"Lúc
nãy ta thực không sai, ta đã nhắc nhở người, chính là người không tin, cho nên
nói làm người không thể đa nghi..." Lâm San liên miên cằn nhằn một hơi
bỗng phát hiện Đỗ Hạo tựa hồ có điểm không ổn, cắn răng, biểu tình rất thống
khổ.
"Này,
ngài làm sao vậy? Này..."
"Đừng
ầm ỹ." Đỗ Hạo gầm lên, thấp giọng nói, "Ta bị cắn."
"A...
Cái gì?" Lâm San hoảng sợ, "Người bị rắn cắn?!" Từ lúc trời sập
tối, dưới hố sâu tối đen, nàng không thấy Đỗ Hạo bị cắn, con rắn này thật lớn
gan, ngay cả thái tử cũng dám cắn, không sợ bị độc chết sao?
Đợi
chút! Lâm San bỗng nghĩ ra điều gì, đây... Sẽ không phải là rắn độc đó chứ?
Vừa
định hỏi thì Đỗ Hạo đã xếp bằng ngồi xuống, lấy ra một cái túi gấm, mở ra vừa
đúng là ba viên dạ minh châu, châu quang nhất thời soi sáng cả hố.
Lâm
San lúc này mới phát hiện tình cảnh bọn họ thật sự không lạc quan nổi, hố này
sợ là sâu hơn mười thước, bốn phía không có thông lộ, nham thạch trên vách đá
có chút kỳ quái, nhìn không giống như động thiên nhiên. Bất quá chuyện đó đã
không khơi dậy nổi hứng thú của Lâm San, tất cả sự chú ý của nàng đều đặt lên ba
viên dạ minh châu trên tay Đỗ Hạo, tròng mắt còn sáng hơn dạ minh châu.
Đỗ Hạo
vẫn nhăn mặt, rõ ràng cảm giác thân thể bị độc xâm nhập, nếu cứ mặc kệ, sợ sẽ xảy
ra chuyện. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm San, thấy hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào dạ
minh châu, sự khinh thường lại lần nữa trỗi dậy, người như vậy, sao có thể cùng
đẳng cấp với cô nương trong cảm nhận của mình?
"Muốn
có sao?" Hắn đưa ra một viên dạ minh châu.
Lâm
San mãnh liệt gật đầu.
"Giúp
ta hút độc ra, đây là của ngươi."
"Thật
sự?!" Lâm San kinh hỉ nhìn hắn, bất quá rất nhanh lại hơi do dự, người này
tốt vậy sao? Sẽ không gạt ta chứ? Vẫn là nói... Lâm San rụt lui về sau,
"Người đừng nói ta biết người bị cổ độc cắn trúng..."
Đỗ Hạo
khóe miệng co rút, nén lửa giận nói: "Cánh tay của ta bị cắn."
"Người
xác định, kém hơn cổ độc nhiều..."
"Vô
nghĩa nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi làm hay không?" Đỗ Hạo thấy mình vì ở
cùng một chỗ với người ngốc kia mới thực có thể tức giận vỡ tim mà chết trước khi
bị độc xâm nhập.
"Muốn!
Muốn!" Lâm San chân chó chạy lại, cầm viên dạ minh châu trong tay Đỗ Hạo,
sau đó theo phân phó của Đỗ Hạo, giúp hắn cởi một bên áo.
Cánh
tay bị cắn phải bắt đầu hơi sưng, trên khuỷu tay hai tấc có hai vết máu độc ghê
người đang rỉ ra. Lâm San hơi lùi lại, quay đầu nhìn viên dạ minh châu kia rồi
khẽ cắn môi, kéo một mảnh vải ở góc áo buộc tay Đỗ Hạo lại.
Giờ phút
này, may mắn duy nhất mà nàng thấy mình có được chính là bản thân đã từng học
qua cách cấp cứu vết thương bị rắn cắn thời tiểu học, sau khi buộc xong, nàng nhìn
khắp nơi, vừa vặn thấy chuôi đoản kiếm vừa rồi Đỗ Hạo còn để lên cổ mình, bèn
vươn tay lấy.
"Làm
gì?" Đỗ Hạo cảnh giác, mặc dù trúng độc nhưng vẫn đề phòng nguy hiểm.
"Giúp
người, bằng không người nghĩ ta muốn làm gì người? Đây cũng không phải là kiếm
bằng vàng." Cho dù là vàng cũng không dày như kim đao, Lâm San thầm tụng niệm,
cắn răng, cắt cánh tay trúng độc của Đỗ Hạo.
Da vừa
bị cắt, máu độc theo vết cắt đã phun ra, làm Lâm San không khỏi buồn nôn một
trận.
Lúc
này, Đỗ Hạo rõ ràng đã có dấu hiệu của người bị trúng độc, môi tái đi, mí mắt
bắt đầu cụp xuống.
"Ai,
người đừng ngủ!" Lâm San hoảng sợ, không ngờ độc này phát tác nhanh như
vậy, cũng không do dự nữa chú tâm áp miệng vào vết thương của hắn.
Máu
đen từng chút một được hút ra, trong động tràn đầy mùi máu, Lâm San lại thấy buồn
nôn như thể chính mình trúng độc, bất quá máu từ miệng vết thương đã bắt đầu hơi
đỏ, chỗ bị thương tựa hồ không sưng như vừa rồi, điều này làm nàng khôi phục
chút lòng tin, tiếp tục hút máu độc ra.
Không
biết qua bao lâu, miệng vết thương rốt cục khôi phục màu sắc vốn có, cánh tay cũng
bớt sưng không ít, chỉ là Đỗ Hạo vì mất máu và trúng độc nên sắc mặt trắng
bệch, rất suy yếu.
"Cảm
giác tốt hơn không?" Lâm San hỏi.
Đỗ Hạo
gật gật đầu, không nói.
Lâm
San nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng tâm tình, lúc này mới thấy hơi đau chân, chắc do
vừa rồi rơi xuống, bây giờ rốt cục quá đau, từng cơn đau truyền đến làm nàng
không khỏi lạnh người.
"Ngươi
làm sao vậy?" Đỗ Hạo hỏi, thanh âm suy yếu.
"Còn
có thể thế nào? Người cho là chỉ có người bị thương?" Lâm San ngồi xuống
bên cạnh, cuộn một ống quần lên mới phát hiện đầu gối bị rách một mảng da lớn, máu
đã khô lại, không thể so được với vết thương dữ tợn của Đỗ Hạo: "Rốt cuộc
là con mẹ ai thiếu đạo đức như vậy, ở chỗ này đào cái hố tính bỏ người trong đó
hay sao, cẩn thận bị sét đánh."
"Ầm..."
Trên không bỗng dưng vang lên một tiếng sét thật lớn.
Lâm
San đơ người! Ta là mắng người nào đào cái hầm! Ngươi hù ta làm gì? Không đúng, sao trời
lại mưa?
Tính cho đến bây giờ, tình huống lúc này của Lâm San
chính là tình huống không hay ho nhất, ở nơi hoang vu lại toàn thân thương tích
mà còn gặp mưa cả đêm, Lâm San quả thực muốn học vượn người Thái Sơn ngửa mặt
lên trời thét dài một câu: "Ông trời, ngươi đùa giỡn với ta sao?"
Ngay lúc Lâm San ngồi xổm dưới hố, mặt đầy thương tâm
than trời trách đất, triều đình đã tăng người suốt đêm tìm kiếm thái tử, chuyện
thái tử mất tích không nhỏ, hoàng thượng thiếu chút nữa lật toan khu rừng Đông
Giao, vốn rừng cây vắng vẻ không bóng người giờ đây ánh lửa rạng rỡ, bóng người
tấp nập.
"Đại nhân, phía nam tìm không thấy." Một thị vệ
vội vàng đến, thần sắc nghiêm trọng.
"Tìm lại, tìm một lần không thấy thì tìm mười lần,
nhất định phải tìm thấy cho ta." Tiếng Liên Phong còn lạnh lùng hơn bình
thường ngàn vạn lần, thị vệ kia nghe thấy lập tức lạnh từ đầu đến chân, run run
đứng lên, tiếp tục vào rừng tìm kiếm.
Một đạo sét cắt ngang bầu trời đêm, sau đó sấm nổ thật
lớn rồi mưa bắt đầu rơi xuống ào ạt.
Không ít quan viên đồng hành cùng Liên Phong tìm thái tử
bắt đầu khe khẽ nói nhỏ: "Ngươi có từng nghe chưa? Rừng Đông Giao này có
chuyện ma quái..."
"Không thể nào? Thái tử chẳng phải là..."
"Suỵt! Nhỏ giọng chút, người sợ người ta không nghe
được sao?"
"Nhưng đến bây giờ còn không tìm được thái tử cùng phò
mã, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Đã trễ thế này còn không tìm được, khẳng định đã
xảy ra chuyện! Hiện tại chỉ hy vọng thái tử không có việc gì, về phần phò mã ai
để tâm đâu?"
"Nói có lý, nếu tìm được thái tử rồi, chúng ta hãy
mau trở về, thật lạnh..."
Âm thanh lớn nhỏ đủ loại liên tục rơi vào tai Liên Phong
làm hắn phiền chán: "Ta qua bên kia nhìn xem." Dứt lời, nắm Vô Ảnh,
một mình một ngựa tiến sâu vào trong rừng cây.
Lại một tiếng sấm đì đùng nữa vang lên, trời lại trút mưa
lớn thấm ướt cả người lẫn ngựa, cơn lạnh cứ kéo đến từng trận, chỉ sau chốc
lát, cả người Liên Phong đã ướt đẫm, Vô Ảnh cũng không đi nổi, biểu hiện của
hắn có chút nôn nóng.
Mưa lớn như vậy, lại lạnh như thế, ngay cả ngựa nòi như
Vô Ảnh còn chịu không nổi, huống chi là một tiểu cô nương?
Một khắc kia, trong đầu Liên Phong hiện lên hình ảnh Lâm
San lạnh run cuộn mình dưới tàng cây, trong lòng không khỏi căng thẳng, tiếp
tục nắm dây cương, đội mưa tìm kiếm.
Cùng lúc đó, ở dưới hố sâu Lâm San cũng đang nghĩ như
Liên Phong, bắt đầu cảm thấy lạnh.
Không chỉ lạnh, còn đau xót cả người, nàng co mình lại
theo bản năng nhưng vẫn không ngăn được cơn lạnh tận xương tủy, nước mưa từ hai
má lọt vào cổ áo, thân thể nhịn không được mà run lên.
Sau đó, Lâm San bỗng thấy thân mình căng cứng, lúc khôi
phục tinh thần đã phát hiện mình áp sát bên cạnh ngoại bào của Đỗ Hạo, hiển
nhiên ngoại bào ướt đẫm như vậy căn bản không có tác dụng gì nhưng nhìn mặt hắn
tái nhợt, Lâm San không nói gì, đứng dậy, nhích lại gần bên người Đỗ Hạo.
Giờ phút này, hai người dựa vào nhau vẫn là tốt hơn.
Không nghĩ Lâm San lại dựa vào mình, Đỗ Hạo vừa thanh
tỉnh lại hơi mơ hồ, đầu hai người tựa vào nhau, hắn không tự chủ được ôm chặt
người bên cạnh, nước mưa dường như cũng không lạnh như trước nữa.
Người đời nói hoạn nạn gặp chân tình, Lâm San bỗng cảm
thấy kỳ thật Đỗ Hạo cũng không phải hư hỏng bất trị, ít nhất còn có chút lương
tâm.
Ngay lúc nàng đang mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến
tiếng vó ngựa, tiện đà có tiếng gọi ầm ĩ từ đỉnh đầu truyền xuống: "Thái
tử, phò mã, các người có ở đó không?"
Tiếng gọi quen thuộc kia làm người ta thật muốn khóc,
Liên Phong đến cứu bọn họ!
Liên Phong dẫn Vô Ảnh tìm kiếm Tống Lạc trong rừng, bỗng
nhiên Vô Ảnh dừng lại, không chịu tiến lên, mà hất hất dây cương, dẫn Liên
Phong hướng sang một con đường khác. Hắn biết Vô Ảnh nhất định phát hiện được
gì đó.
Quả nhiên, sau bụi cây rậm rạp này có một miệng giếng
lớn, trong động tựa hồ có người, hắn thử kêu một tiếng, rất nhanh liền có tiếng
đáp lại, Tống Lạc cùng thái tử quả nhiên ở bên trong.
Nghe nói đã tìm được thái tử, đám quan viên xung quanh
Liên Phong tất cả đều đội mưa chạy tới, trong tay cầm theo khăn lông, canh
nóng, ô che, giống như sợ mình không được thừa nhận có công cứu giá, cổ dài quá
thân, chỉ chờ chực được gọi.
Vài thị vệ ném dây thừng xuống lập tức đưa người lên.
Lâm San giờ vẫn còn ý thức, đặc biệt khi nàng nghe có
người đến, cả người như lại tràn ngập sức lực, tham vọng muốn sống làm nàng cắn
răng, trụ lại trong động khẩu, mắt thấy vô số ô che trên đầu, khăn lông ấm áp
gần trong gang tấc, còn có canh bổ nóng hầm hập, không biết vì sao lại nhớ đến
lúc nhỏ có một lần đội mưa về nhà thấy mẹ mình đang đứng chờ ở cửa.
Nàng nhất thời cảm động, thấy trong thế giới không
ai quen biết này thật không quá cô độc như tưởng tượng. Ngay khi nàng cảm động
sắp khóc, tất cả ô che trên đầu mất sạch, một đám quan viên ân cần
vây quanh Đỗ Hạo, ân cần thăm hỏi, săn sóc đủ điều. Mà chính mình, lại bị bỏ
quên.
Bỗng dưng, Lâm San đau xót, bụng đầy ủy khuất, cứ như vậy
dũng mãnh tiến ra.
Nàng có thể cảm giác được có chất lỏng chảy ra từ hốc mắt,
xen lẫn nước mưa đang rơi xuống, bên tai tiếng mưa rơi ồn ào, tiếng người bao
phủ, ánh lửa cùng bóng người ở trước mắt trở nên mơ hồ, hai chân trên mặt đất
vô lực run run, ngay lúc nàng nghĩ mình không trụ được muốn xụi lơ, một bóng
người vọt tới trước mặt nàng, hai tay vững vàng đỡ bả vai của nàng.
"Ngươi khỏe không?" Tiếng Liên Phong có vẻ vội
vàng không giống trước giờ.
Cuối cùng còn có người nhớ tới mình, Lâm San khẽ vui
mừng, dùng chút sức còn sót lại trên khóe môi tái nhợt: "Không có việc gì,
ta rất tốt..." Nói xong câu đó, người cũng ngả vào lòng Liên Phong, hoàn
toàn mất ý thức.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét