Chương 47: Đạo trưởng
tình địch
"Nói,
ai cho ngươi tùy tiện bỏ chạy!" Lăng Hương cũng không dễ dàng bỏ qua như
vậy, nhìn chằm chằm Thanh Vận như trước, không trả lời không buông tha.
"Sư
huynh chỉ định ra ngoài một chút thôi..." Thanh Vận cười trả lời.
"Nói
bậy, nào có chuyện ra ngoài một chút mà nhiều năm cũng không về như vậy?"
Sau
khi Lăng Hương nói dứt câu hình như phát hiện gì đó, có chút buồn bực nhìn mắt Thanh
Vận, chần chờ hỏi: "Thanh Vận, mắt của ngươi sao vậy?" Dứt lời vươn
bàn tay trắng nhỏ nhắn, nõn nà quơ quơ trước mặt Thanh Vận.
"Chẳng
qua là mù mà thôi." Thanh Vận bình thản trả lời, giống như chỉ như mất một cọng tóc.
"Gì
chứ!!"
Lăng
Hương khó tin nhìn Thanh Vận, đầu ngón tay rờ trái rờ phải trên mặt Thanh Vận cho
đến khi xác định đôi mắt kia hoàn toàn trống trơn mới kinh ngạc hỏi:
"Thanh Vận, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì! Đang yên đang lành sao bỗng
dưng bị mù!!" Nói xong bật khóc nức nở.
"Không
sao Lăng Hương, đừng lo lắng, sư huynh vẫn ổn..." Thanh Vận xoa xoa đầu
Lăng Hương khuyên giải an ủi.
Hai
mắt Lăng Hương ướt sũng nhìn Thanh Vận một hồi, sau đó ôm chặt lấy Thanh Vận,
khóc òa trong lòng hắn: "Thanh Vận... Ngươi chết đi, đồ ngu ngốc! Ai kêu
ngươi chạy loạn! Thành thật ở lại Thanh Thành sẽ không bị như vậy... Ai kêu
ngươi không an phận!! Hỗn đản..."
"Lăng
Hương ngoan, đừng khóc, sư huynh thực rất ổn. Còn thu nhận ba đồ nhi, bọn họ
đối xử với sư huynh rất tốt..." Thanh Vận khuyên giải an ủi nhưng Lăng
Hương vẫn ôm Thanh Vận không ngừng khóc giống như không làm ướt áo hắn sẽ không
bỏ qua. Thanh Vận cũng bất đắc dĩ cười cười, ôm lưng nàng vỗ nhẹ an ủi, coi như
trong đạo quan chỉ có hai người bọn họ.
Ta
khờ ngốc đứng một bên nhìn ngắm bức tranh này, không biết vì sao cảm thấy vô
cùng chướng mắt.
Ta
chưa bao giờ thấy Thanh Vận ôn nhu như thế, trong ôn nhu còn cực kỳ sủng nịch,
không khỏi nhớ tới câu: Nổi lửa đùa chư hầu, chỉ vì một nụ cười hồng nhan...
Tựa
như nếu nữ tử trong lòng kia muốn, ngay cả sao trên trời Thanh Vận cũng tình
nguyện hái xuống cho nàng.
Bởi
vì trong lòng khó chịu dị thường, ta đều để tâm lắng nghe câu chuyện của hai
người bọn hắn không sót một từ nào.
Sư
huynh? Thanh Thành?
Chẳng
lẽ người tên Lăng Hương này đến từ đạo quan?
Cho
nên...
Lá
thư trước của Thanh Vận quả nhiên là muốn tìm vợ!!
Thanh
Thành cách Thanh Vận ít nhất nửa tháng đi đường, một cô nương nhà người ta dám
ngàn dặm tìm chồng chạy tới đây, thật đúng là cảm động trời đất a!! Vận đào hoa
của Thanh Vận đúng là không nhỏ, ngồi yên một chỗ cũng có thể tìm được vợ! Hơn
nữa xét tình cảnh này mà nói, mối quan hệ giữa Thanh Vận và nữ tử Lăng Hương này
cũng không tệ, tình cảm rất tốt! Không chừng là tình nhân cũ! Ta không khỏi có
chút ủ dột...
Thanh
Vận chờ Lăng Hương khóc xong bỗng nhiên gọi ta, ta vờ như không có gì tiêu sái
đi qua hỏi: "Sư phụ có gì phân phó?"
"Dìu
vi sư về hậu viện, sư phụ muốn cùng Lăng Hương ôn chuyện."
"...
Dạ." Còn về hậu viện ôn chuyện, sư phụ ngài thật sự rất phấn khởi nha!
Ta
đặt tay lên tay Thanh Vận tính nâng hắn dậy, ai ngờ Lăng Hương dùng sức đẩy ta ra,
nhìn ta chằm chằm cực kỳ phòng bị.
"Thanh
Vận ngươi muốn ra hậu viện thì để ta dìu được rồi, cần gì nhờ người ngoài giúp
đỡ..." Lăng Hương tựa như làm nũng với Thanh Vận.
"Người
ngoài..." Ta nở nụ cười đùa cợt.
Lăng
Hương này thật đúng là không làm người thích nổi!
"A...
Lăng Hương cô nương nói ta là người ngoài? Vậy ngươi không ngại hỏi sư huynh ngươi
một chút, là ai mỗi ngày rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo cho hắn, là ai mỗi ngày
giặt đồ nấu cơm cho hắn?" Dứt lời, ta ý vị thâm trường nhìn Thanh Vận, lời
lẽ đầy uy hiếp không cần nói cũng biết. Tùy tiện kêu một nữ nhân đến khi dễ
Đường Thất ta?
Nhưng
hiển nhiên Lăng Hương cũng không phải người tốt lành gì, nghe xong cư nhiên
châm chọc tươi cười, nói lại: “Thì ra Thanh Vận mỗi ngày rửa mặt, chải đầu, mặc
quần áo đều là ngươi hầu hạ? Là nha hoàn mới đến sao?"
"..."
A a a! ! Ta muốn bứt tóc!!
Lửa giận trong lòng bừng bừng
nổi lên, ngươi mới là nha hoàn!!
“Nếu Lăng Hương cô nương nói ta
là nha hoàn thì coi như là nha hoàn đi, vừa là nha hoàn vừa là đồ đệ. Nhưng kẻ
làm đồ đệ này cũng thực bất đắc dĩ, chẳng những phải hầu hạ sư phụ rửa mặt,
chải đầu, mặc quần áo mà còn phải làm ấm chăn cho sư phụ... Sau này có Lăng
Hương cô nương ở đây, việc làm ấm chăn xin giao cho ngươi ..." Ta mãn nguyện
mỉm cười trả lời.
Chiến tranh của nữ nhân vĩnh
viễn là như thế, phóng đại một ít chuyện lông gà vỏ tỏi sau đó lời qua tiếng
lại. Không biết nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân. Ta cũng không muốn hơn thua với
nàng nhưng nàng thực không coi ai ra gì! Mỗi câu đều không chừa đường sống cho
ta, khinh Đường Thất ta là ghế nệm, cứng mềm tùy ngươi xiết sao? Việc làm ấm
chăn cũng không phải ta nói lung tung, lần trước khi Thanh Vận sốt nhẹ, ta đã làm
cho hắn. Còn có lúc Thanh Vận dám đặt ta trên giường mà không thông báo lại
càng không phải chuyện tào lao. Tuy rằng ta đã cực lực muốn quên hai sự kiện
này nhưng đến thời điểm mấu chốt cũng có thể lấy ra làm vũ khí. Nếu có thể lợi
dụng tất nhiên phải lợi dụng triệt để...
Quả nhiên, Lăng Hương nghe xong
lập tức quay đầu chất vấn Thanh Vận: "Thanh Vận, lời nàng nói đều là thật
sao!"
Thanh Vận đứng bên cạnh cư
nhiên hơi xấu hổ, bị Lăng Hương chất vấn như vậy nhất thời chỉ đành ba phải trả
lời: “Cứ tính là vậy đi..." Dù sao ta với hắn cùng chung một giường là
không thể chối bỏ, nếu bức ta nổi nóng, ngay cả việc này ta cũng sẽ khai ra.
Lăng Hương nghe Thanh Vận trả
lời xong, sắc mặt nhất thời xanh mét nhưng vẫn không chịu yếu thế, phản pháo:
"Bất quá chỉ là nha đầu ấm giường thôi! Thanh Vận, chúng ta ra hậu viện
tán gẫu..." Dứt lời lôi Thanh Vận đi.
"Hừ..."
Ta ở sau lưng nàng hừ một tiếng,
nha hoàn ấm giường cũng đủ cho ngươi uống dấm chua chết khiếp!
Từ lúc Lăng Hương xuất hiện,
Thanh Vận với nàng ở trong phòng cả buổi sáng, lúc giữa trưa đi chợ mua đồ ăn
Thanh Vận cư nhiên cho ta hẳn một lượng bạc! Hắn dặn dò ta nhiều hơn ngày
thường rằng Lăng Hương thích ăn hoa quả, nhìn xem trong chợ có gì ngon hay không,
nếu còn dư tiền thì mua thêm chút điểm tâm. Ta nắm một lượng bạc trong tay thầm
nghĩ muốn đánh Thanh Vận một phen, ngươi cái đồ quỷ keo kiệt, vắt cổ chày ra
nước lại dám bỏ ra hẳn một lượng bạc, một lượng này vốn dĩ đủ tiền ăn hai ngày
bình thường cho cả bốn thầy trò! Thanh Vận ngươi thật đúng là không xem đồng
nghiệp ra gì!
Nhưng dù sao Thanh Vận nguyện ý
đưa bạc cho ai là chuyện của hắn, ta không có quyền can thiệp. Cầm một lượng bạc,
ta cùng Đoạn Tang Mặc ra chợ mua một con cá lớn cùng nhiều món ăn kèm khác. Sau
đó còn dùng mấy chục đồng dư lại mua chút cam quýt và điểm tâm. Trong lòng bất
bình nên tự nhiên ta cũng xén bớt mấy chục đồng làm của riêng...
Giữa trưa làm cơm xong, ta tâm
tình không tốt đi gọi Thanh Vận, ai ngờ vừa vào hậu viện đã thấy hai người Thanh
Vận cùng Lăng Hương đang ngồi trước bàn bày ra vẻ mặt vô cùng quỷ dị.
Thanh Vận một tay đặt trên tà
áo một tay tựa vào bàn, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Hương đang nói chuyện. Mà
Lăng Hương vừa ăn quýt vừa nhát gừng đáp lại, có vẻ xa cách. Ta không khỏi buồn
bực, mới vừa rồi thái độ Lăng Hương cũng tích cực lắm mà? Còn chưa chờ ta nghĩ xong
đã nghe Thanh Vận gọi khẽ.
"Thất nhi?"
"Sư phụ, nên dùng cơm
trưa."
Ta bước lên trước tính đỡ Thanh
Vận dậy nhưng Lăng Hương vốn đang lãnh đạm lại vội bỏ quýt trong tay xuống, đẩy
ta ra rồi đỡ Thanh Vận.
“Để ta!”
"..." Ta lại không
khỏi buồn bực nhưng lười để ý tới nàng, vì thế một mình rời phòng trước.
Đến nhà ăn, Lăng Hương lại cướp
việc đút cơm cho Thanh Vận nhưng kỹ thuật của nàng thật sự khiến người ta đổ mồ
hôi hột. Hơn phân nửa cơm rớt trên bàn, hơn phân nửa canh đổ trên đạo bào của
Thanh Vận. Cuối cùng ngay cả Thanh Vận cũng không nhịn nổi nữa...
"Lăng Hương, muội không
thích hợp làm việc này, vẫn nên để cho Thất nhi làm đi..." Giọng nói của Thanh
Vận vốn dĩ thanh tao nay lại hơi run rẩy.
"Nhưng..." Lăng Hương
hờn giận phản bác nhưng sau khi nhìn lại mặt bàn bừa bãi vô cùng thê thảm, rốt
cục thở phì phì đem bát cơm đặt ở trên bàn rồi ăn cơm của mình.
Lúc này Thanh Vận mới vụng trộm
thở phào nhẹ nhõm, ta lấy ra một cái khăn tử dính chút nước trà lau miệng cho
Thanh Vận, không khỏi có chút đắc ý. Kế
đó ta kề tai Thanh Vận nói nhỏ: "Sư phụ, giờ đã biết đồ nhi tốt hay chưa?"
Thanh Vận nghe xong xấu hổ cười
cười.
Lăng Hương thấy vậy dằn mạnh
bát cơm lên bàn, hầm hầm mắng: "Ngươi ngươi ngươi! Cách xa Thanh Vận một
chút, giữ quy củ một chút!"
Ta dùng ánh mắt thắng thế liếc
Lăng Hương một cái kiểu không đáng quan tâm.
Ta cầm bát cơm đút Thanh Vận ăn,
nhờ Lăng Hương mà bữa cơm này ta phá lệ ôn nhu với Thanh Vận...
Sau khi ăn xong, ta để mặc Lăng
Hương dìu Thanh Vận về phòng, còn mình thì ngoan ngoãn ở lại phòng bếp sai sử
Đoạn Tang Mặc rửa chén. Ai ngờ mới rửa được một nửa, Lăng Hương lại xông vào nhìn
Đoạn Tang Mặc, nói: "Ngươi đi ra ngoài một lúc, ta có việc cần nói với
nàng!"
Đoạn Tang Mặc hơi giận cau mày
đẹp, cúi đầu tiếp tục rửa chén, không thèm đá động đến Lăng Hương.
"Ngươi! Đây là thái độ gì
chứ!" Lăng Hương bị Đoạn Tang Mặc làm cho nổi đóa đến dựng râu trừng mắt, đột
nhiên tiến lên cầm tay Đoạn Tang Mặc tính lôi hắn ra ngoài.
Đoạn Tang Mặc tức giận phản
công cầm lại tay Lăng Hương, nước rửa chén trên tay hắn bắn vào cổ áo Lăng
Hương ướt đẫm, hơn nữa lại không hề tỏ ra thương hương tiếc ngọc nắm chặt tay
Lăng Hương đến độ mặt nàng trắng bệch.
"Ngươi làm gì! Buông ra,
đau..." Lăng Hương yếu thế nhìn Đoạn Tang Mặc, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm
hồng, cố gắng giãy dụa nhưng Đoạn Tang Mặc vẫn nắm thật chặt.
"Ôi chao, ôi chao, ôi
chao! Sư đệ, buông tay,
buông tay! Mau buông tay!" Ta vội bước lên phía trước gỡ tay Đoạn Tang Mặc
ra.
Ta
tuy không ưa gì Lăng Hương nhưng cũng không thể để Đoạn Tang Mặc thay ta trút
giận a, một đại nam nhân khi dễ một cô nương, nói ra còn thể thống gì nữa!
Đoạn
Tang Mặc liếc ta một cái rồi mới không cam lòng buông tay Lăng Hương. Ta nhìn Lăng
Hương lệ nóng doanh tròng, nói: "Có chuyện gì chúng ta ra ngoài hãy tính."
Núi
không đổ thì ta phải trèo lên, nếu Đoạn Tang Mặc không chịu ra ngoài thì ta đành
đi ra vậy...
Ai
ngờ Lăng Hương oán hận nhìn ta, nói: "Ta với ngươi không chuyện gì phải
nói! Đừng tưởng rằng Thanh Vận để ngươi giặt quần áo, đút cơm thì có thể một
bước lên trời! Ngươi nhớ cho kỹ! Nếu không phải cha ta cứu cha Thanh Vận, hắn đã
chết cứng trong tuyết từ mười tám năm trước rồi, cho nên Thanh Vận là của ta!
Ngươi đừng mơ tưởng chiếm tiện nghi!" Lăng Hương nói xong bèn phẫn nộ đi
ra khỏi phòng bếp, trước khi ra còn không quên trừng mắt nhìn Đoạn Tang Mặc một
cái.
Ta
vẫn chưa để ý tới câu nói đầy khiêu khích của Lăng Hương mà trong đầu chỉ nghĩ tới
một câu nàng vừa hé lộ.
Nếu
không phải được cứu, cha Thanh Vận đã chết từ mười tám năm trước?
Ta
nhớ rõ Thanh Vận từng nói qua với ta song thân của hắn qua đời cùng lúc. Thế
nên chuyện đó hẳn phải xảy ra sau khi cha Lăng Hương cứu che mẹ hắn, nếu không
Thanh Vận đã tiêu đời từ mười tám năm trước. Nhưng cho dù như vậy, người cứu
Thanh Vận cũng là cha Lăng Hương, có quan hệ gì đến Lăng Hương chứ! Nói ta sẵn
chiếm tiện nghi, ta nghĩ người chiếm tiện nghi là nàng mới đúng! Thật đáng giận!
Lăng
Hương cứ càn rỡ như thể Thanh Vận không tồn tại, vô cớ tìm ta gây sự, khiến ta
cảm nhận sâu sắc chân lý cùng giới khắc nhau, khác giới hút nhau. Nhưng chuyện
làm ta kinh ngạc nhất chính là người bùng nổ đầu tiên không phải ta cũng không
Lăng Hương mà là Thanh Vận.
Hôm
đó, thật vất vả Lăng Hương mới đi chợ dạo phố, Thanh Vận cầm tay ta, nước mắt
lưng tròng.
"Thất
nhi, ngươi giúp vi sư đi... Mấy ngày nay thật không thể nào chịu nổi..."
Dứt lời, Thanh Vận kéo tay áo khẽ lau dòng lệ đầy chua xót.
"A?
Sư phụ nói vậy là sao?" Ta phấn khích hỏi.
Nên
không phải ham muốn độc chiếm của Lăng Hương quá mạnh mẽ, cưỡng chế di dời hết
đám oanh yến xung quanh Thanh Vận mới khiến hắn thốt ra mấy lời nhàm chán này?
Hoặc Lăng Hương tiêu hao quá nhiều bạc của Thanh Vận nên hắn đau lòng?
"Thất
nhi, vi sư là nói thật với ngươi! Kỳ thật vi sư tìm Lăng Hương đến để chọc tức
ngươi vì ngày ấy ngươi từng nói sẽ tìm cho vi sư một sư nương như hoa như
ngọc... Ai ngờ... Ai ngờ..." Thanh Vận nói đến đây bèn ngừng lại, nghẹn
ngào.
"Ai
ngờ rước thần dễ tiễn thần khó, lúc này Lăng Hương hạ quyết tâm không đi?"
Ta từ tốn thay Thanh Vận hoàn thiện câu nói.
Ta
sớm biết Thanh Vận cố ý tìm Lăng Hương đến khích ta nhưng không ngờ hắn bị Lăng
Hương dây dưa một phen rồi lại dễ dàng nhận thua như vậy.
Ta
không khỏi ai thán: sư phụ, công lực của ngài còn chưa đủ thâm hậu a...
"Thất
nhi, lúc này ngươi nhất định phải giúp vi sư..." Thanh Vận tựa hồ hoảng loạn,
nắm tay ta thật chặt, vẻ mặt thống khổ.
"Sư
phụ, người là người mời về, nếu người muốn Lăng Hương đi, còn không phải chỉ
cần nói một câu?"
Thanh
Vận nghe xong uể oải thở dài một tiếng, nói: "Thất nhi ngươi không biết...
Sư công của ngươi có ân rất lớn với vi sư, vi sư hiện không thể mở miệng nói
vậy với Lăng Hương..."
Đổ
mồ hôi...
Ân
đức trong lời Thanh Vận tất nhiên ta biết đó là ân cứu mạng, nếu muốn chính Thanh
Vận mở miệng đuổi Lăng Hương đi cũng thực kỳ cục. Thanh Vận này thật là, khi làm
không ltính đến hậu quả, cuối cùng còn phải nhờ đến đồ đệ ta đây giúp hắn thu dọn
cục diện rối rắm.
"Cho
là đồ nhi có lòng giúp sư phụ, vậy nên làm thế nào?"
Đương
nhiên ta không thể càn rỡ tiêu sái đến trước mặt Lăng Hương nói: "Này,
chính là ngươi! Đừng nhìn ai khác! Chính là ngươi! Thanh Vận không muốn ngươi ở
lại đây, ngươi nên sớm gói ghém tư trang đi đi, đừng ở đây khiến người chướng
mắt!"
Nếu
là như vậy, còn không bằng Thanh Vận tự mở miệng đâu...
Thanh
Vận nhẹ cười, thản nhiên nói: "Thất nhi, ngươi chỉ cần làm bộ ở cùng sư
phụ, như thế Lăng Hương sẽ gặp khó mà biết lui."
"Ta
phản đối!" Ta nghe xong lập tức kháng nghị.
Thanh
Vận đồ tiểu nhân, lại đào hầm chờ ta nhảy xuống!
"Thất
nhi, bất quá chỉ ra vẻ trước mặt Lăng Hương thôi. Vi sư biết ngươi lo lắng
chuyện gì... Chỉ cần ngươi một ngày chưa đồng ý, vi sư sẽ không làm việc gì quá
phận với ngươi..." Lúc Thanh Vận nói ra lời này, biểu tình phá lệ ngưng
trọng.
Dọa...
Ta
nhất thời giơ hai tay ôm đầu, việc gì quá phận...
Sư
phụ, ngài định làm việc gì quá phận với đồ nhi vậy?
Chẳng
lẽ là dùng dưa leo phá hoa cúc...
Thanh
Vận không đợi được ta trả lời, có chút bất an gọi thêm một tiếng: "Thất
nhi, được chứ?"
"Không
được!" Ta lập tức lắc đầu như trống bỏi, ta tuyệt đối không thể khiến mình
rơi vào vực sâu vạn trượng!
Thanh
Vận thấy ta không muốn, đành phải ra sức khuyên nhủ: "Thất nhi, vi sư biết
Lăng Hương không tốt với ngươi, cứ như vậy cũng không phải hay ho gì. Chỉ cần
lúc này ngươi giúp vi sư, xem như người làm sư phụ này nợ ngươi một nhân tình,
ngày khác sẽ hoàn lại! Như thế nào?"
Nhân
tình? Ta thoáng dao động.
Khiến
Thanh Vận nợ ta một cái nhân tình, điều kiện này nói lớn không lớn, nói nhỏ
cũng không nhỏ, chỉ cần sử dụng thích đáng, uy lực vô cùng a...
Ta
lo lắng một lát rồi hào sảng vỗ bàn, hoàn toàn sụp hố: "Được! Vậy việc này
cứ quyết định như vậy đi! Đồ nhi sẽ phối hợp với người tiễn bước Lăng Hương, người
nợ đồ nhi một nhân tình!"
Thanh
Vận nghe xong chống tay trên bàn, rũ mắt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo dị thường...
Sau
đó Thanh Vận lại cùng ta bàn bạc kế hoạch chu toàn, đó là hai người thân mật ôm
nhau vừa hay để cho Lăng Hương bắt gặp làm nàng thương tâm muốn chết, chủ động
rời đi. Ta nghĩ yêu cầu này của Thanh Vận không quá phận, dù sao Thanh Vận cũng
đã làm những chuyện vượt hơn mức đó với ta, ôm một cái cũng không đáng gì. Vì
thế ta liền vô sỉ đồng ý...
Lăng
Hương mới vừa ra ngoài đi dạo đã trở lại. Ta lén lút chạy đến hậu viện, chớp
mắt đã trông thấy bóng dáng Lăng Hương hai tay ôm đầy đồ ăn vặt, ta lập tức vô
cùng lo lắng chạy vội vào phòng Thanh Vận.
"Sư
phụ, sư phụ! Đã trở lại, đã trở lại!" Ta kéo cổ Thanh Vận, vội vàng tựa
đầu chôn mình trong lòng hắn, thở hổn hển. Chạy nhanh như vậy không đứt hơi sao
được?
"Đã
trở lại?"
"Đúng!" Ta gật gật đầu.
"Nếu đã trở lại..."
Thanh Vận cũng không nói thêm, hai tay vừa đặt bên hông ta đã ra sức kéo ta đè
xuống bàn, cuối cùng cả hai người đều ngã xuống...
"A a a! ! ! Đau, đau, đau!
Thắt lưng! Thắt lưng!"
Ôi chao mẹ ta a, giờ phút này
ta cũng bất chấp vì sao Thanh Vận làm vậy, ta chỉ biết thắt lưng ta sắp gãy đến
nơi!
Ta cũng không phải dân thể
thao, bị người đè xuống có thể không đau. Ta thật sự rơi lệ trong gió loạn, nói
không nên lời...
"Đừng nhúc nhích, Lăng
Hương đang đến!" Thanh Vận thấp giọng nói bên tai ta.
Thanh Vận không những không buông
tay mà còn ôm sát ta, đương nhiên ta vẫn nghe thấy tiếng bước chân của Lăng
Hương. Mới vừa rồi vào phòng Thanh Vận hơi vội nên cửa phòng vẫn còn mở toang.
Cho nên chỉ cần Lăng Hương vừa bước vào sân đã có thể trông thấy hành động hiện
giờ của ta và Thanh Vận, nếu lúc này vọng động chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết. Vì
thế ta đành khẽ cắn môi, nuốt lệ vào trong để Thanh Vận ôm vào lòng, mặc cho
thắt lưng sắp cong đến gãy.
Trong lòng ta không ngừng kêu
rên: tổ sư gia, ngay từ đầu ta không nên tin lão hồ li Thanh Vận này mới phải!
Kế tiếp là tiếng vật dụng rơi
loảng xoảng xuống đất.
"Các ngươi! Các ngươi còn
không mau buông ra!" Lăng Hương vừa xấu hổ vừa la lớn.
Thanh Vận lúc này mới vờ như
đang yêu đương vụng trộm bị bắt gặp bèn buông tay thẳng dậy, bối rối kêu:
"Lăng, Lăng Hương..."
Ta cũng nhanh chóng bối rối
đứng dậy, làm bộ thẹn thùng cúi đầu, kỳ thật mặt sớm vặn vẹo, nghĩ xem thắt
lưng đau thế này thì sớm muộn gì cũng ngã nhào xuống đất!
"Hai người các ngươi vừa
làm gì!" Lăng Hương hầm hầm hỏi, như chính thất bắt gặp tướng công yêu
đương vụng trộm cùng tiểu tam.
"Lăng Hương, sư huynh
thích Thất nhi..." Thanh Vận trả lời không đầu không đuôi.
"Ngươi thích nàng? Ta đây
cũng thích ngươi a! Nàng có gì tốt! Rõ ràng ta tốt hơn nàng về mọi mặt, không
phải sao?" Giọng Lăng Hương lúc này nức nở, giống như chết cũng không thể
thừa nhận...
Thanh Vận thở dài: "Thích
là thích , sư huynh cũng không còn cách nào khác."
Ta đứng một bên hờn giận nhíu
mày, ngươi thật ra vẻ thích ta rất mệt mỏi nha?
"Vì sao nàng được mà ta
không được! Rõ ràng người bên cạnh ngươi hơn mười năm là ta không phải sao?
Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau cười khóc, vậy còn chưa đủ sao?
..."
"Lăng Hương, mấy năm trước
sư huynh đã nói qua, muội với ta không có khả năng. Chuyện tình cảm không thể
nói vậy được." Thanh Vận ra vẻ tiếc hận trả lời.
"Nhưng ngươi quen nàng
được bao lâu? Nàng hiểu ngươi bằng ta sao? Nàng biết ngươi từng trải qua chuyện
gì sao? Là nàng sống cạnh ngươi hơn mười năm sao? Vì sao ngươi thích nàng lại
không thích ta!" Lăng Hương quả thực rơi lệ lên án.
Cặp mắt thanh xuân kia giờ tràn
đầy lệ nóng, thật sự ta thấy tiếc cho kẻ mù như Thanh Vận, không rõ vẻ mặt bi
ai của nàng trong giờ phút này. Cho nên nước mắt đó cũng vô dụng...
Ta rốt cục nhịn hết nổi, nâng
mặt vờ khóc phối hợp với Thanh Vận nói: "Thanh Vận thích ta, mà ta cũng
thích Thanh Vận. Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, vì sao ngươi nhất định
phải chia rẽ chúng ta?"
"Ngươi câm miệng! Ta đang
hỏi Thanh Vận!" Lăng Hương hầm hầm rống lên với ta, sau đó hai mắt hồng
hồng nhìn về phía Thanh Vận, trong mắt như chỉ có một mình hắn.
Ta không khỏi hít một hơi thật dài,
ngươi đã vô lễ như thế thì đừng trách ta ra tuyệt chiêu buồn nôn bảo điển ! Không
buồn nôn chết ngươi không đền mạng!
Ta bước qua cầm chặt tay Thanh
Vận, sau đó nhìn hắn thâm tình, chân thành nói: "Tuy rằng ta không biết
Thanh Vận đã trải qua chuyện gì nhưng ngươi cũng biết tương lai quan trọng hơn!
Quá khứ Thanh Vận không có ta nhưng tương lai nhất định có!"
***