Từ sau trận đấu tìm bảo vật, danh vọng của Lâm San trong
cung không gì sánh nổi, chỗ nào cũng có đại quan quý nhân tiến đến nịnh bợ
nàng, cuối cùng cũng an ủi tâm tư bị khối thiên thạch tàn phá được một chút.
"Phò mã, vài ngày trước Lưu quốc cữu đưa phật bằng ngọc
phỉ thúy tới còn có Lục hoàng tử sai người đưa Kim Phật Thủ, tổng cộng bán
được một ngàn lượng bạc, đây là ngân phiếu, ngài xem đi." Tiểu Lục đem một
xấp ngân phiếu đưa tới trước mặt Lâm San.
Lâm San tiếp nhận, hai mắt sáng lên, xem vài lần rồi mới
đem ngân phiếu cất vào hộp gấm riêng của nàng.
Tiểu Lục một bên nhìn, nhịn không được nói: "Phò mã
gia, ngài đừng trách nô tỳ lắm miệng, trong cung không lo ăn không lo mặc, ngài
muốn nhiều bạc như vậy để làm gì?"
"Ngươi không hiểu." Lâm San đem giấu hộp gấm,
thấp giọng: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thực sẽ ở trong cung này làm nam
nhân cả đời sao? Có một số việc sớm muộn sẽ bị vạch trần, còn không bằng tìm
đường lui trước cho mình."
"Ý ngài nói, ngài muốn xuất cung?" Tiểu Lục
ngạc nhiên nhìn Lâm San.
"Hư! Nhỏ giọng một chút, sợ người khác không biết
sao?" Lâm San vội vàng che miệng nàng, nói nhỏ bên tai, "Ta hỏi
ngươi, ngươi có nghĩ nếu một ngày thân phận của ta bị vạch trần, chúng ta làm
sao bây giờ?"
"Này..." Tiểu Lục nhất thời nghẹn lời, lắc đầu.
Lâm San hạ thấp giọng hơn chút nữa: "Nói cho ngươi
biết, mấy ngày nay ta luôn nghĩ về vấn đề này, nếu có một ngày thân phận ta bị phát
hiện, không chỉ có ta với ngươi mà còn sẽ liên lụy đến cha mẹ cùng đại ca, thậm
chí toàn bộ già trẻ Tống phủ đều tai ương. Nếu mỗi ngày đều lo lắng đề phòng
ngồi chờ chết như vậy, còn không bằng tìm cơ hội xuất cung, khiến bọn họ nghĩ
ta đã chết cũng tốt, điên cũng thế, chính là đừng khiến bọn họ sẽ tìm ta. Nếu
thực sự có một ngày như vậy, ngươi nói tiền có quan trọng không?"
Tiểu Lục từ không hiểu gật gật đầu: "Là rất quan
trọng."
"Dù sao về sau ta ở trong cung thu được cái gì đáng
giá, ngươi giúp ta đi bán, chúng ta trữ nhiều tiền một chút, ra ngoài mở Ỷ Hồng
Lâu làm ăn!"
Tiểu Lục đổ mồ hôi lạnh: "Phò mã, thì ra ngài vì
theo đuổi chuyện đó mà..."
Lâm San liếc mắt một cái: "Cái này gọi là theo đuổi một
chút sao? Ta còn tính làm chủ thanh lâu!"
Hai người hết thảy nói xong, thình lình cửa phòng bị mở
ra, Đỗ Minh Nguyệt hấp tấp tiến vào, nhìn thấy Lâm San cùng Tiểu Lục kề sát
nhau nói chuyện, cơn tức lập tức dâng lên.
"Các ngươi đang làm gì?"
"Nói chuyện." Lâm San vẻ mặt thản nhiên.
"Hừ! Cô nam quả nữ chung đụng còn gần gũi như vậy,
các ngươi xem hoàng cung là chỗ nào? Người đâu, đem nô tỳ không biết liêm sỉ
này ra ngoài đánh hai mươi roi."
"Dạ!" Hai thái giám sau Đỗ Minh Nguyệt lĩnh
mệnh, định lên bắt người.
Lâm San vừa thấy không ổn, vội vàng động thân chắn trước
mặt Tiểu Lục: "Dừng tay hết cho ta! Các ngươi làm gì? Còn để Phò mã ta vào
mắt?"
Từ hồi nào đến giờ chưa từng thấy qua ánh mắt Phò mã sắc
bén như vậy, hai tiểu thái giám ngây ngẩn cả người, nhìn Lâm San lại nhìn Đỗ
Minh Nguyệt, cân nhắc xem đến tột cùng nên nghe theo chủ tử nào.
Bên này, thấy Lâm San vì nô tỳ động thân ra mặt, Đỗ Minh
Nguyệt tức giận, tính công chúa nổi lên, chỉ vào Tiểu Lục: "Nô tài lớn
mật, ngay cả lời bản cung các ngươi cũng không nghe? Ta nói lôi ra ngoài liền lôi
ra, ai dám kháng mệnh, sẽ bị phạt cùng tiểu tiện nhân kia."
Những lời này vừa dứt hai tiểu thái giám bị dọa vội vàng
vòng qua Lâm San bắt Tiểu Lục.
Tiểu Lục bị dọa trốn dưới bàn, miệng ồn ào: "Phò mã
gia, cứu mạng! Cứu mạng!"
Lâm San vừa thấy tình thế không xong, chính mình còn
không đủ khí lực đối kháng cùng Đỗ Minh Nguyệt, cắn răng đẩy hai thái giám ra,
bản thân cũng chui vào dưới bàn.
"Tiểu Lục là người của ta, có bản lĩnh ngươi đánh
luôn hai chúng ta đi?" Nếu đánh không lại, vậy đành xấu mặt, Lâm San ở
dưới bàn nhe răng với Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nóng nảy.
"Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi gian phu dâm phụ!
Người đâu tới, lôi người ra ngoài cho bản cung, lôi không được các ngươi cũng
không yên!"
Một câu này của nàng làm đám người rúng động, nháy mắt
một đống thị nữ thái giám chạy đến chui xuống bàn, nhất thời cái bàn tròn như
sóng triều trồi lên hạ xuống, có người la lên: "Ai u, giày của ta, giày của
ta...", "Chán ghét, ai đang sờ ta?", "Này, đừng kéo quần ta!"
...
Đỗ Minh Nguyệt thấy không bắt được người, xắn tay áo lên
chui vào.
Nhất thời khó mà hình dung được một trường hợp hi hữu như
vậy, thế nên khi Cố Tả luôn điềm tĩnh phụng mệnh thái tử tiến đến, khóe miệng lại
run rẩy lần nữa.
"Khụ khụ..." Hắn khụ một tiếng.
Không có người để ý đến hắn.
"Khụ khụ khụ..."
Vẫn không có người để ý đến hắn.
"Khụ khụ khụ khụ..." Đáng thương cho Cố Tả, khụ
đến hư phổi vẫn không ai phát hiện sự tồn tại của hắn.
Rốt cục, Cố Tả nhịn không được, rống lên một tiếng:
"Phò mã có ở đây không?!"
Dù sao cũng là công phu luyện nhiều năm, một tiếng kêu
khí thế ngất trời này vừa hay làm cái bàn vừa rồi còn lay động lập tức yên lặng,
mười mấy người bát nháo dưới bàn mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Tả, ánh mắt
tương giao, không nói gì.
Một khắc kia, mặc dù Cố Tả trên sa trường xem nhẹ sinh
tử, biểu tình cứng ngắc, khóe miệng trễ xuống.
Từ trong đám người, Lâm San vỗ vỗ quần áo đứng lên, đỉnh đầu
bị làm rối như râu bắp, nói: "Ta có! Cố đại nhân đại giá quang lâm, không
biết tìm tại hạ có chuyện gì?"
Thật vất vả mới khôi phục như thường, Cố Tả lúc này mới
nói: "Thuộc hạ phụng mệnh thái tử thỉnh Phò mã đến Đông cung, tạ ơn cứu
mạng ngày đó, Phò mã, thỉnh!"
Đỗ Hạo? Lâm San lập tức liền cảnh giác. Vị nhân huynh này
sẽ không phiền toái hại mình chứ? Ngay cả muội phu của mình cũng dám tơ tưởng,
quả thực chính là cầm thú! Cầm thú a!
Liền ở phía sau, Đỗ Minh Nguyệt cũng nghiêng ngả lảo đảo
đứng lên, hét lên: "Ta cũng đi!"
"Ngươi đi làm gì?" Một người đã rất khó đối
phó, ngươi còn mang đến cho ta một đôi! Lâm San muốn khóc.
"Ta là công chúa, dựa vào cái gì không thể đi? Ta
muốn đi!" Đỗ Minh Nguyệt hai tay chống nạnh, một chút cũng không chịu thỏa
hiệp.
Lâm San không nói gì, nhìn Đỗ Minh Nguyệt lại nhìn một
đám người bắt Tiểu Lục ở dưới bàn, khẽ cắn môi: "Mang ngươi thì mang ngươi
đi, bất quá ngươi phải đáp ứng thả Tiểu Lục!"
Đỗ Minh Nguyệt kỳ thật cũng không thật sự muốn đánh nhau
Tiểu Lục, dù sao nha đầu kia là người của Tống Lạc, vạn nhất xử lý không tốt khiến
Tống Lạc giận, đối với mình mà nói cũng không có gì hay. Lúc này Tống Lạc chủ động
hạ mình, nàng nào không nói đến đạo lý?
"Hừ, hôm nay tạm thời không so đo với tiểu tiện nhân
ngươi, còn không mau cút cho ta! Còn có, các ngươi, hết thảy đều cút cho
ta!"
Phần phật một tiếng, trong phòng chỉ còn lại ba người,
trong đó một người biểu tình cứng ngắc, sống không bằng chết. Tự khắc chế mình
trong tích tắc, Cố Tả thủ thế nói: "Công chúa, Phò mã, thỉnh!"
***
Khi Lâm San cùng Đỗ Minh Nguyệt tới đông cung, Đỗ Hạo đã
sai người dọn xong yến hội. Đều nói thái tử hô hào tiết kiệm, đông cung hạn chế
hoạt động giải trí, không nghĩ tối nay cảnh ca múa mừng thái bình ngợp trong
vàng son, trong điện đã thấy một đám vũ nữ quần áo hở hang, hết sức xinh đẹp.
Không chỉ như thế, Đỗ Hạo một thân Long Văn cẩm bào huyền
y thêu vàng, tóc dài không buộc hết, vài sợi rũ xuống, làm đường cong rõ ràng,
khí thế vài phần nhu hòa, con ngươi đen lưu chuyển, quang hoa bốn phía, Lâm San
gặp Đỗ Hạo không ít lần nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của hắn, nhất
thời không đoán không ra tâm tư của thái tử.
Lúc này, một nữ tử trán điểm ấn Nga Mi từ trong điện đi
ra, cúi mình trước Đỗ Hạo.
Đỗ Hạo khoác tay, ý bảo nàng đi qua. Nàng kia mục đích đã
đạt được liền cúi đầu đến bên người Đỗ Hạo, thay hắn rót đầy rượu, đưa đến
trước mặt, nhất cử nhất động đều là tư thái hết sức kiều mỵ xấu hổ của nữ tử, một
cái nhăn mày cười đều khiến đám vũ nữ kia ảm đạm thất sắc.
Lâm San nhất thời có chút ngạc nhiên, Đỗ Hạo không phải GAY
sao? Sao bỗng nhiên lại hứng thú với nữ nhân? Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ
ra! Ngoài miệng nàng không nói nhưng vẫn nghi hoặc nhìn chằm chằm Đỗ Hạo, thấy
hắn tiếp nhận rượu trong tay nàng kia, hai người thâm tình nhìn nhau rồi hắn
mới chậm rãi uống cạn, sau đó nói gì với mỹ nữ, trong chốc lát mỹ nữ liền xấu
hổ đỏ mặt, còn ngã lên người Đỗ Hạo.
Thái tử rốt cuộc là thỉnh nàng đến nói lời cảm tạ hay
thỉnh nàng đến xem diễn? Lâm San có chút mê mang, chợt Đỗ Hạo bỗng nhiên ngừng
tán tỉnh nữ tử, giơ chén rượu hướng về phía nàng nói.
"Đa tạ Phò mã ngày đó cứu mạng, đến đây, bổn vương
kính ngươi một ly!"
Ngươi tốt vậy sao? Có âm mưu! Lâm San không khỏi cảnh
giác, một mặt nói: "Điện hạ khách khí, điện hạ khách khí..." Một mặt nhấp
một ngụm rượu, vẫn không uống nhiều.
Ngược lại Đỗ Hạo nhìn qua thật cao hứng, cười rồi uống
cạn, sau đó lại duỗi tay nắm nữ tử bên người, hoàn toàn có hình tượng một thái
tử phong lưu.
"Hoàng huynh của ngươi bị sao vậy? Sẽ không phải là
bị bệnh, chịu kích thích biến thái đi?" Lâm San dùng mắt hỏi Đỗ Minh
Nguyệt.
Không ngờ lại bị Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt liếc một cái:
"Ai cần ngươi lo?"
Hai người trao đổi ánh mắt như vậy, người bên ngoài nhìn qua
cứ tưởng vợ chồng tán tỉnh, trong mắt Đỗ Hạo xẹt qua một tia hờn giận,
thuận thế ôm nữ nhân vào trong lòng, tiếp tục nói: "Phò mã lần này có công
cứu bổn vương, bổn vương có chút tâm ý nho nhỏ, hy vọng Phò mã có thể nhận
lấy."
Tâm ý? Rốt cục đến trọng điểm! Lâm San bỏ qua Đỗ Minh
Nguyệt, một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào cái hòm Đỗ Hạo sai người đưa đến.
Hồng trù mở ra, hai thanh kim hoa như ý bảo thạch hiện ra
rõ ràng trước mắt, Lâm San kích động thiếu chút nữa khóc lên: "Như ý a như
ý, đánh một vòng lớn như vậy, ngươi cuối cùng lại về bên người ta!
"Không có tiền đồ!" Đỗ Minh Nguyệt ở một bên,
bĩu môi chửi nhỏ.
"Tâm ý bổn vương, Phò mã hài lòng không?"
"Hài lòng, hài lòng..." Lâm San cười tươi như hoa,
thì ra người bị rắn cắn một phát sẽ biến thái như vậy. Sớm biết thế ta đã đem
mười cân rắn bỏ vào tẩm cung của ngươi!
"Phò mã vui là tốt rồi." Đỗ Hạo vẻ mặt ôn hoà,
thật sự là một trời một vực cùng hình tượng ngày xưa của hắn "Ngọc Nhi,
nghe nói ngươi học được một điệu múa mới, sao không biểu diễn cho Phò mã với công
chúa xem thử?"
"Dạ, Ngọc Nhi xin bêu xấu." Dương Ngọc Nhi hơi
hạ thấp người, hướng Lâm San cùng Đỗ Minh Nguyệt thi lễ, theo tiếng trống nhạc nổi
lên, tay áo dài tung bay, mặt mày đưa tình, dáng người mềm mại lay động, kỹ
thuật nhảy khiêu khích, nói là biểu diễn cho Phò mã công chúa xem, không bằng
nói là dành cho một mình Đỗ Hạo xem.
***