30 thg 3, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 6

***
Trải qua một phen thương thảo, Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng đã đạt thành mặt trận thống nhất với Lâm San, ký kết năm nguyên tắc chung sống hoà bình, bao gồm: tôn trọng đầy đủ chủ quyền cùng nhân cách của nhau, không xâm phạm nhau, không can thiệp chuyện riêng tư của nhau, quyền lợi ngang hàng, chung sống hòa bình.

Đàm phán xong, Lâm San lại bổ sung một câu: "Ta còn có một yêu cầu, ta muốn đưa nha hoàn thân cận tiến cung hầu hạ bên người."

Đăng đồ tử háo sắc! Đỗ Minh Nguyệt thầm mắng một câu, gật đầu nói: "Được!"

"Còn có một yêu cầu."

Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày: "Ngươi có thể nói hết một lần được không?"

"Phần thưởng vừa rồi hoàng thượng ban cho, ta muốn một nửa!"

Minh Nguyệt khóe miệng co rút, một chút hảo cảm vừa có khi đàm phán nhất thời tiêu tan, hầu như không còn: "Không biết xấu hổ, đều cho ngươi hết!"

A?! Lâm San hai mắt xám ngắt: "Thật vậy chăng? Ngươi xác định? Không hối hận?"

Đỗ Minh Nguyệt: "..."

***

Từ sau khi Tiểu Lục bị triệu hồi về cạnh Lâm San, chủ tớ hai người cấu kết với nhau làm việc ác, pha vài tư thế xấu xa.

"Công tử, muốn ăn bánh đậu xanh sao?"

"Công tử, muốn uống trà sao?"

"Công tử, muốn nô tỳ đấm lưng cho người sao?"

"Công tử, muốn nô tỳ cùng người dạo ngự hoa viên sao?"

...

Đỗ Minh Nguyệt một bên trợn trắng mắt: "Này, ta nói, ngươi thật là đệ đệ ruột của Lâm Phong?" Sao cứ thấy như côn đồ ngoài đường phố.

"Đúng vậy, hàng thật giá thật." Lâm San thật dày mặt, ưỡn ngực nói.

Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ, không khỏi sinh lòng hiếu kỳ: "Đại ca ngươi, sẽ không giống ngươi chứ?"

Cô gái nhỏ này, xem ra còn chưa từ bỏ ý định! Lâm San đánh hơi thấy chuyện lạ nói: "Sao có thể? Huynh ta ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, gà mái thấy có thể đẻ trứng, sao có thể so với ta?"

Đỗ Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, lộ ra biểu tình "Ngươi không nói ta cũng biết".

Lâm San lập tức hạ giọng, thần bí hề hề nói: "Chuyện đó mọi người đều biết nhưng nhiều bí mật nhỏ khác của đại ca ta, chỉ có mình ta biết..."

A?! Lúc này đến lượt Đỗ Minh Nguyệt mắt sáng rực: "Nói ra nghe thử?"

"Nói cho người biết cũng được nhưng giờ vi thần ngồi lâu thấy mệt muốn đi dạo một chút. Tiểu Lục!"

"Có!" Tiểu Lục chân chó bước lên.

"Đi, chúng ta đi dạo ngự hoa viên!"

"OK!" Tiểu nha đầu sau khi được Lâm San giáo huấn biết cả tiếng lóng! Có tương lai, có tương lai!

Còn lại Đỗ Minh Nguyệt tức giận dậm chân: "Tống Lạc! Ngươi là đồ hỗn đản, vương bát đản! Bản công chúa không đội trời chung với ngươi!"

***

Từ chỗ công chúa đến ngự hoa viên, một đường cảnh xuân vô hạn, trăm hoa đua nở.

Phò mã gia xuất hiện khiến không ít cung nữ liếc nhìn. Tuy nói Tống Lạc không đẹp bằng đại ca nhưng dù sao cũng có nét giống, môi hồng răng trắng, mặc nam trang cũng coi như kiểu đẹp trung tính.

Sở dĩ trước khi tiến cung khiến rất nhiều cô nương thất vọng hoàn toàn là vì mọi người kỳ vọng quá cao, hơn nữa lúc ấy còn bị khí chất siêu quần của Liên Phong lấn át, đương nhiên thua kém.

Nhưng lúc này lại khác, bên người Tống Lạc có Tiểu Lục đáng khinh, lập tức có khí chất, thêm vào đó cung nữ cũng không gặp nam tử nhiều, Phò mã đột nhiên xuất hiện, xem như là một Liên Phong khác trong cung nên mọi người đều dừng chân, cúi đầu cười ngượng ngùng.

Điều này làm Lâm San khá hứng chí muốn biết rốt cuộc nữ nhân cổ đại rụt rè cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào. Không ngờ nay nàng thành một "nam nhân", thấy ánh mắt háo sắc thay lễ rửa tội, cảm giác này thật khiến người ta rất xúc động.

Lâm San nhất thời lâng lâng, ta đã thành công khiến một đám nữ nhân trở nên như vậy, trở thành nam nhân vĩ đại như vậy, thật sự là chưa từng có ai, một đóa hoa cúc át hải đường!

Ngay khi nàng đang đắc chí, bỗng có tiếng ai hô: "Tam hoàng tử giá lâm!"

