Sự việc thích khách đột nhập hoàng cung nhờ Đỗ Hạo điều
tra, rất nhanh đã có manh mối, chân tướng lại hoang đường đến độ dở khóc dở
cười.
Tại kinh thành có một đại tham quan tên Ngô Lương Chi, là
ca ca của một sủng phi, người này người cũng như tên, cực kì vô lương tri, làm
rất nhiều điều thương thiên hại lí, cưỡng đoạt dân nữ, ăn hối lộ.. Ỷ vào sự sủng
ái của hoàng thượng với vị phi tần này, quan viên lớn nhỏ trong kinh đều không
dám chọc hắn vì thế đâm ra kiêu ngạo, vơ vét của cải vô số.
Ngô Lương Chi này tuy không có lương tri nhưng vẫn có
điểm thông minh, quan cũng làm, tiền cũng tham, không làm chuyện gì vượt rào nhưng
vấn đề ở đây là đường đệ của Ngô Lương Chi - Ngô Trí Thượng, người này thật sự không
thông minh chút nào, tất cả đường ca, đường tỷ đều phú quý chỉ riêng mình vẫn
là chủ đất, trong lòng tức giận bất bình. Đều là người một nhà, dựa vào đâu bọn
họ có thể phú quý, ta lại không được? Các ngươi nhờ quyền quý mới một bước lên
mây, ta phải lợi hại hơn các ngươi, ta tự lập mình làm vua!
Kết quả là Ngô Trí Thượng ngu ngốc suốt đêm kêu chưởng
quỹ phác thảo "hoàng bảng", sửa quốc hiệu thành Vi Ngô, sắc phong đại
lão bà của mình làm hoàng hậu, đứa con tám tuổi là thái tử, tài chủ cách vách là
vương gia, thủ quỹ tiên sinh là tể tướng, lính đánh thuê tám người, tự lập vương
triều.
Chính quyền lâm thời này thành lập được ba ngày thì
chuyện lọt vào tai Ngô Lương Chi. Ngô Lương Chi tức giận, Ngô Trí Thượng kia
cho dù đầu óc có bệnh cũng con mẹ nó đừng lôi theo mình xuống chứ? Vì thế hắn
dẫn người hấp tấp đến tòa phủ đệ xiêu vẹo gọi là "hoàng cung" kia, đánh
hết tám tên binh lính, bãi miễn tên thủ quỹ còn mắng nhiếc Ngô Trí Thượng không
thôi. Kết quả chính quyền tồn tại ba ngày lẻ năm giờ liền bị tiêu diệt như vậy.
Vốn chuyện cũng không lớn lắm nên cứ vậy trôi qua nhưng
vấn đề lại phát sinh từ Ngô Trí Thượng! Không phải không thông minh mà hắn
chính là có chỉ số thông minh âm! Sau khi bị đường ca mắng, cực kỳ không cam
lòng, càng thêm ghen ghét đường ca của hắn. Vì thế hắn quyết tâm hẹn gặp một tài
chủ khác bàn tính rồi bỏ ra hai mươi lượng bạc thuê một tên cảm tử chuẩn bị ám
sát hoàng thượng, tiếp tục âm mưu làm vua.
Ngô Trí Thượng thật tốt số, hai mươi lượng bạc cũng có
thể thuê được một tuyệt đỉnh cao thủ, cứ như vậy, vị cao thủ kia nhận mười
lượng bạc tiền đặt cọc, một đường vào hoàng cung, giết thị vệ, suýt chút nữa đã
ám sát hoàng đế thành công. Thật sự rất khó tưởng tượng khi hoàng đế biết mạng
của mình chỉ đáng giá hai mươi lượng bạc sẽ có biểu tình gì.
Lâm San nghe Tiểu Lục nói tới đây, một miệng nước trà đều
phun ra hết. Ta nói, huynh đệ, ngươi thật sự rất có dũng khí, tung hoành cổ
kim, sao còn tìm được kỳ nhân như vậy! Tám tên lính đánh thuê! Ha ha ha...
Lâm San cười đến chết đi sống lại, chỉ thiếu điều không
lăn lộn trên mặt đất, ngay khi nàng vừa quên hết thảy, một thái giám ngoài cửa
thông báo dọa nàng toát mồ hôi lạnh.
"Phò
mã gia, hoàng thượng cho mời!"
***
Lâm
San theo thái giám đến ngự thư phòng, dọc đường tâm tình lo lắng không yên. Thành
thân đã nhiều ngày, hoàng thượng không triệu kiến, vì sao hôm nay lại cố ý
triệu kiến mình? Bỗng nhiên chiếu cố mình như vậy? Chẳng lẽ là Đỗ Minh
Nguyệt... Lâm San giật mình một cái, không khỏi khẩn trương.
Đến
ngự thư phòng, hoàng đế đã ngồi ở đó, tay cầm sổ, vừa nói vừa cười với tể tướng
Tống Hiền, tựa hồ vẫn chưa hề tổn thương vì tính mạng chỉ đáng giá hai mươi
lượng bạc.
Lâm
San vừa thấy Tống Hiền ở đó, tâm trạng nhẹ hơn nhiều, tiến đến bái kiến hoàng thượng,
bộ dạng phục tùng, hệt như một chàng rể biết nghe lời.
Hoàng
đế thấy nàng đến, cũng rất cao hứng, vẻ mặt ôn hòa cho nàng an tọa, ra dáng
nhạc phụ hiền lành, cười nói với Tống Hiền: "Ngươi nhìn xem, đứa nhỏ này thật
câu nệ, đến giờ còn gọi trẫm là hoàng thượng."
Tống
Hiền hơi chột dạ cười, quay qua bảo Lâm San: "Lạc nhi, nên gọi là phụ
hoàng."
Lâm
San lau mồ hôi, nhanh miệng kêu một tiếng "Phụ hoàng".
"Đừng
khẩn trương, đừng khẩn trương, hôm nay trẫm tìm ngươi chính là tâm sự việc nhà
mà thôi, khó có dịp Tống thừa tướng cũng ở đây, phụ tử hai người lâu rồi không
gặp nhau, sum họp thế này là tốt."
Quả
nhiên không có đại sự, Lâm San nhẹ nhàng: "Nhi thần tạ phụ hoàng quan
tâm."
"Lạc
nhi với trẫm là người một nhà, hiện tại cũng không phải thiết triều, không cần quy
củ như vậy. Lạc nhi, ngươi thành thân cùng Minh Nguyệt gần một tháng rồi? Phụ
hoàng cũng chưa quan tâm các ngươi, Minh Nguyệt từ nhỏ tính cách kiêu căng, sợ
là ngươi chịu nhiều ủy khuất."
"Hồi
bẩm phụ hoàng, nhi thần cùng công chúa tốt lắm." Lâm San nói dối không nháy
mắt.
"Vậy
là tốt rồi, lại nói tiếp nữ nhi này của trẫm tất cả đều tốt, chính là từ nhỏ bị
làm hư, trẫm thật sợ nàng tính tình nháo loạn, không có việc gì là tốt rồi,
không có việc gì là tốt rồi, như vậy xem ra không lâu sau trẫm là có thể ôm cháu
ngoại, Tống ái khanh, đến lúc đó ngươi có thể ôm cháu nội!"
Hoàng
đế vẻ mặt vui mừng, Tống Hiền ở đằng kia căng thẳng đổ mồ hôi lạnh, run run gật
đầu: "Khuyển nhi được hoàng thượng và công chúa ưu ái, hổ thẹn, hổ
thẹn..."
Cứ như
vậy, một phòng ba người, một người nói về triển vọng tương lai tốt đẹp, hai người
khác chột dạ phụ họa, hàn huyên cả canh giờ, ngay khi Lâm San sắp ngủ gục,
chính sự rốt cục đã đến.
"Lạc
nhi, nghịch thần Ngô Lương Chi kia, ngươi nói nên xử trí như thế nào?"
Hoàng đế nói một câu làm Lâm San đang mơ hồ bừng tỉnh, ý thức được hoàng đế
đang hỏi mình.
Hoàng
thượng sở dĩ hỏi Ngô Lương Chi, đương nhiên là vì hắn bị liên lụy chuyện của Ngô
Trí Thượng, không chỉ như thế, Ngô Trí Thượng lần này là chủ mưu ám sát còn
liên lụy đến Dong phi và đứa con sáu tuổi, tuyệt đối là tội liên đới. Dong phi
bởi vậy bị biếm lãnh cung, đứa con kia cũng bị cho một phi tử khác làm con thừa
tự, những người bị liên lụy còn có các thân thích khác của Dong phi, tóm lại
tuy Ngô Trí Thượng không thành công nhưng tuyệt đối đã đạt được mục đích gián
tiếp, địa vị về sau của bọn họ không còn phân cao thấp nữa vì Ngô gia đã hoàn
toàn suy sụp.
Dù Lâm
San có lúc không dùng đầu óc nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, hoàng đế vừa rồi đề
cập đến sự tình Ngô gia với bọn họ, lại quyết đoán biếm lãnh cung Dong phi, làm
sao có thể không xử trí Ngô Lương Chi? Chỉ sợ hoàng đế lần này mượn cơ hội diệt
trừ một ít người mà thôi, tự nhiên hỏi mình chắc sẽ không vì ý định cá nhân.
Lâm
San nghĩ nghĩ: "Nhi thần ở trong cung đã lâu, đối với chuyện này hiểu biết
không nhiều lắm, không dám kết luận."
"Không
sao, trẫm chính là muốn nghe ý kiến của ngươi, lớn mật chút, trẫm không trách
ngươi."
Lâm
San đang chờ đúng là những lời này, nếu nói không định tội, như vậy tùy ý, chuyện
liên lụy cửu tộc tàn nhẫn nàng tự nhiên là sẽ không nói, nghĩ tới nghĩ lui,
giống như xét xử việc nhà có vẻ ý tứ hơn.
"Nhi
thần nghĩ Ngô Lương Chi vẫn chưa trực tiếp tham dự việc này, mặc dù đã biết
chuyện mưu phản nhưng là tội không đáng chết. Chẳng qua trước khi nhi thần vào
cung nghe nói Ngô Lương Chi ỷ thế hiếp người, ăn hối lộ, làm việc trái luật,
thật sự quá kiêu ngạo, không trừng trị không thể trấn an dân chúng. Theo ý thần,
có nên làm hắn chịu khổ bị người ức hiếp không?"
"A?"
Lâm San đề nghị hiển nhiên làm hoàng đế hứng thú, "Lạc nhi có ý tưởng gì
mau nói ta nghe."
"Thần
nghĩ nên tịch thu gia tài, giải tán gia đinh, phủ đệ, thu hồi ruộng tốt, đem
tài vật tịch thu cấp cho dân chúng bị hắn ức hiếp đồng thời bắt hắn làm hành
khất cả đời, chịu mọi khó khăn dân gian để hiểu rõ thống khổ bị người ức hiếp
phỉ nhổ, lại có thể xoa dịu phẫn nộ của dân chúng."
Vừa dứt
lời, không chỉ hoàng đế ngây người, ngay cả Tống Hiền tự cho mình thực hiểu
biết nữ nhi đều kinh ngạc không thôi. Khi nào thì nữ nhi có tư tưởng như vậy?
Duy chỉ
mỗi Lâm San âm thầm biết mình may mắn, may mắn mình đã xem qua Châu Tinh Trì
diễn ‘Tô Khất Nhi’, bằng không nàng làm sao nghĩ ra. Cho nên mới nói, không tri
thức sẽ biết thưởng thức, không thưởng thức cũng phải xem tivi.
Đề
nghị của Lâm San được hoàng đế chấp thuận, cùng lúc ban bố thánh chỉ, chiếu cáo
thiên hạ, tịch thu gia tài của tham quan Ngô Lương Chi, tiếp tế cùng khổ, phạt
hắn làm hành khất cả đời, không thể kháng chỉ.
Này
chiếu thư vừa ra, toàn thành trầm trồ khen ngợi, dân chúng từng bị Ngô Lương Chi
ức hiếp một đám tung hô thánh thượng anh minh, đủ loại cảm kích.
Ngày
thứ ba sau khi chiếu thư kia ban bố, một thánh chỉ khác lại hạ phong phò mã
Tống Lạc là khâm sai đại thần cùng thái tử phụ trách việc xét nhà.
Nhận
được thánh chỉ kia, Lâm San chấn kinh trong nháy mắt rồi sau đó bừng tỉnh,
thiếu chút nữa hét lên: Ta đi xét nhà! Công việc béo bở!!!
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét