Trang chủ

13 thg 4, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 17

Nói đến xét nhà, phản ứng đầu tiên của Lâm San chính là bộ phim ‘Lộc đỉnh ký’ của Châu Tinh Trì nàng xem không biết bao nhiêu lần, quả thực cảnh Vi Tiểu Bảo bị Khang Hi phái đi xét Ngao phủ thật khó quên.

Thế nên Lâm San rất phấn khởi.

Nàng vì khảo thí nhân viên công vụ, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, xuyên không làm phò mã, còn được hoàng đế ủy thác trọng trách xét nhà, còn dữ dội hơn làm nhân viên công vụ bình thường, nói sao cũng là cấp cao, cho dù không hẳn ưu việt nhưng cũng tốt thôi.

Ôm toan tính mờ ám, sau ngày thánh chỉ ban bố, Lâm San mang theo nhân mã, hấp tấp chạy tới Ngô phủ. Đến Ngô phủ đã thấy toàn bộ phủ đệ bị trọng binh vây quanh, trừ Ngô Lương Chi đã bị tống giam trong đại lao, già trẻ một nhà hắn sớm quỳ gối trong đại đường chờ xử lý.

Thái tử chưa tới, những người còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ bèn giao quyền quyết định cho Lâm San, chỉ chờ phò mã ra lệnh thì bắt đầu xét nhà.

Lúc này, Lâm San đang cảm thán Ngô phủ xa hoa, quả thực không thua kém hoàng cung chút nào, đến đâu cũng thấy toàn tiền là tiền, ngay cả tay vịn cầu thang cũng khảm vàng làm như sợ người ta không biết hắn có tiền, rõ ràng là một phiên bản nhà giàu mới nổi! Tự dưng chơi trội như vậy, ai vào cũng biết ngươi là đồ tham ô hủ bại! Thật không thông minh chút nào!

Lâm San cảm thán rất nhiều, xem xét phòng khách Ngô phủ như tìm kiếm bảo bối trong cửa hàng đồ cổ, cuối cùng dán mắt vào một bảo thạch kim hoa như ý vàng ròng, nhất thời hai mắt sáng lên nhưng bên trong còn có nhiều người nhất thời không tiện lấy!

"Đại nhân, không biết nên xử trí người nhà tội thần như thế nào?"

Thuộc cấp đi theo làm Lâm San hết mơ màng, nàng lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời với kim như ý mới phát hiện còn cả đống người đang quỳ trong đại sảnh, đều là người già và phụ nữ yếu đuối sắc mặt sợ hãi.

Lâm San chưa từng thấy qua tình huống này, liền hỏi: "Thánh chỉ có nói xử trí bọn họ như thế nào không?"

"Hồi bẩm đại nhân, thánh chỉ chỉ hạ lệnh trừng trị tham quan Ngô Lương Chi, không đề cập đến người nhà."

Không thể nào, hoàng đế này làm việc cũng quá thiếu sót, chẳng lẽ đều giao hết cho mình xử trí? Còn muốn quản ăn quản uống, có phiền hay không? Nghĩ nghĩ, nàng vẫy tay nói: "Nếu hoàng thượng chưa nói, vậy thả hết tất cả người đang ở đây, nên ở đâu thì ở đó đi."

Thuộc hạ kia vừa nghe giật mình, thật lâu mới thật cẩn thận hỏi lại: "Đại nhân xác định? Bọn họ đều là người nhà tội thần, nếu cứ thả như vậy, chỉ sợ không thể làm nguôi ngoai căm phẫn của dân chúng..."

"Như vậy sao?" Lâm San gãi gãi đầu, lẩm bẩm, "Ngươi nói cũng có lý, thả như vậy thực không tốt lắm..."

"Thuộc hạ bất tài, vẫn là đại nhân anh minh..."

"Vậy vụng trộm thả từ cửa sau, đừng để người khác phát hiện, đúng rồi, cấp cho mỗi người một lượng bạc làm chi phí, không được cấp nhiều hơn, nghe không?"

Thuộc cấp đáng thương kia chấn kinh, thật lâu sau mới hoàn hồn, run run nói: "Đại nhân anh minh, thuộc hạ lập tức thi hành."

Cứ như vậy, đáng lý đám người nhà Ngô Lương Chi bị sung quân đều được Lâm San vung tay thả hết, không chỉ thả mà còn phát cho mỗi người một lượng bạc làm chi phí, tung hoành cổ kim, chỉ sợ chỉ có Lâm San Phò mã gia chúng ta xét nhà kiểu đó.

Chuyện này về sau rơi vào tai dân chúng kinh thành, không chỉ khiến cho sự phẫn nộ của dân chúng giảm đi ngược lại còn giơ tay khen cử chỉ nhân nghĩa của hắn, phò mã Tống Lạc khoan hồng độ lượng, hình tượng ôn nhuận lặng lẽ lưu truyền trên khắp ngõ ngách, mê đảo không ít cô nương.

Đương nhiên, đều là chuyện về sau, giờ khắc này, trong mắt Lâm San chỉ có kim như ý đáng giá, chờ già trẻ Ngô gia quỳ ở sảnh đường đều bị tiễn bước, đại đội nhân mã vội vàng tiến vào xét nhà, Lâm San thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, vụng trộm tiến đến, nhìn khắp nơi nhìn, móng vuốt tội ác hướng về phía ngăn tủ chứa kim như ý.

Thực nặng! Vàng ròng!

Một tiếng động vang lên từ đằng sau làm Lâm San sợ tới mức thiếu chút nữa cầm không chắc: "Ngươi đang làm gì?"

Lâm San hoảng sợ, nghĩ mình bị bắt quả tang, vội vàng đem kim như ý bỏ lại vào ngăn tủ, xoay người cười mỉa: "Không có gì, tùy tiện nhìn xem..."

Nói được một nửa, Lâm San dừng lại, cẩn thận dò xét người trước mắt. A? Sao lại là Liên Phong? Tiểu tử này lại không mang mặt nạ?

Mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng lại thở dài nhẹ nhõm, duỗi tay lấy lại kim như ý, cười tủm tỉm chạy đến bên người Liên Phong, một tay kề vai sát cánh nói: "Huynh đệ, đừng như vậy, sẽ dọa chết người ..."

Đối mặt với sự cợt nhả của nàng, đối phương nhíu mày, nhẹ nhàng gạt tay nàng đặt trên vai, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lâm San hỏi: "Ngươi là ai?"

Lâm San ngẩn ra, bỗng dưng nhớ Liên Phong không biết mình đã thấy mặt hắn, phỏng chừng bản thân diễn trò, lần trước bọn họ mâu thuẫn náo loạn, tiểu tử này giận không ít đi. Hắn cũng thật là, đại nam nhân có gì phải che dấu?

Hoàn toàn không thấy được gì không ổn, vì thế Lâm San mặt dày lại choàng tay lên, còn cầm kim như ý kia nói: "Huynh đệ, hai ta quan hệ ra sao, ngươi xấu hổ gì? Chuyện lần trước là ta không đúng, ngươi đừng nóng giận, ngươi xem như ý này, là vàng đó! Ta chút nữa đem bán chia 5:5... Sao ngươi không nói gì? Không muốn? Ngươi rất tham lam nha... Chẳng lẽ muốn chia 7:3? Không chịu... 8:2? Này ta xem ngươi bình thường thành thật, hiện tại sao gian ác vậy? 9:1? Còn không bằng ngươi giết ta! ... Này! Ngươi muốn bao nhiêu thì nói đi!"

Lâm San cứ như vậy ôm vai đối phương, nói một tràng dài, rút cục phát giác có gì đó không ổn.

"Hôm nay ngươi mang đao? A! Thắt lưng bài này..." Lâm San dừng mắt lại một khối thắt lưng bên hông, thấy thật giống cái mình lấy được từ Đỗ Minh Nguyệt...

Bỗng nhiên có một dự cảm mơ hồ bao phủ khắp người Lâm San.

Sau đó, tên thuộc cấp vừa rồi cầm một bản kê khai lại đây, quỳ cung kính nói với người đó: "Ti chức tham kiến thái tử, phò mã, đây là sổ sách ti chức lục soát được trong Ngô phủ, mời điện hạ xem qua."

Thời gian chợt ngưng lại, Lâm San máy móc quay đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt giống hệt Liên Phong, chạm phải ánh mắt sắc bén kia, biểu tình bắt đầu vặn vẹo.

"Hắn... Hắn gọi ngươi là gì?"

Mặt hai người thật sự rất gần, Lâm San có thể nhìn rõ đối phương hơi nhíu mày, ánh mắt tức giận: "Phò mã có thể buông tay ra mới nói chuyện được không?"

Giọng nói thánh thót của đối phương khiến Lâm San biết hết thảy không phải một giấc mộng, lại càng không phải vui đùa, người trước mắt xác thực là thái tử Đỗ Hạo, có diện mạo giống Liên Phong như khuôn đúc.

Lâm San cơ hồ là văng ra từ người Đỗ Hạo, kim như ý cầm trong tay không biết làm sao quay tại chỗ vòng hai vòng. Nàng vội vàng đem bỏ lại vào ngăn tủ, nhớ lại vừa rồi mình nói năng lung tung trước mặt Đỗ Hạo, nhất thời như gặp đại địch, không nghĩ nhiều, lập tức quỳ xuống.

"Điện hạ, thần biết sai rồi, thần vừa rồi nói giỡn với người, xin điện hạ thứ tội..." Lâm San cúi đầu, tâm loạn như ma, không hiểu vì sao Đỗ Hạo giống Liên Phong như đúc, chẳng lẽ Liên Phong chính là Đỗ Hạo? Sẽ không đâu, Đỗ Hạo không phải luôn đánh giặc ở quan ngoại sao...

Lâm San phen này bỗng nhiên nhận sai, làm người xung quanh kinh ngạc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng, trong cả đám người đang kinh ngạc, chỉ mỗi Đỗ Hạo không hề động đậy, liếc nhìn Lâm San đầy ẩn ý sâu xa, tiện đà dời mắt sang người đang cầm sổ sách nói: "Mang đến ta xem."

Cứ vậy, Lâm San cúi đầu quỳ thật lâu, chân đã tê rần cũng không thấy Đỗ Hạo có hành động gì, vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn đã không thấy bóng dáng thái tử đâu. Mọi người đều tới tới lui lui vội vàng xét nhà, nàng quỳ trong góc đã hoàn toàn bị bỏ qua.

Ách... Lâm San bỗng cảm thấy khó hiểu như đang nằm mơ, cũng không rõ rốt cuộc thái tử muốn làm gì, nhìn xung quanh một chút, cẩn thận đứng lên, xoa xoa hai đầu gối, lại nhìn xung quanh, vẫn không ai để ý tới nàng, Đỗ Hạo đã biến mất tăm.

Đây là chuyện gì? Lâm San cảm thấy thật đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, bước ra cửa.
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét