21 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 49

Quyết chiến trên đỉnh tường thành

Trên đỉnh tường thành, một nữ tử áo hồng cầm kiếm, vẻ mặt giận dữ, mắt như sắp phun lửa. Mà nam tử áo xanh đối diện lại lơ đễnh, nhàn nhã phe phẩy quạt trên tay, nghiễm nhiên như thể chuyện không dính dáng đến mình. Hắn càng không thèm để ý, nữ tử áo hồng càng tức giận, xem tình hình, khó tránh một  cuộc ác chiến phát sinh.

Dưới tường thành, tất cả mọi người đều ngẩng cổ nhìn, khó hiểu là hai nhân vật chính trên kia không hề có ý quyết đấu nhưng đám người xem náo nhiệt đang rất mong chờ.

Ta bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài. Lúc ở Thục Sơn, sư phụ thường thích vờ thâm trầm, suốt ngày rung đùi đắc ý hô "cảnh còn người mất", cuối cùng hôm nay ta mới được mở rộng kiến thức về cái gọi là "cảnh còn người mất" đích thực. Ta rời đi không lâu, Nhạc Phong với Tôn Nhược Sắc sao trở mặt như vậy? Tuy quan hệ bọn họ không thể xem là tốt nhưng không đến mức này.

Lúc này trong đám đông, có người hiểu chuyện hô "Sao còn không đánh?", Tôn Nhược Sắc trừng mắt xuống dưới một cái, đám người thổn thức hàng loạt, không ai dám lắm miệng nữa.

Nhạc Phong phe phẩy cây quạt, dây lưng bị gió thổi phất phơ, phiêu dật phi phàm, không hổ là sát thủ thiếu nữ Thục Sơn. Hắn tiến về trước từng bước, cười nói: "Tôn tiểu thư muốn đánh mời nhanh cho, Nhạc mỗ còn có chuyện quan trọng, không rảnh cùng ngươi chơi đùa."

"Họ Nhạc ngươi bớt đắc ý đi, hôm nay nếu không giáo huấn ngươi đàng hoàng, ta sẽ không mang họ Tôn!" Tôn Nhược Sắc sôi trào như một bình nước nóng.

Nhạc Phong cũng không giận, khép quạt lại, chỉ buộc dưới thân quạt vòng vo vài vòng. Gió thổi trường bào hắn bay bay, thật đúng là một vẻ ngọc thụ lâm phong, khiến không ít kẻ háo sắc trong đám đông ham vui điên cuồng gào thét. Chỉ mỗi Tôn đại tiểu thư của chúng ta mới mặc kệ người ta ‘lâm phong’ hay không, mũi chân khẽ nhích như chuồn chuồn lướt nước, trường kiếm trong tay đâm tới Nhạc Phong. Nhạc Phong khẽ nghiêng mình, thoải mái tránh chiêu, dùng quạt đỡ kiếm, hoán đổi vị trí với Tôn Nhược Sắc.

Đám người nổ tung, nhao nhao ồn ào hô "Rốt cục đã đấu võ, rốt cục đã đấu võ". Chúng nữ nhân háo sắc vừa hưng phấn vừa ưu tư, hận không thể hóa thân thành một đại nữ hiệp, cùng soái ca song kiếm hợp bích, kề vai chiến đấu. Ta bị bọn họ chen lấn xô đẩy, chà đạp thâm tím mình mẩy, thầm mong Nhạc Phong nhanh giải quyết Tôn Nhược Sắc cho ta, ta còn chưa ăn cơm, chờ hắn mời khách.

Vũ khí của Tôn Nhược Sắc là thanh kiếm chói lọi, tiêu sái hơn cây quạt của Nhạc Phong. Ta lo Nhạc Phong sẽ chịu thiệt, nào biết vừa mới phân tâm một chút, hắn đã đoạt được trường kiếm trong tay Tôn Nhược Sắc, chỉ vào cổ họng giai nhân. Nếu kiếm nhích xuống thêm một phân sẽ đầu rơi máu chảy.

"Tôn tiểu thư, đa tạ." Nhạc Phong vẫn tươi cười như cũ.

Tôn Nhược Sắc tức giận không ít, mặt như nổi lửa, phối hợp với một thân áo hồng càng thêm dữ dội. Nhạc Phong vừa đưa kiếm tới tay, nàng liền nhảy xuống, tóc dài cùng trường bào tung bay trong gió, muốn bao nhiêu khốc liệt có bấy nhiêu khốc liệt, đám nữ nhân háo sắc nữ lại hét chói tai, một tiếng tiếp một tiếng, như sóng biển miên man vô tận.

Ta tính đuổi theo Nhạc Phong nhưng ta đã quá khinh thường công lực của chúng nữ nhân háo sắc. Các nàng vây quanh Nhạc Phong thành ba tầng kín mít, kín không kẽ hở, chật như nêm cối... Ta chỉ có thể lo lắng suông. Thật vất vả đợi Nhạc Phong thành công liều chết thoát khỏi vòng vây, ta kích động sắp chết, xông lên gọi "Cửu sư huynh".

"Nhiễm Nhiễm?" Nhạc Phong dò xét mặt ta, nhìn từ trên xuống dưới lại quét từ dưới lên trên một lượt, mắt nhíu thành một sợi chỉ "Thật là ngươi!"

"Là ta, là ta, không phải đang nằm mơ." Ta vội kéo hắn qua, "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi theo ta."

Kết quả, ta bị ánh mắt của chúng nữ nhân háo sắc đâm thủng thân thể, liều mạng lôi Nhạc Phong ra khỏi đám đông. Phía sau truyền đến tiếng Tôn Nhược Sắc: "Họ Nhạc ngươi đừng chạy, đến nạp mạng cho ta!"

Ta quay đầu chỉ thấy một thân ảnh hồng hồng từ tường thành bay xuống, chạy về phía chúng ta. Nhạc Phong biến sắc, lúng ta lúng túng: "Thần của ta, còn chưa xong..."

"Đi mau!" Ta cũng mặc kệ bọn họ xong hay chưa, kéo Nhạc Phong bỏ trốn mất dạng.

Lần sau có cơ hội, ta nhất định phải tìm thầy tướng số xủ một quẻ cho Nhạc Phong và Tôn Nhược Sắc. Bọn họ không chỉ đơn giản là bát tự không hợp, chắc chắn là đối thủ truyền kiếp! Mỗi lần gặp mặt đều ầm ỹ ngất trời, lần trước vì chuyện Tôn Nhược Vi, lần này thì chưa biết.

Chúng ta chạy trốn đằng trước, Tôn Nhược Sắc không chịu bỏ cuộc, vừa đuổi theo đằng sau vừa kêu to "Ta muốn giết ngươi", hại ta nổi da gà đầy mình. Tôn Nhược Sắc không phải dễ chọc, có vết xe đổ Nhạc Phong, về sau ta gặp nàng tốt nhất đi đường vòng, miễn gây chuyện cho mình.

Cứ như vậy, chúng ta chạy qua hết mười mấy quầy hàng, đụng phải mấy chục người mà đại tiểu thư vẫn không chịu dừng tay. Cuối cùng ta linh động, chỉ về đằng sau nàng hô to "Tần Lãng", cô gái nhỏ lập tức ửng hồng hai má, mắt như nước hồ xuân xoay người tìm nhị ca ca của nàng. Thừa dịp nàng phân tâm, ta nhanh kéo Nhạc Phong vào ngõ nhỏ bên cạnh, thoát hiểm ngoạn mục.

"Này này này... Tôn Nhược Sắc cũng thật có nghị lực..." Ta thở hổn hển, một tay chống tường, cuối cùng chống không nổi bèn ngồi xổm trên đất.

Nhạc Phong cũng mệt muốn chết, hắn mở quạt hung hăng tạo gió, nhịn không được thở dài: "Ôn dịch, ôn dịch..."

"Ôn dịch gì chứ?"

"Ta nói Tôn Nhược Sắc chính là đồ ôn dịch, có nàng ở kinh thành ta sẽ không yên ngày nào. Sư muội, chúng ta nên về Thục Sơn thôi."

"Vậy là sao?" Ta khó hiểu, "Đừng nói lúc ta không ở đây, ngày nào ngươi cũng trình diễn một màn đại chiến trên của thành với Tôn Nhược Sắc."

"Không đến mức đó."

Ta vừa định mở miệng, ai ngờ Nhạc Phong đã tiếp: "Bất quá cũng không tốt đẹp gì. Cứ theo chuyện lần trước, ta với nàng cùng nhìn trúng một vật, rõ ràng là ta thấy trước, đại tiểu thư nàng lại dám tranh giành với ta. Ta không chịu, ngươi đoán thử xem?"

"Đoán thử? Các ngươi đánh nhau?"

"Nàng cầm kiếm đuổi theo ta suốt ba con phố!" Nhạc Phong phun mật vàng về phía ta, "Sau khi ta về nhà còn bị cha ta hung hăng phê bình, nói ta ầm ĩ cùng nữ hài tử trên đường, còn ra thể thống gì, còn phạt ta diện bích mười ngày. Nay vừa chấm dứt, lại... Ai, không nói nữa. Sự tình hôm nay còn huyên náo hơn, chỉ sợ ta lại ăn không ngon rồi."

Ta chỉ có thể lại cảm thán một câu, Tôn Nhược Sắc cũng thật có nghị lực.

"Vậy hôm nay nàng đuổi giết ngươi vì cái gì?"

"Đừng nói nữa. Mười ngày sau là sinh thần cha ta, lão nhân gia sai ta thay hắn đi đưa thiệp mời. Thật không khéo là lúc ta đến phủ thượng thư gặp phải Tôn Nhược Sắc, nàng đang vung roi đuổi theo muội muội..."

Ta vụng trộm cười: "Sư huynh, ngươi chính là không bỏ được tật xấu làm anh hùng cứu mỹ nhân, đã sớm bảo ngươi cưới Tôn Nhược Vi gấp, đỡ phải phiền toái."

Không cần phải nói, Nhạc Phong chắc chắn ra mặt thay Tôn Nhược Vi mới rơi vào kết cục trên tường thành. Ta ở Lạc Dương bị bắt cóc lại bị độc phát hủy dung, không có lấy một ngày thật sự thoải mái, Nhạc Phong ở kinh thành cũng không tốt đẹp gì hơn, nghĩ vậy tâm lý của ta lại cân bằng hơn nhiều.

Ta kể với Nhạc Phong vừa phun mật vàng hết thảy mọi chuyện ở Lạc Dương, Nhạc Phong cười rũ rượi. Ban đầu hắn sợ ta đánh hắn, nghẹn không dám cười, sau đó thật sự nhịn không được, suýt nữa bò lăn ra đất. Ta đoạt cây quạt trên tay hắn, gõ đầu hắn tới tấp, hắn không thèm phản ứng lại, vẫn cười điên dại như cũ.

"Hồng hạnh một chân vượt tường... Ha ha... Thật tuyệt, ta không ngờ ngươi với Lâu Huyên thành đôi... Đáng tiếc Lâu Huyên là một thanh niên rất có tiền đồ, lại lãng phí thời gian với ngươi..."

"Ngươi nói cái gì! Ai nói hắn vì ta lãng phí thời gian, ta thành đôi với hắn sao lại phí thời gian của hắn... Phi phi phi, ai phí thời gian của hắn, thành đôi với hắn..." Càng giải thích càng loạn, thần kinh của ta cũng sắp đứt luôn.

Nhạc Phong không chỉ vẫn cười to như cũ mà hình như đã nhận định ta có gì với Lâu Huyên. Vốn tưởng có thể tìm ai đó thân thiết kể hết để phát tiết, ta đã quên bản chất Nhạc Phong cũng cực kì bát quái. Nhớ lại năm xưa ở Thục Sơn, chuyện của Ngọc Thanh sư tỷ với đại sư huynh cũng do hắn tung hê lên. Ta thật hối hận đã kể hết với hắn, hối hận muốn chết!

"Tần Lãng lần này về nhà, ngươi không sợ cha hắn lại ép hắn cưới ngươi?" Nhạc Phong bát quái hề hề.

Ta lắc đầu: "Đương nhiên không sợ, vì ta không tính về nhà, quỷ mới biết ta trở lại kinh thành."

"Ngươi cũng đừng quên, vừa rồi Tôn Nhược Sắc đã thấy ngươi."

"Nếu người khác thấy ta thì đành chịu, còn Tôn Nhược Sắc? Ha ha, ngươi chờ xem, đánh chết nàng cũng không nói." Ta đã có định liệu trước.

Không phải ta tin tưởng nhân phẩm của Tôn Nhược Sắc mà tin vào tình cảm nàng một lòng một dạ dành cho nhị ca ca, nàng sẽ không ngốc đến đến mức khai ra để Tần Lãng thành thân với ta.

Càng nghĩ càng vui, ta thật phục mình, tại thời khắc mấu chốt ta luôn thông minh như vậy, đắc ý gần chết. Ta nghêu ngao ca hát, Nhạc Phong không biết ta đang nghĩ gì đành phải theo đuôi. Sau đó tán gẫu vài câu, đến khi nhắc tới Thệ Huyết Hồng Nhan, hắn cũng rất kinh ngạc. Năm đó sư phụ từng nói ma đầu này rất lợi hại, nếu tái xuất giang hồ, khó mà tránh được một trận mưa máu gió tanh.

Nhưng trước mắt chúng ta cũng không rảnh rối rắm với Thệ Huyết Hồng Nhan vì trên đường đi, mọi người đều say sưa bán tán về một chuyện duy nhất là Nhạc tam thiếu gia ra tay quá nặng với Tôn đại tiểu thư của phủ thượng thư.

Ta không thể không bội phục công lực thêu dệt của bọn họ. Không phải chỉ đánh nhau mấy cái thôi sao, không ngờ một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện gì cũng nói được. Nào là Tôn đại tiểu thư lưu luyến si mê Nhạc tam công tử nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Tôn đại tiểu thư sinh hận nói Nhạc tam công tử vô tình, vứt bỏ Tôn đại tiểu thư, Tôn đại tiểu thư giận dữ quyết chiến trên tường thành... Hỉ nộ ái ố, tham sân si, đủ loại kết cục muốn gì có đó. Nếu ta là Tôn Nhược Sắc, đã sớm hộc máu bỏ mình. Xem ra kinh thành cũng là nơi bát quái nhất.

"Sư muội tốt, ngươi hãy cứu ta." Nhạc Phong vặn vẹo, "Về nhà cha ta sẽ đánh gãy chân ta."

"Cứu ngươi? Ta cũng là Bồ Tát qua sông, khó lòng tự bảo vệ mình."
"Xong rồi, họa lớn rồi. Ngươi không biết cha ta rất sĩ diện, hiện tại mọi người đều đồn đãi quan hệ của ta với Tôn Nhược Sắc như vầy, cha ta không thể không bắt ta cưới nàng!"

"Vậy ngươi chịu ủy khuất một chút, cưới nàng." Ta vui sướng khi người gặp họa.

Nhạc Phong vô cùng mất hứng: "Cưới nàng? Coi như xong, ta tình nguyện cưới ngươi."

"Cái gì tình nguyện cưới ta!" Ta sôi trào, "Ta kém vậy sao, so với Tôn Nhược Sắc, ta quả thật chính là thục nữ trong cực phẩm..."

"Ta không có ý này, ta hay đùa. Ha ha, hay đùa... Ngươi là người của Lâu Huyên, ta nào dám cưới ngươi, thật là!"

"Ngươi ——" Ta vung một quyền, "Ngươi mới là người của Lâu Huyên, cả nhà ngươi đều là người của Lâu Huyên!"

"Ai nha..." Nhạc Phong nhắm mắt kêu to.

Ta cảm thấy chưa hết giận, dùng hai chân đạp hắn, lúc này lửa giận mới có thể nguôi ngoai.
***

20 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 48

Trong lúc sống chết đó

Đây vốn là một đêm rất đẹp, ánh trăng tỏa ánh sáng hiền hòa ấm áp, rọi thẳng vào phòng, soi rõ một màn trước mắt. Nữ tử áo lam gặp ban sáng đang bị một hắc y nhân ấn ngã lên bàn, nàng liều chết giãy dụa mà bàn tay đang xiết cổ nàng càng ngày càng chặt, không cho nàng hít thở chút nào. Nữ tử áo lam run rẩy vài cái, rốt cục không hề nhúc nhích, ngồi phịch trên bàn.

Hắc y nhân cúi người xuống, cắn một phát trên cái cổ trắng nõn của nữ tử áo lam, mùi máu tươi như có như không quanh quẩn bên người ta, hết sức ghê tởm.

Ta cơ hồ khẳng định hắc y nhân trước mắt chính là Thệ Huyết Hồng Nhan. Lâu Huyên từng nói Thệ Huyết Hồng Nhan toàn thân choàng áo đen; sư nương từng nói Thệ Huyết Hồng Nhan uống máu nữ tử duy trì dung nhan; còn có nữ nhân gặp lúc sáng ở ngoài đường cũng nói vậy... Đây là thật, thì ra đều là thật, Thệ Huyết Hồng Nhan đã mai danh ẩn tích mấy chục năm lại xuất hiện.

Sợ hãi lên đến cực điểm, ta thậm chí đã quên kêu gào, chỉ có thể cắn chặt môi, nín thở không nói. Với công lực của Thệ Huyết Hồng Nhan, chỉ cần ta thở nhẹ một chút, chết trong tích tắc là chuyện hiển nhiên. Ta vẫn hay thầm oán vận khí của mình, giờ mới hiểu ra ông trời chiếu cố ta đến cỡ nào, nếu ban ngày ta không đổi phòng, người chết lúc này sẽ chính là ta.

Uống xong máu của nữ tử áo lam, Thệ Huyết Hồng Nhan đứng dậy, lau khóe miệng. Bà ta đứng nghiêng nghiêng, ta chỉ thấy một bóng đen mơ hồ. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đương nhiên cũng có thể hại chết người. Mặc dù dang trong tình huống như vậy, ta vẫn vô cùng khát khao muốn thấy được mặt thật của Thệ Huyết Hồng Nhan. Không phải nói Thệ Huyết Hồng Nhan khuynh quốc khuynh thành sao, ta rất tò mò xem bà ta đẹp đến mức nào.

Trong đầu có tiếng không ngừng nhắc nhở ta, liếc mắt một cái là tốt rồi, chỉ cần có thể liếc nhìn nàng một cái là tốt rồi.

Thệ Huyết Hồng Nhan kia hình như tâm linh tương thông với ta, bỗng nhiên tiến lại, đối diện chỗ ta đang ngồi. Trong bóng đêm, chỉ thấy ánh mắt quỷ dị xanh lè như ma trơi dưới địa ngục, có thể thu hồn đoạt phách. Ta run lên, răng cắn phập vào môi dưới, máu lập tức bắn ra.

Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn khiến ta tỉnh táo vài phần nhưng ta như bị ma nhập, dù thế nào cũng không thể dời mắt khỏi ánh mắt xanh lè như ma trơi kia, ý thức dần dần tan rã. Ta cảm giác hồn mình dần dần bay lên, tới giữa không trung, phất phơ...

Đột nhiên vào lúc này phía sau có người bịt kín mắt ta, ta chưa kịp la lên thì tay kia đã đè lên miệng ta, chặn mọi đường thở của ta. Ta vô cùng sợ hãi, vẫn yên lặng, yên lặng... Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng tựa như đã trải qua mấy ngàn mấy vạn năm.

"Bà ta đi rồi." Giọng nói rất quen thuộc.

Bàn tay bịt mặt che miệng ta đã bỏ xuống, ta hít không khí đầy mồm, ngực run kịch liệt.

"Nàng không sao chứ?"

Ta xoay người, nhìn đôi mắt lúc nào cũng có thể sáng rực rỡ kia của Tần Lãng. Hắn nói gì ta cũng không nghe, chỉ thấy bờ môi của hắn mấp máy vài cái. Thân mình ta mềm nhũn, ngã về sau.

Tần Lãng thuận thế đỡ ta, tay trái đặt trên mi tâm, thở phào nhẹ nhõm: "May mà không bị nhiếp hồn, nguy hiểm thật."

"Nhiếp hồn?" Ta hồ nghi.

Tần Lãng gật đầu: "Ánh sáng màu lam nàng thấy khi nãy là U Linh Nhãn của Thệ Huyết Hồng Nhan. Đây là một loại ma công có thể đoạt hồn phách người khác. Nếu không phải ta bịt kín mắt nàng đúng lúc, chỉ sợ nàng đã bị đoạt hồn."

"Nói vậy bà ta đã phát hiện ra ta?"

"Hẳn là không, nếu phát hiện, chỉ sợ nàng cũng không còn mạng sống đến bây giờ. Ta nghe sư phụ nói, Thệ Huyết Hồng Nhan thích nhất là uống máu nữ tử để tăng cường công lực. Nhưng bà ta cũng dễ bị mùi máu tươi quấy nhiễu, mùi máu càng nồng, năng lực cảm ứng sẽ càng kém..."

"Ý ngươi là, bà ta bị mùi máu tươi hấp dẫn nên không phát hiện ra chúng ta?"

"Hẳn là vậy."

Cuối cùng tim ta cũng về lại chỗ cũ, ta hít sâu mấy hơi, cảm giác sống sót sau tai nạn thật tốt. Tần Lãng nhìn ta chằm chằm, vẫn là gương mặt lạnh băng bình thường nhưng ánh mắt hình như ấm áp hơn xưa, làm ta rất an tâm.

"Sao ngươi lại ở đây?" Ta hỏi hắn.

Dường như mỗi lần ta gặp nguy hiểm, hắn đều xuất hiện đúng lúc, chuyện này cũng khó tưởng tượng quá đi. Hay là hắn theo dõi ta?

Tần Lãng hiển nhiên xem nhẹ chỉ số thông minh của ta, hắn không ngờ ta có thể lập tức tỉnh táo sau khi trải qua sự tình khủng bố như vậy. Hắn mất tự nhiên, đằng hắng trả lời: "Ban ngày gặp nàng trong trấn, vừa đúng lúc nghe thấy người khác Thệ Huyết Hồng Nhan tái xuất, ta lo lắng nên đến xem. Nàng không sao là tốt rồi..."

"Quỷ ám, ngươi đang theo dõi ta!" Ta ngắt lời hắn.

Tần Lãng kinh ngạc, phủ nhận: "Không có."

"Không có? Tần nhị công tử, đừng nói cho ta ngươi cũng lạc đường đến trấn nhỏ hẻo lánh này. Ta tuy mù đường nhưng cũng không ngốc, ban ngày ta hỏi đường người ta, hắn nói căn bản đây không phải đường trở lại kinh thành. Ngươi từ Lạc Dương về, lý ra nên chạy về nhà mới đúng, sao có thể gặp ta ở đây khéo vậy? Đương nhiên, ta vì lạc đường mới đến đây nhưng không cho ngươi dùng lý do này!"

"Ta..."

"Ngươi chính là đang theo dõi ta!" Ta kết luận.

Tần Lãng không nói lời nào, đành cam chịu.

"Vì sao theo dõi ta? A, chẳng lẽ ngươi..." Ta mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Tần Lãng.

Dưới ánh trăng, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng khác thường, dường như thật không hy vọng ta nói ra ý nghĩ trong lòng hắn. Nhưng ta không để hắn toại nguyện, lớn mật đưa ra giả thiết: "Ngươi sợ sau khi trở lại kinh thành, cha ngươi lại bức ngươi thành thân với ta nên ngươi muốn giết người diệt khẩu!"

Tần Lãng thân mình lảo đảo, khóe mắt co giật. Ánh mắt đó nói cho ta biết hắn đang rất kích động, còn là kích động không nhỏ. Chẳng lẽ thực bị ta nói đúng rồi? Hắn muốn giết ta diệt khẩu?

"Tô Nhiễm, các ca ca của nàng thật không dễ dàng." Tần Lãng buông ra một câu không liên quan gì cả.

Ta nổi giận: "Cái gì gọi là các ca ca ta thật không dễ dàng? Ngươi đừng cố ý lảng sang chuyện khác."

Sau đó ta bắt gặp Tần Lãng làm một động tác giống như Lâu Huyên hay làm khi ở chung với ta —— xoa xoa huyệt Thái Dương. Ta còn nhớ Lâu Huyên từng nói, "Nhiễm Nhiễm, ta cảm thấy ở chung với nàng sẽ khiến ta tiếc nuối cuộc sống ba năm trước đó, nàng luôn có thể khiến người khác mất hứng.". Chẳng lẽ Tần Lãng ở cùng ta cũng vậy? Sao ta không phát hiện mình có loại năng lực thần kỳ này.

Ta ướm hỏi: "Hiện tại có phải ngươi đang mất hứng không?"

"Sao?" Tần Lãng khó hiểu, "Mất hứng gì?"

"Không có gì, không có gì, coi như ta chưa nói gì." Ta đổi sang chuyện khác, "Nói mau, rốt cuộc ngươi theo dõi ta làm gì?"

"Tối hôm đó, ta bắt gặp nàng cầm hành lý xuất môn, ta không yên tâm nên đuổi theo xem thử..."

"Vậy được rồi, xét thấy ngươi đã cứu ta hai lần, ta sẽ tin tưởng ngươi một lần. Ta mệt rồi, ngủ đi. Ngươi cũng ngủ đi thôi." Ta vẫy vẫy tay, không cẩn thận đánh rơi cây trâm “đinh” một tiếng, rất thanh thúy.

"Cái gì vậy?" Tần Lãng xoay người giúp ta đi kiếm.

Ta vội vàng kéo hắn: "Đừng chạm vào nó, có độc!"

Ta vượt lên trước Tần Lãng nhặt cây trâm, cắm vào trong búi tóc.

Mặt trên cây trâm không phải độc thường, đó là Kiến Huyết Phong Hầu sư nương dốc hết tâm huyết chế tạo. Ta ngày thường hồ đồ, thời khắc mấu chốt lại thông minh. Buổi tối nắm cây độc trâm này đi ngủ, ta sợ vô ý tự đả thương mình nên trước đó đã nuốt giải dược. Bằng không vừa rồi lúc trâm đâm vào tay, không cần chờ Thệ Huyết Hồng Nhan đến hút máu ta, ta chắc chắn đã đi bước tới cầu Nại Hà trước một rồi.

Tần Lãng không đi, hắn thong thả đi lại trong phòng khiến ta hoa mắt. Ta nói: "Ngươi có phiền hay không, ta vừa bị Thệ Huyết Hồng Nhan dọa chết, ngươi im lặng một lát cho ta định thần!"

"Nàng ngủ đi." Tần Lãng kéo ghế ngồi xuống.

Ta kinh ngạc: "Ngươi đừng nói đêm nay ngươi ở lại phòng ta không đi? Phòng trống còn nhiều như vậy, sao ngươi không tự tìm một gian đi?"

"Ngươi không sợ Thệ Huyết Hồng Nhan lại đến?"

Tần Lãng cũng học được mấy chuyện xấu, dám lấy Thệ Huyết Hồng Nhan dọa ta. Nhưng chiêu này thật rất hữu dụng, hắn vừa nói ta lập tức câm miệng. Đúng vậy, khó chắc Thệ Huyết Hồng Nhan sẽ không quay lại. Ta vừa thoáng gặp Diêm Vương, cũng không tính gặp lại lần nữa. Tuy nói Tần Lãng không phải đối thủ của Thệ Huyết Hồng Nhan nhưng có hắn ở đây, cơ hội sống sót của ta cũng cao hơn.

"Ngươi ngủ trên ghế?" Ta lại hỏi một câu vô nghĩa.

"Ta không mệt, nàng ngủ đi."

"Đây là ngươi tự nói, ta không phải không cho ngươi đi ngủ." Ta không biết nói gì cho phải, nghĩ nghĩ, phun ra một câu thật ngốc nghếch, "Nếu Thệ Huyết Hồng Nhan quay lại, nhớ đánh thức ta."

Núi băng Tần Lãng bấy lâu trong ấn tượng của mọi người cũng nhịn không được nở nụ cười, "Ta đã nhớ kỹ, nàng ngủ đi."

Ầm ĩ hồi lâu, tim ta chợt cao chợt thấp, quả thật mệt chết đi được, mắt vừa nhắm lại đã tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lãng đánh thức ta, ta bực mình muốn chết, nói câu "Đừng ồn", xoay người tiếp tục ngủ. Tần Lãng nói: "Người phòng bên đã chết, rất nhanh sẽ kinh động quan phủ, nàng không muốn bị liên lụy thì theo ta đi mau."

Ta đành ngoan ngoãn ngồi dậy, trừng hắn một cái, miễn cưỡng ra khỏi phòng.

"Nữ tử bị Thệ Huyết Hồng Nhan giết chết là người phái Thiên Sơn." Sau khi rời trấn nhỏ, trên đường đi ta nói vậy với Tần Lãng.

Tần Lãng cũng không ngạc nhiên, hắn nói: "Thệ Huyết Hồng Nhan là người ma giáo, nay trên giang hồ quả thật có ít người là đối thủ của bà ta. Đương nhiên bà ta cũng không xem người phái Thiên Sơn ra gì."

"Bà ta thực sự lợi hại như vậy?"

"Đúng."

"Ngươi đánh thắng bà ta không?"

"Không chắc."

"Bà ta với sư phụ ngươi, ai lợi hại hơn?"

"Không biết."

"Sư phụ ngươi đã từng giao thủ với bà ta chưa?"

"Không biết."

"Ngươi sao cái gì cũng không biết?"

"Không biết."

"..."

Tần Lãng không chỉ là núi băng mà còn là đầu gỗ, một chút tình thú đều không có. Đi đường với hắn, ngoại trừ được đảm bảo an toàn, còn lại chẳng có chút ưu điểm gì. Lâu Huyên tuy mặt dày nhưng không đến nỗi khiến ta nhàm chán. Các ca ca của ta ai cũng biết đùa giỡn, nhất là Tô Nam, có thể trong nháy mắt làm tâm tình ta mừng rỡ, bi ai, thay đổi rất nhanh... Trong số nam nhân ta quen biết, Tần Lãng và nhị sư huynh đúng là nhàm chán nhất, hai người bọn họ đều thuộc loại chất phác. Thật không nghĩ ra trước kia ta uống nhầm thuốc gì, khi không lại thầm mến nhị sư huynh, còn để Nhạc Phong với nữ thần biết được bí mật này... Ta chết mất!

Chúng ta chạy chán chê, mệt sống mệt chết, trên đường cũng đụng phải mấy vụ án giết người của Thệ Huyết Hồng Nhan, người chết đều là nữ tử chưa thành thân, có vài phần tư sắc. Vì an toàn, ta mặc nam trang còn Tần Lãng vẫn kiên trì một thân đen thui như trước.

Khi sắp đến kinh thành, ta đề nghị Tần Lãng đổi quần áo, hắn một thân đen thui rất bắt mắt, phải biết rằng ta với hắn đều là "phạm nhân bị truy nã", nếu lỡ bị bắt thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm. Nhưng Tần Lãng cự tuyệt khốc liệt, nói dù sao hắn cũng phải nhà chịu tội với phụ thân, ta sợ tới mức lập tức mỗi người một ngả. Hắn về nhà thỉnh tội, ta thì không. Ta đến kinh thành là vì đạo lý "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", là vì trốn bọn ca ca của ta. Đợi khi vào kinh, ta mau chóng đi tìm Nhạc Phong, bảo hắn tìm một chỗ non xanh nước biếc có ăn có chơi cho ta ẩn náu.

Trước khi tách ra, ta luôn dặn dò Tần Lãng không được tiết lộ hành tung của ta cho ai khác, hắn đã đáp ứng rồi. Ta còn lo lắng nên bắt hắn thề độc: Tần Lãng ta nếu tiết lộ hành tung của Tô Nhiễm sẽ lập tức biến thành nữ nhân. Đối với Tần Lãng mà nói, đây là một lời thề độc không thể độc hơn khiến ta thầm cười trộm. Khi hắn giơ hai ngón tay thề với trời, ta thấy miệng hắn rõ ràng giật giật ba lần, rốt cục nhịn không được cười lớn, suýt nữa cười rút gân.

Rời kinh thành đã lâu, thật quá nhung nhớ. Đứng ở cửa thành, ngay cả cỏ dại trên tường thành và góc tường đều có thể làm ta nảy sinh cảm giác thân thiết.

