5 thg 1, 2014

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 46

Chương 46: Đạo trưởng làm dâu

Sau đêm giao thừa đó là Tết âm lịch, hôm trước Thanh Vận đã mở miệng nói nếu là năm mới thì có thể đóng cửa tạm nghỉ mấy ngày để bốn thầy trò thư giãn.

Lúc đầu ta còn không khỏi kinh ngạc một phen, theo lý năm mới là thời điểm đạo quán thu nhập tốt nhất, nhà nào cũng muốn lên đạo quán thắp nhang cầu khấn năm sau bình an, Thanh Vận xem tiền như mạng lại làm ra vẻ không cần một miếng mồi thơm như thế khác nào mặt trời mọc phía Tây!!

Vì thế ngày kế tiếp, ta từ từ nhàn nhã ngồi dậy, hầu hạ Thanh Vận một chút vào sáng sớm rồi rảnh rỗi vô sự, ngồi bóc vỏ lạc cạnh giường Thanh Vận.

Ta chăm chú bóc vỏ sau đó chìm đắm trong suy tư và tự hỏi làm sao đút một hạt lạc nhỏ như vậy cho Thanh Vận mà không đụng tới môi của hắn môi đây? Do dự nửa ngày rốt cục ta bỏ cuộc không muốn khiêu chiến với khả năng thành công cực thấp này, cầm hạt lạc nhét vào tay Thanh Vận, nói: "Sư phụ, ăn đi! Đồ nhi đã bóc vỏ sạch cho người rồi."

Thanh Vận hờn giận nhíu nhíu mày, hỏi: "Sư phụ không nhìn rõ, Thất nhi không cho sư phụ ăn được sao?"

"Sư phụ, hiện tại người chỉ cần giơ bàn tay cao quý của người lên đã có thể thưởng dụng mỹ vị rồi!" Ta ôn nhu nói.

Ta đã thay hắn lột sạch vỏ rồi còn chưa đủ chu đáo sao? Chẳng lẽ ta không đút hắn thì hắn có thể đưa nhầm lên mũi sao?

Thân hình gầy gò của Thanh Vận run rẩy, đôi mắt trống trơn nhìn vào góc phòng, tay vẫn đặt bên người không nhúc nhích đặt như đang dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị. Cuối cùng ta đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thất bại lấy lạc trong tay hắn, đưa tới miệng hắn, nói: "Há mồm!" Ngay cả ta cũng không rõ, vì sao ta sẽ bị Thanh Vận ăn hiếp đến vậy!

Thanh Vận lúc này mới xem như hài lòng, há mồm chậm rãi nuốt lạc trong tay ta. Loại hình cho ăn này khiến đầu ngón tay ta khó tránh khỏi việc đụng tới bờ môi mềm mại của Thanh nhưng Thanh Vận vẫn thật lạnh nhạt, coi như không có gì khiến ta cũng không tiện phát tác. Ta chỉ có thể ngồi cạnh hắn vừa cho ăn vừa khơi chuyện.

"Sư phụ, sư phụ người ta đến năm mới đều cho đồ đệ bao đỏ..." Ta cố ý nói.

Thanh Vận đang ngậm lạc đầy mồm, không tự kìm hãm được ho khan vài tiếng, chờ khi vất vả ngừng ho, hắn cố gắng trấn định trả lời: "Vì sao vi sư chưa bao giờ nghe qua quy củ này?"

"Cho dù trước kia chưa từng nghe, nay không phải đã nghe rồi sao? Người thấy có nên..." Tuy rằng ta không hi vọng gì vào Thanh Vận nhưng thường thử một chút cũng tốt, cho dù chỉ lấy được một đồng từ tên Thanh Vận vắt cổ chày ra nước này cũng là một thành tựu rất lớn!!

"Thất nhi... Ngươi cũng nên biết năm nay việc làm ăn của đạo quán đình trệ cho nên không phải vi sư không muốn cho mà thực ra là không có dư..." Thanh Vận ra vẻ chua xót, dứt lời thiếu chút nữa rơi lệ.

"Sư phụ! Người nói vậy không khỏi quá đáng đi!! Năm nay đình trệ thì khi nào mới khởi sắc!! Người một thân một mình, muốn tích trữ nhiều tiền như vậy làm gì!!" Ta rốt cục nổi giận, vứt lạc trên giường, bãi công.

Không nói năm rồi thì bàn đến năm nay đi! Ta giả tiên cô cũng được một thời gian, kiếm không ít tiền công quả, theo lời Thanh Dạ, ta cũng biết năm nay thí chủ đến đạo quan rất nhiều, năm rồi mới thật sự là vắng vẻ!! Thanh Vận không muốn cho tiền mừng tuổi cũng không sao, cư nhiên dám lấy lý do vớ vẩn như thế làm cớ, không khỏi khinh thường người khác quá mức!! Đừng tưởng mình mù liền có thể trợn mắt nói dối! Ánh mắt quần chúng sáng ngời như tuyết!!

Thanh Vận nghe xong không thèm chột dạ, ngược lại đúng lý hợp tình, nói: "Vi sư tích trữ tiền đó là để cưới vợ! Sau khi thành thân phải cho nàng tiền tiêu vặt mỗi ngày!"

"Ngươi!!" Ta vừa nghe lời này xong không biết vì sao tự dưng nổi giận.

Tên mù thối tha!! Chết sống không cho ta đi, mấy ngày trước còn nói thích ta, hôm nay lại đòi cưới vợ!!

Thanh Vận thấy ta tức giận nói không nên lời bỗng cười nhạt, lửa đổ thêm dầu nói: "Thất nhi cũng biết vi sư không còn trẻ, mỗi năm qua đi lại già thêm một tuổi. Nhưng hôm nay vẫn cô đơn như trước... Nay muốn kết hôn cũng không dễ dàng, huống chi sư phụ còn bị mù! Không trữ nhiều tiền một chút, chẳng lẽ vi sư phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại?"

Còn để dành tiền cưới vợ, cả đời này ngươi sẽ không cưới nổi đâu!

Trong lòng tuy giận nhưng ta cũng ngầm phát hiện Thanh Vận cố ý khích ta, ta cũng không thể để người ta xem thường phải không? Ta tự trấn định, sau đó phá lệ bình thản ung dung nói với Thanh Vận: "Sư phụ nói đúng, người nay cũng không còn trẻ, nên sớm cưới vợ sinh con mới phải! Tiền công quả vẫn nên để sư phụ dành dụm cưới vợ sinh con! Đồ nhi tin với mị lực của sư phụ nhất định có thể sớm ngày tìm được một sư nương như hoa như ngọc về cho đồ nhi!"

Thanh Vận nghe ta nói xong sắc mặt có vẻ thập phần âm lãnh, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại một câu: "Thật không?"

"Đúng vậy! Đồ nhi chúc sư phụ sớm ngày tìm được phu nhân, vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão!!" Nhìn mặt Thanh Vận lúc này, cơn giận mới vừa rồi của ta hoàn toàn không cánh mà bay, chỉ còn lại đắc ý ngập tràn.

Thanh Vận giận dữ cười: "Vậy vi sư nhất định không thể làm Thất nhi thất vọng rồi, vì sư nương như hoa như ngọc, đành nhờ Thất nhi đỡ sư phụ đứng dậy..."

"Sư phụ, người định làm gì?" Nụ cười của ta cứng lại.

Không phải ta quá phận cãi lại khiến Thanh Vận mất mặt nên đang lúc còn đông giá muốn ra ngoài đi tìm vợ chứ? Thanh Vận tuy mù nhưng mặt mày vẫn còn xinh đẹp! Chỉ cần như vậy thì Thanh Vận muốn gì chẳng được! Mấy ngày hắn bệnh, đám oanh yến muốn vào thăm hắn đều bị ta ngăn cản, nếu Thanh Vận định cưới vợ, còn không phải chỉ cần nói một tiếng là được sao!

"Thất nhi giúp vi sư đứng dậy, vi sư mới tìm được sư nương cho ngươi!" Thanh Vận ra vẻ không sao, khóe miệng thản nhiên cười.

"... Sư phụ, đồ nhi sai rồi, đồ nhi biết sai rồi được không?" Ta rốt cục mất mặt lên tiếng.

Không phải Thanh Vận tính chọn một trong đám oanh yến đó chứ, lấy cốt cách của hắn mà nói thì khác nào giận quá hóa liều!!

Đáng tiếc Thanh Vận không dễ bỏ qua, vẫn cứng rắn bắt ta đỡ hắn đứng lên. Lòng ta run rẩy giúp hắn khoác thêm ít áo, ta sợ hắn vừa ra khỏi cửa sẽ lạnh đến thổ huyết, lúc này muốn dưỡng cho lại sức thật không dễ dàng chút nào!! Lúc ta đang suy tư định khoác thêm áo cho hắn, Thanh Vận đang trầm mặc bỗng lên tiếng, mỉm cười mãn nguyện nói: "Thất nhi, vi sư bất quá chỉ ngồi trong phòng, ngươi mặc nhiều áo cho vi sư vậy làm gì?"

Ta bỗng sực tỉnh, choáng váng hỏi: "Sư phụ, không phải người nói muốn tìm vợ sao?..."

Thanh Vận cười nhạt, nhìn sao cũng thấy quỷ dị. Quả nhiên, hắn không nói gì cũng có thể khiến người ta nổi trận lôi đình.

"Vi sư muốn tìm vợ nhưng vẫn chưa muốn xuất môn..."

Ta nhìn Thanh Vận tươi cười chói mắt, thầm nghĩ muốn ném hắn vào tường một cú thật mạnh: "Người không xuất môn sao có thể tìm vợ! Chẳng lẽ người còn định trông cậy đồ nhi thay người kiếm về một đám mỹ nữ cho người tuyển chọn sao!"

Nghĩ chết ngươi đi! Không có cửa đâu!!

Thanh Vận nhẹ cười, cố tình mờ ám nói: "Việc này Thất nhi không cần quản, chỉ cần dìu sư phụ đến trước bàn được rồi."

Ta hờn giận bĩu môi nhưng vẫn dìu Thanh Vận phù đến bàn, thật ra ta rất muốn xem rốt cục Thanh Vận muốn giở trò quỷ gì!

 Thanh Vận chỉ sai ta lấy giấy mài mực, hình như đang định viết gì đó. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Thanh Vận cầm bút, thản nhiên nói với ta: "Thất nhi ngồi cạnh giường đi, không được nhìn lén!"

Một người mù như ngươi sẽ viết được gì ra hồn! Còn không phải sợ viết sai lệch sao?

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng ta làm người sao không thể không có cốt khí! Thanh Vận không cho xem ta cũng không cần! Ta rầu rĩ xoay người ngồi xuống giường, không rên một tiếng, oán hận nhìn Thanh Vận chằm chằm.

Thanh Vận nghe thấy tiếng ta ngồi xuống xong bèn sờ soạng lên tấm giấy Tuyên Thành trước mắt, thật cẩn thận thượng bút. Vì mắt không nhìn rõ nên hắn viết rất chậm, từng nét từng nét một như sợ dây mực ra giấy. Viết hết nửa ngày mới buông bút xuống, cầm tờ giấy thổi thổi, sau đó xếp thành một lá thư mới mở miệng, nói: "Thất nhi, sai người đưa phong thư này đến phái Thanh Thành ở núi Ngọc Bình."

"... Sư phụ, không phải người muốn tìm vợ sao?" Ta nghe xong lời này bèn rớt mồ hôi lạnh. Ai cũng biết Thanh Thành cũng là một đạo quán! Tìm vợ ở đạo quán, không phải Thanh Vận bị ấm đầu đấy chứ! Cũng không biết vì sao, tâm tình của ta tốt hơn nhiều, giả điên giả dại nhận thư rồi còn bổ sung một câu: "Sư phụ, giờ đang là năm mới, nhà nào cũng đang nghỉ, muốn tìm người đưa thư e rằng phải chờ tới năm sau."

Thanh Vận gật đầu, nói: "Vậy phong thư này giao cho Thất nhi giữ, năm sau sai người đưa đi." Dứt lời, có chút lo lắng nói thêm: "Nhớ kỹ, không được đọc lén!!"

"Dạ!" Ta son sắt thề thốt cam đoan.

Đáp ứng là đáp ứng nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác. Mỗi ngày đặt lá thư này dưới gối, tâm ta ngứa ngáy như bị kiến bò. Ta hết lần này đến lần khác tự cảnh cáo mình: Đường Thất, xem trộm thư của người khác là hành vi không hợp pháp, không thể biết pháp phạm pháp. Nhưng cuối cùng ta vẫn mở ra vụng trộm đọc qua. Vừa mở đã choáng váng, một đống chữ như gà bới, thậm chí còn có vài chữ đọc không ra, xem rồi cũng như không xem!!

Vì thế, phong thư đè nén dưới gối ta sau mười ngày rốt cục thuận lợi gửi đi...

Nguyên đán tuyết rơi không ngớt, ta nhàn rỗi kéo Đoạn Tang Mặc chơi ném tuyết, cuối cùng kiệt sức ngồi bất động. Ta thiếu đạo đức sống chết ném tuyết về phía Đoạn Tang Mặc cho đến khi toàn thân hắn run lên vì lạnh. Ta thấy bộ dáng như con dâu mới về nhà chồng của hắn mà cười như trộm được của. Sau đó lại tiếp tục đùa giỡn và vì thế con dâu nóng nảy...

Trong lúc ta đang đùa giỡn với Đoạn Tang Mặc liền bị hắn thành công chụp được tay, cặp mắt sắc sảo kia hơi nhăn lại, lóe lên tia nguy hiểm, nhìn ta hờ hững hỏi: "Sư tỷ, chơi vui lắm sao?"

"Ha ha..." Ta gượng cười, kỳ thật chơi rất vui nhưng nếu ta dám nói ra, tuyệt đối sẽ có cảnh máu chảy thành sông...

Vì thế ta đành phải vụng trộm buông tay thả tuyết xuống, tính hủy thi diệt tích!

Sau đó, ta lại phá lệ ra vẻ săn sóc Đoạn Tang Mặc nói: "Tang Mặc, kỳ thật sư tỷ thấy cũng không vui gì, ngươi vẫn nên về đạo quán thay đổi quần áo đi, đừng để cảm lạnh." Nghe qua đã biết là nịnh bợ.

