Dương Ngọc Nhi kia tuy ngày thường hay dụ hoặc nhưng cũng
thật sự có tài khiêu vũ. Từ khi vào cung đến nay, Lâm San đã thật lâu không chứng
kiến hoạt động giải trí như vậy, mắt nhìn không rời, hoàn toàn bỏ qua Đỗ Minh
Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt là người thế nào? Sao có thể cho phép
người khác bỏ quên mình? Cố ý khụ hai tiếng cũng không thấy Lâm San quan tâm,
nàng nổi giận, làm bộ châm rượu, xôn xao một chút, đem bầu rượu đổ xuống người
Lâm San. Nhất thời, quần áo Lâm San ướt một mảng lớn cứ như dính phải nước tiểu.
"Ai
nha, run tay một chút, ngượng ngùng." Đỗ Minh Nguyệt cười, vẻ mặt giả mù
sa mưa.
Ta nói
công chúa, ngươi còn có thể ngây thơ vậy sao? Lâm San không nói gì, quả thực dở
khóc dở cười.
"Người
đâu, dẫn Phò mã đến phòng bổn vương thay đổi xiêm y." Đỗ Hạo trên điện
nói.
"Không
cần, khi về cung ta đổi là được..."
Lâm
San vừa xua tay thì bọn tôi tớ đã tiến đến thủ thế mời, cười tủm tỉm:
"Điện hạ có ý tốt, Phò mã sẽ không từ chối, thỉnh." Rốt cuộc là ở
đông cung, ngay cả hạ nhân đều có khẩu khí lớn mười phần.
Lâm
San không còn cách nào đành phải đi theo hắn vào phòng trong.
"Đây
là thường phục của thái tử, Phò mã mời chọn một bộ thay đổi."
"Được,
được!" Lâm San tận lực chọn một bộ nhìn mộc mạc, xoay người bắt gặp tư thế
của người còn đứng nhìn kia, hình như phải giúp mình thay quần áo, vội nói:
"Ta tự mình thay, ngươi ra ngoài chờ đi."
"Dạ."
Tôi tớ kia cung kính trả lời lui ra ngoài, Lâm San vụng trộm nghe ngóng thật
lâu, thấy đối phương dường như không có ý định tiến vào, thế này mới hơi yên
tâm mà thoát quần áo chuẩn bị thay.
Dù sao
cũng không phải địa bàn của mình, Lâm San có chút chột dạ, thầm nghĩ đổi nhanh
một chút rồi ra ngoài, tùy tiện tìm cớ quay về, Đỗ Hạo tâm tư khó nắm bắt, ai
biết hắn mời mình ăn cơm là có ý gì?
Nàng vừa
nghĩ vừa vội vàng đổi xiêm y, không khỏi lầu bầu: "Quần áo lớn như vậy,
mặc thế nào đây?" Đỗ Hạo thân hình cao lớn, mặc dù Lâm San lúc là nữ cũng
không tính là nhỏ nhưng dù sao nam nữ khác biệt, quần áo của hắn trên người vẫn
hơi rộng.
Lâm
San không có nào đành phải tùy tiện tìm đai lưng chuẩn bị thắt lại không ngờ
mới buộc lại một nửa, cửa bên ngoài chợt mở rồi có người đi vào.
Lâm
San hoảng sợ, hai tay gắt gao túm trụ đai lưng, mạnh giọng hỏi: "Ai?"
Không
có người trả lời nàng.
Lâm
San khẩn trương, một mặt tự an ủi mình, nơi này là đông cung, không có việc gì,
một mặt vụng trộm nhìn ngoài bình phong, kết quả đầu vừa vươn ra liền đụng vào
cái gì, chỉ nghe "binh" một tiếng, Lâm San nhất thời cảm thấy đau
trán, mắt nổ đom đóm, kêu "Ôi".
Liền
đó Đỗ Hạo từ sau bình phong phía bước ra, không cần phải nói cũng biết vừa rồi
thứ Lâm San đụng vào chính là hắn.
"Ngươi
đang làm gì?" Đỗ Hạo ánh mắt có chút mê ly, người đầy mùi rượu.
Ta còn
có thể làm gì? Huynh đệ, ngươi uống say nên không biết sao?
Lâm
San vẻ mặt đau khổ nói: "Điện hạ, là ngài bảo thần thay xiêm y."
"A,
bổn vương đã quên..." Đỗ Hạo dường như thật sự say rượu, cước bộ không
vững, trong cái nhìn kinh ngạc của Lâm San, hắn đi thẳng đến, bắt đầu không coi
ai ra gì, cởi quần áo.
Lâm
San kinh ngạc! Ngươi làm sao vậy? Ta còn ở đây! Lại không thể ngăn cản, đành
phải cầm đai lưng, sợ hãi rụt rè đi ra ngoài.
"Chậm
đã." Đỗ Hạo gọi nàng lại.
"Thần
đây." Lâm San đành phải kiên trì quay đầu, phát hiện Đỗ Hạo đã cởi bỏ
ngoại bào, làn da màu tiểu mạch trong vạt áo bị mở rộng lộ ra, tỏa ra hơi thở
nam tính mãnh liệt.
Không
thể không nói tuy rằng thái tử tính cách ác liệt nhưng bộ dạng thật được quá đi!
Đem bán ra ngoài, tuyệt đối có thể trở thành ngưu lang No.1 trong điếm.
"Lại
đây, cởi áo cho bổn vương." Hắn tuy say nhưng nói chuyện nhấn rõ từng chữ,
thái độ cự tuyệt không tha.
Lâm
San sốc gần chết. Thái tử mới vừa ở trên điện cùng nữ nhân kia liếc mắt đưa
tình, sao lúc này lại đến đây? Nàng đoán không ra, đành phải đem đai lưng bỏ
lại, cởi quần áo cho Đỗ Hạo.
Trừ
lần trước khi Liên Phong bị thương Lâm San có giúp hắn cởi áo ngoài, nàng còn chưa
thay đồ cho nam nhân nào, hai người mặc dù bộ dạng giống nhau nhưng khiến người
ta có cảm giác sai lệch quả thật quá nhiều, ở bên Liên Phong, Lâm San cho tới
bây giờ không thấy bị uy hiếp nhưng ở cạnh Đỗ Hạo, cho dù không gần hắn, Lâm
San đều có thể cảm nhận được khí chất đế vương bức người đến mức khó chịu.
Lâm
San giúp hắn cởi quần áo lung tung, lập tức lộ ra một vùng ngực tinh tráng, điều
làm Lâm San thật không ngờ là, trên người Đỗ Hạo đầy thương tích, còn có một
vết cắt ngang sâu nhất vắt ngang qua ngực, nhìn hết sức dữ tợn.
Lâm
San có chút thất thần, lại cảm thấy nhìn ngực người ta chằm chằm dường như
không tốt lắm, vội vàng dời mắt.
"Như
thế nào? Dọa ngươi?" Đỗ Hạo bỗng nhiên mở miệng, hơi thở đậm mùi nam tính
rơi trên thân thể nàng làm nàng không khỏi lui từng bước về sau.
"Điện
hạ đừng trách, thần từ nhỏ ở kinh thành, chưa từng thấy qua, ngài..." Lời
của nàng bỗng nhiên bị hành động bất ngờ của Đỗ Hạo ngăn lại.
Trong
nháy mắt, Lâm San giống như bị sét đánh vào đầu, thật vất vả mới phục hồi tinh
thần lại, bắt gặp ánh mắt Đỗ Hạo chằm chằm nhìn mình mê ly thâm tình, ngón tay thô
ráp vì chém giết trên chiến trường chạm vào mặt nàng ngứa ngáy.
Một loại
dự cảm xấu bao phủ Lâm San làm nàng không tự giác lui về sau từng bước, chuẩn
bị tránh người.
Ngay
sau đó, cổ tay bị giữ lại rất hung hăng, tiện đà một đạo lực lớn kéo nàng đi
qua, thắt lưng rất nhanh bị đặt lên bàn, Đỗ Hạo một bàn tay vòng trụ thắt lưng của
nàng, một tay nắm chặt tay nàng, cứ như vậy vây nàng trong lòng mình.
Hơi
thở nguy hiểm đập vào mặt, mang theo cảm giác say nồng đậm, Lâm San khẩn trương,
vội hỏi: "Điện hạ, ngài say rượu sao, ta là Tống Lạc, là muội phu của ngươi..."
"Tống
Lạc?" Đỗ Hạo thật sự là say, thanh âm nói chuyện nặng nề, ngưng một chút,
hai mắt mê ly ngước lên đánh giá Lâm San, thật lâu sau mở miệng lẩm bẩm,
"Nhìn ngươi sợ chết như vậy, có điểm nào giống nam nhân? Ngươi là nữ
đi..."
Lâm
San trong đầu oanh một chút, nhất thời liền nổ tung. Không thể nào? Bị phát
hiện?
Lúc
này, Đỗ Hạo càng tiến gần nàng hơn, mũi cũng sắp đụng tới mặt nàng, lại lầm bầm
lầu bầu: "Ngươi nếu là nữ, thật tốt biết bao..." Nói xong, người như
muốn hôn nàng.
Lâm
San không nghĩ Đỗ Hạo bỗng nhiên hành động như vậy, định giãy dụa lại bị tay hắn
nắm chặt không thể động đậy, đành phải liều mạng tựa ra sau, né tránh tập kích của
hắn.
Đỗ Hạo
không chút hờn giận, cái tay đang cầm tay nàng buông ra, sau đó giữ chặt ót
nàng, không nói không rằng, hôn lên.
Lâm San
rơi vào tư thế này, chỉ cảm thấy có cái mồm đang làm loạn trên mặt mình, dọa người vô cùng,
hai tay sờ soạng mọi nơi, vừa vặn bắt lấy một vật, không nghĩ nhiều, đập vào
đầu Đỗ Hạo.
"Ba!"
Một tiếng, Lâm San ngây người.
Sao
mình vận khí thật tốt, đúng lúc cầm trúng nghiên mực? Lần này nện xuống, lực
đạo cũng không nhỏ! Chỉ thấy Đỗ Hạo hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, thẳng
tắp ngã xuống người Lâm San.
Lâm
San cảm thấy thắt lưng như bị chặt đứt, vận sức chín trâu hai hổ mới đem Đỗ Hạo
đã ngất xỉu đẩy ra, cảm giác thật giống như dời đá.
Hẳn là không sao đi? Lâm San lo lắng đề phòng, tay đặt
dưới mũi Đỗ Hạo dò xét, hoàn hảo, hô hấp đều đều, tự nói với mình là hắn say
rượu chứ không phải bị đánh đến hôn mê. Chẳng qua, dù sao người này vẫn là bị
mình đánh, vạn nhất hắn tỉnh lại tìm mình vấn tội thì làm sao?
Nghĩ vậy, Lâm San lại bất an đứng lên, do dự thật lâu,
quyết định tránh mặt trước. Dù sao cũng là Đỗ Hạo say rượu phi lễ trước, nói ra
hắn chắc cũng không còn mặt mũi gì, hơn nữa, Đỗ Hạo say như vậy, không chừng
tỉnh lại còn không nhớ được chuyện này?
Suy tính một hồi, Lâm San vội vàng bỏ nghiên mực xuống,
sửa sang quần áo, dáo dác đi ra ngoài.
A? Tên tôi tớ vừa rồi không ở đây! Bên ngoài tẩm cung
ngay cả một bóng người đều không thấy. Nàng có chút kỳ quái, cho là bản thân
nghĩ nhiều quá, nhấc chân ra, xoay người khép cửa lại, bỗng một thanh kiếm kề
lên cổ.
Một thanh âm trầm thấp hung ác vang lên bên tai Lâm San:
"Nói mau, thái tử ở đâu?"
Lâm San ngẩn ra, nhất thời trong đầu hiện lên một chữ
"Thích khách".
Mình sẽ không thật xui xẻo vậy chứ? Trước gặp ma men, sau gặp thích khách? Trong lòng thầm
kêu một tiếng ông trời ơi, Lâm San run run nói: "Thái tử đã ra ngoài...
Còn chưa về..."
"Xú
tiểu tử, ngươi đừng gạt ta!" Kiếm của người nọ lại nhích gần lại, thái độ
hung ác, đằng đằng sát khí.
Lâm
San sợ tới mức nhũn chân nhưng nghĩ bên trong Đỗ Hạo còn choáng váng, nếu để
tên kia đi vào như vậy, hắn sẽ chết chắc nên hơi mềm lòng, cắn răng nói:
"Vị đại gia này, là thật, tiểu nhân nào dám lừa ngài?"
"Cho
ngươi cũng không dám!" Người nọ thấp giọng hừ một tiếng, lại nói, "Tiểu
tử này, ngươi không phải là thái tử cẩu tặc kia thì là ai?"
Lâm
San lau mồ hôi: "Vị đại gia này, tiểu nhân chỉ là sai vặt, không phải thái
tử điện hạ."
"Phi!
Nếu ngươi là cẩu tặc kia, lão tử liền thịt ngươi!" Người nọ mang khăn che
mặt, nói năng thô lỗ, mắt lộ hung quang, vô cùng dọa người.
"Vị
đại gia này, ngài nếu muốn tìm thái tử, có thể tìm trong ngự hoa viên bên kia,
buổi tối thái tử rất thích tản bộ..."
"Thật?
Ngươi đừng lừa lão tử, bằng không lão tử lấy đầu ngươi!"
"Nào
dám, nào dám..." Lâm San khúm núm.
"Tốt
lắm, oan có đầu nợ có chủ, ngươi đã không biết thái tử ở đâu, có thể đi
rồi!" Người nọ gầm nhẹ.
"Tạ
đại gia!" Lâm San nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhanh bước rời đi, vừa được
vài bước, cái ót tê rần, hôn mê bất tỉnh.
Người
bịt mặt cười phía sau cười đắc ý: "Bộ dạng ẻo lả, trên lưng còn có con
rồng, ngươi cho bổn đại gia không có mắt nhìn sao? Ngươi chính là thái tử! Xem
bổn đại gia trở về lột da ngươi ra!" Dứt lời, đem Lâm San vác trên vai, tung
người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Cứ như
vậy, Lâm San đáng thương vì vội vàng lấy nhằm đai lưng kia mà bị thích khách
nghĩ lầm là thái tử, bắt cóc ra cung.
***