Chuyện đào hôn qua lâu rồi, chắc mọi người đều phai nhạt. Ta ỷ mình đang mặc nam trang, thoải mái đi vào cửa thành. Binh lính thủ thành không ai chú ý đến ta, ngược lại một đám thân dài quá cổ hướng lên chỗ cao nhất của tường thành, thần sắc rất kỳ quái. Ta buồn bực, nhìn kỹ mới phát hiện, không chỉ có đám binh lính mà tất cả người xung quanh đều ngửa đầu hướng lên trên, cũng không biết đang nhìn gì.

Lòng hiếu kỳ quấy phá, ta cũng nhìn theo hướng bọn họ. Không thấy không lo, vừa thấy tròng mắt của ta lồi hết cả ra. Trời a, sao... sao có thể là bọn hắn?
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 47

Một đêm trăng lặn sao thưa

Đêm đến, trăng lặn sao thưa rất thích hợp để giết người, phóng hỏa, trộm cắp, cướp bóc, chỉ cần là chuyện không quang minh chính đáng, đều có thể chọn đêm nay hành sự. Đương nhiên, đây cũng là một ngày lành để trốn đi. Vận khí kém như ta cũng được ông trời chiếu cố. Thiên thời địa lợi nhân hoà, không đi thì ta chính là đồ ngốc.

Xuất môn ra ngoài, cuộc sống liền chán nản. Thật vất vả chứng kiến một sự kiện "oanh động" như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha ta, một đám bát quái vui vẻ. Tứ sư huynh được lắm, vết sẹo đã hết đau, hứng thú dạt dào gia nhập đại quân bát quái, trái một câu "Hồng hạnh ý xuân rộn ràng", phải một câu "Hồng hạnh một chân vượt tường", rất vui vẻ! Tóm lại, từ hôm nay trở đi, hồng hạnh nghiễm nhiên thành đại danh của Tô Nhiễm ta.

Trong đó phải kể tới Tô Duyên là quá đáng nhất, hắn vừa nhìn thấy ta sẽ tà ác vẫy tay, hơn nữa cợt nhả nói thêm một câu "Tiểu hồng hạnh, đến đây với ca ca!"

Ta với Tần Lãng toàn thân nhiễm hồng, trên đỉnh đầu đội một vòng xanh, cùng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, hắn có thể bình thản ung dung nhưng ta không được. Chuyện khiến ta không thể chịu đựng nhất là Lâu Huyên như người ngoài vòng thị phi, tên đầu sỏ hắn vô cùng vui sướng khi nghe mọi người gọi ta là "Hồng hạnh vượt tường", không chỉ cười hì hì xáp lại nghe bát quái mà còn chen thêm một hai câu, như thế, như vậy, như vậy, như thế.

Nhịn nhục không phải nhu nhược, thiện lương cũng không có nghĩa dễ bị khi dễ. Sau khi ra sức đánh tứ sư huynh với Tô Duyên, rốt cục ta quyết định rời khỏi chỗ quỷ quái này. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ân tình nợ Lâu Huyên đành phải báo đáp sau. Ta mặt mỏng, thần kinh không chịu nổi sự ép uổng của bọn họ, huống chi còn có Lương Gia, quan hệ của nàng với Lâu Huyên lúng ta lúng túng, nàng không cần không có nghĩa là ta không cần. Sự tình đã đủ thái quá, ta cũng không muốn giẫm chân vào vết xe đổ lần nữa.

Kỳ thật ngay cả ta cũng không biết đối mặt với Lâu Huyên thế nào. Hắn không tiếc phó thác tính mạng bản thân cho ta, ta cảm kích hắn; hắn không muốn ta nhớ lại đoạn hồi ức kia, tâm tâm niệm niệm, ta áy náy cho hắn; hắn phụ Lương Gia, hại nàng có nhà không thể về, ta oán hận hắn... Đủ loại cảm xúc rối rắm trong lòng, việc duy nhất ta có thể lựa chọn chung quy chỉ có trốn tránh.

Sau khi về phòng, ta thu thập qua loa, thừa dịp cảnh trăng thưa sao lặn rời khỏi khách sạn Phong Vân.

Từ sau sự kiện bắt cóc, ta đặc biệt cẩn thận. Võ công không xong ta có thể dựa vào trí tuệ, sư nương đã dạy không phải chỉ dùng mặt để giữ thể diện. Ta cắm ba cây trâm trên đầu, mặt trên có dấu hiệu để phân biệt cây nào có độc. Tần Lãng có thể dùng nó làm ám khí, ta cũng có thể, hơn nữa ta còn độc hơn!

Nhưng điều đáng lo là ta không có kỹ năng phóng ám khí thuần thục như Tần Lãng nên ta giấu thêm mê dược đã trộm của sư nương trong tay áo, bên trái là Thất Lý Hương, bên phải là Tam Bộ Đổ, hành sự tùy thời, ai dám đánh lén ta, ta sẽ khiến hắn hôn mê choáng váng. Ta thật bội phục mình quá thông minh, quá thông minh.

Trong lòng đắc ý, tâm tình sẽ tốt. Tâm tình mà tốt, đi đường càng có sức. Dọc đường, ta xem như đang du sơn ngoạn thủy, lưu luyến bỏ qua khắp phố chợ trấn nhỏ, rất đau lòng. Lần sau gặp Nhạc Phong, ta nhất định phải cảm tạ hắn đàng hoàng, nếu không có bạc của hắn, sao ta có thể sống tiêu sái như vậy, thích ý như vậy. Tuy chưa biết đi đâu nhưng cầm ngân phiếu mười vạn lượng, ít nhất ta không cần lo mình sẽ rơi vào cảnh màn trời chiếu đất.

Ta sợ bọn Tô Nam sẽ tìm ta nên chọn địa phương hẻo lánh mà đi.

Bọn họ rất hiểu ta, biết ta ham vui. Ta cố tình làm ngược lại, không dám ở lại lâu. Đến ngày thứ mười rời khách sạn Phong Vân, ta thậm chí còn không biết mình đang ở đâu. Thói quen mù đường vẫn như cũ, điểm ấy làm ta rất phiền lòng.

Trên đường đến một trấn nhỏ không biết tên, ta miệng cắn kẹo hồ lô, vừa rên hừ hừ vừa hát nhặng xị. Ngã tư đường vừa rồi đang yên tĩnh bỗng náo nhiệt, người túa ra từ bốn phía chạy trốn tán loạn. Tiểu thương ven đường đồng loạt dọn hàng, khách sạn tửu lâu đóng cửa “bang bang” loạn cả lên.

Ta buồn bực, ngăn một nữ nhân đang chạy tới cạnh ta, "Xin hỏi phát sinh chuyện gì, sao mọi người đều chạy gấp như vậy?"

Không phải bọn Tô Nam đuổi tới? Không đúng, người bọn họ muốn đuổi theo là ta, không liên quan gì đến những người khác! Xem ra ta đã bị bọn họ dọa luôn rồi, thần hồn nát thần tính, thấy cỏ lay động tưởng có phục binh, tật đa nghi này rất không tốt.

Nữ nhân sắc mặt thật khó coi: "Cô nương, ngươi nhanh về nhà đi, bên ngoài nguy hiểm."

"Nguy hiểm?" Ta đờ đẫn mặt mày, "Vì sao?"

"Nghe nói có Hồng Nhan yêu quái gì đó xuất hiện, tối hôm qua vừa mới giết mười mấy phụ nhân ở thôn trấn bên cạnh. Vừa rồi huyện lệnh đại nhân ra bố cáo, bảo mọi người trốn trong nhà. Cô nương ngươi vẫn nên chạy nhanh về nhà đi, người yêu quái kia muốn giết là nữ nhân xinh đẹp giống ngươi vậy..."

Ta run run phun ra bốn chữ: "Thệ Huyết Hồng Nhan?"

"Đúng đúng đúng, chính là Thệ Huyết Hồng Nhan, chạy mau đi..."

Nữ nhân không rảnh tán gẫu tiếp với ta, hoang mang rối loạn, mới đó đã chạy mất. Ta đầu óc trỗng rỗng, chỉ có bốn chữ là rõ ràng: Thệ Huyết Hồng Nhan. Ác mộng của ta, không ngờ hôm nay đã thành sự thật.

Một khách sạn bên cạnh sắp đóng cửa, ta lấy tốc độ nhanh nhất chạy vội qua: "Chờ một chút, đừng đóng cửa, cứu mạng!"

"Cô nương ngươi đi thôi, chúng ta không buôn bán." Tiểu nhị ngăn ta ngay ngoài cửa.

Ta nóng nảy, lấy bạc ra: "Cho ngươi, cho ngươi hết, không cần thối lại."

"Không phải là chuyện tiền nong..." Tiểu nhị thật khó xử.

"Đúng, không phải chuyện tiền nong, là chuyện liên quan đến tính mạng, ngươi không cho ta vào ta sẽ mất mạng!"

"..."

"Lão lục, để vị cô nương này vào đi." Trong phòng truyền đến một giọng già nua.

Tiểu nhị gọi là lão lục kia lập tức buông lỏng tay đang chặn cửa, lên tiếng: "Dạ, chưởng quầy."

Ta vỗ vỗ ngực, thở hồng hộc. Phía sau vang lên tiếng đóng cửa.

"Cô nương không sao chứ?" Lão chưởng quầy hỏi ta.

Ta lắc đầu, than thở: "Không sao. Đang êm đẹp tự dưng nữ ma đầu kia xuất hiện, không phải không tính để người ta yên ổn đó chứ!"

"Ai, cũng không phải vậy sao. Cô nương sớm về nhà đi, ở khách sạn cũng không an toàn, nghe nói mấy phụ nhân ở thôn trấn bên cạnh đều bị giết ở khách sạn." Lão chưởng quầy lắc đầu, "Làm càn, thật sự là làm càn!"

Về nhà? Lòng ta bỗng như được soi sáng.

Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bọn họ chắc chắn sẽ không ngờ ta có gan trở lại kinh thành. Đến lúc đó bảo Nhạc Phong tìm một chỗ tốt cho ta trú ẩn, dâng sơn trân hải vị cho ta ăn, đưa Nhạc Phong cho ta chà đạp, vừa không sợ lão yêu quái bất nam bất nữ Thệ Huyết Hồng Nhan kia, vừa không cần lo lắng bị cha với các ca ca phát hiện. Cuộc sống như vậy tốt đẹp biết bao!

"Cô nương?" Lão chưởng quầy gọi ta.

Mộng đẹp lập tức tan biến, sơn trân hải vị cùng Nhạc Phong đánh mắng thoải mái cũng nháy mắt tiêu tan, trước mắt là khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão chưởng quầy. Ai, ta lại quay về với sự thật tàn khốc. Nơi này cách kinh thành rất xa, Thệ Huyết Hồng Nhan đúng là âm hồn không tan, muốn về nhà phải trốn trước đã, tránh nơi đầu sóng ngọn gió.

"Chưởng quầy, cho ta một phòng thượng hạng, làm thêm chút đồ ăn."

"Tốt, lão lục, ngươi đưa vị cô nương này lên phòng Thiên Tự Đệ Nhất Hào."

Nơi này không thể so với khách sạn Phong Vân, tuy cùng là phòng Thiên Tự Đệ Nhất Hào nhưng đẳng cấp khác nhau, đơn sơ hơn, giống như lâu rồi chưa có ai ở. Lão lục đã thu dọn sơ, trong lúc vô ý ta thoáng thấy góc phòng còn có mạng nhện, không khỏi nhớ thương Tiểu Hắc sớm lìa xa dương thế.

Sư nương nói rất đúng, ta nuôi gì chết đó. Tiểu Hắc bị ta hại chết cũng là chuyện sớm muộn.

Nhớ ngày đó ở Thục Sơn ta cho ngựa của sư phụ ăn mới được hai ngày, kết quả ngựa chết; ta chơi đùa với con thỏ của Ngọc Thanh sư tỷ một thời gian, kết quả thỏ chết. Ta không cam lòng, chạy tới phòng bếp xung phong giúp nuôi gà, cuối cùng gà không có chết nhưng bị chồn bắt mất.

Các sư huynh nghe kể lại chuyện này, cười đến gập cả người, toàn thân run rẩy, tặng ta một danh hiệu là sát thủ động vật. Thế cho nên sau đó ta muốn giúp Dao Băng sư tỷ tưới hoa, nàng cũng không cho, nàng nói: "Hoa đang nở rộ, xinh đẹp cỡ nào, sáng lạn kiều diễm cỡ nào, ngươi đừng nhẫn tâm hủy hoại khoảnh khắc tốt đẹp của chúng..." Nghe xong ta thật muốn vung kiếm tự vận.

"Cô nương, dọn xong rồi." Lão lục giải cứu ta khỏi cảnh tượng vung kiếm tự vận.

Ta thở dài: "Giúp ta đổi phòng đi, gian bên cạnh cũng được."

Nhìn thấy mạng nhện, ta sẽ nhớ tới Tiểu Hắc, sau đó sẽ liên tưởng đến bị đủ loại động vật bị ta hại chết khác, trong lòng chua xót. Đổi phòng vẫn tốt hơn, nhắm mắt làm ngơ.

Lão lục rất mất kiên nhẫn, khóe miệng giật giật, bất đắc dĩ đưa ta sang Thiên Tự Đệ Nhị Hào. Cũng khó cho hắn, tân khổ cực thu dọn nửa ngày, kết quả ta nói muốn đổi phòng, đổi lại là ta cũng sẽ mất kiên nhẫn.

"Cô nương ngươi xem phòng trước, nếu vừa lòng ta sẽ cho ngươi thu dọn!" Lão lục đẩy cửa ra, ngữ khí thiếu thiện cảm.

Ta sao không biết xấu hổ: "Không cần, ta tự thu dọn, ngươi đi làm đồ ăn đi."

Sau khi lão lục rời khỏi, thuận tiện đóng cửa giùm ta, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại mình ta, chỉ một thoáng áp lực lại nổi lên. Ta không tính là người nhát gan, sợ phiền phức, nếu nhất định phải nói chuyện gì khiến ta sợ hãi, đó cũng chỉ có thể là Thệ Huyết Hồng Nhan. Trước đây, mẫu thân lấy chuyện này dọa ta, sau đó sư nương lại kể một truyền thuyết khác cho ta nghe, vô hình chung hình tượng Thệ Huyết Hồng Nhan trong lòng ta rất khủng bố, khiến ta bị ám ảnh.

Ta vô lực tựa vào giường miên man suy nghĩ, vừa nhớ đến cảnh tượng thập lục sư huynh đứng tại vách núi cất giọng ẻo lả gọi ta về ăn cơm chiều, cửa bỗng bật mở. Thật sự là nghĩ gì đến đó, tốc độ đưa cơm của lão lục thật kinh người. Ta từ giường đứng lên, nghĩ đó là lão lục, ai ngờ lại là lão chưởng quầy và một nữ tử áo lam.

Lão chưởng quầy hơi giật mình khi thấy ta trong phòng: "Cô nương, không phải..."

"A, ta không thích phòng lớn nên đổi phòng." Ta giải thích.

"Không sao, quấy rầy cô nương nghỉ ngơi." Lão chưởng quầy vẻ mặt hiền lành, xoay người nói với nữ tử áo lam ở sau, "Cô nương, mời sang phòng bên cạnh được không?"

"Được." Nữ tử áo lam tốt tính gật đầu.

Cửa lại đóng lần nữa.

Nữ tử áo lam kia nhìn thật quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, hơn nữa còn cách đây không lâu. Ta nghĩ nghĩ, hình như ngày ấy ở khách sạn Phong Vân, nhóm nữ đệ tử của phái Thiên Sơn đều một thân áo lam, đầu cài trâm ngọc bích. Nếu ta không đoán sai, nữ tử áo lam vừa rồi hẳn là người phái Thiên Sơn. Pháp hội Mang Sơn đã chấm dứt, đệ tử Thiên Sơn cũng phải trở về, nữ tử này có thể bị thất lạc đồng môn. Dù sao cũng không có khả năng giống ta, bị đả kích, bị tức giận trốn đi.

Ăn xong cơm chiều, ta lại ngồi trên giường ngây ngốc. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trăng nhô lên cao chiếu, đầy sao chói mắt, tỏa một quầng sáng xinh đẹp trong đêm. Nhưng toàn bộ thôn trấn lại bao phủ một tầng không khí quỷ dị, Thệ Huyết Hồng Nhan xuất hiện ở đây khiến người ta khủng hoảng vô cùng. Vốn nhà nhà đèn đuốc sáng trưng nhưng lại chẳng thấy gì. Dù nam nữ già trẻ, chỉ cần là người đều đóng cửa không dám ra, e sợ tai nạn rơi xuống đầu mình.

Ta nhìn qua cửa sổ, chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, ngủ rồi sẽ không nghĩ đông nghĩ tây tự dọa mình. Trên bàn ánh nến còn đang nhảy múa, tiếng bấc đèn bị đốt, phát ra tiếng ba ba rất nhỏ. Giọt nến đỏ chảy dọc theo thân, ta để một ít lên tay thưởng thức, khóe miệng mỉm cười, nhớ lại lúc mẫu thân dỗ ta ngủ khi còn thơ ấu. Rời nhà đã lâu, không biết cha mẹ có khỏe không. Ta tùy hứng trốn đi như vậy, để lại một cục diện rối rắm, bọn họ khẳng định vừa lo lắng vừa tức giận.

Ta thổi tắt nến, lẳng lặng nằm trên giường. Bên ngoài gió thổi vù vù, càng tăng thêm phần khủng bố, quỷ dị cho không khí. Ta cầm cây trâm độc trong tay, tận lực an ủi mình. Lâu Huyên có gan rút kiếm liều mạng với Thệ Huyết Hồng Nhan, ta không có, người ta còn chưa đến ta đã bị dọa cỡ này, nếu để hắn biết chắc sẽ khinh thường ta. Đệ tử Thục Sơn không màng sống chết, ta không thể bôi nhọ sư phụ!

Đúng vậy, không có gì đáng sợ, Thệ Huyết Hồng Nhan có gì đặc biệt hơn người! Ta nhắm mắt lại đếm cừu. Đến lúc mệt mỏi, lập tức mọi sợ hãi lặn mất tăm.

Không biết qua bao lâu, ta bị một tiếng động đánh thức, nhất thời huyết khí dâng trào, nắm chặt cây trâm trên tay. Nghe động tĩnh hình như từ phòng bên cạnh truyền đến, dáng vẻ nữ tử áo lam ban sáng hiện lên trong đầu ta. Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện?

Ta không dám làm càn, ngay cả giầy cũng chưa xỏ, rón ra rón rén đến cạnh vách tường.

Nơi này khách sạn đơn sơ, vách tường đều là ván gỗ, lâu ngày trên vách có một khe hở rất tinh tế, vừa vặn để ta nhìn lén.

Cửa sổ phòng bên cạnh đang mở, dưới ánh trăng, một hình ảnh máu me đập vào mắt ta. Nháy mắt, đồng tử của ta đột nhiên mở to, theo bản năng tính mở miệng hét lên nhưng vì quá sợ hãi nên không nói được tiếng nào. Ta che miệng lại, kiệt lực nín thở. Cây trâm trong tay phải bị ta nắm thật chặt, đâm vào da thịt trong lòng bàn tay. Ta có thể cảm nhận được máu đang chảy ra từ vết xước.
***