1 thg 4, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 4

Đạo trưởng keo kiệt

"Sư phụ, đồ nhi chợt thấy bụng đau đớn khó nhịn, xin phép về phòng trước..." Xuất phát từ bản năng, ta nhanh chóng che bụng gập lưng xuống sáu mươi độ, quay người đi về phòng.

"Thất nhi, chờ một chút..." Thanh Vận kéo tay ta, khiến ta nửa bước cũng không chạy được.

"Sư phụ, đồ nhi sắp nhịn không được, thật sự sắp nhịn không được..." Ta dùng sức chớp chớp mắt tính nặn ra vài giọt nước mắt nóng hổ nhưng ông trời không cho ta toại nguyện, đến nửa giọt cũng không có.

Thanh Vận kéo ta, đưa gói đồ màu xám vẫn cầm trong tay nhét vào tay ta: "Thất nhi, nhờ ngươi..."

Ta xem ra tránh không khỏi, chỉ có thể nhận mệnh. Buồn bực mở bao, chỉ thấy bên trong là một đạo bào hỗn độn.

"Sư phụ, đây là cái gì?"

"Thất nhi, chuyện giặt giũ của sư phụ đều nhờ ngươi..." Thanh Vận phá lệ cười xuất trần thoát tục với ta, sau đó xoay người tính rời đi.

"Chậm đã..." Lần này đổi lại người bị giữ chặt là Thanh Vận.

"Sư phụ, thứ này xin người cầm lại." Ta cầm bao trả lại cho Thanh Vận.

"Thất nhi..." Cặp mắt xếch gian xảo nhìn ta vô cùng u buồn, còn kèm theo một tia nếu chua xót ẩn hiện.

Đáng tiếc lần này ta không chút dao động vì sắc đẹp của hắn.

"Cầm lại đi!" Tục ngữ nói đúng, không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa! Nấu cơm còn chưa tính! Dựa vào đâu mà ngay cả quần áo của hắn cũng muốn ta giặt!! Cho dù ngươi đau lòng đỏ mắt, chua xót hay ngọt ngào cũng không liên quan đến ta!

Thanh Vận lắng nghe ta nói, nháy mắt thu hồi cặp mắt u sầu, nâng tay lên ngang ngực, miệng tiếc hận hỏi ta: "Thất nhi, ngươi thấy tay sư phụ có thô ráp không?"

Ta lướt qua tay hắn, cười lạnh nói: "Tay sư phụ thon dài, khớp xương rõ ràng, rất tinh tế!!" Giở trò với ta? Nằm mơ giữa ban ngày!

Ai ngờ Thanh Vận nghe ta nói xong, cặp mắt gian xảo kia nhất thời mở to như hoa quỳnh nở.

"Nếu tay sư phụ tinh tế, nõn nà như thế, sao Thất nhi lại nhẫn tâm để sư phụ động tay khiến nó thô ráp chứ?"

"..."

Chẳng lẽ quả thực như số mệnh bình thường, đạo cao một thước, ma cao một trượng...

Thanh Vận thấy ta không phản đối, lập tức cầm bao đồ nhét lại vào tay ta, khóe miệng tươi cười vô cùng giảo hoạt: "Nếu Thất nhi luyến tiếc, về sau chuyện giặt giũ của sư phụ đành giao hết cho Thất nhi..."

Ta nhất thời thấy sấm sét ầm trời, nghĩ đến chuyện sau này mỗi ngày đều phải giặt quần áo thường cho Thanh Vận, tương lai thật đen tối không có lấy một tia sáng. Không được, ta tuyệt đối không cho phép! Trong lòng thì mạnh miệng như nói ra rất khác.
"Sư phụ, kỳ thật Thất nhi cũng không phải không thể giặt đồ." Ta ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Sao?" Thanh Vận nghe xong, trong mắt có vẻ phòng bị.

Ta bắt chước dáng vẻ đạo mạo của Thanh Vận, ung dung tươi cười, nói: "Sư phụ người cũng biết, thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí, từ nay về sau, tiền mua thức ăn từ mười quan tăng lên hai mươi lăm quan đi!"

Bất kể Thanh Vận có đồng ý hay không ta cũng không chịu thiệt. Nếu hắn không muốn ta cũng không tổn thất gì mà còn mừng rỡ, thanh nhàn. Nếu hắn đồng ý, ta đây giặt quần áo cho hắn sẽ tiết kiệm giùm Thanh Dạ hơn mười quan tiền, cớ sao không làm?

Bữa tối hôm qua, con cá mua hết mười hai quan mà chỉ mình Thanh Vận độc chiếm còn chưa tính, hơn nữa hắn chỉ đưa tổng cộng mười quan, mười một quan kia là tiền riêng của Thanh Dạ. Xét nhân phẩm của Thanh Vận, ta không thể không lo đến khi Thanh Dạ già đi, Thanh Vận có phải sẽ một cước đá hắn bay đi, mặc hắn tự sinh tự diệt. Hiện tại ta phải thay Thanh Dạ dành dụm tiền dưỡng già.

Thanh Vận nghe xong, chân không tự chủ được, lui về phía sau từng bước, ngay cả khóe miệng tươi cười cũng có vẻ hơi cứng nhắc.

"Vi sư chợt thấy Thất nhi mỗi ngày đi chợ nấu cơm rất vất vả, việc nhỏ như thế này không nên phiền Thất nhi..." Tiếp đó ôm bao đồ trong tay lui vào phòng hắn.

Ta thấy Thanh Vận có vẻ hoảng sợ, bỗng nhiên xúc động rơi lệ đầy mặt. Rốt cục khổ sở vất vả đánh bại Thanh Vận nhưng keo kiệt như hắn, thật đúng là thiên hạ khó tìm...

Ai ngờ Thanh Vận đang hoảng sợ thối lui đến cửa phòng khẩu đột nhiên dừng lại, sau đó có vẻ cân nhắc, mặt mày nhíu chặt, qua một hồi lâu bỗng ló người ra, mắt nhìn ta đầy chua xót đau đớn: "Mười lăm quan..."

"Hai mươi lăm!" Đừng hòng mặc cả với ta.

Thanh Vận nhắm mắt lại, ngón tay thon dài xoa xoa huyệt thái dương, mong manh, yếu ớt nói: "Hai mươi."

Ta suýt nữa đã ngã nhào xuống đất vì câu nói đó của hắn, nói chuyện với Thanh Vận quả thực còn mệt hơn chuyện mặc cả với mấy bác gái ở trong chợ.

"Được, hai mươi quan." Lòng vòng với hắn cũng không có kết quả. Ta đi về phòng Thanh Vận cầm cái bao, sau đó nhìn hắn chằm chằm không rời mắt.

Thanh Vận bất đắc dĩ lấy ra một xâu tiền, đếm đúng hai mươi quan đưa ta, sau đó không kiên nhẫn dòm ngó ta nữa, xoay người vào phòng đóng cửa lại, miệng không ngừng mấp máy, cực kỳ bi thảm.

"Đồ bất hiếu... Bất hiếu a bất hiếu..."

Ta quẳng bao đồ trong phòng, tiếp tục tìm Thanh Dạ xin giúp đỡ. Nhưng đứng ngoài gõ cửa gần nửa ngày đều không ai trả lời, buồn bực đẩy cửa ra, đã thấy trong phòng không có lấy một bóng người, huống hồ gì là Thanh Dạ. Ta tìm lần khắp đạo quán một lần nữa, cuối cùng tìm được hắn ở phòng bếp.

Thân ảnh thanh nhã đang bận rộn trước bếp, đến khi ta tới sau lưng, hắn còn chưa phát hiện.

"Sư huynh." Ta mở miệng trước.

Thanh Dạ kinh ngạc quay lại, thấy ta đã tươi cười dịu dàng: "Sư muội..."

"Sư huynh, huynh đang làm gì đó?" Ta biết rõ còn cố hỏi.

"Làm đồ ăn sáng. Sư muội chờ một lát, sắp chín rồi." Thanh Vận dứt lời lại tiếp tục bận rộn.

"Sư huynh, việc này không phải đã giao cho muội sao?"

Thanh Dạ nghe xong vẫn không xoay người, ngược lại còn múc một ít cháo vào chén.

"Muội đang bị thương, ta có thể giúp ngươi sẽ tận lực giúp ngươi. Huống hồ mấy ngày ngươi bị thương, việc này vẫn do ta làm, hiện tại ngày nào không làm lại thấy giống như thiếu thiếu cái gì." Thanh Dạ cười nói.

Ta đi sau hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Nếu nói đến người có dung mạo và nhân phẩm khiến cả người lẫn thần phẫn nộ, Thanh Dạ kia thật khiến ta xấu hổ vô cùng.

Lấy gì báo đáp ngươi, sư huynh của ta...

Lấy gì cứu vớt ngươi, sư phụ của ta...

Đồ ăn sáng thật xứng là đồ ăn mặc dù hơi ít nhưng cũng khoan khoái, ngon miệng.

"Sư huynh, huynh có đồ cần giặt không? Muội đang định giặt đồ, hay để muội giặt giúp huynh." Ta nhẹ nhàng nuốt ngụm cháo trong miệng rồi hỏi.

Thanh Dạ cười cười, từ chối: "Không cần, sư muội, ta có thể tự giặt."

"Sư huynh, hay cứ để muội giúp..." Ta chấp nhất hỏi.

"Sư muội, ta có thể tự giặt..."

"Sư huynh, muội giặt giúp huynh." Ta dây dưa không ngớt, vẻ mặt cầu xin nhìn Thanh Dạ, e rằng chỉ có ta là người duy nhất trong lịch sử khẩn cầu giúp người khác giặt quần áo. Nhưng đã nhận ơn huệ của người khác thì phải báo đáp, không làm gì cho Thanh Dạ, lương tâm ta sẽ áy náy.

Thanh Dạ nhìn ta, rất ngại dây dưa với ta đành thở dài một tiếng: "Vậy làm phiền sư muội..."

"Được!" Ta cao hứng đáp.

Ta với Thanh Dạ hai người bên này hòa thuận vui vẻ, còn một người khác lại lạnh tanh ngồi cạnh bên, vẻ mặt thê thê thảm thảm.

Thanh Vận cũng không ngẩng đầu lên, đau khổ húp cháo, thở dài vạn phần thổn thức: "Thái Thượng Lão Quân cùng thần thánh các phương, đồ đệ bất hiếu... Bất hiếu..."

Ta không thèm nhìn người nào oán niệm, không chút sợ hãi tiếp tục ăn sáng.

Ăn sáng xong, ta ôm xiêm y ra bờ sông. Thanh Vận Đạo Quá và Thủy Vân Am tuy chỉ cách một con sông nhưng cầu nối giữa hai nhà lại cách đó cả trăm mét, chỉ sợ gần quá sẽ khiến hai nhà đánh nhau. Giờ phút này cũng vừa mới có một tiểu ni cô ở Thủy Vân Am đối diện ngồi xổm bên bờ sông dùng chày gỗ đập đập quần áo, mắt hơi nhỏ, mũi hơi thấp nhưng đôi môi rất hồng hào.

Tiểu ni cô kia vừa nhìn thấy ta lập tức hung tợn trừng mắt, khiến ta vô cùng khó hiểu. Đối với người không dễ để người khác khinh thường như ta, ta lập tức ăn miếng trả miếng trừng mắt nhìn lại. Sau đó không thèm quan tâm, cúi đầu giặt quần áo nhưng ánh mắt bất hảo kia vẫn lượn qua lượn lại như trước.

Nếu ta nhớ không lầm, Thanh Dạ từng nói lần đó Đường Thất tiền nhiệm đập đầu vào bàn thờ ở Thủy Vân Am rồi hôn mê bất tỉnh, sau đó có tiểu ni cô của Thủy Vân Am đưa ta về, ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, người đó không phải là tiểu ni cô bên kia đó chứ?

Vì ta không muốn dùng chày gỗ cồng kềnh nên dùng tay vò quần áo. Kỳ thật đồ của Thanh Dạ và Thanh Vận cũng không bẩn, vò sơ rồi xả nước đã sạch. Bất quá ta ngồi ở bờ sông lâu khiến xương sống, thắt lưng mỏi nhừ, nếu ngày mai có giặt nữa thì phải mang theo cái ghế mới được.

"Sư muội, có cần ta giúp không?..." Một giọng nói nhẹ nhàng từ sau vọng lên.

Ta ngẩng đầu thấy Thanh Dạ đứng cạnh tươi cười, mấy sợi tóc rối phất phơ hai bên má, khiến cho hình dáng càng thêm vẻ ôn hòa, điềm đạm, tuấn nhã thoát tục, mê hoặc lòng người.

Trong nháy mắt ta thầm nghĩ sẽ thổ lộ với hắn ba chữ chôn dấu dưới đáy lòng kia...

"Xin kết giao..." Trong lòng nghĩ gì buột miệng nói đó.

"Sư muội, muội nói gì?" Thanh Dạ hình như không nghe.

"Không có gì, ta nói hôm nay ánh dương tươi đẹp, gió nhẹ ấm áp..." Ta lập tức tỉnh táo, cố ý đánh trống lảng. Trên mặt nóng rực, ta sao có thể nghĩ gì nói đó như vậy, nếu Thanh Dạ nghe thấy, chi bằng ta đây đâm đầu xuống sông chết đi!

Ông trời cố tình không cho ta toại nguyện...

"Chẳng lẽ hiện tại chúng ta không phải đang kết giao sao?" Cặp mắt xanh thẳm như nước kia buồn bực nhìn ta, hàng mi hơi nhướng lên.

Ta nhất thời bị câu này dọa ngốc, ngẩn người nhìn đôi mắt không hề gợn sóng của hắn mất nửa ngày mới hiểu được kết giao trong miệng hắn với kết giao trong miệng ta cách nhau một trời một vực.

Thanh Dạ nghĩ đó là bạn bè kết giao còn ta lại nghĩ là nam nữ kết giao. Quả nhiên, ông nói gà bà nói vịt mà.

"Đúng, ta đang kết giao với sư huynh." Ta đau đầu trả lời. Thật sự là mong người như thác lũ, chỉ có người không hay...

Đang lúc ta đau đầu, bỗng nhiên cảm giác cặp mắt hung tợn ở bờ bên kia càng trở nên càng hung hiểm hơn, chẳng lẽ tiểu ni cô kia?
Trong lòng vừa nghĩ vậy, ta lập tức cố ý buông quần áo trong tay đứng lên.

"Sư huynh, trên mặt huynh dính gì bẩn vậy?" Dứt lời, đưa móng vuốt sói lên khuôn mặt tinh xảo của Thanh Dạ, giả vờ lau lau quẹt quẹt.

Bờ bên kia nhất thời giống như muốn khoét một lỗ trên người ta, cuối cùng ta xem như đã hiểu tâm tư của tiểu ni cô đối diện, e rằng đã động phàm tâm với Thanh Dạ...

Nhưng động tâm với nam nhân ôn nhu như Thanh Dạ cũng đúng, ngay cả ta cũng không thoát khỏi chuyện này...

"Dính bẩn sao?"

Thanh Dạ kinh ngạc xoa mặt mình, không cẩn thận chạm phải đầu ngón tay của ta, hai người nhìn nhau, lập tức xấu hổ rút tay về, ánh mắt dời đi chỗ khác.

Đầu ta suy nghĩ lộn xộn, chẳng lẽ đây chính là không khí trong truyền thuyết của từ điển Tân Hoa, trong lúc hữu tình nảy sinh thêm phần ái muội?
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 3

Đạo trưởng sắc bén

Ta cố ý bảo Thanh Dạ dừng bước, nghe xem tiếp đó bọn họ nói gì.

"Liễu Yên gần đây thấy ngực quặn đau, suốt ngày hoảng loạn." Đoạn cô nương nói.

Thanh Vận thoáng cau mày: "Theo bệnh trạng của Đoạn cô nương, hẳn tà khí nhập thân, tăng áp lực lên tim, khiến ngực khó chịu."

Đoạn Liễu Yên nghe Thanh Vận nói xong, hai gò má vốn ửng đỏ nhất thời trắng bệch, sợ hãi hỏi: "Không biết có thể chữa khỏi hay không?"

Thanh Vận nhẹ nhàng, bình thản nở cười với Đoạn Liễu Yên, sau đó từ trong cổ tay áo lần mò lấy ra một đạo bùa hình dạng kỳ quái đưa tới trước mặt nàng, nói tiếp: "Tuy lá bùa này không đẹp mắt nhưng có tác dụng trừ tà rất mạnh, Đoạn cô nương chỉ cần mỗi ngày đeo bên người, có thể trừ tà phục quỷ."

Quỷ tha ma bắt!!

Ta đứng một bên nhìn mà muốn trợn trắng mắt. Xem Đoạn Liễu Yên kia xuân tâm lộ liễu, nào có vẻ ngực quặn tim đau! Về phần hoảng loạn, ta dám cam đoan, đó là bởi vì Thanh Vận đứng gần nàng như vậy khiến nàng xấu hổ mà thôi!

Đoạn Liễu Yên đưa tay tiếp nhận phù chú, dùng ánh mắt sùng bái và kính ngưỡng mùa quáng cực độ nhìn Thanh Vận cảm tạ ngàn vạn ân đức của hắn. Mà khuôn mặt lạnh nhạt của Thanh Vận sau khi được thổi phồng công đức còn không hề thẹn thùng, mỉm cười xuất trần thoát tục, vờ khiêm tốn: "Đoạn cô nương quá khen."

"Tiểu Đào." Đoạn Liễu Yên liếc nha đầu phía sau một cái. Nha đầu kia lập tức hiểu ý, đi đến thùng công đức thả vào đó một thỏi bạc.

Ta rõ ràng thấy cặp mắt gian tà kia của Thanh Vận lóe sáng lúc thỏi bạc xuất hiện. Đã vậy hắn còn ra vẻ bình tĩnh nói: "Bần đạo đa tạ Đoạn cô nương." 

Đoạn Liễu Yên rũ mắt, che miệng cười thẹn thùng: "Liễu Yên xin cáo từ." Nói là nói vậy nhưng đôi mắt lưu luyến, không nỡ rời khỏi người Thanh Vận.

"Bần đạo tiễn Đoạn cô nương." Thanh Vận phong trần đưa tay làm tư thế mời Đoạn Liễu Yên rồi trong lúc xoay người đã thấy ta và Thanh Dạ, hắn cười nhẹ, sau đó đưa Đoạn Liễu Yên ra khỏi đạo quán.

"Trước giờ hắn vẫn đi lừa gạt vậy sao?" Ta nhìn Thanh Dạ hỏi.

Ai ngờ Thanh Dạ còn chưa trả lời, Thanh Vận phong trần đã trở lại, nghe được lời này, không những không tức giận mà còn nhìn ta cười khinh bỉ.

"Thất nhi sao có thể dùng hai chữ ‘lừa gạt’? Nếu Thất nhi không tin thần thánh, sao ngươi lại ở đây?"

Thanh Vận hỏi một câu khiến ta á khẩu, nếu thế giới này thật sự không có thần thánh, dùng khoa học chứng minh, thì tại sao một người hiện đại như ta lại bay đến đây chỉ vì tên Thanh Vận gà mờ nào đó.

"Nếu Thất nhi không thể phản bác, sau này phải tôn trọng thần thánh, chớ nói năng thiếu suy nghĩ, chọc giận thần thánh." Cặp mắt xếch kia bỗng sắc bén dị thường, lạnh lẽo băng giá, thể hiện thái độ thần thánh không thể xúc phạm khiến ta cứng lưỡi, nghẹn ngào nói không nên lời.

"Dạ nhi, đưa Thất nhi đi chợ mua đồ sao?" Trong nháy mắt, Thanh Vận khôi phục lại phong thái ung dung bình thản, cười nhẹ, bộ mặt nghiêm nghị vừa rồi biến mất như phù dung sớm nở tối tàn.

"Dạ, sư phụ."

Thanh Vận điềm đạm cười cười, đi tới thùng công đức moi ra mười quan tiền và một lượng bạc, mười quan tiền đưa tận tay Thanh Dạ còn lượng bạc thì nhét vào vạt áo.

"Đi thôi, Thất nhi đang bị thương, mua nhiều thứ bổ dưỡng một chút, bồi bổ cho nàng." Sau đó hắn quay lại cười với ta: "Thất nhi, theo sát sư huynh để nhớ đường cho rõ, về sau việc đi chợ nấu cơm đều do ngươi phụ trách."

"Dạ." Ta bị biểu tình vừa rồi của Thanh Vận hù dọa, hiện tại tất nhiên phải có chút cung kính với hắn.

Ta theo Thanh Dạ ra khỏi đạo quán, bỗng nhiên hắn dừng bước, ôn nhu cười với ta: "Sư muội, muội đợi ở đây một lát, ta về phòng có việc."

"Được." Ta mặc dù khó hiểu nhưng vẫn nghe lời. Một mình đứng ở ngoài đạo quán rảnh rỗi nhìn xung quanh.

Đối diện là một am ni cô, vừa hay cũng đối nghịch với Thanh Vận. Nhưng am xá rõ ràng khí khái hơn đạo quán của Thanh Vận rất nhiều, cổ kính, thanh tĩnh, bảng hiệu đề ba chữ Thủy Vân Am đầy linh khí. Thanh Vận Quan so với Thủy Vân Am chỉ cách nhau một con sông trong tới mức có thể thấy đáy, nước chảy róc rách xuôi dòng, ánh nước lấp lánh, ta nhìn một hồi bỗng thấy tỉnh cả người.

Vừa rồi rõ ràng ta chỉ hỏi Thanh Dạ có phải Thanh Vận hay lừa gạt như vậy không! Không hề thiếu tôn trọng thần thánh, cũng không hề nói năng thiếu suy nghĩ?!?! Kết quả ta bị cái nhìn sắc bén của Thanh Vận khiến đầu óc mê muội.

Gió mưa hỗn độn...

***

Chợ cách Thanh Vận Quan không xa, ta và Thanh Dạ đi bộ gần nửa canh giờ đã đến. Bình Ngư Trấn tuy không sánh bằng thành thị phồn hoa nhưng là một vùng sông nước Giang Nam hữu tình, người dân vô cùng chất phác.

Rất nhanh, ta đã biết mục đích về phòng của Thanh Dạ.

Ta tính toán một chút, một bó cải trắng hai quan tiền, một con cá bột mười hai quan tiền, năm quả trứng gà năm quan tiền, một miếng đậu hủ hai quan tiền, tổng cộng là hai mươi mốt quan tiền. Mà Thanh Vận chỉ cho Thanh Dạ mười quan tiền, hơn nữa hắn còn nói: Thất nhi đang bị thương, mua nhiều thứ bổ dưỡng một chút, bồi bổ cho nàng.'

Vì thế, chân tướng chính là...

Bỗng nhiên ta nhớ tới một câu nói yêu thích là ‘Con người là quyển sách thú vị nhất, cả đời xem không hết’. Ta nghĩ Thanh Vận chính là quyển sách cả đời ta xem không hết. Ta cũng tình nguyện tin rằng những gì vừa chứng kiến chỉ là một góc nhỏ của núi băng Thanh Vận mà thôi, chắc chắn hắn còn nhiều chuyện 'thú vị' hơn nữa chờ ta đào xới.

Lúc mua đồ xong hết, mặt trời đã sắp lặn, một quầng sáng vàng nhạt, mềm mại rọi trên khuôn mặt Thanh Dạ, khiến hắn giống như đang lưu luyến vẻ kiều diễm của hoàng hôn. Nhìn Thanh Dạ như vậy, ta nảy sinh một nghi vấn.

"Sư huynh, lúc trước vì sao huynh xuất gia?" Đã vậy lại đi theo tên Thanh Vận ra vẻ đạo mạo? Theo ý ta, Thanh Dạ mới có khí chất làm sư phụ, Thanh Vận có thể lên ngôi sư phụ hẳn chỉ vì lớn tuổi hơn mà thôi.

Thanh Dạ kinh ngạc quay đầu lại nhìn ta: "Sao bỗng nhiên sư muội muốn hỏi chuyện này?"

"Tò mò thôi." Nếu Thanh Dạ không xuất gia, với dáng vẻ ôn nhu ý nhị này của hắn, không biết có thể hại bao nhiêu cô nương nhà người ta động tâm.

Thanh Dạ rũ mắt cười cười: "Có người xuất gia là vì tu đạo, siêu thoát thống khổ. Có người là vì thống khổ nên lựa chọn xuất gia đến trốn tránh thị phi thế gian."

"Vậy sư huynh thuộc loại nào?" Thanh Dạ quay đầu về phía chân trời, cặp mắt sâu thẳm nổi bật trong ánh tịch dương, ý cười nhàn nhạt nơi khóe miệng cũng dần dần biến mất: "Là loại thứ hai." Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, giống như gió lùa qua kẽ tay không nắm bắt được.

Ta không hỏi nữa, hai người trầm mặc về đạo quán.

***

Cho đến khi xuyên qua, ta mới cảm nhận sâu sắc chân lý 'Ai ngờ ăn chén cơm, cũng vô cùng vất vả'.

Khi ta cầm cái vá đứng trước bếp, nhất thời khóc không ra nước mắt. Vừa dùng vá đảo vài cái vừa thêm củi lửa, lửa nhỏ ta sợ đồ ăn không chín, lửa lớn ta sợ nó bùng lên thiêu rụi cả phòng. Nấu có bữa cơm cũng khiến ta mệt nhừ tử. Thanh Vận và Thanh Dạ lại không biết nấu ăn, nếu ta không động thủ, mỗi ngày cứ chờ húp cháo đi.

Lúc dùng cơm tối, ta lại biết thêm hai chuyện khiến ta hiểu Thanh Vận sâu sắc hơn.

Thứ nhất: Hôm nay tâm tình Thanh Vận tựa hồ rất tốt, bởi vì hắn ăn hai chén cơm.

Thứ hai: Thanh Vận chỉ tu tâm không tu thân, bởi vì hắn không hề chạm đũa vào trứng gà và cải trắng, toàn bộ tô canh cá kia đều bị hắn ăn sạch, chỉ chừa lại một cái đuôi cá cô độc nằm trong tô, giống như một kiệt tác trừu tượng.

Ta thật sự rất muốn hỏi một câu: "Sư phụ, đây là ngươi tẩm bổ hay ta tẩm bổ?"

Dùng xong, Thanh Vận từ trong tay áo lấy ra một cái khăn sẫm màu quái dị, tao nhã lau miệng, khen ngợi: "Thất nhi làm đồ ăn rất ngon..." Sau đó lấy lại vẻ tiên phong đạo cốt đi ra, ngay khi sắp bước chân ra cửa bỗng ngừng lại, nói thêm một câu như chuyện tào lao đời thường: "Lúc này đã vào mùa cua Cúc Hoàng rồi, ngày mai đổi chút rau xanh đi."

... Cua Cúc Hoàng đã vào mùa.

Ặc ặc... Chỉ sợ chữ ‘cua’ kia mới là mấu chốt.

Vì thế buổi tối ta một mình nằm trong phòng, không ngủ được. Cứ nghĩ đến tương lai đều u ám không lối thoát như vậy, trước mắt đen tối như vậy, trong lòng thấp thỏm lo âu vạn phần, chỉ âm thầm khẩn cầu tổ sư phù hộ Thanh Vận sớm ngày tìm được cách đưa ta trở về.

Sáng sớm hôm sau, ta sửa soạn một phen, sau đó buột mớ tóc dài lên chuẩn bị đi tìm Thanh Dạ xin giúp đỡ. Đạo quán này cũng nhỏ quá đi, gian bên cạnh là phòng Thanh Dạ, mà cạnh phòng Thanh Dạ chính là gian phòng còn lại duy nhất – phòng của Thanh Vận.

Mới vừa đến trước phòng Thanh Dạ chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng bên cạnh bỗng 'kẹt' một tiếng. Thanh Vận từ trong phòng bước ra, vẫn là bộ dáng ung dung tự tại như trước, khác biệt duy nhất là đạo bào phong trần đổi thành màu xám. Nhìn thấy ta, cặp mắt xếch gian xảo bỗng lấp lánh rực rỡ, ý cười trên miệng cũng có vẻ càng thâm sâu hơn.

"Thất nhi, đêm qua ngon giấc không?" Thanh Vận hỏi.

"Đêm qua muỗi đốt liên tục, đồ nhi cả đêm ngủ không yên." Ta tuyệt đối không thể trả lời theo ý hắn.

Thanh Vận này thường ngày tốn công lắp ráp ra một bộ dáng đạo mạo, kỳ thật bản chất chính là một con hồ ly giả dối, từng bước theo ngươi, chờ cho ngươi bất cẩn, rơi vào cạm bẫy hắn đã sắp đặt trước đó. Sau đó chuyện duy nhất có thể làm là ngoan ngoãn chờ mất ngủ!

"A? Hôm nay Thất nhi nhớ đốt cỏ xông hương rồi hãy ngủ, để ban đêm không còn bị muỗi đốt." Thanh Vận thân thiết nhắc nhở.

"Dạ, tạ sư phụ quan tâm. Đồ nhi đi trước làm đồ ăn sáng." Chồn chúc tết gà, không phải chuyện tốt! Ta tránh trước thì hơn.

"Chậm đã..." Quả nhiên, Thanh Vận ở sau lớn tiếng kêu.

Lưng ta nhất thời toát mồ hôi lạnh, cứng ngắc xoay người, cố tươi cười: "Không biết sư phụ còn có chuyện gì?"

"Khụ khụ..." Thanh Vận che miệng ho nhẹ hai tiếng, sau đó chậm rãi bước tới gần ta, đến khi hai người cách nhau không đến một tay.

Gần gũi như thế, mặt mày thon dài như vẽ, khí chất cao quý như ngọc. Cặp mắt xếch gian xảo ba phần mị hoặc, bảy phần bình thản; cho dù một thân mặc đạo bào cũng không che giấu được phong thái anh tuấn của hắn. Ta không khỏi thất thần, chỉ thấy đôi môi mỏng khêu gợi khẽ mở, ngữ điệu thanh tao, chậm rãi.

"Đồ nhi, vi sư muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ..."

Ta lập tức chấn động, bỏ qua nhan sắc trước mắt, áo trong nhanh chóng ướt đẫm. Nếu ta nhớ không lầm, Thanh Dạ từng kể trước đó hắn sai Đường Thất tiền nhiệm đi dò xét chuyện làm ăn của Thủy Vân Am, cũng dùng những lời này...
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 2

Đạo trưởng rỉ sét

Ta nghe mà mướt mồ hôi lạnh, nhiệm vụ theo lời Thanh Vận đúng là gian khổ nhưng còn hai chữ quang vinh này... chỉ sợ sẽ thương tích đầy mình...

Trước khi đi, Thanh Vận dặn dò Đường Thất tiền nhiệm ngàn vạn lần không thể để người khác phát hiện thân phận, nếu không bọn Thanh Vận xem như muối mặt. Hơn nữa còn bắt nàng cải trang kỹ lưỡng, đảm bảo ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận ra. Cuối cùng không còn thấy sơ xuất gì khác mới cho nàng xuất phát.

Kết quả thế nào...

Nếu nàng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể xuyên qua cơ thể Đường Thất sao!!!

Ngày đó Đường Thất đập đầu vào cạnh bàn thờ hôn mê bất tỉnh, cuối cùng không biết sau đó xảy ra chuyện gì nhưng đã bị một tiểu ni cô nhận ra, đuổi về đạo quán của Thanh Vận. Lúc đó, Thanh Vận suýt nữa không còn chút mặt mũi gì nhưng vẫn ra vẻ ung dung tự tại nói: "Đồ nhi này của ta ngày thường thích hành hiệp trượng nghĩa khắp nơi, vì dân trừ yêu, đáng tiếc đạo hạnh chưa đủ, ngược lại trúng yêu thuật, khiến sư thái thêm phiền toái, mong người thông cảm..."

Thanh Vận nói năng cẩn thận, nhìn như đang trách cứ đệ tử, kì thực là tự trát vàng lên mặt mình. Không bàn tới việc nữ đệ tử của hắn hành hiệp trượng nghĩa, vì dân trừ yêu; con yêu này bắt được tại Thủy Vân Am, đây không phải rõ ràng ám chỉ Thủy Vân Am có yêu quái sao...

Lúc ấy sư thái bên Thủy Vân Am nghe xong lời này của Thanh Vận, sắc mặt nhất thời từ hồng chuyển thành xanh ba lần bốn lượt.

Biến cố này đúng là dọa không ít khách viếng. Hai ngày nay việc kinh doanh của Thủy Vân kém hơn rất nhiều, xem như Đường Thất tiền nhiệm đã thành công mỹ mãn. Về phần tài năng của Đường Thất ra sao, có thể vì tiền cơm gạo mà đập đầu vào bàn thế nào, e rằng chỉ có một mình nàng biết...

Khi Đường Thất tiền nhiệm bị ni cô Thủy Vân Am đuổi về, trên trán đã bị vỡ, máu chảy đầm đìa. Thanh Dạ mời đại phu đến xem bệnh, đại phu chỉ băng bó xong xuôi và nói do va chạm mất máu quá nhiều nên tạm thời hôn mê, chờ thêm hai ngày tự nhiên sẽ tỉnh lại. Ai ngờ ba ngày nháy mắt trôi qua, Đường Thất còn không có dấu hiệu tỉnh lại; đại phu lại đến xem, ai ngờ hắn nói mình bất lực còn bảo ta đã hết đường cứu chữa, nói bọn ta thắp thêm mấy nén nhang cầu tổ sư phù hộ.

Thanh Vận này cũng sốt ruột, khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng dám thử, lập tức nhớ tới quyển Càn Khôn Bí Tịch trân bảo tuyệt thế do tổ sư truyền lại, trong sách có viết: ‘Nếu hôn mê không tỉnh, tất yếu vì quỷ thần tác quái, chỉ cần sử dụng thần chú đánh tan hồn phách’, thế nên hắn cũng bất chấp tất cả, vội vàng lôi giấy mực bút nghiên ra, múa bút vẽ bùa chú thi pháp nhưng sơ sót bỏ qua chú thích trong trang thứ hai, vì vậy mới xảy ra chuyện hai Đường Thất hoán đổi linh hồn nhầm lẫn dở khóc dở cười này.

Khi ta nghe Thanh Dạ giải thích chuỗi sự kiện lằng nhằng này xong, nhất thời đầu đau như búa bổ. Thật sự người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đếm. Thanh Vận kia nhìn điềm đạm, thận trọng nhưng bản chất hoàn toàn tương phản, gọi gió thành mưa...

Vì vết thương trên trán, ta đành nằm trên giường ba ngày liền, mỗi ngày khá thư thả, ngoại trừ thức ăn hơi tệ, không phải cháo loãng thì là thuốc Đông y đắng chết người. Mỗi ngày Thanh Dạ sư huynh săn sóc quan tâm, bưng trà rót nước hầu hạ. Rốt cuộc hôm nay, ta hai mắt đẫm lệ nghênh đón bát canh gà đầu tiên sau khi xuyên qua.

"Sư muội, đây là ta nhờ một nông phụ bán đồ ăn trong chợ làm giùm, nhân lúc còn nóng muội mau uống đi." Thanh Dạ bưng canh gà, mặt mày tươi cười nhìn ta.

"Cám ơn sư huynh." Ta đưa tay nhận bát. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, ta dần dà quen thuộc với Thanh Dạ đồng thời cũng nảy sinh chút hảo cảm với vị sư huynh ôn nhu này.

Lúc ta bưng canh gà vừa thèm nhỏ dãi vừa múc một muỗng đầu tiên lên húp, cửa phòng bị đẩy ra, Thanh Vận vẻ mặt đạm bạc phong sương tiến vào. Hắn nhìn thoáng qua bát canh gà trong tay ta rồi lập tức cười nhẹ, nói: "Đồ nhi, ngươi đã tĩnh dưỡng trên giường nhiều ngày, nên xuống giường đi lại giúp thân mình sớm bình phục."

Ta nghe Thanh Vận nói chưa thấy có gì không ổn, huống hồ mấy ngày nay ta nằm trong phòng cũng thật buồn chán, vì thế đáp lại: "Dạ."

Ai ngờ Thanh Vận nghe xong, cặp mắt xếch gian xảo bỗng sáng lên, ra vẻ bình tĩnh ho nhẹ hai tiếng rồi mới nói tiếp: "Nếu đồ nhi cũng có ý này thì nói Thanh Dạ đưa ngươi đi chợ mua chút đồ ăn, việc nấu cơm đêm nay giao cho ngươi chuẩn bị."

Ta nghe xong những lời này nhất thời trợn mắt há mồm, cuối cùng mới hiểu “dụng ý thâm hiểm” khi hắn bảo ta nên xuống giường đi lại!

Cho dù Đường Thất tiền nhiệm ngu ngốc, đi dò xét chuyện làm ăn của Thủy Vân Am bị thương ở đầu nhưng xem như cũng có công lao! Sư phụ như hắn chẳng những không tỏ vẻ quan tâm, mua chút đồ ăn an ủi còn bắt một người đang bị thương nấu cơm cho hắn! Đây không phải đồ đệ mà là một nha đầu sai vặt trong bếp! Giờ phút này nhân cách tồi tệ của hắn mới phơi bày trọn vẹn trước ánh sáng!

"Sư phụ, thương thế của sư muội vừa mới có chút chuyển biến, sao để nàng làm việc sớm như vậy?" Còn chưa chờ ta mở miệng, Thanh Dạ đã bất bình giùm ta.

Ta cảm động liếc nhìn Thanh Dạ, nhân phẩm của sư huynh với sư phụ đúng là không đội trời chung, Thanh Dạ là mây trôi trên trời, Thanh Vận là đạo bùa rỉ sét!

Thanh Vận nghe Thanh Dạ nói xong, nhẹ nhàng cười cười, nói: "Chẳng lẽ đồ nhi nhiều ngày húp cháo hoa còn chưa khỏe? Đạo bào của vi sư đây đã hơi rộng ra rồi..." Dứt lời còn vờ vịt đau lòng cho đạo bào thùng thình, hỗn độn trên mình.

Ta lướt nhìn hắn, đạo bào vừa vặn dán trên người, đúng là có võ vàng nhưng hắn vốn võ vàng, đâu thể nào vì húp cháo hoa mới biến thành như vậy!

Thanh Vận thấy ta liếc hắn, chẳng những không giận ngược lại ung dung từ tốn ngồi xuống giường, cặp mắt xếch chăm chú nhìn ta, giọng nói mềm nhẹ như mây trôi cuối trời: "Thất nhi, ngươi biết không... Vi sư vốn xem sự tồn tại của ngươi là chuyện đương nhiên, mãi đến khi đại phu bảo vi sư thắp thêm mấy nén hương cầu tổ sư phù hộ, vi sư này mới phát hiện... Thì ra ngươi đã sớm trở thành sinh mệnh của sư phụ, là một phần không thể dứt bỏ nhất của vi sư..."

Thấy cặp mắt phượng nhìn ta thâm tình dị thường kia, ta chẳng những không chút cảm động, ngược lại còn nổi gân xanh đầy trán, ta có tự kỷ mấy cũng không nghĩ Thanh Vận yêu thương ta đến vậy!

Thì ra ngươi đã sớm trở thành sinh mệnh của sư phụ, là một phần không thể dứt bỏ nhất của vi sư...

Là không thể dứt bỏ! Bỏ ngươi thì ngày ngày húp cháo sao!! Ta ráng đè nén gân xanh trên trán, tươi cười cứng ngắc như ngậm gừng, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ, ta không phải đồ đệ Thất nhi của ngươi." Ta không phải Thất nhi của hắn nên ta cũng không có nghĩa vụ làm nha đầu nhóm bếp cho hắn!!!

"Không, các ngươi vốn là một nên ngươi với sư phụ cũng có tình cảm thầy trò, không thể nghi ngờ!" Thanh Vận đốp chát.

Ta nhìn cặp mắt xếch gian xảo của Thanh Vận, âm thầm tự nhủ tuyệt đối không thể để hắn lừa dối, cố gắng sưu tầm đủ loại sách lược ứng đối trong đầu. Trong tình huống này, e là phải vận dụng đòn sát thủ của ta.

"Sư phụ, ngươi tìm được cách đưa ta về chưa?" Ta làm bộ hốt hoảng sực nhớ ra việc gì, hỏi Thanh Vận.

"Khụ khụ..." Thanh Vận ho nhẹ hai tiếng: "Vi sư ra trước xem có thí chủ nào đến bố thí tiền công đức hay không..." Nói xong câu đó, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội mở miệng, lập tức đẩy cửa đi ra.

Quả nhiên...

Trong mấy ngày tạm trú ngắn ngủn này, ta đã tìm được tử huyệt của Thanh Vận, chỉ cần ta nhắc tới chuyện trở về, Thanh Vận lập tức ra xem tiền công đức, thật sự lần nào cũng linh nghiệm. Họa đến tai còn có thể bình an sống sót thật khiến ta thổn thức không nguôi.

"Sư muội, cũng là muội biết cách..." Thanh Dạ mỉm cười nhìn ta, khóe miệng ôn nhu ấm áp như gió xuân dạt dào lập tức an ủi chút tâm tình vừa rồi bị Thanh Dạ phá bĩnh. Cho nên mới nói, đằng sau sự bình tĩnh của một nữ nhân nhất định sẽ có một nam nhân ôn nhu như nước, yên lặng trả giá...

Nghĩ vậy, ta nói với Thanh Dạ: "Sư huynh, huynh dẫn muội đi chợ mua đồ đi."

"Nhưng thương thế của sư muội còn chưa khỏi hẳn..." Thanh Dạ lo lắng khuyên nhủ.

"Không sao, đi lại nhiều sẽ sớm bình phục." Ta không phải vì Thanh Vận mà là nghĩ cho Thanh Dạ, ba ngày liền húp cháo không một câu oán hận, ngược lại còn nấu canh gà cho người khác.

Thanh Dạ thấy ta kiên trì như vậy cũng không gì nữa, thấy ta ăn sạch canh gà xong liền lui ra ngoài, ta đứng lên lấy một đạo bào có vẻ sạch sẽ, kiểu dáng cũng không phiền phức, nghiên cứu một chút rồi thay đồ. Ta đến trước gương đồng ngắm nghía, không khỏi than thở bi ai, ngoại trừ làn da trở nên trắng nõn, bóng loáng hơn thì không có gì thay đổi, vẫn chỉ được xem là thanh tú như trước kia. Ai da... Căn cứ định luật vật họp theo loài, Thanh Vận với Thanh Dạ anh tuấn như thế, ta còn tưởng mình có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nữa chứ.

Mấy ngày nay toàn nằm ngủ nên tóc tai rối bời, ta cầm lược chậm rãi chải đầu búi tóc, sau đó cầm trâm gỗ trên bàn, buồn bực nhìn nó, nó không nói được thì ta làm sao hỏi cách búi tóc kiểu đạo sĩ đây. Ta thử búi mấy lần đều phí công, muốn ta dùng một cây trâm túm gọn hết tóc lên đỉnh đầu không phải nhảm nhí lắm sao. Ta phiền chán vò đầu bứt tóc, quyết định nhờ Thanh Dạ giúp đỡ.

Mở cửa ra đã thấy Thanh Dạ đứng chờ ta, nhìn ta đầu tóc rối tung, hắn cười cười nhẹ nhàng hỏi: "Không búi được?"

Ta nổi giận gật gật đầu.

"Huynh giúp muội."

Hai người vào phòng, ta ngồi xuống ghế, Thanh Dạ cầm lấy lược gỗ trên bàn, đứng sau ta nhẹ nhàng chải tóc, hai thân ảnh hiện rõ trong gương đồng, một ôn nhuận, thanh nhã, một bị lây ôn nhu, kiều diễm. Rất nhanh, một kiểu tóc đạo cô tinh xảo xuất hiện mà Thanh Dạ không cần tốn nhiều sức.

Ta cười khen Thanh Dạ hai câu, hắn cười nhẹ, một đôi mắt sâu thẳm hết sức ôn nhu: "Nào có đẹp như sư muội khen."

"Ta nói có chính là có! Sư huynh không nên quá khiêm nhường..." So Thanh Vận với Thanh Dạ đến người mù cũng biết ai tốt hơn. Sau khi thấy mình trang phục chỉnh tề, ta bèn theo Thanh Dạ rời phòng.

Xem ra đạo quán của Thanh Vận cũng không lớn, chỉ có mấy gian phòng, một điện thờ, có vẻ mộc mạc, yên tĩnh. Vừa bước vào tiền điện, liếc mắt một cái đã thấy Thanh Vận phong trần đứng trước tượng thần, cười nhẹ nhàng thoát tục khác thường, trước mặt một nữ tử phấn son yểu điệu, mắt như nước hồ thu, da trắng như ngọc, hai bàn tay mềm mại ôm ngực, có vẻ ốm yếu sắp chết. Bên cạnh còn có một nha hoàn, đại khái người ta là tiểu thư nhà giàu nào đó.

Đúng lúc ta nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, tiếng nàng kia yếu ớt nhưng vô cùng mềm mại, ngọt ngào: "Liễu Yên gần đây không khoẻ, hôm nay có ý đến đạo quán cầu phúc."

"A? Không biết Đoạn cô nương không khoẻ chỗ nào?" Cặp mắt xếch gian xảo của Thanh Vận nhất thời trở nên thân thiết vô cùng, khiến Đoạn cô nương kia hai gò má như bạch ngọc nhuộm một tầng mây đỏ.

Người ta tự xưng là Liễu Yên, ngay cả người ta họ gì Thanh Vận cũng đã biết...
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 1

Đạo trưởng gà mờ

Ánh nắng chói mắt từ khe hở xuyên qua rèm cửa sổ tiến vào, trên bàn bày đủ loại hoa quả, rượu gạo, nhang đèn chờ cúng tế. Ta cố gắng nhớ lại từng hình ảnh, tập trung tinh thần, thành tâm thành ý, xua đuổi tạp niệm.

Giấy trải cạnh nghiên mực, bút cầm trong tay dính chu sa đỏ đậm, trên lá bùa màu vàng ghi câu chú: "Nhất bút thiên hạ động; nhị bút tổ sư kiếm; tam bút gọi hồn ngoài ngàn dặm." Trấn bùa tại tim, trấn bùa tại chân, mỗi một bước đều thận trọng, hết thảy hoàn thành trong một câu chú.

"Vạn pháp định Càn Khôn! Thiên địa ngũ hành âm dương! Cấp sắc phù! Cấp thi hành! Cấp nhận mệnh!" Vừa đọc bùa chú vừa bấm tay niệm chú, không dám bỏ sót bước nào.

Sau khi làm xong, ta bị đập thật mạnh vào cạnh bàn, máu nóng từ giữa trán chảy xuống đỏ mắt. Ta vẫn cố tỉnh táo, niệm rõ một câu chú cuối cùng: "Dương dương hiển hách, mặt trời đằng đông, âm dương chi bình! Ngũ hành biến cứu! Hồn hề trở lại! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!"

Ta muốn quay lại thời đại kia, không phải đi, mà là trở về...

***

"Sư phụ, sư muội tỉnh rồi!" Một giọng nam mềm mại, dễ nghe vang bên tai, ẩn chứa chút vui mừng khó che giấu.

"Tỉnh thì tốt..." Một giọng khác rõ ràng, trầm thấp, điềm đạm trả lời.

Ta cố sức mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hai nam tử mặc đạo bào màu tím trước mặt.

"Đây là đâu? Các ngươi... Là ai?" Ta hơi chần chờ nhưng vẫn muốn làm rõ nghi vấn trong lòng.

Nam tử mở miệng trước ước chừng chưa quá hai mươi tuổi, ngồi ở bên giường, mắt xanh như nước, liếc mắt nhìn sơ cũng thấy toát lên vẻ ôn nhu hiếm thấy, khiến người ta lập tức có thiện cảm. Tóc cuộn tròn theo phong cách cổ xưa cài trâm gỗ trên đỉnh, khóe miệng khẽ mỉm cười khiến dáng vẻ vốn cứng nhắc lại hết sức nhu hòa.

Nam tử ôn nhu nam nghe ta hỏi xong lại nở nụ cười: "Sư muội, muội lại đùa với ta và sư phụ." Trong giọng nói mang theo ba phần oán trách, bảy phần sủng nịch.

Ta thấy tên trước mắt không tin lời ta, tính ngồi dậy giải thích rõ ràng, ai ngờ vừa mới đứng dậy đầu đã vô cùng choáng váng, còn hơi đau.

"Sư muội, muội nằm xuống trước, vết thương trên trán phải cần chút thời gian mới có thể lành lại." Nam tử kia lập tức thân thiết đỡ ta nằm xuống.

Vết thương trên trán?!?!

Ta nghi hoặc đưa tay lên đầu sờ soạng, trên trán tuy bị vải băng kín nhưng vừa sờ một cái đã rất đau đớn.

"Rốt cuộc các ngươi là ai? Đây là đâu? Vì sao trán ta bị thương?" Ta nhất thời thấy mình như lọt vào sương mù, căn bản muốn làm rõ tình huống hiện tại. Trán ta bị thương lúc nào, vì sao ngay cả ta cũng không biết? Hơn nữa, bốn phía trong phòng này dán đầy bùa chú màu vàng, trên đó còn vẽ mấy chữ khó hiểu như gà bới, không khí cũng quá quỷ dị!

"Sư muội, muội thật không nhớ rõ?" Nam tử ôn nhu kia nháy mắt trở nên gượng gạo nhưng vẫn mỉm cười rất dịu dàng.

"Ta không phải không nhớ rõ, mà căn bản không biết các ngươi!"

Nếu ta thật sự từng quen biết hai tên đẹp mặt trước mắt này, tuyệt đối không thể nào quên! Hơn nữa ta nhớ rõ mới đây ta còn đang ngồi vắt chân trên sô pha, vừa cạp dưa hấu vừa theo dõi bộ phim tình tiết cẩu huyết lúc tám giờ, sao lại lập tức bỏ chạy đến đây?

"Sư phụ?" Tên kia rốt cục nhịn không được, quay đầu về sau nhìn tên lớn tuổi hơn.

Tên kia mặc đồ giống hệt, mặt mày thon dài như vẽ, cặp mắt xếch gian tà, thân hình cao gầy, giờ phút này tay trái đang cầm một quyển sách rách nát có tuổi thọ hơn chín trăm năm, tay phải cầm bút, rất ra vẻ tiên phong đạo cốt.

"Dạ nhi, bình tĩnh lại một chút, đợi vi sư xem lại..." Nam tử được gọi là sư phụ nam thong dong buông bút trong tay xuống, cặp mắt xếch gian xảo chuyên chú nhìn vào cuốn sách ố vàng kia, ngón tay thanh mảnh lật một trang sách qua.

"Thì ra là thế..." Một câu rất cảm thán.

"Sư phụ, chuyện này rốt cuộc là sao?" Nam tử vội vàng hỏi.

"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, Dạ nhi sau khi nghe vi sư nói xong, chớ lo âu..." Nam tử được gọi là sư phụ cười nhẹ với nam tử kia.

"Sư phụ rốt cuộc là chuyện gì?" Nam tử dường như phát hiện sự tình không đơn giản, hơi nhíu mày có vẻ sốt ruột.

"Vi sư nóng lòng cứu người, khó tránh một chút sơ sót, đã quên xem chú thích ở trang thứ hai. Trong này có viết muốn dùng phép này, phải đợi đêm trăng tròn, là lúc âm khí mạnh nhất, nếu không sẽ hoán chuyển hồn phách nhầm chỗ."

Lại là một câu nhẹ như mây trôi nước chảy nhưng lọt vào tai người khác như sấm sét ầm trời...

"Hồn phách nhầm chỗ!!" Ta khó tin nhìn đạo sĩ trước mắt, quả thực rất muốn cào cấu khuôn mặt anh tuấn đó. Đang yên đang lành cạp dưa hấu thì có tội gì, sao lại vừa vặn được chọn làm nơi nhập hồn.

"Giờ ta làm sao về?"

Vị đạo sĩ kia lại tinh tế lật vài trang sách trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, nói không trúng không trật gì cả: "Kỳ thật ngươi với nàng vốn là một, hôm nay thầy trò chúng ta có thể gặp nhau ở đây là nhân duyên hội ngộ rất lớn."

"Ta hỏi khi nào ta có thể trở về!" Ta mất kiên nhẫn lớn tiếng.

"Về chuyện đổi hồn phách lại thế nào, đợi vi sư nghiên cứu một chút, tạm thời ngươi cứ yên tâm ở đây. Thanh Dạ, chăm sóc sư muội cho tốt, vi sư ra ngoài xem tiền công đức thế nào rồi." Sau đó không để ta có cơ hội phản bác, lạnh nhạt đẩy cửa đi ra ngoài.

Ta trợn mắt há mồm nhìn tên đạo sĩ kia đi ra, mờ mịt nhìn vị sư huynh gọi là Thanh Dạ trước mắt này hỏi: "Giờ ta nên làm gì?" Đầu thật sự càng lúc càng đau.

Thanh Dạ hình như cũng hơi thất thần nhưng vẫn dịu dàng cười trấn an ta: "Bất luận muội là ai, cũng là sư muội của ta, muội nên nghe lời sư phụ, tạm thời ở lại đây, ta nhất định nghĩ cách cho muội."

Vì một câu trấn an này mà cuối cùng ta đã bình tĩnh lại, ta biết hiện tại có ầm ĩ thế nào cũng không xong, chuyện gì đến sẽ đến, quan trọng nhất là phải tìm ra cách trở về. Còn bây giờ phải tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện từ miệng sư huynh đây mới được.

Nơi này gọi là Bình Ngư tiểu trấn, phía đông có một am ni cô và một đạo quán, vừa hay nằm đối diện nhau. Cho nên hễ có khách viếng bên này thì bên kia hụt ăn, khiến hai nhà cạnh tranh rất kịch liệt. Mà vị được gọi là sư phụ vừa rồi chính là đạo trưởng Thanh Vận của đạo quán, nam tử ôn nhu này là đại đồ đệ Thanh Dạ, chủ nhân cơ thể ta tạm chiếm giữ này là nhị đồ đệ Đường Thất.

Vì thế ta rất buồn bực, nếu đối diện có am ni cô, sao chủ nhân cơ thể này không xuất gia làm ni cô mà lại chạy sang đạo quán của hai nam nhân này?

Sau đó Thanh Dạ nói cho ta biết, sư muội vĩ đại đã trả lời như vầy: "Đường Thất ta không có gì tài giỏi, chỉ có nhìn người là chuẩn nhất! Hiện tại hay nhất chỉ có đi theo đạo trưởng tiên phong đạo cốt mới có thể không cần lo lắng đến cơm áo gạo tiền nửa đời sau này!"

Cũng không biết có phải vì Đường Thất nịnh hót giỏi hay không mà Thanh Vận đạo trưởng dám bất chấp nam nữ khác biệt, thu nhận nữ đồ đệ này.

Nguyên nhân ta xuyên qua người Đường Thất là do là mấy ngày trước, Thanh Vận bỗng phát hiện khách đến Thủy Vân Am đối diện đột ngột đông hơn nên hoài nghi đám này được các nàng thuê về để đả kích Thanh Vận mà thôi. Vì ngăn ngừa hậu hoạn, vẫn nên có một người đi thăm dò tình hình đối thủ, hai nam nhân như sư phụ và sư huynh không tiện vào am ni cô, vì thế trọng trách rình mò vì tiền cơm gạo củi lửa này hoa lệ rơi vào tay nữ đệ tử duy nhất của Thanh Vận – chủ nhân của cơ thể này.

Thanh Dạ nhớ lại lúc ấy Thanh Vận nói với Đường Thất tiền nhiệm thế này: "Đồ nhi, vi sư muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ..."
***