Lâm San choáng váng, sốt cao không ngừng, hôn mê suốt một
ngày một đêm mới từ Quỷ Môn Quan trở về, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong
tướng phủ, Tô Hoàn - mẫu thân của Tống Lạc cùng Tiểu Lục đang ngồi bên giường
chăm sóc nàng, Tô Hoàn khóc đỏ cả mắt, Tiểu Lục cũng không tốt hơn, hai mắt lồi
ra như cá vàng.
Lâm San thử giật giật thân mình, mới phát hiện toàn thân
xương cốt đều rã rời, Tô Hoàn vội vàng ngăn nữ nhi lại: "Lạc nhi, đừng lộn
xộn, ngươi vừa mới tỉnh lại, trên người toàn là thương tích, không nên động
đậy!"
Lâm San không cậy mạnh, ngoan ngoãn gật đầu, nằm lại trên
giường, bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
Rốt cuộc là sao? Nàng đau đầu, nhất thời không nhớ nổi
tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lúng ta lúng túng nằm trên giường sững sờ.
Nghe nữ nhi đã tỉnh, Tống Hiền vừa hạ triều còn mặc quan
phục khẩn cấp tiến vào, còn có cả Tống Lâm Phong một thân trường bào.
"Lạc nhi, ngươi rốt cục đã tỉnh, hại cha bị hù chết!"
Tống Hiền chỉ có một nữ nhi, nuôi dưỡng như bảo bối, tuy từ nhỏ thân phận không
thể công khai nhưng sủng ái không ngớt. Nay nữ nhi bệnh nặng, Tống Hiền trong một
đêm giống như già thêm mấy tuổi, nay thấy nữ nhi tỉnh, có thể nào không kích
động vạn phần?
Đối mặt với cả một phòng người nhà vì an nguy của nàng mà
lo lắng, Lâm San cảm thấy ấm áp, tuy phụ mẫu của mình đang ở một nơi khác rất
xa, khả năng cả đời cũng không gặp lại nhưng ít nhất ở thời đại này, nàng vẫn
có người nhà vì yêu nàng mà đau xót, người sống hai kiếp đã không dễ dàng, hai
kiếp đều gặp được người nhà như vậy, nàng còn có gì phải tiếc nuối?
Lắc lắc đầu, Lâm San nhẹ giọng: "Cha, ta không sao,
nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi."
"Còn nói không sao, ngươi có biết đại phu nói thế
nào không?" Tô Hoàn ở bên cạnh hốc mắt lại ửng hồng, "Nha đầu ngươi
cũng quá không cẩn thận, đại ca bảo ngươi đi theo, ngươi không nghe, xảy ra
chuyện gì, ngươi bảo cha mẹ làm sao bây giờ? Huống chi ngươi thân phận đặc thù,
vạn nhất để người khác phát hiện ngươi là thân nữ nhi sẽ thế nào? Ngươi không
lo lắng đến chuyện đó sao?"
Lâm San tự biết đuối lý, lần này quả thật mình làm sai,
thè lưỡi, không hé răng.
Tống Hiền một bên khuyên phu nhân: "Quên đi, sự tình
đều đã qua, cũng đừng trách con, về sau nhắc nàng cẩn thận một chút là được,
Lạc nhi, còn không mau tạ lỗi cùng mẫu thân!"
Lâm San coi như thông minh, vội vàng nói: "Nương,
thực xin lỗi..."
Nghe được thanh âm nũng nịu lại suy yếu của nữ nhi, trái
tim Tô Hoàn đúng là không thể cứng rắn được nữa, thở dài: "Thôi! Ngươi
hiện tại là bệnh nhân, nương không trách ngươi nữa là được! Dưỡng bệnh tốt cho
ta, chờ hết bệnh rồi mới nói!" Tô Hoàn nói xong, rốt cục vì săn sóc suốt
đêm, chống đỡ không xong, lập tức trở về phòng nghỉ.
Tống Hiền dặn dò Lâm San vài câu rồi cũng cùng phu nhân
rời đi.
Tiểu Lục không tới phiên nói chuyện, ngoan ngoãn chạy tới
phòng bếp lấy thuốc, lúc rời đi cước bộ thoải mái, nét mặt tỏa sáng.
Cuối cùng, chỉ còn lại Tống Lâm Phong không định đi,
ngược lại thong thả ngồi xuống ghế, chậm rãi rót chén trà uống.
Lâm San cảm thấy hành động của hắn rất kỳ quái, nằm trên
giường thật lâu đến khi có chút sức lực mới hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
"Không
thấy sao? Uống trà." Tống Lâm Phong nói.
Ách...
Lâm San kinh ngạc, xác định hắn có âm mưu: "Ngoài uống trà, còn có việc gì?"
"Xem
ra ngươi bị bệnh một lần, trở nên thông minh!" Tống Lâm Phong buông chén,
thong thả bước đến trước giường, một bàn tay thực không khách khí điểm vào mũi
Lâm San, ấn thành mũi heo.
"Ngươi
sao vậy?" Lâm San không nói được gì. Ai nghĩ ra công tử Tống Lâm Phong
được người ngoài khen ngợi, được chọn là người thiếu nữ chưa kết hôn trong kinh
thành muốn gả nhất lại đối xử với muội muội trong nhà ác liệt như vậy.
"Hỏi
ta? Chính ngươi ngẫm lại đi!" Tống Lâm Phong ngữ khí không tốt, dí tay vào
mũi nàng không buông, "Ngươi là heo sao? Nói ngươi đừng chạy loạn lại
không nghe, nghĩ những gì ta nói với ngươi là hại ngươi, hiện tại đã biết thiệt
hơn chưa? Cẩn thận suy ngẫm lại cho ta rốt cuộc ngươi lớn như vậy, một chút
cũng không hiểu chuyện, ngươi có biết ngươi như vậy có thể hại chết cha mẹ hay
không?"
Mũi Lâm
San bị tay hắn điểm chỉ đến biến hình, mồm miệng nói không được rõ: "Cái
gì hại chết cha mẹ, cha mẹ không phải đều khỏe mạnh sao..."
"Khỏe
cái đầu ngươi!" Tống Lâm Phong buông mũi nàng ra, ngón tay lại hung hăng dí
vào ót nàng, "Ta hỏi ngươi, ngươi được cứu lên, mang về phủ tể tướng rồi ai
đã thay quần áo cho ngươi?"
Quần
áo... thay đổi?!
Lâm
San chấn kinh, thật lâu sau mới yếu ớt nói: "Có phải là Tiểu Lục..."
"Tiểu
Lục nói không phải nàng làm."
Trong
đầu Lâm San nhất thời oanh một tiếng, nổ tung.
"Dù
sao mặc kệ là ai, ít nhất hiện tại khi sự tình còn chưa truyền đến tai hoàng thượng,
ngươi tốt nhất bình phục nhanh cho ta, cho người đi điều tra, nếu không cẩn
thận ta đem ngươi đánh thành nam!" Tống Lâm Phong hướng nàng huơ huơ nắm
đấm, tức giận bỏ đi, lưu lại Lâm San đang hoàn toàn rối rắm.
Không
phải Tiểu Lục đổi quần áo cho mình, vậy đó là ai? Ai biết nàng là nữ? Ai TM lấy ba
viên dạ minh châu nàng giấu trong quần áo! Ông trời! Rốt cuộc là ai?
***
Vì thay quần áo cho nàng mà lấy dạ minh châu của nàng,
Lâm San nằm trên giường rối rắm ba ngày, trong lúc đó nàng liều mạng uống thuốc
ăn canh đại bổ, không ngừng nói với mình, mau mau bình phục, bình phục mau mau,
ta muốn đi tìm dạ minh châu, ta muốn đi tìm dạ minh châu...
Biện pháp lấy tinh thần làm chủ như thế lại làm bệnh tình
của nàng nhanh chóng khôi phục, đến ngày thứ ba đã hết sốt, người cũng có sức,
thậm chí có thể xuống giường đi lại, trừ bỏ chân còn chút đau nhức thì vẫn đi lại
không có gì khó khăn.
Tiểu Lục liều mạng khuyên nàng: "Công tử, người mới khỏi
bệnh, xin đừng náo loạn như vậy, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, người bảo nô tỳ
ta làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, công tử ta mệnh tốt, nếu phải chết cũng
phải lấy lại được dạ minh châu của ta!" Lâm San hận nghiến răng, sai Tiểu
Lục "Đi, lấy quần áo cho ta, chúng ta hồi cung, nhất định phải bắt được
người đó!"
Đáng thương cho Tiểu Lục, khuyên cũng không được, không
khuyên cũng không được, ngay lúc nội tâm nàng vô cùng mâu thuẫn, bên ngoài bỗng
có người vội vàng chạy vào, miệng hô to: "Nhị thiếu gia, thánh chỉ đến!
Thánh chỉ đến!"
Thánh chỉ?! Lâm San thầm chấn động, bỗng nhiên nảy sinh
dự cảm xấu, không phải là mình bị... Bại lộ rồi chứ?
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét