng, Lâm San đành phải tự mình hành động.

Ngay từ khi bắt đầu tìm kiếm bảo vật, Lâm San liền vụng trộm lấy một tấm bản đồ, chuẩn bị lát nữa tìm cơ hội một mình hành động.

Điểm cẩn thận ấy của Lâm San làm sao có thể qua mặt Tống Lâm Phong? Trận đấu vừa bắt đầu, mọi người đang tiến vào rừng cây rậm rạp, Lâm San đã bị Tống Lâm Phong túm gáy.

"Tống Lạc, nếu dám gây chuyện, ta cam đoan ngươi về sau không có một ngày yên thân." Tống Lâm Phong hung thần ác sát trừng mắt nhìn nàng, hoàn toàn không có chút hình tượng nào của Tống gia đại công tử ngọc thụ lâm phong.

Lâm San không khỏi thở dài giùm Đỗ Minh Nguyệt, ta nói công chúa có biết vì sao nói tưởng tượng vĩnh viễn hoàn mỹ hơn sự thật không? Thần tượng chính là mây bay, nếu ngươi biết Tống Lâm Phong là người như vậy, ngươi có thể đối với hắn nhớ mãi không quên sao? Lừa gạt! Đây là lừa gạt!

Lâm San lắc đầu, bị Tống Lâm Phong bên cạnh túm chặt cổ, chế trụ.

Trận đấu tiến hành từ giữa trưa đến lúc mặt trời ngả về phía tây, Lâm San vẫn tìm không thấy cơ hội trốn đi, thẳng đến lúc sắc trời hơi tối, Tống Lâm Phong ngẩng đầu nhìn nhìn: "Thời gian không còn sớm, trở về đi."

Này! Ngươi có lầm hay không, chúng ta vào rừng tìm bảo vật, không phải đi dạo? Lâm San buồn bực, bĩu môi nói: "Ta mắc tiểu."

Tống Lâm Phong nhíu mày: "Nhịn."

"Không được!" Lâm San bất mãn kháng nghị, "Ngươi là nam, có thể giải quyết bất cứ lúc nào, ta là nữ, đều nhịn cả ngày rồi lại nhịn nữa thì không được, ta quá mót, ta quá mót, ta quá mót..."

"Có phiền quá không?" Tống Lâm Phong mất kiên nhẫn nhíu mày, phất phất tay, "Đi nhanh về nhanh, đừng đùa giỡn, trời tối trong rừng rất nguy hiểm."

Lâm San thè lưỡi: "Thời hạn của trận đấu sắp hết, bảo bối người ta đã sớm tìm được rồi, ta còn làm cái rắm gì nữa?" Trong lòng giả vờ tâm niệm rồi chạy về hướng rừng cây rậm rạp xa xa.

Ngay tại lúc nàng ngồi xổm xuống, chuẩn bị giải quyết, xa xa một thân ảnh lọt vào tầm mắt.

Đỗ Hạo?!

Lâm San ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng ngồi cạnh chỗ cây cối khuất nhất, bàn tay đặt bên hông, cầm thật chặt cây cung nàng giấu từ sớm.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, nữ chi báo thù, không cần chờ ngày mai, hiện tại sẽ cho ngươi biết tay!
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 22

Tin thái tử thi đấu cùng Phò mã trong khoảnh khắc truyền khắp trường đua khiến tất cả hoàng thân quốc thích đều tụ lại giữa sân trông đợi chứng kiến trường hợp hiếm thấy này.

Cùng lúc đó, Lâm San đứng trong đám đông vui không nổi.

Đây tuyệt đối là trả thù, tuyệt đối là trả thù, tuyệt đối là trả thù! Thầm mắng Đỗ Hạo vài câu, Lâm San ngẩng đầu, nịnh nọt cười nói: "Điện hạ, thần tài nghệ không bằng người khác, hay là thôi đi..."

Đỗ Hạo nhíu mày: "Phò mã đây là không nể mặt bổn vương?"

Lâm San rơi lệ, đây rõ ràng là uy hiếp, thân là thái tử lại khiến Phò mã nho nhỏ ta khó xử, thật không có khí độ! Lâm San tiếp tục thầm mắng Đỗ Hạo rồi vờ đỡ trán, yếu ớt nói: "Ôi, ta bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng, thật choáng váng, thật choáng váng... Ta qua kia ngồi một lát..."

Mới xoay người, Cố Tả mặt không đổi sắc chắn trước mặt nàng, ngay sau đó trong đám người vây xem có ai hô: "Phò mã, đừng chối từ, cho chúng ta mở mắt một phen!", "Đúng vậy, nghe nói Phò mã thiếu niên tài tuấn, thân thủ bất phàm, mọi người thật muốn thưởng thức!", "Tai nghe mắt thấy, Phò mã đừng khiêm nhường ..."

Đây đều là lời đồn, lời đồn! Lâm San lệ rơi đầy mặt, ta nói mấy lời đó là ai đồn vậy? Nào là thiếu niên tài tuấn, thân thủ bất phàm, ta chỉ có cái mạng này thôi! Lâm San hé ra bản mặt còn khó coi hơn khóc.

Đỗ Hạo luôn đứng cạnh xem diễn, từ sau đi tới, ngữ khí cự tuyệt không tha: "Phò mã, xin mời."

Lâm San biết mình dù sao cũng phải chết, yên lặng ngẩng đầu, nói: "Vậy... Ta có thể xin đổi ngựa không?"

Vô Ảnh một bên nôn nóng giật giật vó.

"Tốt." Đỗ Hạo ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng, cất cao giọng: "Có ai nguyện ý đổi ngựa cho Phò mã?"

Mọi người bao gồm cả ngựa, tất cả đều yên lặng, lui ra sau từng bước.

Lâm San: "..."

"Phò mã thấy đó bổn vương cũng bất lực." Đỗ Hạo nhún vai, tỏ vẻ không nề hà.

"Điện hạ, thần đến chuồng ngựa đổi một con khác cho Phò mã." Liên Phong bỗng tiến lên trước.

"Lớn mật!" Cố Tả tiến lên chắn trước mặt Liên Phong, "Thái tử nói chuyện cùng Phò mã, nào tới lượt ngươi xen vào, lui xuống cho ta!"

Liên Phong mắt nhìn Lâm San, không mảy may nhúc nhích.

Mọi người đều hít hà, ai cũng biết Liên Phong đã từng cứu mạng hoàng thượng, bởi vậy hoàng thượng càng thêm ân sủng hắn, rất nhiều trọng thần trong triều đều không thể không nhường vị thủ lĩnh ngự tiền thị vệ này ba phần nhưng lại không ngờ hắn dám phân cao thấp với cả thái tử, lúc này, tất cả mọi người ôm loại tâm tình chờ xem kịch vui.

Đỗ Hạo nheo mắt, cẩn thận đánh giá Liên Phong, vẻ mặt hơi khó đoán.

Lâm San vừa thấy là biết không được, Liên Phong giống Đỗ Hạo như đúc, tuyệt đối không có khả năng trùng hợp đơn giản như vậy, mà Liên Phong lại từng nói với nàng tuyệt không được tiết lộ, có thể thấy hắn có kiêng kị việc này. Nay Liên Phong vì mình công khai giằng co cùng Đỗ Hạo, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hại đến Liên Phong thì làm sao bây giờ?

Lâm San tuy tham tài nhưng không phải là người xấu, nháy mắt liền vọt tới giữa Đỗ Hạo và Liên Phong, thuận tay đẩy Liên Phong ra: "Không cần đổi, không cần đổi, ta xem con ngựa này hẳn không có tật xấu gì, ngươi nói đi?" Quay đầu liếc Vô Ảnh một cái.

Vô Ảnh giật giật đá chân, đầu giống như khinh thường, quay sang hướng khác.

Ách... Lâm San , cười gượng hai tiếng: "Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo hèn không thể lay chuyển, quyền lực không thể khuất phục, ngựa tốt! Ngựa tốt!"

Mọi người: "..."

Bởi vì Lâm San ra mặt, chuyện Đỗ Hạo giằng co cùng Liên Phong xem như được giải quyết, lực chú ý của mọi người lại dời qua trận đấu. Lâm San giờ này bắt đầu hối hận, ai u, ta vừa rồi còn ra vẻ có năng lực, ngay cả ngựa đều không thể trèo lên, còn đấu nỗi gì!

Lâm San nội tâm vô cùng bi ai, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân thủ kiên trì bám lên yên của Vô Ảnh. Vô Ảnh bỗng nhiên hí một tiếng, chạy chậm vài bước, lập tức đá Lâm San về đằng sau.

Nhất thời, tất cả mọi người vốn còn tính xem kịch vui đều thất vọng thở dài, không thể nào, Phò mã chỉ có vậy? Tin đồn cũng quá thất thiệt. Có người lớn gan bắt đầu thổn thức: "Phò mã, sao còn không lên ngựa?",  "Đúng vậy, lên đi, lên đi!"

Lúc này, Đỗ Hạo đã dễ dàng yên vị trên con ngựa "Yêu Quái" nhiều năm cùng chinh chiến sa trường, Yêu Quái nâng móng trước lên, khua một tiếng, hí lộng trường đua làm mấy thớt ngựa chung quanh đều lui ra sau vài bước, duy độc Vô Ảnh còn ung dung đứng tại chỗ cúi đầu ăn cỏ.

Lâm San : "Này! Huynh đệ, ta biết ngươi dũng mãnh, ngươi khinh thường ta nhưng ngươi xem, con súc sinh kia khinh thường ngươi thế nào, ngươi xác định ngươi có thể nuốt trôi sao?"

Vô Ảnh không để ý nàng, tiếp tục thong thả ăn cỏ.

Lâm San nổi giận, vỗ lưng ngựa: "Ngươi tiến lên cho ta!"

Tất cả mọi người đều sửng sốt vì hành động này của nàng, yên lặng nhìn Vô Ảnh: "Đây thật là ngựa đực? Là thật? Không phải sao?...

Vô Ảnh đang ăn cỏ bỗng nhiên dừng lại, nâng đầu lên, chân tướng giống như nghe hiểu bình thường.

Lâm San mừng rỡ: "Huynh đệ, ngươi đủ tâm huyết! Ta thích!" rồi kích động giữ chặt yên ngựa, chân bước lên, cắn răng một cái —— hắc, thật đúng là cho nàng lên rồi!

Trong nháy mắt, cảm giác thành tựu của Lâm San không ngừng cuồn cuộn dâng lên, quay đầu nhìn Đỗ Hạo giống như khiêu khích, đã thấy hắn mỉm cười, ánh mắt kia làm Lâm San rùng mình, nổi da gà, ngồi trên ngựa không vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

Nàng hoảng sợ vội vàng dùng chân kẹp lấy bụng ngựa, cũng không nghĩ hành động này đúng là tín hiệu thúc ngựa đi tới, Vô Ảnh lập tức tung vó, Lâm San hoảng sợ, hai tay gắt gao ôm cổ Vô Ảnh, càng ôm chặt, Vô Ảnh chạy càng nhanh. Mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, nhìn Lâm San đằng kia kêu cứu nhưng không ai tiến lên.

Liên Phong đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, thân vừa muốn tiến lên liền bị ngăn cản, người chặn đường là Cố Tả.

"Tại hạ xin khuyên Liên đại nhân, không cần đa sự." Giọng Cố Tả lạnh lùng, nghe như khuyên can, kì thực đang cảnh cáo.

Liên Phong dừng bước, tay cầm đao bên hông, ngay khi hắn vừa do dự, Lâm San ngồi trên lưng Vô Ảnh rốt cục chống đỡ không được, lăn từ lưng ngựa xuống, ngã chỏng vó.

"Ha ha ha..." Mọi người vây xem nhất thời chợt cười ồ, có người bắt đầu ồn ào, "Thì ra Phò mã có bản lĩnh như vậy?", "Ngay cả ngựa cũng không khống chế được, sao chế ngự được công chúa?", "Lời đồn rốt cuộc không nên tin..."

Lâm San dù sao cũng là nữ nhi, ngã một cú nặng như vậy, cả người đều đau, phía sau còn truyền đến từng trận cười nhạo bên tai, bỗng dưng sinh ra đầy bụng ủy khuất, mũi đau xót sắp khóc.

Liên Phong đứng bên rốt cục nhịn không được. "Tránh ra!" Hắn lạnh lùng nói với Cố Tả.

Cố Tả bất động thanh sắc: "Liên đại nhân không sợ đắc tội thái tử?"

"Ta lặp lại lần nữa, tránh ra cho ta." Thanh âm của hắn lại thấp vài phần, con ngươi dưới mặt nạ giương lên sắc bén như dã thú. Ánh mắt này khiến Cố Tả không hiểu sao nảy sinh vài phần khiếp đảm, vì sao ánh mắt này lại quen thuộc như vậy?

Ngay khoảnh khắc Cố Tả phân tâm, Liên Phong đã lách mình vòng qua hắn, lập tức chạy tới bên cạnh Lâm San.

"Tránh ra!" Lâm San lập tức gạt cánh tay đang định đỡ mình lên, "Ta không cần đồng tình, ta có thể tự mình đứng lên!"

Một khắc kia, Liên Phong có vẻ thất thần như thể lần đầu tiên hắn chứng kiến biểu tình giống con gái bình thường của nàng, quật cường, cứng cỏi, không chịu thua. Biểu tình đó hoàn toàn khác biệt với sự bướng bỉnh, bốc đồng khi ở chung, mặc dù yếu ớt như nữ tử nhưng sâu trong nội tâm lại dấy lên một khát vọng muốn bảo hộ nàng.

Lúc Liên Phong thất thần, Lâm San đã đứng lên, mặc dù có lúc nàng ra vẻ chân chó nhưng một khi tính quật cường bị kích động tuyệt không dễ dàng nhận thua.

Tiếng cười nhạo xung quanh vẫn còn tiếp tục, Lâm San không để ý, lấy tay lau mặt bẩn vì ngã, kéo dây cương của Vô Ảnh. Vô Ảnh không kiên nhẫn giật giật, lại làm nàng từ trên mình ngã xuống.

Đau! Rất đau! Nhưng Lâm San không khóc, nàng biết rất rõ đây là niên đại nào, không có cha mẹ cho nàng dựa vào, cũng sẽ không có bằng hữu nghe nàng khóc kể, nếu muốn đứng lên, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nàng lại một lần nữa gian nan leo lên, bị đá vụn cứa cánh tay chảy máu, giờ khắc này, tiếng cười nhạo chung quanh tựa hồ giảm xuống, ánh mắt trêu tức cũng bớt hẳn.

Ngay cả Liên Phong đứng một bên định giúp nàng cũng bị ánh mắt kiên định của nàng làm khựng lại thật lâu, không dám bước chân.

Cứ như vậy, Lâm San một lần lại một lần leo lên ngựa, một lần lại bị Vô Ảnh lỗ mãng như thế, sau nhiều đợt, Đỗ Hạo rốt cục lên tiếng.

"Không có ý nghĩa, không thể so. Cố Tả!"

"Có thuộc hạ."

"Hồi cung." Hắn dứt lời, Cố Tả đi theo sau hắn, quay đầu nhìn Lâm San ý vị thâm trường.

Thái tử đã đi rồi, còn nhìn cái gì? Đám người vây xem nhất thời giải tán, vừa rồi trường đua còn chen chúc bỗng chốc chỉ còn lại hai người Lâm San với Liên Phong.

Lâm San nghi hoặc, không chỉ vì bị ngã mà là vì tình thế đột biến khiến nàng thích ứng không kịp. Sửng sốt một lát, nàng mới chợt tỉnh ngộ: "Ý tứ này là... Không cần so nữa? "

Hai mắt nàng sáng ngời, thương thế trên người tất nhiên không thể không đau, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Liên Phong đang chăm chú vào nàng, ngây ngốc cười.

Thật lâu thật lâu về sau, ngay cả Liên Phong cũng tự hỏi chính mình, vì sao mỗi lúc nghĩ đến cô gái này, đầu tiên hắn luôn cười.
***

5 thg 5, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 43

Đạo trưởng bị mù

"Thất nhi, sao vậy?..." Thanh Vận mông lung nhìn ta hỏi.

"Ha ha... Ha ha... Không sao..." Ta cười gượng, toàn thân lạnh ngắt.

Không phải vết thương sau gáy Thanh Vận tụ máu chèn dây thần kinh thị giác nên bị mù chứ!! Tổ sư, ngươi đừng chơi ta...

Ta lặng lẽ áp sát vào một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Vận, cặp mắt trong suốt, không hề gợn sóng, nhìn sao cũng không giống như đang giả vờ. Dù sao Thanh Vận cũng chẳng có lý do gì để giả mù? Chẳng lẽ vì trả thù ta ngày ấy đẩy hắn đập đầu vào bàn nên bắt ta làm trâu làm ngựa hầu hắn?

"Thất nhi, vi sư hơi khát." Thanh Vận nằm trên giường yếu ớt nói.

"Được." Ta ngoan ngoãn tiêu sái đến trước bàn rót cho hắn một chén nước, kế đó thật cẩn thận nâng hắn lên để hắn dựa vào người mình, cho hắn uống hết chén nước.

Chờ Thanh Vận từ từ uống xong, ta giúp hắn nằm xuống, Thanh Vận lại ho nhẹ hai tiếng, có vẻ buồn ngủ: "Thất nhi, sư phụ hơi mệt..."

"Nếu sư phụ mệt thì nghỉ ngơi đi, đồ nhi có việc." Ta để chén lên bàn, đắp chăn lại cho hắn, bằng không ban đêm đột nhiên phát sốt lần nữa thì ta chỉ còn cách nhảy sông.

"Được." Thanh Vận thản nhiên trả lời rồi chợp mắt ngủ.

Nhất thời trong phòng có vẻ yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một cây kim, bao gồm cả tiếng hít thở đều đều của Thanh Vận.

Ta im lặng ngồi bên giường nhìn Thanh Vận, cặp mắt dài hẹp kia vẫn nhuốm vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt vì mất máu quá nhiều. Thanh Vận có thói quen đó là hễ có ánh sáng là không thể ngủ được. Mỗi lần ta với Đoạn Tang Mặc ở trong phòng hắn học Thanh Đạo là lúc Thanh Vận luôn lùi vào một góc tối mới có thể ngủ, nếu không sẽ nổi điên khác thường. Nhưng hôm nay ở đây thắp hai  ngọn nến sáng rực, nếu Thanh Vận không thấy được thì làm sao mà ngủ được? Nhưng nếu hắn mù thật...

Mồ hôi đầm đìa, ta cũng không dám nghĩ tiếp nếu Thanh Vận mù thật thì phải làm sao đây...

Chờ Thanh Vận ngủ say, ta thật cẩn thận lui ra ngoài, sau đó lén lút như ăn trộm mò vào nhà bếp của huyện nha lấy mấy khúc gỗ ẩm, suýt nữa bị nha dịch tuần tra ban đêm bắt được. Ta ôm mấy khúc gỗ ẩm tới trước phòng Thanh Vận rồi khoét mấy lỗ hỏng nhỏ. Ta vụng trộm dòm vào, Thanh Vận đang ngủ say trên giường, mấy ngọn nến trên bàn hơi lay động vì gió lùa vào mấy khe hở.

Ta đứng cách phòng không xa, lôi mồi lửa ra ngồi xổm xuống nhóm lửa. Vừa làm vừa đắc ý. Nếu Thanh Vận giả mù, khi ngửi được mùi khói sẽ kinh nghi ngồi dậy xem xét, nếu hắn không dậy xem... mà tiếp tục giả mù, làm sao có thể yên tâm nằm ngủ tiếp chứ?

Mấy khúc củi ẩm bị đốt lập tức bốc khói mù mịt, hướng gió cũng chiều lòng ta, thổi thẳng vào phòng Thanh Vận, chờ lượng khói đủ dày, ta đắc ý về lại trước cửa phòng Thanh Vận, lặng lẽ quan sát từ mấy khe hở. Không nhìn không lo, vừa thấy đã hoảng sợ, hai ngọn nến trên bàn không biết vì sao lại bị gãy, lửa đang lan tới khăn trải, bắt đầu tràn xuống dưới. Mà lúc này Thanh Vận đang gục bên cạnh bàn, ôm ngực ho khan liên tục.

Ta đứng ở ngoài lòng nóng như lửa đốt, không biết nên vào hay không đây? Nếu đi vào sẽ khiến Thanh Vận đoán ra ta là tác giả của màn tạo khói vừa rồi, nếu không thì vì sao đêm khuya không ngủ lại xuất hiện ngay đúng lúc này? Nhưng nếu ta không vọt vào, lửa cứ lan ra thế này nhất định sẽ gây nên đám cháy lớn. Thanh Vận bị nội thương đến thổ huyết, lấy đâu ra sức mà dập lửa nữa? Ngay cả chạy trối chết cũng là cả một vấn đề!!

Ta do dự mãi nhưng nghĩ mình còn nợ Thanh Vận nên đẩy cửa vọt vào. Vừa vào phòng còn chưa kịp quan tâm hỏi han Thanh Vận đã vội vàng bưng chậu nước rửa mặt hắt vào đám lửa trên bàn. Đám cháy bị dập tắt hơn phân nửa, nửa còn lại bị ta dùng khăn đè lên mà tắt.

Sau khi dập lửa, ta mới ngó qua Thanh Vận đang nằm bò càng trên đất, lúc này trong phòng ngập ngụa mùi khói, Thanh Vận hơi thở mong manh nằm trên mặt đất, ôm ngực ho khù khụ.

"Sư phụ, người thế nào ?" Ta vội vàng đỡ Thanh Vận lên.

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

Thanh Vận yếu ớt như một đám bùn nhão, khó chịu tựa vào người ta mà ho dồn dập, giống như hít thở không thông.

"Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ!" Ta nghiêm trọng tự kiểm điểm mình sao lại dùng cách này thử Thanh Vận khiến hắn khó chịu như bây giờ, chẳng may chuyện xấu xảy ra, ta thật sự nên lấy mạng đền mạng!!

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ... Thất nhi... Mới vừa rồi... Khụ khụ... Mới vừa rồi..." Thanh Vận cố sức nói nhưng ho mãi không ngừng. Tuy cửa đã mở toang nhưng trong phòng vẫn còn mù khói chưa tan hết.

"Sư phụ, người khoan nói chuyện đã, cố gắng hít thở trước!" Ta đưa tay xoa nhẹ trên ngực Thanh Vận giúp hắn thuận khí. Hắn cứ tiếp tục ho như vậy nữa chắc ho đến hộc máu mất thôi.

Thanh Vận nghe xong bèn im lặng tựa vào người ta cố gắng thở hào hển, qua nửa ngày mới hơi trở lại bình thường.

"Thất nhi..." Thanh Vận thấp giọng kêu.

"A? Sao vậy?" Ta giật mình hỏi.

"Mới vừa rồi cháy..." Thanh Vận thản nhiên nói.

"A." Chẳng lẽ Thanh Vận phát giác đám cháy vừa rồi là do ta làm, muốn tính sổ với ta?

Tổ sư, xin cứu mạng...

Nhưng may mà ta vẫn chưa bị Thanh Vận tra khảo, hắn thản nhiên hỏi: "Vì sao có cháy mà vi sư vẫn thấy tối đen như mực?"

"..."

Nếu nói trước đó ta còn nghi ngờ Thanh Vận giả mù thì giờ phút này ta đã sớm tin đến tám chín phần mười. Nếu Thanh Vận không mù, sao có thể hất nến ra bàn gây cháy? Thanh Vận cũng không phải ngốc đến liều mạng. Nhưng nếu mù thật, ta đây không biết nên làm sao...

"Thất nhi, kỳ thật ngươi đã biết..." Thanh Vận tựa vào lòng ta thản nhiên hỏi. Cặp mắt trong suốt không vương chút bụi trần trống rỗng, thất thần không biết đang nhìn đi đâu.

"A..." Bất quá ban đầu ta không tin, nghi hắn tính bắt ta phục dịch nên giả mù. Dù sao nhân phẩm của Thanh Vận không lấy gì làm tốt đẹp, ta hoài nghi hắn cũng là hợp lý.

"A..."

Thanh Vận không biết vì sao bật cười thành tiếng: "Nếu đã biết, vì sao không hỏi?"

"Hỏi gì?" Hỏi hắn vì sao phải già mù? Nhưng kẻ đầu sỏ gây chuyện không phải là ta sao, là ta đẩy Thanh Vận đập đầu vào bàn khiến hắn mù. Ta còn hỏi gì nữa?

"Nếu đã biết... Vậy sư phụ đưa ngươi về... Được không?"

"Đưa về?" Ta sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi Thanh Vận không phải ám chỉ chuyện hắn mù mà là chuyện hắn cố ý giữ ta lại đây sao?

"Trở về nơi ngươi vốn dĩ thuộc về..." Thanh Vận thản nhiên nói, hệt như đang nói chuyện phiếm.

"Lúc trước sư phụ nói ta không thể quay về kỳ thật là dối gạt ta! Vì sao phải gạt ta?!?!" Nếu Thanh Vận chủ động nhắc tới, ta đương nhiên muốn biết chân tướng, nếu không sẽ không thoải mái chút nào! Khi đó ta chỉ mới gặp Thanh Vận, vì sao hắn phải tổn hao tâm tư giữ ta lại?

"Thất nhi... Thái sư phụ của ngươi từng nói với sư phụ, muốn có gì phải cố gắng giành được... Vì thế, bình sinh sư phụ rất dễ dãi với mình, cố gắng tranh đoạt mọi thứ... Có thể tranh đoạt hoàn toàn khác với cưỡng cầu... Cưỡng cầu gì đó, rồi một ngày cũng sẽ mất đi..."

"..."

Rốt cục Thanh Vận nói nhiều như vậy để làm gì?

Vì sao ta nghe xong như rơi vào sương mù, như mưa trên trời ào xuống?

"A... Sư phụ, người có thể nói rõ hơn không?" Ta mặt dày hỏi tới. Chẳng lẽ Thanh Vận còn muốn ta thông cảm cho hắn, chia sẻ tâm tư bi thương với hắn?

"..."

Thanh Vận khiến ta mất hết sức lực, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: "Vi sư muốn có ngươi, như vậy đủ rõ chưa?"

Khiến người sắp tắt thở buồn bực như vậy, tổ sư, ta có tội...

Nhưng ta vẫn là đứa trẻ thành thật, nên nói vẫn phải nói, lừa gạt người ta không đúng lắm?

"Sư phụ, đồ nhi không phải chỉ sống cho mình, ta còn có cha mẹ! Đồ nhi không thuộc về người..." Cha mẹ ta sinh ta ra, nuôi ta mười tám năm dễ lắm sao? Dựa vào đâu người muốn có ta thì ta phải thuộc về người? Tính chiếm tiện nghi? Không có cửa đâu!!

"Đúng, ngươi không phải của sư phụ... Nhưng sư phụ lại nghĩ chỉ cần ngươi ở lại đây thì sẽ có thể có ngươi. Kỳ thật ngươi cũng giống Dạ nhi với Mặc nhi, một ngày nào đó sẽ rời đi..." Lúc Thanh Vận nói câu này xong bèn cười khổ, vô cùng thê lương.

Sư phụ, thành thật là tốt, chứng minh lương tâm còn chưa mất hẳn. Nhưng người thành thật nhầm lúc rồi! Nếu ngươi là người thành thật, chẳng lẽ ta là đứa trẻ mới mười tuổi sao? Mù còn có thể nói ra mấy lời tình cảm như vậy, ta thật sự cúi đầu bái phục Thanh Vận.

"Nếu ta đi rồi, người làm sao bây giờ?" Ta vô lực hỏi.

"Khụ khụ... Không ai vui sướng cả đời, thời gian qua mau... Dù sao ngươi cũng không cần sư phụ, nay sư phụ đã mù, không giữ ngươi lại được. Ngươi muốn đi thì đi đi... Nếu Dạ nhi và Mặc nhi cũng muốn theo người khác thì bảo bọn họ đi đi. Trên đời này, mấy chuyện bạc đầu giai lão, phú quý song toàn đều không tới lượt sư phụ..." Thanh Vận nói vô cùng thê lương, dứt lời, cặp mắt đen tối thoáng đỏ lên.

Ta bất lực nhìn hắn khinh bỉ, khổ nhục kế này của Thanh Vận này cũng được lắm, đã khiến ta lung lay. Kỳ thật từ lúc Thanh Vận nói ta không thể quay về ta đã chết tâm, chuyện hôm nay bất quá chỉ khiến ta hơi dao động thôi. Là ta khiến hắn bị mù, nay sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc một lão già như hắn chịu cảnh lẻ loi hiu quạnh.

"Sư phụ, ta không đi... Ta sẽ ở lại Thanh Vận Quan, không đi đâu hết..."
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 42

Đạo trưởng đê tiện

"Còn xấu hổ khi thân mật cái đầu ngươi!!" Ta vung nắm đấm tính đánh vào đầu Đoạn Tang Mặc.

Lúc nắm đấm của ta chỉ còn cách Đoạn Tang Mặc có 0. 01 cm, ta bỗng thu tay về.

Đoạn Tang Mặc hiện tại là sói, ta đụng vào còn thoát được sao!

Ta thu hồi nắm đấm táo bạo rồi gãi đầu oán hận, hầm hầm nói với Đoạn Tang Mặc: "Giờ sư tỷ phải vào phòng sư phụ đọc sách, ngươi đứng yên ở đây cho ta!" Dứt lời ta sợ khí thế không đủ mạnh bèn trừng mắt liếc Đoạn Tang Mặc một cái sắc như dao.

Đoạn Tang Mặc cười không ngừng, hai mắt cong cong, trả lời: "Được..." Hệt như báo thành tinh.

Dứt lời ta không muốn dây dưa thêm với Đoạn Tang Mặc nên vội vàng vào phòng Thanh Vận rồi khóa chặt cửa lại. Sau đó tim mới đập bình thường trở lại, hệt như chuyện khó tin vừa rồi chưa hề phát sinh.

Theo lý thuyết, một nữ tử bị nam tử cường hôn nên hận tên vô sỉ đó thấu xương hay căm thù đến tận xương tuỷ nhưng ta lại không có cảm giác đó với Đoạn Tang Mặc. Đoạn Tang Mặc bất ngờ hôn ta thật ngoài dự đoán của ta, khiến ta đầu óc hơi mụ mẫm không hiểu tình huống vừa phát sinh nhưng kỳ lạ là ta không ghét hắn. Bình tâm lại rồi ta cũng không thấy ghét cái hôn của Đoạn Tang Mặc. Chẳng lẽ tình cảm của ta dành cho Thanh Dạ chỉ vì hắn quá mức dịu dàng mà sinh ra ỷ lại? Ý trung nhân của ta thật ra là Đoạn Tang Mặc?

Nhưng suy nghĩ này lập tức bị ta phủ định.

Làm sao có thể!

Đoạn Tang Mặc là sư đệ ta! Ta vẫn xem hắn như sư đệ! Sao có thể bỗng nhiên trở thành tình yêu nam nữ?

Nhưng vì sao ta đây không chán ghét nụ hôn của Đoạn Tang Mặc? Chuyện tình cảm phức tạp vậy sao?

Hay đúng như Thanh Vận từng nói, ta là nữ tử không chút rụt rè, công khai yêu thương nhung nhớ? Trong xương tủy có sẵn máu dê?

Ôi cha mẹ ơi, ta sao có thể vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đến mức đó!!

Ta vò đầu bứt tóc hết nửa ngày trong phòng Thanh Vận cũng không tài nào hiểu được, cuối cùng vứt sạch chuyện này sang một bên, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Ta vọt thẳng lên cái giường chất chồng của Thanh Vận, thoải mái lục lọi, sờ soạng khắp nơi.

Ta nhớ Thanh Vận giấu Càn Khôn Bí Ngữ ở đầu giường, ta vứt gối sang hết một bên rốt cục tìm được một cái hộc bí mật. Ta cẩn thận gỡ nó ra, quả nhiên Càn Khôn Bí Ngữ giấu ở bên trong, mặt khác còn có một hộp gỗ tinh xảo cũng bị ta lôi ra. Ta nhìn kỹ mới phát hiện trên đó còn có ổ khóa nhỏ. Đầu ổ khóa còn sáng, chắc là đồ mới, chỉ sợ Thanh Vận mới xài đồ chơi này cách đây không lâu.

Ta chậm rãi mở ổ khóa kia ra, chuyện khiến ta kinh ngạc nhất chính là hộp gỗ thoạt nhìn đơn giản nhưng rất khó mở ra, giống như bát quái đồ, ta cố gắng đến mấy cũng không thể gập nó lại như hình dạng ban đầu. Cuối cùng ta mất kiên nhẫn nhét cái hộp bị bung lên tán loạn vào hộc bí mật lại, chờ Thanh Vận tỉnh dậy sẽ tự đưa nó về nguyên hình nguyên trạng.

Ta cầm Càn Khôn Bí Ngữ phủi bụi rồi lật xem từng tờ một. Càn Khôn Bí Ngữ vốn là bảo bối của Thanh Vận, ngay cả chạm cũng không để ai chạm vào chứ đừng nói gì xem, không nhân lúc Thanh Vận hôn mê xem thì còn đợi khi nào nữa?

Càn Khôn Bí Ngữ đã hơi cũ nên ta lật cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm rách. Chương đầu tiên có ghi một câu như vầy: Không biết vẽ bùa, chọc cười quỷ thần; biết cách vẽ bùa, quỷ thần kinh sợ.

Ta vừa đọc xong nhất thời phì cười, Thanh Vận đúng là đạo trưởng gà mờ không biết vẽ bùa chọc cười quỷ thần!!

Tiếp đó là một ít bùa chú cơ bản bao gồm tác dụng của bút phép, nước phép, mực phép, chu sa làm phép kết hợp với cách vẽ bùa làm phép đều được ta đọc một cách tỉ mỉ. Cao thâm hơn một chút là phép trấn áp quỷ, thuật làm phép bằng nước, bằng lửa. Cách Thanh Vận giải trừ mượn xác hoàn hồn thuộc phép trấn áp quỷ còn hồn phách sai vị là làm phép bằng chuông. Ta xem xong bèn lật qua một trang vô cùng quen thuộc.

Trên đó ghi lại: nếu người hôn mê bất tỉnh, chắc chắn do thần quỷ tác quái khiến hồn phách tiêu tan phải dùng linh phù triệu hồi. Phía dưới có viết đoạn thần chú hệt như đoạn ngày đó dùng để triệu hồi hồn phách của Đoạn Liễu Yên và Phương Hải Kinh. Điểm khác biệt duy nhất đó là bên cạnh chỗ chỉ cách vẽ bùa kia chính là đoạn thần chú giống hệt đó nhưng lại không có chấm câu và rơi vào cuối trang.

Ta lật qua trang kế tiếp lập tức đọc được câu nói khiến ta nổi gân xanh: muốn làm phép này phải đợi đêm trăng tròn, âm khí mạnh nhất, nếu không sẽ khiến hồn phách hoán đổi với kiếp sau.

Nhưng giờ phút này ta lại hoàn toàn không nổi giận như lúc đầu, toàn bộ sự chú ý dồn hết về một hàng chữ ghi ở phía dưới, bút tích hết sức rõ ràng: nếu xảy ra chuyện hoán đổi hồn phách với kiếp sau, chỉ cần đợi đến lúc âm dương hòa hợp nhất, làm phép triệu hồi lại.

Ta nhìn câu chú thích này mà cả người giật bắn, như rơi xuống vực sâu.

Ngày ấy khi ta tự dưng bị hoán đổi hồn phách, Thanh Vận từng nói do hắn không cẩn thận quên xem chú thích ở trang thứ hai. Cho dù lúc ấy hắn nói thật, vậy tại sao hắn lại biết cách triệu hồi hồn phách vào lúc âm khí mạnh nhất được chứ! Hơn nữa lúc ấy hắn bình thản lảng sang chuyện ra kiểm tra tiền công đức, mấy lần sau cũng luôn né tránh câu hỏi của ta. Mãi đến dạo gần đây, hắn bỗng nói ta không trở về được.

Chẳng lẽ Thanh Vận xem Càn Khôn Bí Ngữ nhiều lần như vậy mà chưa hề nhìn thấy câu chú thích có thể đưa ta trở về lại sao? Không phải câu đó nằm ngay bên dưới sao? Nếu nói không thấy thì buồn cười đến cỡ nào?

Ta với Thanh Vận ở hai thời đại cách biệt xa xôi, căn bản chưa bao giờ quen biết. Vì sao Thanh Vận phải gạt ta, vì sao phải che giấu cách đưa ta về khiến ta ở lại đây vĩnh viễn? Nghĩ kỹ hơn, ta bắt đầu hoài nghi Thanh Vận vốn dĩ đã đọc được câu chú thích kia từ lâu rồi mới phải! Nếu không thì lúc ấy hắn đâu thể bình thản ung dung đến thế?!?!

Ta ngơ ngác ngồi trên giường, suy nghĩ mê man, bí ẩn giăng trùng trùng trước mắt, nghĩ sao cũng không hiểu. Khi ta cố gắng trở lại thời đại của mình là lúc Thanh Vận nhẫn tâm đánh vỡ tia hi vọng cuối cùng của ta. Khi ta tuyệt vọng bắt đầu hạ quyết tâm ở lại đây lại tàn nhẫn để ta phát hiện sự thật là ta có thể trở về. Ta thật sự hoang mang, không biết nên làm sao...

Ta ngơ ngác không biết qua bao lâu, đến khi ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa mới hoàn hồn. Ta đi ra mở cửa, Đoạn Tang Mặc bình tĩnh đứng bên ngoài, vẻ mặt khá lo lắng.

"Sư tỷ, vì sao ở trong phòng sư phụ lâu vậy?" Đoạn Tang Mặc nhìn ta hỏi.

"Xem sách thôi." Ta thản nhiên trả lời.

Lúc này ta mới sực nhớ Đoạn Tang Mặc còn chưa biết ta vì hoán đổi hồn phách mà đến thời đại ta cũng tính nói cho hắn biết nhưng chưa có cơ hội. Nay cơ hội đã đến nhưng ta lại không biết mở miệng thế nào, xem ra đành phải nuốt cục mật đắng này vào bụng thôi.

Đoạn Tang Mặc nhìn vẻ mặt u ám của ta, thoáng cau mày, thật cẩn thận hỏi: "Sư tỷ giận ta sao?"

Ta buồn bực gõ vào trán Đoạn Tang Mặc một cái, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Ngươi nói xem!!" Đã dám hôn còn sợ ta tức giận ? Chẳng lẽ trước khi làm không nghĩ xem lỡ may ta tức thì nên làm gì sao?

Đoạn Tang Mặc bị đau ôm trán nhưng cười cười hệt như tiểu nhân: "Vậy sư tỷ còn xấu hổ khi thân mật với ta?"

Ta nhất thời quên mất chuyện buồn bực vừa rồi, hóa thân thành bạo long: "Đoạn Tang Mặc, ngươi đi chết đi!!" Ta vớ đại Thượng Thanh Kinh dày gấp đôi quyển Thanh Đạo ném vào người Đoạn Tang Mặc.

"Tiểu tử Đoạn Tang Mặc ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, vô lễ với sư tỷ!! Khi nào học thuộc hết Thượng Thanh Kinh mới cho phép nói chuyện với ta! Một năm chưa thuộc thì một năm đừng nói chuyện với ta!!" Nhóc con, nếu không dạy dỗ ngươi ra trò, hẳn ngươi còn dám khi dễ ta mãi!

Dứt lời, ta hầm hầm ôm Càn Khôn Bí Ngữ ra khỏi đạo quán.

Trên đường đến huyện nha, Đoạn Tang Mặc cũng không chủ động bắt chuyện với ta, sợ ta sẽ không để ý đến hắn. Nhưng hắn vẫn nhìn ta cười trộm đến tít mắt, như thể lấy lòng hoặc đang đắc ý, ta trừng mắt liếc hắn tỏ vẻ không quan tâm.

Nhưng nhờ ơn Đoạn Tang Mặc, cuối cùng ta cũng nguôi ngoai bớt buồn bực vừa rồi. Ta sẽ đợi đến lúc Thanh Vận tỉnh lại rồi hỏi hắn vì sao giam ta ở lại nơi khốn khổ này, hiện giờ quan trọng nhất là làm hắn tỉnh lại, nếu không ta sẽ áy náy cả đời.

Lúc đến huyện nha, Thanh Vận vẫn hôn mê bất tỉnh, tối đến ta bảo Đoạn Tang Mặc và Thanh Dạ thay phiên nhau gác đêm, ta cũng không hiểu vì sao đêm trước hắn tự dưng phát sốt khiến ta thành thế thân sưởi ấm cho hắn.

