30 thg 3, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 4

***

Thái độ của Đỗ Minh Nguyệt khiến Lâm San nhất thời cảm thấy trời không tuyệt đường người. Nhưng rất nhanh, nàng không biết lăn ra đây rồi thì đêm nay ngủ ở đâu? Không thể cứ mặc hỉ bào đỏ thẫm như vậy ngồi cả đêm ở cửa. Nếu người trong cung nhìn thấy, nàng còn mặt mũi gì nữa!


Rối rắm như thế hồi lâu, Lâm San bỗng thấy đói bụng.

Đêm thành thân quá khổ cho tân lang, tân nương, tuy tân nương cả ngày không thể ăn này nọ nhưng dù sao cũng không vận động nhiều mà tân lang nàng đây lại không hay ho gì, chẳng những phải ứng phó các loại chúc tụng hoàng thân quốc thích mà khổ hơn nữa là đối mặt bàn đầy đồ ăn nhưng không có thời gian ăn.

Không phải chứ, mới đó mà bụng đã bắt đầu thầm thì. Chuyện lo lắng chỗ ngủ tạm bỏ qua, trước xử lý cái bụng đói đã.

Đúng lúc này bỗng một thái giám tuần tra đêm đi đến, Lâm San nương theo chỗ tối kéo hắn lại. Tiểu thái giám đáng thương vừa thấy một bàn tay trắng bệch dưới ánh trăng, mặc quần áo đỏ sẫm, từ trong bóng tối hướng về phía mình, sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Cứu..."

"Xuỵt!" Lâm San che miệng hắn, "Kêu la cái gì? Ta là phò mã!"

Phụt... Phò mã? Tiểu thái giám thật vất vả lấy lại tinh thần, nhờ ánh trăng phát hiện đối phương đúng là phò mã, lập tức khẩn trương hơn! Mẹ ơi! Không biết Phò mã gia không ở trong phòng êm đẹp cùng công chúa lại tự dưng chạy đến đây, còn có vẻ nhìn mình mê đắm như thế!

Xong rồi, Phò mã gia sẽ không phải là... thích loại này đi?

Tiểu thái giám căng thẳng, run run hỏi: "Phụt... Phò mã gia... Tìm... Tìm tiểu nhân... Có... Có chuyện gì sao?"

Lâm San giờ phút này sớm đổi sang khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Hồi... Hồi bẩm Phò mã gia... Tiểu... nhân tên...tên là Phúc Toàn..."

Ôi, tiểu thái giám này lá gan rất nhỏ, có thể khi dễ! Lâm San hai mắt sáng ngời, tiếp tục: " Tiểu Toàn Tử, giúp ta một việc được chứ?"

Xong rồi, tám chín phần là ý tứ kia! Tiểu Toàn Tử càng run hơn.

"Phụ... Phò mã gia... Ngài...ngài có việc...cứ việc sai bảo..."

"Ngươi cởi quần áo ra."

Quả nhiên?! Tiểu Toàn Tử nghe xong, xém nữa ngất xỉu.

"Hồi...hồi bẩm Phò mã gia...Nô... Nô tài... Mặc dù... Tuy rằng... Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng..."

"Nhưng con mẹ ngươi! Mau cởi ra!" Lâm San nổi giận, tiểu thái giám này cũng quá nhát gan, ta chỉ  muốn lấy quần áo của ngươi mặc đi kiếm ăn thôi, sao ngươi giống như gặp quỷ vậy?

Đúng là không ngờ Lâm San giận dữ dọa Tiểu Toàn Tử hai mắt đen thui, hôn mê bất tỉnh.

"Thực phiền toái!" Lâm San nhíu mày, đành tự mình động thủ, cơm no áo ấm.

***

Phúc Toàn có vẻ nhỏ con nên trang phục thái giám thật vừa vặn với người Lâm San làm tâm tình nàng không khỏi hứng khởi, thừa dịp trời tối liền chuồn ra sân.

Quá trình tìm đồ ăn thực thuận lợi, chỉ bằng thân hình hiện tại này của nàng mà đi ngự phòng nói dối công chúa đói bụng muốn ăn điểm tâm đã lập tức có thu hoạch.

Đây là trí tuệ người hiện đại!

Lâm San đắc chí ôm hộp điểm tâm to, chớp mắt tùy tiện tìm được một hòn giả sơn trong hoàng cung rộng lớn, ngồi xổm xuống bắt đầu ăn.

Ai, hương vị cổ đại gì đó không ngon, còn không bằng gói khoai tám đồng! Cũng không biết sao hoàng tử công chúa có thể nuốt trôi?

Lâm San tuy thầm oán giận nhưng bụng cũng không đòi hỏi, nuốt đại vài miếng, vốn định no bụng rồi tìm chỗ ngủ, không ngờ ăn quá nhanh nên... Nghẹn!

"Nước... Nước... Nước..." Lâm San giờ phút này nâng cổ, vô cùng bi thảm, trước đó nàng từng nghĩ mình xuyên qua thành mẹ kế, cuối cùng bị xử trảm cả nhà, chết bi tráng chứ không nghĩ kết cục thực tế là bị nghẹn chết.

Nước! Ta muốn uống nước!

Người quýnh lên liền dễ dàng làm việc mà không suy nghĩ, tuy bình thường cũng vì hơi lo lắng nên Lâm San không dùng đầu óc nhưng lần này, nàng hoàn toàn theo bản năng chạy loạn xung quanh, bỗng dưng thấy một người qua đường Giáp, không phân trần liền tiến lên, ôm lấy cánh tay đối phương.

"Nước... Ta... Muốn... Uống... Nước..." Người nào đó giương nanh múa vuốt bày ra bộ mặt sắp chết.

Đối phương tựa hồ ngẩn người, không có phản ứng.

"Nước... Nước..." Lâm San thấy mình không xong, ánh mắt loạn phiêu, bỗng nhìn đến bầu rượu trong tay đối phương, không nói hai lời, liền đoạt lấy uống.

"Khụ khụ khụ..." Sau khi ho khan kịch liệt, cục điểm tâm nghẹn trong cổ rốt cục đã trôi xuống.

Cuối cùng không nghẹn chết! Lâm San mặt đầy mồ hôi, thuận tay chụp bầu rượu trong tay đối phương: "Huynh đệ, cám ơn ngươi!"

Đối phương vẫn không có động tĩnh như trước, đứng như pho tượng.

Lâm San cũng không nghĩ nhiều, vì lúc này hơn nửa đêm, hoàng thân quốc thích khẳng định đã ngủ hết, cùng lắm là gặp đám thị vệ, phỏng chừng không có vấn đề lớn gì, liền thất vọng: "Huynh đệ, ngươi đừng trách móc, ta thấy rượu này cũng không ngon, cùng lắm thì ngày mai ta trả ngươi hai bầu! Huynh đệ, sao ngươi không nói gì? Huynh đệ..."

A? Lâm San ngây ngẩn cả người.

Ta lải nhải gì chứ! Dáng dấp người qua đường Giáp này cũng thật đẹp!

Chỉ thấy đối phương một thân thị vệ, hiên ngang lẫm liệt, mặt mày sáng lạn, mũi thẳng mi cong, khí chất mạnh mẽ, nếu không vì trang phục thị vệ, Lâm San tuyệt đối nghĩ mình không cẩn thận đụng chạm với đại nhân vật, hoàng tử linh tinh nào đó.

Hoàng cung chính là không bình thường, một thị vệ bất kì đều đẹp ba trăm sáu mươi độ, Lâm San bỗng thấy cuộc sống rất tốt đẹp.

"Huynh đệ, cao lớn như vậy đừng chỉ đưa bản mặt ra thôi! Cười một cái, cười một cái thử xem..."
Đối phương khóe miệng co rút.

"Ai u, không phải là một bầu rượu thôi sao! Ngươi cũng thật keo kiệt quá đi? A, ta đã biết, có phải thị vệ trong cung các ngươi bổng lộc không nhiều lắm? Ta nói cho ngươi biết, cấp trên chỉ biết ăn uống no đủ, đâu thèm quan tâm đầy tớ sống chết thế nào? Cũng không biết bổng lộc của ai..." Lâm San liên tục cằn nhằn.

"Thái tử." Đối phương bỗng nhiên nói.

Lâm San thiếu chút nữa nội thương, dù người này bộ dạng đẹp đẽ nhưng đã nghe nhiều chuyện tốt như vậy còn có thể để mình sống sót sao?

"A? Thái tử nhàn hạ vậy mà phải quản cả bổng lộc sao? Bất quá ta nói, tiền nhà mình rốt cuộc để người một nhà quản mới yên tâm... Ai u, đây là rượu gì? Sao ta thấy đầu choáng váng vậy? Không được, ta chịu không được ..." Vừa nói chuyện vừa bắt đầu lắc lư.

"Ngươi dìu ta với, ta đứng không nổi ... Ta..." Sao lại bất động? Lâm San cũng không câu nệ nhiều, chủ động đi lên bám vào tay đối phương. Sau đó, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất xỉu, nàng còn không quên sờ soạng hai lần.

Ai u! Cảm giác thật đã... A! Ta hôn mê!
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét