19 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 36

Ngọc Điệp thật giả

Ta còn chưa thoát khỏi trạng thái điên cuồng để bình tâm trở lại thì "Ngọc Điệp" đã ôm mặt rời khỏi, Tô Nam với Tô Duyên nhìn nhau, cơ hồ đồng thời lắc đầu thở dài. Ta hiếm khi nào đồng tình với bọn họ, đối với ba người chúng ta mà nói, đây tuyệt đối là một đả kích, đả kích rất lớn.

Đám vũ nữ lui xuống, mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng. Sở Tức Vấn nhìn chằm chằm chỗ "Ngọc Điệp" vừa đứng, thất thần ngóng nhìn, Sở Tức Trữ kéo kéo góc áo hắn, kêu mấy tiếng "đại ca" hắn vẫn không phản ứng. Ngay cả Sở Tức Vấn nhã nhặn, nho nhã cũng thất thố như vậy, đủ để thấy mị lực của "Ngọc Điệp".

"Không ngờ Ngọc Điệp lại xinh đẹp như vậy..." Tứ sư huynh dại mắt, hồn đều bay theo người ta.

Tam sư huynh ho khan vài tiếng, nhắc nhở hắn. Lúc này hắn mới phản ứng lại, lập tức thay đổi sắc mặt, tuôn lời chính nghĩa: "Nhưng dù Ngọc Điệp xinh đẹp thế nào, trong lòng ta Diệp Khuynh Thiên vẫn xinh đẹp nhất."

Dao Băng sư tỷ nhịn không được bật cười. Ta ai thán, thật hư vô, thật hư vô.

Diệp Khuynh Thiên cơ hồ chưa liếc tứ sư huynh một cái, trong mắt người ta chỉ có Lâu Huyên. Trong lòng ta thật bất mãn, thấy tứ sư huynh làm vậy không đáng, nếu thấy mặt thật của Diệp Khuynh Thiên, hắn có thất vọng hay không? Người ta nào có hoàn mỹ như hắn tưởng tượng.

Ta lén nhìn phản ứng của Diệp Khuynh Thiên, vừa mới chạm phải ánh mắt của Lâu Huyên đang nhìn ta, thân mình cứng lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh. Chuyện vừa bị ta quên bẵng lại nổi lên, Lâu Huyên nói hắn đã sớm nhận ra ta, làm sao hắn nhận ra? Tâm ta loạn như ma, trong đầu hỗn loạn.

"Thật có lỗi, tại hạ có việc, ra ngoài trước một chút!" Tô Nam bỗng đứng lên đi ra ngoài.

Tô Duyên đuổi theo: "Đợi ta với, đợi ta với..."

Mắt thấy hai người bọn họ đột nhiên rời khỏi, mọi người đều mờ mịt, Dao Băng sư tỷ nhìn nhìn ta, ta bất đắc dĩ nhún nhún vai. Kỳ thật ta biết, bọn họ khẳng định là đi tìm "Ngọc Điệp" tính sổ.

Một nhóm ca vũ khác rất nhanh tiến vào tiếp nhưng không có "Ngọc Điệp" trong đó, tựa hồ mọi người đều thấy đần độn vô vị, không sao xem nổi. Ta vừa chờ bọn Tô Nam về, vừa tùy tiện lột sơn trà ăn. Bởi vì ta không yên tâm nên làm rớt tới hai lần, đều là Tần Lãng giúp ta nhặt lên. Lâu Huyên thấy vậy nên không vui, hai mắt bốc hỏa trừng trừng nhìn ta.

Thật vất vả đợi bọn Tô Nam với Tô Duyên trở về, trước tiên ta quan sát vẻ mặt bọn họ khi vừa bước vào cửa, đúng như tưởng tượng của ta, một đám xanh mặt, giống như vừa gặp kẻ thù. Có thể đoán được "Ngọc Điệp" chắc chắn bị bọn họ dạy dỗ rất thê thảm.

"Ngại quá, ta cũng ra ngoài một chút."

Dao Băng sư tỷ gọi ta: "Này ngươi đi đâu đó?"

Ta không đếm xỉa tới nàng, ra cửa tùy tiện gọi một tiểu nhị lại hỏi "Ngọc Điệp" ở đâu. Tiểu nhị ngay từ đầu còn làm bộ làm tịch, nói Ngọc Điệp không tiếp khách. Ta đưa tên Sở Tức Vấn ra, thân phận tiểu vương gia quả nhiên dùng được, tiểu nhị vừa nghe ta là khách quý của tiểu vương gia, cúi đầu khom lưng giúp ta dẫn đường.

Vòng vèo trong hoa viên một chút, ta theo tiểu nhị vào một sương phòng phía trước. Hắn chỉ vào gian đầu tiên nói với ta: "Ngọc Điệp cô nương đang nghỉ ngơi bên trong, cô nương chờ một lát, ta đi thông báo trước một tiếng."

"Không cần, ta tự đi."

Ta trực tiếp đẩy cửa ra, thở phì phì.

"Ai đó, vào cũng không gõ cửa trước, không biết phép tắc." "Ngọc Điệp" từ sau mành đi ra, thấy ta híp mắt thật buồn bực.

Ta vất vả dằn cơn tức vừa bị nàng chọc, cả giận nói: "Lương Gia ngươi hay lắm!"

Đúng vậy, "Ngọc Điệp" chính là Lương Gia, còn vì sao nàng có thể trở thành Ngọc Điệp, chỉ có chính nàng biết.

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là?" Lương Gia không thể khép miệng lại.

Ta trắng mắt liếc nàng, thì thầm như niệm kinh: "Nếu ta chỉ có một lượng vàng, ta sẽ đổi toàn bộ thành tiền đồng, mỗi tối trước khi ngủ đếm tiền một lần, sau đó chôn dưới cây đào thứ ba ở hậu viện."

"A! Những lời này chỉ có ta và Nhiễm Nhiễm biết, là ai nói cho ngươi? Nói, rốt cuộc ngươi là ai?" Lương Gia quá sợ hãi.

Tô Nam thường nói ta phản ứng chậm, theo như hắn nói, Lương Gia mới là chậm, ta đã huỵch tẹt hết, nàng còn không biết ta là ai. Một năm trước, ta hay nói giỡn với Lương Gia nếu chỉ còn lại có một lượng vàng sẽ xài thế nào. Ta đã trả lời như vậy. Lương Gia vỗ đầu nói đáp án của ta thật kinh điển, độc nhất vô nhị trên khắp thế giới, còn nói nếu một ngày ta với nàng thất lạc, những lời này có thể dùng làm ám hiệu mở đầu.

Nay ta xổ ám hiệu ra, nàng lại ngây ngốc hỏi ta là ai, thật khiến người ta tổn thương. Ta đành gỡ mặt nạ xuống, ai oán nhìn Lương Gia.

Lương Gia hít một hơi lạnh: "Nhiễm Nhiễm? Thật là Nhiễm Nhiễm!"

Ta đi qua túm lấy cổ, dùng sức lắc lắc: "Ngươi thật vĩ đại đó Ngọc Điệp, bác nói ngươi đi thăm người thân, ngươi đi thăm người thân thế này sao? Tham tiền nên đến đây nhảy múa? Có năng lực nha, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất sạch! Nếu hôm nay ngươi không kể rõ sự tình, ta không để yên cho ngươi. Ta không phải nói đùa, Lương Gia ngươi thành thật cho ta, đừng tưởng bộ dạng xinh đẹp ta sẽ thương hương tiếc ngọc, ta nói cho ngươi biết, không có khả năng! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Khụ khụ, nhẹ chút, nhẹ chút, ta nói là được, ngươi phát điên gì chứ!" Lương Gia cầu xin tha thứ.

Ta đại nhân có đại lượng, trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền, thân là nữ nhi của tể tướng ta cũng không ngoại lệ.

"Tốt, ngươi nói đi." Ta vẫy vẫy tay, đi đến cạnh bàn tự rót một ly trà. Nói liền một hơi tức tối như vậy khiến ta rất khát.

Lương Gia cò kè mặc cả: "Vừa rồi tứ biểu ca với thất biểu ca cũng tới hỏi ta như vậy, hay là, ngươi đi hỏi bọn hắn?"

"Nói mau!"

"Kỳ thật... Kỳ thật... Kỳ thật..." Lương Gia ấp a ấp úng.

Thấy nàng khó mở miệng, sự tình chắc không tốt đẹp gì. Càng như thế này ta càng có hứng thú, ta không tin Lương Gia có thể làm nên chuyện hay ho gì. Ta cười gian: "Gia Gia, ngươi thành thật một chút. Bằng không, ngươi vốn biết ta khó giữ mồm giữ miệng, lỡ may bất cẩn trước mặt ngũ ca..."

"Ngươi ——" Lương Gia nghẹn đỏ mặt, phỏng chừng trong lòng đang chặt ta ra làm tám khúc.

Ta vẫn mỉm cười đắc ý, tròng mắt đảo một vòng dán lên mặt Lương Gia. Lương Gia với ta trừng mắt nhìn nhau, chỉ trong chốc lát bèn lo lắng, ngữ khí cũng mềm nhũn: "Ngày đó sau khi rời nhà, sợ mẫu thân và cậu phái người đi tìm, ta bèn tới Lạc Dương, ỷ mình nhiều tiền, tiêu xài như nước..."

Lương Gia tiêu tiền trong chớp mắt, điểm ấy giống ta nhưng ta tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như nàng, tiêu sạch tiền rồi tự bán mình.

Sự tình là thế này. Lương Gia sau khi đến Lạc Dương, mỗi ngày thịt cá ê hề, không bao lâu hết sạch tiền. Việc này cũng chưa tính, nàng còn dám chạy đến sòng bạc, ôm tâm lý may mắn muốn kiếm thêm tiền. Trước kia chưa thấy Lương Gia bài bạc bao giờ nhưng xem ra vận khí chơi bài của nàng quả thật rất kém, thua hết tiền với trang sức trên người không nói, còn thiếu người ta mấy trăm lượng bạc.

Ông chủ đổ phường và Phiêu Miểu Phường là một, hắn thấy Lương Gia xinh đẹp, bắt nàng nhảy múa xem như trả nợ. Lương Gia nói đến khúc này, nghiến răng nghiến lợi mắng lão kia, hận không thể rút gân lột da hắn. Thật ra ta thấy hắn rất phúc hậu, bắt nàng nhảy múa, không bắt nàng làm chuyện xấu.

"Vậy sao ngươi lại thành Ngọc Điệp?" Ta hỏi.

Lương Gia thở dài một hơi: "Còn không phải các ngươi làm loạn sao, Ngọc Điệp không khỏe nhưng tiểu vương gia gì đó nhất định phải xem nàng biểu diễn. Ông chủ không thể đắc tội, đành phải bắt ta làm thế thân, nói là chỉ cần che mặt, không ai có thể nhận ra. Còn nói nếu thành công, hắn sẽ xóa nợ cho ta. Nào biết..."

"Nào biết khăn che mặt tự nhiên rớt xuống, phải không?"

Lương Gia gật đầu, hết sức ủy khuất.

Ta lắc đầu, rất đau lòng cho nàng nhưng vẫn nhịn không được mắng nàng: "Lương Gia a Lương Gia, uổng công ngươi bình thường kiêu ngạo, ương ngạnh, ngươi cũng có ngày hôm nay, thể diện tướng phủ bị ngươi làm mất hết! Ta đại biểu trên dưới Tô gia, bao gồm Trương bá quét rác ở hậu viện, Tiểu Lưu nhóm lửa ở phòng bếp, A Tam quét nhà vệ sinh, chuồng ngựa với chuồng heo... Tóm lại, ta đại biểu mọi người với vật ở Tô gia khinh bỉ ngươi!"

Mắng xong hết giận, quả nhiên thoải mái hơn.

Lương Gia cúi đầu, nàng thế mà cũng biết ngượng ngùng. Ta thấy mình hơi quá đáng, đang tính an ủi vài câu, nàng lại ngẩng đầu lên, cười nói: "Nhiễm Nhiễm, ngươi mắng xong chưa? Nếu chưa hết giận ngươi mắng thêm vài câu nữa, ngươi nói sao cũng được, miễn đừng kể việc này cho Tô Hành, được không?"

Ta hoàn toàn hết nói nổi nàng rồi. Không hổ là Lương Gia, da mặt dày đến vậy, ta còn có thể nói được gì nữa. Nàng với Lâu Huyên thật sự là tuyệt phối, mặt dày như nhau. Thế sự vô thường, sao vô duyên vô cớ lại để ta với Lâu Huyên chạm mặt, nghĩ đến câu vừa rồi của Lâu Huyên, hai má ta không khỏi nóng bừng.

"A, Nhiễm Nhiễm sao ngươi lại đỏ mặt?" Lương Gia nhìn chằm chằm.

Ta trả lời: "Ngươi mới đỏ mặt, cả nhà ngươi mới đỏ mặt." Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, rõ ràng mâu thuẫn với bộ dáng trang nghiêm mắng nàng vừa rồi.

Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ta hỏi nàng: "Ngươi không phải bị bắt cóc sao, sao có thể yên vị ở đây?"

"Ngươi mới bị bắt cóc, ai nói ta bị bắt cóc, xem ta xẻo miệng của hắn. Đây không phải cố ý hủy hoại thanh danh của ta sao, ai dám bắt cóc ta, cũng không nhìn xem ta là ai..." Lương Gia vừa mở miệng liền nói không dứt.

Sao lại thế này, nàng không bị bắt cóc, vậy lá thư kia là sao? Chuyện này vô cùng rối rắm, Tô Hành tìm Lương Gia không được hắn còn không gấp chết hay sao.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 35

Lâu Huyên thật muốn thành thân

Danh tiếng Ngọc Điệp rất lớn. Chúng ta phải giãy dụa xuyên qua tầng tầng lớp lớp khán giả đến Phiêu Miểu Phường đi vào phòng trong. Ông chủ rất hối lỗi nói Ngọc Điệp đột ngột nhiễm lạnh, thân thể không khỏe, không thể ra biểu diễn. Ta bị đả kích rất lớn, vốn dĩ đang hứng thú lập tức bị một câu kia ném xuống đáy cốc.

Đám người bên ngoài huyên náo, có oán giận, có chửi bậy, ồn ào nhốn nháo, vây chật Phiêu Miểu Phường như nêm cối. Ta né tránh đằng sau, rất sợ quần chúng phẫn nộ, kích động sẽ ném gạch vào trong. Không ngờ mị lực của Ngọc Điệp có thể lên tới mức này, thật dọa người, Diệp Khuynh Thiên khẳng định bị đả kích không thôi, đường đường đệ nhất mỹ nữ cũng chưa được đãi ngộ như vậy, người so với người sẽ hù chết người.

Ta oán giận: "Không phải chứ, ngày mai ta sẽ lên núi niệm kinh, náo nhiệt hiếm có cũng không xem được, thật mất hứng!"

Tô Duyên vô cùng đồng cảm, vừa lắc đầu vừa than thở, nhìn hắn có vẻ rất hứng thú với Ngọc Điệp. Tứ tẩu nhà ta là bình dấm chua, Tô Duyên tốt nhất đừng đắc tội với ta, bằng không ta kể chuyện này cho tứ tẩu, xem hắn còn sống nổi hay không. Nghĩ vậy ta âm thầm đắc ý, ngay cả Tô Duyên tự cho mình là siêu phàm cũng để ta nắm được nhược điểm, lại có thêm bùa hộ mệnh phòng thân rồi.

Ta vừa mới quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt bí hiểm của Lâu Huyên, bao nhiêu đắc ý của ta chắc đã lọt vào mắt hắn. Ta trừng mắt lại, hắn he hé miệng cười, vẻ giảo hoạt khiến ta thầm lo lắng.

Người thật sự rất đông, chen tới chen lui, ta không đứng vững bị đẩy sang một bên, lảo đảo, dưới tình thế cấp bách bỗng có một bàn tay đỡ ta. May mắn có người giúp, nguy hiểm thật. Nếu ngã trước công chúng, rất đáng sợ. Sau việc ầm ĩ với Dao Băng sư tỷ, ta đã mất hết hình tượng nhưng ta còn để ý đến thể diện.

"Cám ơn."

Ngẩng đầu vừa thấy người đỡ ta không phải ai khác, đúng là Lâu Huyên, hắn mỉm cười nhìn ta, nói: "Dường như Bạch cô nương giữ thăng bằng không tốt lắm?"

Lời hắn mang theo hương vị vui sướng khi người gặp họa, ta biết hắn ám chỉ chuyện tối hôm qua ta nghe lén Tần Lãng nói chuyện với Sở Tức Trữ đúng lúc bị ngã ra ngoài, vừa tức giận vừa quẫn bách, đẩy tay hắn ra, tức giận nói: "Ngươi lợi hại nhất, ngươi lợi hại nhất, được chưa!"

Lâu Huyên còn muốn tiếp tục trêu ghẹo thì Diệp Khuynh Thiên cũng bị người ta xô lại đây, "vừa mới" ngã nhào vào lòng Lâu Huyên khiến hắn tính nói  nữa nhưng nghẹn lời. Ta đắc ý nhìn, người ta có mỹ nhân ở bên, thật đắc ý làm sao. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta đừng quấy nhiễu việc tốt của người ta.

Nữ thần bị đám người đẩy ra đụng đến ta, chu miệng thầm oán: "Người đông thật, Ngọc Điệp này đúng là nổi danh, hại ta hưng phấn một hồi."

"A, đây không phải Đỗ Dao Băng tiểu thư sao? Ngươi còn nhớ ta sao, ta còn tưởng ngươi có người nào đó liền quăng ta lên chín tầng mây." Ta làm bộ mất hứng.

Dao Băng sư tỷ kéo cánh tay của ta lắc lắc: "Được rồi, được rồi, ngươi đúng rồi!"

Đây là kỹ xảo quen thuộc của nàng. Khi ở Thục Sơn, nàng cũng trưng ra bộ dáng này để nhận tội với ta, khiến ta thật hưởng thụ. Nữ thần ôn nhu, ai cũng chịu không nổi. Ta không phải người keo kiệt, thêm vào đó ta vốn không thật tức giận, không chừng nàng với Tô Nam còn tốt hơn, xét thân phận ta còn phải kêu người ta một tiếng chị dâu.

Chen lấn nửa ngày, đám đông dần dần thối lui. Dao Băng sư tỷ lôi tay ta, nhìn xung quanh tìm kiếm bong dáng U Chỉ: "U Chỉ đã chạy đi đâu, sao không thấy, không phải bị người ta xô đi luôn rồi chứ."

"Miệng quạ đen," U Chỉ vừa đi tới, "Chúng ta về lại khách sạn đi, đám người này quá điên cuồng, ta cũng không muốn bị đè chết."

Nữ thần đồng ý: "Được, về đi, ngắm Ngọc Điệp gì chứ, còn không bằng nhìn Diệp Khuynh Thiên, người ta tốt xấu gì cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Ta thật sự rất muốn xem đệ nhất mỹ nữ rốt cuộc đẹp bao nhiêu, rốt cuộc có thể khuynh thiên hay không, dám biến tứ sư huynh thành như vậy..."

Dao Băng sư tỷ tự mơ màng, đại khái trong đầu đang vẽ nên hình dáng Diệp Khuynh Thiên. Ta và U Chỉ che miệng cười trộm, U Chỉ đánh vỡ ảo tưởng của nữ thần: "Ngươi vẫn nên tự soi gương ngắm mình đi, nói không chừng còn có cảm giác thành tựu hơn."

"Có ý tứ gì? Có ý tứ gì?" Dao Băng sư tỷ mờ mịt.

U Chỉ ngưng cười: "Không có gì, không có gì, về đi."

Ta giữ chặt các nàng, cười gian hề hề: "Ngọc Điệp múa đẹp, không biết người có đẹp hay không..."

Quả nhiên là nữ thần, tâm tư của ta bị nàng đoán trúng: "Được, chúng ta lén xem đi."

Ba người thương thảo nhất trí, lặng lẽ đi ra hậu viện Phiêu Miểu Phường.

Mời được Ngọc Điệp danh tiếng lẫy lừng như vậy, Phiêu Miểu Phường đương nhiên có tiền, sân rất lớn, đầy hoa thơm cỏ lạ. Dao Băng sư tỷ nhướn mày lầm bầm lầu bầu: "Không biết Ngọc Điệp nghỉ ở đâu, làm sao tìm đây."

Đúng vậy, làm sao tìm được, ta cũng hoang mang. Dao Băng sư tỷ giống ta, đều là đồ mù đường. Nếu không có U Chỉ ở đây, chúng ta thấy cái sân lớn như vậy cũng không dám đi vào mà chuyện trở ra cũng là một vấn đề.

Vòng đến một bụi hoa bên cạnh, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện. Ta thực kích động, chẳng lẽ là Ngọc Điệp, đi mòn giày sắt tìm không ra. Ta lôi Dao Băng sư tỷ và U Chỉ tới sát bụi hoa. Kết quả thực ngoài ý muốn, người nói chuyện không phải là Ngọc Điệp mà lại là Lâu Huyên với Diệp Khuynh Thiên. Hai vị đây cũng thật sự mạnh bạo, hẹn hò cũng không biết tìm chỗ tốt, phải biết rằng nơi này là địa bàn của người khác.

"Này, Lâu Huyên nhà các ngươi yêu đương vụng trộm với nữ nhân khác bị ta bắt gặp, hắc hắc." Dao Băng sư tỷ thấp giọng cười gian. Bát quái là ham muốn lớn nhất của nàng, xem ra nàng với Tô Nam quả thực là tuyệt phối.

Ta nổi giận: "Ngươi mới là người nhà bọn hắn! Đỗ Dao Băng ngươi nhớ kỹ cho ta, chọc ta lần nữa, cẩn thận ta đùa chết Tô Nam!"

"Tô Nhiễm ngươi —— "

"Im!" U Chỉ đúng lúc ngăn chúng ta lại, "Đừng nói, nghe xem bọn hắn nói gì."

Lúc này lực chú ý của ta mới dời lại đây, dán lưng tránh trong bụi hoa nghe lỏm. Mỗi lần làm vậy đều đã bị phát hiện, hơn nữa bị phát hiện thật mất mặt, đã vấp ngã một lần, lần này không thể giẫm lên vết xe đổ.

Diệp Khuynh Thiên thực ai oán: "Lâu công tử, sư phụ từng nói, mặt ta không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy, trừ phi là..."

"Trừ phi là tướng công tương lai của cô nương?" Lâu Huyên hỏi lại.

Diệp Khuynh Thiên gật gật đầu, hai mắt bỗng chốc tỏa sáng.

Ai ngờ Lâu Huyên thốt ra một câu: "Đó là sư phụ của cô nương nói, không liên quan tới ta, sư phụ của cô nương cũng không phải sư phụ ta."

Một câu ngắn ngủn khiến Diệp Khuynh Thiên nghẹn tái mặt. Tuy rằng cách một cái khăn che nhưng ta dám khẳng định mặt nàng đã tái rồi.

Dao Băng sư tỷ túm túm ống tay áo của ta: "Này, xem ra Lâu công tử nhà các ngươi rất khốc liệt. 'Đó là sư phụ của cô nương nói, không liên quan tới ta', ha ha."

Ta liếc mắt khinh thường, nhanh kéo các nàng tránh ra.

Dao Băng sư tỷ không đồng ý: "Sao vậy, trò hay còn chưa chấm dứt, ngươi không nghe ta còn muốn nghe."

"Ngươi nghĩ họ Lâu ngu xuẩn giống ngươi? Xét công lực của hắn, hẳn đã sớm phát hiện chúng ta, người ta phúc hậu, không vạch trần ngươi mà thôi, ngươi còn chờ bị tóm cổ?"

"Vậy ngươi rủ chúng ta nghe lén làm gì?"

Ta nói: "Làm người phải điều độ."

Lúc này ta thật sự thông minh, cái gì gọi là vết xe đổ, ta rõ hơn nàng nhiều. Bất quá chúng ta chưa mệt, Ngọc Điệp chưa gặp, ít nhất đã xem một tuồng hay của Diệp Khuynh Thiên với Lâu Huyên. Sư phụ của Diệp Khuynh Thiên cũng đùa dai lắm, ta thấy bà ta làm vậy với đồ đệ, ngoại trừ tăng thêm cảm giác thần bí còn có tác dụng này, thật sự được mở rộng kiến thức.

Ba người đi tới cửa viện, bỗng một bóng trắng bay qua chặn đường chúng ta. Ta cả kinh, U Chỉ hít một hơi, Dao Băng sư tỷ run lên, tất cả đều ngây ngẩn. Trước mắt là Lâu Huyên nghiêm trang, làm chúng ta sợ hãi cũng không xin lỗi.

"Người dọa người hù chết người, ngươi rất không phúc hậu!" Dao Băng sư tỷ thốt ra.

Lâu Huyên mặt không đổi sắc: "Các ngươi nghe được những gì?"

Thì ra là khởi binh vấn tội, ta đã nói hắn nào có tốt như vậy. Ta thực tùy ý trả lời: "Người ta muốn ngươi cưới nàng, chỉ vậy thôi, việc khác không nghe."

