Chân tướng của Thệ Huyết Hồng Nhan
"Cái gì, nàng nàng nàng... Nàng chính
là Thệ Huyết Hồng Nhan?" Khóe miệng ta run rẩy. Rất khó hiểu, sao có thể
là nàng?
Lời Lâu Huyên như quăng một tảng đá xuống
giữa mặt hồ yên tĩnh, là một tảng đá to mà chúng ta chính là hồ nước kia. Nhất
thời, ầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, sôi trào.
Người khiếp sợ không chỉ có mình ta, thử
hỏi có ai nghĩ Kinh Hồng Mỹ Nhân Diệp Khuynh Thiên ôn nhu như nước với yêu quái
Thệ Huyết Hồng Nhan giết người không chớp mắt chỉ là một?
"... Lâu công tử người đang trêu ta sao,
ha ha..." Diệp Khuynh Thiên hơi bất an, "Sao ta có thể là Thệ Huyết
Hồng Nhan..."
Lâu Huyên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc
bén, bỗng nhiên cười nói: "Đúng vậy, ngươi thật sự không phải Thệ Huyết
Hồng Nhan, "
"A?" Ta điên mất thôi,
"Không... Không phải?"
Lại nghe Lâu Huyên nói tiếp: "Nhưng ——
người thật do ngươi giết! Nếu ta đoán không sai, sư phụ ngươi mới là Thệ Huyết
Hồng Nhan chân chính, đúng không?"
Oanh ——Đầu ta nổ tung. Đây đây... Đây lại
là chuyện gì?
Diệp Khuynh Thiên sửng sốt trong chốc lát, sau
đó lập tức lộ ra nụ cười khiến ta sởn gai ốc. Nàng nói: "Lâu Huyên, không
uổng công ta thích ngươi, ngươi thật sự rất thông minh. Nhưng ta muốn biết, sao
ngươi biết? Ta không nghĩ mình để lộ sơ hở gì."
"Đúng vậy, ngươi ngụy trang rất giỏi,
cơ hồ mỗi lần giết người đều không để lại dấu vết. Thế nhưng, muốn người không
biết, giấu đầu lòi đuôi nên lộ ra!"
"Vậy ngươi nói xem, ta giấu đầu lòi
đuôi thế nào?" Diệp Khuynh Thiên vô cùng thong dong.
Lâu Huyên ôm tay, tươi cười với ta:
"Nhiễm Nhiễm ngoan của ta, vấn đề đơn giản như vậy, nàng trả lời thay ta đi."
"Ta?" Ta lắp bắp, "Ta ta
ta... Ta làm sao biết hai người các ngươi làm gì!"
Lâu Huyên định làm khó ta, nếu ta có thể đoán
ra, còn cần hắn vạch trần Diệp Khuynh Thiên sao! Được lắm, hắn vừa hỏi vậy đã
khiến mọi người nhìn ta khinh miệt, giống như ta không trả lời được cái chuyện
dọa người này.
"Nếu Nhiễm Nhiễm không nói, để ta nói thay
nàng đi." Tần Lãng cho ta một đường lui.
Ta cảm động lệ nóng quanh tròng, Tần Lãng
tuy lạnh lùng nhưng vẫn tốt hơn Lâu Huyên đáng chém ngàn đao kia, ít nhất sẽ
không làm khó ta.
"Cửa sổ trong sảnh đều đóng chặt, vì
vậy không có khả năng là gió thổi tắt nến. Trong chúng ta đây e rằng không có
cao thủ có thể nháy mắt làm tắt hết nến." Tần Lãng thản nhiên mở miệng,
"Nếu Thệ Huyết Hồng Nhan lẫn trong chúng ta, chỉ có thể kết luận, hắn có
đồng lõa, hơn nữa đồng lõa không chỉ có một hai người."
"Chuyện đó là sao, dù ta có mười thị
nữ nhưng cũng không thể chứng minh ta chính là hung thủ." Không hổ là đồ
đệ được Thệ Huyết Hồng Nhan dạy dỗ, gặp nguy không loạn.
Tô Nam tiếp lời: "Đúng vậy, điểm Tần
huynh nói vừa rồi cũng không thể chứng minh ngươi chính là hung thủ nhưng ngươi
đã quá sơ sót, trước khi nến tắt, ngươi đứng rất gần Lâu Huyên mà hiện tại
khoảng cách đã giãn rất xa. Ai cũng biết Diệp Khuynh Thiên ái mộ Du Long Công
Tử, tại thời khắc nguy cấp, ngươi hẳn nên liều mạng nép vào hắn mới đúng nhưng
sự thật thì ngược lại. Ha ha, Diệp cô nương, đừng nói sau khi nến tắt ngươi tìm
không thấy Lâu Huyên, ngươi là người tập võ, lại ái mộ Lâu Huyên, chỉ cần nghe
mùi cũng có thể dễ dàng tìm được hắn. Cũng chỉ có muội muội ta ngu ngốc tán
loạn như ruồi bọ, ngươi không có vậy, ta đã sớm thấy ngươi rất thông
minh."
Tô Nam này đả kích Diệp Khuynh Thiên cũng
không quên nhục nhã ta, sao ta lại có loại ca ca này chứ.
Tô Nam nhận thấy sắc mặt ta không ổn, vội
vàng nói: "Tiểu muội ngươi đừng nóng giận... Đừng nóng giận, ta chỉ tìm ví
dụ, không có ý khác."
"Ý ngươi là, nàng rất thông minh,
Nhiễm Nhiễm rất ngốc, đúng không?" Lương Gia thay ta bênh vực kẻ yếu.
Tô Nam bỗng có lương tâm nói "Không
phải", hắn vặn vặn cổ, ngây ngô cười vài tiếng với ta và Lương Gia, sau đó
âm thầm lắc đầu thở dài. Hắn tự hiểu sau này sẽ không được ăn ngon ngủ yên rồi,
đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể sống sót thoát khỏi ma
trảo của Diệp Khuynh Thiên.
Diệp Khuynh Thiên cười to: "Được rồi,
các ngươi đều đúng. Nhưng Lâu Huyên, ngươi sao lại biết sư phụ ta chính là Thệ
Huyết Hồng Nhan? Chẳng lẽ, ba năm trước đây ngươi đã hoài nghi?"
"Không có, năm đó nếu không phải ngươi
liều mình cứu giúp, Lâu Huyên ta đã sớm chết dưới Hồng Nhan Chưởng. Ta nghi ngờ
ngươi vì cách đây không lâu ngươi nói độc của Hồng Nhan Chưởng trong cơ thể ngươi
đã giải hết."
"A? Xin được chỉ giáo, chẳng lẽ Nguyệt
Hoa Viên cùng Thiên Sơn Tuyết Liên không phải là thuốc giải của Hồng Nhan Chưởng?"
"Không, đúng thật là thuốc giải của Hồng
Nhan Chưởng nhưng không giải hết được. Tố Nữ tuy là truyền nhân của thần y
nhưng không phải độc nào nàng cũng có thể trị được. Năm đó nàng hơi sơ sót, nhất
định phải dùng Nguyệt Hoa Viên trước Thiên Sơn Tuyết Liên, nếu không độc không
thể giải, ngược lại sẽ tăng thêm. Nhưng lúc ta đưa thuốc giải cho ngươi, đã hòa
lẫn hai loại đó. Cho nên, độc của ngươi không có khả năng giải hết. Năm đó khi
sư phụ ngươi truyền Hồng Nhan Chưởng cho ngươi, chẳng lẽ không nói cách giải
độc sao?"
Diệp Khuynh Thiên hơi run rẩy, hỏi hắn:
"Trước lúc lâm chung, sư phụ chỉ nói cho ta biết thuốc giải là Nguyệt Hoa
Viên cùng Thiên Sơn Tuyết Liên, không có ai biết, ngươi làm sao biết
được?"
"Ta cũng không biết, mấy ngày trước Tố
Nữ dùng bồ câu đưa tin nói ta biết. Nàng vừa đi Vi Vũ Sơn Trang ở Tô Châu về,
vốn dĩ chỉ định lấy quyển sách bổ sung mà Tống trang chủ đang giữ để tìm cách
giải độc cho Nhiễm Nhiễm, không ngờ trong lúc vô ý phát hiện cách giải độc Hồng
Nhan Chưởng. Nàng lo độc của ngươi tăng thêm nên báo ta biết chuyện này. Nhưng trước
khi nhận được tin của Tố Nữ, chính ngươi đã nói mình không sao. Ta không thể
không nghi ngờ ngươi đã tu luyện Hồng Nhan Chưởng vì chỉ có người luyện Hồng Nhan
Chưởng mới không bị trúng độc, nói cách khác, kỳ thật ba năm trước đây ngươi
không trúng độc!"
Nếu không phải vì không khí đang nghiêm trọng,
ta thật muốn lớn tiếng vỗ tay. Đoạn đối thoại thật sự rất phấn khích, từng lời
như châu ngọc, câu cú kinh điển, ta không thể không thừa nhận, Lâu Huyên rất
bình tĩnh, tư duy rất kín đáo.
Diệp Khuynh Thiên lại hỏi: "Ngươi còn
không nói ta biết vì sao ngươi cho rằng Thệ Huyết Hồng Nhan không phải ta mà là
sư phụ ta?"
"Rất đơn giản," Lâu Huyên quay
đầu nhìn ta, "Nhiễm Nhiễm, ngươi nói cho nàng nghe trên người Thệ Huyết
Hồng Nhan có gì?"
"Cửu Tử Truy Hồn Linh!" Ta không
hề nghĩ ngợi, thốt ra.
Lâu Huyên cười tít mắt: "Thật thông
minh, không hổ là Nhiễm Nhiễm ngoan của ta."
Ta lạnh cả người, Lâu Huyên này cũng thật
buồn nôn.
"Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta nói, trên
người Thệ Huyết Hồng Nhan có mang Cửu Tử Truy Hồn Linh." Lâu Huyên quay
qua Diệp Khuynh Thiên nói, "Nhưng ngươi không có."
Ta nói: "Nhiễm Nhiễm nào của nhà ngươi,
ngươi đừng nhận thân thích bậy bạ được không!"
Diệp Khuynh Thiên nói: "Ngươi làm sao
biết trên người ta không có Cửu Tử Truy Hồn Linh?"
"Chuyện này rất đơn giản, Cửu Tử Truy
Hồn Linh là thánh vật ma giáo, thân là thánh nữ ma giáo, Thệ Huyết Hồng Nhan sẽ
không dễ dàng bị bắt, trừ phi là chết. Mà Cửu Tử Truy Hồn Linh có thể đoạt hồn
phách, nếu ngươi thật sự có nó, còn dùng U Minh Quỷ Nhãn làm gì? Theo ta được
biết, vừa hút máu vừa sử dụng U Minh Quỷ Nhãn sẽ làm công lực suy giảm rất
nhiều. Ngươi đã không phải là Thệ Huyết Hồng Nhan, lại biết Hồng Nhan Chưởng,
vậy ngươi chỉ có thể là đồ đệ của hắn."
"Ta nghĩ ngươi quả nhiên không đơn
giản." Diệp Khuynh Thiên bỗng kích động đứng lên, cao giọng, "Đúng
vậy, ta xác thực không có Cửu Tử Truy Hồn Linh, sư phụ vốn tính truyền cho ta
nhưng đều bởi vì ngươi! Nếu không phải vì cứu ngươi, ta sẽ không phản bội sư
phụ, cũng sẽ không lỡ tay giết chết sư phụ đang bị trọng thương! Trước lúc lâm
chung, tuy sư phụ không trách ta nhưng ta biết người rất thất vọng, nếu không cũng
sẽ không truyền Cửu Tử Truy Hồn Linh cho sư muội chưa dứt sữa xấu xí kia..."
Nói xong, Diệp Khuynh Thiên bỗng òa khóc,
ta bị nước mắt của nàng tấn công còn thầm cảm thán, đường đường là đệ tử của
Thệ Huyết Hồng Nhan sao cứ như con nít, cãi nhau ầm ỹ rồi khóc lóc om sòm trước
mặt mọi người. Ai ngờ trong nháy mắt, nàng đã tiến sát đến ta.
"Ai nha ——" Ta vội lách người
tránh ma trảo của Diệp Khuynh Thiên.
"Nhiễm Nhiễm —— "
"Nhiễm Nhiễm cẩn thận —— "
"..."
Bên tai đồng thời vang lên tiếng ai đó kêu
tên ta, sống chết trước mắt, ta không còn tâm tư nhận biết là ai, chỉ có thể nín
thở, rút nhuyễn kiếm ra ứng phó với sự tấn công đồng thời từ Diệp Khuynh Thiên và
đám kiếm khách mỹ nữ.
Diệp Khuynh Thiên cũng không tệ, biết mình đánh
không lại Lâu Huyên mượn ta thế mạng, hơn nữa mười một người vây đánh mình ta, nếu
để truyền ra ngoài, thanh danh rối tinh rối mù của Thệ Huyết Hồng Nhan sư phụ nàng
vốn đã không tốt còn không hay ho vì gánh thêm một tội danh "không biết
dạy dỗ đệ tử".
Trong đại sảnh nhất thời gà bay chó sủa,
các tiểu thư vội vàng trốn sang một bên, ai biết võ công lập tức nhào vào đánh
nhau, một đám rối loạn mù trời. Ta rất hối hận vì đã không nghe lời sư phụ chăm
chỉ luyện công, nhóm kiếm khách mỹ nữ đều là cao thủ đệ nhất, không cần đến
Diệp Khuynh Thiên, căn bản ta không đỡ nổi một chiêu, qua hơn mười chiêu thể
lực cạn kiệt. Ta lo Lâu Huyên, Tần Lãng còn có đám Tô Nam đang ở bên cạnh nên
không dám tung độc, sợ tổn thương người vô tội.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách ta quá lo
lắng, vì đối phó Thệ Huyết Hồng Nhan nên không trữ sẵn mấy thứ thuốc mê linh
tinh như "Thất lý hương", trong tay áo toàn giấu độc cực phẩm như Hồi
Hồn Tán. Nếu phát tán ra ngoài, nói không chừng Diệp Khuynh Thiên thì không sao
mà toàn bộ người một nhà lại bị ta giết sạch, đến lúc đó ai tới cứu ta! Cho nên
ta không dám tùy tiện hạ độc.
"Nhiễm Nhiễm ngươi sang một bên!"
Tô Nam đẩy ta.
Ta lảo đảo ngã ra thật xa, ngực run rẩy,
nhất thời mắt nổ đom đóm.
Lương Gia nhanh đến đỡ ta: "Nhiễm
Nhiễm ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì,
bọn hắn..." Ta miễn cưỡng chống đỡ, "Bọn họ hình như sắp chống đỡ
không được, ngươi đừng quản ta, nhanh đi giúp bọn hắn."
"Ta đi chỉ thêm phiền."
Bọn họ càng đánh càng kịch liệt, ta không ngờ
võ công Diệp Khuynh Thiên lợi hại như thế. Nhóm kiếm khách mỹ nữ ngã xuống hết
nhưng dường như nàng đã phát cuồng, càng đánh càng hăng. Sáu người Lâu Huyên,
Tô Nam, Tần Lãng, Tần Đào, Tô Hành, Tô Dật cùng vây đánh mới có thể miễn cưỡng chế
ngự nàng.
Ta nhớ Lâu Huyên từng nói năm đó Thệ Huyết
Hồng Nhan thân mang trọng thương mới có thể bất phân thắng bại với hắn. Nay xem
ra công lực của Diệp Khuynh Thiên không kém Thệ Huyết Hồng Nhan chút nào, xem
ra đã luyện thành Hồng Nhan Chưởng. Nếu không phải tránh độc chưởng của Diệp
Khuynh Thiên, bọn họ cũng không đến mức phải cầm cự như bây giờ.
Lúc này, Diệp Khuynh Thiên đập nồi dìm
thuyền, ánh mắt của nàng biến thành màu xanh tối. Ta kinh hãi, liều lĩnh xông
lên đi đẩy Lâu Huyên đang sắp bị nàng thôi miên, "Cẩn thận —— "
"Nhiễm Nhiễm —— "
Diệp Khuynh Thiên hung hăng giáng một
chưởng xuống lưng ta, ta chỉ cảm thấy cột sống bị gãy, cả người không còn khí
lực, đầu váng mắt hoa. Ta hít vào, một ngụm máu tươi cứ vậy dũng mãnh từ miệng xông
ra. Ngay sau đó, một bàn tay từ phía sau chụp lấy cổ ta.
"Không được nhúc nhích, nếu không ta
giết nàng!" Tiếng Diệp Khuynh Thiên sát bên tai ta. Ta ngửi thấy mùi nồng
đậm từ người nàng, huyết khí dâng lên, lại một ngụm máu tươi nữa dũng mãnh tiến
ra.
"Nhiễm Nhiễm ——" Tô Nam nóng nảy,
"Buông nàng ra, bằng không ngươi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"
Miệng tuy nói vậy nhưng bọn họ đều ngừng tay,
bốn ả thị nữ còn sống đều dựa vào Diệp Khuynh Thiên, giương kiếm phòng bị.
Tần Lãng lạnh lùng nói: "Diệp cô
nương, tốt nhất ngươi nên buông vị hôn thê của ta ra!"
"Hừ, đau lòng? Ha ha ha ha..."
Diệp Khuynh Thiên cả cười, "Muốn ta thả nàng, có thể, ngươi tự phế võ
công, ta sẽ tha cho nàng."
"Nói chuyện giữ lời!" Tần Lãng chuẩn
bị tư thế vung chưởng lên đỉnh đầu.
"Dừng tay!" Ta nhịn đau kêu to,
"Ngươi điên rồi sao, ta vốn đã trúng kịch độc, hiện tại lại trúng Hồng
Nhan Chưởng, cho dù nàng thả ta, ta cũng không sống nổi. Đây rõ ràng là loại mua
bán lỗ vốn, ngươi cũng làm sao? Thật sự là trẻ con không thể dạy, cũng may nhà
ngươi không buôn bán, bằng không sớm muộn gì cũng lụn bại trong tay ngươi..."
"Ha ha, Tô tiểu thư chết đến nơi còn
vô nghĩa như vậy, xem ra rất khẩn trương cho tình lang."
"Câm miệng cho ta, đồ yêu quái bất nam
bất nữ!"
"Ngươi —— ngươi lặp lại lần nữa, ai
bất nam bất nữ, ta là nữ nhân hàng thật giá thật!" Diệp Khuynh Thiên nhất thời
sốt ruột, bày tay đang túm cổ ta chặt thêm vài phần, ta hít thở càng thêm khó.
Ta lặng lẽ luồn tay vào trong tay áo, vốn
định khiến Diệp Khuynh Thiên mở mang kiến thức về sự lợi hại của thiên hạ đệ
nhất độc thần tương lai, nào ngờ bị nàng phát hiện. Nàng mau chóng đoạt đi gói
thuốc độc trong tay, ném ra đất.
Một thị nữ quay qua tát ta một cái:
"Đừng đùa giỡn, thành thật một chút!"
Xung quanh lập tức vang lên tiếng thở mạnh
đầy phẫn nộ.
Thà chịu chết chứ không chịu nhục, cho dù
Diệp Khuynh Thiên không giết ta, ta cũng không thể sống! Thật buồn cười, Tô
Nhiễm ta từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục như vậy, quả thực đã khiến ta tim
gan vỡ nát.
"Buông nàng ra, ta nghe lời ngươi, lập
tức tự phế võ công." Tần Lãng nói, "Nhiễm Nhiễm đừng sợ, không sao
đâu, võ công có thể luyện lại, ta phải cứu nàng trước."
Trước mắt ta giờ là một mảnh mơ hồ, mắt ướt
ướt. Ta thầm cảm thán, ta rất biết dọa người, bị Diệp Khuynh Thiên kèm hai bên còn
có mặt mũi khóc lóc, phụ thân mà biết chắc sẽ nói ta làm mất mặt Tô gia.
Ngay khi tay Tần Lãng sắp chụp xuống, Lâu
Huyên vẫn không nói năng bỗng ra tay ngăn cản.
"Ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi định
trơ mắt nhìn Nhiễm Nhiễm chết?" Tần Lãng chất vấn.
Lâu Huyên không trả lời, hắn nhặt một vật
trên đất lên đưa ta xem: "Nhiễm Nhiễm, biết đây là cái gì không?"
***