***
Hôn sự của Tống nhị công tử và công chúa Minh Nguyệt đã được an bài vào ba ngày sau khi Lâm San xuyên qua.
Sự tình trên cơ bản không có gì to tát, dù sao tuyển phò
mã không cần nghiệm thân phiền toái như chọn tú nữ, chỉ cần lấy vải trắng quấn
ngực lại là có thể nghênh ngang ngoài đường, lớn tiếng nói chuyện như trong TV
thường chiếu.
Chẳng qua Lâm San hơi buồn bực, nàng nhớ đến câu quảng
cáo "Làm nữ nhân rất tốt" trong TV trước khi xuyên qua mà lặng lẽ rơi
lệ. Nay xuyên qua, tiểu nhân biến thành tiểu trư, vui mừng chan chứa nghĩ mình
cũng có thể ‘rất tốt’ thì Tể tướng phu nhân cầm một băng vải trắng đưa cho
nàng.
"Lạc nhi, lần này ngươi đi hung hiểm vạn phần, vì
tính mạng già trẻ của Tống gia, nhất thiết không được bỏ băng vải, hiểu
không?"
Nhìn ánh mắt thật sự nghiêm túc kia của lão phu nhân, Lâm
San yên lặng thu hồi những lời muốn nói. Giữa ngực với cái mạng nhỏ, cuối cùng nàng
thật thiếu dũng cảm lựa chọn cái sau.
"Ngực có thể bó, giận có thể nhịn, mạng nhỏ không thể
bỏ!" Mặc niệm câu này, Lâm San nói với Tiểu Lục đang giúp nàng quấn ngực:
"Buộc chặt lại một chút!"
"Lải nhải quá!" Tiểu Lục thét to một tiếng
thiếu chút nữa làm Lâm San chết ngay lập tức.
Sau khi quấn ngực xong rồi mặc lễ phục do người trong
cung đưa tới, Tống Lạc cho rằng mình sắp chuẩn bị ở rể.
Kỳ thật, theo cách nói cổ đại, xuất giá tòng phu, cho dù
là phò mã cũng không nhất định phải ở rể hoàng thất. Chẳng qua số Lâm San không
tốt, gặp đương kim hoàng đế này cố tình trọng nữ khinh nam. Con trai sinh cả
bầy nên hắn có thể tùy tiện vẫy tay phái đi biên cương chịu chết nhưng nữ nhi
hiếm hoi thì vạn vạn không thể tổn hại nửa sợi lông!
Đội ngũ đón dâu trong cung rất nhanh đã đến Tể tướng phủ,
trừ bỏ kèn trống cổ xúy lại đánh động thêm ngự lâm quân hộ vệ, đi đầu là thủ
lĩnh ngự lâm quân Ngự tiền kim đao hộ vệ —— Liên Phong.
Nghe danh hiệu là biết ngay lai lịch Liên Phong không
nhỏ, bên hông hắn là kim đao do đương kim hoàng thượng ngự ban, có thể tiền
trảm hậu tấu, người cản giết người, phật cản giết phật, hoàn toàn thỏa mãn tâm
lý sùng bái anh hùng mù quáng của các thiếu nữ.
Nếu không vì hắn ngày thường chỉ mang mặt nạ, hơn nữa có
lời đồn đãi người này không gần nữ sắc, chỉ sợ vị trí thứ ba trên bảng mỹ nam
trong kinh thành của Tống Lâm Phong không được yên ổn như vậy.
Vừa ăn hạch đào mà Tiểu Lục bóc vỏ, nước miếng chảy loạn
vừa nghe sự tích về Liên Phong, lòng hiếu kỳ của Lâm San trỗi dậy.
"Tiểu Lục, hắn khiến ngươi vui mừng vậy sao?" Lâm San cười tủm tỉm hỏi.
"Mỹ
nam ai không thích? Ta còn thích đại thiếu gia nữa, đáng tiếc người ta đều
chướng mắt ta. Công tử... Sao ta thấy trong biểu tình đáng khinh của người có
chút xấu xa?"
Lâm
San kéo áo giấu vải quấn ngực, cười nham hiểm: "Bản công tử dẫn ngươi đi
ăn đậu hủ của mỹ nam kia được không?"
Chủ tớ
hai người đi tới đại sảnh, thấy tất cả già trẻ nhà họ Tống đều đã tụ tập ở nội
đường đợi lệnh, trong đó còn bao gồm đám nữ nhân thường ngày không ra khuê
phòng nửa bước nhưng hôm nay cổ dài quá thân, mắt liều mạng hướng về một chỗ
thăm dò.
Lâm
San hướng theo ánh mắt kia nhìn lại, chỉ thấy giữa sảnh đường là một nam tử cao
lớn toàn thân trang phục đen đưa lưng về phía nàng, thân hình rắn chắc tiêu
chuẩn. Lâm San khẽ nuốt nước miếng, quay đầu hướng Tiểu Lục nói: "Đợi lát
nữa đi vào, ta vờ không cẩn thận xô ngươi để ngươi tùy tiện sờ, xem như bản
công tử mời ngươi!"
Tiểu
Lục liếc mắt thấy chuôi kim đao, lập tức thay đổi sắc mặt: "Công tử, ta có
thể không sờ không? Ta hối hận ..."
"Không
được, mấy ngày trước ngươi nói thế nào? Sinh là người của bản công tử, chết là
hồn theo bản công tử, hiện tại bản công tử lệnh cho ngươi lên kiểm tra, ngươi
cũng không chịu?"
Tiểu
Lục vẻ mặt cầu xin: "Công tử, việc này của người gọi là ép người làm bậy..."
Rốt cục,
Liên Phong công lực thâm hậu có thể nghe rõ âm thanh xung quanh, nhịn không
được, bắn một đạo ánh mắt lạnh thấu xương về phía hai con chuột nhắt đang giấu
mặt sau màn vải.
"Ai
nha, công tử, hắn nhìn về phía này kìa!" Tiểu Lục căng thẳng, tay rút gân,
đẩy Lâm San mặc trang phục tân lang ra ngoài.
Vì thế
tại đây, già trẻ nhà họ Tống đều chứng kiến nhị công tử nhà mình như tiên trên
trời, bay lên người thủ lĩnh thị vệ đón dâu, vừa chỏng vó vừa sờ loạn.
Lâm
San sau khi sờ xong còn ngẩng đầu đối mặt Liên Phong cười ngây ngô:
"Ngượng ngùng, không đứng vững..." Nói rồi sự chú ý bị hấp dẫn bởi
mặt nạ màu bạc trên nửa mặt của người đối diện, khéo léo, tinh xảo thế này chắc
không ít tiền? Người nào đó hai mắt bỗng phát sáng.
Liên
Phong khóe miệng co rút, ánh mắt vốn lạnh lùng nay phủ thêm một tầng sương, nắm
lấy kim đao bên hông.
Cũng
may Tống Hiền thông minh, lập tức thấy không ổn, vội vàng kéo Lâm San đến bên
người, giới thiệu: "Đến đây, Liên thị vệ, ta giới thiệu một chút, đây là
khuyển nhi Tống Lạc." Dứt lời trừng mắt liếc Lâm San, "Xú tiểu tử,
chàng ràng ở đó làm gì? Còn không mau xin lỗi Liên thị vệ."
Lâm
San trong lòng xì một tiếng khinh miệt, làm tể tướng như vậy thiệt uất ức, thật
đúng là lần đầu tiên thấy qua, một thị vệ đã khiến người run sợ tới vậy? Không
phải chỉ có kim đao thôi sao... A! Kim đao, giá trị không nhỏ chứ?
Thấy
không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm, Liên Phong cảnh giác lui từng bước, tay
cầm đao thật chặt.
"Khụ
khụ!" Tống Hiền ho khan một tiếng.
Lâm
San lúc này mới phản ứng lại, lưu luyến dời mắt khỏi kim đao, ứng phó: "Thật
xin lỗi, huynh đệ!"
Liên
Phong mặt không đổi sắc, chỉ hạ thấp người làm động tác nghênh đón: "Giờ
lành đã đến, Phò mã, xin mời."
***
Trước
cửa phủ tể tướng đã đông nghẹt, tuyệt đại đa số đều là nữ tử trẻ tuổi, ngoại
trừ tơ tưởng thị vệ Liên Phong thần bí thì đều nhất loạt hướng về Tống nhị công
tử nổi danh.
Kinh
thành cao thấp, không ai không biết Tống đại công tử Tống Lâm Phong lừng lẫy,
lại nói đến người hộ tống nhị công tử, tin đồn về hắn từ lâu truyền khắp phố
lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, trong cảm nhận của các nữ tử chưa kết hôn hắn giống
như thần thoại tồn tại giữa đời thường.
Có
câu, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Lâm
San toàn thân hỉ bào đỏ thẫm, học bộ dáng nam nhân, lúc nghênh ngang ra phủ lập
tức đám người gào thét lên.
Truyền
thuyết cũng quá sai lệch đi? Dù Tống nhị công tử không đến mức xấu nhưng môi
hồng răng trắng giống nữ nhân, so với Liên Phong trước mặt, thật giống như gà
rừng theo sau tiên hạc, không có khí chất.
Vốn dĩ
đám người rộn ràng nhốn nháo, lập tức giải tán hơn phân nửa, còn lại đều gục đổ
vì kim đao thị vệ Liên Phong, về phần Tống nhị công tử, từ hôm nay trở đi trên
giang hồ đã không tồn tại truyền thuyết về hắn.
Một
con ngựa cao to rám nắng, trên cổ phủ vải đỏ thẫm đã sớm chờ ở cửa tướng phủ,
Liên Phong làm động tác mời Lâm San: "Phò mã, mời lên ngựa."
"Ta
không đi được không?" Lâm San yếu ớt nói.
"Không
được." Đối phương trả lời rất kiên quyết.
"Nhưng ta đi không được..." Con ngựa này rõ
ràng chuẩn bị cho nam nhân, thân thể nhỏ bé cỡ nàng chống đỡ không đã muốn
chết.
Liên Phong khóe miệng co rút, bỗng nhiên ra hiệu, trong
chốc lát xuất hiện gã sai vặt nhanh chóng nằm úp sấp dưới ngựa.
"Phò mã, mời." Liên Phong lại nói.
Đây... Đây không phải cảnh lấy người làm đá kê chân trong
TV sao? Có cần phải vậy sao? Như thế thật không tôn trọng người ta. Lâm San
quyết định thỏa hiệp, xua tay nói: "Quên đi, ta tự lên..." Vừa nói
vừa xua gã sai vặt, leo lên lưng ngựa.
Kết quả là, mọi người ở đây chứng kiến một màn kinh
người, Tống nhị công tử sử dụng tay chân, leo lên lưng ngựa, lông ngựa bị nhổ hết
vài nhúm nhưng vẫn không thể trèo lên.
Mọi người đều vì con ngựa bị nhổ lông mà hoảng sợ.
Trước mặt mọi người, Lâm San vẫn đang rất cố gắng. Ta
cũng không tin ta không thể trèo lên ngựa! Ta đi, ta đi, ta đi... Ta leo không
lên rồi!
Bỗng dưng, sau gáy xuất hiện một cỗ lực nhấc cả người
nàng bay lên, chờ đến lúc có phản ứng thì người đã an tọa. Nhìn Liên Phong còn
đứng ngay sau mình, tư thế không chút biến chuyển.
Đây là chênh lệch! Lâm San ngẩng đầu bốn mươi lăm độ
trong ánh nắng, có chút ưu thương.
***