Trong khoảnh khắc, nhóm cung nữ vừa rồi còn yên lặng, rụt rè ở xa xa bỗng như phát điên rời khỏi chỗ nàng, cùng ào qua một nơi khác.

Sự tự tin của Lâm San vừa mới hơi nổi lên đã bị hủy hoại như vậy.

"Tiểu Lục, ta thật thất vọng..." Lâm San làm bộ thống khổ.

"Vì sao công tử thất vọng?" Tiểu Lục chớp mắt hỏi.

Lâm San vô cùng đau đớn: "Người ta sao có thể chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài? Nông cạn! Rất nông cạn!"

"Liên thị vệ tới rồi! Liên thị vệ tới rồi!" Lại có người kêu lên.

"A!" Lâm San hai mắt tỏa sáng, "Đi, Tiểu Lục, chúng ta cũng đi xem!"

Tiểu Lục bên cạnh lắc đầu: "Công tử, người như vậy rất nông cạn ..."

"Nông cạn cái đầu ngươi, ta thấy kim đao của hắn giá trị không ít đâu!"

Tiểu Lục: "..."

***

Đỗ Cảnh và Liên Phong, đối với đám người trong cung mà nói, mặc kệ là hình tượng gì vẫn đầy khí chất, hoàn toàn không phải người thường, cơ hội có thể xuất hiện đồng thời trong cung cực kỳ thấp.

Giờ phút này, kỳ tích lại xuất hiện tại ngự hoa viên, thực làm người ta kinh ngạc. Cùng lúc đó, các thiếu nữ trong cung si mê hai người bọn họ cũng hưng phấn không thôi, mặc dù tránh ở xa không dám tiến lên nhìn kỹ nhưng còn hăng say gấp trăm lần việc ngắm Lâm San vừa rồi.

Cung nữ Giáp: "Mau nhìn, mau nhìn, tam hoàng tử tươi cười thật mê người!"

Cung nữ Ất: "Ta sao vẫn thấy Liên thị vệ càng ngày càng anh tuấn?"

Cung nữ Giáp: "Tam hoàng tử phong lưu, phóng khoáng!"

Cung nữ Ất: "Liên thị vệ anh tuấn tiêu sái!"

Cung nữ Giáp: "Tam hoàng tử đẹp!"

Cung nữ Ất: "Liên thị vệ đẹp!"

...

Cung nữ Bính: "Đừng ầm ỹ, các ngươi không cảm thấy hai bọn họ rất xứng đôi sao?"

Ở một bên nghe lén, Lâm San suýt nữa ngã nhào xuống, thì ra hủ nữ không chỉ công chiếm địa cầu mà còn xuyên qua cổ kim! Tốt lắm, rất mạnh mẽ!

Cùng lúc đó, trung tâm nghị luận mọi người, Liên Phong và Đỗ Cảnh đang chìm trong một tình cảnh khác.

"Rốt cuộc điện hạ tìm thần có chuyện gì?" Liên Phong vẫn mang mặt nạ bạc, không thấy rõ mặt nhưng từ thanh âm lạnh lùng này hoàn toàn có thể đoán mặt hắn hiện tại không đổi sắc.

"Liên thị vệ đừng nóng vội, bổn hoàng tử muốn dẫn ngươi đến một nơi."

"Liên Phong thân là thống soái ngự lâm quân, phải bảo vệ hoàng cung, không thể rời cương vị, mong tam hoàng tử thứ lỗi."

"Ngươi nghiêm túc vậy làm gì? Hoàng cung nhiều người bảo vệ, thiếu một mình ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì! Theo ta ra ngoài chơi, đi!" Đỗ Cảnh nói xong tính kéo Liên Phong đi.

"Tam hoàng tử, xin buông tay." Liên Phong lạnh lùng nói, nắm chặt kim đao trong tay.

Đỗ Cảnh cũng không sợ, ngược lại bỗng cười rộ lên, áp sát vào tai Liên Phong thì thầm. Nhất thời, Liên Phong cứng lại.

"Thế nào? Còn không chịu theo ta ra ngoài?" Đỗ Cảnh nhíu mày cười.

Liên Phong không nói gì, hai người cứ đứng đó, cùng lúc bọn cung nữ âm thầm nhìn trộm hai người, đã liên tục thét gào vì tư thế hơi ái muội vừa rồi.

Cung nữ Giáp: "A! Không thể nào, Tam hoàng tử với Liên thị vệ đoạn tụ chi phích!"

Cung nữ Ất: "Vì sao? Vì sao là hai người bọn hắn! Tim ta đều tan nát!"

Cung nữ Bính hai mắt sáng lên: "Rất xứng, rất xứng, rất xứng, rất xứng..."

Lâm San ở một bên, mồ hôi như mưa.

Các cung nữ la hét chói tai khiến Đỗ Cảnh chú ý, hắn đưa mắt lại mỉm cười, nhất thời tạo nên một phen nghiêng ngả. Trong đám người đã ngã xuống, rõ ràng chỉ còn một người không nhúc nhích, nhìn chằm chằm kim đao trong tay Liên Phong, hai mắt sáng ngời.

"Tống hiền đệ! Lại đây! Người đến đây!"

Một câu của Đỗ Cảnh biến mơ ước về kim đao của Lâm San thành sự thật, lúc này mới sực tỉnh —— mình đã bại lộ!
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét