30 thg 3, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 5

***
Lúc Lâm San tỉnh lại, đã thấy mình ở trong tẩm cung công chúa, Đỗ Minh Nguyệt đứng bên cạnh, hùng hổ nhìn nàng.

"Ta không phải đã bảo ngươi cút đi? Sao ngươi có thể ở trong phòng ta?"

Lâm San vừa tỉnh rượu, đau đầu vô cùng, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra tối hôm qua mình ăn đến mắc nghẹn, sau đó uống rượu của soái ca, sau đó thì không nhớ được gì...

Nàng lắc đầu: "Khởi bẩm công chúa, ta cũng không biết."

Đỗ Minh Nguyệt tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Phòng công chúa là nơi một người nam nhân như ngươi tùy tiện ra vào sao? Cút ra ngoài cho ta!"

Lâm San còn chưa tỉnh, gật gật đầu, lắc lư đứng lên, chuẩn bị chạy lấy người.

Lập tức bên ngoài bỗng có người lớn tiếng thông báo: "Hoàng thượng ở ngự thư phòng, triệu công chúa và Phò mã gia qua!"

Nhắc tới hoàng thượng, hai người đều ngây ngẩn, thoáng nhìn qua đối phương, Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu khẩn trương.

"Này, cứ nói là tốt lắm, lát nữa trước mặt phụ hoàng, không được đề cập chuyện tối qua!" Nàng kỳ thật chỉ ra vẻ ta đây trước mặt Lâm San, đến lúc gặp hoàng đế phụ thân, cùng lắm là làm nũng, chuyện lớn vẫn không dám cãi lời.

Ngươi không nói ta cũng biết, đâu cần làm người ta choáng váng? Lâm San oán thầm đồng thời cũng phát hiện một vấn đề. Công chúa này ác liệt với mình nhưng sao lại khẩn trương khi diện kiến hoàng đế phụ thân chứ? Xem ra hoàng đế cũng không phải cưng chìu nữ nhi bảo bối như truyền thuyết.

Biết nhược điểm của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm San trong lòng đã có chủ ý.

Sau đó có cung nữ tiến vào thay thay quần áo cho bọn họ rồi thông báo thái giám đưa hai người đi về hướng ngự thư phòng. Dọc đường gặp được rất nhiều người trong cung hành lễ chúc mừng.

"Công chúa sớm! Phò mã sớm!"

Lâm San vẫn là lần đầu được đãi ngộ lễ nghi như thế, nhất thời có cảm giác lãnh đạo: "Ai, sớm sớm! Ai, ngươi sớm, ngươi sớm! Mọi người sớm!"

Một đám tiểu cung nữ nhịn không được, cúi đầu nghẹn cười vì bộ dáng nửa mê nửa tỉnh còn không ngừng chào hỏi của nàng. Kết quả bị Đỗ Minh Nguyệt đi trước trừng mắt.

"Nô tài lớn mật, quản sự không bảo các ngươi làm gì sao? Cẩn thận ta phạt các ngươi đi phòng tạp dịch! Còn không mau cút cho ta!"

Mấy tiểu cung nữ lập tức đào tẩu.

Lâm San một bên thấy vậy lắc đầu, ta nói công chúa, lấy đức thu phục người, lấy đức thu phục người! Kết quả Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, cũng trừng mắt nhìn hắn: "Ta nói Tống Lạc ngươi đừng tưởng ngươi là phu quân phụ hoàng tứ hôn cho ta là có thể muốn làm gì thì làm! Ta biết ngươi bất mãn với ta nhưng nếu ngươi dám mượn cơ hội trả thù, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Ta nào dám bất mãn với ngươi? Ta ước gì ngươi cả đời đều không gặp ta! Lâm San cười thầm, tiếp tục khúm núm cúi đầu.

"Cũng không khác biệt lắm!" Đỗ Minh Nguyệt hừ một tiếng, đi trước như loan phượng, kiêu ngạo biết bao!

Cẩn thận ngã chết ngươi! Lâm San ở phía sau nhỏ giọng nói.

Kết quả ——

"A!" Đỗ Minh Nguyệt thật sự bị ngã.

Ta lải nhải gì đây! Nói vậy cũng trúng? Lâm San sửng sốt, nhịn không được, bắt đầu ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Hai tiểu thái giám dẫn đường cho hắn không biết làm sao, vẻ mặt hoảng sợ.

"Tống Lạc, ngươi ——" Đỗ Minh Nguyệt tự biết mất mặt, ba chân bốn cẳng đứng lên, vẻ mặt sớm đỏ bừng, "Ngươi... Ngươi hỗn đản!" Nàng là một công chúa, sao chịu được cười nhạo như vậy? Vừa thẹn vừa giận, hổn hển.

Hoàng đế bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau.

"Nguyệt nhi, Lạc nhi, sao lại vui vẻ như vậy?" Hoàng đế lão nhân gia thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, sống lưng thẳng tắp, thần thanh khí sảng, vững bước đi đến bên cạnh hai người bọn họ.

"Khấu kiến Hoàng thượng!" Lâm San vội vàng hành lễ như lời dặn dò của Tể tướng phu nhân.

Đỗ Minh Nguyệt không hành lễ, hổn hển giữ chặt tay phụ hoàng, nói: "Phụ hoàng! Hắn... Hắn khi dễ ta!"

Hay cho Đỗ Minh Nguyệt ngươi, ngươi dám chơi ta! Lâm San khó chịu, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hoàng đế: "Khiến phụ hoàng ngài chê cười, thần chẳng qua đùa giỡn với công chúa."

Hoàng đế sao có thể không biết tính tình nữ nhi, nhìn khuôn mặt tươi cười của con rể, lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng ra vẻ xấu hổ của nữ nhi, lập tức định rời đi.

"Được lắm, quả đúng là người trẻ tuổi! Trẫm chỉ biết ban thưởng hậu hĩnh cho chuyện tứ hôn lần này! Ban thưởng! Thuận Tử!" Hoàng thượng vung tay cho thái giám nói: "Thưởng!"

Thưởng? Nghe từ đó, hai mắt Lâm San kín đáo sáng rỡ như mắt chồn.

Ôi, xem ra làm Phò mã vẫn có lợi! Lâm San cười tủm tỉm hành lễ: "Tạ phụ hoàng ban ân."

Đỗ Minh Nguyệt ở một bên cũng chưa hết tức giận.

***

Sau khi trở về từ chỗ hoàng thượng, Đỗ Minh Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng với hành vi lúc đó của Lâm San.

"Này!"

"Này!"

"Tống Lạc!"

Lúc gọi đến tiếng thứ ba, Lâm San mới dừng bước, chậm rãi quay đầu lại: "Công chúa gọi thần có việc?"

"Ngươi ——" Đỗ Minh Nguyệt hôm nay liên tục kinh ngạc, tâm lý đã bắt đầu hơi yếu thế nhưng thân phận công chúa cao quý khiến nàng tiếp tục cậy mạnh, cắn răng tiến lên chỉ vào Lâm San nói, "Vừa rồi ngươi cố ý, cố ý làm xấu mặt ta trước mặt phụ hoàng, đúng hay không?"

Lâm San cười cười, không trả lời.

"Hay cho Tống Lạc ngươi, ngươi... Ngươi khi dễ ta!" Công chúa được nuông chiều từ bé sao có thể chịu được ủy khuất, rốt cục vận dụng tuyệt kỹ đầy nữ tính cuối cùng —— một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Đáng thương cho công chúa, nàng làm sao biết phò mã cũng là nữ? Nữ nhân biết rõ tâm tư nữ nhân, tuy Lâm San không đối phó được dạng cao tay hơn nàng nhưng tâm tư Đỗ Minh Nguyệt chỉ cần nghĩ là biết.

"Công chúa nói thần khi dễ người, có gì làm chứng?"

Đỗ Minh Nguyệt đại khái không ngờ Lâm San hỏi vậy, dừng một chút, tiện đà nhíu mũi nói: "Ngươi thế này còn nói là không khi dễ ta? Ngươi... vừa rồi rõ ràng ở trước mặt phụ hoàng... Ở trước mặt người... Khinh bạc ta!"

"Công chúa sai rồi!" Lâm San thôi tươi cười, đứng đắn nói: "Công chúa có từng nghĩ, nếu vừa rồi công chúa ở trước mặt hoàng thượng cáo trạng vi thần, long nhan giận dữ thì sẽ có hậu quả gì không?"

"Việc này..." Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn mờ mịt vì bị hỏi lại.

"Nếu công chúa trả lời không được, cho phép vi thần nói thay công chúa." Lâm San sửa sang lại quần áo nói: "Đầu tiên, long nhan giận dữ nhất định sẽ khiến vi thần không yên ổn, ta nghĩ đây là ước nguyện ban đầu của công chúa nhưng công chúa có nghĩ tới mình hay không?"

"Ta?" Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi hoặc.

Lâm San tiếp tục phân tích: "Đúng vậy, lấy thân phận trước mắt của vi thần, nói thế nào cũng là phò mã, là phu quân của công chúa, ngài cho rằng tội của phu quân thì không liên quan đến mình sao? Hoàng thượng không nói đến là đã nghĩ cho danh dự của người, đường đường công chúa một nước, thành thân mới một ngày, phò mã đã mang tội, người đoán bọn hạ nhân sẽ nghĩ về người thế nào?"

Đỗ Minh Nguyệt lập tức biến sắc.

"Công chúa không thích vi thần, vi thần cũng không thích công chúa nhưng thánh chỉ đã ban, thân cũng thành, công chúa tính sao bây giờ? Là hưu vi thần hay để vi thần hưu ngài? Công chúa là người sĩ diện, vi thần là thường dân thì không có sao? Nếu chúng ta có duyên phận thành thân, sao không ngồi xuống nói chuyện tốt đẹp với nhau?"

Một lời này của Lâm San hoàn toàn đánh trúng nhược điểm của Đỗ Minh Nguyệt.

Đúng vậy, nàng sĩ diện! Là vì sĩ diện, lúc trước mới vụng trộm đưa thư cho phụ hoàng, là vì sĩ diện, mới dằn lòng không đến nháo loạn hoàng thượng. Đối mặt với người sĩ diện như vậy, Lâm San mỗi một câu đều khiến nàng không thể không đồng ý.

Sau một lát tự hỏi, Đỗ Minh Nguyệt thỏa hiệp: "Được rồi, vậy ngươi nói bây giờ làm sao?"
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét