Việc xét
nhà vẫn còn tiếp tục, sổ sách không ngừng đưa tới trước mặt Đỗ Hạo, cứ mỗi một
quyển trình lên thì sự tức giận của hắn liền tăng thêm một phần.
Đây là
chuyện gì? Dù Ngô phủ vàng ngọc huy hoàng nhưng cũng là cái xác không, nhiều
người kiểm kê lâu như vậy, trừ mấy thứ trang sức và một ít châu báu trong phòng
nữ nhân, cơ hồ không có gì đáng giá.
Ngô
Lương Chi có tiếng tham quan, tiền đâu hết rồi?
"Cố
Tả, ngươi thấy thế nào?" Đỗ Hạo hỏi.
Người gọi
là Cố Tả vốn là thân tín bên người Đỗ Hạo. Người này mặt mũi thanh tú, dáng vẻ
thư sinh, đi theo Đỗ Hạo đã nhiều năm. "Theo ý kiến của thuộc hạ, Ngô
Lương Chi ăn hối lộ nhiều năm mà không bị tìm ra nhược điểm, thực không chỉ là
kẻ đầu đường xó chợ đơn giản, hơn phân nửa là lão hồ li che giấu tài vật hết
rồi."
Đỗ Hạo
gật đầu: "Quả nhiên ngươi nghĩ giống bổn vương, xem ra chúng ta phải vào thiên
lao tra hỏi lão hồ li kia!" Hắn nói xong, thong thả bước đến cửa sổ, ánh
mắt rơi xuống một thân cây trong viện, một thân ảnh nho nhỏ không biết đang
ngồi làm gì.
Đỗ Hạo
nheo mắt, nhớ tới vừa rồi gặp Tống Lạc ở cửa, đổi đề tài nói: "Cố Tả,
ngươi thấy Tống Lạc kia thế nào?"
"Thứ
thuộc hạ nói thẳng, người này tựa hồ cũng không hẳn là thiếu niên tài tuấn như
đồn đãi, xem tác phong làm việc giống như dân đầu đường xó chợ, tham tài háo
sắc, cà lơ phất phơ, không giống được giáo dưỡng."
"Ngươi
thấy vậy sao?" Trong mắt Đỗ Hạo bỗng hiện lên mấy tia sâu xa, "Vậy
ngươi cũng biết, Tống Lạc vừa rồi thả hết người nhà họ Ngô, nghe nói còn cho
mỗi người một lượng bạc."
"A?"
Cố Tả ngẩn ra, hoàn toàn không đoán được người giống như vô lại kia có thể làm
ra chuyện này.
"Ta
thấy Tống Lạc không đơn giản như vậy." Đỗ Hạo lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên
nảy sinh hứng thú với muội phu của hắn.
"Đi,
Cố Tả, chúng ta đi xuống gặp hắn."
***
Lúc
này, Lâm San vẫn không hề hay biết, vẫn tiếp tục bóc vỏ cây trong sân.
Trong
lòng nàng thật rối rắm, vừa không bỏ được kim như ý trong phòng vừa lo Đỗ Hạo có
gương mặt giống Liên Phong sẽ kiếm mình làm phiền.
Lâm
San a Lâm San, ngươi thực không nên thấy tiền sáng mắt! Dùng đầu ngẫm lại, Liên
Phong sao có thể tới đây? Cho dù đến, hắn cũng sẽ không bỏ mặt nạ xuống! Nói
vậy ngày đó người mình gặp ở ngự hoa viên nhất định là thái tử. Mình sao có thể
ngu ngốc vậy, đã gặp qua một lần nhưng lại không đoán được hắn với Liên Phong
là hai người khác nhau! Xong rồi, trước mặt thái tử đòi chia chác kim như ý kia
5:5, sớm biết như vậy, đưa hết cho hắn...
Lâm
San càng nghĩ càng hối hận, trút hết giận lên thân cây, vừa ngồi xổm dùng móng
tay ra sức cào cấu vừa mắng: "Thái tử gì chứ, vào cũng không xưng tên trước,
không lễ phép chút nào, hại ta quỳ lâu như vậy... Ta cào chết ngươi, ta cào
chết ngươi!" Đống vỏ cây đáng thương bị bóc bị cào đầy bên chân.
Giờ
khắc này, Đỗ Hạo với Cố Tả đứng sau Lâm San, biểu tình trên mặt không ổn lắm,
đặc biệt là Đỗ Hạo, khóe miệng co giật.
"Tống..."
Cố Tả tiến lên.
Đỗ Hạo
ngăn hắn lại, ra dấu bảo hắn đừng lên tiếng, tiến mấy bước về phía Lâm San đang
vô cùng bức xúc.
Càng đến
gần càng nghe rõ tiếng mắng chửi: "Ngươi đừng tưởng ngươi là thái tử thì
lợi hại, ngươi là người cũng không phải quỷ, làm sao không rên tiếng nào đã
xuất hiện sau người khác? Đưa ta kim như ý, đưa ta kim như ý... Ta cào chết ngươi! Ta cào chết
ngươi!" Vỏ cây lại bị tróc ra một mảng lớn làm lộ ra một mảnh vải trắng.
A? Đây là cái gì! Lâm San không nghĩ nhiều, móng tay túm lấy
mảnh vải, dùng sức kéo ra ngoài, mới dùng một chút lực toàn bộ đều bung ra! Thì
ra là một bao bố bình thường, bên trong dường như gì rất nặng...
Đây là? Không đợi Lâm San phản ứng, một bàn tay đã tiến
tới, không chút khách khí cầm lấy bao bố trong tay nàng.
Lâm San nhất thời ngây ngẩn, nhìn người trước mặt, trong
đầu nhất thời oanh một tiếng, lúc này không phản ứng chậm như vừa rồi, trực
tiếp tạ tội: "Điện hạ, thần biết sai rồi, điện hạ, thần biết sai
rồi!"
Đỗ Hạo không để ý Lâm San, vẫy vẫy tay bảo Cố Tả tiến lại.
"Ngươi xem, đây là cái gì?"
Cố Tả tiến lên vừa thấy trong bao bố trắng chứa một xấp thật
dày, ước chừng tất cả phải hơn hai trăm ngân phiếu, cả đống này ít nhất cũng hơn
vạn lượng.
"Người đâu tới đây!" Đỗ Hạo hạ lệnh, "Chặt
tất cả cây ở đây cho ta, ta muốn xem họ Ngô này tột cùng có thể tàng trữ được bao
nhiêu!"
***
Chuyện xét Ngô phủ rốt cục đã xong, sau khi tra xét hết
mấy cây trong viện, ước chừng thu được ba trăm vạn lượng, tương đương tiền sung
vào quốc khố một năm.
Tin này vừa lan ra, Ngô Lương Chi ở trong tù không muốn
làm khất cái cũng không được.
Người làm hắn khổ sở như vậy chính là Lâm San - người có
công phát hiện ngân phiếu. Ta nói, hay cho ngươi Đỗ Hạo! Đại hỗn đản! Chưa tính
ngươi lấy kim như ý của ta, còn lấy ngân phiếu của ta, ngân phiếu kia là ta
phát hiện trước! Cho dù ngươi không chịu cho ta, tốt xấu cũng chia cho ta một
ít xem như phí dịch vụ!
Ngươi nghĩ bóc vỏ cây không vất vả sao! Bóc vỏ cây thực
vất vả! /(ㄒoㄒ)/
Việc xét nhà Ngô Lương chấm dứt, hoàng đế mừng rỡ cười híp
mắt, phải biết rằng bỗng dưng quốc khố có thể tăng thêm ba trăm vạn lượng, tiền
phương vừa đánh giặc xong, không thể nói không thiếu tiền, chẳng qua vì ổn định
dân tâm không tuyên cáo mà thôi, nay tịch thu được ba trăm vạn lượng này, quả
thực chính là nắng hạn gặp mưa rào, hắn có thể không cao hứng sao?
Hoàng thượng hưng phấn quyết định ngợi khen công thần,
trừ Đỗ Hạo còn có phò mã Tống Lạc, tất cả đều được phong thưởng.
Thánh ý ban ra khiến Lâm San buồn bực mấy ngày rút cục có
chút hi vọng, nghĩ đến công mình bóc cây coi như được hồi báo, không ngờ hoàng
đế ban cho mình một chức quan nhị phẩm, điều đến Ngự Sử Viện, chuyên giám sát,
kể từ đó, Lâm San không có gì ưu việt còn phải làm quan, nàng suýt nữa ôm thánh
chỉ khóc lớn.
Ta nói hoàng thượng, ngươi làm vậy rất không phúc hậu!
"Tiểu Lục, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, thái tử được
thưởng gì?"
"Không cần hỏi thăm phò mã gia, trong cung đều tỏ
tường, nghe nói hoàng thượng ban thưởng ngàn lượng bạc trắng, mười thất lương
câu, một xe tơ lụa, một đôi hoàng kim bảo thạch kim hoa như ý, nghe nói đều là lấy
được từ Ngô phủ."
Cái gì?! Nghe đến như ý, Lâm San hoàn toàn nổi giận, vỗ
bàn mạnh: "Tiểu Lục, ta quyết định!"
"Phò mã, ngài quyết định làm gì?"
"Ta muốn báo thù!"
Tiểu Lục: "... Người tính báo thù như thế nào?"
"Ta... Ta... Đi tìm Liên Phong!" Lâm San đứng
lên, ngươi lấy kim như ý, ta sẽ mắng ngươi! Ta còn chưa hỏi tại sao hai ngươi
giống nhau như đúc! Cho dù không chắc, ta đá một cú vào khuôn mặt giống như in
kia cho hả giận cũng tốt!
Cứ như vậy, Lâm San đi tìm Liên Phong "báo thù".
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét