21 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 52

Gán ghép uyên ương loạn xạ

Kỳ thật ta không muốn tiến cung nhưng sự tình liên quan đến tiên hoàng, bà nội dù xót ta cũng không thể giải vây. Tối hôm qua có thể an lành ngủ trong phòng đã rất xa xỉ, ta may mắn còn có bà nội chống lưng, nếu không có người, kết cục của ta chính là làm bạn với gián chuột trong nhà kho.

Trên đường vào cung, mẫu thân thở dài sâu kín, nói: "Nhiễm Nhiễm, khi nào thì ngươi mới có thể làm ta bớt lo?"

"A?" Ta vén rèm nhìn cảnh ngoài xe, không đầu không đuôi đáp, "Mẫu thân, lần sau ta sẽ không đánh vỡ thứ gì liên quan đến tiên hoàng nữa, ta thề."

"Ta không phải ám chỉ việc này," Mẫu thân nói, "Ngươi đã mười bảy tuổi, cũng không còn nhỏ. Có biết lần này ngươi đào hôn, cha ngươi xấu hổ bao nhiêu, văn võ cả triều đều chờ uống rượu mừng của ngươi và Tần nhị công tử nhưng các ngươi lại đồng loạt mất tích..."

"Ta làm đúng. Là Tần Lãng đào hôn trước, chẳng lẽ hắn bỏ chạy lấy người để lại cục diện rối rắm còn ta nhất định phải ngoan ngoãn nằm nhà chờ người khác tới chê cười?"

"Mấy ngày trước, Tần nhị công tử đã trở lại, Tần tướng quân còn tự đưa hắn tới cửa nhận tội. Ta và cha ngươi đã thương lượng qua..."

"Không được, ta không đồng ý." Ta ngắt lời nàng.

Đơn giản mẫu thân tính nói tìm ngày tốt khác tổ chức hôn sự lại cho ta và Tần Lãng, ta kiên quyết không đồng ý. Tuy Tần Lãng không chán ghét như ta tưởng tượng nhưng bắt ta gả cho hắn ta nhất thời khó chấp nhận. Ta từng thỏa thuận trước nếu Tần Lãng bị bắt về lần nữa, bị bắt thành thân lần nữa thì lần này đến lượt ta đào hôn. Nhưng đó cũng chỉ là ý tưởng điên rồ cực điểm của ta, phụ thân đã mất mặt một lần, lão nhân gia da mỏng, làm sao chịu thêm lần nữa.

Mẫu thân ôn tồn khuyên ta: "Nữ tử trưởng thành, trước sau cũng phải thành thân. Huống chi Tần tướng quân đã trừng phạt Tần nhị công tử rất nặng, giờ hắn đang đóng cửa sám hối ở Tướng Quốc Tự."

"Khụ khụ khụ..." Ta suýt nữa nghẹn thở.

Mẫu thân mau chóng giúp ta vỗ lưng thuận khí: "Làm sao vậy?"

"Không sao."

Tướng Quốc Tự thật đúng là thánh địa sám hối, Tần Lãng nên bị sung quân mới phải. Hôm qua sao ta không phát hiện ra hắn, có lẽ hắn ẩn nấp ở đâu đó. Nếu để Tôn Nhược Sắc biết, nàng còn không phát điên, ngay cả bị phạt cũng có thể ngồi dưới cùng một mái hiên với ý trung nhân!

"Đúng rồi, mẫu thân, sao cha biết ta đánh nhau với Tôn Nhược Sắc ở Tướng Quốc Tự?" Đây là vấn đề phức tạp khiến ta thắc mắc cả đêm, phụ thân đang nổi nóng, ta không dám hỏi.

Mẫu thân cười cười: "Nào có người cha nào không hiểu nữ nhi của mình."

Nghe vậy, phụ thân thật đúng là rất hiểu ta.

Sự tình là như vầy. Hôm qua phụ thân xuất môn làm việc, nghe được hai sự kiện đang được mọi người trên phố bàn tán xôn xao, một là Tôn Nhược Sắc đánh nhau với Nhạc Phong tại cửa thành, hai là ta với Tôn Nhược Sắc đánh nhau trên Tướng Quốc Tự làm vỡ bảng hiệu tiên hoàng ngự ban. Lúc ấy phụ thân lập tức cảm thấy đây đúng là phong cách của ta, mau chóng dẫn người lên núi xem sự tình thế nào. Vậy cũng bị hắn đoán đúng, ta quả không hay ho.

"Nhiễm Nhiễm, ta hy vọng đây là rắc rối cuối cùng của ngươi, ai..." Mẫu thân thở dài một tiếng.

Tiếng tùy tùng từ ngoài xe ngựa truyền đến: "Trưởng công chúa, thập tiểu thư, đã đến."

"Xuống xe đi." Mẫu thân tha thiết, "Gặp hoàng thượng nhận sai nhưng đừng gây chuyện như hôm qua, hoàng cung không giống nhà mình, hành sự nên cẩn thận..."

"Đã biết, ta cũng không phải con nít ba tuổi." Ta mất kiên nhẫn, bước xuống xe trước.

Khi còn nhỏ ta đã vào cung mấy lần, ta không có nhiều cảm giác với nơi này lắm, bất quá chỉ là một lồng chim bằng vàng to lớn, sao phấn khích bằng thế giới bên ngoài. Tiểu biểu muội Trường Hinh công chúa từng oán giận ta, cuộc sống mỗi ngày của nàng chính là dạo từ cung này qua cung khác, ngự hoa viên lớn như vậy nàng cũng đi hết rồi, vô cùng nhàm chán. Thế nên ta có thể lý giải vì sao giấc mộng lớn nhất của nàng là nhanh nhanh lớn lên rồi thành thân, mau chóng rời khỏi cái lồng này. Thật là một ý tưởng bình thường, không chút cao xa, còn dễ trở thành hiện thực hơn ước mơ làm thiên hạ đệ nhất độc thần và bá chủ thiên hạ của ta.

Mẫu thân là trưởng công chúa thái hậu thương yêu nhất, có người đi cạnh ta không ai dám ngăn cản, ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng tiến vào tẩm cung của hoàng thượng. Chuyện ở Tướng Quốc Tự lớn như vậy, hoàng thượng nhất định đã sớm nghe thấy, chắc giờ đang chờ ta đến nhận tội. Ta thật rối rắm không biết đến khi gặp hoàng thượng nên giả vờ ngây thơ cầu xin tha thứ hay quỳ xuống mắt mũi tèm lem, kêu gào "Ta sai rồi", khóc đến khi hắn phiền lòng mới thôi.

Không đợi ta rối rắm xong, long bào vàng rực rỡ, chói lọi đã đập vào mắt ta, tràn ngập áp lực. Trong đầu ta “ong” một tiếng, âm mưu với ý tưởng linh tinh trước đó nhất thời tan thành mây khói, không cánh mà bay.

