Thiên lôi giáng xuống
Về nhà, tiết mục cũ lại tái diễn. Ta quỳ
trong tiền sảnh, các di nương, bác, ca ca, tẩu tử vây xem mẫu thân phụng phịu răn
dạy ta... Nếu không nhờ bà nội liều chết che chở, ta sẽ bị phạt quỳ lần nữa.
Tuy tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó
tha. Lúc này đây, ta hoàn toàn bị cấm cửa, không có sự cho phép của mẫu thân,
ta không thể ra khỏi tướng phủ nửa bước. Mà ta là người không chịu ngồi yên,
không cho ta xuất môn khác nào giam lỏng ta khiến ta rất khó chịu. Vì thế ta
chạy đến phòng bà nội kêu gào, nước mũi nước mũi tèm lem, làm nũng đủ đường,
giả ngây giả dại cũng giả, bà nội vẫn không biện hộ giúp ta. Lão nhân gia cũng
biết chuyện Thệ Huyết Hồng Nhan giết người mới phát sinh gần đây, nói nào là
bên ngoài không an toàn, bảo ta ngoan ngoãn ở nhà, nói sao cũng không cho đi.
Đây đều là vì Thệ Huyết Hồng Nhan náo loạn,
bà ta như cái bóng của ta, ta vừa đi đâu đã theo đến đó, nếu không phải vì ta
còn sống sờ sờ, ta khẳng định mình đã chết vì bị ám.
Chuyện đến nước này, phụ thân lo lắng mời
thêm hai mươi mấy cao thủ đến. Ta thấy người phái nhiều người đến như vậy,
ngoại trừ bảo vệ an toàn cho tướng phủ còn có một mục đích khác chính là theo
dõi ta. Thệ Huyết Hồng Nhan thường xuất hiện vào buổi tối, nhân lúc trời còn
sáng, ta và Lương Gia trèo tường trốn đi chơi, kết quả bị bắt gặp và bị đuổi về
phòng, không khác gì ngồi tù. Những ngày như thế này chừng nào mới kết thúc đây!
Ta chán đến chết, tựa vào cửa sổ nhìn mây
bay trên trời, ngồi từ lúc xanh trong đến tối đen, sao dần dần lấp lánh. Khi nhàm
chán thì thời gian cũng qua rất chậm.
Cửa mở, ta tưởng Tuyết Liễu vội tới trải
giường chiếu, không quay đầu lại. Nào ngờ nghe thấy tiếng Lương Gia, nàng nói:
"Hồn ngươi bị ai bắt mất rồi đúng không, Tuyết Liễu nói ngươi suốt ngày
ngây ngốc trong này."
Ta lười đáp lời, nhẹ nhàng "A"
một tiếng.
"Đêm nay ta ngủ với ngươi, hai chị em ta
tâm tình trò chuyện."
"Hừ, ngươi sợ Thệ Huyết Hồng Nhan đến
hút máu mới đúng, nhát gan cứ việc nói thẳng, ta sẽ không chê cười."
"Ai nói ta sợ, Thệ Huyết Hồng Nhan
thấy ta còn phải đi đường vòng," Lương Gia dõng dạc, "Ta sợ ngươi
không dám ngủ một mình, đến bảo vệ ngươi..."
"Ngươi bốc phét."
"Quên đi, ngươi không cảm kích, ta trở
về phòng đây!" Lương Gia làm bộ đi ra ngoài. Đi được vài bước thấy ta
không phản ứng, nàng bèn xoay người lại, ngượng ngùng cười nói: "Ai nha,
Nhiễm Nhiễm, ta chán ngủ một mình, xem như ngươi giúp vui cho ta đi."
Ta nhếch miệng: "Được rồi, cũng là một
chuyện, ngươi không nên vòng vo. Có thể ngủ lại đây, buổi tối cấm nói mớ."
"Ta chưa bao giờ nói mớ lúc ngủ."
"Ngươi thề đi!"
"Là thật, thật hơn trân châu."
"Thật cái đầu ngươi!"
"..."
Khi hai người chúng ta đang say sưa đấu võ
mồm đến quên trời quên đất, bỗng nhiên cửa bị phá banh, ta hoảng sợ vì chưa chuẩn
bị tâm lý. Lương Gia giành mắng trước: "Ai a, vào cũng không gõ cửa, không
có tay sao!"
Chợt thấy người vừa vào là nam nhân, đến
khi nhìn rõ diện mạo, ta kinh ngạc cơ hồ nuốt cả lưỡi vào bụng. Lương Gia bên
cạnh cũng hít một hơi lạnh.
"Trường Hinh? Sao... Sao có thể là
ngươi? Sao ngươi lại mặc nam trang?"
"Thập biểu tỷ..." Trường Hinh vừa
mở miệng, nước mắt đã rớt xuống như mưa.
"Sao vậy, đến đây, vào rồi hãy
nói." Ta đi qua kéo tay nàng.
Đến lúc đó ta mới phát hiện ngoài cửa có
hơn mười đại nội thị vệ, trên tay cầm đại đao, nếu thay đổi trang phục còn
tưởng là người ta đến báo thù.
Trường Hinh phân phó: "Các ngươi canh
giữ bên ngoài, một con ruồi cũng không cho vào, biết không!"
"Dạ, công chúa!"
Ta vội vàng kéo Trường Hinh vào buồng
trong. Đêm khuya nàng đến đây quả thật hơi đột ngột, trực giác nói cho ta biết
đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Lương Gia càng mất kiên nhẫn hơn ta, "Sao
ngươi ăn mặc như vậy, không phải hoàng thượng ép ngươi đi hòa thân, ngươi một
mình chạy đến đây?"
Trường Hinh lắc đầu, nói: "Có người
muốn giết ta."
"Cái gì?" Ta khờ ra, "Ngươi
đường đường là công chúa, ai dám giết ngươi, ngươi ngươi ngươi... nói giỡn đi."
"Là thật, là Thệ Huyết Hồng Nhan!"
Thân mình ta run lên, cơ hồ không thể tin vào
tai mình, là ta nghe lầm sao? Thệ Huyết Hồng Nhan muốn giết Trường Hinh?
Cho tới bây giờ Trường Hinh vẫn còn sợ hãi,
vừa nói đến đã khóc nức nở. Nàng kể rõ sự đầu đuôi sự tình, ta nghe mà phát rét.
Thệ Huyết Hồng Nhan xuất hiện ở kinh thành đã
là chuyện ồn ào huyên náo, còn liên tiếp giết chết hai vị tiểu thư con quan và
một thiên kim nhà giàu, phàm là những có nữ nhi khác đều bảo hộ cẩn thận.
Trường Hinh là nữ nhi duy nhất của hoàng thượng, là quả tim trên mình hắn, đương
nhiên càng được coi trọng hơn. Mặc dù trong cung thủ vệ sâm nghiêm, hoàng
thượng vẫn lo lắng phái mười mấy đại nội thị vệ canh giữ ngoài Ngự Hương Cung
nơi Trường Hinh trú ngụ đồng thời hạ lệnh cho Trường Hinh không được ra khỏi
cung dù chỉ là nửa bước.
Đêm nay thái tử mở tiệc chiêu đãi bạn thân trong
cung, Trường Hinh không chịu nổi tịch mịch định trốn đi chơi. Vì thế nàng sai
cung nữ thân cận mặc quần áo của nàng, giả vờ nằm ngủ trên giường còn nàng đổi
y phục cung nữ đến cung thái tử chơi.
Khi đến ngự hoa viên, Trường Hinh thấy rất
nhiều người vừa chạy vừa hô hào nói công chúa đã chết. Nàng lúc ấy còn buồn
bực, mình còn sống êm đẹp thế này sao lại chết. Lập tức không còn ý định đi
chơi, nàng xen lẫn trong đám cung nữ chạy về Ngự Hương Cung.
Bên ngoài Ngự Hương Cung thủ vệ tầng tầng
lớp lớp, hoàng thượng và Lâu quý phi vừa nghe tin đã tức tốc đến đây, lão thái hậu
vừa nghe đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Trường Hinh tận mắt thấy hoàng thượng
lệ rơi đầy mặt phóng vào buồng trong, nàng không kịp giải thích, đành phải chạy
theo.
Chăn trên giường bị xốc lên, nàng thấy cung
nữ đó nằm trên giường không nhúc nhích, thân mình trắng toát, không còn chút
máu, trên cổ trắng nõn để lại hai dấu răng. Hoàng thượng với Lâu quý phi đều
sững sờ tại chỗ, vừa tức vừa sợ hãi, ôm nhau mà khóc. Lúc ấy Trường Hinh cũng
bị dọa, khóc òa một tiếng khiến mọi người dời sự chú ý sang nàng. Hoàng thượng
phát hiện nữ nhi bảo bối mạnh khỏe đứng trước mặt, nhất thời kích động, nước
mắt lại giàn giụa.
"Nếu ta không bảo nàng giả dạng ta,
nàng sẽ không bị giết chết," Trường Hinh nói xong lại òa khóc, "Người
Thệ Huyết Hồng Nhan định giết là ta, là ta hại nàng, Thập biểu tỷ, ta nên làm
gì bây giờ, ta có thể bị thiên lôi đánh hay không..."
"Sẽ không, nha đầu ngốc, cho dù thiên
lôi giáng xuống, cũng là đánh Thệ Huyết Hồng Nhan, dù thế nào cũng không tới lượt
ngươi. Chuyện này không liên quan đến ngươi, đừng khóc, đừng khóc."
Sự tình xem ra thật nghiêm trọng, Thệ Huyết
Hồng Nhan có thể âm thầm lẻn vào hoàng cung giết người, hơn nữa không để lại
dấu vết gì, võ công của bà ta hẳn là lợi hại hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.
Nghĩ đến đây, ta lạnh cả người.
"Vậy sao ngươi lại ăn mặc thế này đến
tướng phủ, hoàng thượng không lo sao?" Ta hỏi nàng.
Trường Hinh quẹt nước mắt: "Là phụ
hoàng bảo ta tới, người nói Thệ Huyết Hồng Nhan có thể vào cung một lần thì
cũng có thể vào hai lần, hoàng cung đã không an toàn. Chẳng may Thệ Huyết Hồng
Nhan biết ta chưa chết, khẳng định còn có thể giết ta lần nữa. Cho nên phụ
hoàng cho ta tới đây lánh nạn."
Sau khi nghe xong, ta muốn khóc cũng khóc
không được, mí mắt giựt giựt: "Phụ hoàng của ngươi thật vĩ đại, ngươi trốn
ở đây, Thệ Huyết Hồng Nhan tìm đến đây, vậy trên đường ngươi đến hoàng tuyền
còn có bạn, ha ha..."
"Có ý gì?" Trường Hinh không rõ.
Lương Gia nói: "Còn không rõ? Ý là, ta
với Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ chôn cùng ngươi. Giết một người cũng là giết, giết
ba người cũng là giết, Thệ Huyết Hồng Nhan là yêu tinh biến thái, bà ta không
ngại nhiều máu đâu, hút nhiều một chút còn có thể dưỡng nhan..."
Trường Hinh mở lớn miệng, trợn tròn mắt.
Ta dở khóc dở cười, "Được rồi, đừng
nghe nàng nói bậy, nàng miệng lưỡi ba hoa, ngươi coi như chưa nghe thấy gì."
"Đúng, Gia Gia tỷ miệng lưỡi ba hoa,
thất biểu ca đã nói với ta rồi."
Lương Gia tái mặt, nàng vụt đứng lên. Ta sợ
nàng làm chuyện điên rồ, nhanh tay giữ chặt nàng: "Ngươi muốn làm gì, giết
người diệt khẩu?"
"Đúng vậy, ta muốn cắt lưỡi Tô
Nam!"
"Được rồi, đã đến nước này ngươi đừng
thêm phiền." Nói xong ta lại hỏi Trường Hinh, "Cha mẹ ta biết ngươi
tới đây không, sao chưa thấy bọn họ đến thăm ngươi?"
Trường Hinh gật đầu, nức nở vài tiếng:
"Biết, phụ hoàng nói chuyện này không thể công khai, càng ít người biết
càng tốt. Cho nên ta chỉ phái người đi thông báo với bác Sơ Dương, không tự
mình qua chào hỏi đã đến đây luôn."
Ta nghĩ nha đầu kia rất sợ hãi, nàng lớn
lên trong lồng chim vàng son, chưa bao giờ chứng kiến sự hung hiểm của thế giới
bên ngoài. Hiện giờ cái lồng vàng kia cũng không bảo hộ được nàng, nàng chỉ có
thể phá sào huyệt bay đến đây tị nạn. Nhưng ta cũng biết thân mình còn lo chưa
xong, nói không chừng mục tiêu kế tiếp của Thệ Huyết Hồng Nhan chính là ta.
Nghĩ đến đây, ta ực một cái, thầm mặc niệm "Ta nói bậy, Thệ Huyết Hồng
Nhan đại nhân, ngươi trăm ngàn lần đừng tìm tới ta, máu ta không ngon..."
"Nhiễm Nhiễm ngươi huyên thuyên gì đó?"
Lương Gia hỏi ta.
Ta cười cười: "Không có gì, ta đang lo
lắng một vấn đề rất nghiêm túc. Các ngươi xem đi, giường ta không lớn, nếu các ngươi
đều đến đây ngủ, sợ không ổn..."
"Không sao, ha ha, chúng ta miễn cưỡng
ngủ qua đêm nay đã." Lương Gia sợ ta đuổi nàng ra ngoài, nói chưa xong đã
chui lên giường, giành chỗ trong cùng trước.
Ta và Trường Hinh sững sờ tại chỗ, trợn mắt
há mồm.
"Các ngươi còn đứng đờ ở đó làm gì,
mau lên ngủ, đừng khách khí, không thích ngủ cũng phải ngủ." Thanh âm vang
dội khắp giường.
Đến tột cùng ai mới là chủ phòng? Ta hồ đồ liếc
Trường Hinh, nàng cũng mơ mơ màng màng, híp mắt lặng lẽ hỏi ta: "Đây là phòng
của Gia Gia tỷ?"
"Của ta!" Ta cường điệu,
"Đừng nói nữa, ngủ đi."
Ta mới uống một hớp trà, quay đầu lại đã thấy
hai nha đầu chiếm trọn cái giường không lấy gì làm lớn lắm của ta, giờ ta chỉ
có thể dán sát mép giường mà ngủ. Nếu tướng ngủ ai đó không tốt, nửa đêm tùy
tiện trở mình, sáng sớm hôm sau ta rất có thể tỉnh lại dưới sàng. Đây là năm
tháng gian khổ gì đây, đến ông trời cũng phụ ta!
"Biểu tỷ ngươi mau lên đây ngủ đi,
chúng ta chừa chỗ cho ngươi rồi." Trường Hinh vẫy tay.
Lòng ta rướm máu, hình như ta mới là chủ
nhân của cái giường, dựa vào đâu các nàng dám nói chừa chỗ cho ta? Nghe giọng
các nàng, hình như ta là ăn xin thì phải. Nhưng ta không vĩ đại đến mức đưa
mình vào cảnh giới nghèo khó, ta thầm khách sáo với Mạnh Tử một phen, sau đó
yên lặng đi lại giường.
Ước chừng sau một nén nhang...
"Không thể xích vào trong một chút sao,
ta sắp lọt xuống đất rồi."
"Xích cái gì mà xích, ta sắp bị đè
chết rồi."
"Đây là giường của ta, sao ngươi không
biết lý lẽ!"
"Cầu xin hai người các ngươi đừng lấn
nữa được không, ta bị ép sắp tắt thở rồi!"
"Giường này nhỏ quá..."
"Nếu ngại thì về giường lớn trong
phòng mình ngủ đi!"
"Hay cho ngươi Lương Gia, dám lấn
ta!"
"Ai nha, đừng nhích tới nhích
lui..."
"Là nàng đẩy ta trước!"
"..."
Sau nửa nén nhang...
"Rầm —— "
"A —— "
"Ôi —— "
Cửa bị phá, một rừng gươm đao tuốt sẵn, ánh
sáng lập lòe...
"Bảo hộ công chúa!"
"Bảo hộ công chúa!"
"..."
Trong phòng im lặng, mọi người ngây dại. Ta
quỳ rạp trên mặt đất, Trường Hinh nằm trên người ta, Lương Gia nửa thân trên
giường, nửa thân rớt xuống...
Thủ lĩnh thị vệ lắp bắp: "Công công
công... Công chúa..."
"Cút ——" Trường Hinh lớn họng,
"Bảo hộ cái đầu ngươi, dám xâm nhập khuê phòng bản công chúa, bản công
chúa móc mắt các ngươi cho vẹt ăn —— "
Bọn thị vệ chạy trối chết.
Từ lúc chào đời tới nay, dáng vẻ chướng tai
gai mắt nhất đã bị người khác bắt gặp khiến Trường Hinh phát cuồng. Ta rất muốn
nhắc nhở nàng, nàng đang nằm trên mình ta, nàng kích động như vậy, ta mới là
nạn nhân thê thảm nhất. Chỉ sợ vừa nói ra khiến nàng bùng nổ cơn điên, ai cũng
biết công chúa Trường Hinh một khi phát giận sẽ như ngựa hoang, ai chọc nàng sẽ
không hay ho.
Chờ Trường Hinh phát tiết xong xuôi, nàng
mới phát hiện mình còn đang đè ta mà ta đã sớm bị nàng chà đạp tắt thở.
"Thập biểu tỷ ngươi chui xuống dưới
người ta lúc nào, mau đứng lên, mau đứng lên."
Ta vô cùng đau đớn, vô cùng đau đớn...
***