Bốn ngày như vậy trôi qua, ngoại trừ đôi lúc Thanh Vận vô thức nỉ non vài câu ngoại thì vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, thân mình vẫn lành lạnh. Trong mấy câu nỉ non vô thức nếu không gọi mẹ thì gọi Thất nhi ta đây. Theo Càn Khôn Bí Ngữ, hiện tượng này của Thanh Vận đã đến gian đoạn thất hồn tan ngũ phách. Nếu là thất hồn tan lục phách tất nhiên sẽ nỉ non nữa mà đã hôn mê sâu không thể tỉnh.

Đến ngày mười lăm tháng mười hai, âm khí mạnh nhất.

Trước đó, ta bảo Đoạn Tang Mặc và Thanh Dạ trở về Thanh Vận Quan, vốn dĩ Đoạn Tang Mặc chết sống không chịu. Đã nhiều ngày nay hắn vẫn chưa được nói chuyện với ta, đồng thời đang choáng váng vì học Thượng Thanh Kinh nên lúc nài nỉ ta có hơi líu lưỡi. Mãi đến khi ta nói chỉ cần hôm nay hắn ngoan ngoãn về Thanh Vận Quan ta sẽ không tức giận nữa mới chịu thỏa hiệp, thành thật đi theo Thanh Dạ về đạo quán.

Kỳ thật không biết vì sao, ta chỉ muốn hỏi một mình Thanh Vận về chuyện ta có thể trở về, có lẽ trong đầu ta vẫn còn lưu luyến muốn về, vậy nên ta không muốn để Thanh Dạ phát hiện biện pháp ghi lại trong Càn Khôn Bí Ngữ.

Chờ Đoạn Tang Mặc với Thanh Dạ đi rồi, ta vụng trộm lôi hoa quả nhang đèn cúng tế giấu dưới gầm giường bày lên trên bàn. Theo Càn Khôn Bí Ngữ, phải tập trung tinh thần, vứt bỏ tạp niệm. Kế đó vẽ bùa trên đạo giấy vàng. Từng bước, từng bước thận trọng làm theo chỉ dạy trong sách.

Sau khi vẽ xong, ta bắt đầu niệm chú: "Vạn pháp định Càn Khôn! Thiên địa ngũ hành âm dương! Cấp sắc phù! Cấp thi hành! Cấp nhận mệnh!" Ta không dám quên từng bước niệm chú, bấm tay niệm chú, bước đi được ghi trong Càn Khôn Bí Ngữ. Ta sợ mình sẽ rơi vào vết xe đổ của Thanh Vận trước kia. Cho dù ta không biết mấy vết xe này là do hắn vô tình hay cố ý gây ra.

Đạo bùa kẹp ở đầu ngón tay tự bốc cháy, ngọn lửa chói mắt bùng lên, lúc sắp đốt tới đầu ngón tay thì ta buông ra, niệm một câu thần chú cuối cùng: "Dương dương hiển hách, mặt trời đằng đông, âm dương chi bình! Ngũ hành biến cứu! Hồn hề trở lại! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!"

Sau khi hoàn thành tất cả các bước làm phép trong Càn Khôn Bí Ngữ, ta lập tức bổ nhào vào trước giường, cẩn thận lay Thanh Vận: "Sư phụ? Sư phụ?" Giọng ta rõ ràng rung rung, tim khẩn trương đến độ suýt vọt ra khỏi cổ hòng. Có trời biết siêu đạo trưởng ta đây có thể gây chuyện động trời nào không, ví dụ như hoán đổi hồn phách Thanh Vận chẳng hạn.

Nhưng lay hết nửa ngày mà Thanh Vận không hề phản ứng, ngay khi ta sắp tuyệt vọng, cặp mắt dài hẹp kia bỗng run rẩy, kế đó cặp mắt khép kín, chưa từng mở lên suốt năm ngày rồi từ từ hé mở.

"Sư phụ!!" Ta kêu lên vô cùng vui mừng.

Ông trời rốt cục người đã khiến Thanh Vận tỉnh lại!

"Khụ khụ..."

Thanh Vận hơi nhướn mi, nhìn ta mờ mịt, ho nhẹ một cái, sắc mặt vô cùng tiều tụy. Tay hắn chậm rãi nâng lên phủ vào tay ta đang bám trên vai hắn. Sau khi dứt cơn ho, hắn cất giọng nỉ non: "Thất nhi..." Giọng nói tuy yếu ớt nhưng vọng vào tai ta nghe như tiếng đàn, vô cùng êm ái.

"Sư phụ, rốt cục người đã tỉnh..." Ta kích động suýt nữa chụp cổ Thanh Vận lắc lắc để kiểm nghiệm sự thật. Tình cảnh này không khỏi khiến người ta rơi lệ đầy mặt. Thanh Vận rốt cục đã tỉnh!

"Sao vậy? Giống như muốn khóc..." Thanh Vận cười yếu ớt hỏi, nắm tay ta nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ngườii đã hôn mê suốt năm ngày, nếu người không tỉnh đồ nhi thật không biết làm sao!" Ta hao tâm tổn trí như vậy mà hắn còn không tỉnh thì đúng là ta đã hết cách! Chỉ đành kéo xác hắn ra bãi tha ma mai táng!!

Thanh Vận cười cười, kế đó chuyển tầm mắt sang cái bàn nhìn, bỗng nhiên thật vui mừng nói: "Vi sư chỉ hôn mê năm ngày, Thất nhi đã biết tiết kiệm?"

"Tiết kiệm?" Ta buồn bực hỏi.

"Đêm khuya cũng chưa đốt đèn, không phải tiết kiệm là gì?"

"..."

Ta quay đầu nhìn trên bàn, hai ngọn nến sáng chói lọi, tại sao chưa đốt đèn?

"Sư phụ?"

Ta quơ quơ tay trước mắt Thanh Vận nhưng hắn không hề phản ứng, chỉ mông lung nhìn ta cười hỏi.

"Thất nhi, sao vậy?"
***