21 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 55

Chuyện vĩ đại nhất

Đêm khuya, tiếng dế nỉ non.

Bốn phía im ắng, giờ này mọi người trong tướng phủ đang đắm chìm trong mộng đẹp, chỉ có đám côn trùng trong viện giúp ta vượt qua đêm dài. Tiếng rả rích không ngừng này càng tăng thêm sự tĩnh lặng về đêm. Ta ngồi yên trên đệm, xoa đầu gối sưng đỏ, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất. Nếu không có câu kia của Tô Duyên, ta cũng không rơi vào kết cục như bây giờ. Mẫu thân nói không được cho phép không thể đứng lên, người chỉ nói không thể đứng lên, không quy định ta không được ngồi xuống.

Trước đó người sai nha hoàn tới giám thị ta, ta không thể không quỳ cho có lệ, mới chỉ quỳ hai canh giờ, hai chân đã chết lặng, đau đến mất hết tri giác. Sau đó nha hoàn giám thị đi ngủ, ta mới được giải thoát nhưng đầu gối suýt bị phế bỏ. Mẫu thân cũng thật là, sao lại ác độc như vậy, tốt xấu gì ta cũng là nữ nhi mười bảy năm nay của người, sao có thể nói trở mặt liền trở mặt.

Chuyện này đủ để thấy mẫu thân hoàn toàn không muốn ta dính líu đến Lâu Huyên.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ta quýnh lên, lập tức quy củ quỳ gối lên đệm, tim bùm bùm kinh hoàng. Mẫu thân cũng thật không ngại phiền, đã trễ thế này còn phái nha hoàn đến giám thị ta. Vốn tưởng buổi tối có thể không chịu tội, xem ra ta rất lạc quan, căn bản người không tính cho ta nhàn hạ.

Chi một tiếng, cửa mở, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Ta tức giận nói: "Không cần giám thị ta, trở về nói cho mẫu thân, ta đang quỳ rất đứng đắn, một khắc cũng chưa nhàn hạ."

"Là ta, là ta, xem ra ngươi sợ quá rồi, mau đứng lên đi."

Ta nhũn chân, trực tiếp ngồi bệt xuống. Quay đầu thấy Lương Gia cười với ta, sau lưng nàng là Tô Nam và Tô Dật.

"Nhiễm Nhiễm ngươi đói rồi, xem ta mang gì đến cho ngươi đây." Lương Gia giống như hiến vật quý mở rổ để trước mặt ta.

Thấy nhiều món ngon như vậy, bụng ta bụng lập tức sôi ùng ục, không chút suy nghĩ bốc một khối điểm tâm bỏ vào miệng.

"Ăn từ từ, tướng ăn của ngươi vốn rất khó coi." Lương Gia nói thầm.

"Nếu ngươi nhịn đói cả buổi sáng quỳ ở đây, xem ngươi có thể ăn giống thục nữ thật sự không!"

Tô Nam cười khẽ, vui vẻ nhìn ta càng không ngừng bốc thức ăn bỏ vào mồm, giống như đang thưởng thức cảnh hay ý đẹp.

Tô Dật đưa cho ta một cái bình nhỏ: "Đầu gối quỳ đau, đây là thuốc lưu thông máu huyết."

"Trước để một bên đi, ta đang đói." Ta giờ chỉ nghĩ đến chuyện ăn, nói năng hơi hàm hồ. Tô Dật cười nhạt, đặt bình thuốc cạnh đệm ta.

Ta hỏi: "Sao các ngươi đến đây, không sợ mẫu thân phạt các ngươi?"

Lương Gia quát vào mặt ta: "Còn không phải vì ngươi, ngươi nghĩ ta tình nguyện nửa đêm không ngủ sao, nếu ngươi đói chết, về sau ta khi dễ ai!"

Lương Gia nói năng chua ngoa nhưng tim mềm như đậu hũ, ta đã sớm quen nhiều năm nay rồi, ta cũng không mong đợi có gì dễ nghe phát ra từ miệng nàng. Ta nhìn Tô Nam, chờ hắn nói móc ta.

Quả nhiên, Tô Nam mở miệng: "Đừng nhìn ta, ta thuần túy tới thưởng thức trò hay, xem chân ngươi quỳ gãy gối chưa."

"Nhờ phúc của ngươi, còn chưa gãy." Ta nói, "Ta còn nhờ nó đá ngươi."

"Ngươi với Lâu Huyên rốt cuộc phạm lỗi gì, vì sao đại nương tức giận như vậy?"

"Ai cần ngươi lo! Quan hệ của ta với Lâu Huyên còn trong hơn nước, rất thuần khiết, ngươi đừng đặt điều linh tinh, đừng bôi nhọ ta!" Ta nói, "Nếu không phải ngươi với Tô Duyên lung tung, ta sẽ bị phạt quỳ sao? Đều là lỗi các ngươi!"

"Chậc chậc, thuần khiết? Đã cùng nằm một giường còn thuần khiết thế nào?"

"Ngươi ——" Ta ném chân gà trên tay xuống, căm tức Tô Nam, "Có gan ngươi lặp lại lần nữa!"

Tô Nam thật tính lặp lại lần nữa, chính là Lương Gia không cho hắn có cơ hội, Tô Nam vừa mở miệng thì đã bị che lại. Ta chưa hết giận, thuận tay cầm một miếng điểm quăng về phía Tô Nam, Tô Nam thật sự nhanh nhẹn, thân thủ chụp được, bỏ vào miệng. Còn không quên nói một câu "Cám ơn, ngon lắm!"

Ta không thể nhịn được nữa, muốn nhào qua đánh hắn. Bất đắc dĩ hai chân cứng ngắc, không còn khí lực đứng lên. Tô Dật nhanh chân đến khuyên ta, "Đừng náo loạn, thất ca đùa với ngươi thôi."

"Không được đùa như vậy, để ta đùa thế với ngươi xem!"

"Tốt lắm, ta không nói là được." Tô Nam thỏa hiệp, "Ăn mau còn bôi thuốc, ta còn mang đồ tốt đến nữa đây."

Vừa nghe có đồ tốt, ta vơi giận rất nhiều, chờ mong hắn lấy ra. Tô Nam ra ngoài cửa, bế vào hai cái bình rất lớn, cười hì hì nói: "Xem đi, đồ tốt là đây."

Trong bình còn có thể là gì, không phải nước thì là rượu. Tô Nam có thể ngu ngốc đến mức đêm hôm khuya khoắt mang hai bình nước đến thăm ta sao, hắn định uống rượu với ta?

Ta hừ một tiếng, hất mặt sang một bên, "Ta sẽ không uống rượu, muốn uống tự ngươi uống."

"Ta thấy ngươi một mình rất nhàm chán, đêm tuyệt thế này, không uống rượu thật đáng tiếc."

Cửa chưa đóng, ta ngẩng đầu nhìn trời đầy sao lấp lánh, sáng như ngọc bích, trân châu, thật sự là một đêm rất đẹp.

Tô Nam rất biết hưởng thụ, nửa đêm nổi hứng đối ẩm. Rượu uống được mấy ly, đời người được bao ngày? Rốt cuộc kiếp này của chúng ta được bao ngày?

Lương Gia rất hào sảng, "Ta uống với ngươi!"

"Ngẫu nhiên tận hứng một lần cũng không sao." Tô Dật cũng đồng ý.

Ta nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được rồi, uống thì uống, ta há sợ ngươi sao."

Bình rượu còn chưa khui, ta bỗng thấy có gì không ổn nhưng lại không rõ chỗ nào không ổn. Vẫn là Lương Gia nhắc nhở ta, nàng chạm vào tay ta: "Nhiễm Nhiễm, ngươi có nghe được tiếng gì không?"

"Hình như..." Ta cẩn thận lắng nghe, "Hình như là tiếng bước chân..."

"Nguy rồi ——" Bốn người cơ hồ đồng thanh kêu to.

Tô Nam tức tốc giấu bình rượu, thấp giọng nhắc nhở: "Mau che lại... Che bình rượu lại!"

Chúng ta rất ăn ý đứng dồn thành một đống, che kín bình rượu đằng sau. Nếu để mẫu thân biết ta vụng trộm uống rượu khi đang bị phạt, ta còn không bị nàng mắng chết.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, tim ta kinh hoàng đập bùm bùm, trong lòng thầm mong đó là ca ca, tẩu tử nào đến thăm ta giống Lương Gia nhưng mãnh liệt cảm thấy có điềm xấu. Lúc mẫu thân nổi giận đùng đùng xuất hiện trước mặt, ta hoàn toàn tuyệt vọng, ông trời cũng chơi ta!

"Các ngươi thật to gan!" Mắt người bốc hỏa, "Ban ngày ta đã nói thế nào, đám các ngươi muốn làm ta tức chết sao!"

Nói xong người ho khan, bốn người chúng ta cúi đầu thật thấp, không dám nói câu nào, cũng không dám động đậy. Mẫu thân đã sôi trào, nếu lại bị phát hiện bình rượu phía sau, còn không phải chúng ta chưa bị mắng chết thì người đã tức chết trước rồi.

"Còn không mau về phòng ngủ đi!"

Không ai dám nhúc nhích.

Mẫu thân buồn bực: "Sao, không chịu đi?"

Bọn họ sao không chịu đi, chỉ là không dám đi, nhích một bước là khỏi cứu!

"Ta lặp lại lần nữa, trừ thập nha đầu, các ngươi đi hết cho ta!"

Vẫn là không ai cục cựa. Ta có thể thấy lửa đang nhảy múa trên đỉnh đầu của nương.

"Được, tốt lắm!" Mẫu thân không nén giận được nữa, "Các ngươi huynh muội tình thâm, vậy cùng nhau quỳ đi."

Mẫu thân quay người lại, tay áo bay bay, rất phiêu dật. Công chúa là công chúa, ngay cả tức giận cũng hoa lệ như vậy, khí chất không thể so với người thường. Nhưng ta vốn không còn tâm tình thưởng thức sự hoa lệ đó nữa vì người đã khóa cửa lại.

Ta thúc thúc Tô Nam: "Làm sao bây giờ, khóa cửa rồi."

"Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ!" Tô Nam gõ đầu ta, "Ta lớn như vậy còn chưa từng bị phạt, lần này còn không phải vì ngươi."

Vì ta? Là vì cái bình rượu kia nha! Nếu không có bình rượu, chỉ sợ mẫu thân chưa lên tiếng, bọn họ đã bỏ trốn mất dạng.

Lương Gia thở dài, đánh ta một cái, ta kêu to: "Ngươi muốn gì!"

"Không có gì, ta bất bình, làm vậy để lấy lại thăng bằng."

Đây gọi là gì, ta sắp điên rồi, đánh ta một chút có thể bình tâm lại, ta thật oan quá.

Tô Dật nói: "Dù sao đã bị nhốt lại đây rồi, sao không sảng khoái mà uống, hai vò rượu ngon như vậy, lãng phí thật tiếc."

"Nói cho cùng, không say không về!" Thần kinh hào sảng trên người Tô Nam đều bị kích động rồi.

Bọn hắn mở bình, tìm vài cái chén trên bàn thờ, rót đầy. Ta tửu lượng kém không dám uống nhiều, sợ buột miệng nói việc không nên nói như chuyện linh tinh giữa ta với Lâu Huyên trước đó... Ngay cả ta còn không rõ, chẳng may lỡ miệng, không biết sẽ bị bọn họ bóp méo đến mức nào. Ta da mỏng, làm sao chịu nổi sự công phá hết lần này tới lần khác của bọn họ.

Nhạc Phong ban đầu chỉ là phẩm rượu nhưng vừa say liền lộ nguyên hình, trước mặt Tần Lãng nên nói không nên nói đều huỵch toẹt, hại ta mất hết thể diện. Có một ví dụ đẫm máu như vậy làm gương, bất cứ giá nào ta cũng không thể vì rượu làm mình xấu mặt.

Nhắc đến Nhạc Phong, ta bỗng sực nhớ một chuyện, mạnh mẽ túm áo Tô Nam, mặt mày hung ác: "Nói, có phải nha đầu Đỗ Dao Băng kia tiết lộ cho ngươi?"

"Tiết lộ cái gì?"

"Đừng giả ngu với ta, ngươi biết ta ám chỉ chuyện gì!"

Ta sớm nên đoán ra người biết ta từng thầm mến nhị sư huynh chỉ có Nhạc Phong và Dao Băng sư tỷ, Nhạc Phong đánh chết cũng không thừa nhận hắn kể chuyện này cho người nào khác, đương nhiên không tính lần say rượu đó, ta cũng tin hắn không cả gan như vậy. Xem Tô Nam với nữ thần vừa thân mật vừa khách sáo chắc chắn quen biết không lâu. Bọn họ hẳn đã sớm thông đồng với nhau, nếu ta đoán không sai, phải là trước khi ta rời Thục Sơn.

Tô Nam vẫn giả vờ vô tội: "Chuyện gì, ngươi không nói ta làm sao biết ngươi ám chỉ chuyện gì?"

Ta tức giận đến phát run: "Chính là ta... Ta... Chuyện nhị sư huynh..."

"Nhị sư huynh nào?" Tô Nam cố ý truy hỏi.

"Đừng giả bộ hồ đồ, ngươi có biết!"

Ta sắp khóc, Lương Gia với Tô Dật thò cổ lại nghe bát quái, tính đào bới tin tức đáng giá gì đó. Tô Nam cợt nhả: "Tốt lắm, ta nói là được, ngươi đừng vội."

"Còn không mau nói!"

"Đúng vậy, là Dao Băng nói cho ta biết, sao, chẳng lẽ ngươi muốn về Thục Sơn kiếm nàng tính sổ?" Tô Nam nói, "Sau khi từ biệt ở Lạc Dương, nàng với các sư huynh của ngươi đã cùng nhau về."

"A, ngươi nỡ để nàng đi?" Ta âm dương quái khí, "Các ngươi mới quen đúng không? Dám gạt ta, hai kẻ xấu xa."

Tô Nam không thừa nhận cũng không phủ nhận nhưng theo sự đắc ý trong mắt hắn, ta dám khẳng định bọn họ đã sớm thông đồng. Dao Băng sư tỷ từng nháo loạn bỏ nhà đi mấy lần, Tô Nam rảnh rỗi cũng thích chạy ra ngoài. Thế giới này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, bọn họ gặp nhau cũng không lạ. Ta chỉ thở dài, ta bị bọn họ giấu diếm lâu vậy, có trời mới biết hai người này nói xấu ta bao nhiêu.

Ta phẫn hận, bưng chén uống một hơi cạn sạch. Lương Gia cũng không yếu thế, liên tiếp uống ba bốn chén. Tô Nam, Tô Dật là nam nhân, đương nhiên không cam lòng xếp sau nữ nhân. Sau đó Tô Nam quăng chén qua một bên, trực tiếp dốc bình lên uống. Cửu ca Tô Dật ổn trọng phúc hậu cũng hào sảng phá lệ, giơ một bình khác lên, hai người liều mạng uống.

"Rượu ngon, thật sự là rượu ngon, uống rồi ta cảm giác mình có thể thấy Hằng Nga trong trăng." Tô Nam bắt đầu ăn nói ngu ngốc.

Xong rồi, hắn uống rượu, còn say không nhẹ. Hắn buông vò rượu, ta ngó vào chỉ thấy đáy! Nhìn lại bình của Tô Dật cũng thấy đáy! Hai người đúng là xem rượu như nước lã.

Tô Nam nằm gối đầu lên đệm, bắt đầu ăn nói lung tung. Làm ta giật mình là Tô Dật cũng lập tức nằm xuống, gối đầu lên bụng Tô Nam, nét cười trên mặt như tiểu hài tử bình thường. Ta choáng váng mơ hồ, kỳ thật ta cũng hơi say, chẳng qua không lợi hại như bọn họ.

"Ha ha, buồn ngủ quá." Lương Gia mặt đỏ như hoa đào tháng hai, nàng dựa vào người Tô Dật, cười hì hì nhìn ta, "Nhiễm Nhiễm... Sao có hai Nhiễm Nhiễm?"

Đây là loại người gì chứ! Nói đến uống rượu với ta, kết quả một đám say ngã lăn quay trước ta. Ta cũng dựa vào người Lương Gia, mắt nhíu lại.

"Đừng ngủ, trời còn sớm, chúng ta nói chuyện một lát đi." Lương Gia mở miệng.

Vừa nghe đã biết nàng say cũng không nhẹ. Trời còn sớm? Nàng xem ngọn nến là mặt trời chắc.

Tô Dật hỏi: "Nói gì?"

"Nói chuyện vĩ đại nhất mà các ngươi từng làm." Lương Gia nói, "Ta nói trước, ta cảm thấy chuyện vĩ đại nhất ta từng làm chính là —— ta chưa bao giờ dọn phòng nhưng mỗi lần ta đều có thể tìm ra đồ trong căn phòng hỗn loạn đó. Thế nào, có phải rất vĩ đại không?"

"Ngu ngốc!" Ba người chúng ta trăm miệng một lời mắng một câu.

"Vậy ngươi nói, ngươi đã làm chuyện vĩ đại gì? Ta cũng không tin ngươi có thể so với ta." Đây hiển nhiên là lời nhân tài uống say rồi mới thốt ra được.

Ta khinh thường: "Chuyện vĩ đại của ta không hiếm, nói đến hừng đông cũng không xong, Tô Nam ngươi nói trước đi."

"Nói ra hù chết các ngươi!" Tô Nam thật đắc ý, "Nhiễm Nhiễm, còn nhớ lần trước có người bắn tên gửi thư cho ngươi sao? Trên đó đã viết "Muốn cứu Lương Gia, không lấy Tần Lãng". Ha ha, kỳ thật đó là ta viết. Thế nào, đủ vĩ đại đi, vĩ đại hơn đám các ngươi?"

Oanh ——

Một tiếng sét nổ tung trên đầu, ta trợn tròn mắt. Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tô Nam còn đang đắc ý, ta còn đang khiếp sợ. Không ai chú ý Lương Gia nhanh chóng nhào lên, mạnh mẽ bóp cổ Tô Nam, khóc lóc om sòm: "Được lắm Tô Nam, thì ra là ngươi... Thì ra là ngươi bôi nhọ ta, nói ta bị bắt cóc! Ngươi mới bị bắt cóc, có tin ta lập tức bắt cóc ngươi bây giờ hay không!"
 ***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 54

Ai cũng không được cầu tình

Một trận gió thổi qua tai, thổi bay ta xuống. Không có tiếng rơi tòm xuống nước, thân mình cũng không bị ướt mà lại rơi vào một vòng tay ấm áp. Ta cả kinh, mở to mắt, đối diện chính là đôi mắt quen thuộc đến không thể quen hơn của Lâu Huyên. Bất cứ lúc nào mắt hắn vẫn thâm thúy sáng ngời, còn có thần hơn ta, thật sự là người so với người tức chết người.

Chúng ta cùng vững vàng đáp xuống đất, Lâu Huyên thong dong cười, ánh mắt kia quả thực có thể câu hồn đoạt phách.

"... Ngươi?" Ta cũng không biết nên nói gì.

Tay Lâu Huyên ôm ta bỗng chặt hơn, ta còn chưa kịp kêu lên, mặt đã cơ hồ dán sát mặt hắn. Cả người ta như bị lửa thiêu, mặt nóng nóng, không rõ đó là lửa giận hay là gì. Ta vô cùng xấu hổ, lập tức quên mất mình đang ở đâu chứ đừng nói đến chuyện quan sát phản ứng của Tôn Nhược Sắc với Trường Hinh.

"Nhiễm Nhiễm ngoan, chúng ta thật là có duyên, đến đâu cũng gặp, nàng nói đúng không?" Hàng mi Lâu Huyên rung rung, cười gian xảo.

Ta đáp lại một câu ông nói gà bà nói vịt: "Ha ha, hôm trời thật đẹp, chẳng những có sao, còn có trăng."

"A?" Đầu tiên Lâu Huyên sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục ý cười, "Đúng vậy, chẳng những có trăng, còn có thể thấy Hằng Nga trong trăng."

"Đúng vậy, còn có Hằng Nga, ha ha." Ta sắp ngất luôn rồi.

"Thập biểu tỷ, đây là ai vậy?" Tiếng Trường Hinh vừa vang dội thanh thúy như đồ sứ tốt rơi xuống đất vừa như sơn ca hát vang trong rừng.

Ta tỉnh mộng, theo bản năng đẩy Lâu Huyên ra, liên tục xua tay: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta không có gì với hắn, hắn chỉ đi ngang qua, đi ngang qua!"

Trường Hinh híp mắt, lộ rõ vẻ hoài nghi. Cho dù có một trăm cái miệng, hôm nay ta cũng đừng mong làm rõ. Ta chỉ đành cầu cứu Lâu Huyên: "Ngươi mau nói với nàng, ngươi chỉ đi ngang qua, là đi ngang qua."

"Ta đã biết, hắn là tình lang của ngươi." Giọng điệu Trường Hinh hệt như không sợ chết.

Ta trượt chân, suýt nữa lại rơi tòm vào hồ, cũng may Lâu Huyên đỡ ta đúng lúc.

Hoàng đế cậu ta dạy con thế nào, sao có thể dạy nên một nữ tử đức hạnh như Lâu Ý Ý? Thử hỏi vì sao đại công chúa vừa thấy đã quả quyết hắn là tình lang của người ta? Sự thật này làm ta vô cùng đau đớn.

Lâu Huyên không biết xấu hổ còn bồi thêm một câu: "Công chúa thật thông minh, đúng, ta là tình lang của Thập biểu tỷ nàng."

"Ngươi nói bậy!" Ta hụt hơi.

Trường Hinh với Tôn Nhược Sắc trao đổi ánh mắt, còn vụng trộm cười. Trường Hinh tạm thời không nhắc đến, chỉ e giờ đây Tôn Nhược Sắc đang thầm mừng rỡ như ngàn hoa hé nở. Nàng chắc đang khẳng định ta có gì với Lâu Huyên nên sẽ không ai tranh giành Tần Lãng với nàng.

"Trường Hinh, các ngươi nói chuyện gì mà cao hứng vậy?" Một vị hoa phục tím từ bên kia hoa viên tiến về phía này.

Trường Hinh vẫy tay với hắn: "Thái tử ca ca —— "

Sau khi thái tử đi vào, nheo mắt lại quan sát ta, Trường Hinh chỉ chỉ ta giới thiệu: "Thái tử ca ca, đây là Tô gia Thập biểu tỷ, vị này là ——" Nàng nhìn nhìn Lâu Huyên, do dự một chút, sau đó thốt ra: "Vị này là tình lang của Thập biểu tỷ."

Ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hận không thể một cước đá bay Trường Hinh. Nha đầu kia quả thật sợ thiên hạ không loạn.

"Nhiễm Nhiễm? Thật là Nhiễm Nhiễm! Vài năm không gặp ngươi đã lớn như vậy." Thái tử nói xong, quét mắt qua Lâu Huyên đang đứng bên cạnh, vẻ mặt từ kinh hỉ chuyển sang kinh ngạc, "Lâu Huyên? Ngươi ngươi..."

Nguy rồi, thì ra là người quen cũ.

Không chỉ rất loạn mà còn càng ngày càng loạn. Ta còn chưa kịp giải thích với thái tử về quan hệ với Lâu Huyên, mẫu thân không biết xuất hiện lúc nào, quát lớn: "Nhiễm Nhiễm, Trường Hinh nói có đúng hay không?"

"... Cái gì... Có đúng hay không?" Ta đầu óc hỗn loạn.

Mẫu thân tức giận như nước sôi phun trào, cả người run run: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi thật sự làm ta tức chết!"

Mẫu thân ôm ngực ho khan, ta vội vàng chạy tới giúp người vỗ lưng thuận khí: "Mẫu thân người không sao chứ, muốn kêu Thái y không?"

"Theo ta về!" Mẫu thân căn bản không để ý tới lời ta, kéo ta bước đi.

Ta không hiểu mẫu thân giận dỗi gì, ai bảo ta do người sinh ra, bảo ta về nhà, ta chỉ ngoan ngoãn nghe theo. Đi ngang qua Trường Hinh, ta thấy nàng lo lắng nhìn ta, tựa hồ định nói gì với ta nhưng thấy mẫu thân đang nóng giận đành nuốt lời.

Trên đường về, người chỉ lo hờn dỗi, một câu cũng không nói. Ta chủ động trò chuyện, người vờ xa cách, xoay đầu sang một bên, giống như ta vừa phạm phải sai lầm vô cùng to lớn. Mẫu thân vốn hòa nhã với ta, chưa từng tỏ vẻ thế này với ta. Bởi vậy ta cũng tự xem lại mấy lần, quả thật không thấy mình phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ nào.

Xe ngựa vừa dừng lại, mẫu thân hùng hổ kéo ta vào cửa tướng phủ. Mẫu thân ngày thường ôn nhu nay nóng giận thật là có vài phần khí thế hoàng tộc làm người ta không dám nhìn thẳng vào mắt người. Tay ta bị túm đau nhưng không dám nói gì. Rất dễ thấy lúc này người thật sự tức giận.

Sau khi ta về, tướng phủ không hề yên tĩnh. Hôm qua phụ thân giáo huấn ta giống như thẩm vấn phạm nhân trước mặt cả nhà từ trên xuống dưới, còn suýt nữa nhốt ta vào nhà kho. Hôm nay nương lại diễn tiếp một màn thẩm vấn ba người, ta bị phạt quỳ giữa đại sảnh, cha với mẫu thân ngồi trên ghế chủ vị ở giữa, bác, các di nương cùng ca ca tẩu tử ngồi hai bên, duy chỉ có bà nội là không thấy đâu. Mẫu thân chắc sợ bà nội lại che chở cho ta nên cố ý không để lão nhân gia biết việc này. Lần này người đã quyết tâm phạt ta, căn bản không thể thương lượng.

"Là ta rất dễ dãi với ngươi, bằng không ngươi cũng không dám vô pháp vô thiên như vậy!" Mẫu thân nói năng thật khí phách, "Hôm nay trước mặt mọi người, ngươi nói hết cho ta nghe, biết chưa?"

"Mẹ..." Ta làm nũng.

Trước kia chỉ cần ta làm nũng, mẫu thân cũng hết cách với ta, giận đến mấy cũng tiêu tan. Một chiêu lần nào cũng hiệu nghiệm này hôm nay lại mất hiệu lực, mẫu thân chẳng những không mềm lòng ngược lại mặt còn đanh thép hơn.

Phụ thân không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn hỏi mẫu thân: "Có phải nha đầu kia không biết hối cải, chọc giận hoàng thượng?"

"Người bảo nàng tự nói đi!" Nương thở phì phì, trừng ta một cái.

Nhiều ánh mắt nhìn ta, chờ ta nhận tội. Bà nội không có ở đây, nếu biểu hiện của ta không làm mẫu thân hài lòng, kết cục không chỉ đơn giản là vào nhà kho thôi đâu.

Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ta bày ra vẻ "Ta phạm vào tội tày trời", lớn tiếng nói: " như thế, ta sai rồi, lần sau cũng không dám nữa."

"Ngươi sai ở đâu?"

Ta sai ở đâu? Ta cũng thật buồn bực nhưng không thể hiện ra ngoài, đành phải tự mình đoán: "Trường Hinh nói lung tung, ta không nên chọc nàng. Mẫu thân xin tin ta, những gì Trường Hinh nói không phải thật!"

"Thật sự?"

"Ta thề, ta không có gì với Lâu Huyên. Người cũng thấy, ta không cẩn thận té xuống hồ, hắn đỡ ta. Chỉ có vậy, thật sự." Ta đặc biệt thành khẩn, hận không thể lôi Lâu Huyên đến tái diễn tình cảnh lúc đó.

Mẫu thân có phần dịu xuống. Thì ra người thật tức giận vì chuyện này, về sau ta phải chú ý giữ khoảng cách với Lâu Huyên mới được.

"Chuyện này tới đây thôi, về sau ta cũng không muốn thấy ngươi dính líu với Lâu Huyên, biết không?"

"Dạ, xin nghe theo dạy bảo của mẹ." Ta chưa từng ăn nói khép nép như vậy bao giờ.

Bác nháy mắt với ta, ta lập tức hiểu ý, vội vàng đứng lên rót một ly trà cho nương. Mẫu thân uống một hớp, cuối cùng lại ôn hòa tươi cười như xưa.

Sau cơn mưa trời lại sáng, tình hình lúc này thật tốt đẹp biết bao.

Một gã sai vặt tiến vào bẩm báo: "Lão gia, trưởng công chúa, tứ thiếu gia, thất thiếu gia còn có biểu tiểu thư đã trở lại —— "

Bác run rẩy, không thể tin được vào tai mình: "Ngươi nói cái gì? Gia Gia đã trở lại?"

"Dạ."

Nếu Lâu Huyên đã về, bọn Tô Nam cũng nên về rồi. Ta vốn muốn tránh bọn họ, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự mình phá mình. Ta thật hối hận lúc trước tự dưng tới Tướng Quốc Tự đánh nhau với Tôn Nhược Sắc, bằng không hiện tại ta đang tiêu dao bên ngoài, sống những ngày thần tiên.

Tô Nam, Tô Duyên, Lương Gia lần lượt đi vào đại sảnh. Lương Gia thấy nhiều người nên không vui, há mồm nói: "Các ngươi không phải nghe ta về nên ra nghênh đón chứ?"

Mọi người không nói gì, rõ ràng giả bộ không nghe thấy.

Bác đặc biệt kích động: "Gia Gia, nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng đã trở lại!"

"Mẫu thân, ta chỉ ngại trong nhà rất buồn, đi ra ngoài một chút thôi." Lương Gia nói xong, ánh mắt quét tứ phía, thấy ta lập tức sôi trào, "Hay cho ngươi Tô Nhiễm, không nói tiếng nào đã bỏ chạy, hại ta tìm kiếm!"

"Ai bảo các ngươi hùa nhau khi dễ ta." Ta than thở.

Tô Duyên nói: "Ai khi dễ ngươi? Là tự ngươi hồng hạnh vượt tường trước, sau đó dám trốn đi, hại chúng ta uổng công lo lắng."

"Đúng vậy." Tô Nam phụ họa, "Ngươi không biết sau khi ngươi đi rồi, tiểu tử Lâu Huyên kia thiếu chút nữa lật tung khách sạn."

Mẫu thân thật vất vả mới dịu xuống, vì một câu này của Tô Nam lập tức trở về nguyên hình, cơn tức lại dâng lên tới đỉnh: "Lão thất, ngươi lặp lại lần nữa, Nhiễm Nhiễm với Lâu Huyên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tô Duyên cướp lời: "Nhiễm Nhiễm chướng mắt Tần Lãng, coi trọng Lâu Huyên."

"Tô Duyên, ngươi nói ít một câu sẽ chết sao!" Ta giận không thể nhịn nổi.

Mẫu thân còn khó nhịn hơn ta: "Tô Nhiễm ngươi quỳ xuống cho ta!"

"Mẫu thân, hắn ngậm máu phun người, hắn vu oan cho ta..." Ta giải thích đến sắp khóc.

"Câm miệng cho ta, quỳ xuống!"

Ta hung hăng trừng Tô Duyên, lửa giận trong mắt càng cháy càng mạnh, cơ hồ sắp bốc lên. Tô Duyên sợ hãi nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô tội, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng cứ việc kêu oan nhưng ta vẫn nghe lời nương quỳ xuống.

"Uổng cho ngươi với Gia Gia từ nhỏ tình cảm tốt đẹp, lần này lại thiếu hiểu biết. Lâu Huyên từ hôn Gia Gia hại Tô gia chúng ta mất mặt, hại cha ngươi thượng triều bị người ác tâm nhạo báng. Thế mà ngươi, ngươi dám qua lại với Lâu Huyên, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của Gia Gia hay không, có nghĩ tới cảm thụ của ta và cha ngươi hay không!" Mẫu thân thật kích động, thanh âm run run, "Việc này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ người tướng phủ ra sao chứ!"

Lương Gia thật cẩn thận nói: "Mợ đừng nóng giận, dù sao ta cũng không thích Lâu Huyên, từ hôn thì từ hôn. Nếu Nhiễm Nhiễm thích người ta, người..."

"Gia Gia ngươi đừng nói nữa, hôm nay ta không thể không phạt nàng!"

Ta không còn lời nào để nói, một khi mẫu thân tức giận, dù hoàng thượng tới cũng không chắc khuyên được. Mẫu thân nói muốn phạt ta, ta sẽ chạy trời không khỏi nắng. Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thấy váy mẫu thân chậm rãi đi về phía ta, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.

"Ngươi đến từ đường ở hậu viện, quỳ trước bài vị tổ tông cho ta, không được ta cho phép, không thể đứng lên."

Cha nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Phạt vậy có nặng quá không? Muốn phạt thì phạt nàng đến nhà kho được rồi."

"Lão gia, không phạt nặng không được. Nàng quá ỷ lại vào việc chúng ta dễ dãi với nàng..."

Bác cầu tình giúp ta: "Tẩu tử, hay là thôi đi, Nhiễm Nhiễm còn nhỏ."

"Đúng vậy, đại nương, tiểu muội không hiểu chuyện, ngươi tha cho nàng một lần đi." Tô Nam cũng nói đỡ.

Lương Gia với mấy vị ca ca, tẩu tử khác cũng đỡ lời giúp ta, ngay cả tên đầu sỏ hại ta bị phạt là Tô Duyên cũng đứng về phía ta. Khốn nỗi mẫu thân đã quyết tâm, nói gì cũng không đáp ứng.

"Ai nói giúp thập nha đầu, cũng bị phạt!" Một lời vừa ra, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ. Mẫu thân lại bổ sung: "Chuyện này không thể để lão phu nhân biết, nếu người hỏi thì nói Nhiễm Nhiễm bị Trường Hinh giữ lại hoàng cung mấy ngày."

Tia hy vọng cuối cùng cũng bị tiêu diệt, ta ủ rũ, muốn trách chỉ có thể trách mình không tốt số. Đóng cửa sám hối không đáng sợ, đáng sợ là quỳ gối sám hối. Chỉ sợ đến lúc mẫu thân mềm lòng tha cho ta, chân ta đã tàn phế.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 53

Bọn ta chỉ đùa giỡn

Lâu quý phi gượng cười, không đồng ý cũng không phản đối. Xem tình huống, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay hoàng thượng, chỉ cần hắn gật đầu, hôn sự này xem như xong, muốn rút lui cũng khó. Đây chính là hoàng đế tứ hôn, ai từ hôn cũng không dám qua mặt thiên tử. Xem ai có can đảm này chứ!

Vì Lương Gia, ta lại bất chấp lần nữa.

"Hoàng thượng, đổi một chút được không?" Ta thật cẩn thận hỏi một câu.

Hoàng thượng chau mày: "Đổi một chút?"

Mẫu thân với Lâu quý phi cũng dừng mắt trên người ta, xem ta đưa ra chủ ý gì.

Ta tươi cười, cơ hồ đơ cả mặt: "Ha ha, ta... Ta xem như cũng quen biết Lâu gia nhị tiểu thư, ta cảm thấy tính cách của nàng quá khác biệt với ngũ ca, nếu không đổi người khác đi, ha ha..."

Hoàng thượng cũng không giận, hắn ra chiều suy nghĩ, "Hoàng muội, trước đó không lâu trẫm từng gặp qua lão thất nhà các ngươi, trẫm rất xem trọng đứa nhỏ này, nếu không trẫm tứ hôn cháu gái của Lâu quý phi với lão thất nhà các ngươi, ngươi thấy sao?"

"Ôi ——" Ta run chân, suýt nữa ngã sấp xuống.

"Thập nha đầu, ngươi không sao chứ?" Hoàng thượng thân thiết hỏi.

"Không sao, ha ha, không sao..."

Gì mà không sao! Hoàng thượng lại muốn ghép Tô Nam với Lâu Ý Ý thành đôi, đây không phải sẽ khiến Dao Băng sư tỷ khó sống sao! Nữ thần càng điên cuồng càng bất chấp, chuyện gì cũng có thể làm ra. Ta chỉ sợ nàng nhất thời mất kiên nhẫn chẻ đôi Thục Sơn.

Ta vụng trộm liếc mẫu thân, dường như người cũng không phản đối đề nghị của hoàng thượng. Dù sao đều là con cái Tô gia, đổi ai cũng vậy. Lâu quý phi cũng không có ý phản đối.

Mắt thấy ba người hòa thuận, vui vẻ, sẽ ăn khớp với nhau định đoạt hôn sự này. Ta không kiềm được, buột miệng nói: "Hoàng thượng, không thể đổi lại một chút sao?"

Tô Nam a Tô Nam, ngươi nên cảm tạ ta thế nào, vì ngươi, ta ở đây khiêu chiến quyền uy thiên tử.

Hoàng thượng dù nghiêm khắc cũng không thể ép uổng ta, nhìn sắc mặt hắn, hiển nhiên rất mất hứng. Mẫu thân hung hăng trừng ta, ta hận không thể chui xuống đất.

"Ai!" Hoàng thượng thở dài thật mạnh.

Ta giương mắt ngắm nghía, tay phải hắn ôm huyệt Thái Dương chứng tỏ thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Mẫu thân kéo ống tay áo ta, ta lập tức cúi đầu xuống đợi bão táp tiến đến. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Hôm nay ta nhất định bị phạt, không vì bảng hiệu thì cũng là mấy chuyện vẽ vời khác.

"Quên đi, trẫm không lo việc này nữa." Thật lâu sau, hoàng thượng không nhanh không chậm phun ra một câu.

Mẫu thân đứng cạnh ta như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, vội hỏi: "Tạ ơn hoàng huynh không trách phạt, thần muội trở về chắc chắn sẽ quản giáo thật nghiêm." Nói xong lại kéo tay áo ta. Ta vội phụ họa: "Tạ ơn hoàng thượng không phạt, là Nhiễm Nhiễm đường đột."

"Thôi thôi, trẫm không trách ngươi. Thập nha đầu, tính tình ngươi giống hệt mẫu thân ngươi trước đây, ha ha..."

Cuối cùng mưa tạnh mây tan, bầu trời lại sáng.

Sự thật chứng minh, làm hoàng thượng cũng không dễ, trí tuệ, khí độ, phải cao người thường gấp bội mới được. Việc khác không nói tới, chỉ xét mấy câu vừa rồi của ta, đổi lại là người khác còn không giận đến hư phổi. Ít nhất hoàng thượng độ lượng hơn cha ta. Nếu nói trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền thì trong bụng hoàng đế có thể dung nạp mười vạn đại quân.

Vì một câu này của hoàng thượng, không khí trong phòng lại hòa thuận vui vẻ như trước. Tiếp theo, hoàng thượng cùng mẫu thân hàn huyên vài câu, sống được không, ăn ngon không, ngủ ngon không... Đều là việc vụn vặt, đủ thể hiện quan hệ huynh muội hài hòa. Giữa chừng hoàng thượng còn hỏi cuộc sống ở Thục Sơn của ta. Có sự độ lượng của hắn bảo đảm, ta tuôn ra không ngớt, chọn vài việc thú vị ở Thục Sơn, miêu tả sinh động như thật, khiến mọi người cười toe toét. Ngay cả Lâu quý phi e lệ cũng suýt đánh mất hình tượng.

Đến giờ uống trà, có thái giám tiến vào bẩm báo, nói Tôn thượng thư mang theo nữ nhi đến thỉnh tội. Hoàng thượng tâm tình đang tốt, tùy ý nói "Cho bọn họ vào đi" rồi lại tiếp tục hỏi han việc nhà chúng ta.

"Tham kiến hoàng thượng ——" Tôn thượng thư vừa tiến đến đã kéo Tôn Nhược Sắc quỳ xuống, biểu tình "Ta có tội", giống như người đánh vỡ bảng hiệu là hắn. Nhưng phạm nhân Tôn Nhược Sắc ngược lại không tình nguyện, không có ý nhận sai.

Hoàng thượng thượng đang đắm chìm trong không khí hòa thuận vui vẻ cười nói: "Tôn ái khanh mang nữ nhi đến nhận tội sao?"

"Thần quản giáo nữ nhi không tốt, gây ra đại họa, hôm nay đặc biệt đến thỉnh hoàng thượng trách phạt!" Tôn thượng thư nói năng khẩn thiết, còn sắp rơi lệ như mưa.

"Ha ha, chuyện tình hôm qua trẫm đã nghe nói, người trẻ tuổi không chừng mực thôi. Tôn ái khanh cũng đừng quá chú ý, hãy bình thân."

Tôn thượng thư hiển nhiên không đoán sự tình sẽ được giải quyết dễ dàng như vậy, chẳng những không "bình thân", còn lạy hoàng thượng một cái: "Tạ ơn hoàng thượng không trách phạt. Hoàng thượng khoan dung độ lượng, quả thật là phúc của bá tánh, phúc của xã tắc..."

Lời này sao nghe quen quen... Thì ra quan trong triều đều như vậy, mặc kệ là sự tình gì đều thích liên tưởng đến giang sơn xã tắc hoặc thiên hạ bá tánh. Phụ thân cũng thế, Tôn thượng thư cũng không kém cỏi.

"Tôn ái khanh, đây là nữ nhi của ngươi?" Hoàng thượng chú ý tới Tôn Nhược Sắc.

"Dạ đúng. Nữ nhi ham chơi, đều là bị thần làm hư, ai!"

"Có thể đánh nhau với cháu ngoại của trẫm, hẳn cũng là người rất thú vị. Đến, ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một chút."

Tôn Nhược Sắc ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lễ phép.

"Được lắm, cũng là một trang tài sắc. Đã hứa gả cho ai chưa?"

Trên trán ta chảy ra một giọt mồ hôi lạnh. Lại tới nữa! Hắn tám phần lại muốn mai mối cho Tôn Nhược Sắc, hơn nữa tám phần lại là gán ghép linh tinh. Ta yên lặng xem xét, xem kẻ không hay ho lần này là ai.

Tôn thượng thư nói: "Tiểu nữ bất hảo, còn chưa hứa gả cho ai."

"A." Hoàng thượng bỗng quay đầu nói với ta: "Thập nha đầu, trẫm nghe nói ngươi và nữ nhi của Tôn ái khanh đánh nhau vì tam thiếu gia Nhạc phủ?"

Xong rồi, không phải trút hết tội danh lên người Nhạc Phong chứ?

Ta vội vàng trả lời: "Không phải như thế, hoàng thượng. Ta chỉ đùa giỡn với Tôn Nhược Sắc, ha ha, không liên quan đến sư huynh —— đúng không Nhược Sắc?" Ta nháy mắt với Tôn Nhược Sắc.

"Đúng vậy." Tôn Nhược Sắc ngầm hiểu, "Hoàng thượng, thần đùa với Nhiễm Nhiễm thôi. Chúng thần là tỷ muội tốt, sao có thể đánh nhau, ha ha..."

Hai người chúng ta cười như mếu, còn phải giả bộ tỷ muội tình thâm.

Hoàng thượng cười ha ha: "Các ngươi đa tâm, trẫm không có ý kia. Nhạc gia hàng năm làm không ít việc thiện, danh tiếng ở kinh thành rất tốt. Trẫm là muốn đem nữ nhi của Tôn ái khanh nữ nhi hứa gả cho Nhạc công tử, như thế nào?"

"Ôi —— "

"Ôi —— "

Ta với Tôn Nhược Sắc đồng thời khuỵu chân, không khỏi thất thanh.

Quả nhiên không ngoài dự tính của ta, lại là một cọc nhân duyên quá đáng. Gả Tôn Nhược Sắc cho Nhạc Phong? Ta không có nghe lầm chứ? Bọn họ mà đánh tiếp, kinh thành bị san thành bình địa là chuyện sớm muộn.

"Hoàng thượng, thần..." Tôn Nhược Sắc mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi.

"Thập biểu tỷ... Thập biểu tỷ..." Một thân ảnh tim tím nhẹ nhàng tiến vào, dời sự chú ý của mọi người qua chỗ khác.

"Trường Hinh?" Hoàng thượng nhíu mi, "Ngươi không theo Thái Phó học bài cho tốt, chạy đến đây làm gì?"

Trường Hinh không thuận theo, không buông tha: "Phụ hoàng, mỗi ngày đọc sách, ta sắp chán chết. Nghe nói bác Sơ Dương và Thập biểu tỷ đến đây, ta đến tìm Thập biểu tỷ."

Vài năm không gặp, Trường Hinh thay đổi rất nhiều, giảm vài phần ngây ngô, thêm vài phần xinh đẹp, là một cô nương chói chang như ánh dương. Nhưng chỉ có cô nương chói chang như ánh dương này mới trước đó còn cho ta cảm giác sáng lạn, ngay sau đó đã khiến ta trợn mắt há mồm.

Nàng cầm tay Tôn Nhược Sắc làm nũng: "Thập biểu tỷ, ngươi trở lại kinh thành cũng không đến thăm ta, đã lâu không gặp, Trường Hinh nhớ ngươi muốn chết."

"Khụ khụ ——" Hoàng thượng ho khan vài tiếng, xấu hổ nhìn chung quanh.

Tôn Nhược Sắc thảm não rút tay ra: "Công chúa, ta không phải..."

"Thập biểu tỷ, đến ta tẩm cung đi, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi." Tay vừa rút ra lại bị Trường Hinh giữ lại, ra vẻ nhất quyết không buông.

"Công chúa, ta không phải thập biểu tỷ của người..." Tôn Nhược Sắc cười còn khó coi hơn khóc, nàng chỉ chỉ ta, "Thập biểu tỷ của người ở bên kia."

"A?" Trường Hinh ngạc nhiên.

Năng lực phản ứng của nàng nhanh hơn người thường rất nhiều, nàng lập tức buông Tôn Nhược Sắc ra tiến lên bắt lấy tay ta: "Thập biểu tỷ, chúng ta đi tìm thái tử ca ca chơi đi."

Nha đầu kia, sao có thể nhận nhầm Tôn Nhược Sắc là ta sau đó lập tức dường như không có việc gì kéo ta đi? Ngoại trừ nàng, mọi người ở đây cơ hồ còn chưa hết kinh ngạc. Mấy năm không gặp, nàng thay đổi thật nhiều nha, không chỉ có bề ngoài, còn có tinh thần.

Trường Hinh là nữ nhi duy nhất của hoàng thượng, đãi ngộ của nàng trong cung không khác gì ta ở tướng phủ. Hoàng thượng cũng hết cách với nàng, vẫy vẫy tay nói: "Ba nha đầu các ngươi đi chơi đi, trẫm còn có việc thương lượng cùng Tôn thượng thư."

"Tạ phụ hoàng." Trường Hinh vô cùng vui vẻ kéo chúng ta ra cửa.

Xem ý cười trong mắt nàng, xác thực cực kỳ vui vẻ. Mỗi lần gặp ta, nàng đều hớn hở như vậy, giống như ta có thể nháy mắt xua tan âu lo trong lòng nàng. Khi ta ở Thục Sơn chơi đùa phóng túng với Dao Băng sư tỷ, nàng đang bị giam trong hoàng cung hoa lệ này, bị ép làm một vài chuyện bản thân không muốn. So với nàng, ta hạnh phúc dữ dội.

Đến bên hồ trong ngự hoa viên, Trường Hinh đuổi một đoàn thái giám, nha hoàn lẽo đẽo theo sau, bắt đầu mở miệng không ngừng, liên tiếp quấn lấy ta đòi nghe chuyện đánh nhau ở Tướng Quốc Tự. Thật sự là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đi ngàn dặm, chuyện vừa mới xảy ra mà Trường Hinh công chúa nơi cung cấm thâm sâu đã biết. Ta nên cảm thán sức ảnh hưởng quá lớn của bản thân hay căn bản chính là Trường Hinh công chúa rất bát quái.

"Nghe nói các ngươi đánh vỡ bảng hiệu hoàng gia gia ban cho Tướng Quốc Tự, thật vĩ đại," Trường Hinh say sưa bất tận, "Các ngươi làm thế nào?"

Tôn Nhược Sắc đang đứng bên cạnh, sao ta không biết xấu hổ mở miệng, không thể nói vì cứu cửu sư huynh nên đành xuất đầu lộ diện làm chuyện mất mặt này.

Tôn Nhược Sắc thấy ta ngượng ngùng, trả lời Trường Hinh: "Cũng không tính là đánh nhau, chúng ta rất nhàm chán, không có việc gì đùa giỡn một chút."

"Đúng vậy, đùa giỡn thôi." Ta cười làm lành, "Chỉ chơi đùa, không ngờ phá hư bảng hiệu."

Trường Hinh ‘a’ một tiếng, còn không đã ghiền, nghĩ lại rồi nói: "Thập biểu tỷ, ngươi không phải đào hôn sao, sao đột nhiên trở lại? Ngươi không sợ bác lại bức ngươi thành thân?"

"... Việc này..." Ta cười ngây ngẩn, mất tự nhiên lui về sau mấy bước. Bỗng nhiên đạp trúng một tảng đá, chân mất thăng bằng, thẳng tắp ngã xuống phía sau.

Tôn Nhược Sắc kêu to: "Cẩn thận —— "

Nhưng đã không kịp rồi, trọng tâm của ta đã trật xuống, phía sau chính là một hồ nước lớn. Ta nhắm mắt lại, nghênh đón khoảnh khắc chật vật sau khi rớt xuống. Trong nháy mắt, ta thấy mình may mắn, may mắn vì khả năng bơi lội của ta rất tốt, trời không phụ lòng ta.
***