21 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 63

Gặp lại Thệ Huyết Hồng Nhan

Tần Lãng từng nói hắn với đại ca rất giống nhau, nếu vậy thì nam tử bên cạnh hắn chắc là Tần Đào. Ta quay đầu nhìn Sở Tức Trữ, mặt nàng hồng hồng, lại kích động, lại mênh mông, hết thảy nét mặt đều bị Tôn Nhược Sắc bắt gặp, tiểu nha đầu ghen tuông hung hăng trừng Sở Tức Trữ, phỏng chừng xem Sở Tức Trữ là Tần Lãng.

"Tức Trữ." Tần Đào nhẹ nhàng gọi tên, vô cùng tao nhã.

Sở Tức Trữ nước mắt tí tách rơi xuống, khóc không thành tiếng. Ta thấy mà chua xót, thầm oán Tần tướng quân chia rẽ uyên ương. Đây là một đôi rất xứng, không thành thật đáng tiếc.

Tần Lãng nói: "Tiểu quận chúa, lần này đại ca hồi kinh phục mệnh, ít ngày nữa sẽ đi, hai người có chuyện cần nói phải nắm bắt lấy thời cơ này."

Sở Tức Trữ gật gật đầu, lại rớt mấy giọt nước mắt. Tần Đào đi đến cạnh nàng, hai người nắm tay, kích động không nói được gì. Lúc này ta mới lý giải được cái gì gọi là “vô thanh thắng hữu thanh”.

Mãi đến khi Tần Đào và Sở Tức Trữ đi xa, Tôn Nhược Sắc vẫn há miệng, không khép lại được.

"Bọn họ... Bọn họ mới là một đôi?" Nàng thì thào tự nói, dường như đã mất hồn, ta kêu tên nàng, nàng chẳng phản ứng.

Nhạc Phong nhìn nàng rồi nhìn ta và hỏi: "Nàng sao vậy? Giống như mất hồn."

"Không có gì, không cần xen vào."

Tần Lãng quét mắt một vòng khắp bàn, tự giác đi đến cạnh chỗ Tôn Nhược Sắc, vị trí kia vốn dĩ là để dành cho hắn, vì thế Tôn Nhược Sắc còn chọc giận Diệp Khuynh Thiên bỏ đi.

Đang lúc Tần Lãng tính ngồi xuống, Nhạc Phong gọi hắn: "Tần nhị công tử, ngươi ngồi ở đây đi, ta đổi chỗ được không?"

Tần Lãng gật đầu.

Lúc Tôn Nhược Sắc hoàn hồn, phát hiện Nhạc Phong ngồi bên cạnh nàng, chấn động: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sao lại ngồi đây?"

"Ta thấy ngươi mất hồn mất vía, tính qua xem náo nhiệt."

"Hừ ——" Tôn Nhược Sắc quay đầu đi chỗ khác, thay đổi góc độ, nhìn chằm chằm Tần Lãng, thâm tình chân thành.

Tần Lãng không để ý đến ánh mắt nóng rực như lửa của Tôn Nhược Sắc, vẫn lạnh như băng. Nha hoàn dâng trà, hắn bưng lên nhấp một ngụm, mặt không đổi sắc. Tần Đào tuy giống hắn nhưng tính tình cách biệt một trời một vực. Vừa thấy Tần Đào, ta có thể nhận ra hắn là nam nhân ôn hòa, không khác gì Sở Tức Vấn. Có lẽ chính vì điểm này, Sở Tức Trữ mới chọn hắn, nàng với Sở Tức Vấn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thích nam nhân tự nhiên cũng chọn người giống ca ca.

"Nàng khỏe hơn chút nào không?"

"A?" Ta ngây ngô hỏi Tần Lãng, "Ngươi đang nói chuyện với ta?"

Tần Lãng gật đầu, mỉm cười ôn hòa.

"Không sao, nhìn chung vẫn tốt." Ta mỉm cười.

Nếu không phải nhờ Lâu Huyên, chỉ sợ ta đã sớm chết, hiện tại có thể bình yên ngồi đây đã rất xa xỉ rồi. Lần trước Lương Gia từng nói lần Lâu Huyên đưa ta về nhà cũng bị hộc máu, ta vẫn chưa có cơ hội hỏi hắn tường tận. Ngày ấy ở Lâu Gia Bảo, trước mặt mọi người, ta lại càng không thể hỏi thăm, nếu Lâu bảo chủ biết ta hại con hắn hộc máu, ta làm sao toàn mạng về nhà.

Ta quay đầu nhìn Lâu Huyên, hắn đang nhìn ta, ánh mắt hơi hung ác. Ta hỏi hắn: "Nghe nói ngươi ngày đó... Thân thể không thoải mái, không sao chứ?"

Lâu Huyên sửng sốt, không biết ta ám chỉ ngày nào. Cuối cùng ta đành trực tiếp hỏi: "Nghe nói ngày đó ngươi hộc máu, không sao chứ?" Nếu hắn không hiểu nữa thì ta đành hết cách.

"Thân thể không thoải mái? Ta sao? Ngày nào?" Nét mặt Lâu Huyên dịu lại.

"Đúng vậy, chính là... Chính là..."

"Là gì?"

Ta nổi giận nghĩ rằng, đây là ngươi ép ta nói, cũng đừng trách ta không nể mặt nên mở miệng: "Chính là ngày ngươi hộc máu đó."

Hiệu quả thật kinh người, trừ Lương Gia ra, tất cả đều giật nảy mình. Lâu Ý Ý còn làm vỡ một cái chén, nàng cả kinh nói: "Đại ca, người hộc máu lúc nào, không sao chứ?"

Lâu Huyên dở khóc dở cười, hắn nói với ta: "Nhiễm Nhiễm, mỗi khi ở cùng ngươi, ta đều xúc động đến hộc máu, cứ như vậy ta sợ mình sớm muộn gì cũng hộc máu mà chết."

Ta không phục: "Vậy là ngươi không muốn ở chung với ta, ta không ép ngươi..."

Lời này sao mất tự nhiên vậy chứ, cứ là lạ thế nào. Lâu Huyên nhìn ta chằm chằm cười khờ, những người khác cũng dùng ánh mắt ái muội quét tới quét lui trên mình ta và Lâu Huyên, chỉ có Tần Lãng vẫn lạnh như băng.

Ta xấu hổ gần chết, đành phải mau chóng chấm dứt đề tài này ở đây. Ta nói với Tần Lãng: "Tính tình ngươi và đại ca ngươi không giống nhau chút nào."

"Mọi người đều nói vậy."

"Hắn rất ôn hòa, khó trách tiểu quận chúa thích hắn."

"Đúng vậy, đại ca rất tốt."

"..."

Nói đến đây lại rơi vào ngõ cụt, cứ tiếp tục sẽ khiến Tần Lãng nghĩ ta chê hắn không bằng đại ca hắn. Người ta vốn đã bị Tần Đào đoạt hết sự nổi bật, nói vậy không tốt. Đến lúc đó ta sẽ biến thành người xa ngoài ngàn dặm, rất có khả năng giống Diệp Khuynh Thiên, bị đuổi ra khỏi bàn này, thật vô cùng thê thảm.

Nhạc Phong nói: "Nhiễm Nhiễm, ngươi nói nhiều quá, khó trách vẹt của sư nương bị ngươi hại chết."

Tên Nhạc Phong này còn chưa uống rượu đã bắt đầu kề dao lên cổ ta, nếu còn uống rượu thì làm tới đâu nữa. Ta đúng là đã làm chết vẹt của sư nương vẹt nhưng chuyện xưa lắm rồi, sao hắn còn nhớ rõ.

Ta nói: "Vẹt của sư nương chết là vì đoản mệnh, không liên quan gì đến chuyện ta nói nhiều, ngươi không cần định tội loạn cho ta!"

"Thì vì ngươi nói nhiều, vẹt không bằng ngươi nên tức chết."

Câu này vừa ra khỏi miệng, cả bàn lập tức cười to, ngay cả Tần Lãng cũng không ngoại lệ. Lương Gia sao không chui ngay xuống bàn đi, còn có Lâu Huyên, đắc ý gần chết...

Ta thẹn quá thành giận, lén đá Nhạc Phong một cú dưới bàn nhưng lại nghe Tôn Nhược Sắc kêu "Ôi" một tiếng rất to. Ta che miệng, đá sai người, kỳ này chết chắc rồi.

"Ai, ai đá ta!" Tôn Nhược Sắc nổi trận lôi đình, ánh mắt lập tức tập trung vào người đối diện nàng là ta.

Ta vội vàng xua tay: "Không phải ta, không phải ta, là hắn —— "

Mọi người nhìn Tần Lãng, vì tay ta đang chỉ vào Tần Lãng. Ta cũng bất đắc dĩ thôi, nhất thời nhanh tay, phản ứng theo bản năng. Tôn Nhược Sắc tình cảm thắm thiết với Tần Lãng, để hắn đá một cước hẳn sẽ không sao. Tần Lãng a Tần Lãng, coi như Tô Nhiễm ta nợ ngươi một nhân tình, ngươi giúp ta đi.

"Ngươi?" Tôn Nhược Sắc hiển nhiên không tin nhị ca ca đá nàng.

Vượt ngoài dự kiến của mọi người, Tần Lãng thản nhiên mở miệng: "Chân rút gân, thật xin lỗi."

Xì ——

Nhạc Phong che miệng cười. Hắn đương nhiên biết là ta đá, hơn nữa mục tiêu vốn là hắn.

Tôn Nhược Sắc như bị người rót một chậu nước lạnh vào đầu, cơn tức hoàn toàn bị tiêu diệt. Nàng chuyển sang vẻ mặt lo lắng, hỏi Tần Lãng: "Không sao chứ, chân còn rút gân không?"

Lời nói dối sứt sẹo như vậy cũng chỉ có Tôn Nhược Sắc tin, thật sự là yêu quá hóa cuồng.

Tần Lãng trả lời: "Không sao."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Tôn Nhược Sắc thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.

Ta rất muốn biết nếu Tần Lãng trả lời là "Chân của ta vẫn bị rút gân" thì Tôn Nhược Sắc có thể đáp lại rằng "Vậy nhị ca muốn đá ta thêm một cước nữa không?", nghĩ đến đây ta nhịn không được, cười thành tiếng.

Đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, vừa vặn ta đã đói, vì thế ngoan ngoãn, tĩnh tâm ăn cơm. Bên cạnh cũng là tiếng động đũa, mặc dù im lặng hơn nhiều nhưng không khí vẫn náo nhiệt.

Đang ăn đến một nửa bỗng một tiểu nha hoàn hoang mang, rối loạn chạy tới tìm Nhạc Phong, sắc mặt trắng bệch, "Không xong rồi, tam thiếu gia mau đến tiền sảnh, lão gia tìm người..."

"Phát sinh chuyện gì?" Nhạc Phong buông đũa.

Tiểu nha hoàn sợ hãi, trên mặt lộ vẻ vừa bối rối vừa kinh sợ, khác xa không khí vui mừng của tiệc mừng thọ. Nàng ấp úng, nhìn những người khác trong bàn, có vẻ rất khó xử.

"Có chuyện cứ nói, đây cũng không phải người ngoài."

"Lục... Lục... Lục tiểu thư của Kinh Triệu Doãn đại nhân đã chết."

Nhạc Phong lập tức đứng lên: "Ngươi nói gì, Lục tiểu thư đã chết? Ta vừa mới gặp nàng."

"Là thật, đã chết ở hậu viện Nhạc Phủ, lão gia đang vội muốn chết, thiếu gia mau tới xem..."

Cho dù là người trấn định nghe tin này cũng chịu không nổi, Nhạc Phong vung áo, vội vàng đến tiền sảnh. Tần Lãng và Lâu Huyên cũng đi theo. Ta vội vã muốn biết chuyện gì xảy ra, đứng lên theo sau bọn họ. Đằng sau vang lên tiếng ghế xê dịch, Lương Gia kêu to "Tô Nhiễm đợi ta với"...

Tuy ta ở kinh thành không lâu nhưng cũng đã gặp qua thiên kim tiểu thư của Kinh Triệu Doãn mấy lần, xem như cũng có quen biết. Hôm nay nàng cũng theo cha tới Nhạc Phủ mừng thọ, buổi chiều ta còn thấy nàng, đôi bên chào hỏi, sao nói chết là chết? Hơn nữa lại chết trong tiệc mừng thọ của cha Nhạc Phong, nhiều điềm xấu, mặc dù ta cũng không mê tín nhưng cũng thấy xui.

Đoàn người vội vàng đi vào tiền sảnh, chỉ thấy Nhạc lão gia cùng một số quan lại to nhỏ khác tất cả đều như bị mây đen che phủ, phụ thân và Tần tướng quân cũng có mặt. Kinh Triệu Doãn Lục đại nhân lệ rơi đầy mặt, tóc bạc đi không ít. Không khí vô cùng náo nhiệt trước đó đã sớm tan thành mây khói.

"Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lục tiểu thư đâu?" Nhạc Phong vội vã hỏi.

Nhạc lão gia không trả lời, hắn phân phó Nhạc Phong: "Ngươi cùng quản gia đi thông báo cho khách mời khác, nói trong nhà có việc, tiệc mừng thọ yến kết thúc tại đây, chuyện Lục tiểu thư phải điều tra rõ trước đã." Sau đó lại quay qua nói với Lục đại nhân: "Lục huynh, Nhạc mỗ hổ thẹn. Việc này phát sinh ở Nhạc Phủ, bất luận là người nào gây nên, Nhạc mỗ thề nhất định phải tìm ra hung thủ, trả lại công đạo cho Lục huynh."

Tiếng hắn run run, nhị tẩu đứng bên cạnh kín đáo an ủi hắn. Nhạc Phong đã mất dạng, chắc đi làm việc cha hắn dặn dò rồi.

Ta nghĩ đến Kinh Triệu Doãn đại nhân tức giận ngút trời nhào qua cấu xé quần áo Nhạc lão gia, khóc lóc kêu gào đòi hắn bồi thường cho nữ nhi của mình. Không thể trách ta nông cạn, truyện kể đều viết thế nên ta chỉ có thể liên tưởng đến vậy. Sự thật chứng minh Kinh Triệu Doãn đại nhân cao thượng hơn người thường nhiều, hắn lau nước mắt, ôm quyền nói: "Nhạc huynh quá lời, ta không phải là người không hiểu lý lẽ, ta tin chuyện tiểu nữ nhất định có ẩn tình, mong Nhạc huynh đừng trách tiểu nữ mang vận xui đến quý phủ, giúp ta tìm ra hung thủ..."

Nói xong, Lục đại nhân lại ứa nước mắt, tâm tình cha mẹ thật đáng thương, nếu ta chết, cha mẹ cũng sẽ khóc chết mất thôi. Đằng này Lục tiểu thư đang êm đẹp lại bị sát hại, thật khiến người ta nghẹn ngào. Theo ta biết, nàng tính tình ôn hòa, hệt như cừu nhỏ, không đến mức đắc tội với ai. Nếu nói là báo thù, người chết trước hẳn là Tôn Nhược Sắc mới phải, nha đầu kia đã đắc tội với không ít người.

Chẳng lẽ chết vì tình? Hoặc có ai nhắm vào cha nàng?...

"Nhiễm Nhiễm, phát ngốc gì chứ. Ngươi và Gia Gia về nhà đi, chuyện này không đến lượt các ngươi!" Phụ thân cũng rưng rưng.