"Không vui lắm sao? Nhưng nhìn thế nào cũng thấy sư tỷ đùa giỡn quên trời quên đất? Không bằng để sư đệ đùa theo, được không?" Đoạn Tang Mặc phá lệ cười cười thân thiết với ta sau đó thừa lúc ta không đề phòng vốc một đống tuyết lớn nhét vào cổ áo ta.

"A!..." Ta không đề phòng bị Đoạn Tang Mặc trả thù, đống tuyết lạnh lẽo thấu xương lập tức tan chảy trong cổ áo, tràn xuống ngực rồi hông khiến cả người ta đông cứng đến nước mắt sắp chảy ra cũng đông lại luôn. Thật sự không làm người ta lạnh chết mà chính mình còn bị lạnh đến sắp mất mạng.

"Đoạn, Tang, Mặc!!" Ta cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi hô.

Tên tiểu tử này, vừa cho ngươi tí màu sắc ngươi đã định mở phường nhuộm? Có còn vương pháp hay không? Có tin ta lập tức đem ngươi biếm lãnh cung hay không!!

Ai ngờ Đoạn Tang Mặc không chút thẹn thùng, ngược lại tà ác nhìn ta, nói: "Không phải sư tỷ nói muốn cùng ta đồng cam cộng khổ sao? Nay chúng ta xem như đã đồng cam cộng khổ..."

"Đoạn Tang Mặc... Ngươi... Ngươi..." Ta ôm cổ áo ướt đẫm, nhìn Đoạn Tang Mặc nghẹn ngào không nói gì.

Ta muốn Đoạn Tang Mặc cùng ta đồng cam cộng khổ là vì ta bị khổ nên muốn kiếm người trút giận chứ không đáp ứng chịu khổ cùng hắn! Ta vẫn cho rằng Đoạn Tang Mặc sẽ là cục cưng tùy ta chà đạp, không ngờ hắn cũng là đồ lòng lang dạ sói... Ô ô ô...

Năm sau Thanh Vận Quan vẫn bận rộn như trước, sau khi thương thế của Thanh Vận tốt hơn nhiều, ta bèn trở về tiền điện, mỗi ngày cùng đám yến oanh nói chuyện tào lao. Ta mặc dù hơi bất mãn nhưng ngẫm lại mỗi ngày buồn chán ngồi trong phòng cùng Thanh Vận cũng không tốt đẹp gì thôi thì thay hắn kiếm thêm tiền công quả.

Có lẽ thổ huyết nhiều quá nên Thanh Vận yếu hẳn. Dù mùa này không có chút gió cũng khiến hắn ho sù sụ mỗi ngày khiến ta thiếu chút nữa nghĩ hắn đang bị ho lao. Vì thế ta rất quan tâm đến các phương pháp trị lao. Ủ trứng gà trong hầm cầu nửa tháng sau đó luộc chín có thể trị ho lao rất tốt. Không rõ biện pháp này từ đâu nghe được nhưng trực giác nói cho ta biết đó là phương pháp bí truyền. Ai ngờ khi ta hảo tâm đề nghị, Thanh Vận gõ một cú thật mạnh vào đầu ta rồi phun ra hai chữ: "Hồ nháo!!"

Ta không khỏi cảm thật sự là lòng tốt không được báo đáp!!

Đầu xuân, đạo quán bỗng nhiên nghênh đón một vị “khách quý”.

Nữ tử kia có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, chân mày như hoa hàm tiếu, mặc váy dài vàng nhạt linh động, tóc đen búi cao cài trâm hoa hải đường diễm lệ vô ngần, toàn thân đều toát lên vẻ mỹ lệ xuất chúng. Chính là nhìn sao cũng không đến hai mươi tuổi nhưng người kiều diễm như thế đã gần hai mươi còn chưa xuất giá, thực rất quỷ dị...

Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là nàng vừa tiến vào đạo quán đã lớn mật đẩy hết đám yến oanh bên người Thanh Vận, lao thẳng vào lòng hắn, nũng nịu mắng: "Thanh Vận, ngươi là đồ hỗn đản..."

Lúc đầu Thanh Vận bị ôm theo bản năng muốn đẩy ra, ai ngờ sau khi nghe giọng liền đổi thái độ, vui sướng kêu: "Lăng Hương?"

"Thanh Vận ngươi là đồ hỗn đản! Ô ô... Ai cho ngươi tùy tiện bỏ chạy, ngươi chán ghét muốn chết! Ngươi đáng ghét nhất!"

Nữ tử tên gọi Lăng Hương kia ngẩng đầu hờn dỗi đánh Thanh Vận một cái, đương nhiên cố ý làm nũng ý không cần nói cũng biết...

"Được rồi, là sư huynh không tốt, là lỗi của sư huynh, sư huynh nguyện ý bị phạt, Lăng Hương đừng giận được không?" Tay Thanh Vận ôn nhu xoa nhẹ đầu nàng, an ủi nói. Cặp mắt dài hẹp kia lúc này cũng ôn nhu như trăng rằm, khóe miệng không kìm được nhích khẽ lên, hết thảy đều rơi vào tầm mắt của mọi người trong đạo quán...
***

31 thg 10, 2013

Văn án - Đạo trưởng thành thân đi

Tác giả: Luân Hãm 
Thể loại: Xuyên không, cổ đại, hài
Độ dài: 51 chương + 01 Phiên ngoại

Văn án:


Một chuyện vượt ngoài luân lý thường tình, tạo nên một cơn gió tanh mưa máu tại một trấn nhỏ...

Gian tình xa xưa giữa một đạo cô với ba đạo trưởng...

Một sư phụ lột tả nhuần nhuyễn bốn chữ ‘ra vẻ đạo mạo’: "Thất nhi, nếu sư phụ trót yêu sư thái bên Thủy Vân Am thì phải làm sao?"

Ta nhẹ nhàng nói: "Vậy chọn ngày tốt thành thân!"

"Ngươi không hề nghi ngờ gì sao?"

"Sẽ không. Đồ nhi nhớ rõ sư thái ở Thủy Vân Am đã hơn năm mươi, vừa đủ xứng với sư phụ vốn thiếu thốn tình mẫu tử từ nhỏ..."

Một sư huynh anh tuấn, ôn nhu như nước: "Tiểu Thất, ngươi nguyện vì sư huynh vứt bỏ vinh hoa phú quý sao?"

"..." Bình tĩnh! Che máu mũi!!

Sư huynh, ta không tham vinh hoa phú quý, chỉ cầu 'cả đời sung sướng' được không?

Một sư đệ cố tình chà đạp:"Sư tỷ, trừ mẫu thân ta ra, người là nữ nhân duy nhất không bị ta khắc chết! Chi bằng chúng ta cùng nhau hoàn tục thành thân đi?!"

Ta nhất thời hóa thành bạo long: "Ngươi không thể hại chết sư tỷ nên không bỏ qua sao!!"
***

Văn án - Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký

Tác giả: VÂN GIA
Thể loại: Cổ đại, hài
Độ dài: 77 chương + 06 Phiên ngoại 

Văn án:

Nghe nói phần mộ tổ tiên Tô gia phong thủy rất tốt, người khác quỳ trước mặt Tử Quan Âm đến chân rút gân, miệng sùi bọt mép đều không sinh được mụn con nào mà Tô gia có tới chín đứa.

Tại thời điểm Tô gia bức thiết cần một nữ nhi, Tô Nhiễm chào đời, không phụ sự mong đợi của mọi người.

Tô Nhiễm cảm thấy tổ tông nhà mình có tư tưởng trọng nam khinh nữ đặc biệt nghiêm trọng, thế nên nữ nhân Tô gia, đầu tiên là biểu tỷ Lương Gia bị người ta từ hôn, sau đó tới lượt nàng bị người ta đào hôn.

Vận đào hoa của nàng kém thế sao, quen rất nhiều nam nhân, cũng không thiếu soái ca nhưng phàm là nam nhân có liên quan đến nàng, không phải không thương nàng thì xem nàng như muội muội.

Tóm lại từ lúc sinh ra, không có việc gì đúng ý nàng cả.

Nếu vị hôn phu không thích nàng mà nàng vốn cũng định đào hôn, kết quả người ta đã bỏ chạy trước hại nàng mất hết mặt mũi.

Tóm lại đó là câu chuyện oan gia duyên định tam sinh, là một hồi đấu đá giữa thiên kim tướng phủ với Du Long công tử kinh diễm tứ phương khiến khán giả nghẹn họng, trân trối trên từng bước đường tìm chồng  đầy thú vị.
***

14 thg 10, 2013

Mình đã về đây!!!

Hôm nay nhìn lại comment đầu tiên trên blog thấy thiệt có lỗi. Từ dạo chuyển sang công việc mới và sụp nhiều hố ngôn tình quân nhân, mình đã bỏ hoang cái blog này tới gần 3 tháng. Tội lỗi! Tội lỗi!

Nói sao thì nói mình cũng sẽ cố gắng đăng truyện đều đặn hơn. Tuy không dám hứa hẹn gì nhưng bét lắm cũng làm cho nhanh bộ Điện hạ do bộ này mình xem đi xem lại vài chục lần rồi còn bộ Đạo trưởng thì cũng còn vài chương mà thôi (dù mấy chương cuối dài man rợ, dài gấp đôi mấy chương thường oa oa oa..).

Dù hok nhiều comment nhưng mình nghĩ mình đi đọc chùa cũng thuộc dạng VIP trở lên rồi nên cũng phải có một vài hành động mang tính đền ơn đáp nghĩa chứ!

Ya~ Fighting~

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 45

Đạo trưởng kết bạn

"Được..." Thanh Vận lúc này mới xem như hài lòng với đáp án.

Ta vô lực đứng dậy đỡ Thanh Vận đứng dậy trở về phòng, trước khi rời đi còn không quên ngàn vạn lần dặn dò Thanh Dạ cùng Đoạn Tang Mặc không cho phép bỏ lại mình ta đem pháo đốt hết, nếu không ngày mai ta không làm món ăn mặn! Mãi đến khi bọn họ một mực cam đoan mới bằng lòng rời đi.

Ta đỡ Thanh Vận về phòng, lại làm túi chườm nóng cho hắn. Sau đó tắt ánh nến, chuyển ghế dựa cạnh bên giường, dỗ dành nói: "Sư phụ, ngài mau ngủ đi..." Trong lòng yên lặng bổ sung một câu, ngài ngủ xong ta mới ra ngoài chơi được.

"Thất nhi ngồi bên giường không lạnh sao?" Thanh Vận không thành thật hỏi.

"... Không lạnh!" Ta quyết đoán trả lời.

Nếu ta nói lạnh thì Thanh Vận sẽ câu dẫn ta lên giường nằm cho ấm áp đúng không? Lúc này nếu để bị mắc mưu, ta đúng là đồ ngốc!!

"Ôi chao..." Thanh Vận không biết vì sao cúi đầu thở dài một tiếng, sau dùng tay quờ quạng bên trong, đặt một vật ấm áp vào tay ta.

"Đồ nhi không lạnh, ngài tự nhiên dùng đi!" Ta cứng rắn nhét túi nước nóng lại vào trong chăn Thanh Vận.

Chiếu theo lời Thanh Vận mà nói, ta vốn là người da dày thịt thô, cùng lắm thì đông lạnh một chút mà thôi. Nhưng Thanh Vận hắn hiện tại thân mình còn yếu thật, nếu không có túi nước nóng này, chỉ sợ lại đóng băng từ đầu đến chân.

Thanh Vận không hề nói gì, ngay lúc ta nghĩ Thanh Vận đã muốn buông tha thì bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên bị nắm chặt, sau đó bị đặt lên túi chườm nóng.

"Chỉ sưởi ấm tay thôi... Thất nhi không cần lo lắng..." Đôi mắt sớm buồn ngủ của Thanh Vận nhắm lại, tiếng nói cũng có chút phiêu phiêu.

Tay ôm túi nước ấm áp khiến ta cũng hơi không đành lòng buông ra mà Thanh Vận lúc này cũng thực quy củ, chỉ chiếm cứ nửa túi nước nóng chừa lại đúng một nửa kia. Ta do dự một hồi, cuối cùng vụng trộm luồn hẳn tay kia vào trong. Ta không khỏi thư thái nên nhỏ tiếng cảm thán một phen, quả nhiên thực ấm áp...

Lẳng lặng ngồi bên giường ngồi một hồi, rất nhanh liền nghe được tiếng hít thở đều đều. Lòng ta nổi nhạc, cẩn thận rút tay ra, rón ra rón rén đi về hướng cửa phòng.

Ta tới đốt pháo đây!!

"Thất nhi tính đi đâu sao?" Một giọng nói như ma quỷ từ phía sau nhẹ nhàng cất lên...

Chân nâng lên được một nửa bỗng cứng lại, ta xoay người nhìn Thanh Vận xấu hổ cười nói: "Sư phụ còn chưa ngủ sao?"

"Đúng vậy." Thanh Vận cũng không trợn mắt, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Bất đắc dĩ ta tiếp tục trở lại ngồi trước giường, chờ a chờ, chờ đến lúc Mạnh Khương Nữ đã bạc trắng đầu rốt cục đã chờ đến lúc Thanh Vận đều đều hít thở. Lần này ta hết sức thật cẩn thận, ai ngờ sau lưng lại lần nữa truyền đến tiếng Thanh Vận làm người ta lạnh cả sống lưng. Cứ thế lặp lại hai lần, rốt cục ta không chịu nổi, vừa nghe Thanh Vận lại đều đều hít thở, ta kêu thử: "Sư phụ... Sư phụ... Ngài ngủ rồi sao?"

"... Vốn dĩ đã ngủ... nhưng Thất nhi kêu như vậy nên tỉnh..." Thanh Vận nhẹ giọng trả lời.

"... Sư phụ, ngài rốt cuộc ngủ hay không ngủ a!!" Rốt cục ta dựng tóc gáy, ta ngồi đây ít nhất cũng gần cả ngày, chỉ sợ ngồi chút nữa trời cũng sáng luôn! Thanh Vận không phải muốn ta ở trong phòng hắn đến qua năm mới luôn chứ!!

Thanh Vận hết sức thổn thức trả lời: "Thất nhi... Mọi việc chú trọng tự nhiên, huống chi là giấc ngủ, chuyện này đâu thể ép buộc được?"

"..." Lúc này ta thật sự kiệt sức.

Ta nên sớm biết không nên mềm lòng đáp ứng ở cạnh Thanh Vận đến khi hắn ngủ!!

Cuối cùng ta hết hy vọng tựa vào cạnh giường Thanh Vận, chỉ sợ ta vừa sực tỉnh lại thì Thanh Vận còn chưa ngủ đâu, mơ mơ màng màng chớp mắt đã ngủ.

Lại tỉnh lại trong phòng vẫn tối đen, ta nằm sấp thân mình hơi run run, không biết từ khi nào tay ta trong chăn đã bị Thanh Vận cầm chặt, ta thật cẩn thận gọi khẽ: "Sư phụ?"

"..."

"Sư phụ?" Ta lo lắng gọi lần nữa.

"..."

Ta không khỏi cảm thán, rốt cục đã ngủ...

Ta thật cẩn thận rút tay về, sau đó đứng lên. Một cái áo choàng phủ bên ngoài bỗng rớt xuống, ta buồn bực nhặt lên đặt lại trên giường, tay vén lại góc chăn bị hở rồi mới lặng lẽ ra khỏi phòng. Ta cảm giác mình ngủ không ít, không biết Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc có bỏ mặc ta về ngủ trước hay không nên vội vàng nhanh chân đi ra tiền điện.

Tối nay tuy là giao thừa nhưng lại có trăng bán nguyệt, nửa sáng nửa tối bao phủ đêm đen yên tĩnh. Tuy thế, ta vẫn nhìn thấy một người đang ngồi ở bờ sông rõ ràng như trước nên không khỏi vui sướng, Đoạn Tang Mặc vẫn còn ở đó. Chỉ là vì sao không thấy bóng dáng Thanh Dạ đâu? Không phải bỏ ta về ngủ rồi chứ...

"Tang Mặc!" Ta cao hứng bước qua, vỗ vỗ vai Đoạn Tang Mặc.

Không uổng công là sư đệcủa ta, quả nhiên có lương tâm...

"Sư tỷ." Đoạn Tang Mặc xoay người trông thấy ta nên cười cười, cái mũi đông lạnh hơi ửng hồng.

"Rất lạnh sao? Một mình ngươi ngồi đây bao lâu rồi? Sư huynh đâu?" Ta vuốt vuốt chóp mũi đóng băng của hắn, ào ạt hỏi một đống vấn đề.

"Không lâu... Sư huynh đợi một hồi đã trở về phòng ngủ, pháo của ngươi còn để đây."

"..."

Quả nhiên, sư huynh ngươi thương tổn tâm linh nhỏ nhoi của sư muội...

"Hai chúng ta đốt cũng được lắm..."

Ta lôi kéo Đoạn Tang Mặc đốt pháo. Tiếng lách cách vang lên, sau đó khói lửa vụt sáng, tuy độ sáng và màu sắc kém cỏi hơn nhiều so với thế giới trước đây của ta nhưng đây cũng là không khí của năm mới không phải sao, lửa sáng bao nhiêu màu sắc rực rỡ bao nhiêu không còn quan trọng nữa.

Sau khi tắt pháo, Đoạn Tang Mặc cũng không biết từ chỗ nào lôi ra hai lồng đèn Khổng Minh tinh xảo. Hắn kéo ta ngồi xổm xuống, đưa cho ta một cây bút nói: "Sư tỷ, chỉ cần cầu phúc trước đèn, viết ra nguyện vọng của mình rồi phóng lên trời, nguyện vọng nhất định sẽ thành hiện thực." Cặp mắt sâu thẳm kia của Đoạn Tang Mặc nhìn ta không chớp, ngôn ngữ hỗn loạn có chút chấp nhất khó hiểu.

"Sư đệ rất có nhã hứng!" Ta cầm bút mà không khỏi rơi nước mắt.

Sư đệ tuấn mỹ vô biên của ta cư nhiên thích loại hình ước nguyện của con gái thế này. Phải biết rằng cô nương ta đây mới mười tám tuổi đầu đã sớm không còn tin vào mấy thứ này nữa mà Đoạn Tang Mặc lớn hơn ta hai tuổi vẫn còn tin. Thật là sự lãng mạn thuần khiết ta tự thấy mình thật ô uế!

Giữa trời đông giá rét tháng mười hai thả đèn Khổng Minh rất hào hứng a...

Đoạn Tang Mặc nhìn ta lệ nóng doanh tròng hiếm thấy rồi một mình cầm bút viết nguyện vọng lên đèn Khổng Minh. Ta mất hứng vờ khụt khịt vài cái rồi thu hồi mấy giọt nước mắt lại. Nếu nói nguyện vọng hiện tại của ta là gì thì đó chính là đôi mắt của Thanh Vận sớm ngày nhìn lại được, nếu không ta thực không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, đặc biệt ta còn lời thề với Thanh Vận trừ phi thấy đáy Hoàng Hà, nếu không tuyệt không rời hắn sánh ngang với nhục mất nước, mất chủ quyền. Vì thế, ta vô cùng lý trí viết ra nguyện vọng của mình lên lồng đèn trước mặt.

Chờ viết xong, ta nhìn Đoạn Tang Mặc, hắn cũng đã xong, đang chăm chú nhìn ta.

"Sư tỷ có nguyện vọng gù?" Đoạn Tang Mặc nhìn ta cười nói.

"Vì sao phải nói cho ngươi!" Ta hung dữ đáp lời.

Nguyện vọng là nguyện vọng, để cho người khác biết sẽ mất linh nghiệm...

Đoạn Tang Mặc cũng không truy vấn nhưng hờn giận trả lời: "Ta đây cũng không nói cho sư tỷ!"

Ta khinh thường cắt ngang. Ngươi không muốn nói thì đừng nói, làm như ta đây thực muốn biết lắm vậy.

Được rồi, ta thừa nhận, kỳ thật ta cũng muốn biết...

Đoạn Tang Mặc thả đèn của mình trước, sau đó đưa mồi lửa đến tay ta: "Sư tỷ, đốt đèn đi."

"Được..." Ta cũng không từ chối, chầm chậm nhận lấy rồi châm lửa. Đèn lập tức chậm rãi to lên rồi dần dần bay lên trên không trung.

Ta phấn khích bừng bừng nhìn nó chậm rãi bay lên, không biết vì sao trong lòng có đủ loại cảm xúc. Tuy nói trời tháng mười hai lạnh chết người nhưng chuyện này có điểm thú vị không thể giải thích.

Hiển nhiên ta cao hứng quá sớm, trời đông giá rét tháng mười hai nổi danh ngoại trừ không có chút độ ấm nào còn có gió lạnh khủng bố, nếu không sao lại có cụm từ gió bắc gào thét? Đèn Khổng Minh bay lên được một chút liền bị gió thổi xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó anh dũng đáp xuống.

"A!!" Lòng ta run rẩy, thực thảm!!

Nhưng làm ta ngoài ý muốn nhất là Đoạn Tang Mặc có vẻ sớm dự đoán được sự việc, tay chân vội vàng bắt lấy chiếc đèn Không Minh kia rồi lập tức nhìn nguyện vọng ta viết phía sau, lẩm nhẩm đọc: "Nguyện Thanh Vận sớm ngày nhìn thấy ánh sáng..."

"A! Đoạn Tang Mặc! Ai cho ngươi nhìn lén!" Ta gào lên.

Nhìn lén là hành vi không tốt nhưng ta còn cảm thấy ngượng ngùng hơn người thực hiện hành vi không tốt này. Tựa như lén Đoạn Tang Mặc ăn vụng trứng gà luộc vậy.

Đoạn Tang Mặc cũng không đáp lời, nhìn nhìn chữ viết trên đèn thất thần, lẩm bẩm: "Quả nhiên..."

"Quả nhiên gì?" Chẳng lẽ Đoạn Tang Mặc sớm biết ta muốn gì?

Đoạn Tang Mặc quay đầu nhìn ta, con ngươi âm trầm nhưng vẫn tươi cười, thản nhiên nói: "Tối nay gió lớn e rằng đèn cầu phúc này không bay lên được rồi. Nếu sư tỷ định cầu thay sư phụ thì hãy chờ ngày khác đi." Dứt lời, hắn thả đèn Khổng Minh xuống rồi xoay người đi vào Thanh Vận Quan, để lại một mình ta như người đang lọt vào trong sương mù.

"..."

Tối nay gió lớn chẳng lẽ Đoạn Tang Mặc ngươi trước đó không biết sao? Đến lúc thả đèn ngươi mới nói cho ta biết hôm nay không thả được. Có phải thấy sư tỷ tuổi còn nhỏ nên khi dễ hay không?

Ta không nói gì nhìn lồng đèn Khổng Minh nằm trơ trên mặt đất, giấy bồi bạc trắng sớm bị gió thổi rách nhìn thê lương vô cùng. Nhưng bên cạnh còn một lồng đèn khác êm ả đáp xuống mặt đất, so với đèn của ta đúng là trắng đen đối lập. Ta không khỏi động lòng tà. Nếu Đoạn Tang Mặc đã thấy nguyện vọng của ta, ta đây xem lại của hắn cũng không phải là không thể được.

Cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí, ta như ăn trộm mò qua túm lấy lồng đèn của Đoạn Tang Mặc, nhìn hết một vòng cũng không nhìn thấy cái gọi là nguyện vọng kia, chỉ có bóng đèn trắng tinh...

Đoạn Tang Mặc này không phải đùa giỡn ta đi! Chính miệng nói hứa nguyện lại bỏ trống!

Ta buồn bực cầm hoa đăng nhìn lại một vòng, xác định ngay cả vài chữ cực nhỏ cũng không thấy bèn buồn bực để mặc hai ngọn đèn quay về Thanh Vận Quan tìm chỗ ngả lưng.

Ta không khỏi ai thán, vì sao cảm giác thêm một tuổi lại thê lương lạnh lẽo thế này?
***