Đều nói đằng sau sự thành công của nam nhân không thể
thiếu nữ nhân, kỳ thật đằng sau sự thành công của một sơn trại cũng không thể
thiếu nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân bộ dạng không tệ lắm.
Từ sau khi Lâm San gia nhập, Hắc Hổ Trại vốn đang bị bóng
ma tiêu diệt bao phủ nhất thời tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên! Cũng không
đúng sao? Phần lớn sơn tặc đều là bất đắc dĩ mới vào rừng làm cướp, một đám tụ
tập trên núi, ăn uống tắm giặt tất cả đều tự làm, nói khó nghe một chút, đôi
khi còn lười mặc quần áo.
Nhưng hiện tại thì khác hẳn, trên núi bỗng nhiên có nữ
nhân, còn là người đẹp, đâu thể cứ như vậy? Cho dù thế nào cũng cần sạch sẽ một
chút mới phải?
Vì thế, nam nhân trong trại bỗng nhiên mau chóng thu thập
quần áo đi giặt, dọn quét phòng ở, chỉ trong vài ngày, toàn trại cao thấp rực
rỡ hẳn lên, một trại đại quê mùa tỏ ra văn nhã. Vương Hắc Hổ kích động nhìn Lâm
San, muốn rơi nước mắt: "Cô nương, nếu có thể sớm gặp ngươi mấy năm trước,
ta đâu cần tốn nhiều công sức!"
Kỳ thật khi Lâm San xuất hiện, không chỉ cải biến tinh
thần diện mạo toàn trại mà quan trọng hơn là thức ăn của mọi người cũng thay
đổi một bước lớn.
Lúc Lâm San vừa đến, phát hiện những thứ kia thật không
phải dành cho người ăn, tất cả bọn họ tùy tiện bắt lợn rừng, gà rừng nửa sống
nửa chín mà ăn, đây là thức ăn sao? Vì thế Lâm San buổi tối đói bụng ngồi nướng
chân gà rừng.
Mới đầu chỉ tính lấp đầy bụng mình, không nghĩ mùi gà
nướng thơm lừng kinh động toàn bộ sơn trại, chờ gà kia vừa nướng chính, chung
quanh bàn đã bu đầy hồ ly cáo già mắt xanh thăm thẳm. Lâm San kinh ngạc, nói:
"Muốn ăn sao?"
Nói còn chưa xong, gà trên tay đã biến mất, trước mắt đều
là nam nhân để nửa thân trần đợi ăn gà cả buổi tối, có người còn ngửa mặt lên
trời thét dài: "Con mẹ nó, quá ngon!", "Mẹ nó, con đây là đang
nằm mơ!"…
Lâm San một bên nhỏ mồ hôi, chỉ là một con gà thôi
mà...
Từ đó về sau, Lâm San bắt đầu phụ trách việc ăn uống của
sơn trại. Tuy nói là phụ trách, bất quá nàng cũng chỉ động thủ nấu cơm làm đồ
ăn mà thôi, các việc lặt vặt khác như đốn củi, nhóm lửa, rửa rau, rửa chén...
đều đã được Hạ Lão Tam toàn bộ an bài người giúp nàng, đãi ngộ rất tốt.
Như vậy qua vài ngày, Lâm San bỗng nhiên không còn lo về
chuyện nữ Phò mã nữa mà thấy thì ra làm nữ sơn tặc cũng không tồi.
Chẳng qua, nàng rất nhanh liền phiền não.
Vấn đề xuất phát từ Hạ Lão Tam, người này phỏng chừng
thật sự là tám trăm năm chưa gặp nữ nhân, đối với Lâm San ân cần vạn phần, khắp
nơi đều toát ra thần sắc ái mộ, huynh đệ toàn trại đều biết Hạ Lão Tam có ý với
Lâm San, tất cả đều không kiêng kỵ kêu nàng là đại tẩu khiến Lâm San muốn táo
bón.
Tuy bộ dạng Hạ Lão Tam sau khi tắm rửa sạch sẽ không quá
tệ nhưng Lâm San thật không phải kén chọn. Lâm San thường nói trong tình yêu
nàng sẽ không chọn ba lấy bốn nhưng nếu không có cảm giác gì với đối phương thì
làm sao có thể sống chung với nhau cả đời?
Kết quả Lâm San buồn rầu, bắt đầu lo lắng tìm cơ hội rời
sơn trại.
Cơ hội để Lâm San trốn thoát đến nửa tháng sau mới xuất
hiện, bởi vì triều đình chèn ép, Hắc Hổ Trại đã lâu không xuống núi đánh cướp,
sinh kế dài ngày của gần năm trăm nhân khẩu trong trại mới là vấn đề to tát
nhất bây giờ, vừa vặn sau đó có tin đầu tháng năm có một xe hàng hóa xa xỉ sắp
vào kinh có đi ngang qua Ô Long Sơn.
Bị quân tiêu diệt chèn ép lâu ngày nên Hắc Hổ Trại nhất
thời không yên, Vương Hắc Hổ lúc này cũng thấp thỏm, nếu cướp cũng chết, không
cướp cũng chết, rõ ràng cũng chỉ có một kết cục. Vì thế, hắn suốt đêm triệu tập
toàn trại, bàn mưu cướp số hàng hóa lần này.
Lâm San hiện tại tốt xấu gì cũng coi như một phần tử
trong trại, khi đại hội khai mạc cũng đứng một bên nghe, bỗng nhiên ý thức được
lúc toàn trại xuống núi chính là thời cơ tốt để mình rời đi? Như thế, nàng bắt
đầu vụng trộm tính toán...
Đến ngày đó, huynh đệ trong trại võ trang, từ Vương Hắc
Hổ đến Hạ Lão Tam đều dẫn quân xuống núi.
Trước lúc xuống núi, Hạ Lão Tam còn luyến tiếc Lâm San,
kéo tay nàng, động tình nói: "Muội tử, không cần lo lắng cho huynh, huynh
không có việc gì! Chờ ta trở về!"
Lâm San rút mặt, ai lo lắng ngươi? Ta là lo lắng cho bản
thân có thể chạy thoát hay không!
Chờ bọn người Hạ Lão Tam vừa đi, Lâm San trở về phòng bắt
đầu thu thập này nọ, vì nàng đột ngột bị người bắt cóc ra khỏi cung nên không
kịp mang theo tiền bạc ngày thường tích trữ, hành lý duy nhất chỉ có một bộ
trang phục của Đỗ Hạo cùng thắt lưng thêu kim long kia.
Ngươi nói nếu trên này thêu đầu gà thì tốt biết mấy? Thêu
chi con rồng làm ta không bán được cho ai! Lâm San mắng đai lưng kia một câu,
ném xuống chân hung hăng đạp vài cái mắng tiếp: "Còn có thái tử gì chứ?
Con mẹ ngươi! Dám chiếm tiện nghi của ta!", sau đó nàng lấy trộm vài món Hạ
Lão Tam đưa cho rồi hạ sơn.
Bởi vì toàn bộ quân chủ lực của sơn trại đều xuống núi,
lưu lại một đám già yếu không sức chiến đấu nên Lâm San thực dễ dàng tránh né,
chuồn khỏi sơn trại.
Dọc đường đi, trên Ô Long Sơn hoa thơm cỏ lạ, phong cảnh
xinh đẹp. Lâm San vẫn là lần đầu mặc nữ trang tự do tự tại hành tẩu như vậy,
tiền bạc không có, tiền đồ chưa biết nhưng trong lòng vui sướng chưa từng có.
Vừa xuống núi, nàng quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua, trong lòng yên lặng
nói một câu: "Tạm biệt hoàng cung, Tể tướng phủ, tạm biệt Tiểu Lục, Đỗ Hạo
đáng ghét, còn có tạm biệt kim đao cùng Liên Phong ngươi... Lâm San ta về sau
không cần che giấu thân phận nữa, ta muốn đường đường chính chính làm nữ nhân,
tìm nam nhân thuận mắt, sống hạnh phúc!"
Trong lòng tuy rằng nghĩ vậy nhưng không khỏi nảy sinh
vài phần lưu luyến, nhìn chằm chằm con đường xuống núi thật lâu, nàng lúc này
mới thở thật dài, quyết đoán quay người đi.
Ngay khi nàng vừa xoay người trong tích tắc, bên tai bỗng
nhiên vang lên tiếng "Giết!" Thanh âm tiếp theo là tiếng người ngựa
đang chém giết không dứt, bụi bay mù trời, đất rung núi chuyển.
Lâm San đáng thương hoàn toàn không ngờ mình đã chọn con
đường xuống núi hẻo lánh nhất nhưng không may lại là chỗ bọn người Hạ Lão
Tam mai phục. Đám sơn tặc mai phục nhìn
thấy một đội xe ngựa từ xa đi tới, nghĩ mục tiêu đã đến, một tiếng ra lệnh rồi
tất cả đều lao xuống.
Mà ở đầu đường kia, đoàn xe cũng không vì vậy mà kích
động, ngược lại đoàn xe tiếp tục chạy về hướng sơn trại. Đợi đến lúc đám người
Hạ Lão Tam hiểu được đây là cạm bẫy,
nhiểu quan binh ẩn mình trong đoàn xe đã bay ra, bắn hàng loạt mũi tên nhắm
ngay đám sơn tặc.
Hạ Lão Tam với đám người đi cùng tất cả đều ngây ngẩn,
đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một nam tử toàn thân trang phục đen
từ trong đám binh lính đi ra, cước bộ mạnh mẽ, khí thế bức người. Trên mặt hắn
mang mặt nạ bạc, kim đao bên hông lóe sáng trong ánh nắng chiều.
Hắn dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Đầu hàng hay là
chết, các ngươi tự mình chọn đi."
Hạ Lão Tam tự xưng là trời sinh thần lực, võ công cái
thế, song đao quét ngang mấy chục sơn trại trên Ô Long Sơn cũng không suyễn một
hơi nhưng chưa bao giờ gặp qua một đối thủ như lúc này, tuy chưa giao thủ cùng
hắn vậy mà khí thế trong người đã giảm sút phần nào.
Hắn biết mình hẳn phải trải qua một hồi ác chiến với
người đối diện nên cầm chặt song đao trong tay, quay qua thoáng nhìn đại ca
Vương Hắc Hổ.
Vương Hắc Hổ sắc mặt thực ngưng trọng, hắn không phải sợ
chết nhưng giờ khắc này, hắn không thể trơ mắt nhìn nhiều huynh đệ đã cùng mình
vào sinh ra tử đi vào chỗ chết, hắn là lão đại của sơn trại nên phải có trách
nhiệm bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Hắn liếc Hạ Lão Tam
một cái ý bảo đừng hành động thiếu suy nghĩ rồi sau đó Vương Hắc Hổ đi
đầu, ném cây đao trong tay xuống.
Các huynh đệ của sơn trại thấy lão đại đã đầu hàng, trong
lòng tuy không phục nhưng cũng không thể không nể mặt đành phải ném đao luôn,
một lát sau, gần trăm người đã đầu hàng chỉ còn lại Hạ Lão Tam cùng vài huynh
đệ cá biệt còn chưa ném vũ khí trong tay xuống, đặc biệt Hạ Lão Tam trừng hai
mắt hung ác nhìn Liên Phong giống như muốn phát hỏa đến nơi.
Liên Phong hướng thủ hạ phất tay, nói: "Buông binh
khí có thể đi, chống cự giết không tha." Câu cuối cùng kia lạnh như băng
không mang theo chút hơi ấm, làm mọi người có mặt ở đây không khỏi run sợ.
"Lão Tam, còn ở trên núi lo gì không củi đốt, đừng
xúc động." Vương Hắc Hổ khuyên Hạ Lão Tam.
"Đại ca, ngươi đi đi! Ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng
đám cẩu tặc triều đình này, ta biết ngươi cùng các huynh đệ vào sinh ra tử,
không đành lòng nhìn bọn họ chết nhưng ta không giống, ta từ nhỏ không cha
không mẹ, sơn trại là nhà của ta, ta sẽ không trơ mắt nhìn nhà mình bị người ta
hủy diệt, hôm nay chỉ cần Hạ Lão Tam ta còn ở đây, ai cũng đừng nghĩ động đến
một cái cây của Hắc Hổ Trại!"
Hạ Lão Tam lời nói chính nghĩa lẫm liệt, nháy mắt làm các
huynh đệ của Hắc Hổ trại ở đây cảm động, Vương Hắc Hổ hốc mắt lập tức liền đỏ,
một phen cầm tay Hạ Lão Tam: "Lão Tam, ngươi nói đúng, sơn trại là nhà của
chúng ta, ta cũng không đi!" Dứt lời, nhặt đao lên, hướng về phía các
huynh đệ kêu: "Các vị huynh đệ, hôm nay nếu các ngươi muốn đi, Vương Hắc
Hổ ta không ngăn cản, nếu luyến tiếc sơn trại muốn lưu lại, thì hãy đứng về
phía bên này với ta!"
Phút trầm mặc ngắn ngủi qua đi, có người nhặt đao, một
người, hai người, ba người... Tất cả mọi người đều đứng cạnh Vương Hắc Hổ,
trong mắt đều toát lên nghĩa khí vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn thấy hết thảy, Liên Phong cũng không bất an, quyết
đoán phất tay, ra hiệu cho đám cung thủ vừa rồi triển khai, mũi tên nhọn nhắm
ngay đám người Vương Hắc Hổ.
Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, một bóng đen
nho nhỏ sợ hãi rụt rè cõng một túi nặng, thân mình lom khom nhẹ bước rời đi.
Liên Phong phát hiện, thân thủ xuất chưởng, bắn một mũi
tên về cái cây trước mặt Lâm San.
"A!" Lâm San hô một tiếng, ngã bịch xuống đất,
hai mắt hoảng sợ nhìn về hướng mũi tên phóng tới, cùng Liên Phong bốn mắt nhìn
nhau, cả hai đều giật mình.
***