Ta làm nũng: "Cha, ta chỉ muốn xem mình có thể hỗ trợ được gì không."

"Đúng vậy cậu, nói không chừng chúng ta có thể bắt được hung thủ." Lương Gia không biết lượng sức.

"Các ngươi có thể hỗ trợ cái gì, không gây thêm phiền đã quá tốt rồi, còn không mau về đi —— "

Ai cũng biết quan hệ của phụ thân và Lục đại nhân rất tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy, người cũng chịu không nổi, lúc răn dạy chúng ta hơi yếu ớt hơn ngày thường. Ta không tính chọc giận người ở đây, chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn về nhà.

Lương Gia cũng không vui, nàng rất hiếu kỳ, đã không đủ tài năng còn nghiện làm thần thám. Ta không tính để nàng gây thêm phiền cho phụ thân bèn kéo tay áo nàng, ý bảo nàng theo ta về thôi.

Tần tướng quân nói: "Bên ngoài không an toàn, Lãng nhi ngươi đưa hai vị tiểu thư trở về đi."

"Dạ." Tần Lãng gật đầu, quay lại làm một tư thế "mời" với ta, "Đi thôi."

Ta cũng không rõ mình suy nghĩ thế nào, không tự chủ được quay đầu nhìn Lâu Huyên. Hắn hơi hơi vuốt cằm: "Trở về đi."

"Được." Ta lên tiếng, chậm rãi bước đi.

Chân phải vừa ra đến cửa, đột nhiên đối diện có người ào tới, ta vội lách qua tránh được. Nhìn kỹ lại phát hiện kẻ liều lĩnh này là Nhạc Sầm, người hầu Nhạc Phong.

"A, là Tô tiểu thư. Thật xin lỗi. thật xin lỗi..." Nhạc Sầm kính cẩn cúi đầu.

"Không có gì, ngươi vào đi." Ta tiếp tục đi ra ngoài.

"Nhạc Sầm, khám nghiệm tử thi xong chưa?" Nhạc lão gia hỏi hắn, "Có phát hiện gì không?"

Nhất thời lòng hiếu kỳ của ta trỗi lên, nhịn không được dừng bước nghe bọn hắn nói chuyện. Lương Gia đại khái cũng đang rất xuất thần, không dừng lại, kết quả đầu đụng vào ót ta, đau nhe răng trợn mắt.

"Ôi! Ngươi dừng lại làm gì?"

"Suỵt ——" Ta quay đầu ý bảo nàng đừng nói.

Nhạc Sầm vừa thở vừa nói: "Vừa rồi... Khám nghiệm tử thi, trừ dấu răng trên cổ ra, khắp người Lục tiểu thư không có vết thương. Khám nghiệm tử thi nói, hẳn là bị... Hẳn là bị hút khô máu mà chết..."

Lục đại nhân lảo đảo, ngã quỵ ngất đi, người hầu bên cạnh lập tức nâng hắn dậy, ấn vào huyệt nhân trung. Lục đại nhân tỉnh lại quát to một tiếng "Văn Nhàn ngươi đừng rời khỏi cha!", sau đó lại hôn mê. Lần này dùng cách gì cũng không khiến hắn tỉnh được.

Văn Nhàn chính là tên của Lục tiểu thư.

Nhạc lão gia mau chóng phân phó hạ nhân dìu Lục đại nhân xuống nghỉ ngơi, sắc mặt hắn cũng trắng bệch. Những người khác đều lộ ra vẻ hoảng sợ cực điểm.

Bị hút khô máu mà chết là chuyện khủng bố cỡ nào, ngẫm lại sợ nổi da gà. Khắp thiên hạ cũng chỉ có Thệ Huyết Hồng Nhan mới có bản lĩnh gây ra chuyện này.

"Nhiễm Nhiễm các ngươi sao còn không đi!" Phụ thân tức giận.

Ta thoải mái đi vào: "Cha, ta biết ai giết Lục tiểu thư."

"Hồ nháo!"

"Ta không hồ nháo, ta thật sự biết, người giết chết Lục tiểu thư là Thệ Huyết Hồng Nhan." Ta rất bình tĩnh.

Tần tướng quân nhíu mày: "Thệ Huyết Hồng Nhan đã mai danh ẩn tích mười mấy năm, sao có thể xuất hiện đột ngột, bất quá ta từng nghe thủ pháp giết người của bà ta đúng là như vậy."

"Không phải xuất hiện đột ngột." Tôn thượng thư tiếp lời, "Trước đó vài ngày ta nhận được hồ sơ báo án, hình như cũng có vụ án Thệ Huyết Hồng Nhan giết người như vừa nói. Hình bộ đang thẩm tra chuyện này, còn chưa kết án, không ngờ lại xảy ra cớ sự thế này."

"Nhiễm Nhiễm, không thể nói lung tung, ngươi làm sao biết được?" Phụ thân hỏi ta.

"Ta tận mắt thấy nàng giết người, còn suýt mất mạng. Không tin người hỏi Tần Lãng." Ta chuyển mắt qua xin Tần Lãng giúp đỡ.

Tần Lãng gật đầu: "Xác thực như thế."
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 62

Lễ mừng thọ ở Nhạc phủ

Dạo gần đây kinh thành đặc biệt náo nhiệt, cơ hồ tất cả mọi người đều thảo luận chuyện tình của Diệp Khuynh Thiên và Lâu Huyên, dư luận xôn xao, cứ tiếp tục như vậy sợ là Lâu Huyên không muốn cưới người ta cũng khó. Ta hiếm khi thanh nhàn ở nhà vài ngày không ra ngoài chơi, không phải ta không tính đi mà thật sự là sợ phiền toái. Trải qua một trận ầm ĩ ngày đó, ta coi như là nửa danh nhân rồi, chỉ sợ vừa cất nửa bước ra cửa tướng phủ người ta lập tức chỉ trỏ.

Đối với chuyện Diệp Khuynh Thiên bức hôn Lâu Huyên, trong kinh thành rộng lớn lưu truyền không ít phiên bản. Vừa nói Diệp Khuynh Thiên ái mộ Lâu Huyên nhưng hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Lâu Huyên thích Tô Nhiễm ta; vừa nói Diệp Khuynh Thiên với Lâu Huyên lưỡng tình tương duyệt, Tô Nhiễm ta cản trở bọn họ, chia rẽ uyên ương...

Ta đã sớm nghe nhưng không thể trách, ta cũng không phải chưa từng kinh qua mức độ đáng sợ của lời đồn, cứ để mặc bọn họ nói đi. Qua một thời gian, một khi có chuyện mới mẻ khác phát sinh, ai còn nhớ rõ chuyện mất mặt đó của ta nữa. Điều duy nhất làm ta buồn bực là mấy ngày nay cha mẹ làm mặt lạnh với ta, ta chào hỏi bọn họ cũng không để ý, đơn giản là trách ta làm bọn hắn mất mặt.

Ta suốt ngày ở cùng Lương Gia, nói chuyện phiếm, luyện kiếm, nói móc nhau, thỉnh thoảng tìm bọn Tô Nam đùa giỡn, cuộc sống có vẻ còn quá thoải mái. Nhạc Phong cũng có tới một lần, hắn không quên nói móc ta, kết quả bị ta và Lương Gia liên thủ dùng tay trị liệu. Vì cho Nhạc Phong một cơ hội chuộc tội, ta và Lương Gia giả nam theo hắn đi chơi, dạo một vòng quanh hồ bằng thuyền hoa, rất thích ý.

Đến ngày đại thọ của cha Nhạc Phong, ta theo phụ thân đến Nhạc phủ mừng thọ, trừ nhị ca, nhị tẩu còn có Lương Gia đi cùng. Mẫu thân vốn không tính để Lương Gia đi theo, người nói đôi ta ở chung chắc chắn sẽ gây chuyện. Lương Gia nhõng nhẽo với mẫu thân, người lại thương nàng, không còn cách nào khác đành phải gật đầu.

Nhạc phủ giàu có nức tiếng, lễ mừng thọ này rất náo nhiệt, từ rất xa đã có thể cảm nhận được không khí vui mừng bên trong. Nhạc Phong rất ra dáng, đứng ở cửa chính thay cha hắn đón khách, chọc rất nhiều tiểu thư khuê các đến chúc thọ mặt đỏ tim đập. Lúc chúng ta tới, đúng lúc gặp phải hắn vờ ân cần với một mỹ nữ áo tím khiến người ta mặt hồng đến tận mang tai.

"A, Nhạc lão tam, xem ra chờ tiệc mừng thọ của cha ngươi xong xuôi, lập tức nên làm tiệc vui cho ngươi, chúc mừng." Lương Gia nói xong còn ôm quyền chúc mừng như thể đang dự lễ thành thân.
Mỹ nữ áo tím kia vừa nghe, lấy khăn tay che mặt, nhẹ nhàng bước vào nhà, rất dễ thấy trong lòng nàng đang âm thầm vui mừng. Ta che miệng cười trộm, Nhạc Phong thật là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhạc Phong cười trả lời: "Uống rượu mừng của ta còn sớm, nếu ta nhớ không lầm, tháng sau hẳn là uống rượu mừng của Nhiễm Nhiễm mới đúng."

"Cút đi, ta không chọc ngươi, sao lại xả lên đầu ta, có bản lĩnh ngươi một mình đấu với Lương Gia đi!" Vừa nói xong, ta đạp hắn một cước.

Nhạc Phong bị đau, kêu to một tiếng, ta với Lương Gia cười vô cùng sáng lạn.

"Có gì cao hứng, ta cũng muốn nghe!" Tôn Nhược Sắc bỗng từ đâu xuất hiện.

Ta quay đầu lại, Tôn thượng thư và Tôn Nhược Vi cũng đến. Tôn Nhược Vi vẫn ra dáng thục nữ yếu đuối, ta thật lo một trận gió cũng có thể thổi nàng bay mất.

"Tôn thế bá mạnh khỏe, ngài đã đến, cha ta còn đang chờ ngài cùng uống mấy chén." Nhạc Phong cười tít mắt.

Tôn thượng thư cũng thật vui vẻ, hai người hàn huyên vài câu, tùy tùng dâng lễ vật, xong xuôi bèn đi vào trong. Chỉ có Tôn Nhược Sắc còn đứng ở cửa không nhúc nhích, trên tay đang cầm một hộp kín đóng gói tinh xảo.

"Ta nói Tôn Nhược Sắc, nhà các ngươi rất hào phóng, cha ngươi đã tặng, ngươi đây còn chuẩn bị thêm một phần?"

Tôn Nhược Sắc liếc ta, cười hì hì rồi quay lại nói với Nhạc Phong: "Nhạc tam thiếu gia, phần lễ vật này là ta tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi, xem như chịu tội thay cho lần trước. Mượn lễ chúc thọ của cha ngươi làm gió đông giúp hai ta giảng hòa, chuyện lần trước là ta không đúng, ngươi đại nhân có đại lượng, mong thông cảm..."

Nhạc Phong cả kinh nói không ra lời, ta cũng buồn bực, đây là Tôn Nhược Sắc sao, vài ngày không gặp, thay da đổi thịt?

Tôn Nhược Sắc thấy Nhạc Phong không nói gì, có chút mất mát: "Sao, ngươi không chịu tha thứ cho ta? Vậy được rồi, coi như ta chưa nói gì, phần lễ vật này cũng không cần nữa."

Mắt thấy Tôn Nhược Sắc sẽ ném hộp quà, Nhạc Phong vội vàng mở miệng ngăn cản: "Đừng đừng đừng, ta chưa nói không cần, ha ha, vậy cám ơn thành ý của Tôn đại tiểu thư."

Tôn Nhược Sắc lập tức tươi cười rạng rỡ, trong mắt ánh lên chút kỳ quái. Không biết vì sao, ta thấy việc này hơi kỳ quái, tính tình Tôn Nhược Sắc thế nào, nàng sao dễ dàng chịu thua, còn tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, thật sự kỳ quái.

Mỹ nữ chủ động giải hòa, Nhạc Phong cười toe toét, tiếp nhận lễ vật tính mở ra. Tôn Nhược Sắc mắt run lên, chạy nhanh qua cản hắn: "Đừng mở..."

"Sao vậy, vì sao không thể mở?" Nhạc Phong khó hiểu.

"Đây là ta cất công chuẩn bị cho ngươi, đương nhiên muốn giữ cảm giác thần bí." Giọng điệu Tôn Nhược Sắc hơi làm nũng, "Ngươi đồng ý với ta, sau khi về phòng đóng kín hết cửa sổ mới mở. Chỉ một mình ngươi xem, người ta muốn cho ngươi một kinh hỉ..."

Nói xong ánh mắt Tôn Nhược Sắc trở nên ái muội, Nhạc Phong nhất thời run run, ta cũng run run, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Tôn đại tiểu thư này không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên đổi giọng, bình thường là cọp cái kiêu ngạo, hiếm khi thấy dáng vẻ làm nũng ngây thơ như nai tơ, thật đúng là khiến chúng ta toàn thân nổi da gà. Trong hồ lô nàng có thuốc gì đây, không phải có ý gì với Nhạc Phong rồi chứ?

Nhạc Phong sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Được được được, ta trở về phòng mới mở, trở về phòng mới mở."
Tôn Nhược Sắc cười tươi như hoa, hớn hở bước vào.

"Nhạc lão tam, hoa đào của ngươi thật bay tán loạn." Lương Gia giễu cợt.

Ta tiếp lời: "Đúng vậy, ngay cả Tôn Nhược Sắc cũng bị ngươi thu phục, khá lắm!"

Không đợi Nhạc Phong mở miệng, ta với Lương Gia cừa cười ha hả vừa tay cầm tay vừa chạy bay biến.

Nhạc gia có tiền nên cũng mạnh tay tiêu tiền, tiệc mừng thọ này còn phô trương hơn hoàng cung, tiệc rượu trải dài từ tiền sảnh đến hậu viện. Một sân khấu kịch dựng ngay trong hoa viên cạnh hồ, gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành khua chiêng gõ trống xướng ca, mọi người liên tục trầm trồ khen ngợi. Sau khi diễn xong, một đám vũ cơ diễm lệ lắc mông vừa múa vừa hát, rất náo nhiệt. Ngay cả đệ nhất danh kỹ Yến Diễm cũng được mời đến hát giúp vui, nghe nói phí ra mặt không phải cao bình thường.

Lương Gia khe khẽ nói nhỏ với ta rằng Yến Diễm hát thật khó nghe. Kỳ thật ta cũng biết là không hay, ai bảo người ta danh tiếng lan xa là "ngọc nữ thanh thuần" đâu, chậc chậc.

Nhạc Phong một mình ngồi trong góc cười ngây ngô, còn vui vẻ hơn đậu Trạng Nguyên, tám chín phần là vì duyên phận tốt đẹp của hắn với Tôn Nhược Sắc. Hắn nào biết Tôn Nhược Sắc có dụng tâm, bằng thông minh tài trí của Tô Nhiễm ta, Tôn Nhược Sắc chắc chắn đang đùa giỡn hắn, hộp lễ vật kia chắc chắn chẳng có gì hay ho vậy mà hắn còn cho là bảo bối. Ta cũng không định vạch trần, nếu hắn thật bị Tôn Nhược Sắc đùa giỡn, cũng đáng lắm, ta sẽ chờ xem kịch vui.

"Này, chúng ta qua xem đi." Lương Gia thúc thúc ta.

Ta gật đầu. Hai người rón ra rón rén đến sau Nhạc Phong, ta kêu to một tiếng, Nhạc Phong sợ tới mức suýt nữa té xuống ghế, Lương Gia cười gập cả người.

"Nha đầu chết tiệt kia ngươi làm gì, người dọa người sẽ hù chết người!" Nhạc Phong còn sợ hãi.

Ta nói: "Ai bảo ngươi suy nghĩ xuất thần như vậy, không phải đang nghĩ tới nữ nhân chứ, nói sư muội ta nghe một chút, có phải nghĩ tới Yến Diễm không? Người ta giờ đang nhảy múa trên đài, ngươi không tới ngắm người tình trong mộng sao?"

"Ngươi có phiền hay không, người tình gì chứ, đừng nói lung tung. Ta mới không nghĩ đến nàng!"

"Vậy ngươi nghĩ cái gì, chuyện tốt nên chia sẻ với mọi người. Đến đây, chúng ta chia sẻ một chút." Ta nhíu mày.

Nhạc Phong thực nghiêm túc nói với ta: "Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm lời này của ngươi quá đúng, từ lúc quen biết ngươi tới nay, ngươi chưa từng nói được đạo lý như vậy."

Phản ứng của hắn thật ngoài ý muốn của ta, ta đang buồn bực đoán xem hắn định nói gì, ai ngờ câu kế tiếp của hắn thật khiến người ta xúc động chết người. Hắn nói: "Thứ tốt phải chia sẻ với mọi người, đồ tốt nhất mà Tô Nhiễm ngươi có được chính là Lâu Huyên, chi bằng ngươi đem hắn ra, chúng ta cùng nhau chia sẻ."

"Ngươi ——" Ta chỉ vào hắn, tức giận nghẹn lời.

Phía sau có người cười ha ha, ta tưởng Lương Gia, quát: "Lương Gia ngươi câm miệng, không cho cười."

"Ta không cười." Lương Gia rất ủy khuất.

Ta cảm thấy có điềm xấu. Chậm rãi xoay người, chỉ thấy Lâu Ý Ý che miệng, hai mắt tròn xoe nhìn ta cười sáng lạn. Bên cạnh nàng, Lâu Huyên vừa nhếch mép. Diệp Khuynh Thiên đứng bên trái Lâu Huyên, nghiễm nhiên như một đôi vợ chồng mới thành thân. Kỳ quái là Diệp Khuynh Thiên không che mặt, khó trách cạnh nàng không có đám đông nào vây xem, khuôn mặt thật quả nhiên khó khiến người ta điên cuồng như trước.

Không phải ta thiên vị, ta thấy người xinh đẹp nhất là Lương Gia, nàng mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thật sự. Nếu không phải vì hôn sự với Lâu Huyên không thành, hai người thật đúng là tuyệt phối.

Diệp Khuynh Thiên trừng ta, trong mắt lửa hận ngút trời.

"Lâu công tử, các ngươi đến muộn, đợi lát nữa ta sẽ phạt ngươi uống rượu." Nhạc Phong dường như đã quên chuyện vừa rồi, lại thân ái nồng nhiệt làm tròn bổn phận tiếp đón khách của hắn.

Lâu Huyên thực hào sảng: "Tốt, tửu lượng ta cũng không kém, đến lúc đó còn không biết ai khiến ai say."

"Không phải ta mạnh miệng, tửu lượng ta cũng không tầm thường, đúng không sư muội?" Nhạc Phong hỏi ta.

Ta giận không nói nên lời. Nếu tửu lượng của hắn được xem là khá, Yến Diễm kia thật đúng là "ngọc nữ thanh thuần". Cũng không biết trước kia là ai uống rượu uống xong nói bậy nói bạ trước mặt Tần Lãng, ngay cả chuyện ta thầm mến nhị sư huynh cũng phun ra, món nợ này ta còn chưa tính sổ với hắn.

Diệp Khuynh Thiên như chim nhỏ nép vào người Lâu Huyên, nhẹ giọng dặn: "Ngốc, một lát uống ít thôi, sức khỏe quan trọng hơn."

Lương Gia cúi người làm động tác nôn mửa, ta bật cười, Nhạc Phong với Lâu Ý Ý cũng cười theo, Diệp Khuynh Thiên tái cả mặt.

Đợi nhóm vũ cơ lùi xuống khỏi sân khấu, tiệc tối chính thức bắt đầu, rộn ràng nhốn nháo. Ta ngại ngồi trong nhà rất buồn, bèn chọn một bàn ngoài hoa viên, Lương Gia và Nhạc Phong ngồi ở hai bên. Sau đó Tôn Nhược Sắc cũng lại đây, ngồi đối diện ta. Nàng nói tiệc mừng thọ rất nhàm chán, tính kiếm chúng ta nói chuyện phiếm. Trải qua chuyện ở Tướng Quốc Tự, ta cùng nàng cũng xem như hòa thuận thành bằng hữu.

"Tô Nhiễm, ta có chuyện muốn với ngươi nói nhưng hiện tại không tiện, ngươi nghe xong nhất định sẽ chấn động." Tôn Nhược Sắc đắc ý cười.

Nhạc Phong hỏi nàng: "Chuyện gì, nói ra nghe một chút, chuyện tốt phải chia sẻ với mọi người."

"Đúng vậy, ngươi nói đi."

Tôn Nhược Sắc liếc Nhạc Phong, thần bí hề hề nhìn ta: "Vẫn không nói, ngày mai ngươi sẽ biết, sẽ không khiến ngươi thất vọng."

Thật mất hứng. Ta bưng chén lên uống một ngụm trà.

Tôn Nhược Sắc hết nhìn đông tới nhìn tây, hình như đang tìm ai đó, tám phần chính là Tần Lãng. Nói đến đây cũng kỳ quái, nàng biết ta sắp thành thân với Tần Lãng nhưng lại không nhằm vào ta giống lần trước, xem ý tứ của nàng lại không giống như đã hết hy vọng với Tần Lãng, thật khó nghĩ.

Nha hoàn vừa dọn lên một mâm đồ ăn, là Sóc Quế Ngư ta thích nhất, ta cầm đũa đang định ăn chợt thấy Tôn Nhược Sắc nhướn mày, ta đoán Tần Lãng đến nên nhìn theo, thì ra là huynh muội Sở Tức Trữ và Sở Tức Vấn. Sở Tức Vấn vừa thấy Lương Gia đã vội vàng kéo muội muội tới chào hỏi.

"Lương tiểu thư, Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau."

"Đúng vậy, tiểu vương gia đến kinh thành khi nào?"

"Vừa mới đến. Chúng ta có thể ngồi đây không?"

Nhạc Phong cướp lời: "Đương nhiên, ngươi thích ngồi đâu thì ngồi, chúng ta không xa lạ."

Sở Tức Vấn lập tức đến ngồi cạnh Lương Gia, giống như sợ có người giành giật vị trí này với hắn. Thấy hắn ân cần với Lương Gia như vậy, ta thở dài, tâm tư của hắn quá rõ ràng, lại là một người tốt nữa bị Lương Gia độc hại.

"Tô Nhiễm, sao các ngươi ngồi đây, ta tìm ngươi đã lâu." Lâu Ý Ý hưng phấn chạy tới, ngồi cạnh Nhạc Phong.

Ta nói: "Trong đó rất buồn, nơi này mát mẻ."

Có Lâu Ý Ý ở đây, Lâu Huyên cũng tiến lại. Hắn nhìn ta chằm chằm, ta nóng mặt, cúi đầu làm bộ như không thấy, động đũa ăn cá.

Vừa ăn một miếng đã nghe giọng nói bén nhọn của Tôn Nhược Sắc vang lên: "Nơi này có người, ngươi đổi chỗ khác."

Ta ngẩng đầu liền thấy Diệp Khuynh Thiên mặt lúc trắng lúc hồng tỏ vẻ không phục, nàng nói: "Trong bàn này chỉ còn lại một chỗ này."

"Đúng vậy, ngươi cũng biết chỉ còn một chỗ, vậy ngươi đổi bàn đi! Nhạc phủ rộng như vậy, ngươi ngồi đâu giúp vui chẳng được, ngươi là ai chứ..."

Ta cười thầm. Tôn Nhược Sắc rất có tiếng không biết phải trái, cỡ Diệp Khuynh Thiên cũng không đấu lại, lúc này nàng không có đám kiếm khách mỹ nữ làm chỗ dựa, ta xem nàng tung hoành thế nào.

Diệp Khuynh Thiên sắp khóc, nàng làm nũng với Lâu Huyên: "Lâu công tử, nàng..."

"Nếu nơi này không còn chỗ, cô nương cứ ngồi bàn bên cạnh đi."

"Ta không quen ai trong này, chi bằng công tử qua đó ngồi với ta." Diệp Khuynh Thiên cò kè mặc cả.

Lâu Huyên buông chén trà, "Lát nữa ta còn phải uống rượu với Nhạc công tử, cô nương tự đi đi."

Mỹ nhân chịu đả kích, hung hăng trừng ta, ta đang uống trà lập tức ho khan vì sặc. Là Tôn Nhược Sắc không cho nàng ngồi đây, đâu liên quan gì tới ta.

"Nhiễm Nhiễm nàng không sao chứ?" Lâu Huyên đi tới giúp ta vỗ lưng thuận khí.

Vì thế mà ánh mặt Diệp Khuynh Thiên giống như phi tiêu bắn lả tả vào mình ta, ta càng ho dữ hơn. Lâu Huyên này không phải cố ý hại ta sao, hắn đang âm mưu gì vậy.

"Còn không đi mau!" Tôn Nhược Sắc lên tiếng, "Vợ chồng son người ta yêu đương ân ái, ngươi tò mò gì đó, cẩn thận mắt dài hơn lỗ kim."

"Ngươi ——" Diệp Khuynh Thiên vung tay áo, căm giận tránh ra. Những người khác đều nhịn không được cười trộm.

Ta phải học hỏi Tôn Nhược Sắc, nàng mở miệng còn độc hơn thuốc độc của sư nương.

"Tần Nhị ca, nơi này, nơi này ——" Tôn Nhược Sắc đứng lên vẫy tay.

Ta xoay người, Tần Lãng với một nam tử giống hắn tới bảy tám phần đang cùng đi tới.
***