30 thg 3, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 3

***

Ở rể, nói trắng ra chính là ở rể, nữ cưới nam gả, tân nương chỉ cần đứng trong cung chờ thành thân, chỉ khổ cho tân lang Lâm San, hôn lễ hoàng tộc dài không thể tả, phiền toái nhất là lễ tiết còn chú trọng gấp trăm lần dân gian, Lâm San vốn là người hiện đại tiến cung bái đường thành thân, từng bước một thiếu chút nữa mệt chết.


Bất quá, thành thân cũng hoàn toàn không phải không có thu hoạch.

Nghĩ xem trong hoàng cung nhiều người vậy tất cả đều một lòng nịnh bợ hoàng đế. Nay mượn cơ hội công chúa Minh Nguyệt hoàng đế yêu thương nhất thành thân đến chúc tụng còn không đông sao? Một đám hoàng thân quốc thích vây quanh Lâm San, trái một tiếng chúc mừng, phải một tiếng chúc mừng, dâng cả đống vàng bạc châu báu khiến người ta mù mắt.

Thấy đống bảo bối này, Lâm San bỗng thấy thắt lưng không mỏi, chân không đau, chào hỏi thành kính hơn, vừa đứng kính rượu với người khác vừa cười tủm tỉm nhìn Tiểu Lục sai sử hạ nhân nhận lễ vật.

Nói đến rượu, Lâm San liền phát huy ưu điểm thông minh của người hiện đại, nàng sớm biết thành thân sẽ tránh không khỏi chuyện uống rượu mà tửu lượng của mình chỉ sợ hai ngụm sẽ lộ tẩy nên nàng đã sớm vụng trộm thông báo Tiểu Lục, đổi rượu thành nước lã. Người khác làm sao biết được nên cho rằng tửu lượng của phò mã tốt.

"Phò mã nhìn yếu ớt, không ngờ tửu lượng tốt vậy, không hổ là công tử của Tống thừa tướng!"

"Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, như ý lang quân của công chúa Minh Nguyệt thật sự là duyên giai ngẫu!"

Những lời bình luận về nàng thanh thanh lọt vào tai, Lâm San ở đàng kia nghẹn cười.

Cái gì gọi là tiến hóa? Cái gì gọi là trí tuệ? Ta con mẹ nó quả thực chính là ví dụ rõ ràng! Chỉ có đứa ngốc mới uống rượu thật!

Người vừa đắc ý dễ dàng quên, chuyện phiền toái nhất đã tới rồi, hoàng đế lão nhân gia đang tiến lại.

"Lạc nhi, cưới Minh Nguyệt rồi ngươi chính là con rể của trẫm, sau này cần phải đối đãi tốt với công chúa của trẫm."

Hoàng đế không hổ là hoàng đế, ung dung thản nhiên nói một câu, lập tức khiến Lâm San chột dạ. Ta là một nữ nhân, ngươi bảo ta đối đãi với nữ nhi của ngươi tốt thế nào đây? Giúp nàng mát xa, đấm lưng sao?

Mặc dù âm thầm oán trách, Lâm San vẫn ngoan ngoãn cúi đầu: "Nhi thần cẩn tuân thánh mệnh!"

Hoàng thượng nghe xong, lập tức tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu tán thưởng, cuối cùng còn không quên thêm một câu như vầy: "Người đâu, ban rượu thưởng!"

Rượu? Lâm San vừa nghe suýt nữa rơi lệ.

Sao không ai nói cho nàng biết còn có thưởng rượu? Rượu hoàng đế ban không thể không uống nhưng vấn đề là rượu này khác với rượu nàng sai Tiểu Lục đổi thành nước, mới uống hai ngụm đã không chịu được, nếu uống nhiều sẽ gặp chuyện không may!

Cũng may nàng còn thông minh, trước đó chuẩn bị sẵn rượu giả không say, mới uống một chút rượu ngự ban liền cố ý loạng choạng đánh rơi chén rượu đang cầm.

"Tống hiền đệ, cẩn thận!" Tam hoàng tử đỡ nàng, người đó chính là tam ca của Đỗ Minh Nguyệt—— Đỗ Cảnh, vừa mới tiến đến mời rượu.

Người này chính là mỹ nam trên bảng xếp hạng trong kinh thành. Mấy ngày nay Tiểu Lục lải nhải bên tai Lâm San không sót chữ nào, nghe nói đương kim thánh thượng đông con vô số kể, dung mạo tốt nhất, có tiền đồ nhất chính là thái tử Đỗ Hạo và tam hoàng tử Đỗ Cảnh.

Người này cùng xếp ở vị trí thứ ba trên bảng mỹ nam với Tống Lâm Phong nhưng tướng mạo tính cách lại hoàn toàn tương phản.

Đại ca của Tống Lạc có tiếng ôn nhuận như ngọc, cô nương mê hắn ở khắp các ngõ ngách cho đến tận kinh thành nhưng hắn chỉ yêu mỗi nữ nhi của tướng quân, tình thâm nghĩa trọng, xem ái thê như mạng, không biết làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Mà Đỗ Cảnh này, ứng với tên hắn —— không sai lệch chút nào. Nghe nói chuyện tình ái của hắn thậm chí còn ngược dòng đến công chúa Phiên bang, lừa gạt không biết bao nhiêu cảm tình thiếu nữ mà hắn chỉ phẩy tay mà đi, đến nay ngay cả thiếp thân cũng chưa cưới.

Lúc nghe Tiểu Lục nhắc đến Đỗ Cảnh, trong lòng Lâm San liền có định kiến với người này! Nay vừa thấy, quả nhiên! Nhìn khuôn mặt, ánh mắt đào hoa, môi mỏng vô tình, chân mày một mảnh, nữ nhân đi với hắn nhất định không có kết cục tốt.

Lâm San thầm run, cười mỉa nói: "Tiểu đệ không thắng được sức rượu, tam hoàng tử thứ lỗi."

"Phải không?" Đỗ Cảnh nhíu mày, tươi cười có phần thâm ý, "Ta thấy người Tống hiền đệ hình như không có mùi rượu."

Lâm San hơi cứng ngắc, biết gặp đối thủ, vội vàng đỡ lấy đầu, nói với Tiểu Lục: "Tiểu Lục, mau tới đây đỡ ta."

Tiểu Lục xem như thông minh, vừa đỡ nàng vừa cố làm ra vẻ: "Phò mã gia say, Phò mã gia say..."

Những người khác vừa nghe phò mã gia đã say, cũng sẽ không thể không biết xấu hổ mà lại kính rượu, dù sao thân là phò mã, sẽ sớm liên quan đến chính sự hoàng tộc.

"Người đâu, đưa Phò mã hồi cung!" Cũng không biết ai hô một tiếng, rốt cục Lâm San đã xong một đêm xã giao này, nàng vừa cáo biệt quan viên lớn nhỏ vừa giả bộ say rượu, nghiêng ngả lảo đảo rời đi, trong lòng mặc niệm câu kinh điển trong phim Châu Tinh Trì: "Ta là một diễn viên, ta là một diễn viên..."

Trận này diễn thì vẫn phải diễn đến tẩm cung công chúa, cuối cùng tuy đang vui vẻ nhưng Lâm San cũng không vì vậy mà thả lỏng tâm tình, ngược lại còn đau đầu.

Say rượu có thể giả nhưng động phòng...

Là một nữ nhân, Lâm San bỗng thấy rất áp lực!

Lâm San cơ hồ mang vẻ mặt cầu xin vào phòng, tẩm cung của công chúa Minh Nguyệt rất lớn, nàng vừa đi vừa tính toán lát nữa chủ yếu là cởi quần áo, nàng nên làm gì bây giờ? Bất tri bất giác, không ngờ đã vào phòng, tân nương ngồi bên giường, khăn hồng phủ đầu, một thân hỉ phục phượng hoàng thêu kim tuyến đỏ thẫm, vừa thấy đã biết lắm tiền.

Chẳng qua hiện tại Lâm San đã không còn tâm tư nghĩ đến tiền bạc, nàng buồn rầu vắt óc suy nghĩ lát nữa động phòng thế nào, bỗng nhiên công chúa Minh Nguyệt ngồi bên giường đứng dậy, còn xốc khăn lên, mắt hạnh trừng trừng, nổi giận đùng đùng nhìn nàng, nói: "Ngươi không phải Lâm Phong! Đừng mơ ta gả cho ngươi! Ngươi đi ra ngoài cho ta!"

Lâm San lập tức ngây người, sau khi thắc mắc qua đi, nàng bỗng nhiên ngộ đạo.

Tiểu Lục nói thật, công chúa Minh Nguyệt vốn nghĩ hoàng đế tứ hôn nàng với Tống Lâm Phong nhưng vì một chữ âm kém dương sai tứ hôn lầm. Phỏng chừng công chúa Minh Nguyệt sau khi biết đã khóc nháo trước mặt hoàng đế nhưng thánh chỉ đã hạ, hoàng bảng đã công bố, cũng không thể nói công chúa đã nghĩ sai, công chúa không lấy chồng.

Nếu hết thảy đều như dự đoán của Lâm San, nói cách khác, hiện tại hai bọn họ đều không tự nguyện!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm San lập tức sáng rỡ! Ha ha ha, trời cũng giúp ta!

"Công chúa, ta..."

"Cút, ngươi cút cho ta!" Minh Nguyệt kêu to.

Lâm San vui mừng ra mặt, cúi đầu khom lưng nói: "Được, được, được, ta lui, ta lui! Cam đoan sẽ không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, công chúa yên tâm, công chúa yên tâm!"

Đỗ Minh Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, sao mình bảo hắn lui, hắn có thể sung sướng như vậy? Hừ, nhà họ Tống đều không ưa ta, ta mẹ nó, cũng không ưa gì các ngươi!

"Cút, cút cho ta!"

Trong tiếng gầm gừ của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm San như nguyện lui khỏi tẩm cung.
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét