8 thg 7, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 44

Đạo trưởng phát điên

"Sư phụ, đồ nhi không đi... sẽ ở lại Thanh Vận Quan, không đi đâu hết..." Ta vô lực nói.

Ai ngờ Thanh Vận nghe xong lời thề cảm động lòng người của ta lại không chút cảm kích, còn phản bác: "Thái sư phụ của ngươi từng dặn vi sư, thà tin trên đời có quỷ, cũng không thể dễ dàng tin lời nữ nhân."

"..."

Sư phụ, lời này rõ ràng chỉ dùng cho đám nam nhân các người mới phải!!

Nhưng nay Thanh Vận đang bị thương, mới vừa rồi lại suýt bị chết cháy, vì thế ta đành thuận theo trời đất lấy lui làm tiến, vô lực cam đoan nói: "Sư phụ, đồ nhi xin thề trước tổ sư, cho dù Hoàng Hà cạn đáy, đồ nhi cũng sẽ không rời xa sư phụ!"

Trên đời này khổ nhất không phải là chưa xài hết tiền đã chết, cũng không phải là chưa chết đã hết tiền xài mà chính là nhục mất nước, mất chủ quyền bán mình cho người nhưng còn bị hoài nghi như ta...

Sao thê lương quá vậy?

"Hoàng Hà? Hoàng Hà ở đâu? Thất nhi nghĩ sư phụ mù nên thề bậy sao?" Thanh Vận hỏi vặn lại ta, đau đớn tận tâm can.

A! Ta sao lại quên người này vẫn chưa thấy Hoàng Hà! Nếu đã vậy...

Chỉ sợ ta phải thi triển đại pháp đàm phán thiên hạ vô song lần nữa!!

"Sư phụ, Hoàng Hà là con sông trước Thanh Vận Quan. Vốn dĩ nó không có tên nhưng từ nay về sau nó gọi là Hoàng Hà. Nó sẽ là minh chứng cho lời thề của đồ nhi với người..."

Thanh Vận lúc này mới hài lòng cười nói: "Thì ra Thất nhi đặt tên cho nó, như thế rất tốt... Thế nhưng vi sư không cần Thất nhi thề thốt trầm trọng như thế. Nếu có một ngày Thất nhi phải rời đi, chỉ cần khiến Hoàng Hà kia cạn tới đáy là được, đúng không?"

...

Sư phụ, ngài không biết câu này của ngài còn độc hơn lời thề của đồ nhi sao!!

Nơi đây lại không có máy bơm, trừ phi khô hạn, nếu không cho dù đồ nhi xuất công lực dời non lấp bể làm đến chết già cũng không có cách khiến nó cạn tới đáy!

"Được! Nếu có một ngày đồ nhi rời đi, sẽ làm Hoàng Hà cạn tới đáy!" Rốt cục ta hoàn toàn bán mình! Ngay cả da bọc xương cũng không chừa!

"Vậy Thất nhi cần phải nhớ rõ những lời đã nói với ta hôm nay."

"Nhất định nhớ rõ!" Ta rơi lệ đầy mặt trả lời.

Người như ta lúc này hẳn phải được lưu danh vào sử sách, trở thành hình mẫu cho thiên hạ noi theo!

"Như thế rất tốt..." Thanh Vận lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sau đó ta dốc hết sức lực bình sinh dìu Thanh Vận về giường, sửa sang mền gối rồi thả Thanh Vận nằm xuống suýt nữa khiến hắn ho sặc sụa đến hộc máu.

Vì vất vả đến hơn nửa đêm nên qua ngày thứ hai rồi mà Thanh Vận vẫn suy yếu, cả người mềm nhũn như rắn, cứ để hắn nằm mãi trên giường như thế hẳn không thể nào bình phục sớm được, huyện nha dù sao không phải chỗ thu nhận người nghèo, chúng ta làm phiền huyện thái gia nhiều ngày như vậy ngày cũng nên cáo từ. Vì thế ta bảo Đoạn Tang Mặc tìm thuê một cỗ kiệu và mướn kiệu phu đưa Thanh Vận về Thanh Vận Quan, kể từ đó ta cũng chính thức trở thành nha hoàn riêng của Thanh Vận.

Dưới đây xin phép nói về một ngày trâu ngựa nhàn nhã bình thường của ta.

Khi con gà trống trong Thủy Vân Am bên kia bờ gáy sáng lần thứ nhất là lúc ta phải rời giường, sau đó đến phòng bếp làm đồ ăn sáng, làm xong liền vội vàng nuốt hai miếng rồi bưng nước rửa mặt đến phòng Thanh Vận rửa mặt chải đầu cho hắn. Sau khi rửa mặt chải đầu xong thì cho Thanh Vận ăn sáng. Tiếp đó ra tiền điện giả làm tiên cô. Giả đến giờ Tỵ một khắc thì xuống bếp sắc thuốc, chờ hắn uống xong mới có thể đi chợ mua đồ ăn, mua đồ xong thì trở về làm bữa trưa, làm xong còn chưa vội thưởng thức! Mấy món bồi bổ thân thể cho Thanh Vận đều nấu hết! Mà canh đương quy nhân sâm là tốt nhất, không có cũng phải có!! Hơn nữa còn tự móc tiền túi của mình!!

Sau khi cho Thanh Vận ăn trưa mới đến lượt ta, lúc này cơ hồ chỉ còn lại chút cơm thừa canh cặn, muốn sống đành phải nuốt. Kế đó lại tiếp tục giả làm tiên cô, đến giờ Thân lại nháo nhào xuống bếp! Làm ít điểm tâm nhẹ cho Thanh Vận, sắc thuốc!! Tiếp tục cho hắn uống thuốc, sau đó lại ra tiền điện bói toán, cứ lặp lại như thế cho đến sau khi ăn tối xong mới có thể nghỉ tay. Thanh Vận nay quả thực giống như một kẻ tàn tật đứt tay đứt chân, chuyện gì cũng là ta làm thay hắn!

Ô hô, thực bi ai!

Cứ như vậy hết mấy ngày, ta thật sự mệt mỏi, khó tránh khỏi việc nảy ra chút mưu ma chước quỷ.

Hôm nay ta kéo theo Đoạn Tang Mặc vào phòng Thanh Vận. Điểm tâm là canh ngân nhĩ đậu đỏ, Thanh Vận mất máu quá nhiều nên muốn bồi bổ khí huyết cho hắn, mặc kệ thận hắn có mệt hay không!!

Ta cẩn thận nâng Thanh Vận dậy, kế đó lót một cái gối sau đầu cho hắn tựa vào. Xong xuôi ta vụng trộm đưa bát cho Thanh Dạ bảo hắn vụng trộm đút giùm ta còn ta tựa vào giường Thanh Vận nói chuyện tào lao vờ chứng minh người đang cho Thanh Vận ăn là ta...

"Sư phụ, người thấy canh đậu đỏ hôm nay thế nào?" Chờ Đoạn Tang Mặc đút một muỗng, ta thuận miệng hỏi.

Thanh Vận chầm chậm nuốt bột đậu đỏ như son môi kia, nhẹ nói: "Hơi ngọt, lần sau bỏ ít đường lại một chút, ngấy quá không tốt..."

"..."

Ta hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh lại, vẻ mặt tươi cười trả lời: "Sư phụ nói phải..."

Ta đây là nén giận, Thanh Vận lại ra vẻ bất mãn trước, đôi mắt vẫn trống rỗng như hố đen lúc trước nhưng ánh mắt lại nhướn lên: "Thất nhi, sao hôm nay ngươi thô lỗ thế? Là chán ghét vi sư sao?"

"Sư phụ sao lại nói vậy?" Hai chữ chán ghét dành cho sư phụ thật sự rất thỏa đáng!

Thanh Vận cũng không đáp mà vươn đầu ngón tay khẽ đặt lên bên miệng rồi nâng ngón tay lên.

Ta liếc mắt nhìn một cái thấy trên đầu ngón tay là một ít bột đậu đỏ sậm...

Toát mồ hôi...

Ta ra dấu bảo Đoạn Tang Mặc ngừng tay rồi đỡ lấy bát canh từ tay hắn để tự tay đút Thanh Vận. Hắn tuy mù nhưng vẫn yêu cầu cao như vậy, ta còn biết làm gì khác?

Ta múc một muỗng canh đậu đỏ canh nhẹ nhàng đưa đến môi Thanh Vận cẩn thận đút: "Sư phụ ngài thấy như vậy đủ hòa nhã chưa?"

Thanh Vận nhíu mày, hơi kiêu ngạo nói: "Được lắm..."

"..." Trán ta nổi đầy gân xanh.

Nếu có thể, giờ phút này ta muốn đạp chết Thanh Vận!!

"Thất nhi..." Thanh Vận nuốt muỗng canh xong bỗng nhiên gọi ta một tiếng vô cùng thắm thiết.

"Sư phụ có chuyện gì?" Ta mỉm cười đầy mai mỉa hỏi.

Biết rõ Thanh Vận lúc này không thấy được nụ cười đó của ta nhưng ta vẫn tự bảo mình tươi cười ngọt ngào như yêu cầu lúc trước của hắn. Miễn cho Thanh Vận kiếm cớ nói ta khi dễ hắn mù lòa.

"Thất nhi... Ngươi có biết, ngươi đã sớm là một phần không thể dứt bỏ khỏi sinh mệnh của vi sư... Cho nên, nếu ngươi chán ghét vi sư hoặc có gì bất mãn với vi sư, vi sư đều có thể cảm giác được..." Thanh Vận nói rất thê lương. Trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào, cặp mắt vô hồn kia cũng đỏ hoe.

"..."

Sư phụ, ngài sao có thể diễn đạt như thế?

Thanh Vận cũng không chờ ta đáp, tiếp tục bi thương: "Tuy sư phụ mù nhưng tâm còn sáng... Ngươi làm như vừa rồi sẽ khiến sư phụ rơi lệ, khiến sư phụ khổ sở... Đau đớn..."

"Sư phụ, đồ nhi sai rồi! Đồ nhi sai rồi, không được sao!! Đồ nhi cầu ngài, buông tha đồ nhi đi!!"

Đồ nhi biết mình không nên để Đoạn Tang Mặc đút ngài ăn cho có lệ, cầu ngài buông tha đồ nhi đi!! Năm đó Đường Tăng niệm chú kim cô với Tôn Ngộ Không chắc Tôn Ngộ Không cũng không thống khổ như ta bây giờ đi!!

"Thất nhi không sai, là sư phụ sai, là sư phụ mù lòa liên lụy Thất nhi... Cho nên Thất nhi chán ghét sư phụ cũng là đương nhiên..." Thanh Vận vạn phần đau đớn nói, dứt lời khóe mắt không biết làm sao lại nhỏ xuống một giọt nước mắt trong suốt.

"..."

Ta rốt cục hỏng mất.

Nhẫn nại tới mức này đã quá sức chịu đựng, ta phát điên chạy ra khỏi phòng Thanh Vận, điên cuồng cào cấu bức tường ở hậu viện.

Ta đời trước thiếu nợ Thanh Vận cái gì! Kiếp này ông trời lại muốn trừng phạt ta như vậy!! Dù cho kiếp trước ta làm chuyện hết sức táng tận lương tâm cũng xin người đổi biện pháp trừng phạt đi, ta thật sự chịu không nổi!!

"Sư tỷ, ngươi bình tĩnh một chút." Đoạn Tang Mặc không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau ta, cầm tay ta không để ta tự mình hại mình.

"Sư đệ a!! Sư đệ a!!" Giờ phút này ta đã tiến vào trạng thái điên cuồng, chỉ biết nếu mình không phát tiết một chút sẽ điên mất thôi!! Bị Đoạn Tang Mặc cầm tay lại không thể tự mình hại mình nên ta đành tàn phá Đoạn Tang Mặc một chút! Nếu ta không may mà có người cũng không may giống ta thì ít ra cũng dễ chịu hơn.

Nghĩ vậy, ta liền tiến đến sát tai Đoạn Tang Mặc, dồn hết sức lực hét lên với Đoạn Tang Mặc: "Sư đệ a a a a!!!!..." Trong nháy mắt, cơn sóng siêu tạp âm xuyên thấu tai Đoạn Tang Mặc.

Cả người Đoạn Tang Mặc nổi da gà, bàn tay đang nắm tay ta cũng không khỏi run rẩy. Thế nhưng hắn vẫn ngây ngốc không tránh né, để mặc âm thanh độc hại của ta dội thẳng vào tai hắn. Đến khi cổ họng ta khô khốc, Đoạn Tang Mặc vẫn rất bình tĩnh nắm tay ta không rời. Ta không khỏi buồn bực nhìn hắn.

Ôi chao mẹ ơi, vừa nhìn nhất thời hoảng sợ. Mặt Đoạn Tang Mặc nhăn như mướp đắng...

"Ôi chao, sư đệ a... Sư tỷ biết ngươi oan uổng..." Ta phá lệ đưa tay xoa đầu Đoạn Tang Mặc rất tình cảm, ai thán nói.

Thật không hiểu Đoạn Tang Mặc đời trước tạo nghiệt gì mới làm sư đệ kiếp này của ta...

Tương tự, đời này phải làm đồ đệ của Thanh Vận, ta cũng không biết mình đã tạo nghiệt gì...

Hôm sau, không hiểu đầu Thanh Vận hỏng hóc chỗ nào, bỗng phá lệ chan hòa, thân ái với ta.

"Thất nhi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi..." Thanh Vận thật vui mừng nói. Đầu thoải mái gối lên đùi ta, hưởng thụ sự phục vụ chỉ dành cho khách VIP của ta.

"Đồ nhi không vất vả, chỉ cần sư phụ vui vẻ là tốt rồi." Miệng có thể ngọt ngào bao nhiêu thì ngọt ngào bấy nhiêu, miễn bị sai phái đi làm chuyện tệ hại gì khác. Mới vừa rồi hắn nói đau đầu, bảo ta thay hắn xoa đầu khiến tay ta sắp gãy đến nơi!

"Việc tốt không biết có thật hay không..." Thanh Vận có chút cảm thán nói.

"Chuyện gì có không?" Ta buồn bực hỏi.

"Vô sự, sư phụ tùy tiện nói thôi. Mệt không?" Thanh Vận rốt cục thức thời tựa đầu lên gối.

"Không phiền." Ta khiêm tốn trả lời.

"Không phiền? Vi sư vốn muốn nói ngươi bữa giờ rất vất vả, muốn cho ngươi ngủ một lát..." Thanh Vận kinh ngạc nói.

Cho ta ngủ một lát...

Ta nhất thời cảm thấy một trời hỗn loạn, hôm nay là ngày gì mà Thanh Vận hào phóng với ta vậy?

"Đương nhiên mệt! Đồ nhi mệt chết đi, mệt chết đi! Rất muốn ngủ! A... Buồn ngủ quá..." Ta vội vàng sửa miệng, cơ hội không hề mong đợi lại đến, trăm ngàn lần không nên bỏ qua!

Thanh Vận nhẹ cười, thân mình khẽ nhích vào trong, sau đó vỗ vỗ vào khoảng trống vừa nhích ra, nói: "Vậy lên đây đi."

"Lên? Làm sao lên được!!" Ta trừng lớn mắt.

Ta bất quá chỉ muốn ngủ một lát, mắc gì phải trèo lên giường Thanh Vận!!

"Thất nhi không phải tính chợp mắt một lát sao?" Thanh Vận buồn bực hỏi.

"Đồ nhi đúng là muốn ngủ một lát nhưng cũng không tính ngủ trên giường sư phụ a!!" Thanh Vận này sao tự dưng lại đùa bỡn ta vậy? Cô nam quả nữ chung một phòng đã không nói, còn muốn ngủ chung một giường! Tổ sư a...

"Thất nhi, chút nữa ngươi phải chuẩn bị bữa tối, vi sư sợ ngươi về phòng ngủ sẽ trễ việc. Ngươi ở đây ngủ vi sư còn có thể gọi ngươi dậy." Thanh Vận bình thản nói, dứt lời lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo ta mau nằm xuống đó.

"Đồ, đồ nhi có thể về phòng ngủ... Đồ nhi cam đoan, tuyệt không ngủ quên mà muộn giờ làm cơm tối!" Ta cảm giác giờ phút này trong tiếng nói của mình còn có tiếng khóc nức nở.

"Vậy nằm xuống đây ngủ một chút hoặc ra tiền điện tiếp khách, Thất nhi ngươi tự chọn đi." Thanh Vận nói nhẹ nhàng nhưng quyết không cho ta chối từ, dứt lời tung chăn nhắm mắt ngủ khì, không hề để ý tới ta.

Ta đứng bên giường do dự một hồi, nằm trên giường Thanh Vận hiển nhiên còn hơn ra tiền điện tiếp khách! Hơn nữa, trước lạ sau quen! Ngày ấy lúc Thanh Vận sốt nhẹ, ta chẳng phải chỉ mặc mỗi nội sam ôm hắn thôi sao! Bây giờ chỉ là nằm xuống chợp mắt! Có gì không thể! Coi như ngủ chung với cha đi!

Nghĩ vậy ta bình tâm hơn rất nhiều, cởi giày lập tức chui vào chăn Thanh Vận.

Giường Thanh Vận vốn lót nhiều nệm hơn giường ta, lúc này còn được Thanh Vận ủ ấm, vừa mới chui vào đó đã không còn lo lắng gì nữa, vừa mềm mại lại vừa ấm áp khiến con người ta bỗng dưng lười biếng. Ta nhắm mắt đang tính tiến vào mộng đẹp thì lại nghe giọng Thanh Vận bên tai.

"Cởi áo ngoài ra." Giọng nói kéo dài ngượng ngập.

"Vì sao phải cởi!!" Ta lập tức xoay người trừng mắt kháng nghị với Thanh Vận.

Cặp mắt vô hồn nhìn ta, nói thật thản nhiên: "Nếu ngươi không cởi, lúc chui ra khỏi chăn bị lạnh rồi bị bệnh thì làm thế nào?"

Thanh Vận nói vậy làm ta thấy cũng có lý, nếu mặc đạo bào nằm ngủ, lúc thức dậy chắc chắn sẽ lạnh chết! Cho nên vì sự ấm áp sau đó, ta đành run rẩy cởi áo ngoài ra. Biết rõ Thanh Vận đang mù nhưng không hiểu vì sao ta thấy cặp mắt vô hồn kia lúc nhìn ta cư nhiên lóe sáng không thể khắc chế?

Đến khi ta cởi ra chỉ còn mỗi một bộ áo lót mới lại chui vào trong chăn. Vừa nằm xuống chợt thấy lo lắng lập tức trỗi dậy...

"Sư phụ, ngươi xích vào một chút." Ta bất mãn oán giận nói. Khi không xáp gần lại như vậy làm gì!!

"Trời lạnh, nằm xa quá tạo kẽ hở trong chăn sẽ dễ bị cảm lạnh." Thanh Vận ung dung trả lời, sau đó đưa tay qua bên hông ta, nắm thật chặt kẽ chăn rồi bàn tay đó cứ đặt bên hông ta không rời.

"Sư phụ, xin dời tay của ngài đi!!" Ta tận lực bình tĩnh phun ra câu này.

Ta nghiêm trọng cảm thấy ngay từ đầu mình không nên đồng tình với chủ ý này của Thanh Vận mới phải!! Hắn không phải là con hồ ly đi một bước đào một hầm dụ ta rơi xuống sao! Hôm nay sao ta lại nghe lời hắn!! Giờ phút này ta tình nguyện ra tiền điện tiếp khách còn hơn nằm chung với với Thanh Vận, hai người xấu hổ trên giường, không khí quỷ dị a!!

Ai ngờ Thanh Vận nghe xong không những không bỏ tay ra, ngược lại còn có vẻ ái muội: "Sao nào, Thất nhi thẹn thùng? Cũng không phải hồi đầu..."

"Cái gì gọi là không phải hồi đầu?" Ta bỗng nhiên có cảm giác toát mồ hôi lạnh khi kề lưng Thanh Vận, một dự cảm không ổn.

"Lúc vi sư hôn mê, không phải Thất nhi ôm vi sư chặt như vậy sao? Hôm nay tự dưng lại thẹn thùng như vậy? Chẳng lẽ Thất nhi thích tự chủ động?" Dứt lời, Thanh Vận lại nắm chặt eo ta, kéo ta vào lòng hắn.

"Hơ, nói bậy!! Ai, ai nói ta đã ôm sư phụ! Vu cáo!! Đó là vu cáo!!" Ta trả lời lộn xộn, cố gắng giãy dụa trong lòng Thanh Vận. Lúc này đầu óc đã loạn như ma. Sao Thanh Vận biết ta ôm hắn? Còn biết ta ôm hắn thật chặt từ phía sau?

Tổ sư a, xin người trừng phạt miệng lưỡi độc ác kia đi!!

"Dạ nhi nói, chẳng lẽ Dạ nhi lừa vi sư?" Thanh Vận thấy ta giãy dụa còn dám túm ta đặt dưới thân.

"A a a a!! Cứu mạng a!!!" Giờ phút này ta cũng không thể làm gì khác, vốn dĩ tính kêu dâm tặc nhưng Thanh Vận chẳng qua chỉ đặt ta dưới thân, ngay cả cưỡng hôn cũng không có, sao ta có thể kêu là dâm tặc! Nhưng rõ ràng tư thế này không thích hợp!

"Thất nhi, đừng la..." Thanh Vận ôm ta bất đắc dĩ khuyên nhủ.

"A a a!!! Buông! Thanh Vận chết tiệt! Buông a a a a!!" Ta phát điên quát lên. Mấy chuyện tôn sư trọng đạo gì gì đó biến hết cho ta, bảo vệ sự trong sạch mới quan trọng nhất!

"Thất nhi, đừng la nữa, còn la thì vi sư sẽ hôn ngươi..." Tiếng Thanh Vận mất kiên nhẫn vang dội bên tai, kèm theo uy hiếp khó hiểu.

"..." Cả người ta run lên...

Hôn ngươi, hôn ngươi, hôn ngươi!!

Hai chữ này vang bên tai ta như bị ma rủa, không ngớt quanh quẩn, hết lần này đến lần khác nhưng cũng thành công khiến ta cũng không dám hé răng tiếng, ngay cả thở cũng không dám tưởng chừng bị suy tim đến nơi, vừa như ngừng đập vừa muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng ta đành phải khuất phục dưới dâm uy của Thanh Vận, bị giam cầm đáng thương trong ngực Thanh Vận, khóe mắt nhỏ xuống một giọt nước mắt nóng hổi, yếu ớt hỏi: "Sư phụ, người, người vì sao phải như thế... Vì sao phải đối xử như thế..." Quả thực là nhỏ lệ kêu oan mà!

Theo lý thuyết, sau khi Thanh Vận bị mù, ta chưa bao giờ hầu hạ hắn trễ nãi, thậm chí còn vì hắn mà mở miệng ký khế bán mình cả đời chăm sóc hắn, thiếu điều hầu hạ hắn lên tận trời cao. Nhưng vì sao... Vì sao Thanh Vận đối xử với ta như thế...

Đồ tiểu nhân lấy oán trả ơn...

Thanh Vận nghe ta rơi lệ lên án xong bỗng phá lệ thở dài một tiếng thất bại, nổi giận hỏi: "Thất nhi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa phát hiện sư phụ thích ngươi sao?"

"..."

A...

Thanh Vận mới vừa nói gì?

Hắn thích ta...

Tim nhảy mạnh một nhịp, rối loạn như bị ai giáng một cú thật mạnh.

Tuy ta từng hoài nghi Thanh Vận thích ta nhưng rất nhanh liền tự phủ quyết. Dù sao ta chỉ là một đồ đệ không biết gì khác ngoài nấu cơm giặt giũ mà thôi, sao Thanh Vận thích ta được? Cho nên ta chưa bao giờ nghĩ mấy lời ái muội hắn nói là thực. Nhưng lúc này Thanh Vận chính miệng thừa nhận, ta lại cảm thấy hoang mang rối loạn, hoang mang rối loạn...

"Thất nhi thì sao? Thất nhi có thích sư phụ không?"

Còn chưa chờ ta tiêu hóa xong nỗi sợ khiếp đảm này, giọng nói mềm mại của Thanh Vận lại vang vọng bên tai, kế đó là một cái hôn dịu dàng, từng chút từng chút rồi cuối cùng dừng lại bên vành tai...

Hơi thở lành lạnh phảng phất bên tai, cơ thể ta tự nhiên mềm oặt xuống một cách khó hiểu, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn. Trời ạ, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ có chuyện!

Ta nhanh tay dùng sức đẩy Thanh Vận ra: "Thanh Vận, mau thả ta ra!"

"Nếu vi sư không thả thì sao!" Thanh Vận hỏi có chút cố chấp.

Ta cố gắng khiến mình tỉnh táo, nếu Thanh Vận thích ta thật, rõ ràng giờ phút này ta nên chiếm thượng phong a! Vì sao cứ để mặc hắn hiếp đáp?

Ta hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó lạnh lùng nói với Thanh Vận: "Sư phụ, người với ta là thầy trò, thầy trò yêu đương không chỉ không đúng mà còn khiến người đời không dung thứ!! Sư phụ cũng có thể cố ý làm thế thì thật có lỗi, đồ nhi không thể đáp ứng chuyện trước đó với sư phụ được nữa. Từ nay về sau, đồ nhi sẽ tránh xa sư phụ!!"

"Thất nhi, chán ghét vi sư sao?..." Thanh Vận cúi đầu hỏi.

"Đồ nhi không chán ghét sư phụ nhưng tuyệt đối sẽ không thích sư phụ!..."

Ai, nếu thích Thanh Vận, nửa đời sau sẽ tiêu tan! Chờ bị áp bức đến chết đi!!

Ta sầm mặt, ta tuyệt đối không có khuynh hướng thích bị ngược...

"Thất nhi thích..." Thanh Vận nỉ non cố chấp, cổ họng bỗng có vẻ chua chát.

Ta nghe Thanh Vận chấp nhất, thật không hiểu hắn tự tin không biết trời cao đất rộng hay dạy dỗ không nên. Nếu đồ đệ cứ mù quáng tuân theo lệnh sư phụ như thế cũng không ổn. Vì thế, ta quyết định làm Thanh Vận dũng cảm đối mặt sự thật.

"Sư phụ, nếu muốn đồ nhi thích người, trừ phi thấy được đáy sông Hoàng Hà! Nếu không tuyệt không khả năng!!"

Lúc nói ra một câu quyết tuyệt thế này, ta cảm thấy toàn thân sung sướng...

Nếu Thanh Vận có thể làm Hoàng Hà cạn đáy, ta đây có thể rời đi, nếu không thể làm Hoàng Hà cạn đáy, ta đây không có lý do gì phải thích hắn!

Thanh Vận chết tiệt, Thanh Vận thối tha, ta cũng không tin không đấu lại ngươi!!

Thanh Vận nghe xong trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng mà nỉ non nói: "Sẽ thích, Thất nhi sẽ thích... Chúng ta... Có thời gian cả đời mà..."

"..."

Ta rốt cục đã tăng thêm hiểu biết sâu sắc về sự không biết xấu hổ của Thanh Vận thối tha.

Dứt lời, Thanh Vận lại chủ động buông lỏng tay ra, nghiêng người quay vào vách, đưa lưng về phía ta thản nhiên nói: "Nếu Thất nhi tự nguyện, cứ ngủ tại đây một lát đi, vi sư sẽ không có gì quá phận với ngươi. Nếu không muốn thì về phòng ngủ đi..."

Ta vừa nghe xong câu này của Thanh Vận nhất thời như được đặc xá, có thể chạy mà không chạy là đầu heo!! Ta vội vàng cầm đạo bào để bên cạnh cuống quýt mặc vào, chạy trối chết ra khỏi phòng Thanh Vận.

Trải qua này một phen khiến người ta xấu hổ như vừa rồi, ta thấy Thanh Vận sẽ tự dưng yếu ớt, hơn nữa không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cần ánh mắt Thanh Vận rơi xuống người, ta cam đoan lập tức quay đầu bỏ chạy.

Ai da, rõ ràng người bị cự tuyệt cũng không phải là ta...

Mới đó đã đến cuối năm, ta với Đoạn Tang Mặc còn có Thanh Dạ cũng bận việc hơn, đặt mua đồ tết còn phải quét tước Thanh Vận Quan hoàn toàn sạch sẽ. Vì thế đươn nhiên cũng tránh mặt Thanh Vận được, hai người như biến thành hai kẻ nhút nhát, cuối cùng ngay cả Thanh Dạ phát hiện khiến ta vô cùng xấu hổ.

Đêm ba mươi, ta dìu Thanh Vận vào nội điện, thầy trò bốn người vây quanh sưởi ăn lẩu xem như cơm tất niên. Bất quá lần này ta có làm mấy món ăn đàng hoàng, chủ yếu là cá, ngụ ý năm nào cũng dư dả và còn mua hai bầu rượu.

Sức khỏe Thanh Vận vừa khởi sắc, nếu uống rượu chắc chắn sẽ ho đến chết khiếp, vì thế ta chết sống cũng không cho hắn uống. Thanh Vận không nói gì, chỉ nhìn ta thản nhiên hỏi: "Thất nhi đây là quan tâm sư phụ sao?"

Ta bất chợt cảm thấy tự trọng bị đả kích, mặt dày đáp lại một câu: "Phi, ai quan tâm ngươi!!"

Thanh Vận nghe vậy có chút tức giận giơ chén rượu uống cạn, sau đó ho đến bạc tóc. Ta bất đắc dĩ tính giúp hắn thuận khí, ai ngờ lại bị đẩy ra.

"Khụ... Không phải ngươi không quan tâm sao? Khụ khụ... Còn quan tâm vi sư làm gì?" Mặt Thanh Vận hơi ửng đỏ, cũng không biết là ho đến đỏ mặt hay giận quá đỏ mặt.

"Tốt lắm, tốt lắm, là đồ nhi sai rồi được không? Đồ nhi quan tâm, đồ nhi vô cùng quan tâm..." Ta rốt cục bại trận.

Theo lý thuyết, Thanh Vận bị thương thì có hại cho hắn, nào liên quan gì đến ta! Vì sao ta phải nóng vội như thế, thật sự khiến người ta nghẹn ngào không nói mà.

Thanh Vận lúc này mới xem như hài lòng chút đỉnh, ta nhanh tay giúp hắn thuận khí, kế đó lại rót một ly nước ấm cho hắn uống.

Sau khi ăn tất xong là đốt pháo đón giao thừa nhưng bên ngoài còn tuyết rơi, ta sợ Thanh Vận gặp lạnh sẽ bệnh thêm, vì thế lại bắt đầu giảng giải đạo lý với Thanh Vận.

"Sư phụ, ban đêm trời rất lạnh, chi bằng đồ nhi dìu người về nghỉ trước?"

"Thất nhi, tối nay chính là giao thừa. Các ngươi nhẫn tâm dạo chơi bên ngoài, để mặc vi sư một mình nằm trên giường cô quạnh khó ngủ sao?" Thanh Vận thổn thức vô cùng thương cảm.

Cô quạnh khó ngủ...

Sư phụ, chẳng lẽ ngày xưa người ngủ chung với ai sao?

"Sư phụ, không phải đồ nhi không cho người ra ngoài, người hẳn tự biết thân mình, nếu tối nay ra cửa, đồ nhi cam đoan ngày mai người lại nằm trên giường không dưới nửa tháng." Ta tận lực dốc tình lấy ý, hy vọng có thể khuyên nhủ Thanh Vận.

"Nhưng tối nay là giao thừa, vi sư không tính một mình trong phòng..." Lúc Thanh Vận nói câu này, trên mặt lộ ra một chút lạc lõng, cô đơn mà ngay cả ta cũng không rõ có bao nhiêu thật giả trong đó.

Ta nghĩ Thanh Vận chắc cũng không phải cố tình gây sự, ta với Thanh Dạ, Đoạn Tang Mặc vui chơi bên ngoài huyên náo nhưng lại để cho Thanh Vận một mình về phòng ngủ có hơi tàn nhẫn. Dù sao Thanh Vận không thấy gì nên yếu đuối hơn người thường cũng là lẽ đương nhiên. Nếu ta là đồ đệ của hắn, chỉ có thể cắn răng cam chịu!!

"Vậy đồ nhi đưa người về phòng ngủ trước, chờ người an giấc mới đi chơi, được không?"

Ta rơi lệ đầy mặt, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta! Ai bảo ta hại Thanh Vận mù mắt!!



Chút áy náy này chỉ sợ theo ta cả đời, không thể nào giảm bớt được...
***

25 thg 5, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 24

Tuyệt kỹ bắn cung của Lâm San là nhờ trước đây luyện ở nhà bà nội ở nông thôn khi đi bắn chim sẻ cùng bọn trẻ, chỉ cần nàng có cung, tuyệt đối bách phát bách trúng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Có tuyệt kỹ như vậy, Lâm San tay cầm cung, tin tưởng gấp trăm lần, thề nhất định phải báo thù Đỗ Hạo đã làm nàng khó xử trước đó.

Trời bắt đầu tối dần, Lâm San mai phục tại lùm cây quan sát Đỗ Hạo ở đằng xa, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu tựa hồ đang nhìn sắc trời.

Tận dụng thời cơ!

Lâm San vội vàng cầm lấy cung, nhắm mục tiêu bộ vị trọng yếu, không chút do dự bắn ra.

Ngay khi nàng vội vàng hy vọng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Hạo vang lên ngay sau đó, thân ảnh Đỗ Hạo cách đó không xa chợt lóe, bỗng nhiên không thấy bóng dáng.

Lâm San nhất thời choáng váng, người đâu?

Nàng mơ hồ, sao một người mới quay qua một chút đã không thấy tăm hơi? Không phải phát hiện ra nàng rồi chứ? Nàng bỗng dưng khẩn trương, không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, ngồi núp ở lùm cây một hồi lâu, thấy Đỗ Hạo như thật sự không thấy, lúc này mới thật cẩn thận đứng lên, sờ soạng chuẩn bị trở về tìm Tống Lâm Phong.

Ngay khi nàng vừa đứng lên, trong nháy mắt gây động, Đỗ Hạo đang bị mai phục đánh lén bỗng xuất hiện trong bóng tối đặt đoản kiếm lên cổ Lâm San.

Lâm San cả kinh, phản xạ tính quay đầu, hai người ánh mắt chạm nhau, tất cả đều ngây ngẩn.

Đỗ Hạo nhíu mày: "Sao lại là..."

Nói còn chưa dứt, Lâm San liền tự biết lại gặp rắc rối, hô to một tiếng: "Ngươi xem kia!" Sau đó thừa cơ Đỗ Hạo phân tâm, xoay người bắt đầu chạy bay biến.

Chút kỹ xảo nhỏ nhoi đó làm sao có thể lừa Đỗ Hạo, hắn dễ dàng bắt được cổ Lâm San, một phen kéo lại, khóe miệng cười khinh miệt: "Còn muốn chạy?"

Giọng nói này khiến người ta không rét mà run, đều nói chó nóng nảy sẽ nhảy tường, Lâm San nóng nảy cũng sẽ làm ra sự tình khiến người ta không tưởng được, nàng vòng vo thân ảnh, hoàn toàn không suy nghĩ, phản xạ nâng chân lên hung hăng đạp Đỗ Hạo một cước.

Một cước này với Đỗ Hạo mà nói, tuyệt đối là khoảnh khắc khó quên nhất trong hai mươi hai năm làm người của hắn, hạ thân đau đớn làm hắn đứng không vững nhưng tay không những vẫn túm chặt Lâm San không buông ngược lại còn cắn răng chế trụ thắt lưng của người đang định nhân cơ hội bỏ trốn kia.

Đây là sự khác biệt giữa nam và nữ, dù hắn bị thương vẫn có năng lực áp chế một nữ nhân, Lâm San không ngờ mình sẽ bị Đỗ Hạo chế ngự, hết sức sợ hãi, xoay người lại tính đạp thêm một cước.

Lúc này Đỗ Hạo thông minh, lắc mình tránh đi lôi theo người đang cố tình giãy dụa trong tay, dưới chân bỗng mềm lún, ngay lập tức rơi xuống một hố lớn bị lá cây phủ kín, hai người đều không chú ý, bất ngờ không kịp phòng thủ cùng ngã nhào vào huyệt động nhỏ hẹp.

Lâm San đang giãy dụa, không ngờ bỗng rơi vào một trận trời đất đảo lộn, chấn động kịch liệt, lục phủ ngũ tạng muốn nôn hết ra, đầu óc choáng váng, thân mình đau đến chết lặng nhưng tay không sao, nàng cắn răng sờ soạng... A? Sao lại mềm như thế?

Một âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ dưới thân truyền đến: "Ngươi còn muốn sờ bao lâu?"

Ách... Lâm San nhanh chóng mở mắt ra, sau khi thích ứng được với ánh sáng tù mù dưới này, nàng thấy được khuôn mặt cực độ giận dữ của Đỗ Hạo đồng thời cũng thấy mình vừa rớt xuống ngay trên người Đỗ Hạo, bàn tay vừa vặn quờ quạng mặt người ta.

Lâm San nhanh chóng phản ứng, rút hai tay về để trên không, đồng thời miệng nói câu: "Điện hạ, thần biết sai rồi!"

Đỗ Hạo giật giật khóe miệng, tức đến độ quả thực muốn giết người nhưng hắn lại nói với cái người mình đang muốn giết kia: "Biết sai rồi liền lăn xuống, nhanh lên!"

"Được được được!" Lâm San vội vàng ba chân bốn cẳng đứng lên, trong lúc đó còn "không cẩn thận" giẫm hai chân Đỗ Hạo, trong đó có một cước thực "trùng hợp" dẫm ngay vết thương cũ của Đỗ Hạo.

Nhìn Đỗ Hạo nhăn mặt vặn vẹo, Lâm San thưa dạ: "Điện hạ, thần không phải cố ý, thần biết sai rồi... Ai da, cẩn thận!" Vừa dứt lời, từ phía trên lăn xuống một tảng đá rơi ngay chính giữa đầu Đỗ Hạo.

Lâm San nhanh chóng khóc thương giùm tảng đá kia, thạch huynh, ngươi xả thân vì nghĩa như vậy thật làm người ta cảm động! Ta bi ai giùm ngươi! Một mặt giả mù sa mưa nói: "Điện hạ, đây cũng không phải là lỗi của thần, thần đã nhắc nhở ngài ... Ai da, cẩn thận!"

Đỗ Hạo phản xạ định tránh, kết quả lúc này bị tảng đá bên cạnh nện xuống ngay khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Còn đang hết sức choáng váng mơ hồ, bỗng nghe được tiếng tự nhủ bên tai: "Ta đã nói phải cẩn thận thôi, thật là, thái tử gì đâu..." Bỗng dưng một cơn giận dữ dâng lên, đem Lâm San đang che miệng cười trộm áp vào trên vách đá.

Lâm San không nghĩ Đỗ Hạo bị dọa chết khiếp này còn khí lực mạnh mẽ như vậy, nhất thời như đang mơ, chờ đến khi phản ứng được, cả người đều bị đặt trên vách đá ẩm ướt, Đỗ Hạo một tay giữ nàng, một tay đặt trên vách, nhìn nàng chằm chằm trong gang tấc, trong lúc hoảng hốt, Lâm San bỗng không tài nào phân biệt được người nào là Liên Phong, người nào là Đỗ Hạo. Cảm giác này chỉ dừng trong chớp mắt, lập tức bị vẻ mặt tức giận của Đỗ Hạo kia xua đi.

Xì! Liên Phong không hung hăng thế! Lâm San lấy lại tinh thần, thấy Đỗ Hạo chằm chằm nhìn mình giống như muốn ăn tươi nuốt sống, không khỏi chột dạ, ngoài miệng lại quật cường nói: "Điện hạ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, người dù không vừa mắt thần, cũng không thể động thủ ở đây, nếu truyền ra ngoài người khác sẽ cười nhạo ngươi, đường đường thái tử một nước lại ức hiếp người không có một tấc sắt trong tay... Khi dễ Phò mã yếu ớt... Ai! Người, người sẽ không phải đang muốn đánh ta đó chứ? Này, muốn đánh cũng không cần đánh vào mặt, ta dựa vào mặt để kiếm cơm đó!"

Khi Lâm San sợ tới mức bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Đỗ Hạo lại thất thần.

Giống, thật sự là quá giống!

Từ lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này, hắn đã chú ý vì nó giống hệt cô nương hắn từng yêu thích, thế nên sau vài lần gặp Tống Lạc bỗng nhiên không tự giác mà để ý nhất cử nhất động của hắn. Nhưng dù sao cũng không phải cô nương mình chung tình, thậm chí còn là một nam nhân, chỉ vì bộ dạng giống nhau mà ý loạn tình mê thật sự không phải là tác phong của hắn.

Cho nên hắn mới nhiều lần khó xử, đơn giản là muốn chê cười hắn, muốn quên sạch khuôn mặt này, không ngờ càng cố ý lại càng khó quên, thế nên giờ khắc này, hắn lại nảy sinh ý tưởng hoang đường như vậy.

Trong động càng ngày càng tối, vừa rồi bị đá rơi trúng đầu còn choáng váng choáng váng, từng đợt hơi thở không chút nam tính kia truyền tới làm tư duy của hắn hỗn độn, nhịn không được muốn tiến đến gần hơn.

Lâm San ngây ngẩn, không ngờ Đỗ Hạo không những không đánh nàng, còn tiến gần lại dựa vào nàng.

Xong rồi! Này Đỗ Hạo sẽ không là... đồng tính đi? Lâm San kêu rên, ta nói sao ta không phát hiện? Ta còn nghĩ hắn vì sao cứ nhằm vào ta, thì ra là coi trọng ta! Nam sinh tiểu học khi dễ nữ sinh không phải đều vì như vậy sao? Thích không chịu nói ra, liều mạng ngược đãi ... Lúc này chết chắc rồi, nữ phẫn nam trang gây ra hiểu lầm!

"Cái kia... Điện hạ... Kỳ thật thần... Thần không có ham muốn loại này... A! Cẩn thận!" Lâm San trừng mắt hai mắt, hoảng sợ vạn phần.

Đỗ Hạo bị phản ứng kịch liệt của nàng khiến thần trí thanh tỉnh một chút, nhíu mày: "Ngươi không biết dùng cùng một kỹ xảo ba lần là mất hiệu lực sao?" Vừa dứt lời, cánh tay tê rần nhanh chóng rút đoản kiếm chém tới.

Con rắn kia rơi trên mặt đất, bị cắt thành hai đoạn, trên cánh tay hơi đau chứng tỏ hắn đã bị cắn rồi.


Lâm San dán lưng trên vách, vỗ ngực: "Ôi, làm ta sợ muốn chết, đã nói người cẩn thận rồi, lúc nãy thực là ta không sai..."
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 23

Thời gian đảo mắt đã qua một tháng, trận đấu kỵ xạ của hoàng thất mỗi năm một lần từ từ tới gần.

Mỗi ngày Lâm San đều đi luyện tập, tuy rằng Vô Ảnh vẫn không để nàng cưỡi như trước nhưng ít nhất sẽ không lỗ mãng hất nàng đi, phỏng chừng ngựa với người cũng trơ lỳ giống nhau, đá một người nhiều lần lắm cũng không sao. Huống chi người này còn mặt dày mày dạn, chưa tới phút cuối chưa thôi.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lâm San vô cùng thê thảm, nhờ Liên Phong chỉ đạo cuối cùng cũng có chút thành tựu, từ mức vô cùng thê thảm thăng cấp lên thành mèo ba chân, theo lý mà nói hẳn sẽ thuộc loại chất lượng tăng vùn vụt.

Nhưng Lâm San thật không hài lòng, mục tiêu của mình là quán quân, với trình độ hiện tại này thật sự với không tới! Lâm San càng nghĩ càng đau đầu.

Cuộc đấu kỵ xạ lần này cũng không phải lấy cá nhân danh nghĩa tham gia mà là tổ đội. Tổng cộng chia làm bốn đội bao gồm đội đỏ do thái tử Đỗ Hạo suất lĩnh, thành viên chủ yếu là hoàng tử, đội xanh do tam hoàng tử Đỗ Cảnh suất lĩnh, ngoại trừ hoàng tử còn có các vương gia khác trong hoàng tộc, đích tôn của quốc cữu, mặt khác hai đội còn lại là đội đen của công tử Thái sư phủ Liễu Tần Vân và cuối cùng đội vàng của Lâm San, đội trưởng là ca ca Tống Lâm Phong.

Theo lý thuyết, xét tài năng của Tống Lâm Phong, muốn đoạt quán quân hẳn là không có vấn đề gì nhưng Tống Lâm Phong hành sự cẩn thận, thà không đoạt giải chứ không đắc tội với người. Kể từ đó, Lâm San cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lâm San rất nhanh cân nhắc các đội trưởng, trước tiên là Liễu Tần Vân. Nghe nói người này chơi đùa cùng thái tử từ nhỏ đến lớn, đối với Đỗ Hạo trung thành và tận tâm, tuyệt không có ý niệm tranh đoạt gì với Đỗ Hạo, có thể xem như không phải là địch thủ. Về phần Đỗ Cảnh, Lâm San đánh giá hắn chính là đồ phá đám, nếu phần thưởng là mỹ nữ thì còn có điểm hứng thú, còn vàng bạc châu báu thì thôi đi. Vì thế, Lâm San cũng loại Đỗ Cảnh ra khỏi danh sách địch thủ.

Nếu đã như vậy thì địch thủ duy nhất chỉ còn  —— đúng vậy, chính là cái tên Đỗ Hạo đáng chém ngàn đao kia.

Nhớ tới Đỗ Hạo, Lâm San liền nghĩ, tỷ tỷ ta cho dù không được trọng thưởng cũng sẽ không cho ngươi đắc ý! Quân tử báo thù mười năm không muộn, nữ tử báo thù, ngày mai cho ngươi biết tay.

Kết quả, trước trận đấu một ngày, Lâm San mượn cỡ tập luyện, trốn vào chuồng, vụng trộm thả chút "gia vị" vào cỏ của "Yêu Quái".

"Gia vị" này là thuốc kích thích mà Lâm San hỏi thăm được từ dân chuyên đua ngựa cá cược phi pháp, chỉ cần dùng một liều nhỏ sẽ khiến ngựa tăng tốc nhưng nài ngựa sẽ rất khó khống chế, đặc biệt đối với ngựa săn bắn càng không dễ dàng gì.

Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của Lâm San, chút thuốc kích thích đó không dễ bị phát giác, chỉ có vào trận đấu mới có hiệu quả, theo lý thuyết là thần không biết, quỷ không hay.

Nhưng Lâm San lại bỏ qua một người, người này thoạt nhìn tưởng như không hứng thú gì với giải thưởng, kì thực lại như hổ rình mồi, chằm chằm vào chức quán quân của trận đấu, đó chính là tam hoàng tử Đỗ Cảnh. Để bình định đối thủ trước trận đấu, hắn đã phái Quỷ Mị sớm theo dõi ngựa, hạ dược lũ ngựa, cũng là loại mà Lâm San dùng.

Loại thuốc này chỉ có thể hạ một liều thuốc nhỏ, nếu dùng quá nhiều sẽ khiến lũ ngựa có biểu hiện nôn nóng rõ ràng. Lâm San cùng Quỷ Mị một trước một sau, đều hạ loại này nên bi kịch liền xảy ra.

Tối hôm đó, "Yêu Quái" theo Đỗ Hạo chinh chiến sa trường lẫn toàn bộ đám ngựa còn lại đều phấn khởi cả một đêm, ngày hôm sau, toàn bộ tám con đều mệt rũ nằm bẹp dí.

Điều này khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, ngay cả Đỗ Cảnh tỉ mỉ bày mưu trước đó cũng giật mình, hung hăng mắng Quỷ Mị, Quỷ Mị đáng thương không hiểu vì sao sự tình lại thành như vậy.

Chuyện cả bầy ngựa rơi vào tình trạng kì lạ lọt vào tai hoàng thượng, nhất thời long nhan giận dữ.

Đùa giỡn gì? Thịnh thế hoàng tộc mỗi năm một lần có thể chậm trễ sao? Trước trận đấu xảy ra chuyện kì lạ với ngựa, không cần nghĩ cũng biết có người phá rối, nghĩ chỉ cần phá rối là xong? Hoàng đế giận dữ, tuyên bố bãi miễn mã quan phụ trách sự kiện lần này, ngoài ra trận đấu vẫn tiến hành như cũ, không có ngựa cũng không sao.

Thế là cuộc thi cưỡi ngựa biến thành thi bắn cung.

Lâm San hối hận, sớm biết vậy sẽ không hạ dược nhiều, hiện tại cưỡi ngựa thành bắn cung, Đỗ Hạo kia càng chiếm ưu thế, về phần nàng... Lâm San chỉ biết rơi lệ: "Ngươi nói đổi thành thi bắn cung tốt lắm sao?"

Vốn dĩ tất cả đều lên kế hoạch chuẩn bị cho cuộc thi cưỡi ngựa rất tốt bỗng nhiên bị đổi thành thi bắn cung làm nhiều hoàng tử, quý tộc dự thi giảm hẳn hứng thú.

Hoàng thượng nổi giận, trận đấu này vốn là truyền thống hàng đầu của quốc gia nhằm tìm kiếm hiền thần, bồi dưỡng nhân tài, vì huấn luyện ý thức đồng đội nay lại thành như vậy bảo sao không đau đớn? Kết quả, hoàng đế thương lượng với các đại thần, quyết định bổ sung thêm một nội dung thi đấu nữa là tìm kiếm bảo vật. Ai tìm ra trước sẽ trở thành quán quân và ngoài phần thưởng hậu hĩnh còn được thưởng bảo vật của cuộc thi là 3 viên Đông Hải dạ minh châu.

Thánh chỉ vừa ban ra, toàn trường đều ồ lên.

Lâm San phấn khởi, đây mới là trận đấu có phẩm vị! Cưỡi ngựa bắn cung gì đều không sáng lạn bằng tìm bảo vật, vận cứt chó của nàng thật sự qua rồi. Lâm San vừa hưng phấn vừa nghe Tống Lâm Phong bố trí.

"Dương công tử cùng Lý thiếu tướng, các ngươi phụ trách xem bản đồ này, Mặc huynh... Ngươi phụ trách nơi này, còn có Thẩm hiền đệ, ngươi phụ trách nơi này..." Hắn đem nhiệm vụ phân công một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lâm San.

Lâm San cười hớ hớ, vẻ mặt chờ mong.

"Ngươi." Tống Lâm Phong chỉ hắn - một muội muội phiền toái: "Cùng tổ với ta."

Ách... Lâm San 囧, đại ca, ngươi có ý gì? Sẽ không bảo ta thủ ở hậu phương đi, không cần, ta muốn ra tiền tuyến! Lâm San trong lòng trăm ngàn lần không muốn nhưng Tống Lâm Phong sao có thể tha cho nàng, nói nào là không để nàng tùy tiện chạy loạn, rơi vào đường cùng, Lâm San đành phải tự mình hành động.

Ngay từ khi bắt đầu tìm kiếm bảo vật, Lâm San liền vụng trộm lấy một tấm bản đồ, chuẩn bị lát nữa tìm cơ hội một mình hành động.

Điểm cẩn thận ấy của Lâm San làm sao có thể qua mặt Tống Lâm Phong? Trận đấu vừa bắt đầu, mọi người đang tiến vào rừng cây rậm rạp, Lâm San đã bị Tống Lâm Phong túm gáy.

"Tống Lạc, nếu dám gây chuyện, ta cam đoan ngươi về sau không có một ngày yên thân." Tống Lâm Phong hung thần ác sát trừng mắt nhìn nàng, hoàn toàn không có chút hình tượng nào của Tống gia đại công tử ngọc thụ lâm phong.

Lâm San không khỏi thở dài giùm Đỗ Minh Nguyệt, ta nói công chúa có biết vì sao nói tưởng tượng vĩnh viễn hoàn mỹ hơn sự thật không? Thần tượng chính là mây bay, nếu ngươi biết Tống Lâm Phong là người như vậy, ngươi có thể đối với hắn nhớ mãi không quên sao? Lừa gạt! Đây là lừa gạt!

Lâm San lắc đầu, bị Tống Lâm Phong bên cạnh túm chặt cổ, chế trụ.

Trận đấu tiến hành từ giữa trưa đến lúc mặt trời ngả về phía tây, Lâm San vẫn tìm không thấy cơ hội trốn đi, thẳng đến lúc sắc trời hơi tối, Tống Lâm Phong ngẩng đầu nhìn nhìn: "Thời gian không còn sớm, trở về đi."

Này! Ngươi có lầm hay không, chúng ta vào rừng tìm bảo vật, không phải đi dạo? Lâm San buồn bực, bĩu môi nói: "Ta mắc tiểu."

Tống Lâm Phong nhíu mày: "Nhịn."

"Không được!" Lâm San bất mãn kháng nghị, "Ngươi là nam, có thể giải quyết bất cứ lúc nào, ta là nữ, đều nhịn cả ngày rồi lại nhịn nữa thì không được, ta quá mót, ta quá mót, ta quá mót..."

"Có phiền quá không?" Tống Lâm Phong mất kiên nhẫn nhíu mày, phất phất tay, "Đi nhanh về nhanh, đừng đùa giỡn, trời tối trong rừng rất nguy hiểm."

Lâm San thè lưỡi: "Thời hạn của trận đấu sắp hết, bảo bối người ta đã sớm tìm được rồi, ta còn làm cái rắm gì nữa?" Trong lòng giả vờ tâm niệm rồi chạy về hướng rừng cây rậm rạp xa xa.

Ngay tại lúc nàng ngồi xổm xuống, chuẩn bị giải quyết, xa xa một thân ảnh lọt vào tầm mắt.

Đỗ Hạo?!

Lâm San ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng ngồi cạnh chỗ cây cối khuất nhất, bàn tay đặt bên hông, cầm thật chặt cây cung nàng giấu từ sớm.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, nữ chi báo thù, không cần chờ ngày mai, hiện tại sẽ cho ngươi biết tay!
***