30 thg 3, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 6

***
Trải qua một phen thương thảo, Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng đã đạt thành mặt trận thống nhất với Lâm San, ký kết năm nguyên tắc chung sống hoà bình, bao gồm: tôn trọng đầy đủ chủ quyền cùng nhân cách của nhau, không xâm phạm nhau, không can thiệp chuyện riêng tư của nhau, quyền lợi ngang hàng, chung sống hòa bình.

Đàm phán xong, Lâm San lại bổ sung một câu: "Ta còn có một yêu cầu, ta muốn đưa nha hoàn thân cận tiến cung hầu hạ bên người."

Đăng đồ tử háo sắc! Đỗ Minh Nguyệt thầm mắng một câu, gật đầu nói: "Được!"

"Còn có một yêu cầu."

Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày: "Ngươi có thể nói hết một lần được không?"

"Phần thưởng vừa rồi hoàng thượng ban cho, ta muốn một nửa!"

Minh Nguyệt khóe miệng co rút, một chút hảo cảm vừa có khi đàm phán nhất thời tiêu tan, hầu như không còn: "Không biết xấu hổ, đều cho ngươi hết!"

A?! Lâm San hai mắt xám ngắt: "Thật vậy chăng? Ngươi xác định? Không hối hận?"

Đỗ Minh Nguyệt: "..."

***

Từ sau khi Tiểu Lục bị triệu hồi về cạnh Lâm San, chủ tớ hai người cấu kết với nhau làm việc ác, pha vài tư thế xấu xa.

"Công tử, muốn ăn bánh đậu xanh sao?"

"Công tử, muốn uống trà sao?"

"Công tử, muốn nô tỳ đấm lưng cho người sao?"

"Công tử, muốn nô tỳ cùng người dạo ngự hoa viên sao?"

...

Đỗ Minh Nguyệt một bên trợn trắng mắt: "Này, ta nói, ngươi thật là đệ đệ ruột của Lâm Phong?" Sao cứ thấy như côn đồ ngoài đường phố.

"Đúng vậy, hàng thật giá thật." Lâm San thật dày mặt, ưỡn ngực nói.

Đỗ Minh Nguyệt xấu hổ, không khỏi sinh lòng hiếu kỳ: "Đại ca ngươi, sẽ không giống ngươi chứ?"

Cô gái nhỏ này, xem ra còn chưa từ bỏ ý định! Lâm San đánh hơi thấy chuyện lạ nói: "Sao có thể? Huynh ta ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, gà mái thấy có thể đẻ trứng, sao có thể so với ta?"

Đỗ Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, lộ ra biểu tình "Ngươi không nói ta cũng biết".

Lâm San lập tức hạ giọng, thần bí hề hề nói: "Chuyện đó mọi người đều biết nhưng nhiều bí mật nhỏ khác của đại ca ta, chỉ có mình ta biết..."

A?! Lúc này đến lượt Đỗ Minh Nguyệt mắt sáng rực: "Nói ra nghe thử?"

"Nói cho người biết cũng được nhưng giờ vi thần ngồi lâu thấy mệt muốn đi dạo một chút. Tiểu Lục!"

"Có!" Tiểu Lục chân chó bước lên.

"Đi, chúng ta đi dạo ngự hoa viên!"

"OK!" Tiểu nha đầu sau khi được Lâm San giáo huấn biết cả tiếng lóng! Có tương lai, có tương lai!

Còn lại Đỗ Minh Nguyệt tức giận dậm chân: "Tống Lạc! Ngươi là đồ hỗn đản, vương bát đản! Bản công chúa không đội trời chung với ngươi!"

***

Từ chỗ công chúa đến ngự hoa viên, một đường cảnh xuân vô hạn, trăm hoa đua nở.

Phò mã gia xuất hiện khiến không ít cung nữ liếc nhìn. Tuy nói Tống Lạc không đẹp bằng đại ca nhưng dù sao cũng có nét giống, môi hồng răng trắng, mặc nam trang cũng coi như kiểu đẹp trung tính.

Sở dĩ trước khi tiến cung khiến rất nhiều cô nương thất vọng hoàn toàn là vì mọi người kỳ vọng quá cao, hơn nữa lúc ấy còn bị khí chất siêu quần của Liên Phong lấn át, đương nhiên thua kém.

Nhưng lúc này lại khác, bên người Tống Lạc có Tiểu Lục đáng khinh, lập tức có khí chất, thêm vào đó cung nữ cũng không gặp nam tử nhiều, Phò mã đột nhiên xuất hiện, xem như là một Liên Phong khác trong cung nên mọi người đều dừng chân, cúi đầu cười ngượng ngùng.

Điều này làm Lâm San khá hứng chí muốn biết rốt cuộc nữ nhân cổ đại rụt rè cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào. Không ngờ nay nàng thành một "nam nhân", thấy ánh mắt háo sắc thay lễ rửa tội, cảm giác này thật khiến người ta rất xúc động.

Lâm San nhất thời lâng lâng, ta đã thành công khiến một đám nữ nhân trở nên như vậy, trở thành nam nhân vĩ đại như vậy, thật sự là chưa từng có ai, một đóa hoa cúc át hải đường!

Ngay khi nàng đang đắc chí, bỗng có tiếng ai hô: "Tam hoàng tử giá lâm!"

Trong khoảnh khắc, nhóm cung nữ vừa rồi còn yên lặng, rụt rè ở xa xa bỗng như phát điên rời khỏi chỗ nàng, cùng ào qua một nơi khác.

Sự tự tin của Lâm San vừa mới hơi nổi lên đã bị hủy hoại như vậy.

"Tiểu Lục, ta thật thất vọng..." Lâm San làm bộ thống khổ.

"Vì sao công tử thất vọng?" Tiểu Lục chớp mắt hỏi.

Lâm San vô cùng đau đớn: "Người ta sao có thể chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài? Nông cạn! Rất nông cạn!"

"Liên thị vệ tới rồi! Liên thị vệ tới rồi!" Lại có người kêu lên.

"A!" Lâm San hai mắt tỏa sáng, "Đi, Tiểu Lục, chúng ta cũng đi xem!"

Tiểu Lục bên cạnh lắc đầu: "Công tử, người như vậy rất nông cạn ..."

"Nông cạn cái đầu ngươi, ta thấy kim đao của hắn giá trị không ít đâu!"

Tiểu Lục: "..."

***

Đỗ Cảnh và Liên Phong, đối với đám người trong cung mà nói, mặc kệ là hình tượng gì vẫn đầy khí chất, hoàn toàn không phải người thường, cơ hội có thể xuất hiện đồng thời trong cung cực kỳ thấp.

Giờ phút này, kỳ tích lại xuất hiện tại ngự hoa viên, thực làm người ta kinh ngạc. Cùng lúc đó, các thiếu nữ trong cung si mê hai người bọn họ cũng hưng phấn không thôi, mặc dù tránh ở xa không dám tiến lên nhìn kỹ nhưng còn hăng say gấp trăm lần việc ngắm Lâm San vừa rồi.

Cung nữ Giáp: "Mau nhìn, mau nhìn, tam hoàng tử tươi cười thật mê người!"

Cung nữ Ất: "Ta sao vẫn thấy Liên thị vệ càng ngày càng anh tuấn?"

Cung nữ Giáp: "Tam hoàng tử phong lưu, phóng khoáng!"

Cung nữ Ất: "Liên thị vệ anh tuấn tiêu sái!"

Cung nữ Giáp: "Tam hoàng tử đẹp!"

Cung nữ Ất: "Liên thị vệ đẹp!"

...

Cung nữ Bính: "Đừng ầm ỹ, các ngươi không cảm thấy hai bọn họ rất xứng đôi sao?"

Ở một bên nghe lén, Lâm San suýt nữa ngã nhào xuống, thì ra hủ nữ không chỉ công chiếm địa cầu mà còn xuyên qua cổ kim! Tốt lắm, rất mạnh mẽ!

Cùng lúc đó, trung tâm nghị luận mọi người, Liên Phong và Đỗ Cảnh đang chìm trong một tình cảnh khác.

"Rốt cuộc điện hạ tìm thần có chuyện gì?" Liên Phong vẫn mang mặt nạ bạc, không thấy rõ mặt nhưng từ thanh âm lạnh lùng này hoàn toàn có thể đoán mặt hắn hiện tại không đổi sắc.

"Liên thị vệ đừng nóng vội, bổn hoàng tử muốn dẫn ngươi đến một nơi."

"Liên Phong thân là thống soái ngự lâm quân, phải bảo vệ hoàng cung, không thể rời cương vị, mong tam hoàng tử thứ lỗi."

"Ngươi nghiêm túc vậy làm gì? Hoàng cung nhiều người bảo vệ, thiếu một mình ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì! Theo ta ra ngoài chơi, đi!" Đỗ Cảnh nói xong tính kéo Liên Phong đi.

"Tam hoàng tử, xin buông tay." Liên Phong lạnh lùng nói, nắm chặt kim đao trong tay.

Đỗ Cảnh cũng không sợ, ngược lại bỗng cười rộ lên, áp sát vào tai Liên Phong thì thầm. Nhất thời, Liên Phong cứng lại.

"Thế nào? Còn không chịu theo ta ra ngoài?" Đỗ Cảnh nhíu mày cười.

Liên Phong không nói gì, hai người cứ đứng đó, cùng lúc bọn cung nữ âm thầm nhìn trộm hai người, đã liên tục thét gào vì tư thế hơi ái muội vừa rồi.

Cung nữ Giáp: "A! Không thể nào, Tam hoàng tử với Liên thị vệ đoạn tụ chi phích!"

Cung nữ Ất: "Vì sao? Vì sao là hai người bọn hắn! Tim ta đều tan nát!"

Cung nữ Bính hai mắt sáng lên: "Rất xứng, rất xứng, rất xứng, rất xứng..."

Lâm San ở một bên, mồ hôi như mưa.

Các cung nữ la hét chói tai khiến Đỗ Cảnh chú ý, hắn đưa mắt lại mỉm cười, nhất thời tạo nên một phen nghiêng ngả. Trong đám người đã ngã xuống, rõ ràng chỉ còn một người không nhúc nhích, nhìn chằm chằm kim đao trong tay Liên Phong, hai mắt sáng ngời.

"Tống hiền đệ! Lại đây! Người đến đây!"

Một câu của Đỗ Cảnh biến mơ ước về kim đao của Lâm San thành sự thật, lúc này mới sực tỉnh —— mình đã bại lộ!
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 5

***
Lúc Lâm San tỉnh lại, đã thấy mình ở trong tẩm cung công chúa, Đỗ Minh Nguyệt đứng bên cạnh, hùng hổ nhìn nàng.

"Ta không phải đã bảo ngươi cút đi? Sao ngươi có thể ở trong phòng ta?"

Lâm San vừa tỉnh rượu, đau đầu vô cùng, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra tối hôm qua mình ăn đến mắc nghẹn, sau đó uống rượu của soái ca, sau đó thì không nhớ được gì...

Nàng lắc đầu: "Khởi bẩm công chúa, ta cũng không biết."

Đỗ Minh Nguyệt tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Phòng công chúa là nơi một người nam nhân như ngươi tùy tiện ra vào sao? Cút ra ngoài cho ta!"

Lâm San còn chưa tỉnh, gật gật đầu, lắc lư đứng lên, chuẩn bị chạy lấy người.

Lập tức bên ngoài bỗng có người lớn tiếng thông báo: "Hoàng thượng ở ngự thư phòng, triệu công chúa và Phò mã gia qua!"

Nhắc tới hoàng thượng, hai người đều ngây ngẩn, thoáng nhìn qua đối phương, Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu khẩn trương.

"Này, cứ nói là tốt lắm, lát nữa trước mặt phụ hoàng, không được đề cập chuyện tối qua!" Nàng kỳ thật chỉ ra vẻ ta đây trước mặt Lâm San, đến lúc gặp hoàng đế phụ thân, cùng lắm là làm nũng, chuyện lớn vẫn không dám cãi lời.

Ngươi không nói ta cũng biết, đâu cần làm người ta choáng váng? Lâm San oán thầm đồng thời cũng phát hiện một vấn đề. Công chúa này ác liệt với mình nhưng sao lại khẩn trương khi diện kiến hoàng đế phụ thân chứ? Xem ra hoàng đế cũng không phải cưng chìu nữ nhi bảo bối như truyền thuyết.

Biết nhược điểm của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm San trong lòng đã có chủ ý.

Sau đó có cung nữ tiến vào thay thay quần áo cho bọn họ rồi thông báo thái giám đưa hai người đi về hướng ngự thư phòng. Dọc đường gặp được rất nhiều người trong cung hành lễ chúc mừng.

"Công chúa sớm! Phò mã sớm!"

Lâm San vẫn là lần đầu được đãi ngộ lễ nghi như thế, nhất thời có cảm giác lãnh đạo: "Ai, sớm sớm! Ai, ngươi sớm, ngươi sớm! Mọi người sớm!"

Một đám tiểu cung nữ nhịn không được, cúi đầu nghẹn cười vì bộ dáng nửa mê nửa tỉnh còn không ngừng chào hỏi của nàng. Kết quả bị Đỗ Minh Nguyệt đi trước trừng mắt.

"Nô tài lớn mật, quản sự không bảo các ngươi làm gì sao? Cẩn thận ta phạt các ngươi đi phòng tạp dịch! Còn không mau cút cho ta!"

Mấy tiểu cung nữ lập tức đào tẩu.

Lâm San một bên thấy vậy lắc đầu, ta nói công chúa, lấy đức thu phục người, lấy đức thu phục người! Kết quả Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, cũng trừng mắt nhìn hắn: "Ta nói Tống Lạc ngươi đừng tưởng ngươi là phu quân phụ hoàng tứ hôn cho ta là có thể muốn làm gì thì làm! Ta biết ngươi bất mãn với ta nhưng nếu ngươi dám mượn cơ hội trả thù, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Ta nào dám bất mãn với ngươi? Ta ước gì ngươi cả đời đều không gặp ta! Lâm San cười thầm, tiếp tục khúm núm cúi đầu.

"Cũng không khác biệt lắm!" Đỗ Minh Nguyệt hừ một tiếng, đi trước như loan phượng, kiêu ngạo biết bao!

Cẩn thận ngã chết ngươi! Lâm San ở phía sau nhỏ giọng nói.

Kết quả ——

"A!" Đỗ Minh Nguyệt thật sự bị ngã.

Ta lải nhải gì đây! Nói vậy cũng trúng? Lâm San sửng sốt, nhịn không được, bắt đầu ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Hai tiểu thái giám dẫn đường cho hắn không biết làm sao, vẻ mặt hoảng sợ.

"Tống Lạc, ngươi ——" Đỗ Minh Nguyệt tự biết mất mặt, ba chân bốn cẳng đứng lên, vẻ mặt sớm đỏ bừng, "Ngươi... Ngươi hỗn đản!" Nàng là một công chúa, sao chịu được cười nhạo như vậy? Vừa thẹn vừa giận, hổn hển.

Hoàng đế bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau.

"Nguyệt nhi, Lạc nhi, sao lại vui vẻ như vậy?" Hoàng đế lão nhân gia thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, sống lưng thẳng tắp, thần thanh khí sảng, vững bước đi đến bên cạnh hai người bọn họ.

"Khấu kiến Hoàng thượng!" Lâm San vội vàng hành lễ như lời dặn dò của Tể tướng phu nhân.

Đỗ Minh Nguyệt không hành lễ, hổn hển giữ chặt tay phụ hoàng, nói: "Phụ hoàng! Hắn... Hắn khi dễ ta!"

Hay cho Đỗ Minh Nguyệt ngươi, ngươi dám chơi ta! Lâm San khó chịu, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hoàng đế: "Khiến phụ hoàng ngài chê cười, thần chẳng qua đùa giỡn với công chúa."

Hoàng đế sao có thể không biết tính tình nữ nhi, nhìn khuôn mặt tươi cười của con rể, lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng ra vẻ xấu hổ của nữ nhi, lập tức định rời đi.

"Được lắm, quả đúng là người trẻ tuổi! Trẫm chỉ biết ban thưởng hậu hĩnh cho chuyện tứ hôn lần này! Ban thưởng! Thuận Tử!" Hoàng thượng vung tay cho thái giám nói: "Thưởng!"

Thưởng? Nghe từ đó, hai mắt Lâm San kín đáo sáng rỡ như mắt chồn.

Ôi, xem ra làm Phò mã vẫn có lợi! Lâm San cười tủm tỉm hành lễ: "Tạ phụ hoàng ban ân."

Đỗ Minh Nguyệt ở một bên cũng chưa hết tức giận.

***

Sau khi trở về từ chỗ hoàng thượng, Đỗ Minh Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng với hành vi lúc đó của Lâm San.

"Này!"

"Này!"

"Tống Lạc!"

Lúc gọi đến tiếng thứ ba, Lâm San mới dừng bước, chậm rãi quay đầu lại: "Công chúa gọi thần có việc?"

"Ngươi ——" Đỗ Minh Nguyệt hôm nay liên tục kinh ngạc, tâm lý đã bắt đầu hơi yếu thế nhưng thân phận công chúa cao quý khiến nàng tiếp tục cậy mạnh, cắn răng tiến lên chỉ vào Lâm San nói, "Vừa rồi ngươi cố ý, cố ý làm xấu mặt ta trước mặt phụ hoàng, đúng hay không?"

Lâm San cười cười, không trả lời.

"Hay cho Tống Lạc ngươi, ngươi... Ngươi khi dễ ta!" Công chúa được nuông chiều từ bé sao có thể chịu được ủy khuất, rốt cục vận dụng tuyệt kỹ đầy nữ tính cuối cùng —— một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Đáng thương cho công chúa, nàng làm sao biết phò mã cũng là nữ? Nữ nhân biết rõ tâm tư nữ nhân, tuy Lâm San không đối phó được dạng cao tay hơn nàng nhưng tâm tư Đỗ Minh Nguyệt chỉ cần nghĩ là biết.

"Công chúa nói thần khi dễ người, có gì làm chứng?"

Đỗ Minh Nguyệt đại khái không ngờ Lâm San hỏi vậy, dừng một chút, tiện đà nhíu mũi nói: "Ngươi thế này còn nói là không khi dễ ta? Ngươi... vừa rồi rõ ràng ở trước mặt phụ hoàng... Ở trước mặt người... Khinh bạc ta!"

"Công chúa sai rồi!" Lâm San thôi tươi cười, đứng đắn nói: "Công chúa có từng nghĩ, nếu vừa rồi công chúa ở trước mặt hoàng thượng cáo trạng vi thần, long nhan giận dữ thì sẽ có hậu quả gì không?"

"Việc này..." Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn mờ mịt vì bị hỏi lại.

"Nếu công chúa trả lời không được, cho phép vi thần nói thay công chúa." Lâm San sửa sang lại quần áo nói: "Đầu tiên, long nhan giận dữ nhất định sẽ khiến vi thần không yên ổn, ta nghĩ đây là ước nguyện ban đầu của công chúa nhưng công chúa có nghĩ tới mình hay không?"

"Ta?" Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi hoặc.

Lâm San tiếp tục phân tích: "Đúng vậy, lấy thân phận trước mắt của vi thần, nói thế nào cũng là phò mã, là phu quân của công chúa, ngài cho rằng tội của phu quân thì không liên quan đến mình sao? Hoàng thượng không nói đến là đã nghĩ cho danh dự của người, đường đường công chúa một nước, thành thân mới một ngày, phò mã đã mang tội, người đoán bọn hạ nhân sẽ nghĩ về người thế nào?"

Đỗ Minh Nguyệt lập tức biến sắc.

"Công chúa không thích vi thần, vi thần cũng không thích công chúa nhưng thánh chỉ đã ban, thân cũng thành, công chúa tính sao bây giờ? Là hưu vi thần hay để vi thần hưu ngài? Công chúa là người sĩ diện, vi thần là thường dân thì không có sao? Nếu chúng ta có duyên phận thành thân, sao không ngồi xuống nói chuyện tốt đẹp với nhau?"

Một lời này của Lâm San hoàn toàn đánh trúng nhược điểm của Đỗ Minh Nguyệt.

Đúng vậy, nàng sĩ diện! Là vì sĩ diện, lúc trước mới vụng trộm đưa thư cho phụ hoàng, là vì sĩ diện, mới dằn lòng không đến nháo loạn hoàng thượng. Đối mặt với người sĩ diện như vậy, Lâm San mỗi một câu đều khiến nàng không thể không đồng ý.

Sau một lát tự hỏi, Đỗ Minh Nguyệt thỏa hiệp: "Được rồi, vậy ngươi nói bây giờ làm sao?"
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 4

***

Thái độ của Đỗ Minh Nguyệt khiến Lâm San nhất thời cảm thấy trời không tuyệt đường người. Nhưng rất nhanh, nàng không biết lăn ra đây rồi thì đêm nay ngủ ở đâu? Không thể cứ mặc hỉ bào đỏ thẫm như vậy ngồi cả đêm ở cửa. Nếu người trong cung nhìn thấy, nàng còn mặt mũi gì nữa!


Rối rắm như thế hồi lâu, Lâm San bỗng thấy đói bụng.

Đêm thành thân quá khổ cho tân lang, tân nương, tuy tân nương cả ngày không thể ăn này nọ nhưng dù sao cũng không vận động nhiều mà tân lang nàng đây lại không hay ho gì, chẳng những phải ứng phó các loại chúc tụng hoàng thân quốc thích mà khổ hơn nữa là đối mặt bàn đầy đồ ăn nhưng không có thời gian ăn.

Không phải chứ, mới đó mà bụng đã bắt đầu thầm thì. Chuyện lo lắng chỗ ngủ tạm bỏ qua, trước xử lý cái bụng đói đã.

Đúng lúc này bỗng một thái giám tuần tra đêm đi đến, Lâm San nương theo chỗ tối kéo hắn lại. Tiểu thái giám đáng thương vừa thấy một bàn tay trắng bệch dưới ánh trăng, mặc quần áo đỏ sẫm, từ trong bóng tối hướng về phía mình, sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Cứu..."

"Xuỵt!" Lâm San che miệng hắn, "Kêu la cái gì? Ta là phò mã!"

Phụt... Phò mã? Tiểu thái giám thật vất vả lấy lại tinh thần, nhờ ánh trăng phát hiện đối phương đúng là phò mã, lập tức khẩn trương hơn! Mẹ ơi! Không biết Phò mã gia không ở trong phòng êm đẹp cùng công chúa lại tự dưng chạy đến đây, còn có vẻ nhìn mình mê đắm như thế!

Xong rồi, Phò mã gia sẽ không phải là... thích loại này đi?

Tiểu thái giám căng thẳng, run run hỏi: "Phụt... Phò mã gia... Tìm... Tìm tiểu nhân... Có... Có chuyện gì sao?"

Lâm San giờ phút này sớm đổi sang khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Hồi... Hồi bẩm Phò mã gia... Tiểu... nhân tên...tên là Phúc Toàn..."

Ôi, tiểu thái giám này lá gan rất nhỏ, có thể khi dễ! Lâm San hai mắt sáng ngời, tiếp tục: " Tiểu Toàn Tử, giúp ta một việc được chứ?"

Xong rồi, tám chín phần là ý tứ kia! Tiểu Toàn Tử càng run hơn.

"Phụ... Phò mã gia... Ngài...ngài có việc...cứ việc sai bảo..."

"Ngươi cởi quần áo ra."

Quả nhiên?! Tiểu Toàn Tử nghe xong, xém nữa ngất xỉu.

"Hồi...hồi bẩm Phò mã gia...Nô... Nô tài... Mặc dù... Tuy rằng... Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng..."

"Nhưng con mẹ ngươi! Mau cởi ra!" Lâm San nổi giận, tiểu thái giám này cũng quá nhát gan, ta chỉ  muốn lấy quần áo của ngươi mặc đi kiếm ăn thôi, sao ngươi giống như gặp quỷ vậy?

Đúng là không ngờ Lâm San giận dữ dọa Tiểu Toàn Tử hai mắt đen thui, hôn mê bất tỉnh.

"Thực phiền toái!" Lâm San nhíu mày, đành tự mình động thủ, cơm no áo ấm.

***

Phúc Toàn có vẻ nhỏ con nên trang phục thái giám thật vừa vặn với người Lâm San làm tâm tình nàng không khỏi hứng khởi, thừa dịp trời tối liền chuồn ra sân.

Quá trình tìm đồ ăn thực thuận lợi, chỉ bằng thân hình hiện tại này của nàng mà đi ngự phòng nói dối công chúa đói bụng muốn ăn điểm tâm đã lập tức có thu hoạch.

Đây là trí tuệ người hiện đại!

Lâm San đắc chí ôm hộp điểm tâm to, chớp mắt tùy tiện tìm được một hòn giả sơn trong hoàng cung rộng lớn, ngồi xổm xuống bắt đầu ăn.

Ai, hương vị cổ đại gì đó không ngon, còn không bằng gói khoai tám đồng! Cũng không biết sao hoàng tử công chúa có thể nuốt trôi?

Lâm San tuy thầm oán giận nhưng bụng cũng không đòi hỏi, nuốt đại vài miếng, vốn định no bụng rồi tìm chỗ ngủ, không ngờ ăn quá nhanh nên... Nghẹn!

"Nước... Nước... Nước..." Lâm San giờ phút này nâng cổ, vô cùng bi thảm, trước đó nàng từng nghĩ mình xuyên qua thành mẹ kế, cuối cùng bị xử trảm cả nhà, chết bi tráng chứ không nghĩ kết cục thực tế là bị nghẹn chết.

Nước! Ta muốn uống nước!

Người quýnh lên liền dễ dàng làm việc mà không suy nghĩ, tuy bình thường cũng vì hơi lo lắng nên Lâm San không dùng đầu óc nhưng lần này, nàng hoàn toàn theo bản năng chạy loạn xung quanh, bỗng dưng thấy một người qua đường Giáp, không phân trần liền tiến lên, ôm lấy cánh tay đối phương.

"Nước... Ta... Muốn... Uống... Nước..." Người nào đó giương nanh múa vuốt bày ra bộ mặt sắp chết.

Đối phương tựa hồ ngẩn người, không có phản ứng.

"Nước... Nước..." Lâm San thấy mình không xong, ánh mắt loạn phiêu, bỗng nhìn đến bầu rượu trong tay đối phương, không nói hai lời, liền đoạt lấy uống.

"Khụ khụ khụ..." Sau khi ho khan kịch liệt, cục điểm tâm nghẹn trong cổ rốt cục đã trôi xuống.

Cuối cùng không nghẹn chết! Lâm San mặt đầy mồ hôi, thuận tay chụp bầu rượu trong tay đối phương: "Huynh đệ, cám ơn ngươi!"

Đối phương vẫn không có động tĩnh như trước, đứng như pho tượng.

Lâm San cũng không nghĩ nhiều, vì lúc này hơn nửa đêm, hoàng thân quốc thích khẳng định đã ngủ hết, cùng lắm là gặp đám thị vệ, phỏng chừng không có vấn đề lớn gì, liền thất vọng: "Huynh đệ, ngươi đừng trách móc, ta thấy rượu này cũng không ngon, cùng lắm thì ngày mai ta trả ngươi hai bầu! Huynh đệ, sao ngươi không nói gì? Huynh đệ..."

A? Lâm San ngây ngẩn cả người.

Ta lải nhải gì chứ! Dáng dấp người qua đường Giáp này cũng thật đẹp!

Chỉ thấy đối phương một thân thị vệ, hiên ngang lẫm liệt, mặt mày sáng lạn, mũi thẳng mi cong, khí chất mạnh mẽ, nếu không vì trang phục thị vệ, Lâm San tuyệt đối nghĩ mình không cẩn thận đụng chạm với đại nhân vật, hoàng tử linh tinh nào đó.

Hoàng cung chính là không bình thường, một thị vệ bất kì đều đẹp ba trăm sáu mươi độ, Lâm San bỗng thấy cuộc sống rất tốt đẹp.

"Huynh đệ, cao lớn như vậy đừng chỉ đưa bản mặt ra thôi! Cười một cái, cười một cái thử xem..."
Đối phương khóe miệng co rút.

"Ai u, không phải là một bầu rượu thôi sao! Ngươi cũng thật keo kiệt quá đi? A, ta đã biết, có phải thị vệ trong cung các ngươi bổng lộc không nhiều lắm? Ta nói cho ngươi biết, cấp trên chỉ biết ăn uống no đủ, đâu thèm quan tâm đầy tớ sống chết thế nào? Cũng không biết bổng lộc của ai..." Lâm San liên tục cằn nhằn.

"Thái tử." Đối phương bỗng nhiên nói.

Lâm San thiếu chút nữa nội thương, dù người này bộ dạng đẹp đẽ nhưng đã nghe nhiều chuyện tốt như vậy còn có thể để mình sống sót sao?

"A? Thái tử nhàn hạ vậy mà phải quản cả bổng lộc sao? Bất quá ta nói, tiền nhà mình rốt cuộc để người một nhà quản mới yên tâm... Ai u, đây là rượu gì? Sao ta thấy đầu choáng váng vậy? Không được, ta chịu không được ..." Vừa nói chuyện vừa bắt đầu lắc lư.

"Ngươi dìu ta với, ta đứng không nổi ... Ta..." Sao lại bất động? Lâm San cũng không câu nệ nhiều, chủ động đi lên bám vào tay đối phương. Sau đó, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất xỉu, nàng còn không quên sờ soạng hai lần.

Ai u! Cảm giác thật đã... A! Ta hôn mê!
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 3

***

Ở rể, nói trắng ra chính là ở rể, nữ cưới nam gả, tân nương chỉ cần đứng trong cung chờ thành thân, chỉ khổ cho tân lang Lâm San, hôn lễ hoàng tộc dài không thể tả, phiền toái nhất là lễ tiết còn chú trọng gấp trăm lần dân gian, Lâm San vốn là người hiện đại tiến cung bái đường thành thân, từng bước một thiếu chút nữa mệt chết.


Bất quá, thành thân cũng hoàn toàn không phải không có thu hoạch.

Nghĩ xem trong hoàng cung nhiều người vậy tất cả đều một lòng nịnh bợ hoàng đế. Nay mượn cơ hội công chúa Minh Nguyệt hoàng đế yêu thương nhất thành thân đến chúc tụng còn không đông sao? Một đám hoàng thân quốc thích vây quanh Lâm San, trái một tiếng chúc mừng, phải một tiếng chúc mừng, dâng cả đống vàng bạc châu báu khiến người ta mù mắt.

Thấy đống bảo bối này, Lâm San bỗng thấy thắt lưng không mỏi, chân không đau, chào hỏi thành kính hơn, vừa đứng kính rượu với người khác vừa cười tủm tỉm nhìn Tiểu Lục sai sử hạ nhân nhận lễ vật.

Nói đến rượu, Lâm San liền phát huy ưu điểm thông minh của người hiện đại, nàng sớm biết thành thân sẽ tránh không khỏi chuyện uống rượu mà tửu lượng của mình chỉ sợ hai ngụm sẽ lộ tẩy nên nàng đã sớm vụng trộm thông báo Tiểu Lục, đổi rượu thành nước lã. Người khác làm sao biết được nên cho rằng tửu lượng của phò mã tốt.

"Phò mã nhìn yếu ớt, không ngờ tửu lượng tốt vậy, không hổ là công tử của Tống thừa tướng!"

"Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, như ý lang quân của công chúa Minh Nguyệt thật sự là duyên giai ngẫu!"

Những lời bình luận về nàng thanh thanh lọt vào tai, Lâm San ở đàng kia nghẹn cười.

Cái gì gọi là tiến hóa? Cái gì gọi là trí tuệ? Ta con mẹ nó quả thực chính là ví dụ rõ ràng! Chỉ có đứa ngốc mới uống rượu thật!

Người vừa đắc ý dễ dàng quên, chuyện phiền toái nhất đã tới rồi, hoàng đế lão nhân gia đang tiến lại.

"Lạc nhi, cưới Minh Nguyệt rồi ngươi chính là con rể của trẫm, sau này cần phải đối đãi tốt với công chúa của trẫm."

Hoàng đế không hổ là hoàng đế, ung dung thản nhiên nói một câu, lập tức khiến Lâm San chột dạ. Ta là một nữ nhân, ngươi bảo ta đối đãi với nữ nhi của ngươi tốt thế nào đây? Giúp nàng mát xa, đấm lưng sao?

Mặc dù âm thầm oán trách, Lâm San vẫn ngoan ngoãn cúi đầu: "Nhi thần cẩn tuân thánh mệnh!"

Hoàng thượng nghe xong, lập tức tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu tán thưởng, cuối cùng còn không quên thêm một câu như vầy: "Người đâu, ban rượu thưởng!"

Rượu? Lâm San vừa nghe suýt nữa rơi lệ.

Sao không ai nói cho nàng biết còn có thưởng rượu? Rượu hoàng đế ban không thể không uống nhưng vấn đề là rượu này khác với rượu nàng sai Tiểu Lục đổi thành nước, mới uống hai ngụm đã không chịu được, nếu uống nhiều sẽ gặp chuyện không may!

Cũng may nàng còn thông minh, trước đó chuẩn bị sẵn rượu giả không say, mới uống một chút rượu ngự ban liền cố ý loạng choạng đánh rơi chén rượu đang cầm.

"Tống hiền đệ, cẩn thận!" Tam hoàng tử đỡ nàng, người đó chính là tam ca của Đỗ Minh Nguyệt—— Đỗ Cảnh, vừa mới tiến đến mời rượu.

Người này chính là mỹ nam trên bảng xếp hạng trong kinh thành. Mấy ngày nay Tiểu Lục lải nhải bên tai Lâm San không sót chữ nào, nghe nói đương kim thánh thượng đông con vô số kể, dung mạo tốt nhất, có tiền đồ nhất chính là thái tử Đỗ Hạo và tam hoàng tử Đỗ Cảnh.

Người này cùng xếp ở vị trí thứ ba trên bảng mỹ nam với Tống Lâm Phong nhưng tướng mạo tính cách lại hoàn toàn tương phản.

Đại ca của Tống Lạc có tiếng ôn nhuận như ngọc, cô nương mê hắn ở khắp các ngõ ngách cho đến tận kinh thành nhưng hắn chỉ yêu mỗi nữ nhi của tướng quân, tình thâm nghĩa trọng, xem ái thê như mạng, không biết làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Mà Đỗ Cảnh này, ứng với tên hắn —— không sai lệch chút nào. Nghe nói chuyện tình ái của hắn thậm chí còn ngược dòng đến công chúa Phiên bang, lừa gạt không biết bao nhiêu cảm tình thiếu nữ mà hắn chỉ phẩy tay mà đi, đến nay ngay cả thiếp thân cũng chưa cưới.

Lúc nghe Tiểu Lục nhắc đến Đỗ Cảnh, trong lòng Lâm San liền có định kiến với người này! Nay vừa thấy, quả nhiên! Nhìn khuôn mặt, ánh mắt đào hoa, môi mỏng vô tình, chân mày một mảnh, nữ nhân đi với hắn nhất định không có kết cục tốt.

Lâm San thầm run, cười mỉa nói: "Tiểu đệ không thắng được sức rượu, tam hoàng tử thứ lỗi."

"Phải không?" Đỗ Cảnh nhíu mày, tươi cười có phần thâm ý, "Ta thấy người Tống hiền đệ hình như không có mùi rượu."

Lâm San hơi cứng ngắc, biết gặp đối thủ, vội vàng đỡ lấy đầu, nói với Tiểu Lục: "Tiểu Lục, mau tới đây đỡ ta."

Tiểu Lục xem như thông minh, vừa đỡ nàng vừa cố làm ra vẻ: "Phò mã gia say, Phò mã gia say..."

Những người khác vừa nghe phò mã gia đã say, cũng sẽ không thể không biết xấu hổ mà lại kính rượu, dù sao thân là phò mã, sẽ sớm liên quan đến chính sự hoàng tộc.

"Người đâu, đưa Phò mã hồi cung!" Cũng không biết ai hô một tiếng, rốt cục Lâm San đã xong một đêm xã giao này, nàng vừa cáo biệt quan viên lớn nhỏ vừa giả bộ say rượu, nghiêng ngả lảo đảo rời đi, trong lòng mặc niệm câu kinh điển trong phim Châu Tinh Trì: "Ta là một diễn viên, ta là một diễn viên..."

Trận này diễn thì vẫn phải diễn đến tẩm cung công chúa, cuối cùng tuy đang vui vẻ nhưng Lâm San cũng không vì vậy mà thả lỏng tâm tình, ngược lại còn đau đầu.

Say rượu có thể giả nhưng động phòng...

Là một nữ nhân, Lâm San bỗng thấy rất áp lực!

Lâm San cơ hồ mang vẻ mặt cầu xin vào phòng, tẩm cung của công chúa Minh Nguyệt rất lớn, nàng vừa đi vừa tính toán lát nữa chủ yếu là cởi quần áo, nàng nên làm gì bây giờ? Bất tri bất giác, không ngờ đã vào phòng, tân nương ngồi bên giường, khăn hồng phủ đầu, một thân hỉ phục phượng hoàng thêu kim tuyến đỏ thẫm, vừa thấy đã biết lắm tiền.

Chẳng qua hiện tại Lâm San đã không còn tâm tư nghĩ đến tiền bạc, nàng buồn rầu vắt óc suy nghĩ lát nữa động phòng thế nào, bỗng nhiên công chúa Minh Nguyệt ngồi bên giường đứng dậy, còn xốc khăn lên, mắt hạnh trừng trừng, nổi giận đùng đùng nhìn nàng, nói: "Ngươi không phải Lâm Phong! Đừng mơ ta gả cho ngươi! Ngươi đi ra ngoài cho ta!"

Lâm San lập tức ngây người, sau khi thắc mắc qua đi, nàng bỗng nhiên ngộ đạo.

Tiểu Lục nói thật, công chúa Minh Nguyệt vốn nghĩ hoàng đế tứ hôn nàng với Tống Lâm Phong nhưng vì một chữ âm kém dương sai tứ hôn lầm. Phỏng chừng công chúa Minh Nguyệt sau khi biết đã khóc nháo trước mặt hoàng đế nhưng thánh chỉ đã hạ, hoàng bảng đã công bố, cũng không thể nói công chúa đã nghĩ sai, công chúa không lấy chồng.

Nếu hết thảy đều như dự đoán của Lâm San, nói cách khác, hiện tại hai bọn họ đều không tự nguyện!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm San lập tức sáng rỡ! Ha ha ha, trời cũng giúp ta!

"Công chúa, ta..."

"Cút, ngươi cút cho ta!" Minh Nguyệt kêu to.

Lâm San vui mừng ra mặt, cúi đầu khom lưng nói: "Được, được, được, ta lui, ta lui! Cam đoan sẽ không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, công chúa yên tâm, công chúa yên tâm!"

Đỗ Minh Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, sao mình bảo hắn lui, hắn có thể sung sướng như vậy? Hừ, nhà họ Tống đều không ưa ta, ta mẹ nó, cũng không ưa gì các ngươi!

"Cút, cút cho ta!"

Trong tiếng gầm gừ của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm San như nguyện lui khỏi tẩm cung.
***