Dù sao cũng chết
Tần Lãng nói Tô Duyên muốn hắn tới tìm ta
về nhà nhưng sự tình náo loạn như vậy, ta còn dám về sao! Không bị nước miếng
nhỏ chết đuối ta phải đi Tướng Quốc Tự thắp hương khấu tạ Phật tổ.
"Tức chết ta!" Đây là lần thứ mười
ta nói những lời này.
Tần Lãng vẫn âm thầm theo sau ta. Hôm nay
trên đường lạnh lùng khác thường, không cần phải nói, khẳng định do ta đi Lâu
Gia Bảo xem náo nhiệt. Nghĩ đến tình hình lúc đó, ta sẽ khó chịu. Nếu Lâu Huyên
liên thủ với Diệp Khuynh Thiên, không cần xem binh khí, trực tiếp dùng ánh mắt cũng
đủ đem ta bầm thây vạn đoạn. Ta đương nhiên không muốn đắc tội bọn họ, chỉ là
bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống ta, ta thật oan muốn chết.
Ta không nín được lại hô một câu: "Tức
chết ta!"
Tần Lãng hỏi ta: "Nàng tính lòng vòng
trên đường bao lâu?"
"Dù sao ta không định về nhà, sẽ bị
trở thành trò cười." Ta nói, "Vừa rồi cám ơn ngươi, bằng không ta
chết thế nào cũng không biết."
"Hẳn là vậy."
"Ngươi dường như là người hay thay
đổi, không phải nói sẽ không cưới ta sao, nói rồi lại không giữ lời?" Ta
dừng bước, xoay người nhìn hắn.
"Ta nghĩ dù không thành thân với nàng,
cha ta nhất định sẽ ép ta cưới người khác. Chung sống cả đời với một người
không phải là ý trung nhân của ta, chẳng..." Tần Lãng phát hiện tự mình
nói sai.
Chung sống cả đời với một người không phải
là ý trung nhân...
Hắn hắn hắn... Ý hắn là...
Ta đỏ mặt: "Ngươi..."
"... Ta..." Tần Lãng thực xấu hổ.
"Ta nên về nhà mới phải, trước một
đao, sau cũng là một đao, chẳng lẽ ta còn sợ bọn họ sao?"
"Được, ta đưa nàng về."
Xấu hổ quá, xấu hổ quá, may mắn ta thông
minh, chuyển đề tài đúng lúc. Mặt ta vẫn còn nóng, nếu có thể luyện da mặt dày
được như Lương Gia thì tốt rồi. Ta đoán cho dù nam nhân toàn kinh thành xếp
hàng nói thích nàng, nàng cũng sẽ không chớp mắt cái nào.
Ta thoáng thất thần, đột nhiên không biết
ai hung hăng đụng phải ta, ta kêu to một tiếng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Đối phương thái độ rất kém cỏi: "Mắt
ngươi bị mù sao!"
"Ngươi ——" Ta giận dữ, vừa ngẩng
đầu bèn sửng sốt.
"Tôn Nhược Sắc?"
"Tô Nhiễm?"
Ta và Tôn Nhược Sắc nhìn nhau. Sao là nàng,
đụng phải người ta còn ra oai phủ đầu, thật đúng là phong cách của nàng.
Tôn Nhược Sắc dò xét ta vài lần, sau đó tầm
mắt lập tức bị Tần Lãng đứng sau ta hấp dẫn: "Tần Nhị ca? Sao các ngươi đi
chung?"
"Ta với Tô Nhiễm..."
"A, vừa vặn gặp phải, ha ha." Ta
đúng lúc ngăn Tần Lãng lại.
Tôn Nhược Sắc xấu tính, chỉ cần thấy Tần
Lãng sẽ vui mừng, chẳng may Tần Lãng lỡ lời, kết cục của ta sẽ giống như cái
bảng hiệu ở Tướng Quốc Tự.
"Đã lâu không gặp, nhị ca đi
đâu?" Tôn Nhược Sắc ra vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng.
Tần Lãng thản nhiên: "Không đi đâu,
tùy tiện ra ngoài thôi."
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm không
coi ai ra gì, ta cũng không tính hầu chuyện bọn họ nên thừa dịp bọn họ không
chú ý lặng lẽ tránh ra.
"Tô Nhiễm, ngươi đứng lại!" Tôn
Nhược Sắc kêu ta lại.
"Còn có việc?"
"Lần trước cám ơn ngươi, nếu không nhờ
ngươi cầu tình hoàng thượng, cha ta sẽ chết ta. Nha đầu Tôn Nhược Vi kia đã sớm
chờ chê cười ta, hừ, đáng tiếc không như nàng mong muốn."
Hôm nay là ngày mấy, sao cả một đám đổi
tính, hơn nữa còn quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
"Không có gì, đó là hoàng thượng tốt tính,
ta cũng lo lắng chết khiếp đó thôi." Ta hơi ngượng ngùng, hỏi nàng,
"Ngươi vừa rồi vội vàng đi đâu?"
Tôn Nhược Sắc vỗ đầu: "Ai nha, ta đã
sớm quên chính sự, ngựa của ta, tổ ong của ta..."
Nói còn chưa xong, nha đầu kia chạy mất như
một trận gió, cũng không nghe chúng ta kêu gào phía sau. Ta còn buồn bực về lời
nàng vừa nói, tổ ong gì chứ? Nàng chạy nhanh như vậy chẳng lẽ là bị ong đuổi
theo? Ta ngẩng đầu nhìn xung quanh.
"Nàng đang tìm gì?" Tần Lãng hỏi
ta.
Ta lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, không có
ong, nàng chạy gì chứ..."
Tần Lãng lắc đầu không nói, khóe miệng hơi nghiêng
nghiêng, phỏng chừng nghẹn cười trong bụng, cũng không biết hắn cười ta hay Tôn
Nhược Sắc. Ta không muốn mở miệng hỏi, hai người vẫn im lặng bước đi. Nghĩ đến chuyện
vừa rồi ở Lâu Gia Bảo, ta thấy mình nên đến miếu thắp một nén hương, cho dù
không thể thay đổi vận mệnh, ít nhất cũng cầu bình an.
Sau khi về nhà sẽ có một màn khôi hài khác,
ta không tính để Tần Lãng chê cười, trước khi đến cửa tướng phủ đã bảo hắn về
trước. Ta bồi hồi đứng ngoài thật lâu mới đi vào, trong lòng thầm đoán dữ nhiều
lành ít, các ca ca ta bỏ qua cho ta mới là lạ. Dù sao cũng chết, ta khẽ cắn
môi, dậm chân một phát, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, rất có dáng vẻ thấy chết
không sờn.
Quả nhiên, chân trước vừa rảo bước đến cửa,
giọng nói đáng giận của Tô Nam đã truyền đến tai.
"A, thập nha đầu cướp dâu đã về
rồi."
Ta trừng hắn, hừ lạnh một tiếng.
Bọn họ khẳng định đã sớm mai phục ở đây chờ
chê cười ta. Tô Nam, Tô Duyên, Tô Kiên, Tô Quýnh, tam tẩu, tứ tẩu... Ta dốc hết
dũng khí bước tiếp, nên tới đã tới, không nên tới cũng đã tới, có nam có nữ,
mặt ai cũng cười gian. Tô Duyên đáng giận, nhất định là hắn cáo mật; Tô Nam chết
tiệt, hắn sao chưa bị Lương Gia đánh chết...
"Thế nào? Ngươi và Diệp Khuynh Thiên
ai thắng?" Tô Duyên gian hề hề, "Ai, ta khuyên ngươi nhận thua đi, người
ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Ngươi thì thôi, chỉ là một kẻ phiền toái."
"Hừ —— "
"Thập nha đầu, đừng nghe ca ca ngươi
nói bừa, Diệp Khuynh Thiên lý nào là đối thủ của ngươi, Lâu Huyên chắc chắn
thích ngươi." Tam tẩu ồn ào.
"Hừ —— "
"Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta
người gặp người thích hoa gặp hoa nở, còn sợ ai!" Nhị tẩu cười che miệng,
"Nếu ngươi không thích Tần Lãng với Lâu Huyên, Nhạc lão tam chúng ta nhà
ta thế nào, ngươi và hắn rất xứng."
"Các ngươi ——" Ta dùng sức dậm
chân, "Tức chết ta, tức chết ta!"
"Nhiễm Nhiễm ngươi sao vậy, sẽ không
vì cướp dâu thất bại nên điên rồi?"
"Không thể nào, nàng không nổi điên
cũng đã đủ đáng sợ, nếu điên rồi thì còn ghê gớm hơn!"
"..."
Ta rơi lệ. Hảo hán phải biết tiến lui, ta thân
cô thế cô, làm sao địch lại bọn họ. Nữ tử báo thù hai mươi năm không muộn, bọn
họ tốt nhất thắp hương bái Phật khẩn cầu trời đừng để bọn họ rơi vào tay ta.
Nếu không, hừ hừ, xem ta có đùa chết bọn họ hay không!
Đến phòng, ta dùng hết sức đá cửa đi vào,
ngẫm lại vẫn lo lắng nên chuyển bàn trà chặn cửa lại. Sau đó ta buông rèm che xuống
hết, chui đầu vào chăn, không nghĩ được thêm gì nữa. Ta thấy mình là người xui
xẻo nhất thiên hạ, chuyện tốt vô duyên, chuyện xấu toàn tìm tới ta.
Không lâu sau bên ngoài có người gõ cửa, ta
tưởng bọn Tô Nam đã tìm tới, nằm trên giường giả chết.
"Tô Nhiễm, còn sống thì nói một
tiếng." Là giọng Lương Gia.
Ta không hề nghĩ ngợi, quát to: "Tô
Nhiễm đã chết!"
"Đã chết? Vậy ngươi là quỷ sao!"
"Ta còn thảm hơn quỷ. Ai nha, Lương
Gia ngươi tránh ra, đừng phiền ta, Tô Hành đã trở lại, ngươi muốn phiền thì phiền
hắn đi!"
Bên ngoài không trả lời, Lương Gia chắc đã
đi. Ta thở phào nhẹ nhõm, muốn yên tĩnh một chút thật không dễ.
Ta trở người, nhắm mắt ép mình ngủ.
Mới chưa được bao lâu, tiếng đập cửa lại
vang thùng thùng thùng. Ta thật mất kiên nhẫn, chui ra chăn, réo vọng ra cửa:
"Lương Gia ngươi có phiền hay không, đã nói ta chết rồi, ngươi đến dâng
hương cho ta phải không!"
"Nói gì đó, nha đầu kia, ngươi càng
ngày càng kỳ cục!" Giọng nói tức giận của mẫu thân lọt thỏm vào tai.
Sao lại là mẫu thân, ta còn nghĩ Lương Gia vừa
đi đã quay lại mới phải.
"Mẫu thân, ta rất phiền, có gì tối nói
sau."
"Thật không biết lớn nhỏ, mở cửa
nhanh."
"Mẫu thân..."
"Mở cửa!"
Ta dùng sức tung chăn ra, hung hăng vén
màn, dù trong lòng không muốn cũng phải ngoan ngoãn chạy đi mở cửa. Sớm biết
như thế ta sẽ không chặn bàn trước cửa, hại ta mất sức nhiều như vậy.
Cửa mở, mẫu thân thấy vẻ mặt ta tâm không
cam tâm tình nguyện, giương mắt hỏi: "Ngươi lại làm sao vậy?"
"Bọn ca ca họ ỷ đông hiếp yếu, chọc
ghẹo ta..." Ta nhỏ giọng nói thầm.
"Đừng nói quá, ngươi không phải rất
giống bọn họ sao? Đám các ngươi chỉ cần yên tĩnh một chút thì ta có thể sống thêm
vài năm." Mẫu thân lơ đễnh, "Mấy ngày nữa là sinh thần của Nhạc lão
gia, ngươi chuẩn bị một chút, đi cùng cha ngươi."
"Mọi người đều đi sao? Nhà chúng ta thiếu
gì người lớn, không nói tới người với các di nương, chỉ tính ca ca và tẩu tử cũng
đã hằng hà sa số, nếu đi hết thì Nhạc phủ còn không sập."
"Ngươi với Nhạc Phong là sư huynh
muội, theo lý phải đi. Trừ ngươi chỉ còn nhị ca, nhị tẩu ngươi, những người
khác sẽ không đi, đám tiểu tổ tông các ngươi hay gây phiền toái, chi bằng cứ ở
nhà hết đi..."
"Đã biết, nếu không còn gì khác, người
về trước đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Ta khuyên can mãi, mẫu thân mới bằng lòng tha
cho lỗ tai của ta, rốt cục chịu về.
Nhưng một bên vừa lặng sóng, một bên lập
tức phong ba, vừa mới tiễn một người, Lương Gia đã trở lại. Nàng tâm tình vui
vẻ, khuôn mặt tươi cười, khẳng định đã gặp Tô Hành rồi.
"Nhiễm Nhiễm, ta vừa nghe một chuyện,
thật sự cực kỳ hoang đường, ha ha..." Chuyện gọi là hoang đường này còn
chưa nói, Lương Gia đã tự cười không ngừng lại được.
Ta khinh bỉ tính quay về phòng. Lương Gia
giữ chặt ta, vừa cười vừa nói: "Bọn nhị biểu ca nói ngươi đi cướp dâu, ôi
thật cười chết người, việc này sao ngươi có thể làm được, bọn họ nói dối cũng
không biết chớp mắt... Ta nói ngươi đào hôn còn không kịp, đúng không?"
"Hay cho ngươi Tô Kiên, xem ta có xẻo
miệng ngươi không!" Ta tức sùi bọt mép. Nếu trên đầu đang đội mũ, khẳng
định nó đã sớm bay vọt lên chín tầng mây rồi.
"Đừng nóng giận, ngươi đừng chấp nhặt
bọn họ làm gì..."
"Đừng cản ta, ta đi giết hắn!"
"Đừng đừng đừng, giết hắn ngươi sẽ
không có nhị ca."
Ta giằng co với Lương Gia một hồi, cơn giận
cũng chầm chậm vơi đi, việc đã đến nước này, ta cứ mặc kệ, dù sao bị bọn họ thêm
bớt vài câu cũng không mất miếng thịt nào. Ta muốn học Tô Hành thản nhiên, cứ
như vậy, sẽ thể hiện được sự vĩ đại của ta đồng thời chỉ rõ sự nông cạn của bọn
họ.
Vừa bình tĩnh trở lại, Tô Nam và Tô Duyên đã
đi lại đây, Tô Nam vừa thấy Lương Gia, nhanh xoay người bỏ chạy; ta thấy Tô
Duyên cười gian, cũng nhanh xoay người vào phòng.
"Tô Nam ngươi đứng lại!"
"Thập nha đầu ngươi khoan đi!"
Ta và Tô Nam đồng thời bị gọi lại.
Lương Gia chất vấn: "Ngươi vừa thấy ta
đã bỏ chạy là sao, ta không ăn thịt người!"
"Nào có, ha ha, nào có..." Tô Nam
cười thật gượng ép, còn cố pha trò.
Bốn người tụ tập lại. Xem bộ dáng Tô Duyên hẳn
là đến tìm phiền toái, ta tạm thời không đề cập tới chuyện kia để hắn khỏi nói
ta có tật giật mình. Lương Gia ở bên cạnh, nháo lớn không tốt, ta cũng không tính
để toàn tướng phủ đến chê cười ta.
Tô Duyên nói: "Nhiễm Nhiễm, muốn biết kết
quả Diệp Khuynh Thiên bức hôn Lâu Huyên không?"
Kết quả? Lâu Huyên không phải đã đáp ứng
rồi? Cha hắn xem ra rất vừa lòng con dâu Diệp Khuynh Thiên này, người ta lại có
ân với hắn, chẳng may hắn chịu không nổi áp lực, ý chí thoáng không kiên định,
gật đầu một cái...
"Nói chuyện, nếu ngươi muốn biết, tứ
ca ta mở lòng từ bi nói cho ngươi."
Ta thật đúng là ít khi thấy bộ dáng ban ơn
này của hắn, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi thích nói hay
không, hắn có cưới Diệp Khuynh Thiên hay không, không liên quan đến ta!"
Miệng tuy nói vậy nhưng ta còn nhịn không
được, thật cẩn thận bổ sung một câu: "Lâu Huyên đồng ý cưới nàng?"
"Đúng vậy, ngày mai bái đường."
Tô Duyên cười hì hì, cẩn thận đánh giá ta, "Này, ta nói ngươi cắn răng làm
gì?"
"Ai cắn răng, xí!" Ta liếc hắn,
xoay người hung hăng đẩy cửa vào phòng.
Phía sau truyền đến thanh âm không biết là
khóc hay cười của Tô Duyên: "Đừng ghen thập nha đầu, ta đùa thôi. Lâu
Huyên sao có thể chấp nhận nàng, thật ra Lâu bảo chủ cha hắn sợ phiền phức nên
bảo Diệp Khuynh Thiên ở lại trước... Ngươi nghe thấy không, nghe thấy thì lên
tiếng đi..."
Ai thèm để ý đến hắn!
Lâu bảo chủ chắc muốn trước bảo mỹ nhân ở
lại, sau bồi dưỡng cảm tình với con hắn. Lâu ngày sinh tình là ví dụ rất kinh
điển, khó chắc Lâu Huyên sẽ không quỳ gối dưới váy Diệp Khuynh Thiên. Ta lắc
đầu, xua đi mớ suy nghĩ linh ta linh tinh, bọn họ yêu nhau thế nào đâu liên
quan gì tới ta, ta ngủ một giấc trước đã rồi mới nói sau.
***