"Chỉ thế thôi?" Lâu Huyên nhướn mày, đây là động tác sở trường của hắn.

Dao Băng sư tỷ phát huy tinh thần bát quái của nàng đến cực hạn: "Không có, chẳng lẽ còn gì sao? Nói ra nghe một chút."

Lâu Huyên co giật, ta với U Chỉ cũng co giật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ta cố ý khuấy động không khí: "Ha ha, có phải ngươi muốn cưới người ta hay không? Được lắm, Du Long Công Tử cùng Kinh Hồng Mỹ Nhân, tuyệt phối a tuyệt phối, trăm năm hảo hợp sớm sinh quý tử..."

Ánh mắt lạnh như băng của Lâu Huyên khiến ta chưa nói xong đã đông cứng, ta liếm liếm môi, nói thầm: "Người ta không cố ý nghe lén, ai bảo các ngươi hẹn hò không tìm chỗ. Người ta cũng là nhất thời tò mò..."

Lâu Huyên trợn mắt lên: "Tô Nhiễm, xem ra ngươi thật rất biết cách dội nước lạnh vào người khác. Vậy ngươi vui lắm sao?"

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Ngươi gọi nàng là gì?"

"Ngươi nhận ra nàng?"

Ta cùng Dao Băng sư tỷ, U Chỉ ba người trăm miệng một lời, ánh mắt hung bạo.

"Đúng vậy, ta biết, lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã biết ngươi là ai." Lâu Huyên cười lạnh khiến ta không rét mà run, "Tô Nhiễm, ta nói ngươi máu lạnh hay ngu ngốc, ta đối xử với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta thật tình muốn cưới Diệp Khuynh Thiên!"

"A vậy vậy..." Ta lắp bắp, "Ngươi... Ngươi muốn cưới ai?"

Lâu Huyên hung hăng trừng ta, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn, ánh mắt vừa vặn dừng trên người Dao Băng sư tỷ. Ta sợ hãi: "Không được, ngươi làm sao có thể thích Dao Băng sư tỷ, nàng là người của thất ca ta!"

"Tô Nhiễm, ngươi ngốc sao!" Dao Băng sư tỷ đột nhiên vỗ đầu ta, rống lớn, "Người ta đã nói rõ ràng như vậy, cho dù ngươi chậm nửa nhịp cũng nên phản ứng lại chứ, cha ta làm sao có thể dạy dỗ ra đồ đệ như ngươi, thật sự tức chết người, sao ngươi..."

"Đi Dao Băng, để bọn họ tự giải quyết!" U Chỉ trong cơn giận dữ đưa nữ thần đi mất.

Ta thả lỏng một phen, cũng may U Chỉ thông minh, xem bộ dáng vừa rồi của nữ thần, không chừng nàng sẽ xử ta. Vỗ vỗ ngực, ta vừa nhấc đầu quay qua đã thấy khuôn mặt lạnh tanh của Lâu Huyên, có chút khiếp đảm. Hắn hiện rất tức giận, không dễ chọc như nữ thần, ta mà nói sai sẽ xong đời.

Cân nhắc nửa ngày, ta thật cẩn thận hỏi hắn: "Sao ngươi có thể nhận ra ta?"

Lâu Huyên vẫn là không nói, khuôn mặt băng sơn giống hệt Tần Lãng. Rõ ràng hắn muốn nói trước, ta hỏi hắn, hắn không quan tâm, thật sự kỳ quái.

"Sao ngươi không nói, không có việc gì ngươi bắt chước Tần Lãng trưng bản mặt lạnh lẽo làm chi." Ta thầm oán.

Nào biết hắn vừa nghe xong, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén dị thường, giống như mũi tên xuyên thủng thân thể ta. Cũng may đây không phải là mũi tên thật, bằng không ta sẽ trở thành một con nhím. Hắn lúc nóng lúc lạnh, có đôi khi miệng lưỡi trơn tru làm ta chán ghét, có đôi khi lại lạnh như băng khiến ta sợ hãi. Ta thật sự không biết nên một mình đối mặt với hắn thế nào. Hắn trừng ta một cái, ta liền lui về phía sau từng bước, không ngờ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thì ra sau lưng ta đã là một cái cửa.

"Các nàng đang đợi ta, ha ha, ta đi trước..." Ta tùy tiện tìm một lý do, chạy như điên ra cửa.

Quá khẩn trương, quá khẩn trương, ở cùng Lâu Huyên khiến thể xác và tinh thần ta chịu đả kích rất lớn. Ta vừa chạy vừa nhớ lại lời nói khó hiểu của hắn, hắn nói người hắn thật muốn kết hôn không phải Diệp Khuynh Thiên, Dao Băng sư tỷ cũng nói không phải nàng. Theo ý bọn họ, chẳng lẽ người hắn muốn cưới là... Là ta?

"Tô tiểu thư."

"A, cái gì?" Sở Tức Vấn xuất hiện làm cho ta thật hoảng sợ, ta thở sâu, oán giận, "Ngươi vừa đi ra đã kêu người ta, thật dọa chết người."

"Ta đã gọi mấy lần, là tiểu thư không nghe." Sở Tức Vấn cười cười.

Ta không yên lòng: "Chuyện gì?"

"Là như vầy, ta có quen biết với ông chủ của Phiêu Miểu Phường, nhờ hắn, Ngọc Điệp đã đáp ứng sẽ biểu diễn cho một mình chúng ta. Giờ mọi người đều ở phòng khách trên lầu, nếu Tô tiểu thư thấy hứng thú thì xin dời bước lên đi."

Không hổ là tiểu vương gia, Lạc Dương là địa bàn của hắn, một vũ cơ nổi danh cũng phải nghe hắn sắp đặt. Ta thực hài lòng, vô cùng cao hứng theo hắn lên lầu. Lâu Huyên gì đó, Diệp Khuynh Thiên gì đó đã sớm bị ta quăng lên chín tầng mây.

Dao Băng sư tỷ cùng U Chỉ thật không đủ nghĩa khí, để ta một mình lại hang cọp, các nàng không biết xấu hổ sớm ngồi đây chờ xem kịch vui. Tô Nam ngồi bên cạnh Dao Băng sư tỷ, ân cần lột nho, hai người cười cười hạnh phúc biết bao, ta càng nhìn càng tức giận.

Tần Lãng, Sở Tức Trữ, Diệp Khuynh Thiên còn có mấy sư huynh đã đủ mặt, trừ một chỗ trống cạnh Diệp Khuynh Thiên cũng chỉ còn một chỗ nữa bên cạnh Tần Lãng. Ta nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ngồi chỗ Tần Lãng, ta không thể trêu chọc Diệp Khuynh Thiên này.

Sau khi yên vị, Tần Lãng gật đầu với ta, ta ngượng ngùng cười lại với hắn. Lâu Huyên vừa mới được tiểu nhị đưa vào dừng mắt lại chỗ chúng ta, lạnh đến tê tái cõi lòng. Ta vờ không thấy hắn, lấy đồ ăn trên bàn, tay run run thế nào làm rớt xuống. Tần Lãng giúp ta nhặt lên khiến ta sửng sốt, nhỏ giọng nói cám ơn. Ánh mắt ta khẽ quét qua phía Lâu Huyên, hắn ngồi cạnh Diệp Khuynh Thiên. Toàn bộ phòng khách cũng chỉ còn một chỗ đó. Nét hạnh phúc của Diệp Khuynh Thiên ngay cả khăn che cũng không che được, nàng hẳn nên cảm tạ ta đã không ngồi vào chỗ đó.

Sở Tức Vấn vỗ vỗ tay, màn trúc như tiếng suối chảy, một nữ tử áo xanh theo tiếng nhạc bắt đầu múa, dáng người thướt tha, thân thể yểu điệu, ngón tay thanh mảnh mềm mại, mỗi một động tác đều vô cùng hoàn mỹ. Lúc này gió thổi đến làm đóa hoa từ trên không rơi xuống, mang theo mùi thơm thấm vào tận tim gan. Nữ tử che mặt bằng lụa trắng như tiên nữ xuống trần, lơ đãng lướt ra đến giữa phòng. Tay áo dài vung lên như luồng nước, làm đóa hoa tung bay khắp bốn phía, mùi hương càng thêm nồng đậm.

Mắt ta sáng rực, Ngọc Điệp không phải hư danh, quả nhiên múa rất đẹp. Nhưng sao ta thấy hình như đã gặp Ngọc Điệp ở đâu, càng nhìn càng thấy quen nhưng rốt cuộc lại nhớ không ra.

Lại nhìn mọi người, vô luận là nam hay nữ, cơ hồ tất cả đều say mê, đương nhiên ngoại trừ Diệp Khuynh Thiên. Ta đoán nàng chắc rất bất bình, thầm oán Ngọc Điệp bắt chước nàng che mặt. Ta cười trộm, trong lúc vô ý phát hiện sắc mặt của Tô Nam với Tô Duyên cũng thay đổi, Tô Nam nhăn mặt nhíu mày thành hình chữ xuyên.

Tiếng đàn dần dần mềm nhẹ, thanh âm kéo dài, xác nhận sắp kết thúc. Đám vũ nữ áo xanh xếp thành hình đóa hoa, Ngọc Điệp ở bên trong, tạo thành tư thế bay lên trời đón trăng rằm vô cùng hoàn hảo ngay khi tiếng nhạc vừa dứt. Ta còn chưa kịp tán thưởng một câu hoàn mỹ thì chuyện ngoài ý muốn bỗng nhiên xảy ra. Cái khăn che mặt của Ngọc Điệp không cẩn thận trượt xuống, lộ ra dung nhan xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nõn nà, mịn màng.

"A, ngươi ——" Ta sợ hãi kêu lên rồi bưng kín miệng.

"Ngọc Điệp" ngừng tay, vội vàng bụm mặt chạy về hướng phòng khách sau màn che kêu to: "Không liên quan đến ta, mặc kệ ta, ta đã múa xong rồi, khăn che mặt này không chắc, nó tự rơi xuống, thật sự không liên quan đến ta!"

Ta trợn mắt nhíu mày, đầu càng cúi càng thấp, còn không ngừng lắc đầu. Tô Nam đờ mặt, tay phải xoa xoa huyệt Thái Dương, nghiến răng nghiến lợi. Tô Duyên hoàn toàn hóa đá, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm "Ngọc Điệp". Ông trời ơi, sao có thể như vậy!
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 34

Diệp Khuynh Thiên kỳ thật không khuynh thiên

"Lâu đại ca, mọi người đang làm gì?" Thanh âm mềm mại của Diệp Khuynh Thiên khiến ta ngứa ngáy.

Lâu Huyên quay đầu, ôn hoà trả lời: "Không có gì."

Ta thật không có chút cảm tình gì với vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ này, ta thấy nàng chỉ như khổng tước động dục, thích khoe khoang. Hơn nữa tứ sư huynh vì nàng nhiều lần hủy hoại hình tượng Thục Sơn vĩ đại của chúng ta, tự nhiên sẽ thấy nàng phiền phức hơn. Nhưng ta không thể phủ nhận Diệp Khuynh Thiên có lẽ là quý nhân của ta, mỗi lần nàng xuất hiện đều cứu ta khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng.

Diệp Khuynh Thiên nhẹ nhàng bước xuống, đến bên cạnh Lâu Huyên. Bước chân nhỏ nhẹ lại mềm mại, giống như nữ quỷ khiến ta thấy mà run. Nàng từ từ bước đến khiến Lâu Huyên mất tự nhiên, lui về sau từng bước, tạo ra khoảng cách. Trong mắt Diệp Khuynh Thiên Nhãn hiện lên sự thất vọng nhưng lập tức cười tươi như hoa.

Mỹ nhân ở bên, Lâu Huyên đương nhiên khó xử. Ta thở dài nhẹ nhõm, chỉ nghe Diệp Khuynh Thiên êm ái nói: "Lâu đại ca, cùng ăn điểm tâm đi."

"Tại hạ vừa ăn, ngượng ngùng." Lâu Huyên cũng không nể mặt mỹ nhân chút nào.

Mỹ nhân vẻ mặt ảm đạm, hơi xấu hổ, cười ngượng ngùng.

Ta lặng lẽ tránh ra, trở lại bàn tiếp tục húp cháo. Tần Lãng tiến lại ngồi bên cạnh, muốn nói lại không biết mở miệng thế nào. Hắn nói "Xin dừng bước nói chuyện" chắc do không muốn người khác nghe được. Ta nghĩ nửa ngày, thật sự nghĩ không ra Tần Lãng có thể nói gì tốt đẹp, ta xác định chuyện trở nên khó hiểu là do hắn.

Người trong khách sạn lục tục xuống đông hơn, Dao Băng sư tỷ với Tô Nam vừa nói vừa cười, không xem ai ra gì, tìm một bàn ngồi xuống, cũng không thèm nhìn ta. Kỳ thật, ta thấy bọn họ căn bản không phát hiện sự tồn tại của ta. Cuối cùng ta cũng lĩnh giáo cái gọi là trọng sắc khinh bạn đồng thời cũng hiểu ra cái gọi là "Khi có ngươi trong mắt ta không có ai khác".

Tứ sư huynh cũng vậy, mỗi khi thấy Diệp Khuynh Thiên, hắn lại điên cuồng cũng là chuyện thường. Dao Băng sư tỷ còn khinh bỉ tứ sư huynh, nàng không phải cũng giống hắn sao, tuy biểu hiện có khác nhưng nàng với tứ sư huynh hệt như nhau. Cùng trọng sắc khinh bạn, không nể mặt ta gì hết. Có Tô Nam, ngay cả ăn cơm nàng cũng không ngồi chung với ta, thật sự rất tổn thương người ta.

Ta âm thầm phiền muộn, bên cạnh có tảng băng lớn Tần Lãng cũng không thấy lạnh. Tô Duyên và ta đồng bệnh tương lân, Tô Nam có nữ thần sẽ không để ý đến hắn. Hắn thật thức thời, không lâu sau đã tụ tập với người khác, tiếp tục phát huy bản chất ồn ào huyên náo của hắn. Hắn tán gẫu long trời lở đất với mấy nam nhân khác, vừa nói vừa cười khiến ta không khỏi ngứa ngáy, cũng vụng trộm nghe lỏm.

Tô Duyên nói: "Nghe nói hôm nay Lạc Dương đệ nhất vũ cơ Ngọc Điệp biểu diễn ở Phiêu Miểu Phường, chậc chậc, thật làm người ta mong đợi."

"Đúng vậy, nghe nói khả năng nhảy múa của Ngọc Điệp này vô cùng ảo diệu. Hơn nữa một năm nàng chỉ biểu diễn ba lần, không hơn không kém, dù là thiên hoàng lão tử đến đây cũng vô dụng."

"Ta cũng nghe nói..."

"..."

Nghe bọn hắn nói nhiều như vậy, cuối cùng ta cũng hiểu được đại khái. Ngọc Điệp là vũ cơ rất nổi tiếng, nàng ở Lạc Dương tương đương Yến Diễm ở kinh thành. Chỉ khác là Yến Diễm tự xưng là "ngọc nữ thanh thuần", trên thực tế đã khiến ta và Lâu Ý Ý kinh hồn táng đảm một phen. Mà nghe nói Ngọc Điệp chỉ bán nghệ không bán thân, sau khi nổi danh chỉ nhảy múa mỗi năm ba lần, khỏi phải nói cuộc sống có bao nhiêu thoải mái.

Ta thật khát khao vì mỹ nữ, Tô Duyên với mấy nam nhân kia sẽ đi Phiêu Miểu Phường xem Ngọc Điệp múa, ta cũng rất muốn đi. Phiêu Miểu Phường không giống Vạn Hương Lâu, không phải là kỹ viện, nữ nhân cũng có thể vào, điều kiện tiên quyết là chỉ cần có bạc. Nhạc Phong cho ta mười vạn lượng có rất nhiều công dụng lớn, cũng không rõ sau này hắn biết ta xài tiền như vậy, có thể tức giận đến thất khiếu đổ máu hay không.

Mắt thấy Tô Duyên đi rồi, ta đang tính cất bước theo sau, lúc đến cửa bị U Chỉ không biết từ nơi nào bay ra ngăn cản.

"Bạch Thuật sư muội, xin dừng bước nói chuyện." U Chỉ nghiêm trang.

Sao hôm nay nhiều người muốn ta "Dừng bước nói chuyện" vậy, ta để mặc U Chỉ kéo vào hậu viện.

Biểu tình U Chỉ đặc biệt nghiêm túc, nàng lấy một bình sứ nhỏ từ trong ống tay áo, đổ ra một thứ đưa cho ta: "Mau nuốt."

"Cái gì vậy?"

"Đừng hỏi nhiều, hôm qua ta bắt mạch cho ngươi, phát hiện ngươi lại phát độc, vì sao không nói ta biết?" U Chỉ hơi tức giận.

Ta rất ngượng ngùng: "Bệnh cũ, ta đã quen, không phải còn có Tố Nữ sao, không có việc gì."

"Đừng ra vẻ trời đánh xuống cũng không sao! Bạch Thuật ta nói cho ngươi hay, Vãn Hương Đan đã không áp chế được độc trong cơ thể ngươi, nếu ngươi còn thờ ơ như vậy, đến mạng nhỏ cũng không còn mà chơi!"

Những lời này của U Chỉ đủ dọa người, ta rất sợ chết, đương nhiên không muốn mất mạng, lập tức nhận viên thuốc trên tay nàng nuốt xuống. Vì nuốt quá nhanh, suýt chút mắc nghẹn trong họng. Vừa rồi Lâu Huyên nhắc tới chuyện ta trúng độc, chắc ý hắn cũng không khác gì U Chỉ.

Ta hỏi U Chỉ: "Đây là thuốc gì, ngọt lắm, thật ngon."

U Chỉ liếc ta một cái, thực bất đắc dĩ: "Thuốc độc, tin hay không!"

"Coi như hết, thuốc độc, ta có thể không nhận ra thuốc độc? Ngươi cho ta lăn lộn trên Thục Sơn đến phát ngốc sao." Ta lơ đễnh.

"Đây chính là thuốc giải độc bình thường, không nhiều tác dụng lắm, chỉ tạm thời trì hoãn độc phát tác trong người mà thôi. Ta năng lực có hạn, hiện tại chỉ có thể chờ Tố Nữ trở về."

U Chỉ thấy khó bèn lấy sư tỷ dọa ta, hôm nay nàng nghiêm trang như vậy khiến ta hoảng hốt. Từ hậu viện vào nhà, ta nhỏ giọng nói thầm: "Đều nói người xấu sống lâu, ta mặc dù không phải người xấu, cũng không tính là người tốt, hẳn sẽ không chết sớm..." U Chỉ đang đi đằng trước bỗng quay đầu lại trừng ta khiến ta sợ tới mức nuốt luôn câu nói dở vào bụng.

