18 thg 4, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 32

Đạo trưởng cầu hôn

Đoạn Tang Mặc vừa nhắc tới, ta sực nhớ mình từng hứa như vậy.

Ngày đó ta đã đồng ý với Đoạn Tang Mặc, đợi đến lúc có trăng tại nơi cô nam quả nữ vắng người sẽ cho hắn ôm một cái, ai ngờ bị Thanh Vận phán một câu nữ nhi nên rụt rè, đừng yêu đương lộ liễu.

Vừa hay đêm nay trời cao lộng gió, cảnh đẹp như vậy...

Nghĩ vậy, ta ra vẻ nghĩa khí trả lời Đoạn Tang Mặc: "Có thể!"

Rất hào hùng không khác gì ‘trời rét sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về’.

Đoạn Tang Mặc cười cười, đưa tay hơi kéo ta lại, ta lảo đảo nhào vào lòng hắn.

"Ai, ai ai! Sư đệ! Không, không nên như vậy!!" Ta trừng mắt, cố gắng đẩy Đoạn Tang Mặc ra.

Tuy nói là ôm nhưng cũng khác nhau!

Đoạn Tang Mặc làm như ta vì quá yêu thương nhung nhớ mà nhào vào lòng hắn vậy! Người nào không hiểu chuyện bắt gặp còn tưởng ta là loại nữ nhân vì yêu đương mà không biết rụt rè!

Nhưng Đoạn Tang Mặc không thèm để ý tới sự giãy dụa của ta, ôm ta khư khư vào lòng, thật cẩn thận thật dịu dàng nhưng khiến ta không cách nào thoát ra được.

"Ai! Sư đệ, chúng ta dừng lại một chút đi! Một lần nữa cũng được mà phải không?"

Không biết vì sao lúc nói ra lời này, ta cảm thấy mình đã hết thuốc chữa.

"Sư tỷ, đừng nói gì..." Đoạn Tang Mặc nhẹ nhàng dán miệng thì thầm bên tai.

"..." Ta cứng đờ, không dám động đậy gì, nhất thời bốn phía thật yên tĩnh chỉ còn mỗi tiếng gió thổi khiến đạo bào tung bay phần phật.

Chậm đã!! Rõ ràng ta là sư tỷ! Vì sao ta phải nghe lời Đoạn Tang Mặc?!?!

Suy nghĩ này vừa bật ra càng khiến thêm phần hỗn độn.

Đáng tiếc ngay cả cơ hội hỗn độn cũng bị Đoạn Tang Mặc tước đoạt, giọng hắn trầm thấp nghẹn ngào lại nỉ non bên tai ta: "Sư tỷ... Người biết không? Từ nhỏ đến lớn... Trừ mẫu thân ta ra, người là nữ nhân đầu tiên ta ôm..."

"Sư tỷ biết."

Thời đại này nữ nhân bị ôm phải cưới về nhà, làm gì có ai lớn gan như sư tỷ ta, ôm rồi còn không cần chịu trách nhiệm?

Đoạn Tang Mặc vẫn không để ý tới lời ta, hình như đang chìm vào ký ức xa xưa, tự hồi tưởng quá khứ kể lể không ngớt...

"Theo ta nhớ thì trừ mẫu thân ra, tựa hồ nữ nhân nào thấy ta cũng như thấy rắn rết mãnh thú, sợ chạy không kịp. Ai cũng nói nữ tử nói chuyện với ta xong sẽ chết oan chết uổng... Ta như là sao chổi, chỉ có thể vĩnh viễn trốn ở một nơi bí mật gần đó, ta thường xuyên nghĩ... Mình có phải là một quái vật vốn không nên tồn tại trên đời này hay không..."

Ta lẳng lặng tựa vào lòng Đoạn Tang Mặc lắng nghe, không biết an ủi thế nào. Có một số việc, nếu không phải là đương sự thì không tài nào cảm nhận được hết sự chua xót khổ sở trong đó. Chuyện ta có thể làm cũng chỉ là im lặng nghe hắn nói.

"Mấy năm nay thanh tĩnh sống trong biệt viện, không phải nghe đàm tiếu gì nhiều, vất vả lắm mới ép mình chấp nhận sự thật này. Nhưng hình như ông trời đang đùa cợt ta, nói cho ta biết hết thảy mọi chuyện đều do một tay mẫu thân sắp đặt... Thì ra số mệnh khắc nữ nhi của ta đều là âm mưu mẫu thân dựng nên, ta vốn là tấm bia đỡ cho mẫu thân gây ra những tội ác tầy trời, đẫm máu... Vì sao... Người đó là mẫu thân của ta... Sinh ta ra, nuôi dưỡng ta..."

Khi Đoạn Tang Mặc nói đến khúc cuối, giọng nói đã sớm nghẹn ngào, không thành lời...

Hai tay ta bất chợt đưa lên nhè nhẹ vỗ lưng hắn.

Sư đệ dũng cảm luôn đưa thân làm bao cát, nhìn anh tuấn ngời ngời như vậy nhưng bên trong lại mang một trái tim thủy tinh. Cũng sẽ bị tổn thương, cũng sẽ thấy cô độc, cũng sẽ cần ấm áp.

"Sư đệ, sư tỷ hát một bài cho ngươi nghe nhé?" Ta ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, cười với Đoạn Tang Mặc.

"Được..." Đoạn Tang Mặc cũng không cự tuyệt, hơi cầm chặt tay ta lại.

"Sư tỷ rất ít khi hát cho người ta nghe, nếu hát không hay ngươi cũng không được cười!" Ta uy hiếp nói thầm với hắn.

Nếu ta không thể xoa dịu vết thương lòng của hắn thì giờ đây khiến hắn vui lên từng chút một để quên dần bi thương, đến khi nào biến mất không còn chút dấu vết mới thôi.

"Được, ta không cười." Đoạn Tang Mặc nghe xong cũng hứng thú lây, thản nhiên đáp lại.

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Ta hơi đằng hắng, sau đó cất giọng vô cùng tình cảm.

"Sao trên trời không nói lời nào, sư đệ trên kia có nhớ sư tỷ. Đôi mắt dán tận trời cao, trái tim sư tỷ là đóa hoa băng giá..."

"Phốc..."

Không biết vì sao, ta hát thâm tình đến thế mà Đoạn Tang Mặc lại phì cười.

"Đừng cười! Chăm chú lắng nghe!" Ta vờ giận dữ gõ đầu hắn.

"Dạ!" Đoạn Tang Mặc tuy ngoan ngoãn trả lời nhưng vẫn không giấu được ý cười trong giọng nói.

"Cỏ cây um tùm bên sông Thanh Vận Quan, sư tỷ gần trong gang tấc, hàng đêm có nhớ tới sư tỷ, nhạt nhòa lệ rơi..."

"Sư tỷ, ngươi còn bài nào cảm động hơn không?" Giọng Đoạn Tang Mặc cười không che dấu.

"A... Có..."

Ta biết Đoạn Tang Mặc sẽ hỏi vậy, tốt khoe xấu che, phải giữ lại chút lý do khiến sư đệ sùng bái, tiếp tục duy trì địa vị của ta trong lòng hắn!

"A?" Đoạn Tang Mặc nhẹ nhàng đẩy ta ra, đôi môi bạc thếch hơi cong cong, hứng thú nhìn ta, hình như mời ta tiếp tục ca hát.

"Trên đời chỉ có mình sư tỷ tốt, có mình sư tỷ xem sư đệ như trân bảo, hãy ngã vào vòng tay sư tỷ, hạnh phúc khó tả. Không có sư tỷ sẽ buồn sầu, không sư tỷ sẽ như trẻ lạc loài..."

Ta hát đến đây bất giác cũng thấy da mặt mình đã đạt đến độ dày cực hạn, rốt cuộc cũng phải hát cho xong vì muốn Đoạn Tang Mặc tiếp tục hứng chí, vui vẻ. Vì mục tiêu thổi bay hết tất cả tâm sự bi thương của hắn, ta đành phải dán thêm một lớp vỏ xe lên mặt mà hát cho xong.

"Không có sư tỷ sẽ buồn sầu, không sư tỷ sẽ như trẻ lạc loài, rời khỏi vòng tay sư tỷ, làm sao có hạnh phúc? Trên đời chỉ có mình sư tỷ tốt, có sư tỷ sẽ không sao. Nếu có được, trong mơ cũng sẽ cười..."

Đoạn Tang Mặc vẫn chăm chú nhìn ta, cặp mắt đen như mực gần trong gang tấc giờ đây bình thản như ánh trăng thanh bần, nồng nàn mê ly, bên môi còn vương ý cười say lòng người. Ta như bị trúng ta, trong mắt lúc này chỉ có mỗi ánh mắt tươi cười mỹ mãn của Đoạn Tang Mặc.

Sau đó bên tai ta vang lên giọng nói trầm thấp mê hoặc của hắn: "Nếu đúng như sư tỷ nói, trên đời chỉ có mình sư tỷ tốt, chỉ có mình sư tỷ xem sư đệ như trân bảo. Ngoài trừ mẫu thân, sư tỷ là nữ nhân duy nhất không bị ta khắc chết. Vậy chi bằng chúng ta cùng hoàn tục thành thân đi?"

Đoạn Tang Mặc tự nhiên buột miệng, vừa dứt lời đã khiến ta kinh hoàng, ngơ ngác đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, giống như mới có một tảng đá nện thẳng xuống đầu.

Đoạn Đoạn… Đoạn Tang Mặc, hắn hắn hắn... Không phải hắn mới cầu hôn với ta đó chứ!

Tim ta nhất thời sôi sục như thịt viên trong nồi lẩu, đập bùm bùm dồn dập liên hồi.

Đây chính là lần đầu tiên ta được cầu hôn!

Chậm, chậm đã! Đây không phải trọng điểm!

Trọng điểm là ta thích Thanh Dạ! Không phải Đoạn Tang Mặc! Tuyệt không thể bị mất hồn dễ dàng như vậy!

Chắc là đêm nay trăng thật đẹp khiến Đoạn Tang Mặc tức cảnh sinh tình!

Đúng vậy! Đều do ánh trăng gây họa!

Ta yếu ớt mắng Đoạn Tang Mặc: "Cho nên, ngươi không thể hại chết sư tỷ nên không bỏ qua sao!!"

"Không phải sư tỷ nói hãy ngã vào vòng tay của sư tỷ, hạnh phúc khó tả sao? Giờ lại đổi ý?" Đoạn Tang Mặc dứt lời liền thoáng nhíu đôi mày tuấn mỹ, nhìn ta vô cùng tổn thương.

Ta thấy đôi mắt mất mát đó nên không đành lòng cự tuyệt nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa! Một lần sẩy chân sẽ ôm hận cả đời! Nếu hôm nay tùy tiện nhận lời cầu hôn của Đoạn Tang Mặc, sau này có hối hận đứt ruột bầm gan cũng không còn cách nào đổi ý!

"Người tu đạo không được nói vậy, ngươi, ngươi biết xấu hổ hay không!" Ta chỉ đành giả bộ hung ác, nổi giận mắng.

"Vậy sư tỷ nói xem, thế nào là xấu hổ mà thế nào mới không xấu hổ?" Đoạn Tang Mặc bám riết không tha.

"..."

Không biết xấu hổ giống như tiểu tiện sai chỗ vậy!

Nhưng bảo ta làm sao nói ra được đây?!?!

"Thối tha, thối tha, không biết xấu hổ!!" Ta túng quá mắng đại.

Mắng xong kinh hoàng bỏ chạy vào Thanh Vận Quan, phía sau là tiếng Đoạn Tang Mặc lo lắng í ới ta cũng mặc kệ.

Ta hoảng sợ trốn trong phòng, may mà Đoạn Tang Mặc không đuổi theo. Ta nhảy lên giường, trùm chăn kín mít, đầu óc quay cuồng.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Tránh được hôm nay còn có ngày mai, không thể trốn mãi!

Nếu ngày mai Đoạn Tang Mặc lại hỏi, ta phải trả lời sao đây?

Sư đệ, vạn ác dâm đừng đầu, cắt đi!!

Không đúng phải không! Sư đệ chưa làm chuyện gì vượt quá lễ giáo với ta! Nếu ta nói vậy khác nào tự tố cáo mình có chủ ý đó?

Nếu không thì nói như vầy: ‘Sư đệ, trên thế gian tất cả tình yêu đều là nhất thời, chỉ có tin vào tổ sư, mới là vĩnh hằng!

Đúng vậy, ý kiến hay, cứ nói vậy đi!

Sau khi kiếm được một cái cớ không tồi, tâm trạng sôi sục như thịt viên cũng lắng xuống nhưng không hiểu sao ta lăn lộn mãi trên giường mà vẫn không ngủ được, hình như ta đã quên chuyện gì đó rất quan trọng...

Ngày hôm sau.

Khi ta còn đang ngái ngủ thì con gà trống của Thủy Vân Am đã cất tiếng gáy rất không biết điều, ta mắt mũi kèm nhèm, rời giường rửa mặt chải đầu. Làm xong bữa sáng cho bọn Thanh Vận, Thanh Dạ, sợ chạm mặt Đoạn Tang Mặc sẽ xấu hổ nên vội vàng chui tọt vào phòng Thanh Vận núp.

Lúc đẩy cửa ra, ta hơi buồn bực, chăn gối trên giường vẫn ngay ngắn, không có dấu hiệu bị nằm lên. Tên lười biếng Thanh Vận gần đây còn bắt ta xếp chăn cho hắn. Hôm nay sao bỗng chăm chỉ, siêng năng thế này.

Lý do duy nhất đó là...

Đêm qua hắn không ngủ trong phòng...

Ta bỗng nhìn quanh quất khắp phòng, mọi vật vẫn ở nguyên vị trí cũ như lúc ta bỏ đi hôm qua, ngoại trừ lá thư bỏ trốn khô như ngói đặt dưới chén trà. Trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ khiến ta lạnh cả người.

Ta vội vàng tìm khắp hậu viện Thanh Vận Quan cũng không phát hiện bóng dáng Thanh Vận đâu. Lúc chạy đến tiền điện định đẩy cửa ra ngoài tìm kiếm thì thấy một lá thư phất phơ trên mặt đất. Tim ta nhảy dựng, quét mắt một vòng khắp tiền điện lập tức bắt gặp thân hình gầy yếu nào đó.

Lúc này không hiểu sao hắn cuộn tròn như con nhím quỳ úp lên nệm, vùi đầu giữa hai đầu gối không lộ mặt ra.

Ta thấy Thanh Vận như vậy lập tức sự nặng nề nãy giờ trong lòng đã rũ bỏ xuống hết.

Ta đã nói rồi, Thanh Vận đời nào quan tâm ta như vậy, làm sao có thể thức trắng đêm ra ngoài tìm ta chứ?

Nhưng dáng vẻ như con nhím hiện giờ của hắn là đang luyện thần công gì sao? Võ nhím? Thuật rút xương?

Ta đi lên lay lay bờ vai Thanh Vận: "Sư phụ, người ở đây làm gì?"

Ai ngờ lay hắn không ngã mà giống như ta lỡ chạm vào nút khởi động gì đó. Thanh Vận vốn đang vùi đầu bỗng ngẩng lên, dọa ta sợ hãi vô cùng. Khủng bố hơn là cặp mắt gian xảo vằn vện tơ máu, như ma quỷ đang chằm chằm nhìn ta.

"Thất nhi?" Giọng nói ôn hòa thường ngày có vẻ hơi bén nhọn.

"Đúng vậy. Sư phụ, người sao vậy?" Ta vươn tay huơ huơ trước mặt hắn.

Chẳng lẽ Thanh Vận luyện võ nhím nên tẩu hỏa nhập ma?

Ta phải làm sao đây?

Đốt bùa gọi hồn?

Nếu Thanh Vận còn gà mờ thì ta chính là một phần mười gà mờ, nào dám tùy tiện ếm bùa.

Thanh Vận yên lặng nhìn ta, ánh mắt vô cùng phức tạp, như đang cố xác nhận điều gì đó. Mất nửa ngày mới trở lại bình thường, tát 'bốp' một cái lên mặt ta.

Hai má nóng bừng, đau đớn, ta ngã nhào xuống đất. Cặp mắt đỏ ngầu kia giờ đây bốc lửa giận khó giấu, hai đồng tử cũng run rẩy kịch liệt.

"Ngươi không phải đi rồi sao! Còn trở về làm gì!! Cút đi! Cút càng xa càng tốt! Ngươi thực nghĩ ta không có ngươi sẽ sống không nổi sao!!"
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 31

Đạo trưởng bỏ trốn

Đoạn Tang Mặc vừa về đạo quán liền trầm mặc nhốt mình trong phòng.

Ta tính xử lý sơ vết thương trên lưng hắn nhưng trong Thanh Vận Quan không có thuốc trị thương, đành phải xuống trấn mời đại phu mất gần nửa lâu mới tìm được.

Lúc trở về, vết thương trên lưng Đoạn Tang Mặc đã sớm khô máu, dính chặt vào đạo bào, bất đắc dĩ phải dùng kéo cắt đạo bào gỡ ra. Trên tấm lưng thon dài xuất hiện một vết thương sâu hoắm rõ ràng, ước chừng có tám vết lớn nhỏ, trên đó máu thịt lẫn lộn.

Đoạn Tang Mặc úp mặt nằm sấp trên giường, không rên một tiếng, ta đứng cạnh nhìn mà thấy ghê người không thể tả.

