Ta thật sự không phải Diệp Khuynh Thiên
Ta với Tần Lãng nhìn nhau, trong lòng rất
sốt ruột.
"Làm sao bây giờ, chúng ta đều bị hạ
dược, hiện tại không còn chút sức." Ta rụt lui vào góc tường, "Những
người này muốn bắt ta làm gì?"
Tần Lãng theo bản năng bắt lấy tay ta:
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi đi ra ngoài."
Tuy nói vậy, giờ không phải hắn cũng giống
ta sao, tay trói gà không chặt. Ta không quen bị ai nắm như vậy, khó chịu rút
tay ra, Tần Lãng không nói gì, tiến lên trước để ta lại sau lưng.
Tiếng động vừa dứt, cửa sắt đã mở, xuất
hiện trong tầm mắt ta vẫn là nam nhân cao lớn thủ lĩnh của nhóm bắt người với
hai tên thủ hạ. Nam nhân đó kêu gào: "Diệp cô nương, theo chúng ta, đại ca
chúng ta muốn gặp người."
"Đã nói ta không phải Diệp Khuynh
Thiên, các ngươi bắt sai người."
"Không phải? Diệp cô nương đừng đùa
giỡn, ta nói là người thì chính là người, đi thôi."
Nam nhân cao lớn ra lệnh một tiếng, hai tùy
tùng phía sau hùng hổ hướng về phía ta. Ta lui ra sau vài bước, Tần Lãng ra tay
ngăn cản bọn họ: "Không được chạm vào nàng!"
"Tránh ra!"
Bọn họ người đông thế mạnh, lúc này Tần
Lãng không phải là đối thủ của bọn hắn, chỉ chốc lát sau đã bị đánh ngã. Ta
thật rối rắm, xông lên đỡ Tần Lãng dậy, nói với nam nhân cao lớn: "Đùa sao,
dám giở thủ đoạn hạ dược, ti bỉ!"
Lời vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận.
Chính ta võ công không giỏi, cũng hay hạ dược người ta, nếu đúng là ti bỉ như
vừa nói, ta chính là... Mặc kệ, mặc kệ. Ta miễn cưỡng quên cái đống suy nghĩ linh
tinh này, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân cao lớn, hiên ngang lẫm liệt.
"Các ngươi còn thất thần làm gì, nhanh
đưa Diệp Khuynh Thiên đi gặp đại ca!" Nam nhân cao lớn căn bản không xem
ta ra gì.
Ta sợ hãi: "Các ngươi đừng xằng
bậy!"
Không biết thế nào, búi tóc trên đầu ta
bỗng xổ tung, tóc đen rũ xuống. Nhìn lại đã thấy hai tên kia té trên mặt đất,
ngực cắm trâm cài của ta. Nam nhân cao lớn quá sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Nói
thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta không phát hiện Tần Lãng ra tay thế nào, chỉ
thấy tên kia ngã xuống, sau gáy cắm cây trâm ta thích nhất. Đó là tram sư nương
tặng cho ta, đau lòng!
"Đi mau." Tần Lãng kéo ta ra cửa.
"Chờ chút." Ta nhổ cây trâm từ
thân tên kia bỏ lại vào ống tay áo.
Tần Lãng ra tay thật mau lẹ, ta còn không
rõ hắn đến gần ta lúc nào, trên đầu có tổng cộng ba cây trâm, đều bị hắn lấy
làm vũ khí. Khả năng phóng ám khí của hắn rất khá, ta cân nhắc nếu có thể thành
công chạy thoát, ta sẽ lãnh giáo hắn mấy chiêu.
Ta đã đoán đúng, nơi này quả nhiên là một
mật thất. Ta chạy theo Tần Lãng, tựa hồ đảo quanh một chỗ. Thông đạo hai bên
giống nhau như đúc, ngay cả ngọn nến trên vách đều dài ngắn như nhau, tất cả
đều là màu trắng. Ta đần độn, căn bản không biết đi đường nào, chỉ có thể để
Tần Lãng lôi kéo tán loạn.
"Dừng... Dừng lại..." Ta thở hồng
hộc, "Ta không xong, cho ta nghỉ ngơi một chút."
"Kiên trì chút nữa, bọn họ sẽ sớm tìm
đến." Tần Lãng không đồng ý.
Ta bỏ tay hắn ra: "Ngươi chạy tiếp đi,
ta hết sức rồi, ta tình nguyện bị bọn họ bắt về cũng không muốn mệt chết ở
đây."
Tần Lãng không thể khó dễ được ta. Ta dựa
vào vách tường thở từng hơi một, ngực ẩn ẩn đau đau.
"Nàng sao vậy?" Tần Lãng phát
giác ta không ổn, "Không thoải mái?"
"Không có gì, không chết được. Ngươi
mau nghĩ cách đưa ta rời khỏi chỗ quỷ quái này đi, nếu không ta sẽ chết
thật."
Lời này không đùa, Lâu Huyên nói độc của ta
đã thẩm thấu đến lục phủ ngũ tạng lần nữa, hắn không giống như đang dọa ta. Nhớ
tới lúc U Chỉ bắt mạch còn muốn nói thêm gì đó, thật sự có chuyện lạ nguy hại
đến tính mạng. Ta ôm ngực, tận lực điều chỉnh hơi thở, dưới tình huống này càng
sốt ruột càng làm ra chuyện vô bổ.
"Mặt nàng sao lại trắng như vậy?"
Tần Lãng kinh hãi, "Có phải bệnh hay không?"
Ta lắc đầu: "Bệnh cũ."
Tần Lãng cắn răng, hung hăng gõ tường một
cái.
Chuyện kỳ quái lập tức xảy ra, bị hắn gõ
một phát như vậy, bức tường bỗng nhiên tách ra, chậm rãi lùi về hai bên. Ta
nhất thời kích động quên đau kéo tay Tần Lãng kêu to: "Quả nhiên trời
không tuyệt đường ta, như vậy cũng để chúng ta tìm ra lối thoát. Tần Lãng ngươi
thật sự là thiên tài!"
Nhìn biểu tình mất tự nhiên của Tần Lãng,
mặt ta đỏ lên, nhanh buông tay ra.
"Đâu rồi, bắt lấy bọn họ!" Từ
cuối thông đạo xuất hiện mười mấy người đuổi theo.
Tần Lãng mau chóng kéo ta: "Mau vào
đi."
"Phanh ——" Cửa mật thất khép lại.
Trước mắt tối đen, giơ tay không thấy ngón
nào.
Ta thật muốn khóc: "Sao lại thế này,
này này này... Sao lại là tử lộ?"
Vốn tưởng rằng có thể chạy thoát, ta còn
đang đắc ý, xem ra "trời không tuyệt đường ta" không phải lúc nào
cũng đúng, ít nhất số ta lúc này lại không tốt.
Vừa mới sốt ruột, ngực lại bắt đầu khó
chịu, đau đau.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Tần Lãng
nhanh cầm chặt tay ta.
Dần dần ta cảm thấy mình không thở nổi,
thân mình run rẩy.
"Tô Nhiễm nàng sao vậy?"
"Lạnh, rất lạnh." Ta hai tay ôm
chặt bả vai, lạnh run lên, răng va vào nhau lập cập.
Ba năm trước, khi Tố Nữ còn chưa thể ngăn
chặn độc tính trong cơ thể ta, mỗi lần phát tác đều giống nhau, thống khổ này
với ta mà nói là khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên.
Tần Lãng ôm chặt ta vào lòng: "Nàng
kiên trì một chút, chúng ta sẽ có thể ra ngoài sớm thôi."
Hắn vẫn nói chuyện với ta, cứ nói cứ nói, linh
tinh lang tang, trên trời dưới đất, cố ý phân tán sự chú ý của ta. Nhưng căn
bản là vô dụng, ta nghe không lọt tai, thân thể lạnh buốt đến tận xương tủy.
Mặc cho hắn ôm cứng ta trong lòng nhưng chút nhiệt độ cơ thể này của hắn đối với
ta chỉ như muối bỏ biển, ta rét lạnh từ trong xương tỏa ra. Trước kia ta từng
già mồm nói Tần Lãng là núi băng, hiện tại ta còn băng giá gấp mấy trăm lần.
"Không sao, không sao..." Lời Tần
Lãng không ngừng quanh quẩn bên tai ta.
Mí mắt dần dần nặng trĩu, không tài nào
chống đỡ nổi. Nhưng ta biết ta không thể ngủ, có lẽ một lần nhắm mắt sẽ vĩnh
viễn không tỉnh lại.
Ta liều mạng cắn môi, tính dùng sự đau đớn
làm mình tỉnh táo, sau đó cơ hồ ngửi được mùi máu tươi, sự thống khổ vẫn như
cũ. Dần dà, một cảm giác khô nóng từ trong cơ thể phát ra, đuổi đi rét lạnh ban
đầu. Ta nhất thời tỉnh lại không ít, tinh thần hồi phục.
Có lẽ thấy cơ thể ta không còn lạnh nữa,
Tần Lãng hơi thả lỏng, hỏi ta: "Không sao chứ?"
"Ta nóng quá," Ta đẩy hắn ra,
"Nóng quá, nóng quá..."
"Sao có thể như vậy?" Tần Lãng sờ
sờ trán ta.
Ta hất tay hắn ra: "Đừng chạm vào ta,
rất nóng..."
Không phải Tần Lãng nóng mà là ta nóng.
Thân thể ta vừa mới trải qua cơn lạnh thấu xương, chốc lát dấy lên một phen lửa
cháy hừng hực, nóng từ trong ra ngoài. Không lâu sau cả người ướt sũng, đều là
mồ hôi. Quần áo và tóc tai bết lên da, rất khó chịu. Ta không tự khống chế
được, liều mạng xé rách quần áo, hận không thể xé luôn da mình. Giờ khắc này ta
cảm thấy hơi thở của mình có thể thiêu cháy mọi vật.
"Nóng quá..." Ta rên rỉ, ngồi
phịch xuống đất.
"Tô Nhiễm, nàng ở đâu?"
Trong bóng đêm, ta không thấy gì cả, tiếng
Tần Lãng cũng dần dần bị hơi thở của ta khuất lấp, trong cổ họng như có lửa
đốt, muốn nói nhưng không thốt nên lời.
"Tô Nhiễm, trả lời ta, nàng ở
đâu?"
"Nước... Nước..."
"Kiên trì một chút, ra ngoài được ta
lập tức đưa nàng đi uống nước."
Có gì đó đụng phải bả vai ta, nháy mắt lại
rụt về: "Nàng... Mau mặc quần áo."
Ta ngoảnh mặt làm ngơ, khó chịu lăn lộn
trên mặt đất. Tần Lãng điểm trúng huyệt ta, ôm lấy ta, giúp ta mặc lại quần áo
đàng hoàng. Hắn nói: "Không sao, công lực ta đã hồi phục, ta nghĩ cách đưa
ngươi ra ngoài."
Cảm giác khô nóng dần dần thối lui, ngay
sau đó tim ta đau đớn, như trăm ngàn con trùng đang cắn xé. Không biết vì sao,
giờ phút này trong đầu ta lại hiện lên tình huống lần đầu tiên ta gặp Lâu
Huyên. Khi đó ta lòng dạ hẹp hòi, không cho hắn thuốc giải độc mà bảo Tiểu Hắc
chấm mút hắn, hắn nhất định rất khó chịu, giống ta bây giờ, cảm giác bị cắn
thật không tốt.
Ta nhớ lại lời nói khó hiểu trước đó của
Lâu Huyên, bóng dáng của hắn phiêu đãng trong đầu, thật đúng là có cảm giác đã
từng quen biết. Nhưng ta không tài nào nhớ ra.
Ông trời vẫn chiếu cố ta, lúc ta đau sắp
ngất, ánh mặt trời cắt qua tấm màn đen, giãy dụa tiến vào. Mắt ta bị bất thình
lình bị ánh sáng rọi có chút đau đớn, đột ngột nhắm lại, vừa mở ra đã đối diện
với ánh mắt nửa mừng nửa lo của Tần Lãng.
Ta nhanh dời mắt. Ánh sáng là từ trên chiếu
xuống, từ đỉnh mật thất mở ra một động khẩu tứ giác, không lớn lắm. Nghe được
tiếng bước chân trên đỉnh đầu chúng ta thật quen thuộc, Tần Lãng ôm ta nhảy
lên, đi về phía động khẩu đối mặt với mấy nam nhân kia.
"Ngươi ngươi ngươi... Sao ngươi khôi
phục công lực nhanh vậy?" Nam nhân mặc hoa phục cầm đầu cả kinh trợn mắt
há mồm, chằm chằm nhìn Tần Lãng, không nhúc nhích.
Ta mừng thầm, danh tiếng đệ tử của Hiên
Viên Thần Kiếm cũng không phải dễ nghe thôi. Mê dược này so với Thất Lý Hương
của ta sư nương còn kém xa!
Tần Lãng khôi phục chiêu bài mặt băng, lạnh
lùng nói: "Các ngươi là ai?"
"Ngươi không cần biết ——bắt lấy bọn họ
cho ta!"
Mười mấy tên xông tới, Tần Lãng ôm ta bay
lên trời, ta chứng kiến hết thảy cảnh hắn động tay, à không, động chân, mấy tên
tấn công chúng ta lập tức bị hắn đá bay. Nam nhân mặc hoa phục thấy vậy xoay
người muốn chạy, Tần Lãng đuổi theo đá một cước vào sau gáy của hắn, hắn lập
tức ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
"Nói, ngươi là ai?" Giọng Tần
Lãng muốn bao nhiêu lãnh khốc có bấy nhiêu lãnh khốc.
Nam nhân hoa phục run lên: "Vương...
Vương Lương."
"Vương Lương? Phú thương nổi danh Lạc
Dương Vương Lương? Hừ, người có uy tín danh dự như vậy, sao có thể làm ra loại
chuyện này?"
"Công tử tha mạng, tiểu nhân ngưỡng mộ
Diệp Khuynh Thiên đã lâu, tiểu nhân..."
Giọng Tần Lãng đề cao mấy độ: "Nàng
không phải Diệp Khuynh Thiên!"
"A?" Vương Lương hóa thành hòa
thượng ngốc, quay lại chỉ tay mắng chửi đám người đang nằm úp sấp ở đằng kia,
"Hỗn đản, bây giờ xem các ngươi làm sao, không phải bảo các ngươi bắt Diệp
Khuynh Thiên sao, xem các ngươi phá hỏng chuyện tốt, sau khi về xem ta xử lý
các ngươi thế nào!"
"Đại ca, nàng nàng nàng nàng... Nàng
xinh đẹp như vậy, chúng ta nghĩ..."
"Đúng vậy đại ca, ngươi nói lên Mang
Sơn bắt nữ nhân che mặt, nàng thật có che mặt..."
"Một đám ngu ngốc, ta thật sự bị các
ngươi làm tức chết rồi!"
"..."
Nghe bọn họ đối thoại, Tần Lãng tự nhiên
nhịn không được nở nụ cười, cười thật tươi, từ góc độ này mà quan sát, ta thấy
lông mi hắn run run. Mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, có phần giống Tô
Duyên. Chẳng qua vị tứ ca này của ta bình thường luôn cợt nhả, tự phá hư vẻ
ngoài anh tuấn của mình.
Tần Lãng cúi đầu nhìn ta, phát hiện ta đang
nhìn lén hắn, vừa định nói chuyện, dừng một chút, lại lập tức nói: "Chúng
ta trở về đi."
***