20 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 46

Hồng hạnh một chân vượt tường

Lương Gia giống tượng còn hơn tượng thật, ánh mắt trừng to, ngập tràn hoảng sợ. Thấy nàng như vậy, không giống sẽ chỉ giết ta mà thôi. Ta có lý do tin tưởng, Lương Gia vừa kích động vừa nổi giận, chuyện gì cũng có thể làm được.

"Gia Gia... Tỷ tỷ tốt... Ngươi nghe ta giải thích, nghe ta giải thích nha..." Ta quỳ rạp trên mặt đất không còn sức ngẩng lên, vừa vội vừa tức, cùng đường bèn rơi lệ.

Cuối cùng pho tượng chịu mở miệng: "Đang êm đẹp ngươi khóc cái gì, đừng dọa người!"

Nghe giọng tựa hồ cũng không giận như ta tưởng tượng.

Ta bủn rủn vô lực, đi qua bắt lấy chân nàng, hận không thể đâm đầu chết trên mặt đất, "Không phải như thế, thật sự không phải như thế..."

"Không phải thế nào?" Lương Gia nghi hoặc, ngồi xổm xuống đẩy ta ra, "Ngươi nắm chân ta làm gì, buông tay, buông tay."

Còn có thể thế nào đây, Lâu Huyên từ hôn Lương Gia, hại nàng mất mặt, hại nàng bỏ nhà trốn đi, hại nàng cờ bạc bị ép làm vũ cơ, hại nàng bị Tô Nam, Tô Duyên trêu chọc... Mà ngược lại, ta với Lâu Huyên ái muội trên giường như thế, còn bị Lương Gia bắt ngay tại trận. Cũng may Lương Gia này có vẻ ngờ nghệch, đổi lại là Lâu Ý Ý, bằng công lực tưởng tượng thâm hậu của nàng, không chừng sẽ là bắt gian tại giường, tấn công bất ngờ gì gì đó, hết thảy đều xong đời.

Lâu Huyên ho khan vài tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhiễm Nhiễm nàng làm gì vậy? Mau đứng lên."

"Ngươi cút đi!" Ta nổi trận lôi đình, "Đều tại ngươi, đều tại ngươi!"

Đứng lên? Cũng phải có sức mới được. Ta bây giờ giống như còn sức sao!

"Trách ta? Ta làm sao?" Lâu Huyên giả ngu.

Không đợi ta quở trách hắn, Lương Gia bừng tỉnh đại ngộ: "Được lắm, thì ra ngươi... Ngươi khi dễ muội muội ta! Nói, ngươi làm gì nàng? Sao ngươi ngủ trên giường của nàng?"

Lương Gia hiểu lầm, tức sùi bọt mép. Ta có thể cảm giác được chân nàng đang run run, xem ra tức giận không ít.

Lâu Huyên thêm dầu vào lửa: "Ha ha, ta còn có thể làm gì nàng? Vì sao ta ở trên giường nàng, ngươi tự hỏi nàng chẳng phải sẽ biết sao."

"Ngươi!" Loạn Thất Giai Nhân thật sự nổi bão, chạy xông lên.

Ta với Lương Gia nhìn nhau, chân nàng đang bị ta ôm thật chặt. Vừa cử động, toàn thân nàng đã đổ thẳng về trước. Chỉ nghe “A” một tiếng, kế đó là “phịch” một tiếng, sau cùng là tiếng Lương Gia thở mạnh.

Một cơn sóng vừa yên, một cơn khác lại ập tới. Ta với Lương Gia vừa mới ngã vào nhau rối rắm, chuyện không may hơn đã xảy ra. Lúc Lương Gia vào phòng không đóng cửa nên tứ sư huynh đi ngang qua, vừa thấy tình cảnh này, lập tức hô hoán kinh thiên động địa, "Trời ơi —— trời ơi ——"

Không thể trách tứ sư huynh, thật sự không thể. Vì hình ảnh hắn bắt gặp là như vầy: Ta quỳ rạp trên đất đối diện cửa, tay còn nắm chặt chân Lương Gia; Lương Gia cũng đang quỳ rạp trên mặt đất, chính xác là ngã trên mặt đấtngược hướng với ta; Lâu Huyên gian tà tựa trên giường, ta không thấy mặt hắn, không rõ phản ứng thế nào nhưng ta dám khẳng định, tuyệt đối không phải bình thường.

Hết thảy ập tới quá đột nhiên, ngay cả chào hỏi đúng lễ nghĩa cũng không có. Ta còn chưa phản ứng gì với thảm cảnh ngã sấp của Lương Gia, còn chưa kịp đứng lên, còn chưa kịp xin lỗi nàng, tứ sư huynh không hề báo trước đã xuất hiện trước mắt ta, còn nói "Trời ơi". Kỳ thật người nên kêu "Trời ơi" là ta mới đúng.

Ta không thèm đếm xỉa tới tứ sư huynh, lập tức giãy dụa đứng lên, "Gia Gia, ngươi ngã không đau chứ? Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Lương Gia hung hăng trừng mắt, sắc mặt còn xanh hơn rau, nàng mạnh mẽ túm cổ ta lắc lắc, vừa lắc vừa kêu to: "Tô Nhiễm, ta muốn giết ngươi!"

"Khụ khụ khụ..." Ta không thở được, mặt đỏ bừng, đứng chung chỗ với Lương Gia, quả thật chính là xanh đỏ tương xứng, còn diễm lệ hơn hoa.

Là ta hại Lương Gia ngã trước, ta tự biết đuối lý, không chống cự, rất khẳng khái để nàng lắc cho hả.

Lâu Huyên xông lên tách ta và Lương Gia ra: "Hai người làm gì vậy, còn không mau dừng lại!"

"Không phải chuyện của ngươi, cút ngay!" Ta và Lương Gia trăm miệng một lời, khiến Lâu Huyên chấn động.

Không hổ là chị em thân thiết, ngay cả lúc đánh nhau cũng ăn ý như vậy.

Lắc mệt, Lương Gia buông ta ra, duỗi duỗi tay, vẻ mặt thoải mái: "Được rồi, hết giận, ngươi thở đi."

Tứ sư huynh với Lâu Huyên hoảng sợ vì hành động không thể tưởng tượng này của chúng ta, đứng đó hóa đá, không còn suy nghĩ gì được. Ta cười nói: "Ha ha, không sao, chúng ta đùa giỡn thôi."

Từ nhỏ đến lớn, ta với Lương Gia luôn ầm ĩ như thế, không vui thì cấu xé nhau, cha mẹ và các ca ca đã sớm quen nên không trách, bình thường như cơm bữa. Nhưng với người ngoài mà nói, hành vi này quả thật hủy diệt sự phong nhã. Thử hỏi nào có nữ tử điên cuồng đến mức này, mà còn là thiên kim tướng phủ.

Lâu Huyên lau mồ hôi lạnh: "Hai người thật sự đùa giỡn?"

"Ta nói sao ngươi dong dài như vậy, có để yên hay không!" Lương Gia liếc mắt khinh thường, nói với ta, "Tô Nhiễm, còn không mau dìu tỷ tỷ ta đứng lên."

"Dạ dạ dạ, tỷ tỷ mời ngài đứng lên, trên đất rất lạnh, ngài đừng để quý thể bị thương." Ta vô cùng chân chó hiến ân cần, nâng Lương Gia dậy.

Ở Thục Sơn, ta đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, đây là lần đầu ta ở trước mặt sư huynh bày ra một mặt "ôn nhu" như thế. Tứ sư huynh đại khái kích động, không nhịn được ngửa đầu cười điên cuồng, trong nhất thời ta chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, phòng ta cơ hồ bị hắn làm sập. Lâu Huyên một bộ xem kịch vui, ba phần kinh ngạc, ba phần cười cợt, ba phần đắc ý, còn một phần không rõ có phải thích thú hay không.

Mất mặt thì đã mất mặt, ta tự hỏi làm người phải phúc hậu, ai bảo ta cần xin lỗi Lương Gia trước, vì tương lai tươi sáng của ta, chân chó một hồi không sao cả. Chỉ cần Lương Gia có thể nguôi giận.

Lương Gia rất hài lòng với thái độ thành khẩn nhận sai của ta. Ta vừa dìu nàng lên ghế, nàng vung tay lên: "Đi, rót cho ta chén trà."

"Dạ dạ dạ, lão nhân gia ngài muốn uống Tây Hồ Long Tĩnh hay Bích Loa Xuân? A, hay ta pha Phổ Nhị thượng đẳng cho ngài?"

Lương Gia khóe miệng run rẩy vài cái: "Quên đi, không uống."

Tứ sư huynh càng cười điên cuồng, quả thực đạt tới cảnh giới quên mình. Tối hôm qua, hắn gào khóc thảm thiết ở phòng bếp xem ra vẫn còn nhẹ hơn bây giờ nhiều.

"Sao vậy, sao vậy, trời sụp hay đất lở?" Lâu Ý Ý là người thứ nhất vọt vào phòng.

Không hổ là tứ sư huynh, chỉ cần hắn cười, kẻ điếc đều bị hấp dẫn đến đây. Tô Nam, Tô Duyên, nhị sư huynh, tam sư huynh, U Chỉ, Tần Lãng lần lượt lục tục đến xem náo nhiệt.

Người đến cuối cùng là Dao Băng sư tỷ, nàng người chưa tới tiếng đã tới trước: "Ai đó, buổi tối đã không an phận thì thôi, ban ngày cũng không cho người ta ngủ yên..."

Lời kia vừa thốt ra, ta biết tứ sư huynh chạy trời không khỏi nắng, trong lòng yên lặng khóc tang vì hắn, tốt xấu gì cũng từng là sư huynh muội.

Quả nhiên, Dao Băng sư tỷ mới bước vào cửa, vừa thấy tứ sư huynh, kích động đến run giọng: "Ngươi ngươi ngươi, thì ra tối hôm qua thật là ngươi!"

Mọi người đều vỡ lẽ, hiểu tứ sư huynh chính là đầu sỏ quấy nhiễu mộng đẹp tối hôm qua.

Trong nháy mắt, Dao Băng sư tỷ ra tay trước, đánh một quyền về phía tứ sư huynh. Các nạn nhân khác vô cùng ủng hộ khí thế lẫm liệt hiên ngang của Dao Băng sư tỷ, không khí đều sôi sục, mọi người cùng nhau động thủ, hành hung đầu sỏ. Tứ sư huynh ôm đầu ngồi trên đất, lớn tiếng ồn ào: "Sao vậy, sao vậy, sao các ngươi..." Nói chưa tròn câu dần dần đã bị chìm lắng trong thanh âm phẫn nộ của quần chúng đang bao vây hành hung.

Tam sư huynh dốc toàn lực, quyền cước mạnh mẽ, vừa đánh vừa nhắc nhở: "Ai cho ngươi ầm ỹ Dao Băng sư muội, ai cho ngươi ầm ỹ..."

Quá điên cuồng! Quá thảm thiết!

Tứ sư huynh cũng đáng lắm, quấy nhiễu mộng đẹp cũng không hẳn là sai, sai là không nên quấy nhiễu mộng đẹp của nữ thần, hắn làm vậy không phải muốn ăn đòn sao. Có thể khiến Thục Sơn nữ thần điên cuồng đánh người, khắp thiên hạ cũng chỉ mình hắn có bản lĩnh này.

Lương Gia hồi lâu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng vỗ vỗ vai ta, chỉ chỉ tứ sư huynh, hỏi ta: "Thì ra tối hôm tiếng kêu của mèo hoang giống sét đánh là hắn?"

Ta gật đầu.

Lúc này mọi người đã xả giận xong rồi, vẫy vẫy cánh tay, thư giãn gân cốt, lấy lại tinh thần, tất cả đều vô cùng sảng khoái, trên mặt tràn ngập khoái cảm trả được thù lớn.

Tứ sư huynh đáng thương chậm rãi đứng lên, thê thê thảm thảm. Hắn dùng ánh mắt cực độ ai oán quét chúng ta một vòng, sau đó cực kỳ ai oán tông cửa xông ra, chắc tâm hồn đã cực độ tổn thương. Lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt đó từ một nam nhân.

Hắn vừa đi, sự chú ý của mọi người chuyển sang người chúng ta. Nhìn ta, nhìn Lương Gia, lại nhìn nhìn Lâu Huyên, dần dần phát động không khí bát quái.

Lâu Ý Ý hỏi trước: "Đại ca, ta vừa rồi qua phòng tìm người không thấy. Chẳng lẽ tối hôm qua người ngủ ở đây?"

Phựt ——

Ta nghe được tiếng dây thần kinh của mình tự đứt. Đồng thời không quên tán thưởng, tốt lắm, đưa ra vấn đề có chiều sâu như vậy cũng chỉ có mình Lâu Ý Ý mới làm được.

Lương Gia há hốc, muốn nói nhưng yết hầu như bị quỷ bóp, không thốt nên lời. Ta dùng ánh mắt còn ai oán hơn tứ sư huynh vừa rồi trừng mắt liếc Lâu Ý Ý một cái, đen mặt dậm chân.

Lương Gia nắm tay ta, nhanh mồm nhanh miệng, thần sắc nghiêm nghị: "Nói, tối hôm qua hắn làm gì ngươi?"

"Đừng hỏi ta, ta chết rồi." Ta ngồi xuống ghế, nằm úp sấp trên bàn giả chết.

Ta còn có thể nói thế nào, nhìn mọi người vừa nghi ngờ vừa thiếu tin tưởng, nếu ta giải thích, ngược lại bọn họ càng thêm khẳng định ta có gì ám muội với Lâu Huyên. Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là xác nhận! Mấy lời này của Dao Băng thật sự rất sâu sắc.

"Ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lương Gia không buông tha, nhất quyết hỏi cho bằng được.

Đầu ta bị nàng mạnh mẽ nâng lên. Vượt ngoài dự kiến của ta, nàng chẳng những không tức giận, ngược lại còn vô cùng bát quái, nàng nhướn mày dương dương tự đắc, tiến đến thì thầm bên tai ta: "Nhiễm Nhiễm ngươi được lắm, soái ca này là ai, còn anh tuấn hơn Tần Lãng nhà các ngươi."

"A?" Ta mơ hồ.

Chẳng lẽ Lương Gia chưa biết thân phận của Lâu Huyên?

Ta nhìn qua Tô Nam, hắn cười rất thâm ý, bĩu môi hất qua Lương Gia. Ta nhất thời hiểu rõ, đúng vậy, Lương Gia ương ngạnh, bọn họ làm sao dám nói rõ với nàng. Chẳng may nàng điên cuồng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Dao Băng sư tỷ hồ nghi, vòng quanh ta một vòng, lắc đầu than thở: "Nhiễm Nhiễm, ta đoán không sai, ngươi với Lâu Huyên có quan hệ rất khác thường, rất khác thường. Mới có vài ngày đã ngủ chung giường, chậc chậc..."

Lương Gia kêu lên sợ hãi: "Cái gì? Hắn hắn hắn... Hắn là Lâu Huyên?"

"Đúng vậy, ngươi không biết?" Dao Băng sư tỷ buồn bực.

Phựt ——

Ta cảm giác dây thần kinh của mình lại đứt thêm một sợi.

Tô Nam ôm đầu, hắn xông lên trước mạnh mẽ lôi nữ thần đi. Nữ thần ngàn lần không muốn: "Làm gì vậy, trò hay còn chưa xem đã..." Tô Nam mặc kệ nàng đã ghiền hay không, túm nàng ra cửa.

Trong phòng lại bình tĩnh. Lúc này mọi người không nhìn ta mà đều quét mắt về phía Tần Lãng, người vẫn đảm đương vị trí kẻ qua đường Giáp. Ta cũng nương theo quần chúng, quét Tần Lãng một cái.

Đến lúc này, Tần Lãng cũng chưa nói gì, nếu hắn không phải toàn thân áo đen nổi bật, ta rất có khả năng xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Tốt xấu gì hắn cũng là hôn phu trên danh nghĩa, hiện tại mọi người đều cho rằng ta có gì với Lâu Huyên, hắn còn thật mất mặt hơn ta, vợ công khai ngoại tình cũng không phải chuyện sáng sủa gì cho cam, còn ám muội hơn hồng hạnh vượt tường.

Nhưng chuyện ta lo nhất không phải là Tần Lãng nghĩ sao, mà là Lương Gia. Đại tiểu thư này là người ta nuốt không tiêu nhất, nếu nàng chém ta, ta đuối lý trước, trốn cũng không phải, không né cũng không xong. Rối rắm!

Lương Gia quét Lâu Huyên vài lần, quét ta vài lần, lại quét Tần Lãng vài lần, quăng ra một câu khiến ta muốn chém chết nàng: "Ta làm gì vậy, thì ra là quan hệ tay ba, không có gì mới mẻ."

Thần a, ta điên rồi!

Chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau. Tô Duyên chết tiệt quăng ra một câu: "Thì ra Nhiễm Nhiễm hồng hạnh vượt tường, ha ha ha... Hồng hạnh vượt tường..."

"Có gan ngươi lặp lại lần nữa!" Ta xông lên đánh người.

Tô Duyên sớm đoán được ta sẽ xài chiêu đó, cợt nhả chạy ra, vừa chạy vừa ồn ào "Hồng hạnh một chân vượt tường đến đây!"

Ta đây da mặt mỏng như cánh ve, rốt cuộc chịu không nổi đả kích, che mặt chạy ra khỏi phòng.

Không mặt mũi nào gặp người khác, ta không mặt mũi nào gặp người khác, ta không thể nào ở lại Lạc Dương này nữa.
***

19 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 45

Bắt gian tại giường

Bên ngoài vẫn đầy tiếng chửi bậy như trước, nhao nhao ồn ào. Trong phòng, ta và Lâu Huyên mũi đối mũi, mắt đối mắt, ta bị hắn nhìn muốn đào lỗ chui xuống. Ngay lúc chúng ta môi sắp chạm môi, hắn đột nhiên dừng tay, khóe miệng đắc ý cong cong thành hình cung.

Ta nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: "Ngươi muốn làm gì —— a —— "

Lời còn bên miệng, cả người ta bị Lâu Huyên ôm lấy, đi đến bên giường. Công lực suy diễn miên man của Lâu Ý Ý giờ phút này đang phát huy đến cực hạn trong đầu ta, đủ loại hình ảnh nhảy múa trước mắt ta. Ta vừa sợ vừa tức, giận đến nói cũng không xong.

Lâu Huyên đặt ta trên giường, dìu ta ngồi xuống, hắn nói: "Đừng học muội muội ta, miên man suy nghĩ không tốt cho đầu óc, rất dễ bị tâm thần phân liệt."

"Ngươi làm sao biết ta..." Ta nhịn không hỏi nữa, hắn thật sự còn linh nghiệm hơn con giun trong bụng ta.

Ta đúng là đang miên man suy nghĩ nhưng điều này thật bình thường. Đổi lại là một nữ nhân khác, bỗng nhiên bị nam nhân điểm huyệt, sau đó bế lên giường, người có tư tưởng thuần khiết cũng sẽ hiểu lầm. Lâu Huyên khôn khéo như vậy, chắc hắn đoán được ta đang nghĩ gì đi? Ta đỏ mặt, nóng quá, nóng quá.

"Nàng đỏ mặt gì chứ?"

"Ai đỏ mặt? Con mắt nào của ngươi thấy mặt ta đỏ!"

"Hai mắt ta đều thấy."

"Tin ta móc hai mắt ngươi hết hay không!"

Lâu Huyên buồn cười: "Nhiễm Nhiễm, ta cảm thấy ở chung với nàng sẽ khiến ta tiếc nuối cuộc sống ba năm trước đó, nàng luôn có thể khiến người khác mất hứng."

"Thôi đi, ngươi đừng bôi nhọ ta. Ngươi với muội muội ngươi sống chung dưới một mái nhà ngây người mười mấy năm, cũng không thấy đầu ngươi bị thủng chỗ nào."

Ta dám thề với trời, Lâu Ý Ý tuyệt đối phân liệt hơn ta nhiều lắm, so với nàng, ta lực bất tòng tâm không sánh kịp...

Lâu Huyên mỉm cười, hắn trèo lên giường, ngồi đối xứng với ta.

"Ngươi gì chứ, gì chứ, buồn ngủ thì về phòng mình đi!" Ta nóng nảy, nếu không bị điểm huyệt, ta chắc đã xông lên đánh người.

Lâu Huyên không kiêng nể gì, kéo tay sờ sờ vài cái, lại vuốt vuốt đầu ta mấy phát, vô liêm sỉ nói: "Nếu ta nói, ta muốn ngủ ở đây thì sao?"

Mặt ta vặn vẹo.

"Ha ha ha ha..." Mặt Lâu Huyên cũng vặn vẹo.

Khác biệt là, ta tức giận đến vặn vẹo còn hắn cười đến vặn vẹo. Đúng là đáng chém ngàn đao, nữ tử báo thù mười năm không muộn!

"Tốt lắm, đừng náo loạn Nhiễm Nhiễm, chúng ta bắt đầu đi." Lâu Huyên vừa rồi còn cười đến rút gân giờ đã đổi sắc mặt, tốc độ có thể so với trời tháng sáu, nháy mắt lập tức nghiêm trang.

Ta ấp a ấp úng: "Bắt đầu... Bắt đầu làm gì, ngươi đừng xằng bậy..."

"Đương nhiên là bắt đầu giải độc. Nàng muốn ta bắt đầu gì chứ?" Lâu Huyên cười gian.

Bắt đầu... Giải độc? Ta lập tức lạnh người, U Chỉ từng nói nếu hắn giải độc cho ta, hắn sẽ...

"Không không, ngươi không thể làm vậy." Cảm giác sợ hãi vây khắp người ta, "Ngươi không thể làm vậy, ngươi sẽ chết!"

"Nàng đã nghe hết. Ha ha, ngoan, nghe lời, ta sẽ không chết." Lâu Huyên nói xong, tay bắt đầu cởi bỏ quần áo của ta.

Ta gì cũng không nghe không thấy, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu Lâu Huyên từng nói "Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình" nhưng nếu hắn có chuyện gì, ta còn có thể sống một mình sao? Hắn thâm tình với ta như vậy, ta sao có thể báo đáp được.

Vì đang là mùa hè, ta mặc rất ít áo, Lâu Huyên vừa cởi áo khoác, bên trong chỉ còn lại áo lót mỏng manh. Hắn không làm gì nữa, ngẩng đầu cùng ta bốn mắt nhìn nhau, cố hết sức mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt. Nàng đã nói, chờ giải độc xong, nàng còn hấp dẫn hơn Diệp Khuynh Thiên nhiều. Ta tin, vì nàng vốn đẹp hơn cô ta."

Nước mắt rơi xuống, từng giọt nhỏ lên tay Lâu Huyên. Hắn cười ôn hòa: "Nàng đang khóc vì ta sao? Nha đầu ngốc, đã nói ta sẽ không chết. Nhưng nàng rơi nước mắt vì ta, ta thật vui vẻ."

Nói xong, hắn bỗng chưởng mạnh lên ngực ta, ta phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ quần áo trắng tinh của hắn.

"Khụ khụ..." Ta ho khan vài tiếng, tơ máu dọc theo khóe miệng chảy ra, "Ngươi dám đánh lén, ta cũng không chọc giận ngươi!"

Hiện tại mắng người cũng không đủ sức, nói xong mấy câu đó ta cơ hồ kiệt sức.

Lâu Huyên không nhanh không chậm nói: "Kiên nhẫn đi, vừa rồi ta đã ép một phần máu độc ra, đau không?"

"Nếu không, để ta thử cho ngươi xem?"

Lúc này hắn không nói tiếp, dùng tư thế kỳ quái chặn họng ta lại, sau đó nắm hai tay ta lên áp vào tay hắn, nhất thời ta cảm thấy mình bị hút mạnh về phía hắn. Tim càng đập càng nhanh, ta rất sợ nó thiếu suy nghĩ chui vọt ra khỏi người ta. Ngực phập phồng kịch liệt, gân cốt co rút đau đớn. Ta chưa bao giờ bị như vậy, ba năm trước ở Y Tiên Cốc, lúc Tố Nữ giúp ta chữa thương cũng chưa từng đau đến mức đó.

Mồ hôi với nước mắt đồng loạt dọc theo hai má chảy xuống, đọng hết trên miệng, mằn mặn, nhờn nhờn, quyện với mùi máu tươi. Ta nôn khan, lại hộc ra một búng máu. Ta cắn chặt môi, cố chịu đựng không rên ra tiếng.

Lâu Huyên trán đầy mồ hôi, ta biết hắn nhất định cũng rất thống khổ mà hắn không nói một tiếng. Hắn vì ta trả giá nhiều vậy, ta sao có thể chỉ biết rên rỉ một mình.

"Nếu đau thì cứ kêu lên đi, sẽ dễ chịu hơn." Giọng Lâu Huyên hơi hàm hồ.

Ta nói: "Không, để người khác tới đây, bị bọn họ thấy sẽ chết người."

"Nha đầu ngốc, nàng vẫn sĩ diện như vậy."

Những lời này của ta nửa thật nửa giả, sĩ diện là một chuyện, ta chỉ không muốn làm hắn phân tâm. Dần dần, cơn đau biến mất, chân khí điều hòa chạy khắp cơ thể, tay giơ lên đã lâu nên ngứa ngứa, thân thể cũng tê tê.

Ước chừng qua nửa canh giờ, trời đã tờ mờ sáng, không biết gà trống nhà ai gáy sáng thật sự khó nghe. Lương Gia chắc sẽ oán giận, nàng ghét nhất là tiếng huyên náo bên tai, bao gồm cả tiếng động vật kêu.

"Phốc —— "

Suy nghĩ của ta bị kéo trở về, chỉ thấy Lâu Huyên khóe môi dính một vệt máu tươi, vạt áo nhiễm đỏ ghê người, còn có một chút máu tươi bắn lên người ta.

"Ngươi không sao chứ?" Ta cảm động lây.

Lâu Huyên nhẹ nhàng lau máu nơi khóe miệng, miễn cưỡng cười vui: "Ta không sao. Nhiễm Nhiễm, nàng đẹp lại rồi, thật sự còn xinh đẹp hơn Diệp Khuynh Thiên, không tin thử soi gương đi." Nói xong hắn giải huyệt cho ta, thân mình ta mềm nhũn, gục trong lòng hắn. Mùi hương đặc trưng của hắn cứ quanh quẩn, mặt ta không dày được như hắn, tự nhiên sẽ xấu hổ nói không nên lời.

"Ta nói Nhiễm Nhiễm, tuy ta cứu nàng, cũng không nhất thiết phải báo đáp vậy. Mỹ nhân trong ngực, nàng không sợ ta tâm địa bất chính? Ha ha... Khụ khụ khụ." Dưới tình huống này hắn vẫn không kềm chế được, còn dám cười. Nhìn dáng hắn ho khan chật vật, cơn tức vừa nổi đã tiêu tan, khẽ sẵng giọng: "Ngươi không đứng đắn!"

Ta cố gắng đứng dậy, lấy khăn tay ra giúp hắn lau mồ hôi trên trán. Chân mày hắn nhướn cao, cẩn thận nhìn ta chằm chằm. Ta bỗng mắng to: "Ti bỉ, hạ lưu!"

Vừa rồi đau chết đi sống lại, ta quên mình còn chưa mặc áo khoác vào. Ta nhanh phủ thêm quần áo, động tác mau lẹ kỳ cục. Lâu Huyên vẫn mỉm cười, tròng mắt vẫn không nhúc nhích. U Chỉ từng nói nếu giúp ta giải độc, hắn sẽ chết, chẳng lẽ...

"Lâu Huyên, ngươi sao vậy? Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan... Ngươi trăm ngàn lần không thể chết được, nếu ngươi chết, bảo ta sống sao đây..." Ta òa khóc.

Lâu Huyên nhíu mày, khóe môi cười gian tà: "Hôn ta một chút, ta đáp ứng nàng, không chết."

"Cút đi!" Ta không hề nghĩ ngợi, đánh qua một chưởng, vừa vặn trúng ngay ngực hắn.

Lâu Huyên kêu một tiếng đau đớn, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ngất đi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta ta ta... Ta không phải cố ý." Ta sợ hãi, "Ngươi không sao chứ, đừng dọa ta..."

Sẽ không xui xẻo chứ, vốn dĩ không sao, kết quả bị một chưởng của ta đánh chết, ta thật sự không sống nổi mà.

"Lâu Huyên, Lâu Huyên... Họ Lâu... Du Long Công Tử..."

Lâu Huyên chậm rãi mở to mắt, cố hết sức nói: "Không ngờ nàng thật sự có tài, xuất chiêu tài tình, ha ha."

"Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn giỡn. Ngươi nói mau, ngươi sẽ không chết, sẽ không chết..."

"Ta sẽ không chết." Lâu Huyên cầm tay ta, ẩn ý đưa tình, "Ta hứa với nàng, nàng không chết, ta sẽ không chết."

Ta khó lòng bỏ hắn được, ngược lại còn rất thích cảm giác bị hắn nắm tay. Trong lòng có tiếng nói, chỉ cần hắn không chết, việc gì ta cũng chịu. Hắn sẽ không gạt ta, hắn nói hắn sẽ không chết, vậy hắn sẽ không chết.

"Nhưng U Chỉ không phải nói..." Ta hồ nghi, "Nàng không phải nói..."

"Bởi vì ta không giải hết độc cho ngươi, chỉ chuyển phân nửa qua người ta." Lâu Huyên ánh mắt thâm thúy, cơ hồ giễu cợt ta, trên mặt lộ vẻ tà mị, "Ta luyến tiếc nàng, sao có thể dễ dàng chết như vậy."

Thì ra là thế.

Hắn đã lấy đi phân nửa độc của ta rồi, từ nay về sau, chúng ta cùng chung số phận. Tuy không chết nhanh như vậy nhưng vài năm sau nếu vẫn không tìm ra cách giải độc, chỉ sợ chúng ta đều hóa thành một lũ u hồn. Ba năm trước, rốt cuộc ta đã có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm gì với hắn khiến hắn có thể liều mình cứu ta. Giờ đây ta vô cùng khao khát muốn nhớ lại hết thảy.

Ta nhắm mắt lại, cảnh tượng mơ hồ chầm chậm trở nên rõ ràng. Y Tiên Cốc, bên hàn đàm, nữ tử che mặt với nam tử áo trắng đứng ôm nhau. Ánh trăng bao phủ sơn cốc, vừa huyền ảo vừa lung linh, thật ấm áp thật đẹp đẽ. Đột nhiên đầu đau kịch liệt, ta nhịn không được hét lên một tiếng, ôm đầu ngồi phịch lên giường. U Chỉ bảo ta không được nhớ lại chuyện trước kia, ta không nghe, đau cũng đáng.

"Nhiễm Nhiễm sao vậy?" Lâu Huyên ôm lấy ta.

Ta chui vào lòng Lâu Huyên khóc lớn, hệt như con nít ba tuổi bị ủy khuất, khóc thật thương tâm, miệng ồn ào: "Vì sao thất ca nói ta thiếu căn cơ, ta tình nguyện thiếu căn cơ. Ngươi cũng không biết, trong đầu rất đau, ngươi giúp ta rút ra đi..." Ta thừa nhận ta bị lây bệnh của Lâu Ý Ý, đúng là tâm thần phân liệt, gần mực thì đen, gần mực thì đen!

Lâu Huyên sờ sờ đầu ta, giống như dỗ dành con nít: "Không sao, không sao, chuyện trước kia đã qua. Nhiễm Nhiễm nàng tin hay không, ta sẽ làm nàng thích ta thêm lần nữa."

"Coi như xong," Ta mạnh mẽ ngẩng đầu, vừa lau nước mắt vừa hiên ngang lẫm liệt, "Thích ngươi? Ta cũng không muốn bị loạn đao của Diệp Khuynh Thiên chém chết!"

Lâu Huyên chấn động vì tốc độ biến hóa sắc mặt xuất thần của ta, mặt mày co rút, xanh xao. Phỏng chừng đang thầm nghĩ, Nhiễm Nhiễm quả nhiên là tâm thần phân liệt.

"Nhiễm Nhiễm ngoan, vừa rồi ta hẳn không nghe lầm. Không biết là ai nói, ta mà chết, bảo nàng sống ra sao. Là ai nói vậy?" Lâu Huyên lập tức khôi phục bản tính hồ ly giả dối của hắn.

Ta giả ngu: "Đúng vậy, ai nói?"

Hồ ly híp mắt cười gian hề hề.

Ta nhịn không được đành phải thừa nhận: "Đúng, là ta nói, vậy thì sao? Lâu Huyên ngươi đường đường là Du Long Công Tử, người ái mộ trải rộng khắp thiên hạ. Ngươi không nghĩ nếu ngươi chết, đừng nói đến phụ mẫu ngươi sẽ ra sao, nhóm nữ nhân háo sắc còn không phải mỗi ngày sẽ vây quanh cửa nhà ta điên loạn ném trứng thối! Ta vừa ra khỏi cửa sẽ bị các nàng thiên đao vạn quả chém chết! Sống mà như vậy, còn khổ hơn chết..."

Cứ như thế, lần này ta phát huy sức tưởng tượng còn phong phú hơn Lâu Ý Ý, thêm mắm dặm muối vào những chuyện có thể phát sinh sau khi Lâu Huyên chết nói một mạch, cuối cùng còn không quên bồi thêm một câu "Ngươi thấy ta nói đúng không?"

Lâu Huyên cười run rẩy.

Bỗng một tiếng vang lên, Lương Gia không thèm gõ cửa đã tiến vào: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, tối hôm qua trong phòng bếp có con mèo ăn vụng kêu như sét đánh, ngươi không nghe thật sự rất đáng tiếc... Ngươi ngươi ngươi..." Ánh mắt dừng lại ngay tại hình ảnh ta đang ngồi trên người Lâu Huyên, Lương Gia hoàn toàn choáng váng, vẫn không nhúc nhích, miệng "Ngươi ngươi ngươi" không ngừng.

Ta té lăn xuống giường, rơi lệ đầy mặt: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nghe ta giải thích..."

Xong rồi, ta xong rồi.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 44

Một mạng đổi một mạng

Hơn nửa đêm, ta lăn qua lộn lại trên giường, đếm cừu cũng đã đếm, tụng Tam Tự Kinh cũng đã tụng, vẫn không ngủ được. Phải biết rằng ngày thường ta chỉ cần dính vào gối đã có thể thuận lợi tiến vào mộng đẹp.

Có nhiều tâm sự thầm kín, vừa buồn bã vừa hoảng hốt.

Những lời Lâu Huyên nói với ta lúc sáng không biết đã quanh quẩn bên tai mấy mươi lần. Ba năm trước, ta thích hắn sao? Đoạn trí nhớ kia nhất định thống khổ như trăm độc cùng phát trong cơ thể, khắc cốt ghi tâm. Nhưng ta đã quên hết. Biết ta từng thích hắn thì sao, ta thậm chí không biết còn có thể tìm lại cảm giác này được không.

Suy nghĩ nửa ngày, ta rời giường, mau chóng mặc quần áo. Trước khi đi U Chỉ để lại cho ta một cái khăn che mặt rất lớn, nàng không nói ta cũng biết dùng nó làm gì. Đúng vậy, ta tạm thời bị hủy dung, ngay cả ta nhìn mình còn sợ té xỉu, dọa người khác sẽ không tốt lắm.

Sau giờ cơm chiều, Dao Băng sư tỷ, Lương Gia, còn có Lâu Ý Ý đến thăm ta. Lúc ấy các nàng đều nghĩ ta định hù dọa. Lâu Ý Ý vẻ mặt thiện lương: "Ai nha Nhiễm Nhiễm, ta thấy ngươi còn đẹp hơn Diệp Khuynh Thiên kia, bắt chước nàng che mặt làm gì chứ?"

"Đúng vậy." Dao Băng sư tỷ nói, "Trời rất nóng, ngươi che mặt gì chứ, sợ buồn sao."

Lời Lương Gia hại ta suýt nữa hộc máu, nàng nói như vầy: "Nhiễm Nhiễm mặt mỏng, hôm nay bị Tần nhị công tử ôm từ ngoài trở về, khẳng định là thẹn thùng, che mặt giấu diếm."

Ta liếc các nàng trắng mắt, không thèm quan tâm các nàng nhăng cuội gì nữa. Người khác không nói, ba vị mỹ nữ này vạn vạn không thể trêu vào, nếu ta bỏ khăn che mặt ra, các nàng còn không cười đến chết mới thôi. Ta chính là sĩ diện, đánh chết cũng không chịu để U Chỉ nói chuyện ta bị hủy dung cho ai khác. Bọn họ thích nghĩ sao thì nghĩ, coi như ta tâm huyết dâng trào, bắt chước Diệp Khuynh Thiên.

Ta nhẹ nhàng ra cửa, phòng cách vách còn sáng đèn, thì ra Lâu Huyên cũng chưa ngủ. Nói vậy hắn cũng giống ta, rất nhiều tâm sự. Ta cũng không rõ nửa đêm mình tính kiếm hắn làm gì, vừa tính gõ cửa, bàn tay giơ ra nửa chừng thì ngừng lại. Ta lắc đầu, quên đi, nói không nên lời chẳng phải càng xấu hổ hơn sao.

"U Chỉ, cô nương chưa nói thật với ta, ta nhìn ánh mắt đã đoán được cô nương còn chuyện gạt ta. Cô nương nhất định có cách cứu nàng phải không?" Tiếng Lâu Huyên từ trong truyền ra.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, ta ngừng bước, thận trọng nghe lén.

