14 thg 10, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 30

Người bắt Lâm San họ Hạ, ở nhà đứng hàng thứ ba, người giang hồ gọi là Hạ Lão Tam. Hạ Lão Tam này trời sinh thần lực, từ nhỏ lại được cao nhân chỉ điểm, công phu vô cùng thâm hậu. Nghe nói người này mười ba tuổi đi báo danh tòng quân, vốn định nguyện vì nước trung thành nhưng người ta ngại hắn tuổi còn nhỏ, cho hắn làm tạp dịch trong quân đội. Hạ Lão Tam tâm cao khí ngạo không cam lòng bị người sai sử, một mạch trốn khỏi quân ngũ làm sơn tặc đến nay đã được mười mấy năm.

Theo lý, làm sơn tặc không nên trêu chọc người của triều đình nhưng mùa xuân năm nay, tại Ô Long Sơn ở ngoại ô kinh thành này mang có mấy tiểu sơn tặc không biết trời cao đất rộng tiến đánh "Hắc Hổ Trại" của bọn họ, đánh động đến cả quan ngân, bởi vậy mới dẫn việc triều đình khởi binh quyết tâm tiêu diệt. Vài ngày trước theo đề nghị của thái tử, hoàng thượng tự mình hạ một đạo thánh chỉ, cử Ngự tiền kim đao thị vệ Liên Phong dẫn người tiêu diệt sơn tặc vùng Ô Long Sơn này, trong đó "Hắc Hổ Trại" chính là đối tượng trọng điểm nhất.

Hạ Lão Tam ngốc có tiếng ở Hắc Hổ Trại, thấy Hắc Hổ Trại đại đương gia Vương Hắc Hổ mỗi ngày vì chuyện sắp bị tiêu diệt này mặt cau mày có, thêm vào đó trước kia đã bất mãn với quan quân triều đình, rõ ràng ỷ vào võ công cao cường, không thương lượng cùng hắn, suốt đêm đuổi tới kinh thành, ban đêm xông vào hoàng cung, bắt thái tử chuẩn bị đàm phán yêu sách cùng triều đình.

Nói thật, Hạ Lão Tam này chính là điển hình của loại hữu dũng vô mưu, to gan lớn mật, cố tình ỷ vào công phu, ban đêm một mình xông vào hoàng cung, thật đúng là hắn đã cướp được người, tuy rằng người đó là thái tử "giả".

Nói đến Lâm San sau khi bị Hạ Lão Tam bắt đi, hắn thừa dịp nàng hôn mê bất tỉnh, bỏ nàng vào một bao tải vác lên vai, suốt đêm chạy như điên từ kinh thành về "Hắc Hổ Trại", vừa đến trại liền không khách khí đem ném bao tải trên vai xuống.

Đại đương gia sơn trại Vương Hắc Hổ mấy ngày nay chưa kịp buồn rầu vì triều đình phái người tiêu diệt sơn tặc, bỗng nhiên nhìn thấy Tam đương gia mất dạng một ngày ném bao tải trước mặt mình, trong bao còn hình như còn có gì đang động đậy, liền hỏi: "Lão Tam, đây là cái gì?"

"Thái tử." Hạ Lão Tam nói.

"Thái tử? Thái tử là chuyện đùa giỡn gì?"

"Thái tử chính là thái tử, con hoàng đế, hoàng đế tương lai, đến từ này cũng không hiểu? Đại ca, ngươi thật hồ đồ."

"A, mấy ngày nay ta quả thực hồ đồ đều do chuyện triều đình phái người tiêu diệt... Cái gì?!" Vương Hắc Hổ bỗng nhiên tỉnh hẳn: "Ngươi nói cái gói to này là người nào?!"

Hạ Lão Tam bị phản ứng của đại ca hắn làm hồ đồ theo: "Thái tử, ta không phải đã nói rồi sao."

Vương Hắc Hổ vỗ đùi: "Lão Tam, ngươi ngươi ngươi... Ngươi mới hồ đồ!" Nói xong, vội vàng ngồi xổm xuống mở dây bao tải ra.

Lâm San vốn bị Hạ Lão Tam đánh choáng váng lại xóc nảy một đêm bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng chói mắt, rốt cục nhịn không được, phun toàn bộ lên người Vương Hắc Hổ.

Nhất thời, mọi người ở đây ngây ngẩn, nhất tề nhìn lão đại chỉ thấy mặt Vương Hắc Hổ xanh, trắng rồi lại xanh trắng... thật lâu sau mới khôi phục lại, nghiêm mặt hỏi: "Ngươi thật là thái tử?"

"Dạ... A! Không phải..." Lâm San đầu váng mắt hoa, trong chốc lát gật đầu, trong chốc lát lắc đầu, làm đối phương hồ đồ.

"Rốt cuộc có phải hay không?"

"Không phải!" Lâm San rốt cục lấy lại tinh thần, mắt ngắm một vòng, phát hiện mình đang bị một đám đại hán cao lớn vạm vỡ vây quanh, bên cạnh là tên hung thần ác sát kia, hình như chính là người bắt mình ra khỏi cung hôm qua.

"Nói bậy!" Hạ Lão Tam ngắt lời nàng, "Đại ca, ngươi xem trên đai lưng hắn còn có con rồng, nếu không phải là thái tử thì ai dám mặc như vậy? Tên ẻo lả chết tiệt dám lừa lão đại chúng, đánh chết ngươi!" Hạ Lão Tam tay vừa định chụp người Lâm San thì bị Vương Hắc Hổ cản lại.

"Lão Tam, ngươi không muốn sống nữa? Hắn là đương kim thái tử, vạn nhất có gì không hay xảy ra, toàn bộ huynh đệ trong trại đều gánh chịu!"

"Đại ca, từ khi nào ngươi trở nên nhát gan sợ phiền phức như vậy? Ngươi xem triều đình đối với chúng ta thế nào? Huynh đệ ta chỉ muốn kiếm miếng cơm, chưa bao giờ động đến người nghèo, bọn họ lại phái đại quân đến tiêu diệt chúng ta, nếu đã vậy, không bằng liều một phen cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một hảo hán!" Nói xong, tay rút kiếm, hướng Lâm San chém tới.

Mắt thấy kiếm kia muốn chém mình, Lâm San nóng nảy: "Không nên, ta thật sự không phải thái tử! Ta là nữ! Không tin ta cho ngươi xem!" Dứt lời, vội vàng kéo búi tóc trên đầu, nhất thời suối tóc đen thẳng thắp đổ xuống như vẩy mực, tất cả đám người đang ở đây đều giật mình.

Sơn tặc Giáp vỗ vỗ sơn tặc Ất: "Ngươi xem, thật là nữ nhân..."

Sơn tặc Ất vỗ vỗ sơn tặc Bính: "Mau nhìn, mau nhìn, nữ nhân..."

Sơn tặc Bính vỗ vỗ sơn tặc Đinh: "Ngươi xem, ngươi xem, là nữ ..."

Sơn tặc Đinh sửng sốt thật lâu, đột nhiên tỉnh ngộ, mặt kinh hoàng chạy ra khỏi phòng, giống như phát cuồng, vòng quanh sơn trại la to: "Phật tổ! Bồ Tát! Thái Thượng Lão Quân! Sơn trại chúng ta thật sự có nữ nhân đến! Là thật..."

Lâm San: "..."

Hạ Lão Tam không ngờ mình mất nhiều công sức vào hoàng cung bắt cóc thái tử, đảo mắt lại biến thành nữ nhân, nhất thời sợ ngây người, trừng mắt cẩn thận đánh giá Lâm San một phen.

Đúng là giống nữ nhân, còn là nữ nhân rất xinh đẹp.

Nhất thời, tiểu xử nam Hạ Lão Tam mười ba tuổi lên núi đến bây giờ hai mươi tư ngây thơ thẹn thùng, đỏ mặt nhăn nhó: "Hắc hắc, cô nương, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm... Không đúng, là duyên phận! Duyên phận nha!"

Lâm San đen mặt.

Thấy người bị bắt không phải thái tử, Vương Hắc Hổ nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn cách ăn mặc của cô nương này, đề cao cảnh giác: "Nói, ngươi là ai? Làm sao có thể mặc trang phục của thái tử?"

Giờ khắc này, Lâm San đã xác định đối phương sẽ không giết mình, tâm tình phóng khoáng, bỗng dưng nhớ tới việc mình vẫn lo lắng cho tới nay, nếu thừa cơ hội này xuất cung, bốc hơi khỏi nhân gian thì sự tình nàng giả nam cũng sẽ không bại lộ, cha mẹ cũng sẽ không sao.

Nghĩ thế, trong đầu Lâm San nhanh chóng tìm tòi mấy phim truyền hình buổi chiều cẩu huyết mình đã từng xem, sau đó bắt đầu thanh tỉnh kể lể mình bị cha mẹ đưa vào hoàng cung thế nào, bị thái tử coi trọng có ý đồ phi lễ thế nào, đánh thái tử choáng váng để chạy trốn ra sao...

Nói đến thảm cảnh kia, đến chỗ động tình còn nhỏ thêm vài giọt nước mắt, đám người trong sơn trại này chưa từng tiếp xúc qua với nữ nhân, lần đầu gặp một cô nương xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu như vậy kể khổ trước mặt mình, sao có thể chống đỡ được? Một đám đều cảm động, đặc biệt Hạ Lão Tam, nước mắt nước mũi đều chảy, trong nháy mắt giống nhau tìm được linh hồn tri âm rồi.

Hạ Lão Tam vỗ ngực nói: "Muội tử, ngươi đừng khổ sở, ở trong cung không có ai quan tâm ngươi, xuất cung đến Ô Long Sơn chính thiên hạ của huynh đệ ta, cứ yên tâm, chỉ cần đi theo Hắc Hổ Trại, về sau nếu ai dám khi dễ ngươi, nói cho ca, ca trả thù cho ngươi!"

Cứ như vậy, Lâm San từ một con tin nhanh chóng biến thành nữ sơn tặc duy nhất của "Hắc Hổ Trại", khác biệt quá lớn.

Bởi vì sơn tặc Đinh một phen tuyên truyền, cơ hồ toàn bộ huynh đệ Hắc Hổ Trại đều biết trong trại có nữ nhân, nhất thời bóng ma bị tiêu diệt bao phủ Hắc Hổ Trại rốt cục giảm bớt một chút, tất cả đều phấn khởi, tụ tập cùng nhau nhìn nữ nhân một chút.

Bất quá vì trước đó Hạ Lão Tam tuyên bố ai dám khi dễ Lâm San liền lột da hắn cho nên đám sơn tặc này cũng không dám lỗ mãng, chỉ dám ngấp nghé ở cửa, cổ dài quá thân, nhìn từ xa.

Người còn chưa thấy chợt thấy Hạ Lão Tam từ trong trại đi ra, mặt mày hồng hào, tươi cười như hoa, trong tay còn cầm cây quạt không biết kiếm ở đâu ra. Nhất thời, một đám sơn tặc đều bàn tán.

"Tam đương gia làm sao vậy? Sao lại cười tươi như hoa thế này?"

"Ngươi xem hắn còn cầm quạt, trên đó hình như còn có chữ!"

"Viết gì?"

"Phong lưu phóng khoáng..."

"Không phải, là ngọc thụ lâm phong!"

"Các ngươi đều sai rồi, là anh tuấn tiêu sái!"

"Tam đương gia, viết gì trên quạt vậy?" Có người hỏi.

Hạ Lão Tam trừng mắt liếc bọn họ một cái, "Ta làm sao mà biết? Trên sách viết thế nào ta liền viết theo, hẳn sẽ không sai !"

"Tam đương gia, cô nương kia thật sự là nữ ?"

"Vô nghĩa!" Hạ Lão Tam mắng.

"Xinh đẹp không?"

Hạ Lão Tam mặt đỏ hồng: "Xinh đẹp, so với thiên tiên còn xinh đẹp hơn!"

"Tam đương gia, ngươi cố lên! Cưới thiên tiên tẩu tử vào cửa cho chúng ta!" Mọi người ồn ào.

Hạ Lão Tam mặt đỏ bừng, phe phẩy quạt, ra vẻ bình tĩnh: "Đâu có, đâu có..."

Liền sau đó, Lâm San vừa đổi nữ trang trên lầu đi xuống. Đây là lần đầu nàng mặc nữ trang cổ đại, có chút không quen, sợ giẫm phải váy. Chính là đang rất lo lắng, ngẩng đầu chợt thấy một đám đứng ở cửa nhìn chằm chằm, ánh mắt kia giống như mười mấy năm chưa ăn cơm, nhất thời sợ hãi.

Hạ Lão Tam biết Lâm San xinh đẹp, không nghĩ nàng vận nữ trang, hai mắt tỏa sáng xinh đẹp động lòng, trong ngực phập phồng. Hắn sửa sang lại quần áo, phe phẩy quạt.

"Muội tử, quần áo vừa không?"

Lâm San gật đầu: "Rất vừa, cám ơn Tam ca."

Mỹ nữ gọi hắn là Tam ca!

Hạ Lão Tam mặt đỏ lên: "Muội tử, ngươi thấy Tam ca hiện tại có chỗ nào khác không?"

Lâm San tả hữu đánh giá, lắc đầu.

"Ngươi nhìn lại xem?" Hạ Lão Tam nóng nảy, chính mình cố ý rửa mặt, chải đầu, đổi quần áo mới, còn cố ý tìm cây quạt nhét dưới đáy hòm, bao nhiêu suy nghĩ đều viết hết trên mặt.

Lâm San thẳng mắt nhìn, vẫn không thấy tột cùng là có gì khác, nhìn lại cây quạt Hạ Lão Tam đang phe phẩy trong tay, bỗng nhiên ngộ đạo: "A, ta đã biết! Còn thiếu chút phong lưu, còn có cây quạt này mua ở đâu? Chữ khó coi như vậy cũng viết, thật biết lừa người!"

Hạ Lão Tam nháy mắt biểu tình cứng lại, thật lâu sau mới cười gượng: "Muội tử, nhãn lực tốt lắm, nhãn lực tốt lắm..."


Phía sau, một đám huynh đệ đều cười vang, từ đó về sau đám người trong sơn trại nhìn thấy Hạ Lão Tam đều vờ như tri kỷ hỏi: "Tam ca, hôm nay ngươi không mang quạt sao?"
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 29

Dương Ngọc Nhi kia tuy ngày thường hay dụ hoặc nhưng cũng thật sự có tài khiêu vũ. Từ khi vào cung đến nay, Lâm San đã thật lâu không chứng kiến hoạt động giải trí như vậy, mắt nhìn không rời, hoàn toàn bỏ qua Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt là người thế nào? Sao có thể cho phép người khác bỏ quên mình? Cố ý khụ hai tiếng cũng không thấy Lâm San quan tâm, nàng nổi giận, làm bộ châm rượu, xôn xao một chút, đem bầu rượu đổ xuống người Lâm San. Nhất thời, quần áo Lâm San ướt một mảng lớn cứ như dính phải nước tiểu.

"Ai nha, run tay một chút, ngượng ngùng." Đỗ Minh Nguyệt cười, vẻ mặt giả mù sa mưa.

Ta nói công chúa, ngươi còn có thể ngây thơ vậy sao? Lâm San không nói gì, quả thực dở khóc dở cười.

"Người đâu, dẫn Phò mã đến phòng bổn vương thay đổi xiêm y." Đỗ Hạo trên điện nói.

"Không cần, khi về cung ta đổi là được..."

Lâm San vừa xua tay thì bọn tôi tớ đã tiến đến thủ thế mời, cười tủm tỉm: "Điện hạ có ý tốt, Phò mã sẽ không từ chối, thỉnh." Rốt cuộc là ở đông cung, ngay cả hạ nhân đều có khẩu khí lớn mười phần.

Lâm San không còn cách nào đành phải đi theo hắn vào phòng trong.

"Đây là thường phục của thái tử, Phò mã mời chọn một bộ thay đổi."

"Được, được!" Lâm San tận lực chọn một bộ nhìn mộc mạc, xoay người bắt gặp tư thế của người còn đứng nhìn kia, hình như phải giúp mình thay quần áo, vội nói: "Ta tự mình thay, ngươi ra ngoài chờ đi."

"Dạ." Tôi tớ kia cung kính trả lời lui ra ngoài, Lâm San vụng trộm nghe ngóng thật lâu, thấy đối phương dường như không có ý định tiến vào, thế này mới hơi yên tâm mà thoát quần áo chuẩn bị thay.

Dù sao cũng không phải địa bàn của mình, Lâm San có chút chột dạ, thầm nghĩ đổi nhanh một chút rồi ra ngoài, tùy tiện tìm cớ quay về, Đỗ Hạo tâm tư khó nắm bắt, ai biết hắn mời mình ăn cơm là có ý gì?

Nàng vừa nghĩ vừa vội vàng đổi xiêm y, không khỏi lầu bầu: "Quần áo lớn như vậy, mặc thế nào đây?" Đỗ Hạo thân hình cao lớn, mặc dù Lâm San lúc là nữ cũng không tính là nhỏ nhưng dù sao nam nữ khác biệt, quần áo của hắn trên người vẫn hơi rộng.

Lâm San không có nào đành phải tùy tiện tìm đai lưng chuẩn bị thắt lại không ngờ mới buộc lại một nửa, cửa bên ngoài chợt mở rồi có người đi vào.

Lâm San hoảng sợ, hai tay gắt gao túm trụ đai lưng, mạnh giọng hỏi: "Ai?"

Không có người trả lời nàng.

Lâm San khẩn trương, một mặt tự an ủi mình, nơi này là đông cung, không có việc gì, một mặt vụng trộm nhìn ngoài bình phong, kết quả đầu vừa vươn ra liền đụng vào cái gì, chỉ nghe "binh" một tiếng, Lâm San nhất thời cảm thấy đau trán, mắt nổ đom đóm, kêu "Ôi".

Liền đó Đỗ Hạo từ sau bình phong phía bước ra, không cần phải nói cũng biết vừa rồi thứ Lâm San đụng vào chính là hắn.

"Ngươi đang làm gì?" Đỗ Hạo ánh mắt có chút mê ly, người đầy mùi rượu.

Ta còn có thể làm gì? Huynh đệ, ngươi uống say nên không biết sao?

Lâm San vẻ mặt đau khổ nói: "Điện hạ, là ngài bảo thần thay xiêm y."

"A, bổn vương đã quên..." Đỗ Hạo dường như thật sự say rượu, cước bộ không vững, trong cái nhìn kinh ngạc của Lâm San, hắn đi thẳng đến, bắt đầu không coi ai ra gì, cởi quần áo.

Lâm San kinh ngạc! Ngươi làm sao vậy? Ta còn ở đây! Lại không thể ngăn cản, đành phải cầm đai lưng, sợ hãi rụt rè đi ra ngoài.

"Chậm đã." Đỗ Hạo gọi nàng lại.

"Thần đây." Lâm San đành phải kiên trì quay đầu, phát hiện Đỗ Hạo đã cởi bỏ ngoại bào, làn da màu tiểu mạch trong vạt áo bị mở rộng lộ ra, tỏa ra hơi thở nam tính mãnh liệt.

Không thể không nói tuy rằng thái tử tính cách ác liệt nhưng bộ dạng thật được quá đi! Đem bán ra ngoài, tuyệt đối có thể trở thành ngưu lang No.1 trong điếm.

"Lại đây, cởi áo cho bổn vương." Hắn tuy say nhưng nói chuyện nhấn rõ từng chữ, thái độ cự tuyệt không tha.

Lâm San sốc gần chết. Thái tử mới vừa ở trên điện cùng nữ nhân kia liếc mắt đưa tình, sao lúc này lại đến đây? Nàng đoán không ra, đành phải đem đai lưng bỏ lại, cởi quần áo cho Đỗ Hạo.

Trừ lần trước khi Liên Phong bị thương Lâm San có giúp hắn cởi áo ngoài, nàng còn chưa thay đồ cho nam nhân nào, hai người mặc dù bộ dạng giống nhau nhưng khiến người ta có cảm giác sai lệch quả thật quá nhiều, ở bên Liên Phong, Lâm San cho tới bây giờ không thấy bị uy hiếp nhưng ở cạnh Đỗ Hạo, cho dù không gần hắn, Lâm San đều có thể cảm nhận được khí chất đế vương bức người đến mức khó chịu.

Lâm San giúp hắn cởi quần áo lung tung, lập tức lộ ra một vùng ngực tinh tráng, điều làm Lâm San thật không ngờ là, trên người Đỗ Hạo đầy thương tích, còn có một vết cắt ngang sâu nhất vắt ngang qua ngực, nhìn hết sức dữ tợn.

Lâm San có chút thất thần, lại cảm thấy nhìn ngực người ta chằm chằm dường như không tốt lắm, vội vàng dời mắt.

"Như thế nào? Dọa ngươi?" Đỗ Hạo bỗng nhiên mở miệng, hơi thở đậm mùi nam tính rơi trên thân thể nàng làm nàng không khỏi lui từng bước về sau.

"Điện hạ đừng trách, thần từ nhỏ ở kinh thành, chưa từng thấy qua, ngài..." Lời của nàng bỗng nhiên bị hành động bất ngờ của Đỗ Hạo ngăn lại.

Trong nháy mắt, Lâm San giống như bị sét đánh vào đầu, thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, bắt gặp ánh mắt Đỗ Hạo chằm chằm nhìn mình mê ly thâm tình, ngón tay thô ráp vì chém giết trên chiến trường chạm vào mặt nàng ngứa ngáy.

Một loại dự cảm xấu bao phủ Lâm San làm nàng không tự giác lui về sau từng bước, chuẩn bị tránh người.

Ngay sau đó, cổ tay bị giữ lại rất hung hăng, tiện đà một đạo lực lớn kéo nàng đi qua, thắt lưng rất nhanh bị đặt lên bàn, Đỗ Hạo một bàn tay vòng trụ thắt lưng của nàng, một tay nắm chặt tay nàng, cứ như vậy vây nàng trong lòng mình.

Hơi thở nguy hiểm đập vào mặt, mang theo cảm giác say nồng đậm, Lâm San khẩn trương, vội hỏi: "Điện hạ, ngài say rượu sao, ta là Tống Lạc, là muội phu của ngươi..."

"Tống Lạc?" Đỗ Hạo thật sự là say, thanh âm nói chuyện nặng nề, ngưng một chút, hai mắt mê ly ngước lên đánh giá Lâm San, thật lâu sau mở miệng lẩm bẩm, "Nhìn ngươi sợ chết như vậy, có điểm nào giống nam nhân? Ngươi là nữ đi..."

Lâm San trong đầu oanh một chút, nhất thời liền nổ tung. Không thể nào? Bị phát hiện?

Lúc này, Đỗ Hạo càng tiến gần nàng hơn, mũi cũng sắp đụng tới mặt nàng, lại lầm bầm lầu bầu: "Ngươi nếu là nữ, thật tốt biết bao..." Nói xong, người như muốn hôn nàng.

Lâm San không nghĩ Đỗ Hạo bỗng nhiên hành động như vậy, định giãy dụa lại bị tay hắn nắm chặt không thể động đậy, đành phải liều mạng tựa ra sau, né tránh tập kích của hắn.

Đỗ Hạo không chút hờn giận, cái tay đang cầm tay nàng buông ra, sau đó giữ chặt ót nàng, không nói không rằng, hôn lên.

Lâm San rơi vào tư thế này, chỉ cảm thấy có cái mồm đang  làm loạn trên mặt mình, dọa người vô cùng, hai tay sờ soạng mọi nơi, vừa vặn bắt lấy một vật, không nghĩ nhiều, đập vào đầu Đỗ Hạo.

"Ba!" Một tiếng, Lâm San ngây người.

Sao mình vận khí thật tốt, đúng lúc cầm trúng nghiên mực? Lần này nện xuống, lực đạo cũng không nhỏ! Chỉ thấy Đỗ Hạo hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, thẳng tắp ngã xuống người Lâm San.

Lâm San cảm thấy thắt lưng như bị chặt đứt, vận sức chín trâu hai hổ mới đem Đỗ Hạo đã ngất xỉu đẩy ra, cảm giác thật giống như dời đá.

Hẳn là không sao đi? Lâm San lo lắng đề phòng, tay đặt dưới mũi Đỗ Hạo dò xét, hoàn hảo, hô hấp đều đều, tự nói với mình là hắn say rượu chứ không phải bị đánh đến hôn mê. Chẳng qua, dù sao người này vẫn là bị mình đánh, vạn nhất hắn tỉnh lại tìm mình vấn tội thì làm sao?

Nghĩ vậy, Lâm San lại bất an đứng lên, do dự thật lâu, quyết định tránh mặt trước. Dù sao cũng là Đỗ Hạo say rượu phi lễ trước, nói ra hắn chắc cũng không còn mặt mũi gì, hơn nữa, Đỗ Hạo say như vậy, không chừng tỉnh lại còn không nhớ được chuyện này?

Suy tính một hồi, Lâm San vội vàng bỏ nghiên mực xuống, sửa sang quần áo, dáo dác đi ra ngoài.

A? Tên tôi tớ vừa rồi không ở đây! Bên ngoài tẩm cung ngay cả một bóng người đều không thấy. Nàng có chút kỳ quái, cho là bản thân nghĩ nhiều quá, nhấc chân ra, xoay người khép cửa lại, bỗng một thanh kiếm kề lên cổ.

Một thanh âm trầm thấp hung ác vang lên bên tai Lâm San: "Nói mau, thái tử ở đâu?"

Lâm San ngẩn ra, nhất thời trong đầu hiện lên một chữ "Thích khách".

Mình sẽ không thật xui xẻo vậy chứ? Trước gặp ma men, sau gặp thích khách? Trong lòng thầm kêu một tiếng ông trời ơi, Lâm San run run nói: "Thái tử đã ra ngoài... Còn chưa về..."

"Xú tiểu tử, ngươi đừng gạt ta!" Kiếm của người nọ lại nhích gần lại, thái độ hung ác, đằng đằng sát khí.

Lâm San sợ tới mức nhũn chân nhưng nghĩ bên trong Đỗ Hạo còn choáng váng, nếu để tên kia đi vào như vậy, hắn sẽ chết chắc nên hơi mềm lòng, cắn răng nói: "Vị đại gia này, là thật, tiểu nhân nào dám lừa ngài?"

"Cho ngươi cũng không dám!" Người nọ thấp giọng hừ một tiếng, lại nói, "Tiểu tử này, ngươi không phải là thái tử cẩu tặc kia thì là ai?"

Lâm San lau mồ hôi: "Vị đại gia này, tiểu nhân chỉ là sai vặt, không phải thái tử điện hạ."

"Phi! Nếu ngươi là cẩu tặc kia, lão tử liền thịt ngươi!" Người nọ mang khăn che mặt, nói năng thô lỗ, mắt lộ hung quang, vô cùng dọa người.

"Vị đại gia này, ngài nếu muốn tìm thái tử, có thể tìm trong ngự hoa viên bên kia, buổi tối thái tử rất thích tản bộ..."

"Thật? Ngươi đừng lừa lão tử, bằng không lão tử lấy đầu ngươi!"

"Nào dám, nào dám..." Lâm San khúm núm.

"Tốt lắm, oan có đầu nợ có chủ, ngươi đã không biết thái tử ở đâu, có thể đi rồi!" Người nọ gầm nhẹ.

"Tạ đại gia!" Lâm San nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhanh bước rời đi, vừa được vài bước, cái ót tê rần, hôn mê bất tỉnh.

Người bịt mặt cười phía sau cười đắc ý: "Bộ dạng ẻo lả, trên lưng còn có con rồng, ngươi cho bổn đại gia không có mắt nhìn sao? Ngươi chính là thái tử! Xem bổn đại gia trở về lột da ngươi ra!" Dứt lời, đem Lâm San vác trên vai, tung người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.


Cứ như vậy, Lâm San đáng thương vì vội vàng lấy nhằm đai lưng kia mà bị thích khách nghĩ lầm là thái tử, bắt cóc ra cung. 
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 28

Từ sau trận đấu tìm bảo vật, danh vọng của Lâm San trong cung không gì sánh nổi, chỗ nào cũng có đại quan quý nhân tiến đến nịnh bợ nàng, cuối cùng cũng an ủi tâm tư bị khối thiên thạch tàn phá được một chút.

"Phò mã, vài ngày trước Lưu quốc cữu đưa phật bằng ngọc phỉ thúy tới còn có Lục hoàng tử sai người đưa Kim Phật Thủ, tổng cộng bán được một ngàn lượng bạc, đây là ngân phiếu, ngài xem đi." Tiểu Lục đem một xấp ngân phiếu đưa tới trước mặt Lâm San.

Lâm San tiếp nhận, hai mắt sáng lên, xem vài lần rồi mới đem ngân phiếu cất vào hộp gấm riêng của nàng.

Tiểu Lục một bên nhìn, nhịn không được nói: "Phò mã gia, ngài đừng trách nô tỳ lắm miệng, trong cung không lo ăn không lo mặc, ngài muốn nhiều bạc như vậy để làm gì?"

"Ngươi không hiểu." Lâm San đem giấu hộp gấm, thấp giọng: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thực sẽ ở trong cung này làm nam nhân cả đời sao? Có một số việc sớm muộn sẽ bị vạch trần, còn không bằng tìm đường lui trước cho mình."

"Ý ngài nói, ngài muốn xuất cung?" Tiểu Lục ngạc nhiên nhìn Lâm San.

"Hư! Nhỏ giọng một chút, sợ người khác không biết sao?" Lâm San vội vàng che miệng nàng, nói nhỏ bên tai, "Ta hỏi ngươi, ngươi có nghĩ nếu một ngày thân phận của ta bị vạch trần, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Này..." Tiểu Lục nhất thời nghẹn lời, lắc đầu.

Lâm San hạ thấp giọng hơn chút nữa: "Nói cho ngươi biết, mấy ngày nay ta luôn nghĩ về vấn đề này, nếu có một ngày thân phận ta bị phát hiện, không chỉ có ta với ngươi mà còn sẽ liên lụy đến cha mẹ cùng đại ca, thậm chí toàn bộ già trẻ Tống phủ đều tai ương. Nếu mỗi ngày đều lo lắng đề phòng ngồi chờ chết như vậy, còn không bằng tìm cơ hội xuất cung, khiến bọn họ nghĩ ta đã chết cũng tốt, điên cũng thế, chính là đừng khiến bọn họ sẽ tìm ta. Nếu thực sự có một ngày như vậy, ngươi nói tiền có quan trọng không?"

Tiểu Lục từ không hiểu gật gật đầu: "Là rất quan trọng."

"Dù sao về sau ta ở trong cung thu được cái gì đáng giá, ngươi giúp ta đi bán, chúng ta trữ nhiều tiền một chút, ra ngoài mở Ỷ Hồng Lâu làm ăn!"

Tiểu Lục đổ mồ hôi lạnh: "Phò mã, thì ra ngài vì theo đuổi chuyện đó mà..."

Lâm San liếc mắt một cái: "Cái này gọi là theo đuổi một chút sao? Ta còn tính làm chủ thanh lâu!"

Hai người hết thảy nói xong, thình lình cửa phòng bị mở ra, Đỗ Minh Nguyệt hấp tấp tiến vào, nhìn thấy Lâm San cùng Tiểu Lục kề sát nhau nói chuyện, cơn tức lập tức dâng lên.

"Các ngươi đang làm gì?"

"Nói chuyện." Lâm San vẻ mặt thản nhiên.

"Hừ! Cô nam quả nữ chung đụng còn gần gũi như vậy, các ngươi xem hoàng cung là chỗ nào? Người đâu, đem nô tỳ không biết liêm sỉ này ra ngoài đánh hai mươi roi."

"Dạ!" Hai thái giám sau Đỗ Minh Nguyệt lĩnh mệnh, định lên bắt người.

Lâm San vừa thấy không ổn, vội vàng động thân chắn trước mặt Tiểu Lục: "Dừng tay hết cho ta! Các ngươi làm gì? Còn để Phò mã ta vào mắt?"

Từ hồi nào đến giờ chưa từng thấy qua ánh mắt Phò mã sắc bén như vậy, hai tiểu thái giám ngây ngẩn cả người, nhìn Lâm San lại nhìn Đỗ Minh Nguyệt, cân nhắc xem đến tột cùng nên nghe theo chủ tử nào.

Bên này, thấy Lâm San vì nô tỳ động thân ra mặt, Đỗ Minh Nguyệt tức giận, tính công chúa nổi lên, chỉ vào Tiểu Lục: "Nô tài lớn mật, ngay cả lời bản cung các ngươi cũng không nghe? Ta nói lôi ra ngoài liền lôi ra, ai dám kháng mệnh, sẽ bị phạt cùng tiểu tiện nhân kia."

Những lời này vừa dứt hai tiểu thái giám bị dọa vội vàng vòng qua Lâm San bắt Tiểu Lục.

Tiểu Lục bị dọa trốn dưới bàn, miệng ồn ào: "Phò mã gia, cứu mạng! Cứu mạng!"

Lâm San vừa thấy tình thế không xong, chính mình còn không đủ khí lực đối kháng cùng Đỗ Minh Nguyệt, cắn răng đẩy hai thái giám ra, bản thân cũng chui vào dưới bàn.

"Tiểu Lục là người của ta, có bản lĩnh ngươi đánh luôn hai chúng ta đi?" Nếu đánh không lại, vậy đành xấu mặt, Lâm San ở dưới bàn nhe răng với Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt nóng nảy.

"Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi gian phu dâm phụ! Người đâu tới, lôi người ra ngoài cho bản cung, lôi không được các ngươi cũng không yên!"

Một câu này của nàng làm đám người rúng động, nháy mắt một đống thị nữ thái giám chạy đến chui xuống bàn, nhất thời cái bàn tròn như sóng triều trồi lên hạ xuống, có người la lên: "Ai u, giày của ta, giày của ta...", "Chán ghét, ai đang sờ ta?", "Này, đừng kéo quần ta!" ...

Đỗ Minh Nguyệt thấy không bắt được người, xắn tay áo lên chui vào.

Nhất thời khó mà hình dung được một trường hợp hi hữu như vậy, thế nên khi Cố Tả luôn điềm tĩnh phụng mệnh thái tử tiến đến, khóe miệng lại run rẩy lần nữa.

"Khụ khụ..." Hắn khụ một tiếng.

Không có người để ý đến hắn.

"Khụ khụ khụ..."

Vẫn không có người để ý đến hắn.

"Khụ khụ khụ khụ..." Đáng thương cho Cố Tả, khụ đến hư phổi vẫn không ai phát hiện sự tồn tại của hắn.

Rốt cục, Cố Tả nhịn không được, rống lên một tiếng: "Phò mã có ở đây không?!"

Dù sao cũng là công phu luyện nhiều năm, một tiếng kêu khí thế ngất trời này vừa hay làm cái bàn vừa rồi còn lay động lập tức yên lặng, mười mấy người bát nháo dưới bàn mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Tả, ánh mắt tương giao, không nói gì.

Một khắc kia, mặc dù Cố Tả trên sa trường xem nhẹ sinh tử, biểu tình cứng ngắc, khóe miệng trễ xuống.

Từ trong đám người, Lâm San vỗ vỗ quần áo đứng lên, đỉnh đầu bị làm rối như râu bắp, nói: "Ta có! Cố đại nhân đại giá quang lâm, không biết tìm tại hạ có chuyện gì?"

Thật vất vả mới khôi phục như thường, Cố Tả lúc này mới nói: "Thuộc hạ phụng mệnh thái tử thỉnh Phò mã đến Đông cung, tạ ơn cứu mạng ngày đó, Phò mã, thỉnh!"

Đỗ Hạo? Lâm San lập tức liền cảnh giác. Vị nhân huynh này sẽ không phiền toái hại mình chứ? Ngay cả muội phu của mình cũng dám tơ tưởng, quả thực chính là cầm thú! Cầm thú a!

Liền ở phía sau, Đỗ Minh Nguyệt cũng nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, hét lên: "Ta cũng đi!"

"Ngươi đi làm gì?" Một người đã rất khó đối phó, ngươi còn mang đến cho ta một đôi! Lâm San muốn khóc.

"Ta là công chúa, dựa vào cái gì không thể đi? Ta muốn đi!" Đỗ Minh Nguyệt hai tay chống nạnh, một chút cũng không chịu thỏa hiệp.

Lâm San không nói gì, nhìn Đỗ Minh Nguyệt lại nhìn một đám người bắt Tiểu Lục ở dưới bàn, khẽ cắn môi: "Mang ngươi thì mang ngươi đi, bất quá ngươi phải đáp ứng thả Tiểu Lục!"

Đỗ Minh Nguyệt kỳ thật cũng không thật sự muốn đánh nhau Tiểu Lục, dù sao nha đầu kia là người của Tống Lạc, vạn nhất xử lý không tốt khiến Tống Lạc giận, đối với mình mà nói cũng không có gì hay. Lúc này Tống Lạc chủ động hạ mình, nàng nào không nói đến đạo lý?

"Hừ, hôm nay tạm thời không so đo với tiểu tiện nhân ngươi, còn không mau cút cho ta! Còn có, các ngươi, hết thảy đều cút cho ta!"

Phần phật một tiếng, trong phòng chỉ còn lại ba người, trong đó một người biểu tình cứng ngắc, sống không bằng chết. Tự khắc chế mình trong tích tắc, Cố Tả thủ thế nói: "Công chúa, Phò mã, thỉnh!"

***

Khi Lâm San cùng Đỗ Minh Nguyệt tới đông cung, Đỗ Hạo đã sai người dọn xong yến hội. Đều nói thái tử hô hào tiết kiệm, đông cung hạn chế hoạt động giải trí, không nghĩ tối nay cảnh ca múa mừng thái bình ngợp trong vàng son, trong điện đã thấy một đám vũ nữ quần áo hở hang, hết sức xinh đẹp.

Không chỉ như thế, Đỗ Hạo một thân Long Văn cẩm bào huyền y thêu vàng, tóc dài không buộc hết, vài sợi rũ xuống, làm đường cong rõ ràng, khí thế vài phần nhu hòa, con ngươi đen lưu chuyển, quang hoa bốn phía, Lâm San gặp Đỗ Hạo không ít lần nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của hắn, nhất thời không đoán không ra tâm tư của thái tử.

Lúc này, một nữ tử trán điểm ấn Nga Mi từ trong điện đi ra, cúi mình trước Đỗ Hạo.

Đỗ Hạo khoác tay, ý bảo nàng đi qua. Nàng kia mục đích đã đạt được liền cúi đầu đến bên người Đỗ Hạo, thay hắn rót đầy rượu, đưa đến trước mặt, nhất cử nhất động đều là tư thái hết sức kiều mỵ xấu hổ của nữ tử, một cái nhăn mày cười đều khiến đám vũ nữ kia ảm đạm thất sắc.

Lâm San nhất thời có chút ngạc nhiên, Đỗ Hạo không phải GAY sao? Sao bỗng nhiên lại hứng thú với nữ nhân? Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra! Ngoài miệng nàng không nói nhưng vẫn nghi hoặc nhìn chằm chằm Đỗ Hạo, thấy hắn tiếp nhận rượu trong tay nàng kia, hai người thâm tình nhìn nhau rồi hắn mới chậm rãi uống cạn, sau đó nói gì với mỹ nữ, trong chốc lát mỹ nữ liền xấu hổ đỏ mặt, còn ngã lên người Đỗ Hạo.

Thái tử rốt cuộc là thỉnh nàng đến nói lời cảm tạ hay thỉnh nàng đến xem diễn? Lâm San có chút mê mang, chợt Đỗ Hạo bỗng nhiên ngừng tán tỉnh nữ tử, giơ chén rượu hướng về phía nàng nói.

"Đa tạ Phò mã ngày đó cứu mạng, đến đây, bổn vương kính ngươi một ly!"

Ngươi tốt vậy sao? Có âm mưu! Lâm San không khỏi cảnh giác, một mặt nói: "Điện hạ khách khí, điện hạ khách khí..." Một mặt nhấp một ngụm rượu, vẫn không uống nhiều.

Ngược lại Đỗ Hạo nhìn qua thật cao hứng, cười rồi uống cạn, sau đó lại duỗi tay nắm nữ tử bên người, hoàn toàn có hình tượng một thái tử phong lưu.

"Hoàng huynh của ngươi bị sao vậy? Sẽ không phải là bị bệnh, chịu kích thích biến thái đi?" Lâm San dùng mắt hỏi Đỗ Minh Nguyệt.

Không ngờ lại bị Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt liếc một cái: "Ai cần ngươi lo?"

Hai người trao đổi ánh mắt như vậy, người bên ngoài nhìn qua cứ tưởng vợ chồng tán tỉnh, trong mắt Đỗ Hạo xẹt qua một tia hờn giận, thuận thế ôm nữ nhân vào trong lòng, tiếp tục nói: "Phò mã lần này có công cứu bổn vương, bổn vương có chút tâm ý nho nhỏ, hy vọng Phò mã có thể nhận lấy."

Tâm ý? Rốt cục đến trọng điểm! Lâm San bỏ qua Đỗ Minh Nguyệt, một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào cái hòm Đỗ Hạo sai người đưa đến.

Hồng trù mở ra, hai thanh kim hoa như ý bảo thạch hiện ra rõ ràng trước mắt, Lâm San kích động thiếu chút nữa khóc lên: "Như ý a như ý, đánh một vòng lớn như vậy, ngươi cuối cùng lại về bên người ta!

"Không có tiền đồ!" Đỗ Minh Nguyệt ở một bên, bĩu môi chửi nhỏ.

"Tâm ý bổn vương, Phò mã hài lòng không?"

"Hài lòng, hài lòng..." Lâm San cười tươi như hoa, thì ra người bị rắn cắn một phát sẽ biến thái như vậy. Sớm biết thế ta đã đem mười cân rắn bỏ vào tẩm cung của ngươi!

"Phò mã vui là tốt rồi." Đỗ Hạo vẻ mặt ôn hoà, thật sự là một trời một vực cùng hình tượng ngày xưa của hắn "Ngọc Nhi, nghe nói ngươi học được một điệu múa mới, sao không biểu diễn cho Phò mã với công chúa xem thử?"

"Dạ, Ngọc Nhi xin bêu xấu." Dương Ngọc Nhi hơi hạ thấp người, hướng Lâm San cùng Đỗ Minh Nguyệt thi lễ, theo tiếng trống nhạc nổi lên, tay áo dài tung bay, mặt mày đưa tình, dáng người mềm mại lay động, kỹ thuật nhảy khiêu khích, nói là biểu diễn cho Phò mã công chúa xem, không bằng nói là dành cho một mình Đỗ Hạo xem.

Tình cảnh này khiến Lâm San vốn dĩ đã xem nhiều phim cổ trang TVB không khỏi cảm thán một tiếng: "Sống đến giờ rốt cục cũng cho ta gặp một hồ ly tinh sống!"
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 27

Lâm San cơ hồ mang theo tâm sự đầy bụng đi tiếp thánh chỉ, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người.

Thánh chỉ này cư nhiên là ngợi khen nàng, ngoại trừ ngợi khen nàng có công cứu thái tử, còn tuyên bố nàng là quán quân của trận đấu tìm bảo vật của hoàng thất mà trọng thưởng.

Lâm San như đang nằm mơ, nếu khen ngợi nàng cứu thái tử còn có thể lý giải, ít nhất mình đã hút chất độc. Nhưng quán quân của trận đấu tìm bảo vật là sao? Dạ minh châu của nàng còn không biết bị người nào lấy mất, đừng nói là tìm bảo vật gì đó.

Mang theo nghi hoặc đầy bụng, Lâm San tiếp thánh chỉ rồi hướng đến vị công công đang chúc tụng nàng định thăm dò mấy câu.

"Tôn công công, tại hạ có một chuyện không rõ, thỉnh công công ngài chỉ giáo."

Tôn công công là lão nhân trong cung, đối với hồng nhân đang được trọng dụng liền bày ra vẻ mặt ôn hòa: "Ta bất tài, sao dám nói chỉ giáo? Phò mã gia có gì muốn hỏi cứ hỏi, những gì ta biết được đều nhất nhất nói cho ngài."

Lâm San nói bóng nói gió: "Công công khách khí, kỳ thật ta chính là muốn biết lúc ta hôn mê, không biết là ai có lòng giúp ta đem dạ minh châu giao cho hoàng thượng, chờ ta hết bệnh rồi, có thể đi đáp tạ người ta."

"Phò mã gia thật có tâm, ai đưa dạ minh châu đến ta không rõ lắm nhưng nghe nói Phò mã sau khi được đưa lên thì Liên đại nhân tự mình đưa người về Tể tướng phủ, Phò mã nếu muốn biết thêm, có thể tìm Liên đại nhân hỏi thăm."

Liên Phong? Khi cái tên này xuất hiện trong đầu Lâm San, đầu tiên nàng nghĩ đến là đêm đó khi mình được cứu, Liên Phong xuất hiện trước mặt nàng, một phen ôm lấy nàng. Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không nói nên lời, hình như đã nhận ra điều gì nhưng lại không thể nào xác định.

Vấn đề này cứ chiếm hết đầu óc Lâm San cho đến khi một cái thùng thật lớn do hoàng thượng ban cho được đưa đến Tống phủ, nàng rốt cục mới dời hết chú ý đến đồ ban thưởng đó.

Ta nói một cái rương lớn như vậy cho dù trang không phải vàng cũng là bạc trắng, số lượng thật không nhỏ nha! Xem ra hoàng thượng lần này rất hào phóng!

Lâm San mừng rỡ không thôi sai Tiểu Lục mở thùng ra, Tiểu Lục đáng thương mất sức chín trâu hai hổ mới mở ra được, trợn tròn mắt.

Sao bên trong còn có một thùng nữa?

Lâm San cũng kinh ngạc, cảm giác đã biết bị hoàng thượng đào hố, liền sai Tiểu Lục mở tiếp cái rương bên trong, thùng vừa mở thì quả nhiên! Bên trong vẫn là một cái rương.

Lâm San há hốc mồm, hoàng thượng, thứ ngài ban cho ta sẽ không là một bộ thùng đó chứ?

Mang theo tâm tình cực độ uể oải, Lâm San mở tiếp cái thùng thứ ba, lúc này bên trong rốt cục không phải thùng nhưng cũng không phải là rương. Chỉ thấy trong rương sâu hai thước rõ ràng chứa một khối đá dùng hồng trù bao quanh, trên tảng đá viết bốn chữ rồng bay phượng múa —— Quốc Thái Dân An.

Lâm San muốn khóc, ông trời, ngươi đùa giỡn với ta sao?

Tôn công công lúc này lại đến chúc: "Chúc mừng Phò mã, chúc mừng Phò mã, đây là một khối thiên thạch do tiên hoàng lưu lại, bốn chữ trên này chính là di bút của tiên hoàng, Thánh thượng lần này ban cho Phò mã, đối với Phò mã mà nói là vinh quang rất lớn!"

Thiên thạch? Vẫn là đá thôi! Lâm San tối sầm mắt, thiếu chút nữa ngã xuống.

Kỳ thật khối thiên thạch này cũng không phải thứ đồ vô dụng, ít nhất thật lâu thật lâu về sau, khi Lâm San đã khôi phục thân phận nữ nhi, ở nhà giúp chồng dạy con, khối thiên thạch này vì sự nghiệp làm cải trắng muối nhà họ mà cống hiến không ít, đương nhiên đó là chuyện sau này.

Sau khi nhận thánh chỉ, Lâm San không quan tâm Tống Hiền phản đối hay không, cố ý hồi cung, mục đích chỉ có một, tìm Liên Phong hỏi rõ ràng.

Tiểu Lục ôm thiên thạch đi theo sau, mồ hôi đầm đìa, không khỏi oán giận: "Phò mã gia, ngài đây là ngược đãi lao công."

A! Nha đầu kia học được rất nhanh, còn biết nói ngược đãi lao công, Lâm San trắng mắt liếc nàng một cái, uy hiếp: "Lại oán giận, cẩn thận ta đưa ngươi đi Ỷ Hồng Lâu."

Tiểu Lục ở một bên cười tủm tỉm: "Công tử, ngài không phải đã nói Ỷ Hồng Lâu chướng mắt nô tỳ."

Lâm San nghẹn lời không nói được gì, cái này kêu là trò giỏi hơn thầy, núi cao còn có núi cao hơn, vì không muốn người ngoài vừa thấy đã biết là nàng ngược đãi lao công, Lâm San đành phải tự mình ôm khối thiên thạch kia, không nghĩ vừa ôm tảng đá đã thấy Đỗ Minh Nguyệt hấp tấp chạy đến trước mặt.

Hai người đối mặt, Đỗ Minh Nguyệt bỗng dưng đỏ mặt, ngoài miệng cũng không vừa: "Ngươi còn chưa chết?"

"Nhờ phúc công chúa, thần còn sống." Lâm San không kiêu ngạo, không xiểm nịnh.

Nàng cũng không ngờ nếu trước kia Đỗ Minh Nguyệt sẽ tức giận nay ngược lại nàng ta do dự trong chốc lát, hướng khuôn mặt đỏ bừng về đám hạ nhân phân phó một câu: "Các ngươi mắt mù rồi sao? Còn không mau cầm giúp Phò mã!"

Lâm San hoàn toàn chấn kinh, ta nói công chúa cô nãi nãi, ngài đang làm ta sợ đi? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, ngài sẽ không phải là coi trọng tảng đá này chứ?

Đỗ Minh Nguyệt bị ánh mắt cảnh giác này của Lâm San làm cho tức giận: "Ánh mắt này của ngươi là sao? Ta... Ta chỉ là muốn cám ơn ngươi cứu đại ca của ta thôi..." Nói xong bĩu môi, dời mắt khỏi người Lâm San, ánh mắt đảo loạn lung tung.

Kia trong nháy mắt, Lâm San bỗng nhiên có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.

Này này này... Công chúa sẽ không là xuân tâm đại động, coi trọng mình? Xong rồi, quả thực là thảm kịch nhân gian!

Kỳ thật Lâm San nào biết sự tích mình anh dũng xả thân cứu thái tử đã truyền khắp hoàng cung, các loại đồn đãi đều miêu tả nàng vô cùng kì diệu, dưới tình huống như vậy, đừng nói là công chúa, ngay cả lão mụ tử ở phòng bếp, nhà kho đều hận không thể gả cho nàng làm tiểu thiếp đâu.

Nữ phẫn nam trang có thể đạt tới độ cao như thế, Lâm San cũng có thể coi như là một kỳ tài trong giới nữ lưu, một cây dưa chuột trong đám nam nhân.

Đỗ Minh Nguyệt đột ngột thay đổi thái độ làm Lâm San nhất thời trở tay không kịp, bỗng nhiên ý thức được mình không thể được ngày nào hay ngày đó như xưa nữa, vỏ bọc giấy của nữ Phò mã này sớm hay muộn sẽ bị đâm thủng, đến lúc đó tai ương không chỉ có mình, còn có toàn bộ Tể tướng phủ, ngày ấy đi xét nhà Ngô Lương Chi đã tận mắt chứng kiến, nếu vì mình liên lụy đến cha mẹ như thế cho dù còn sống cũng sẽ không an tâm.

Lần đầu tiên sau khi xuyên không, Lâm San bắt đầu cảm thấy tương lai của mình thật mờ mịt.

Ngay khi Lâm San còn đang vô cùng thống khổ vì thân phận của mình thì trong cung cũng có ba nam nhân lâm vào tình cảnh tương tự.

Đầu tiên là Tam hoàng tử Đỗ Cảnh, vốn dĩ hắn đã lên kế hoạch rất tốt, vì Lâm San mà toàn bộ hỏng bét, chuyện lấy được thiên thạch dễ như trở bàn tay đảo mắt lại rơi vào tay người khác, trong lòng hắn làm sao chịu được?

"Khởi bẩm thiếu chủ, theo thuộc hạ tìm hiểu, thiên thạch ở trong tay Tống Lạc, chính là chỗ công chúa thủ vệ sâm nghiêm, nếu phải lấy một khối thiên thạch như thế ra, chỉ sợ..."

"Ta đã biết." Đỗ Cảnh ngắt lời nàng, "Về phần Tống Lạc kia, ta sẽ nghĩ biện pháp, ngươi về trước phục mệnh đi."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Quỷ Mị lĩnh mệnh, thân hình chợt lóe, nhất thời biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Cùng lúc đó ở đông cung, Đỗ Hạo vì chuyện Lâm San mà phiền lòng.

"Cố Tả."

"Có thuộc hạ."

"Chuyện ta sai ngươi tìm hiểu thế nào rồi?"

"Hồi điện hạ, từ khi về kinh tới nay, thuộc hạ đã tăng người đi tìm hiểu nhưng vị cô nương điện hạ muốn tìm kia lại không có tin tức gì, thuộc hạ chỉ sợ nàng có thể đã rời khỏi kinh thành."

"Không có khả năng, tiếp tục tìm kiếm cho ta."

"Tuân lệnh." Cố Tả lĩnh mệnh nhưng chưa lui ra.

"Còn có việc gì?" Đỗ Hạo nhìn hắn.

"Kỳ thật thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không."

"Nói."

"Theo ngu kiến của thuộc hạ, vị cô nương điện hạ muốn tìm này, cho dù còn ở kinh thành, đến nay cũng qua hai năm rồi thực sự có thể đã gả cho người khác, điện hạ lao tâm lao lực tìm kiếm như vậy, thuộc hạ thật sự không rõ..."

"Đừng nói nữa!" Đỗ Hạo ngắt lời hắn, "Chuyện đó bổn vương tự có chừng mực, ngươi làm tốt bổn phận của mình là được, lui xuống đi."

"Dạ." Biết tính tình Đỗ Hạo, Cố Tả không nói thêm nữa, hành lễ lui ra, chính là lúc rời đi lộ ra một biểu tình không thể nề hà. Điện hạ như vậy không giống thái tử cơ trí, bình tĩnh mà mình biết.

Nhưng Cố Tả làm sao biết tâm tình Đỗ Hạo lúc này?

Hai năm trước, hắn còn là tiểu tử vừa đôi mươi, ở trong triều, luận tài tình, luận phẩm tính còn thua xa hoàng huynh Đỗ Diệp là con của một sườn phi, cũng chính bởi vì vậy, không ít quan viên trong triều đối với ngôi vị thái tử của hắn kín đáo phê bình, cho rằng hắn tuy là con hoàng hậu nhưng tài mạo, phẩm chất không đủ để đảm nhiệm vua một nước.

Cũng vì vậy mà thánh thượng vì ổn định lòng người, quyết định phái hắn dẫn quân chống giặc ngoại xâm cùng lúc tôi luyện ý chí của hắn, nâng cao danh tiếng trong triều của hắn, về phương diện khác cũng có thể có lấy cớ phái Đỗ Diệp ra ngoài, miễn cho đến lúc đó xuất hiện tình cảnh huynh đệ tương tàn.

Nhưng Đỗ Hạo khi đó dù sao còn là thái tử sung sướng an nhàn trong cung, nghe quyết định này của phụ hoàng, nội tâm cực độ bài xích, thậm chí còn từng bỏ trốn khỏi cung một lần, chính là tại thời điểm đó hắn đã gặp cô nương khiến hắn nhất kiến chung tình kia.

Dù chỉ thoáng nhìn nhưng khoảnh khắc kinh diễm đó lại là cuộc sống tinh thần trong suốt hai năm quân lữ buồn khổ của hắn... Chính vì vậy đã tạo nên hình bóng khó quên của một người trong lòng Đỗ Hạo bây giờ.

Cách biệt hai năm, thiếu niên tóc xanh ngày xưa đã trưởng thành trong lúc chém giết ở chiến trường, một thân khôi giáp, khải hoàn trở về, ngay khi hắn sắp hưởng thụ giờ phút huy hoàng nhất trong đời người, sắp quên mất thời khắc kia thì sự xuất hiện của Tống Lạc lại gợi lên một tia gợn sóng trong đáy lòng của hắn mà tất cả hoa thơm cỏ lạ trong cung gì đó đều không thể khiến hắn có cảm giác như vậy.

Một người tự cho mình là thái tử thanh cao, bỗng nhiên phát hiện mình có cảm giác với một nam nhân, sẽ không khỏi làm Cố Tả cảm thấy hắn khác xa với hình tượng bình tĩnh cơ trí hàng ngày.

Khi nội tâm Đỗ Hạo đang rối rắm thì người có cùng dung mạo với hắn là Liên Phong cũng đang rầu rĩ.

Quần áo của Lâm San quả thật là do hắn thay đổi, tình huống lúc đó nếu hắn không ra mặt, vạn nhất để người khác phát hiện bí mật của Phò mã, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Nhưng sự tình trôi qua nhiều ngày như vậy, hình ảnh thân thể nữ nhân trong đầu lại không thể nào xóa được, làm nội tâm hắn sinh ra cảm giác áy náy, không biết nên đối mặt nàng thế nào.

Theo thị vệ thủ hạ hồi báo, Tống Lạc ngày hôm qua đã trở về hoàng cung, thương thế khang phục rất khá. Hắn thở dài nhẹ nhõm đồng thời nội tâm lại rối rắm, lấy hiểu biết của hắn về Tống Lạc, chuyện hắn sẽ tìm mình hỏi rõ ràng phỏng chừng cũng là chuyện ngày một ngày hai, nếu Tống Lạc biết mình đã sớm phát hiện thân phận nữ nhi của nàng, còn tổn hại trong sạch của nàng, nàng sẽ nghĩ thế nào? Còn có thể để ý mình sao?

Sau một hồi phức tạp như vậy, vừa vặn có một đạo thánh chỉ của hoàng thượng phái hắn dẫn người đi tiêu diệt sơn tặc càn rỡ ở vùng phụ cận kinh thành ngay hôm đó, không thể trì hoãn.

Cứ vậy, chờ đến khi Lâm San hấp tấp chạy đi tìm Liên Phong, lại được báo Liên đại nhân đã xuất phát rồi. 
***