19 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 40

Ta thật sự không phải Diệp Khuynh Thiên

Ta với Tần Lãng nhìn nhau, trong lòng rất sốt ruột.

"Làm sao bây giờ, chúng ta đều bị hạ dược, hiện tại không còn chút sức." Ta rụt lui vào góc tường, "Những người này muốn bắt ta làm gì?"

Tần Lãng theo bản năng bắt lấy tay ta: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi đi ra ngoài."

Tuy nói vậy, giờ không phải hắn cũng giống ta sao, tay trói gà không chặt. Ta không quen bị ai nắm như vậy, khó chịu rút tay ra, Tần Lãng không nói gì, tiến lên trước để ta lại sau lưng.

Tiếng động vừa dứt, cửa sắt đã mở, xuất hiện trong tầm mắt ta vẫn là nam nhân cao lớn thủ lĩnh của nhóm bắt người với hai tên thủ hạ. Nam nhân đó kêu gào: "Diệp cô nương, theo chúng ta, đại ca chúng ta muốn gặp người."

"Đã nói ta không phải Diệp Khuynh Thiên, các ngươi bắt sai người."

"Không phải? Diệp cô nương đừng đùa giỡn, ta nói là người thì chính là người, đi thôi."

Nam nhân cao lớn ra lệnh một tiếng, hai tùy tùng phía sau hùng hổ hướng về phía ta. Ta lui ra sau vài bước, Tần Lãng ra tay ngăn cản bọn họ: "Không được chạm vào nàng!"

"Tránh ra!"

Bọn họ người đông thế mạnh, lúc này Tần Lãng không phải là đối thủ của bọn hắn, chỉ chốc lát sau đã bị đánh ngã. Ta thật rối rắm, xông lên đỡ Tần Lãng dậy, nói với nam nhân cao lớn: "Đùa sao, dám giở thủ đoạn hạ dược, ti bỉ!"

Lời vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận. Chính ta võ công không giỏi, cũng hay hạ dược người ta, nếu đúng là ti bỉ như vừa nói, ta chính là... Mặc kệ, mặc kệ. Ta miễn cưỡng quên cái đống suy nghĩ linh tinh này, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân cao lớn, hiên ngang lẫm liệt.

"Các ngươi còn thất thần làm gì, nhanh đưa Diệp Khuynh Thiên đi gặp đại ca!" Nam nhân cao lớn căn bản không xem ta ra gì.

Ta sợ hãi: "Các ngươi đừng xằng bậy!"

Không biết thế nào, búi tóc trên đầu ta bỗng xổ tung, tóc đen rũ xuống. Nhìn lại đã thấy hai tên kia té trên mặt đất, ngực cắm trâm cài của ta. Nam nhân cao lớn quá sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta không phát hiện Tần Lãng ra tay thế nào, chỉ thấy tên kia ngã xuống, sau gáy cắm cây trâm ta thích nhất. Đó là tram sư nương tặng cho ta, đau lòng!

"Đi mau." Tần Lãng kéo ta ra cửa.

"Chờ chút." Ta nhổ cây trâm từ thân tên kia bỏ lại vào ống tay áo.

Tần Lãng ra tay thật mau lẹ, ta còn không rõ hắn đến gần ta lúc nào, trên đầu có tổng cộng ba cây trâm, đều bị hắn lấy làm vũ khí. Khả năng phóng ám khí của hắn rất khá, ta cân nhắc nếu có thể thành công chạy thoát, ta sẽ lãnh giáo hắn mấy chiêu.

Ta đã đoán đúng, nơi này quả nhiên là một mật thất. Ta chạy theo Tần Lãng, tựa hồ đảo quanh một chỗ. Thông đạo hai bên giống nhau như đúc, ngay cả ngọn nến trên vách đều dài ngắn như nhau, tất cả đều là màu trắng. Ta đần độn, căn bản không biết đi đường nào, chỉ có thể để Tần Lãng lôi kéo tán loạn.

"Dừng... Dừng lại..." Ta thở hồng hộc, "Ta không xong, cho ta nghỉ ngơi một chút."

"Kiên trì chút nữa, bọn họ sẽ sớm tìm đến." Tần Lãng không đồng ý.

Ta bỏ tay hắn ra: "Ngươi chạy tiếp đi, ta hết sức rồi, ta tình nguyện bị bọn họ bắt về cũng không muốn mệt chết ở đây."

Tần Lãng không thể khó dễ được ta. Ta dựa vào vách tường thở từng hơi một, ngực ẩn ẩn đau đau.

"Nàng sao vậy?" Tần Lãng phát giác ta không ổn, "Không thoải mái?"

"Không có gì, không chết được. Ngươi mau nghĩ cách đưa ta rời khỏi chỗ quỷ quái này đi, nếu không ta sẽ chết thật."

Lời này không đùa, Lâu Huyên nói độc của ta đã thẩm thấu đến lục phủ ngũ tạng lần nữa, hắn không giống như đang dọa ta. Nhớ tới lúc U Chỉ bắt mạch còn muốn nói thêm gì đó, thật sự có chuyện lạ nguy hại đến tính mạng. Ta ôm ngực, tận lực điều chỉnh hơi thở, dưới tình huống này càng sốt ruột càng làm ra chuyện vô bổ.

"Mặt nàng sao lại trắng như vậy?" Tần Lãng kinh hãi, "Có phải bệnh hay không?"

Ta lắc đầu: "Bệnh cũ."

Tần Lãng cắn răng, hung hăng gõ tường một cái.

Chuyện kỳ quái lập tức xảy ra, bị hắn gõ một phát như vậy, bức tường bỗng nhiên tách ra, chậm rãi lùi về hai bên. Ta nhất thời kích động quên đau kéo tay Tần Lãng kêu to: "Quả nhiên trời không tuyệt đường ta, như vậy cũng để chúng ta tìm ra lối thoát. Tần Lãng ngươi thật sự là thiên tài!"

Nhìn biểu tình mất tự nhiên của Tần Lãng, mặt ta đỏ lên, nhanh buông tay ra.

"Đâu rồi, bắt lấy bọn họ!" Từ cuối thông đạo xuất hiện mười mấy người đuổi theo.

Tần Lãng mau chóng kéo ta: "Mau vào đi."

"Phanh ——" Cửa mật thất khép lại.

Trước mắt tối đen, giơ tay không thấy ngón nào.

Ta thật muốn khóc: "Sao lại thế này, này này này... Sao lại là tử lộ?"

Vốn tưởng rằng có thể chạy thoát, ta còn đang đắc ý, xem ra "trời không tuyệt đường ta" không phải lúc nào cũng đúng, ít nhất số ta lúc này lại không tốt.

Vừa mới sốt ruột, ngực lại bắt đầu khó chịu, đau đau.

"Đừng sợ, có ta ở đây." Tần Lãng nhanh cầm chặt tay ta.

Dần dần ta cảm thấy mình không thở nổi, thân mình run rẩy.

"Tô Nhiễm nàng sao vậy?"

"Lạnh, rất lạnh." Ta hai tay ôm chặt bả vai, lạnh run lên, răng va vào nhau lập cập.

Ba năm trước, khi Tố Nữ còn chưa thể ngăn chặn độc tính trong cơ thể ta, mỗi lần phát tác đều giống nhau, thống khổ này với ta mà nói là khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên.

Tần Lãng ôm chặt ta vào lòng: "Nàng kiên trì một chút, chúng ta sẽ có thể ra ngoài sớm thôi."

Hắn vẫn nói chuyện với ta, cứ nói cứ nói, linh tinh lang tang, trên trời dưới đất, cố ý phân tán sự chú ý của ta. Nhưng căn bản là vô dụng, ta nghe không lọt tai, thân thể lạnh buốt đến tận xương tủy. Mặc cho hắn ôm cứng ta trong lòng nhưng chút nhiệt độ cơ thể này của hắn đối với ta chỉ như muối bỏ biển, ta rét lạnh từ trong xương tỏa ra. Trước kia ta từng già mồm nói Tần Lãng là núi băng, hiện tại ta còn băng giá gấp mấy trăm lần.

"Không sao, không sao..." Lời Tần Lãng không ngừng quanh quẩn bên tai ta.

Mí mắt dần dần nặng trĩu, không tài nào chống đỡ nổi. Nhưng ta biết ta không thể ngủ, có lẽ một lần nhắm mắt sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Ta liều mạng cắn môi, tính dùng sự đau đớn làm mình tỉnh táo, sau đó cơ hồ ngửi được mùi máu tươi, sự thống khổ vẫn như cũ. Dần dà, một cảm giác khô nóng từ trong cơ thể phát ra, đuổi đi rét lạnh ban đầu. Ta nhất thời tỉnh lại không ít, tinh thần hồi phục.

Có lẽ thấy cơ thể ta không còn lạnh nữa, Tần Lãng hơi thả lỏng, hỏi ta: "Không sao chứ?"

"Ta nóng quá," Ta đẩy hắn ra, "Nóng quá, nóng quá..."

"Sao có thể như vậy?" Tần Lãng sờ sờ trán ta.

Ta hất tay hắn ra: "Đừng chạm vào ta, rất nóng..."

Không phải Tần Lãng nóng mà là ta nóng. Thân thể ta vừa mới trải qua cơn lạnh thấu xương, chốc lát dấy lên một phen lửa cháy hừng hực, nóng từ trong ra ngoài. Không lâu sau cả người ướt sũng, đều là mồ hôi. Quần áo và tóc tai bết lên da, rất khó chịu. Ta không tự khống chế được, liều mạng xé rách quần áo, hận không thể xé luôn da mình. Giờ khắc này ta cảm thấy hơi thở của mình có thể thiêu cháy mọi vật.

"Nóng quá..." Ta rên rỉ, ngồi phịch xuống đất.

"Tô Nhiễm, nàng ở đâu?"

Trong bóng đêm, ta không thấy gì cả, tiếng Tần Lãng cũng dần dần bị hơi thở của ta khuất lấp, trong cổ họng như có lửa đốt, muốn nói nhưng không thốt nên lời.

"Tô Nhiễm, trả lời ta, nàng ở đâu?"

"Nước... Nước..."

"Kiên trì một chút, ra ngoài được ta lập tức đưa nàng đi uống nước."

Có gì đó đụng phải bả vai ta, nháy mắt lại rụt về: "Nàng... Mau mặc quần áo."

Ta ngoảnh mặt làm ngơ, khó chịu lăn lộn trên mặt đất. Tần Lãng điểm trúng huyệt ta, ôm lấy ta, giúp ta mặc lại quần áo đàng hoàng. Hắn nói: "Không sao, công lực ta đã hồi phục, ta nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài."

Cảm giác khô nóng dần dần thối lui, ngay sau đó tim ta đau đớn, như trăm ngàn con trùng đang cắn xé. Không biết vì sao, giờ phút này trong đầu ta lại hiện lên tình huống lần đầu tiên ta gặp Lâu Huyên. Khi đó ta lòng dạ hẹp hòi, không cho hắn thuốc giải độc mà bảo Tiểu Hắc chấm mút hắn, hắn nhất định rất khó chịu, giống ta bây giờ, cảm giác bị cắn thật không tốt.

Ta nhớ lại lời nói khó hiểu trước đó của Lâu Huyên, bóng dáng của hắn phiêu đãng trong đầu, thật đúng là có cảm giác đã từng quen biết. Nhưng ta không tài nào nhớ ra.

Ông trời vẫn chiếu cố ta, lúc ta đau sắp ngất, ánh mặt trời cắt qua tấm màn đen, giãy dụa tiến vào. Mắt ta bị bất thình lình bị ánh sáng rọi có chút đau đớn, đột ngột nhắm lại, vừa mở ra đã đối diện với ánh mắt nửa mừng nửa lo của Tần Lãng.

Ta nhanh dời mắt. Ánh sáng là từ trên chiếu xuống, từ đỉnh mật thất mở ra một động khẩu tứ giác, không lớn lắm. Nghe được tiếng bước chân trên đỉnh đầu chúng ta thật quen thuộc, Tần Lãng ôm ta nhảy lên, đi về phía động khẩu đối mặt với mấy nam nhân kia.

"Ngươi ngươi ngươi... Sao ngươi khôi phục công lực nhanh vậy?" Nam nhân mặc hoa phục cầm đầu cả kinh trợn mắt há mồm, chằm chằm nhìn Tần Lãng, không nhúc nhích.

Ta mừng thầm, danh tiếng đệ tử của Hiên Viên Thần Kiếm cũng không phải dễ nghe thôi. Mê dược này so với Thất Lý Hương của ta sư nương còn kém xa!

Tần Lãng khôi phục chiêu bài mặt băng, lạnh lùng nói: "Các ngươi là ai?"

"Ngươi không cần biết ——bắt lấy bọn họ cho ta!"

Mười mấy tên xông tới, Tần Lãng ôm ta bay lên trời, ta chứng kiến hết thảy cảnh hắn động tay, à không, động chân, mấy tên tấn công chúng ta lập tức bị hắn đá bay. Nam nhân mặc hoa phục thấy vậy xoay người muốn chạy, Tần Lãng đuổi theo đá một cước vào sau gáy của hắn, hắn lập tức ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.

"Nói, ngươi là ai?" Giọng Tần Lãng muốn bao nhiêu lãnh khốc có bấy nhiêu lãnh khốc.

Nam nhân hoa phục run lên: "Vương... Vương Lương."

"Vương Lương? Phú thương nổi danh Lạc Dương Vương Lương? Hừ, người có uy tín danh dự như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này?"

"Công tử tha mạng, tiểu nhân ngưỡng mộ Diệp Khuynh Thiên đã lâu, tiểu nhân..."

Giọng Tần Lãng đề cao mấy độ: "Nàng không phải Diệp Khuynh Thiên!"

"A?" Vương Lương hóa thành hòa thượng ngốc, quay lại chỉ tay mắng chửi đám người đang nằm úp sấp ở đằng kia, "Hỗn đản, bây giờ xem các ngươi làm sao, không phải bảo các ngươi bắt Diệp Khuynh Thiên sao, xem các ngươi phá hỏng chuyện tốt, sau khi về xem ta xử lý các ngươi thế nào!"

"Đại ca, nàng nàng nàng nàng... Nàng xinh đẹp như vậy, chúng ta nghĩ..."

"Đúng vậy đại ca, ngươi nói lên Mang Sơn bắt nữ nhân che mặt, nàng thật có che mặt..."

"Một đám ngu ngốc, ta thật sự bị các ngươi làm tức chết rồi!"

"..."

Nghe bọn họ đối thoại, Tần Lãng tự nhiên nhịn không được nở nụ cười, cười thật tươi, từ góc độ này mà quan sát, ta thấy lông mi hắn run run. Mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, có phần giống Tô Duyên. Chẳng qua vị tứ ca này của ta bình thường luôn cợt nhả, tự phá hư vẻ ngoài anh tuấn của mình.

Tần Lãng cúi đầu nhìn ta, phát hiện ta đang nhìn lén hắn, vừa định nói chuyện, dừng một chút, lại lập tức nói: "Chúng ta trở về đi."
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 39

Ngươi cũng để ta đào hôn một lần đi

Đệ tử Hiên Viên Thần Kiếm thật không phải hư danh, Tần Lãng ngay tức khắc đánh hai nam nhân kia hoa rơi nước chảy, ta nhìn vô cùng thích thú. Mặc dù còn mơ mơ màng màng, ta vẫn có thể cảm giác được hơi thở từ người Tần Lãng. Hắn đỡ ta dậy, cúi đầu hỏi ta: "Không sao chứ?"

Ta tính nói có nhưng vừa mở miệng ra nói đến yết hầu thì ngừng lại. Đúng lúc này, trong rừng cây chui ra một đám người nhanh chóng vây quanh chúng ta, chắc là cứu viện của hai tên kia.

Nam nhân cao to bị Tần Lãng đánh ngã giãy dụa đứng lên, thật đắc ý: "Hừ, ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu, các huynh đệ, lên cho ta!"

Lên đi lên đi, ta thầm hô hào, các ngươi lên hết đi. Nếu ngay cả mấy tên tiểu lâu la này mà Tần Lãng đánh không lại, Hiên Viên Thần Kiếm còn sống cũng bị ngươi làm tức chết. Âm thầm đắc ý trong chốc lát, Tần Lãng còn chưa ra tay, ta thấy hơi dao động, nhìn kỹ lại hình như Tần Lãng cũng dao động, tóm lại trời đất mọi người cùng dao động.

"Choang —— "

Hình như là tiếng vung kiếm của Tần Lãng. Ta muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu càng ngày càng nặng, ý thức cũng dần dần tiêu tan. Trước khi té xỉu ta còn nghe tiếng cười gian của nam nhân cao to: "Xú tiểu tử còn rất thương hương tiếc ngọc, Diệp Khuynh Thiên bị chúng ta hạ mê dược, ngươi còn dám chạm vào!"

"Tô Nhiễm, Tô Nhiễm..."

"Tô Nhiễm mau tỉnh..."

"Tô Nhiễm..."

Tần Lãng kêu tên ta từng đợt, thanh âm rất nhỏ nhưng ta chắc đó là giọng hắn. Ta không mở mắt ra được, trí nhớ trong đầu dừng lại tại thời khắc chúng ta bị bao vây, bị tên kia châm chọc. Nhưng sao hắn gọi ta là Tô Nhiễm?

Ta lập tức bừng tỉnh, mạnh mẽ ngồi xuống, trán đụng phải một vật thật cứng, đau đớn một phen.

"Ôi —— "

Ta ôm trán, từ kẽ tay hé ra thấy được khóe miệng tươi cười của Tần Lãng. Núi băng cũng biết cười, thật kỳ quái. Hắn cách mặt ta rất gần, hơi thở phun trên mặt ta. Chờ ta hiểu ra vật cứng vừa rồi đụng phải chính là trán Tần Lãng, mặt đỏ bừng.

"Nàng tỉnh rồi, không sao chứ?"

"Không sao, nhưng đầu ngươi cứng quá, đụng ta đau muốn chết." Ta oán giận.

Tần Lãng buồn cười, đưa tay giúp ta xoa xoa trán. Ta thật mất tự nhiên, thân mình hơi nhích ra sau. Tần Lãng lập tức cứng ngắc, lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng.

"Sao ngươi biết ta là Tô Nhiễm?"

"Khăn che mặt của nàng đã rớt."

Ta sờ sờ lên mặt, quả nhiên không thấy đâu. Cẩn thận nghĩ lại, ta lắc đầu: "Không đúng, ngươi đã sớm biết ta là ai!"

"Đúng." Hắn không chút giấu diếm.

"Làm sao ngươi biết?"

"Tiểu vương gia nói ta biết."

Hay cho ngươi Sở Tức Vấn, bán đứng ta! Ta thầm tưởng tượng hung hăng quất Sở Tức Vấn mấy roi, lại hỏi: "Hắn nói cho ngươi làm gì, chẳng lẽ hắn không muốn giúp ngươi và Sở Tức Trữ chung đôi? A, ta đã biết, hắn với Tĩnh vương gia cùng một chiến tuyến, ta còn tưởng hắn là người tốt..."

Ta tự phát huy sức tưởng tượng trên trời dưới đất, kết quả Tần Lãng nói một câu làm toàn bộ tiêu tan.

Hắn nói: "Tiểu quận chúa là ý trung nhân của đại ca ta."

"A?" Ta hôn mê, "A? Ngươi ngươi ngươi... Đại ca ngươi?"

Tần Lãng gật đầu.

Sở Tức Trữ thích đại ca Tần Lãng? Ta híp mắt, thật cẩn thận hỏi hắn: "Ngươi... Thì ra ngươi và đại ca cùng thích Sở Tức Trữ?"

Huynh đệ cùng thích một nữ nhân, đó tương đương với một vấn đề nghiêm túc, thiếu suy nghĩ một chút sẽ tổn thương hòa khí. Hiện tại ta thật tiếc hận thay Tần Lãng, hắn cũng thật không dễ dàng.

Ánh mắt Tần Lãng vô cùng bất đắc dĩ, ta cũng biết hắn thực bất đắc dĩ, ai bảo người ta là ca ca ruột của hắn, muốn đục khoét đào móng gì cũng không xuống tay được. Tần Lãng trịnh trọng nói: "Tiểu quận chúa thích đại ca của ta nhưng ta không thích tiểu quận chúa nữa, giờ ta chỉ xem nàng là muội muội."

"Ngươi hẳn phải xem nàng là tẩu tử." Ta nói thầm một câu.

Tần Lãng nghệch mặt nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: "Đúng, ta hẳn nên xem nàng là tẩu tử."

Sự tình càng ngày càng thái quá, Tần Lãng nói hắn không thích Sở Tức Trữ. Tôn Nhược Sắc cũng thật là, không có việc gì ăn dấm chua bậy bạ không nói, còn gán ghép loạn cả lên, nữ nhân tương tư đơn phương quả nhiên đáng sợ.

"Tô Nhiễm, ta vẫn muốn xin lỗi nàng nhưng nàng không cho ta cơ hội mở miệng. Hiện tại ta nói, kịp không?" Tần Lãng đứng lên, một tay chống vách tường.

Ngây người lâu vậy, đến bây giờ ta mới phát giác chúng ta bị nhốt trong một mật thất, bốn phía không có lấy một cái cửa sổ, ngọn nến trên vách tường phát ra ánh vàng mỏng manh. Tần Lãng vừa hay đang đứng cạnh ngọn nến, ánh sáng ấm áp hắt lên mặt hắn, thoạt nhìn không hề lạnh lẽo như xưa. Không biết vì sao ta cảm thấy nội tâm hắn kỳ thật rất cô độc.

Ta thành thật nói: "Nếu ngươi ám chỉ chuyện đào hôn, ta thật sự còn rất hận ngươi. Ngươi không phải nữ tử, ngươi không biết một nữ tử dù bị từ hôn hay bị đào hôn đều lớn chuyện. Như biểu tỷ ta đi, đừng thấy nàng bình thường mạnh miệng, tựa như trời sụp xuống cùng không sao cả nhưng ta biết nàng rất để ý. Đương nhiên ta cũng rất để ý, ngươi làm như vậy, bảo ta về sau còn làm người thế nào đây, các ca ca với bọn sư huynh còn không cười chết."

Cuối cùng, ta còn bồi thêm một câu: "Cho dù muốn đào hôn, ngươi cũng nên để ta trốn trước."

Tần Lãng chuyển đến cạnh ta, lại một câu kia: "Thực xin lỗi. Vậy nàng muốn ta làm sao mới nguôi giận?"

Ta có một ý nghĩ kỳ lạ: "Chi bằng ta trở lại kinh thành thành thân lần nữa, lần này không cho ngươi trốn, ta trốn, thế nào?"

"Được." Tần Lãng không hề nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng.

"Không phải chứ? Ta thuận miệng nói chơi, ngươi cũng đáp ứng?"

"Là ta rất ích kỷ. Ta không thích nàng, cũng không muốn vâng lời cha thành thân với nàng. Nhưng ta rất áy náy, chỉ cần nàng có thể hết giận, muốn làm sao thì tùy."

Tần Lãng sảng khoái như vậy khiến ta có vẻ rất nhỏ mọn, khiến ta rất ngượng ngùng. Nghĩ cho cùng, hắn trước giờ vẫn rất khách khí với ta, thì ra là vì áy náy, hành vi khó hiểu hiện tại xem ra đều vì chuyện đó. Ta còn vụng trộm đoán hắn có ý gì với ta nữa, thật là tự mình đa tình, dọa chết người.

Sau khi tỉnh lại, vốn đang như ở tù không ai đến thăm, chúng ta lại không ra được, không có gì làm, quả thực là một tra tấn đối với người như ta đây. Ta nhàm chán, lấy đồ để trên tay ngắm nghía. Ta và Lương Gia đều có một khăn tay rất trân quý, mặt trên chúng ta tự tay thêu hoa. Lúc trước, mẫu thân bắt chúng ta học nữ công, ta thêu suốt một tháng, không đếm được số lần đâm kim vào tay mới thêu xong. Nói thật, hoa đào tuy rất khó xem nhưng dù sao cũng tự tay thêu, ta vẫn mang bên người. Của Lương Gia càng khó xem hơn, nếu nàng không nói nàng thêu con bướm, ta còn tưởng đó là ong mật nữa.

Tần Lãng cũng nhàm chán, hắn là một đại nam nhân, lại không có khăn tay chơi đùa, kiếm cũng bị nhóm người vây bắt ta lấy đi, chỉ có thể đứng đó giả làm tượng đá. Theo nét mặt của hắn, hắn cũng nóng lòng muốn ra khỏi đây. Ta đang cân nhắc xem có chuyện gì sinh động để thay đổi không khí hay không thì Tần Lãng đi tới, ngồi xuống cạnh ta.

"Nói một chút chuyện của ta cho nàng nghe." Tần Lãng giống như kể chuyện, bắt đầu mở máy, "Ta không phải cố ý làm khó nàng, ta cũng có chuyện khó xử riêng. Tô Nhiễm nàng biết không, kỳ thật ta rất hâm mộ nàng."

"Hâm mộ ta?"

"Đúng vậy, hâm mộ sự vô tư không lo nghĩ của nàng. Ta lớn lên dưới bóng đại ca Tần Đào, đại ca từ nhỏ trí tuệ hơn người, văn thao võ lược tinh thông mọi thứ, mười lăm tuổi có thể theo cha ra chiến trường, lập chiến công... Đó đều là ước mơ tha thiết của ta nhưng không cách nào chạm đến. Ngươi tuy mơ hồ nhưng lại nói đúng một điểm, trước kia xác thực ta từng thích tiểu quận chúa. Nhưng trong mắt nàng chỉ có đại ca, cũng khó trách, đại ca đều hơn hẳn ta, nếu ta là tiểu quận chúa, ta cũng chọn đại ca."

Nghe đến đó, ta phải đưa ra một kết luận, thì ra Tần Lãng trước đây cũng là một đứa nhỏ tâm lý âm u.

Hắn không thấy ta phân tâm, tiếp tục nói: "Vì chứng minh ta không kém hơn đại ca, rốt cục ta quyết định rời nhà trốn đi, lưu lạc giang hồ. Xem như ta tốt số, cơ duyên xảo hợp gặp sư phụ. Hắn dạy ta võ công, dạy ta đạo lý làm người... Nếu không có sư phụ, ta cũng không biết giờ mình sẽ ra sao. Chờ ta học xong trở về, đại ca đã ra biên cương, mẫu thân nói cho ta biết, đại ca nháo loạn với cha vì cha phản đối hắn với tiểu quận chúa. Cha hy vọng đại ca cưới đại tiểu thư của Tôn thượng thư."

"Tôn Nhược Sắc?" Ta sợ hãi kêu lên.

Lộn xộn, quá lộn xộn, Tần tướng quân thật sự là lão hồ đồ, gán ghép lung tung. Ta đếm trên đầu ngón tay tính: Tôn Nhược Sắc thích Tần Lãng, Tần Lãng thích Sở Tức Trữ (ít nhất đã từng thích), Sở Tức Trữ thích Tần Đào. Sau đó Tần tướng quân lại muốn Tần Đào thành thân với Tôn Nhược Sắc... Thần a, không khó tưởng tượng, bốn người bọn họ không nội chiến mới là lạ! May mắn ta không dính vào.

"Sau đó sao ngươi không thích Sở Tức Trữ nữa?"

"Không biết, chắc thời gian qua lâu sẽ phai nhạt. Từ nhỏ, đại ca chính là thần tượng trong lòng ta, ta kính trọng huynh ấy, cũng muốn giúp huynh ấy. Cha bắt ta thành thân, tuy lúc đó ta không biết nàng nhưng ta vì phản đối việc ước định hôn nhân, tự nhiên cũng bài xích nàng."

Thì ra là như vậy, hắn bất bình vì đại ca nên hơn thua với cha hắn, vô duyên vô cớ xem ta thành đối tượng phát tiết. Nhớ tới câu "Từ bỏ ý định với ta" kia của hắn, ta lập tức nổi giận, hiện tại cũng không ngoại lệ.

"Ta vốn tưởng nàng giống các thiên kim đại tiểu thư khác, bị ta cự tuyệt sẽ nháo loạn khiến Tô tướng gia từ hôn, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Đợi mấy ngày nhưng không có động tĩnh gì, vẫn gió êm sóng lặng như cũ. Sau đó gặp lại nàng lúc dạo hồ, đến khi nàng giận dỗi nhảy xuống hồ, ta mới phát giác, nàng kỳ thật rất quật cường. Nếu ta tùy tiện từ hôn, dù nàng muốn gả cho ta hay không cũng đã xúc phạm tới nàng."

"Cuối cùng, không phải ngươi đã thoát thân rồi sao?" Ta mân mê miệng, "Ta thật sự bị ngươi hại thảm."

Tần Lãng cười khổ: "Ngày thành thân đó, ta do dự rất lâu, tột cùng không biết nên đi hay không. Vừa hay đại ca gởi thư, nhờ ta chuyển giùm cho tiểu quận chúa. Chuyện đó giúp ta kiếm cớ rời đi, hôm đó ta lên đường đến Dương Châu. Nửa đường nghe nói tiểu quận chúa tới Lạc Dương, ta lại quay ngược về, không ngờ gặp nàng. Ha ha, như vậy cũng tốt, nên nói ta cũng đã nói, cuối cùng ta cũng bớt áy náy trong lòng. Nếu nàng không chịu tha thứ, ta cũng không thể nói gì hơn."

Nghe hắn nói nhiều như vậy, ta dường như không chán ghét hắn như trước nữa. Ta cũng không biết nên nói gì. Muốn nói không tha thứ lại ngại mở miệng; nói tha thứ hắn lại rất giả dối. Cơn giận nghẹn trong lòng sao có thể dễ dàng tiêu tan, tốt xấu gì hắn cũng đã hại ta mất mặt.

"Sao nàng không nói gì?" Tần Lãng hỏi ta.

Ta không biết có gì để nói, mở miệng chính là một câu: "Không ngờ ngươi lạnh như băng nhưng cũng nói nhiều như vậy."

Tần Lãng chấn động, quay đầu nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, hai người đều nhịn không được bật cười. Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 38

Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì

Ba năm trước đây, Y Tiên Cốc? Ta được Lâu Huyên nhắc nhở, dùng sức nhớ lại.

Ba năm trước đây ta trúng độc, bị sư phụ, sư nương đưa đến Y Tiên Cốc, sau đó Tố Nữ giúp ta giải độc, U Chỉ chăm sóc ta... Chuyện trúng độc khiến ta khắc cốt ghi tâm, đời này khó quên. Nhưng liên quan gì đến Lâu Huyên, vô duyên vô cớ hắn hỏi ta làm gì?

"Nghĩ ra chưa, Nhiễm Nhiễm?" Lâu Huyên thâm tình nhìn ta, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Ta đã thấy Lâu Huyên lạnh như băng, Lâu Huyên mặt dày, miệng lưỡi trơn tru, dáng vẻ hiện tại của hắn thật xa lạ, hoàn toàn thành một người khác. Ta từ chối, rút người ra khỏi tay hắn, nói: "Ba năm trước đây ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì sao? Lúc đó ta còn chưa biết ngươi."

Trong ấn tượng, lần đầu tiên ta gặp Lâu Huyên chính là lần độc chết ngựa của hắn.

Hắn ngạc nhiên, ánh mắt thất thần, có chút khó hiểu, cũng có chút đau lòng: "Nàng thật sự không nhớ?"

"Không phải không nhớ, thật sự không hề có gì." Ta cường điệu.

"Lúc nàng trúng độc, dung nhan bị hủy, không xinh đẹp như bây giờ, cũng không phản ứng chậm như bây giờ." Lâu Huyên thì thào xong, hình như tự nói cho hắn nghe, "Nhiễm Nhiễm, có phải nàng trúng độc đầu óc hỏng hết rồi không."

Vừa rồi còn thâm tình vô hạn, ta sao cũng không ngờ hắn bỗng buông ra một câu như vậy, nhất thời nổi giận: "Ngươi mới đầu óc hỏng hết, sao lại mắng chửi người ta."

Lâu Huyên buồn cười, vòng hai tay, xoay người nhìn trời, tiếp tục nói: "Ba năm trước, ta còn không biết tên nàng, lần đó gặp nhau dưới chân núi Thục Sơn, ta cũng không nhận ra. Nhiễm Nhiễm, có phải nàng đang trả thù ta vì ta không nhận ra nàng trước hay không?"

"A?" Ta sửng sốt.

Hắn chưa để ta có cơ hội trả lời đã nói tiếp: "Mãi cho đến khi gặp mặt ở Phương Vũ Các, trong lúc vô tình ta ngửi được mùi thuốc trên người nàng, rất quen thuộc, ta cơ hồ khẳng định ba năm trước đây chính là nàng. Cho nên ta cố ý kiếm cớ lấy thuốc trên người nàng. Quả nhiên, ta phát hiện đó là Vãn Hương Đan do Tố Nữ đặc chế, lúc ở Y Tiên Cốc Tố Nữ đưa cho nàng, đúng không?"

"Ngươi cố ý?" Ta nổi trận lôi đình, "Biết là thuốc cứu mạng của ta ngươi còn lấy đi, ngươi muốn hại chết ta!"

"Tố Nữ từng nói Vãn Hương Đan không giải hết độc của ngươi, biết vì sao ngực của nàng không đau nữa không? Ngày ấy khi vận công giúp nàng, ta phát hiện độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng nữa rồi, bên ngoài tuy không đau nhưng..."

"Ngươi... Ngươi đã biết mà không nói, ngươi rốt cuộc là loại người nào?" Ta nóng nảy.

Lâu Huyên xoay người: "Nhiễm Nhiễm, đừng lo không nhớ ra được, chỉ cần bây giờ nàng biết ta là ai. Tin ta, ta nhất định chữa khỏi cho nàng. Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình."

Ta không nghe được gì hết, trong đầu cứ không ngừng quanh quẩn câu nói kia của hắn: "Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình".

Ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta không nhớ gì cả, xem ra Lâu Huyên không nói dối. Ta dùng sức nhớ lại, mông lung cảm giác trong đầu xuất hiện hình ảnh một nam tử áo trắng, rất mơ hồ. Ta cố nhìn rõ mặt hắn. Nhưng bỗng đau đầu vô cùng, ta càng nghĩ, đầu lại càng đau, trời đất xoay chuyển, trước mặt tối sầm.

"Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, Nhiễm Nhiễm!" Có người vỗ vỗ mặt ta.

Ta muốn mở mắt nhưng mí mắt thật nặng nề, không mở ra được. Trong đầu dường như có gì đang xoay chuyển làm ta choáng váng, hơi khôi phục chút ý thức lại mơ hồ, mơ hồ nghe thấy có người kêu tên ta, hình như là Dao Băng sư tỷ.

Khi ta lại tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy mặt của Dao Băng sư tỷ và U Chỉ. U Chỉ thấy ta tỉnh lại, rất là vui vẻ: "Bạch Thuật cuối cùng ngươi đã tỉnh, ba ngày nay làm ta với Dao Băng sợ hãi."

"Ba ngày?"

Dao Băng sư tỷ gật đầu: "Không phải đã ba ngày rồi sao! Lâu Huyên nhà các ngươi thật phúc hậu, sau khi ngươi té xỉu, hắn tự ôm ngươi về khách sạn, chậc chậc, cũng là hắn tự ôm ngươi lên núi Mang Sơn..."

"Ngươi nói nơi này là Mang Sơn?" Ta kinh ngạc, nhìn khắp bốn phía, quả nhiên không phải là bài trí trong khách sạn Phong Vân.

Ta không tài nào nhớ nổi ngày ấy sau khi té xỉu đã xảy ra chuyện gì, hình như mình đã hôn mê. Nhớ tới lời nói khó hiểu của Lâu Huyên, ta nhịn không được lại cố vắt óc nhớ lại, một hồi sau đầu lại bắt đầu đau.

Ta giữ chặt góc áo U Chỉ: "U Chỉ, ba năm trước đây ta ở Y Tiên Cốc có phải phát sinh chuyện gì không, vì sao có một số việc ta không nhớ ra?"

U Chỉ thở dài: "Bạch Thuật, chuyện trước kia đừng cố nhớ, đã quên thì quên đi, nhìn ngươi bây giờ đi."

"Nhưng —— "

"Nhiễm Nhiễm, nghe lời U Chỉ, đừng nghĩ nhiều." Dao Băng sư tỷ yêu thương giúp ta vén mớ tóc hỗn độn ra sau.

Dao Băng sư tỷ vốn không tim không phổi, đây là lần thứ hai ta chứng kiến biểu tình này của nàng. Lần đầu tiên là lúc ta trúng độc ba năm trước đây. Nghĩ đến chữ "ba năm trước", ta lại muốn hồi tưởng lại một đoạn ký ức đã quên lãng kia nhưng ta không dám. Chỉ cần ta cố nhớ, đầu lại đau.

Có lẽ U Chỉ nói đúng, đã quên thì quên đi. Lâu Huyên cũng nói đừng lo không nhớ ra, chỉ cần hiện tại ta biết hắn là ai. Tim ta đập mạnh, hắn cũng nói nếu ta có chuyện gì, hắn cũng sẽ không sống một mình. Nếu ta có chuyện gì, hắn cũng sẽ không sống một mình...

"Nhiễm Nhiễm, ngươi không sao chứ, sao mặt hồng như vậy?" Dao Băng sư tỷ kêu to.

Mặt ta càng nóng, nhỏ giọng nói thầm: "Không có gì, ta không sao."

"A, càng ngày càng đỏ! Không phải độc phát chứ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? U Chỉ ngươi mau bắt mạch, ta đáp ứng Tô Nam sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nếu nàng chết tại đây, ta rất mất mặt!" Lời Dao Băng sư tỷ vừa ra khỏi miệng, ta rất muốn bóp chết nàng.

U Chỉ bật cười, nàng học y, đương nhiên biết ta không phát độc. Không giống Dao Băng sư tỷ, vừa hơi bất thường một chút lập tức cường điệu chết người. Tô Nam thật không chọn sai người, hắn với nữ thần bát quái như nhau, thần kinh như nhau, tuyệt phối! Ta lo đại viện tướng phủ tương lai sẽ bị bọn họ tháo dỡ một ngày nào đó.

Qua giờ cơm trưa, Tĩnh Từ sư thái và Lâu Ý Ý đến thăm ta, hàn huyên vài câu, bảo ta nghỉ ngơi cho tốt.

Ngày đó trước khi Lâu Huyên đưa ta về khách sạn đã giúp ta đeo mặt nạ lại nên hiện tại ta vẫn mang thân phận Bạch Thuật. Lâu Ý Ý tha hồ phát huy sức tưởng tượng của nàng, lôi kéo tay ta hỏi han vì sao chuyện ta té xỉu lại nghiêm trọng như vậy.

Bởi vì lúc ấy mọi người đều thấy Lâu Huyên ôm ta vào khách sạn, Lâu Ý Ý cứ hỏi ta: "Bạch Thuật, có phải đại ca của ta đánh ngươi choáng váng hay không?"

Ta há miệng, cằm cơ hồ trật khớp, không còn gì để nói. Không phải ta không tính nói mà thật không biết trả lời thế nào. Lâu Ý Ý hình như không tin tưởng đại ca của mình, ta rất muốn hỏi Lâu Huyên đang yên đang lành đánh ta choáng váng làm gì.

Lâu Ý Ý cũng nghĩ đến thắc mắc đó, ta còn chưa mở miệng, nàng đã nói: "Ngày đó, đại ca ta chính miệng thừa nhận hắn là vị hôn phu của ngươi. Ta nghĩ hắn đánh ngươi đương nhiên là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi cũng không biết hắn ôm ngươi từ Phiêu Miểu Phường về khách sạn, thật là có tính toán!"

"Ta..." Ta đành gục đầu, giả bộ bất tỉnh.

Ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâu Ý Ý, thậm chí ta hoài nghi, nói thêm một câu với nàng như vậy có làm ta chết sớm hơn một ngày hay không. Thà tin là có còn hơn, ta vờ té xỉu quên đi.

Lâu Ý Ý ngồi một bên lay lay tay ta: "U Chỉ ngươi mau tới, Bạch Thuật lại hôn mê."

Kêu nửa ngày không ai để ý, nàng lầm bầm lầu bầu: "Cha nói té xỉu nên ấn huyệt nhân trung, đúng, ấn huyệt nhân trung!"

Ta nghĩ nàng chỉ nói, nào biết nàng làm thật, véo một phát lên huyệt nhân trung của ta. Ta cắn răng gần chết không dám kêu ra tiếng. Nhìn không được Lâu Ý Ý nhu nhược lại mạnh như vậy, đau đến mức sau đó ta mất hết tri giác, cả người choáng váng mơ hồ.

Trước khi hôn mê ta xác định, lần này ta bị vậy tuyệt đối là do Lâu Ý Ý nhéo.

Sau ta phun một đống mật vàng về phía Dao Băng sư tỷ và U Chỉ, các nàng thiếu chút nữa cười rút gân. Dao Băng sư tỷ còn nói không ngờ Lâu Huyên nghiêm trang lại có một muội muội vượt rào như thế. Ta tính phản bác Lâu Huyên như vậy cũng có thể nói là nghiêm trang? Mặt hắn không biết dày bao nhiêu đâu, phỏng chừng lấy xẻng xắn xuống còn không suy suyển.

Bị nữ thần giễu cợt, trong lòng ta rất buồn bực nhưng vẫn quyết định nể mặt thất tẩu tương lai này, không so đo với nàng. Ta một mình chạy đến hậu sơn. Đó là một đêm rất đẹp, trời đầy sao lấp lánh, chiếu rọi trong đêm, dường như đã từng thấy qua.

Mới đi mới đoạn ngắn, ta kinh hỉ phát hiện nơi này có một hồ nước. Tuy không lớn nhưng bóng sao đầy trời phản chiếu trên mặt nước, gió nhẹ thổi qua, tạo thành những vòng gợn sóng, ánh sáng lung linh như nước đang nhảy múa, càng làm ánh sao lung linh.

Tâm tình ta tốt hẳn lên, gỡ mặt nạ xuống, hai tay vóc nước rửa mặt, nhất thời cảm giác sảng khoái truyền khắp người. Vốn định thừa dịp tối trời tắm rửa một chút, chợt nghe trong rừng có động tĩnh càng ngày càng gần, khẳng định là có người đang đến. Ta không kịp mang mặt nạ, rút khăn lụa luôn mang theo bên người phủ lên mặt.

Động tác vừa xong, lập tức có hai bóng người vọt đến trước mặt, tên thấp nói với tên cao: "Lão đại, ngươi xem, là nữ nhân che mặt, quả nhiên là Diệp Khuynh Thiên."

Ta rất muốn nói ta không phải Diệp Khuynh Thiên, bọn họ không cho ta cơ hội phản bác, không biết ai đột nhiên biến ta thành cục bột, thân thể bắt đầu lắc lư. Chút ý thức còn sót lại nói cho ta biết, ta hẳn nên tung Thất Lý Hương làm bọn họ hôn mê nhưng lúc ta đào bới trong tay áo mới phát hiện, sau khi hôn mê U Chỉ đổi quần áo cho ta, trên người không mang theo độc dược nào hết. Nguy rồi, ta thật sự tự làm bậy, không có việc gì che mặt làm chi, tự dưng gánh tội thay Diệp Khuynh Thiên.

"Mau, đem nàng về." Nam nhân cao lớn hạ lệnh.

Nam nhân thấp bé đi về phía ta, ta nằm trên mặt đất than thở, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, ẩm ướt khó chịu. Ta tính kêu cứu nhưng ngay cả sức mở miệng còn không có. Không ai hay ho như ta, một ngày choáng váng ba lượt, hơn nữa nguyên nhân té xỉu lại không giống nhau, nói ra chỉ sợ không có ai tin.

Hiện tại ta là thịt bò trên thớt, chưa kịp lo cho an nguy của mình, bỗng một bóng đen xuất hiện, lạnh lùng nói: "Không được chạm vào nàng!"

Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy một bên mặt của người kia, dáng vẻ cương nghị, ánh mắt sáng ngời trong đêm.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 37

Ta tự khen mình hay

"Thập nha đầu, đang đợi chúng ta sao!" Tô Nam đứng ở cửa chính, hai tay vòng trước ngực, khóe miệng hơi nghiêng, cười xấu xa nhìn ta. Tô Duyên ở sau hắn.

Phản ứng đầu tiên của ta là sầm mặt: "Không phải ta, không phải ta..."

"Cái gì không phải, chút trò cỏn con này muốn gạt ta, ta sớm biết là ngươi nhưng không vạch trần thôi. Ngươi thật nghĩ mình hay!" Tô Duyên cợt nhả.

Ta ngây ngẩn. Thì ra ai cũng nhận ra, Lâu Huyên, Tô Nam với Tô Duyên cũng thế. Buồn cười, ta còn ngây ngốc nghĩ mình hay ho, ngay cả anh ruột cũng gạt được. Tô Nam nói đúng, ta thật tự khen mình hay ho.

"Được rồi, được rồi, nhận ra thì nhận ra, các ngươi muốn thế nào, bắt ta về sao? Có gan các ngươi thử xem!" Ta bất chấp mọi giá.

Tô Duyên cười nhạo: "Bắt ngươi về? Ngươi nghĩ chúng ta ngu sao, ngươi với Gia Gia không ở nhà, cuộc sống của chúng ta dễ chịu biết bao. Ta thật hy vọng Tần Lãng có thể cưới ngươi về, loại bỏ một đại họa trước cho chúng ta. Không ngờ hắn khôn khéo như vậy, dám đào hôn, hảo tiểu tử!"

Nói xong, Tô Duyên thấy không khí không ổn, quay đầu ho khan vài tiếng, vờ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Ta với Lương Gia sớm trừng mắt phóng hỏa, Tô Nam một bên vui sướng khi người gặp họa, xem kịch vui.

Ta vươn tay phải, làm như không có việc gì thổi thổi chút bụi trên móng tay, ngữ điệu ôn nhu: "Lâu vậy không gặp tứ tẩu, ta thật nhớ nàng, sau khi về chúng ta nhất định phải tán gẫu nhiều hơn, tỉ mỉ kể lại chuyện lý thú ở Lạc Dương."

"Đúng vậy, tứ biểu tẩu thích nghe chúng ta kể chuyện bên ngoài nhất," Lương Gia như hiểu lòng ta, nói tiếp, "Tứ biểu ca đến Phiêu Miểu Phường, hình như là vì mỹ nữ Ngọc Điệp."

Tô Duyên mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tô Nam nghẹn cười, cơ hồ co giật từng cơn.

Hay cho Tô Duyên ngươi, phong thủy luân chuyển, xem ngươi còn dám hay chê cười chúng ta hay không.

Tô Duyên cười nịnh nọt: "Ha ha, hai vị muội muội tốt, ta chỉ đùa thôi. Các ngươi ôn nhu hiền thục, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành... Ai cưới các ngươi là nhờ bọn hắn kiếp trước gõ không biết bao nhiêu cái mõ mới tu luyện được phúc khí như vậy, hai tiểu tử Tần Lãng với Lâu Huyên không biết điều, dám khi dễ các ngươi, sáng mai ta thay các ngươi giáo huấn bọn hắn một trận."

Rõ ràng Lương Gia cũng nghĩ giống ta, lời này của Tô Duyên trong mười câu có mười một câu là giả nhưng nghe thật thoải mái. Ta vẫy vẫy tay: "Quên đi, ta không chấp nhặt. Kế tiếp có tính toán gì không, mau nói."

Tô Nam điềm đạm: "Như vậy đi, nếu Nhiễm Nhiễm đã đến Lạc Dương, vậy nên theo Tĩnh Từ sư thái tu hành mấy ngày, ba người chúng ta ở khách sạn chờ ngươi được không? Trước đây ngươi không phải vẫn ồn ào muốn xuất gia theo Tĩnh Từ sư thái sao, lúc này lời nói đã thành sự thật, ha ha."

"Đừng cười, có gì buồn cười, ta cũng không phải thật sự xuống tóc xuất gia, ngươi chê cười muội muội vậy sao!" Ta thập phần bất mãn, "Theo ý ngươi, các ngươi canh chừng Gia Gia cho ta, nếu để nàng chạy, các ngươi cũng hòng sống sót."

Đang nói, chợt nghe tiếng Sở Tức Vấn vang lên ngoài cửa: "Xin hỏi Ngọc Điệp cô nương có ở đây không?"

Bốn người chúng ta đồng thời giật mình, không phải Sở Tức Vấn đang xem múa hát sao, hắn tới đây làm gì? Nhớ lại biểu tình trước đó khi hắn nhìn Lương Gia, ta cười gian hề hề, trả lời: "Đúng vậy, vào đi."

Lương Gia trừng ta, Tô Nam với Tô Duyên cũng há miệng nhìn ta. Ta làm bộ không thấy.

Cửa mở, Sở Tức Vấn thấy ta không mang mặt nạ nhướng mày, cũng không nói gì. Hắn trực tiếp chuyển mắt sang Lương Gia, thâm tình chân thành: "Đã sớm nghe Ngọc Điệp cô nương tài múa siêu quần, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ hạnh ngộ."

Còn tài múa siêu quần, ta thật cảm thấy Lương Gia là mèo mù vớ phải chuột chết, trước kia cũng chưa từng thấy nàng múa. Lương Gia được Sở Tức Vấn khen ngượng ngùng, ấp úng nói không nên lời.

"Ngọc Điệp gì, là giả." Tô Duyên giọng điệu không sợ chết, "Nàng là Lương Gia biểu muội của ta, tiểu vương gia muốn gặp Ngọc Điệp xin mời đi ra, không tiễn."

"Tô Duyên ngươi —— "

"Tô Duyên —— "

Ta với Lương Gia đồng loạt kêu to. Xong rồi, xong rồi, đường đường thiên kim tướng phủ xuất đầu lộ diện làm vũ cơ, thể diện tướng phủ còn đâu... Ta cơ hồ có thể đoán được sau khi phụ thân biết chuyện này sẽ rơi lệ hoành tráng ra sao. Tô Duyên thật sự là nghiệp chướng nặng nề, hắn nhất thời lanh mồm lanh miệng, kết quả là Lương Gia bị hại chết.

Tô Duyên tự biết mình nói sai, choáng váng. Mặt Lương Gia từ hồng đổi sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím, trong mắt nổi lửa hừng hực, muốn dọa người bao nhiêu có bấy nhiêu. Ta ngoan ngoãn câm miệng, không dám nói gì.

Sở Tức Vấn hòa giải: "Thì ra là Lương tiểu thư, vừa rồi mạo phạm nhiều, xin thứ lỗi."

Lương Gia còn đang nổi nóng, không trả lời, Sở Tức Vấn nhất thời vô cùng xấu hổ.

Ta thiện lương đúng lúc giải cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng, ta nói: "Tiểu vương gia, chúng ta về xem biểu diễn trước, mọi người đang chờ —— tứ ca, thất ca, các ngươi chăm sóc biểu tỷ, nhớ kỹ những lời ta nói vừa rồi."

Ta cùng Sở Tức Vấn ra cửa, Tô Nam ở sau hô to: "Mặt nạ mặt nạ, mang mặt nạ, Gia Gia đã dọa chúng ta đủ rồi, ngươi đừng thêm dầu vào lửa..."

Nói còn chưa dứt lời, trong phòng đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tô Nam. Ta cười trộm.

"Tiểu vương gia ngươi về trước đi, ta về phòng mang mặt nạ lại. Thất ca nói rất đúng, ta không tính dọa người."

Sở Tức Vấn gật đầu: "Tô tiểu thư xin tự nhiên."

Kết quả ta chưa xoay người, Lâu Huyên không biết từ nơi nào hiện lên cản ta, khiến ta sợ hãi.

Ta bụm mặt, cả giận nói: "Ngươi là người hay quỷ, sao luôn xuất quỷ nhập thần!"

"Đi theo ta ——" Lâu Huyên một phen túm ta, tha ta về hoa viên.

Ta liều chết giãy dụa, hắn vẫn không chịu buông tay. Tha kéo hơn nửa ngày, ta bị hắn đưa đến chỗ hẹn hò ban đầu của hắn với Diệp Khuynh Thiên.

"A, cảm giác về phương hướng của ngươi rất chính xác." Ta châm chọc khiêu khích.

Lâu Huyên ra vẻ không thể khó dễ được ta, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, vung tay lên: "Tô Nhiễm, ta không chấp nhặt với nàng, ta hỏi nàng một câu, nàng có muốn sống hay không?"

"Ngươi mới không muốn sống." Ta nói thầm, "Sao ngươi lại như vậy, ta không chọc ngươi, sao lại rủa ta chết."

Lâu Huyên bị ta làm giận sôi lên, hắn bất đắc dĩ nhìn ngang nhìn dọc, sau đó hít sâu một hơi, nói với ta: "Chúng ta quả thực suy nghĩ bất đồng, Nhiễm Nhiễm, nàng bảo ta về sau làm sao chung sống với nàng. Ta thật sự bị nàng làm tức chết."

"Ai muốn sống chung với ngươi." Tuy miệng nói vậy nhưng mặt ta lại nóng lên như bị lửa đốt.

"Nhiễm Nhiễm, nàng thật không nhớ ta?" Lâu Huyên hỏi.

Ta nói: "Nhớ rõ, nhớ rõ, làm sao có thể không nhớ, ngươi không phải là Lâu Huyên sao! Ta độc chết ngựa của ngươi, ngươi từng phát động một đám nữ nhân công kích ta, ngươi còn đoạt đi thuốc cứu mạng của ta... Chuyện gì ta cũng nhớ."

Lâu Huyên sắp điên rồi, hắn nghẹn một hơi, bất đắc dĩ nhìn trời, thật lâu sau mới mở miệng: "Ta không nói tới việc này."

Không phải việc này? Trừ bỏ chuyện đó, ta còn có chuyện gì khác với hắn sao? Ta khổ sở suy nghĩ, đầu sắp vỡ tung, vụt nhớ ra: "Ta đã biết, ngươi nói chuyện biểu tỷ Lương Gia bị ngươi từ hôn? Ngươi cũng không hay ho, biểu tỷ là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi cứ chờ xem!"

Lâu Huyên mặt mày vặn vẹo, hắn dùng hai tay túm lấy thân ta, cúi đầu cùng ta bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi cơ hồ đụng phải chóp mũi ta. Ta thật muốn chạy trốn, bị hắn nhìn chăm chú như vậy, ta buộc mình tự dời mắt, thân mình cứng ngắc, cảm giác có một luồng nhiệt từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu.

Hơi thở ấm áp của Lâu Huyên phun trên mặt ta làm ta ngứa ngứa. Hắn nói: "Nhiễm Nhiễm nàng cẩn thận nghĩ lại đi, ba năm trước đây, Y Tiên Cốc, nhớ không?"
***