U Chỉ thở dài: "Ngươi sao vậy, ngươi muốn cứu nàng, ta làm sao không biết! Nếu thật sự có, Tố Nữ đã sớm dùng, còn chờ tới bây giờ sao?"

"Ta biết cô nương có cách."

"Ta không có."

"Không, cô nương có! Chỉ cần có thể cứu Nhiễm Nhiễm, cách gì ta cũng nguyện ý thử một lần!"

"Lâu công tử, ngươi không nên ép ta," U Chỉ kích động, "Chúng ta hành y cứu người, nếu vì cứu một người mà hại chết một người, chuyện như vậy ta không làm được!"

"Quả nhiên, quả nhiên có cách."

Ta có cảm giác khi Lâu Huyên nói những lời này đã nở nụ cười như trút được gánh nặng. Tim ta lại một lần nữa rung động vì hắn, hắn không tiếc mạng mình đem đổi lấy mạng ta. Trước mắt có chút mơ hồ, xem ra ta mệt rã rời, muốn đi ngủ.

Không khí trầm lắng xuống không ít, qua hồi lâu mới nghe U Chỉ nói: "Đúng vậy, có một cách, một mạng đổi một mạng! Chính là tìm một người nội công thâm hậu chuyển độc trên người Bạch Thuật sang chính mình, nói vậy, vận công không thành sẽ chết. Lâu công tử, ngươi nên rõ ràng, nếu ngươi tính làm vậy, ngươi cảm thấy Bạch Thuật sư muội sẽ vui vẻ sao?"

"Chỉ cần nàng có thể sống..."

"Không, ngươi lầm rồi. Tuy Bạch Thuật sư muội vô tư bẩm sinh nhưng nội tâm tinh tế hơn bất kìa ai. Nếu ngươi vì cứu nàng mà chết, dù nàng có thể sống, nàng cũng sẽ không vui vẻ gì. Cái chết của ngươi sẽ đặt lên vai nàng một gánh nặng vô hình, ngươi hiểu chưa?"

Trầm mặc trong chốc lát, Lâu Huyên thản nhiên nói: "Được rồi, ta sẽ cân nhắc. Cám ơn."

Thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện, ta lặng lẽ tránh ra.

Lâu Huyên a Lâu Huyên, ngươi đối với ta như vậy, bảo ta phải làm sao đây.

Ta không thể nhớ lại chuyện ba năm trước, ta không thể thích hắn như ba năm trước, ta không thể giống hắn, chấp nhất trước sau như một. Ân tình này của hắn, với ta mà nói, quá nặng.

Nghĩ kỹ, kỳ thật ta cũng không lợi lộc gì. Nếu Lâu Huyên thật sự vì cứu ta mà chết, đám người Lâu Gia Bảo còn không mỗi ngày tìm tới tận cửa đánh người; mỗi tiết thanh minh ta còn phải bất chấp gian khổ chạy tới viếng mộ hắn, bất chấp mưa gió, rất mệt; lỡ may Lâu quý phi cả đời ôm hận, thổi gió bên tai Hoàng Thượng, hoàng đế cậu ta nhất thời tham sắc mất tim, nghe lời nàng lôi ta ra chém, ta đây thật rất oan uổng.

Không nghĩ nữa. Đây đều là chuyện tào lao, ta hung hăng tự gõ đầu mình. Lâu Huyên người ta tốt xấu gì cũng tình sâu nghĩa nặng, nếu hắn biết suy nghĩ lúc này trong đầu ta, không ôm hận chết cũng sẽ hộc máu mà chết.

Sau một phen tưởng tượng bay bổng, ta thấy đói bụng. Ban ngày trúng độc đau đến chết đi sống lại, ngoại trừ viên thuốc U Chỉ đưa cho, ta cũng chưa ăn gì. Nếu giờ đi gõ cửa bảo đầu bếp làm đồ ăn cho ta, người ta không chừng sẽ bóp nát tim ta, hơn nửa đêm không ngủ được thì thôi, còn quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, thật không phúc hậu. Thêm vào đó ta mặc áo trắng, lại che mặt, tám chín phần hắn sẽ tưởng mình gặp quỷ. Rối rắm một phen, ta từ bỏ ý định này, vẫn nên tự mình xuống nhà bếp xem thử, biết đâu tốt số sẽ có thể tìm được bánh bao còn sót lúc sáng.

Ta sờ soạng đi xuống lầu. Thân là kẻ mù đường, ta thật tự hào vì có thể tìm được nhà bếp chính xác trong đêm tối. Sờ soạng nửa ngày trong bếp, ta tìm được một mâm bánh bao như ước nguyện, thật kích động suýt khóc. Ta lập tức cầm một cái, nhấc khăn che mặt lên nhét vào miệng, giống như mười năm rồi không được ăn cơm. Khó trách người đời đều nói thành quỷ cũng muốn thành quỷ no, đạo lý này rất sâu sắc.

Khi ta ăn đến cái thứ ba, cửa nhà bếp bỗng mở làm ta giật cả mình. Ta vội vàng chui xuống bàn núp, nghĩ rằng đã hơn nửa đêm, ai nhàm chán chạy tới bếp vậy. Cho dù là trộm cũng sẽ không chọn chỗ này xuống tay.

Từ cửa sổ hơi hơi hé ra ánh trắng mờ mờ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, xem thân hình ta biết rõ là nam nhân. Nhìn hắn lén lút, chắc không phải chuyện tốt.

Nam nhân tìm kiếm trên bàn mấy lượt, thấp giọng thầm oán: "Sao không có gì cả, tức chết ta!"

"A ——" Nghe giọng này, ta cả kinh, nhịn không được thốt ra.

Thì ra là tứ sư huynh!

Tứ sư huynh cảnh giác: "Ai? Ai ở đâu? Đi ra cho ta!"

Nếu đã bại lộ, ta thoải mái bò từ dưới bàn ra, đến đứng trước mặt tứ sư huynh.

"Quỷ ——" Tứ sư huynh gào khóc thảm thiết.

Ta xông lên che miệng hắn: "Đừng kêu, đừng kêu, là ta!"

"..." Tứ sư huynh không la nữa.

Ta buông tay ra: "Là ta, Tô Nhiễm."

"Mẹ ta nha, khuya khoắt còn chưa chịu ngủ, chạy đến phòng bếp giả thần giả quỷ làm gì, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!" Tứ sư huynh vừa nói vừa vỗ ngực, lòng còn sợ hãi. Thật sự là nhát như chuột, ta thật đau lòng thay sư phụ!

Ta hỏi hắn: "Ngươi tới phòng bếp làm gì?"

"Ta đói bụng, muốn tìm đồ ăn."

"Ta cũng vậy, ngươi đói thì được, ta đói không được sao, ai quy định!" Ta cố tình không buông tha.

Tứ sư huynh hừ nhẹ một tiếng: "Rõ rồi, cô gái nhỏ ngươi còn tâm tư giấu diếm ta? Ngươi với Dao Băng sư muội quả nhiên đức hạnh, từ nhỏ đã không an phận thủ thường, định hù dọa người ta cứ việc nói thẳng, sư huynh ta cũng không phải chưa từng bị ngươi hù dọa, ta không so đo với ngươi, ngươi thích nháo thế nào thì nháo đi."

"Trầm Minh Phàm ngươi chú ý một chút, ngươi nói ta không sao, nói Dao Băng sư tỷ như vậy, không sợ nàng chém ngươi?"

"Được, vậy ngươi nói thật ra xem, hơn nửa đêm ngươi che mặt làm gì? Đừng nói là ngươi sợ bị muỗi cắn."

Tứ sư huynh cũng rất hiểu ta. Ta đang định nói vậy, hắn đã chặn hết đường lui của ta. Ta tự biết đuối lý, ấp úng không nói được gì.

"Sao, không phản đối?"

"Không phải, vẻ ngoài của ta thật gây họa rồi, Dao Băng sư tỷ nói ta rất xinh đẹp, hào quang bắn ra bốn phía, sợ bắn hỏng Diệp Khuynh Thiên nhà các ngươi cho nên... Ta tự hạ thấp mình, ngươi nói đúng không?" Ta thề với trời, khi nói những lời này ta không nghĩ gì cả. Chỉ tại Dao Băng sư tỷ mồm miệng xấu xa lây bệnh cho ta.

Quay đầu nhìn tứ sư huynh, hắn đang choáng váng, sau đó cười điên dại, còn khủng bố hơn gào khóc thảm thiết. Hắn cứ cười như vậy nữa thì sớm muộn gì toàn bộ khách sạn cũng bị hắn dẫn lại đây, ta nên nhân cơ hội trốn đi thôi.

Thừa dịp mọi người còn chưa bị tiếng cười còn khó nghe hơn khóc kia của tứ sư huynh đánh thức, ta lấy tốc độ nhanh nhất quay về phòng. Từng cửa phòng lần lượt mở, sau đó là tiếng chửi bậy liên tiếp.

"Ai vậy, hơn nửa đêm còn không cho người ta ngủ!" Giọng này là Tô Nam.

Ngay sau đó, Dao Băng sư tỷ hô: "Ầm ỹ muốn chết, ầm ỹ muốn chết..."

Sau đó là độc thoại sâu sắc đặc trưng của Lương Gia: "Không phải mèo hoang, đây là tiếng sét đánh."

Tam sư huynh càng tuyệt: "Ầm ỹ cái gì, đánh thức ta không sao, đánh thức Dao Băng sư muội của ta, ta xem ngươi làm sao!"

"..."

"..."

Ta che miệng nín cười, sau đó nghẹn đến thắt ruột. Tứ sư huynh đã thành kẻ thù của toàn khách sạn, đáng lắm.

"Nhiễm Nhiễm." Có người vỗ vai ta từ đằng sau.

"A ——" Ta kêu to, huyệt đạo nhanh chóng bị ai điểm.

Lâu Huyên vòng lên trước, đôi mắt sáng rỡ khác thường khiến ta không chỉ kinh hoàng mà thôi.

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sao có thể ở trong phòng ta?" Ta lo lắng.

Vừa mới cười ngất vì tiếng chửi bậy phấn khích tuyệt luân của mọi người, ta còn chưa kịp trấn tĩnh lại, Lâu Huyên này đã bất ngờ đột kích khiến ta hoang mang. Dù sao cũng phải cho ta quá độ cái đã chứ.

Lâu Huyên không nói, vòng tay lại thong thả đi lại trước mặt ta, chốc lát quay đầu nhìn ta, chốc lát ngẩng đầu nhìn trần nhà, im lặng đùa bỡn ta. Địch bất động ta bất động, nếu hắn không nói, ta cũng giả câm điếc, xem ai lợi hại.

Một nén nhang trôi qua... Nửa canh giờ trôi qua... Một canh giờ trôi qua...

Thật sự không nhịn được, ta đầu hàng: "Được rồi, ta nhận thua, muốn làm gì cứ sảng khoái nói ra đi! Chết cũng phải để ta chết được nhắm mắt, ngươi nói đi."

"Ha ha, sao ta có thể để nàng chết," Lâu Huyên nở nụ cười, "Ta đang nghĩ cách giúp nàng giải độc, trước tiên cứ ở yên đó, kỳ thật phòng nàng rất mát mẻ."

"Nhưng ta..."

"Đừng nóng vội, ta lập tức cứu nàng, chờ ta."

Đoạn đối thoại này sao quen tai vậy? Ta bừng tỉnh đại ngộ, cả giận nói: "Ngươi... Lâu Huyên thật nhàm chán, không có việc gì bắt chước cách ta nói chuyện!"

Lâu Huyên cười ha ha: "Nhiễm Nhiễm ngoan của ta, trí nhớ rất tốt."

"Ngoan cái gì, ngươi mới ngoan!"

Trí nhớ lập tức trở lại lần gặp nhau dưới chân núi Thục Sơn, Lâu Huyên bị ta hạ độc nhầm, không phải ta cũng đã nói vậy với hắn sao. Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cái gì gọi là trước khác nay khác, cái gì gọi là phong thủy luân chuyển... Ta đã hiểu, ta hoàn toàn hiểu, thật hoàn toàn hiểu.

Lâu Huyên tiến lên trước từng bước, kéo khăn che mặt của ta xuống. Ta xấu hổ, bất đắc dĩ không thể động đậy, chỉ có thể sử dụng võ mồm: "Ngươi muốn làm gì, làm gì làm gì..." Đầu hắn càng ngày càng gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta, giọng ta bắt đầu run run, sau đó nói gì cũng không rõ.
***