Chúng ta vừa đi trong chốc lát, khách sạn đã sôi trào, tất cả chủ đề thảo luận đều không ngớt xoay quanh Ngọc Điệp, nào là Ngọc Điệp người cũng như tên, Ngọc Điệp nhảy múa vô cùng xinh đẹp. Diệp Khuynh Thiên đại mỹ nữ xem ra không thể nào cao hứng, đường đường là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ nổi bật lại bị một vũ nữ đánh bại, đổi lại là ta cũng cao hứng không nổi.

Lâu Huyên thấy ta vào, gật đầu mỉm cười với ta, ta cố ý giả vờ không thấy, vòng qua chỗ hắn và Diệp Khuynh Thiên, đến ngồi cạnh Dao Băng sư tỷ.

"A, là ngươi?" Vẻ mặt của Dao Băng sư tỷ giống như nuốt phải ba cái trứng gà.

Ta nhìn nàng, miệng mấp máy, không trả lời. Làm tỷ muội nhiều năm như vậy còn dám giả điên, trước đó ta ngồi trong sảnh lâu vậy mà đến bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của ta, là ai đây.

Tô Nam nắm cằm ra chiều suy nghĩ, ánh mắt đảo khắp người ta, nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận xem xét. Bỗng hắn nói một câu khiến ta chấn động: "Bạch cô nương, hình như ta đã từng gặp cô nương ở đâu, cuối cùng đã nhớ ra rồi, thì ra..."

"Đó... Kỳ thật..." Ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, "Kỳ thật ta..."

Ta sợ không nói nên lời, Tô Nam sao tinh mắt thế, nhận ra ta sớm vậy. Ta cúi đầu, híp mắt, khẩn cầu ông trời làm Tô Nam ngu ngốc một chút, muốn nhận huynh muội cũng nhỏ tiếng thôi, đừng vạch trần ta trước mặt nhiều người như vậy, rất mất mặt.

Tô Nam vỗ đầu: "Thì ra cô nương rất giống Tây Thi đậu hủ câm điếc ở kinh thành, ha ha ha..."

Ta, U Chỉ, Dao Băng sư tỷ toàn bộ bị đả kích trầm trọng đến xanh mặt bởi một câu "cô nương rất giống Tây Thi đậu hủ câm điếc ở kinh thành" của Tô Nam. Lông mi của ta giựt giựt thiếu điều giựt luôn đầu xuống. Tô Nam a Tô Nam, uổng công chúng ta làm huynh muội kiếp này, ngươi không nhận ra ta thì thôi, còn nói ta bán đậu hủ, tức chết đi được!

"Chút trò cỏn con không đáng buồn cười." Ta trừng hắn.

Tô Nam thầm vui vẻ, trong mắt hiện lên một tia đắc ý khó hiểu. Lại nhìn Dao Băng sư tỷ, cũng đang cười đầy thâm ý, thật không hiểu hai bọn họ đang nghĩ gì.

Người bên cạnh đều Ngọc Điệp tốt, Ngọc Điệp đẹp. Chỉ có bốn người chúng ta đang động kinh. Lúc này Sở Tức Vấn đi về phía chúng ta nói: "Tại hạ là người ở đây, chi bằng mời các vị cùng đi Phiêu Miểu Phường thưởng thức, không biết các vị có nể mặt hay không?"

Rất hợp ý ta.

Ta cực kỳ vui vẻ, cướp lời: "Tiểu vương gia thật khéo nói, người tốt sẽ được đền đáp."

Mọi người nhìn ta không nói gì. Sở Tức Vấn thật vui vẻ: "Nhờ ý tốt của cô nương, hy vọng ta thật sự được đền đáp." Sau đó chuyển sang một góc không ai thấy, dùng khẩu hình gọi ta một tiếng "Tô tiểu thư". Ta lập tức cúi đầu.

Được xem diễn miễn phí đương nhiên phải đi, Sở Tức Vấn và Sở Tức Trữ đi ra trước, phía sau một đoàn người hùng dũng tiến theo.

Ta và U Chỉ đi sau cùng, U Chỉ tiến lại sát ta, thấp giọng nói: "Ngươi xem bước chân của Diệp Khuynh Thiên kìa, dường như không dài lắm, ta thấy nàng không phải đi, là 'đo' đường mới đúng."

Những lời này thật hợp lòng ta, ta gật gật đầu, nói với U Chỉ: "Thật sự là anh hùng cùng quan điểm, U Chỉ ngươi cuối cùng cũng có tiền đồ, không dễ dàng."

Kết quả chúng ta chưa bát quái xong, lời vừa nói đã ứng nghiệm. Đi mới không lâu, chân Diệp Khuynh Thiên lúc bước qua cửa "không cẩn thận" ngả vào Lâu Huyên bên cạnh, Lâu Huyên vội vàng đỡ nàng, ôm trọn nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng. Chuyện kế tiếp còn khiến ta với U Chỉ quên cất bước, hoàn toàn sững sờ tại chỗ như tượng đá.

Bị Lâu Huyên ôm như vậy, khăn che mặt của Diệp Khuynh Thiên rớt xuống, mỹ nữ cuối cùng đã ra ánh sáng. Diệp Khuynh Thiên hai gò má ửng đỏ, muốn nói lại thôi, một đôi mắt xếch hàm chứa thâm tình vô hạn cẩn thận nhìn Lâu Huyên, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng. Lâu Huyên bị mỹ nhân nhìn chằm chằm thật ngượng ngùng, vội vàng buông lỏng bàn tay đang ôm eo nhỏ mỹ nhân ra, thản nhiên nói một câu "cẩn thận".

Nhìn hai người một trước một sau ra cửa, ta từ trong khiếp sợ hồi tỉnh lại. Thì ra đây là mặt thật của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, thì ra đây là Diệp Khuynh Thiên, thì ra... Ta càng thêm khẳng định câu nói "thần bí có thể trở thành mỹ nhân" vô cùng chính xác. Không thể nói Diệp Khuynh Thiên không đẹp, chỉ là so với tưởng tượng "khuynh Thiên" thì kém xa, nói nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ quả thật hơi "quá đáng". Ta thấy Lâu Ý Ý và Dao Băng sư tỷ còn đẹp hơn.

U Chỉ lay lay ta: "Bạch Thuật, ngươi gỡ mặt nạ xuống đi, ngươi còn được hơn đệ nhất mỹ nữ kia, tự nhiên che mặt lại làm gì?"

"Gỡ xuống? Ngươi muốn hại chết ta sao!" Ta trách móc, "Đừng náo loạn, chúng ta đi xem Ngọc Điệp đi."
***