"Khấu kiến hoàng huynh." Mẫu thân khẽ khom người, vừa kéo áo ta vừa nhỏ giọng nhắc nhở, "Còn không mau quỳ xuống."

Ta hai chân cứng đơ, vừa định quỳ xuống, hoàng thượng đã cười ngăn lại: "Không cần, đều là người trong nhà. Hoàng muội, đây là thập nha đầu nhà ngươi?"

"Dạ, nha đầu kia từ nhỏ bị làm hư, thần muội quản giáo không nghiêm, mong hoàng huynh tha cho nàng lần này." Mẫu thân thành công chuyển sang đề tài đánh vỡ bảng hiệu.

Tục ngữ nói gần vua như gần cọp. Từ xưa đến nay, hoàng đế đều vô cùng khó hiểu, sắc mặt biến hóa còn nhanh hơn lật sách, có thể nói thay đổi trong nháy mắt. Ta rất sợ hoàng thượng thiết diện vô tư phán một câu "Hoàng đế phạm pháp cũng như dân", sau đó không chút lưu tình phạt ta thật nặng. Nếu hoàng thượng tâm tình vui vẻ, quá lắm là ta chỉ diện bích sám hối, lỡ may tâm tình không tốt, việc rơi đầu cũng có khả năng.

Theo tình hình trước mắt, hoàng đế cậu ta tâm tình hẳn là rất tốt, xem hắn mặt mày hồng hào, ta chỉ cần chờ hắn vung tay lên nói "Đến Tướng Quốc Tự diện bích một tháng", sau đó ta sẽ rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống tạ ơn, quá trình nhận sai cũng có thể miễn giảm.

"Một cái bảng hiệu mà thôi, hoàng muội quá lời. Trẫm đã ban thưởng một cái khác cho họ, chuyện này dừng ở đây đi."

Cứ như vậy? Ta hoài nghi tai mình có vấn đề, hoàng thượng cũng quá dễ dãi đi.

Mẫu thân ở một bên giật ống tay áo của ta, ta vội quỳ xuống nói: "Tạ hoàng thượng ân điển."

"Nháy mắt ngươi đã lớn như vậy, ha ha. Ta quả nhiên già rồi!" Hoàng thượng bắt đầu hồi tưởng lại thời gian, "Năm đó ta nhìn Mẫu thân ngươi xuất giá, khi ngươi ra đời ta còn từng ôm qua, khi đó ngươi vẫn chưa đầy tháng..."

Hắn xưng là "Ta" mà không phải "Trẫm". Ta lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, hoàng thượng thật không nói thêm gì. Nếu hắn lên tiếng, về nhà “bố dượng” ta sẽ không khó xử với ta nữa.

Đang thất thần, hoàng thượng bảo ta: "Thập nha đầu, ngẩng đầu lên cho ta nhìn một cái."

Ta vâng lời, ngẩng lên cười.

"Được lắm, thật sự là mỹ nhân, có vài phần giống mẫu hậu lúc trẻ." Hoàng thượng gật đầu khen ngợi, "Đã hứa gả cho ai chưa?"

"A..." Mẫu thân nghẹn lời.

Ta đỏ mặt.

Hoàng thượng thấy chúng ta không nói, nhíu nhíu mày, bừng tỉnh đại ngộ: "A, ta đã quên, thập nha đầu hình như đã được hứa gả cho nhị công tử của Tần tướng quân. Lúc trước các ngươi..."

Đào hôn là vấn đề nhạy cảm, ngay cả hoàng thượng cũng ngượng ngùng không nói thêm gì, khó thấy vua một nước cũng có khoảnh khắc xấu hổ như vậy. Bất quá có thể làm vua một nước, đương nhiên không giống người khác, hắn lập tức tươi cười, tự xoay chuyển cục diện xấu hổ.

"Người trẻ tuổi tính tình cao ngạo, phạm chút sai lầm là việc khó tránh khỏi. Chờ khi nào bình tâm lại thành thân cũng không muộn, ha ha."

"Đúng vậy, ha ha." Ta cười ngây ngô.

Mẫu thân cũng cười ngây ngô.

"Lâu quý phi đến ——" Tiếng thái giám thông báo đánh vỡ cảnh tượng ba chúng ta đang ngây ngô cười.

Ta tò mò không chịu nổi, đây chính là Lâu quý phi kinh diễm khắp hậu cung, một mình hưởng hết ba ngàn sủng ái... Đã sớm nghe nói nàng thật đẹp, hôm nay đã có thể chứng kiến dung nhan ngoài đời.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Giọng nói vô cùng mềm nhẹ, nghe xong ta thấy xương cốt đều rã rời.

Hoàng thượng ở đây, ta không dám giương mắt lên nhìn thẳng vào mặt mỹ nhân, chỉ đành nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác. Da dẻ nõn nà, mịn màng vô cùng, chóp mũi cao ngất thanh tú, đôi môi đầy đặn hồng hồng như cánh hoa... Gương mặt vô hạn kiều diễm kề cận khiến ta mơ màng.

Hoàng thượng tiếp đón Lâu quý phi: "Ái phi lại đây ngồi, trẫm đang trò chuyện cùng cháu ngoại."

Lâu quý phi lên tiếng, nhẹ nhàng cất bước, từng bước như nở hoa, làn váy lay động, liễu lay theo gió, thướt tha muôn vẻ... Chậc chậc, ngay cả đi cũng đẹp như vậy.

Ánh mắt của ta dõi theo từng bước châm chậm rãi của Lâu quý phi, chờ nàng đến ngồi xuống cạnh hoàng thượng, cuối cùng ta cũng thấy rõ mặt. Tính ra nàng cũng vào cung đã lâu nhưng không già đi chút nào mà còn đẹp kinh người. Nàng có vài phần giống Lâu Ý Ý, trước đó nếu không biết, ta còn nghĩ nàng là tỷ tỷ Lâu Ý Ý.

"Đây là tiểu nữ nhi của trưởng công chúa?" Lâu quý phi cười như nắng tháng ba, vừa ôn nhu vừa hiền hòa.

Nương cười trả lời: "Đúng vậy, một nha đầu tinh quái, giỏi gây chuyện."

"Ha ha, nếu nhớ không lầm, Tô tiểu thư hẳn là cùng tuổi với nữ nhi của đại ca ta, đã hứa gả cho ai chưa?"

Ta đổ mồ hôi lạnh, sao lại là vấn đề này.

Mẫu thân tắt hẳn nụ cười, vẻ mặt rất mất tự nhiên.

May mắn hoàng thượng giải vây đúng lúc: "Cháu gái này của trẫm còn đang kén chọn, ha ha, chờ khi nào nàng muốn gả, trẫm sẽ tìm người có gia thế tốt nhất cho nàng."

"Hoàng thượng, thần thiếp thầm chọn được một người thích hợp, không biết có nên nói hay không."

"A? Là thanh niên tài tuấn nhà ai? Ái phi cứ nói đừng ngại."

"Trưởng tử của đại ca cũng đến tuổi thành thân, hơn nữa thần thiếp vừa gặp đã thích Tô tiểu thư, chi bằng..." Lâu quý phi dừng lại, ôn nhu cười.

Ý tứ của nàng quá rõ ràng, không phải muốn gả ta cho con của đại ca nàng sao. Đợi chút, con đại ca nàng? Đó không phải là Lâu Huyên sao? Này này này...

Hoàng thượng gật đầu: "Đúng, trẫm cũng biết người con này của đại ca ngươi, nghe nói văn thao võ lược mọi thứ tinh thông, thật xứng đôi với cháu gái của trẫm —— hoàng muội, ngươi thấy thế nào?"

Mẫu thân ấp a ấp úng: "Này..."

Mẫu thân một lòng muốn gả ta cho Tần Lãng, trước nhất có thể xoa dịu quan hệ hai nhà, thứ hai cũng có thể tỏ rõ lập trường của phụ thân. Đối với sự gán ghép của hoàng thượng và Lâu quý phi, Mẫu thân đương nhiên sẽ do dự. Huống chi trước đây Lâu Huyên từ hôn Lương Gia, tổn hại danh dự Tô gia, người còn chưa hết giận, nay sao có thể vui vẻ gả nữ nhi đến Lâu gia. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mọi người hẳn sẽ khinh thường tướng phủ.

Bọn họ chắc sẽ nói, không ai muốn nữ nhi Tô gia, một bị Lâu gia từ hôn, một còn tự dâng mình tới cửa... Chuyện này là sao! Tốt xấu gì phụ thân cũng là tể tướng một nước, mẫu thân là công chúa đương triều, há có thể nhiều lần bị người đời bôi nhọ.

Lâu quý phi đề nghị với Hoàng thượng, không thể loại trừ nàng có suy tính khác. Nếu Lâu gia bảo kết thân với tướng phủ, địa vị nàng tại hậu cung càng thêm ổn định, ngôi vị hoàng hậu chắc chắn không lọt khỏi tay nàng.

Hoàng thượng thấy mẫu thân lâu không nói gì, nhịn không nhịn đành phải trưng cầu ý ta: "Thập nha đầu, ngươi thấy thế nào?"

"... Ta..."

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Trả lời sao mới vẹn cả đôi đường?

Ta bất chấp: "Hoàng thượng, kỳ thật... Kỳ thật Lâu gia đại thiếu gia đã từng định thân với biểu tỷ... Chẳng qua hắn không thích biểu tỷ, vừa mới từ hôn."

Phụ thân, mẫu thân, các ngươi cứ trách ta khiến các ngươi mất mặt đi, lúc này nữ nhi đang giúp các ngươi thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Mẫu thân khó trách ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngược lại vẻ mặt thoải mái. Có thể thấy nàng rất không muốn gả ta cho Lâu Huyên. Chính là, ngay cả ta cũng không rõ mình làm vậy là đúng hay sai. Ta vì cha mẹ vãn hồi chút mặt mũi, còn ta thì sao? Nếu đổi lại là ba năm trước, có lẽ ta sẽ không chút do dự trả lời ta nguyện ý, ai quan tâm bọn họ mất mặt hay không! Nhưng nay thì...

Lâu quý phi sắc mặt thật khó coi, muốn cười lại cười không nổi. Hoàng thượng cũng ngây ngẩn cả người, mẫu thân đứng cạnh ta bắt đầu mở miệng thay đổi không khí.

"Hoàng huynh, nha đầu Nhiễm Nhiễm không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mặc kệ nàng đi thôi. Thần muội thật ra có một đề nghị khác, hôn sự với Lâu gia trước đó không thành, thần muội cũng rất tiếc nên nghĩ sẽ bù đắp lại." Mẫu thân bắt đầu phản kích.

Ta chậm rãi đợi trò hay, thầm đoán dụng ý của mẫu thân, chỉ nghe người nói tiếp, "Chi bằng như vậy đi, Lâu gia nhị tiểu thư cùng tuổi với Nhiễm Nhiễm, cũng đã đến tuổi xuất giá. Thần muội cũng đang nghĩ về hôn sự của lão ngũ..."

Mẫu thân a, người rất vĩ đại, thật rất vĩ đại.

Ta đương nhiên biết mẫu thân tranh đấu vì Tô gia. Dựa vào cái gì mà nữ nhi Tô gia nhất định phải gả đến Lâu gia còn nữ nhi Lâu gia bọn họ không có thể gả lại đây! Nếu mẫu thân điên cuồng hơn, sau khi định đoạt hôn sự này hoàn toàn có thể bảo Tô Hành từ hôn Lâu Ý Ý. Có qua có lại, xem như huề nhau!

Nhưng vì sao chọn mọt sách Tô Hành? Nếu để Lương Gia biết, Lâu Ý Ý sẽ bị nàng chém bay đầu.

Gán ghép uyên ương thế này rất quá đáng!
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 51

Họa càng ngày càng lớn

Ba mươi sáu võ tăng của Tướng Quốc Tự đã nổi tiếng từ lâu, không nói đến bọn họ võ nghệ cao cường, chỉ xem số lượng đã hơn hẳn, mỗi người một cước đã đủ đá chết chúng ta. Lão trụ trì xem bảng hiệu tiên hoàng ngự ban kia như trân bảo, chẳng may lão điên cuồng, bất chấp tất cả, ra lệnh loạn côn đánh chết, ta có mười cái mạng cũng không đủ cho bọn họ đánh.

Chó nóng nảy sẽ nhảy tường, thỏ nóng nảy sẽ cắn người, tiềm lực này phải được kích thích mới bộc phát, ta chính là ví dụ rõ ràng. Mới đi hết ba trăm bậc thang, lại một hồi quần thảo với Tôn Nhược Sắc đáng lý đã sớm sức cùng lực kiệt. Nay bị ba mươi sáu võ tăng nổi danh đuổi theo lại vọt chạy trước còn nhanh hơn thỏ trốn.

Tiếng gió bên tai vù vù, ta cũng không biết rốt cuộc bọn họ có đuổi theo hay không, chỉ lo cắm đầu chạy. Tôn Nhược Sắc vừa chạy vừa thở hồng hộc "Ta chạy không nổi, ta không xong" nhưng chạy suốt một đoạn thật dài, ta cũng không thấy nàng không xong, ngược lại vẫn bám sát, không bị tụt lại đằng sau.

Chúng ta chạy một vòng lớn quanh Tướng Quốc Tự, bị lạc đường, không rõ đâu mới là đường xuống núi. Lúc ta nhìn thấy vách núi hiện lên trước mắt, tim lập tức lạnh buốt, xúc động tính nhảy xuống. May mắn lý trí chiến thắng cơn xúc động, mạng nhỏ của ta mới còn đây.

Tôn Nhược Sắc muốn khóc: "Làm sao bây giờ, lần này chết chắc rồi, cha ta sẽ bóp chết ta!"

"Cha ta sẽ thiến ta!" Nhạc Phong bổ sung.

Không biết con chim bay qua vách núi tên gì, phát ra một kêu vừa dài vừa rõ, nó giang cánh, bay xuyên qua tầng mây, giây lát biến mất cuối chân trời. Ta hy vọng giờ phút này có thể mọc cánh bay đi, thật sự cái gì cũng được miễn thoát được còn hơn chịu chết ở đây. Cha ta sẽ không bóp chết ta cũng sẽ không thiến ta, người chỉ quản ta cả đời, với ta mà nói, vậy còn khó chịu hơn chết.

"Các vị, ngoan ngoãn theo ta về gặp trụ trì đi." Giọng nói hùng hậu từ sau lưng truyền đến.

Khó trách ta thấy lưng lạnh lẽo, lông tơ dựng thẳng lên. Ngay khi chúng ta đang cảm khái vì sao vách núi sâu vạn trượng, vì sao ông trời không ban cho ta một đôi cánh, ba mươi sáu võ tăng đã đứng đằng sau từ lúc nào.

Tôn Nhược Sắc càu nhàu: "Trụ trì các ngươi già rồi nên hồ đồ, ai biết hắn có thể giáng một chưởng xuống đầu ta chết tươi hay không. Ta không về!"

"Chớ có vô lễ!" Võ tăng đầu lĩnh gầm lên.

"Ta thích vô lý, ngươi có thể làm gì được!" Tôn Nhược Sắc khí thế bức người, "Nếu ngươi còn dám rống ta, ta sẽ..."

"Ngươi sẽ thế nào?" Câu này là Nhạc Phong tiếp.

Tôn Nhược Sắc hung hăng trừng hắn, hiên ngang đối mặt với chúng võ tăng: "Các ngươi nếu dám tiến về trước một bước, ta sẽ lập tức nhảy xuống dưới!"

Ta sớm đoán được nàng sẽ nói vậy nhưng lúc thật sự nói ra vẫn khiến ta chấn kinh. Nhóm võ tăng không tỏ thái độ gì còn Nhạc Phong cười khan mấy tiếng, vẻ mặt của hắn nói cho ta biết, hắn đánh chết cũng không tin Tôn Nhược Sắc dám nhảy xuống vực. Nếu không vì hiện tại chúng ta cùng khốn đốn, Tôn Nhược Sắc đã sớm mài ma đao chém hắn rồi.

Đại khái để chứng minh mình thật sự quyết tâm nhảy vực, Tôn Nhược Sắc lui về sau mấy bước, tim ta theo từng bước chân của nàng càng đập càng nhanh, thật sợ nàng nhất thời nông nổi làm chuyện điên rồ.

"Tôn Nhược Sắc, ngươi đừng kích động, nhảy xuống vực không có gì hay..." Ta vừa khuyên nàng vừa quay đầu nháy mắt với Nhạc Phong.

"Đúng vậy, nhảy xuống vực không hay, nếu muốn chết thì thắt cổ có vẻ thú vị hơn, ha ha." Nhạc Phong nói năng lung tung, quạt loạn cả lên.

Tôn Nhược Sắc không để ý tới hắn, nàng đứng cạnh vách núi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Các ngươi còn không mau cút đi, bức ta nóng nảy ta sẽ nhảy thật!"

Nhóm võ tăng nhìn nhau, vừa không đi vừa không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Cút đi ——" Tôn Nhược Sắc kích động, một hòn đá nhỏ dưới chân bị nàng không cẩn thận đá trúng, rơi tòm xuống vực.

Nhóm võ tăng lui về sau từng bước nhưng vẫn không có ý "Cút đi". Ta nhịn hết nổi, tuy nói quan hệ của Tôn Nhược Sắc với ta không được tốt lắm nhưng Tô Nhiễm ta cũng không trơ mắt nhìn nàng chết.

Ta lớn tiếng nói với nhóm võ tăng: "Các ngươi biết nàng là ai chăng? Nàng là hòn ngọc quý trên tay thượng thư đại nhân, nếu bức tử nàng, toàn bộ các ngươi sẽ bị chôn cùng!"

"Trụ trì đã dặn phải đưa ngươi đánh vỡ bảng hiệu tiên hoàng ngự ban về, cô nương đừng khó dễ chúng ta, theo chúng ta về đi."

A, còn học được cách cò kè mặc cả!

Ta cả giận nói: "Các ngươi còn dám tự xưng là người của phật môn, phật nói như thế nào, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Nếu các ngươi bức tử người ta, bao nhiêu chùa tháp đời trước xây nên cũng sẽ sụp hết. Ta thay Phật tổ khinh bỉ các ngươi!"

Nhóm võ tăng không nói gì, lại lui về sau mấy bước.

Địch bất động ta bất động. Chúng ta cứ vậy giằng co, không ai chịu nhượng bộ. Mặt trời chậm rãi xuống núi, ta đã đói sôi sùng sục, còn tiếp tục thế này sẽ đói chết mà thôi.

"Các ngươi không định bao vây chúng ta ở đây luôn chứ?" Nhạc Phong thu hồi quạt, hắn còn bất đắc dĩ hơn chúng ta.

Võ tăng đầu lĩnh nói: "Trừ phi các ngươi theo chúng ta về."

"Nếu chúng ta không muốn theo các ngươi về thì sao?" Ta tiếp tục trả treo.

"Chúng ta cũng không quay về!"

"..."

Đây là chuyện gì vậy chứ!

Ước chừng qua nửa canh giờ, ta đã không còn khí lực, ngồi bệt dưới đất. Đến nước này rồi thì mặt mũi sĩ diện gì cũng đã sớm bị ta đá văng đến Tây Vực. Các đại ca võ tăng cũng mệt mỏi, bắt chước ta lần lượt ngồi xuống chiếu, lấy đồ ăn ra, cảnh tượng quả thật đúng là ăn cơm dã ngoại. Bỗng nhiên nhớ tới quế hoa cao của Cửu Tâm Trai Nhạc Sầm từng mang cho ta, rất thèm... Ta liếm liếm môi.

"Thập nha đầu, quả nhiên là ngươi!" Một tiếng gầm cất lên đánh vỡ ảo tưởng ăn uống của ta.

Quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, người nghiêm mặt đen thui kia không phải phụ thân sao! Người người người... Sao người lại đến đây? Ta thật bị bại lộ nhanh vậy sao!

Ta cắn môi, ngượng ngùng kêu một tiếng cha, tiếng nhẹ như ruồi vỗ cánh.

Phụ thân hừ một tiếng thật mạnh: "Ngươi còn biết ta là cha ngươi? Lúc gây rối bên ngoài ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi làm mất sạch mặt mũi cha già của ngươi!"

"... Con...Con không cố ý." Rắc rối hắn nói đơn giản chỉ là đánh vỡ bảng hiệu tiên hoàng ngự ban. Tai họa khác còn không tới phiên ta gây ra.

"Còn không theo ta về nhà, ngày mai tiến cung nhận tội với hoàng thượng!" Phụ thân mặc kệ ta có phải cố ý hay không.

Ta cò kè mặc cả: "Không đi nhận tội cũng không được sao, con biết sai rồi, người tha cho con lần này đi."

"Đúng vậy, Tô thế bá, Nhiễm Nhiễm không hiểu chuyện, người tha cho nàng một lần đi." Nhạc Phong giúp ta cầu tình.

Một âm thanh hùng hậu khác xen vào: "Ngươi còn không biết xấu hổ cầu tình vì người khác, chuyện này nói ra còn không phải do tiểu tử ngươi gây họa!"

"... Phụ thân... Sao người cũng đến đây?" Nhạc Phong trợn mắt há mồm.

Không chỉ có Nhạc lão gia, Tôn thượng thư cũng vừa tới. Ta không biết Tôn thượng thư nhưng nhìn thấy Tôn Nhược Vi khép nép theo sau thì ngốc mấy cũng đoán ra người đó là ai. Lão trụ trì Tướng Quốc Tự cũng có mặt, nhìn thấy ba tên đầu sỏ chúng ta vô cùng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi, tức sùi bọt mép, khuôn mặt vốn đã đầy nếp nhăn càng thêm khủng bố. Nếu nửa đêm nhìn thấy khuôn mặt này, ta chắc chắn không chút do dự kêu một câu "Có quỷ".

Nhạc lão gia nói: "Lão tam, ngươi bình thường bất hảo thì thôi, sao lại gây nên chuyện đại nghịch bất đạo!"

Tôn thượng thư vô cùng đau đớn: "Nhược Sắc, đứa nhỏ này sao không để người khác bớt lo!"

Phụ thân nói: "Thập nha đầu, theo ta trở về!"

"..."

Ba người chúng ta cực giống sơn dương đợi làm thịt, không rên một tiếng.

Tôn Nhược Vi tiến lên từng bước nói: "Tỷ tỷ, người mau nhận sai với cha, cha sẽ vì người cầu tình trước mặt hoàng thượng."

"Ai cần ngươi lo!" Tôn Nhược Sắc vốn đang yên lặng, vừa nghe lời này của Tôn Nhược Vi, máu nóng dồn lên, "Ta có nhận sai hay không cũng không cần ngươi xía mồm, lắm miệng, trời mát nên phát ngốc sao!"

"... Tỷ tỷ..." Tôn Nhược Vi hai mắt đẫm lệ mông lung.

"Còn không mau cút đi, mau!"

Hai tỷ muội này kiếp trước khẳng định là thù địch nên đời này mới có thể tiếp tục đối nghịch, đến chết mới thôi. Nhạc Phong không phải nói mấy ngày trước thấy Tôn Nhược Sắc lấy roi đuổi đánh Tôn Nhược Vi sao, phủ thượng thư còn không long trời lở đất sao. Khổ nhất là Tôn thượng thư, trên triều lo việc nước, về nhà còn rối rắm chuyện gia đình.

Hội phụ thân đã thu xếp chu toàn với lão chủ trì, cuối cùng đều tự mình dẫn bất hiếu tử về nhà.

Ta trước đào hôn, sau gây đại họa, khó tránh phụ thân sẽ phạt nặng. Trên đường về, ta thấy chết không sờn, chuẩn bị nghênh đón mưa rền gió dữ.

——————————————— phân cách tuyến hoa lệ ——————————————————

"Quỳ xuống ——" Phụ thân tiếng như chuông rền.

Ta ngoan ngoãn nghe theo. Phụ thân ngồi trên ghế chính giữa, bên cạnh là bà nội và mẫu thân. Di nương, bác, còn có ca ca, tẩu tử đứng ở hai bên. Trận thế này không khác gì đang thẩm vấn phạm nhân, phụ thân không nên làm tể tướng mà nên hoán đổi với cha của Tôn Nhược Sắc làm Hình Bộ Thượng Thư.

"Ngươi biết sai rồi sao?" Phụ thân hỏi ta.

"Đã biết."

"Ngươi nói xem, ngươi sai ở đâu?"

Ta niệm kinh: "Ta sai rồi, ta không nên đào hôn, ta hẳn nên ngoan ngoãn, ngốc nghếch nằm nhà chờ người khác đến chê cười. Chạy thoát thì thôi, ta không nên trở về, trở về chính là chui đầu vô lưới..."

Sắc mặt phụ thân càng ngày càng khó coi, mẫu thân và bốn vị di nương âm thầm nháy mắt với ta, bảo ta đừng nói nữa. Bác khoát tay ta cũng vờ như không phát hiện. Theo tâm lý của ta mà nói, không xả ra không thoải mái. Dù sao nói hay không kết quả đều giống nhau, ta mới không tin mềm mỏng nói  vài câu lời hay ý đẹp, phụ thân sẽ tha cho ta.

"Ta sai rồi, ta với Tôn Nhược Sắc nên thương thảo đổi chỗ đánh nhau trước rồi mới giao chiến..."

"Phản, phản rồi!" Phụ thân hung hăng đập chén trà trong tay.

Cạch —— Miểng chén với nước trà văng khắp nơi.

Ta vô cùng bình tĩnh nói cho phụ thân: "Đây là chén Thanh Hoa người thích nhất, làm vỡ thật đáng tiếc."

Phụ thân trừng ta, mắt sáng như đuốc. Ta không hề sợ hãi nhưng nhóm ca ca, tẩu tử lui về sau từng bước, sợ lửa giận của phụ thân lan đến bọn họ.

"Sao ta lại sinh ra một đứa con như ngươi!" Phụ thân nhìn trời, không nói gì.

Ta nói: "Chính xác là, ta do mẫu thân sinh ra."

"Ngươi ——" Phụ thân chán nản.

Nhị di nương nhanh vỗ lưng hắn cho thuận khí, tứ di nương bưng tới một ly trà khác. Cơn tức đang giương cung bạt kiếm lúc này mới dịu đi đôi chút.

Mẫu thân cũng tức giận: "Nhiễm Nhiễm, sao ngươi lại nói thế!"

Cha dở khóc dở cười: "Đây rốt cuộc là con ai!"

Ngoại trừ ta, còn có một kẻ không sợ chết là Tô Quýnh có gan vuốt râu hùm, hắn đứng ra, cười hì hì nói: "Cha, đây là con ngươi sinh, thật còn hơn thật. Người xem mắt này, mũi này, giống người nhiều lắm! Trừ người ra, còn ai có thể sinh..." Nói chưa dứt lời đã bị tam tẩu kéo mạnh về. Nhưng dường như Tô Quýnh chưa đã ghiền, vừa định hé miệng nên bị tam tẩu nhấc chân hung hăng đạp một phát, lời muốn nói lập tức được thay bằng một tiếng thét thê thảm.

"Đưa nàng đến nhà kho, ngày mai tiến cung nhận tội với hoàng thượng!" Phụ thân ra phán quyết cuối cùng.

"Nhà kho? Sao có thể nhốt tại nhà kho!" Bà nội nãy giờ chưa nói gì đã mở miệng, "Không được, Nhiễm Nhiễm với Gia Gia đều quý giá với ta, nếu ngươi nhốt nàng trong nhà kho thì nhốt ta vào đó luôn đi!"

"Mẫu thân —— "

Bà nội không vui: "Đừng gọi ta mẫu thân, gọi phụ thân cũng không được. Không phải là đánh vỡ một bảng hiệu thôi sao, có gì to tát, làm như trời sụp không bằng!"

Bà nội thật khốc liệt, ta tự đáy lòng cảm thán.

"Nhiễm Nhiễm, con nghe bà nói, trước về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai theo mẫu thân tiến cung nhận lỗi với hoàng thượng. Nhiều chuyện, thật là..."

"Dạ, bà nội, Nhiễm Nhiễm đều nghe người." Ta kéo dài chữ "người" làm phụ thân giận đến xanh mặt.

Ta hăm hở về phòng, lúc ngang qua còn nghe Tô Kiên nhỏ giọng nói thầm: "Cuối cùng ta đã biết vì sao thập nha đầu và Gia Gia vô pháp vô thiên như vậy, thì ra đều do lão thái thái bao che..."
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 50

Mọi người cùng nhau diện bích sám hối

Ta ngây người trên thuyền hoa suốt hai ngày, mỗi ngày đều đi từ đầu thuyền đến đuôi thuyền rồi từ đuôi thuyền đến đầu thuyền, trong ngoài trước sau toàn là đi dạo. Nói khoa trương một chút, ngay cả trong tranh có mấy thanh cửa ta đều nắm trong lòng bàn tay mà vẫn không thấy tăm hơi Nhạc Phong.

Hai ngày trước hắn an bài ta ở đây, còn uy hiếp ta nếu không muốn bị cha ta bắt về thì cứ ngoan ngoãn ngồi đây, không được đi đâu. Ta không phục nhưng đang nhờ vả người ta nên đành phải ngoan ngoãn nghe theo. Hắn nói sẽ đến thăm ta, hại ta mỗi sáng sớm đứng yên ở đầu thuyền chờ hắn, quả thật còn hơn họn vọng phu trên đỉnh núi nào đó. Một người nóng tính như ta làm được chuyện khó khăn như vậy, thật không dễ dàng.

Chuyện Nhạc Phong với Tôn Nhược Sắc đánh nhau tại cửa thành đã sớm làm dư luận xôn xao, già trẻ đều biết, ta đoán tám phần là cha hắn giam hắn ở nhà. Hắn giống ta, chuyên gây chuyện, lúc ở Thục Sơn cũng thế, về nhà vẫn chết tính như cũ.

Ta không khỏi nhớ lại thời thanh xuân trẻ dại năm đó. Khi trời trong nắng đẹp, Nhạc Phong, ta, còn có Dao Băng sư tỷ, ba người tụ tập phá phách, ta và Dao Băng sư tỷ thường nhờ sư nương che chở không bị sư phụ trách phạt, cửu sư huynh đáng thương chỉ có thể yên lặng diện bích ở thạch động nơi hậu sơn.

Vì chứng minh chúng ta là một nhóm có phúc cùng hưởng, có một lần trong lúc ta ăn cơm chiều vụng trộm giấu một nửa đồ ăn, nửa đêm đến thạch động lén đưa cho Nhạc Phong. Vừa mới đến cửa động đã đụng phải Dao Băng sư tỷ cũng có cùng mục đích mà tới, chúng ta nhìn nhau cười.

Nhạc Phong bị chúng ta làm cảm động, vừa ăn như sói đói vừa phát biểu tuyên ngôn đầy xúc động trong đời hắn, nói đời này không có gì tiếc nuối vân vân. Một đêm kia trời rất đẹp, ba người chúng ta nằm ở cửa động ngắm sao, chúng ta thề vĩnh viễn làm chị em tốt, vĩnh viễn có phúc cùng hưởng...

Nhưng hiện tại Nhạc Phong tám chín phần đang gặp phiền toái, ta sao có thể ngồi yên không ra tay. Cho dù thật sự bị phụ thân phát hiện, ta cũng chấp nhận, ai bảo ta từng thề cả đời làm tỷ muội tốt với hắn. Vi phạm lời thề sẽ bị sét đánh.

Ta hạ quyết tâm, không hề do dự thi triển khinh công nhảy xuống thuyền. Lúc này, từ xa hình như có người đang tới.

"Tô tiểu thư, Tô tiểu thư, xem tiểu nhân mang gì đến cho người..." Một thân ảnh màu xám rất nhanh tới gần thuyền hoa.

Ta tiến lên trước vài bước, cẩn thận quan sát, cảm thấy hơi quen mắt. Ta nhớ lại người kia chẳng phải là Nhạc Sầm hầu cận của Nhạc Phong sao, lần trước đã từng gặp vài lần ở Nhạc phủ.

"Sao lại là ngươi, thiếu gia nhà ngươi đâu?"

Nhạc Sầm thở hồng hộc, sau khi đến gần mới nói: "Thiếu gia không đến được, sợ tiểu thư buồn chán ở đây bảo tiểu nhân đưa mấy món đồ tốt cho người. Tiểu thư xem đi, đây là tuyển tập truyện kể của tiên sinh ở Phúc Hưng Trà Lâu, đây là quế hoa cao của Cửu Tâm Trai... Còn có đây là trọn bộ đèn đạo cụ để diễn kịch thiếu gia cố ý sai tiểu nhân đi mua. Thiếu gia nói đó là mấy thứ tiểu thư thích nhất, người không thể tiêu khiển cùng tiểu thư." Hắn đưa một rổ đồ cho ta xem, giống như hiến vật quý.

Ta mỉm cười, trong lòng thập phần cảm động. Thì ra hắn còn nhớ.

Ta hỏi Nhạc Sầm: "Thiếu gia nhà ngươi đâu, có phải bị Nhạc lão gia quản thúc rồi không?"

"Thật không phải, thiếu gia người... Người..."

"Hắn rốt cuộc làm sao?" Tim ta đập mạnh.

"Thiếu gia lần này gây họa lớn, lão gia vô cùng tức giận, phạt người đi Tướng Quốc Tự diện bích sám hối một tháng, ngay cả thọ yến cũng không cho về tham gia."

Xem ra Nhạc lão gia lần này tức giận không nhẹ, phạt tới một tháng. Cho dù sư phụ nghiêm khắc nổi tiếng khắp Thục Sơn cũng chưa từng phạt nặng như vậy, Nhạc Phong chưa từng kinh qua lại phải ở một nơi nhàm chán nhất như Tướng Quốc Tự. Mỗi ngày niệm kinh gõ mõ, một tháng sau phỏng chừng Nhạc Phong có thể quy y xuất gia, không cần thông qua khảo hạch.

"Tô tiểu thư, còn có..." Nhạc Sầm muốn nói lại thôi, "... Còn có..."

"Còn có gì?" Ta truy vấn.

"Thiếu gia không cho nói."

"Không sao, ta sẽ không nói là ngươi kể."

"Tôn tiểu thư cũng đang ở Tướng Quốc Tự."

"Cái gì?" Ta ngẩng đầu, "Nàng cũng ép người quá đáng, sư huynh bị giam lỏng, nàng còn dám chạy đến Tướng Quốc Tự báo thù! Không được, ta phải ra mặt thay sư huynh, miễn cho người ta khi dễ quần hào Thục Sơn..."

"Không phải thế... Tô tiểu thư xin để tiểu nhân nói, tiểu nhân còn chưa nói xong." Nhạc Sầm giữ chặt không cho ta đi.

Ta đẩy hắn ra: "Đừng nói nữa, không ra tay người ta sẽ không biết sợ..."

"Tôn tiểu thư không phải trả thù, không phải như người nghĩ đâu."
"Gì mà không phải như ta nghĩ, ta đã từng thề với cửu sư huynh có phúc cùng hưởng... Ta muốn thay hắn lấy lại công đạo!"

"Tôn tiểu thư thật sự không trả thù, nàng cũng phải đóng cửa sám hối."

"Đóng cửa sám hối cũng được, ta sẽ..." Ta sửng sốt quay đầu, "Ngươi vừa nói gì, nàng nàng... Tôn Nhược Sắc cũng bị giam lỏng?"
Nhạc Sầm gật đầu, kể lại đầu đuôi sự việc.

Thiên hạ to lớn, chuyện gì cũng có, đến chuyện Nhạc Phong và Tôn Nhược Sắc cũng không khó tưởng tượng lắm. Ta thật không rõ Nhạc Tôn hai nhà nghĩ sao, biết rõ bọn họ vừa đánh nhau oanh oanh liệt liệt còn bắt bọn họ diện bích sám hối cùng lúc, cùng nơi mà không sợ hai người này chạm mặt lại có thể gây chiến lần nữa. Đáng để ý nhất là phòng Tôn Nhược Sắc lại ngay bên cạnh phòng Nhạc Phong, cuộc chiến sắp tới ắt hẳn sẽ hết sức căng thẳng, Tướng Quốc Tự có nguy cơ đổ sụp bất cứ lúc nào.

Ta không nghĩ nhiều nữa, quay đầu bước đi.

Nhạc Sầm ở sau kêu to: "Tô tiểu thư, người đi đâu?"

"Ta đi cứu vớt Tướng Quốc Tự với hòa thượng ở đó..."

"Thiếu gia nói người không được rời thuyền, tiểu thư mau trở lại, trở lại..."

Nhạc Sầm đuổi theo sau. Hắn chỉ là thư đồng bình thường, đương nhiên đuổi không kịp khinh công đệ nhất của ta. Vù vù tiếng gió qua tai, nháy mắt Nhạc Sầm đã bị ta bỏ lại khá xa, đến tiếng kêu gào cũng không nghe thấy.

Tướng Quốc Tự là chùa lớn nhất ở kinh thành, hương khói nghi ngút, nghe nói trên cửa Đại Hùng bảo điện treo bảng hiệu tiên hoàng ngự ban. Ngày lễ ngày tết, chỉ cần ta ở nhà, mẫu thân chắc chắn dẫn ta đi dâng hương, cầu bình an. Tuy ta là kẻ mù đường bẩm sinh nhưng vẫn nhớ rõ đường đến Tướng Quốc Tự.

Ta không quen Tôn Nhược Sắc nhưng ta cũng hiểu được tính nàng đôi phần. Nàng là người không có tâm cơ gì nhưng cũng không ngốc, hơi thẳng thắn, nóng tính. Nhạc Phong nói nàng là đại tiểu thư bị làm hư, không sai chút nào, phỏng chừng từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được đãi ngộ diện bích sám hối một tháng. Chỉ cần có cơ hội, nàng chắc chắn tìm Nhạc Phong trút giận. Chẳng may sự tình náo loạn, hậu quả cũng không đơn giản là diện bích một tháng, ta chỉ sợ Nhạc lão gia dứt bỏ máu mủ tình thâm, đưa Nhạc Phong sung quân biên cương. Nói vậy sau này tâm tình ta phiền muộn, muốn tìm người giải sầu thật không dễ.

Vừa nghĩ tới, ta nhanh tăng tốc. Có lẽ lâu không luyện công nên mới đến chân núi Tướng Quốc Tự, ta cơ hồ mệt lử, mồ hôi tuôn như mưa.

Mặc kệ Nhạc Phong với Tôn Nhược Sắc đánh nhau thế nào, ta thật sự không còn sức, trước nghỉ ngơi một lát, bằng không bọn họ không sao mà ta lại mệt chết.

Ta tựa vào một gốc cây tùng, cả người mềm nhũn, trong lòng não nề. Tướng Quốc Tự khi không lại xây trên núi cao làm gì, tới ba trăm bậc thang, không phải định làm người ta mệt chết sao!

Vừa hồi sức lại, ta tiếp tục chống đỡ, mỏi mệt lê từng bước lên trên, còn cẩn trọng hơn ốc sên. Mới lên được mười bậc, ta phát hiện rất nhiều người đến dâng hương, đa số là nhà giàu quần áo bất phàm, đủ để thấy Tướng Quốc Tự đức cao vọng trọng cỡ nào. Cũng chỉ có những người giàu nứt đố đổ vách như Nhạc gia và quyền cao chức trọng như Tôn gia mới có năng lực sở hữu một phòng thiền định cao cấp trong chùa, giam thiếu gia, tiểu thư phạm lỗi diện bích sám hối.

Phụ thân hiển nhiên không tin ta có thể được giáo dục khi đối mặt với Phật tổ gia gia, người thà nhốt ta trong phòng. Nếu không, bằng vào hành vi tai quái của ta, chỉ sợ toàn bộ phòng tại Tướng Quốc Tự ta đều ở qua, toàn bộ mõ ở đây ta đều gõ qua hết.

Ta cảm khái một phen, sau cùng đã thấy nóc nhà đặc trưng của Tướng Quốc Tự, vô cùng kích động, bay thẳng đến cửa chính.

Bên trong rất quái lạ, căn bản không tồn tại không khí trang nghiêm mà chùa chiền nên có, ngược lại cực kỳ ồn ào như gánh hát sắp sửa mở màn. Một đám đông đang tụ tập ngó nghiêng nói cho ta biết sự tình không ổn, vô cùng không ổn. Thật đúng là sợ gì có đó, chuyện ta lo lắng đã xảy ra, hại ta vất vả suốt dọc đường. Sớm biết thế ta hẳn nên đợi ở thuyền câu cá hóng gió, muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái.

Nhạc Phong đứng song song với Tôn Nhược Sắc trên đỉnh Đại Hùng bảo điện, giống hệt tình hình ngày đó ở tường thành, một tay quạt, một tay trường kiếm, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không khác. Ta thật sự chịu hết nổi đôi oan gia này rồi, không phải nói đến Tướng Quốc Tự đóng cửa sám hối sao, sao còn mang theo quạt với kiếm? Chẳng lẽ mấy thứ này đối với bọn họ giống như độc dược đối với ta, kề vai sát cánh? Hay bọn hắn có năng lực tiên tri, sớm đoán được sẽ dùng tới khi đến đây?

Tôn Nhược Sắc hổn hển: "Họ Nhạc ngươi hại ta thê thảm, hận này không trả ta thề không làm người!"

"Chỉ ngươi thảm sao! Ngươi nghĩ ta rất muốn cùng người tới đây niệm kinh gõ mõ sao?" Nhạc Phong mỉa mai đáp trả.

Tôn Nhược Sắc không chút yếu thế: "Ta giết ngươi!"

"Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này không." Nhạc Phong vung quạt ra, tùy ý phất vài cái.

Xem ra nhóm thiện nam tín nữ náo nhiệt lo lắng, nhón chân mong ngóng. Hơn nửa ngày không thấy bọn họ có động tĩnh gì, nhắc nhở: "Sao còn không đấu, sao còn không đấu..."

Lão trụ trì Tướng Quốc Tự hoảng hốt ra Đại Hùng bảo điện, luôn mồm khuyên nhủ: "A di đà Phật, hai vị thí chủ, phật môn thanh tịnh, xin đừng động thủ, tránh ngộ thương người khác."

Không hổ là cao tăng đắc đạo, một lời vừa nói, nhóm thiện nam tín nữ lập tức im miệng.

Lão trụ trì chậm rãi lấy hơi nói tiếp: "A di đà Phật, ngộ thương người khác không sao, làm hỏng bảng hiệu tiên hoàng ngự ban sẽ lớn chuyện!"

Một lời này vừa thốt ra, nhóm thiện nam tín nữ lập tức ngã xuống hàng loạt. Nhạc Phong với Tôn Nhược Sắc cũng trợt chân làm mấy miếng ngón rơi xuống đất vỡ tan tành. Cũng khó trách bọn hắn, ngay cả ta cũng toát mồ hôi lạnh. Vốn tưởng lão trụ trì sẽ một câu "Phóng hạ đồ đao" hoặc là "Khổ hải vô biên quay đầu là bờ", ai ngờ... Ai!

"Thí chủ, hay các ngươi đổi chỗ đánh được không?" Lão trụ trì còn nói, "Nếu quả thật không được, mọi người đợi một chút để ta sai người gỡ bảng hiệu mang đi rồi hẵng đánh?"

Phật tổ a, thật bi ai!

Tôn Nhược Sắc không còn tâm trạng nghe lão trụ trì tiếp tục lải nhải, hờn dỗi một tiếng: "Họ Nhạc chịu chết đi!"

Kiếm lao thẳng tới người Nhạc Phong, Nhạc Phong đá một mảnh ngói lên bị Tôn Nhược Sắc né được. Hai người qua lại được mười mấy chiếu, nhìn không ra ai hơn ai kém. Tôn Nhược Sắc tiến bộ không ít so với hồi quyết chiến ở cửa thành, ta thực có lý do hoài nghi hai ngày nay nàng không niệm kinh gõ mõ mà là nghiên cứu kiếm phổ.

Thân là tỷ muội tốt, ta há có thể ngồi yên. Vì thế ta hô to một tiếng "Sư huynh, ta đến giúp ngươi" rồi lập tức bay lên đỉnh.

Nhạc Phong kinh ngạc: "Nhiễm Nhiễm, sao ngươi lại tới đây?"

Tôn Nhược Sắc cười nhạt: "Ta còn nói là ai, thì ra Tô thập tiểu thư, ngươi thật đúng là ham vui."

"Bớt nói xàm, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, sư huynh ta là nam nhân tốt nên ta thay mặt đánh với ngươi." Ta hiên ngang lẫm liệt.

Nhạc Phong nói: "Tô Nhiễm ngươi đừng miễn cưỡng, với thân thủ của ngươi..."

Tôn Nhược Sắc không để hắn có cơ hội nói hết lời, một kiếm đâm tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta rút nhuyễn kiếm bên hông ra chặn công kích của nàng. Đây là nhuyễn kiếm sư phụ cho ta, võ công ta không được tốt lắm nên người bảo ta giữ bên người phòng thân. Đây cũng là lần đầu tiên ta sử dụng.

Tôn Nhược Sắc hiển nhiên không đoán được ta có chiêu đó, lại đâm một kiếm tới, ta tránh đi, đánh trả. Thừa dịp nàng tránh kiếm không che chắn, thuận thế đá một mảnh ngói văng lên. Chỗ bên cạnh nàng bị hụt làm nàng trượt chân, sau khi ổn định cước bộ lập tức phản kích, hơn mười miếng ngói bị nhấc lên, bay về phía ta. Ta thật vất vả né tránh, vô cùng tức giận, xuất chiêu gậy ông đập lưng ông. Thế nên sau một hồi, rốt cục nóc nhà không chịu nổi sự tàn phá, vinh quang sụp xuống.

Từ nóc nhà, ba người chúng ta nhanh chóng nhảy xuống, mũi chân vừa mới chạm đất, lão chủ trì đau đớn cùng cực hô to: "Bảng hiệu tiên hoàng ngự ban quý giá của ta —— "

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, chỉ thấy lão trụ trì đang cầm hai nửa bảng hiệu, rơi lệ đầy mặt.

Nguy rồi, thật sự gặp rắc rối rồi.

Tôn Nhược Sắc phản ứng trước tiên: "Các ngươi còn thất thần làm gì, chạy mau đi —— "

"Chạy mau ——" Nhạc Phong lao ra đầu tiên.

Ta với Tôn Nhược Sắc vội chạy đi.

Lão chủ trì khàn cả giọng: "Ba mươi sáu võ tăng đâu, còn không mau bắt lấy bọn họ cho ta —— "
***