Đại phu bôi thuốc và băng bó xong thì căn dặn trước khi vết thương khép miệng phải tránh dính nước, không được ăn cay. Cuối cùng để lại một lọ thuốc trị thương, nói mỗi ba ngày thay thuốc một lần, chưa tới nửa tháng có thể lành lại. Ta lắng nghe kỹ càng, sau khi thanh toán tiền khám bệnh còn tiễn đại phu ra cửa.

"Sư đệ, hôm nay ngươi nghỉ sớm đi, đến bữa trưa, sư tỷ sẽ mang vào phòng." Đoạn Tang Mặc vẫn nằm sấp trên giường, không rõ đang nghĩ gì.

"Được." Đoạn Tang Mặc buồn rầu lên tiếng. Ta đành lui ra ngoài.

Sau khi nấu xong bữa trưa, trước tiên ta bưng qua cho hắn, còn hào phóng bỏ không ít đồ ngon trong chén hắn. Nhưng hắn chỉ bảo ta đặt lên bàn rồi dùng sau. Dù ta khuyên nhủ thế nào cũng không ăn khiến ta suy nghĩ đến bạc đầu.

Vì thế người nào đó bắt đầu miên man suy nghĩ.

Nếu sư đệ đáng yêu của ta tự xa lánh đời, từ nay về sau trở nên ngu ngốc phải làm sao đây?

Ta ôm ấp một bầu tâm sự, lúc học bài trong phòng Thanh Vận đọc rối tinh rối mù nên bị Thanh Vận la mắng không ngớt.

"Sư huynh, huynh nói chuyện của sư đệ nên làm sao cho phải?"

Thừa dịp Thanh Vận bị đám oanh yến dây dưa, ta vụng trộm trốn khỏi phòng Thanh Vận, kéo Thanh Dạ ra một góc hậu viện 'hẹn hò'.

"Sư đệ?" Thanh Dạ dịu dàng vừa nghe ta nhắc tới Đoạn Tang Mặc cũng thoáng cau mày.

"Đúng, mới vừa rồi hắn không chịu ăn, ta khuyên thế nào cũng không nghe."

"Sư muội, mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hôm trước muội vừa mới rơi xuống sông, hôm nay sư đệ lại bị thương?" Thanh Dạ mờ mịt nhìn ta, ánh mắt sầu lo.

"..."

Lúc này ta mới nhớ ra mấy ngày qua ta với Thanh Vận đang lén lút gạt Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc, giờ Thanh Dạ hẳn vô cùng hoang mang.

Vì thế, ta kể lại toàn bộ sự việc. Trong đó hơn phân nửa là lo lắng cho Đoạn Tang Mặc mà không có cách nào, mặt khác ta còn nổi tà tâm, muốn ở cạnh Thanh Dạ càng lâu càng tốt, bồi dưỡng cảm tình...

Có bài hát thế này: ‘Mười nam nhân bảy ngốc tám ngốc chín hư hỏng, chỉ còn một người nhân ái!’ Không hề nghi ngờ gì nữa, Thanh Dạ chính là nam nhân người gặp người thích đó!

Ban đầu ta còn bận tâm về chuyện có thể trở về hiện đại, để lại mình Thanh Dạ sư huynh thì phải làm sao, nay không còn băn khoăn, đương nhiên muốn dũng cảm tiến tới. Không thừa lúc cơ hội tâm tình tốt thế này dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Thanh Dạ mà để người khác chiếm được tiên cơ thì thật đúng là uổng công cha mẹ nuôi nấng. Ta cũng không muốn cả đời sống trong Thanh Vận Quan thờ phụng tổ sư!

Thanh Dạ nghe xong bèn trầm mặc một hồi, nửa ngày sau mới thật sầu lo trả lời: "Việc này không ai có thể giải quyết được, việc bây giờ chúng ta có thể làm, đó là ở cạnh hắn..."

"Đúng vậy..."

Chuyện sư huynh có thể làm, đó là ở cạnh ta...

Nghĩ vậy nên trong đầu ta bỗng nổi lên một chủ ý thuần khiết dị thường.

"Sư huynh, sau này đừng gọi ta là sư muội nữa, nghe có vẻ xa lạ." Ta thản nhiên cười với Thanh Dạ.

Chuyện tốt bắt đầu từ cách xưng hô! Thử nghĩ nếu hai người xưng hô với nhau thân mật, quan hệ tự nhiên sẽ tiến triển cực nhanh ~~

"Không gọi sư muội thì gọi là gì?" Thanh Dạ buồn bực hỏi.

"Việc này..." Ta thật chưa kịp nghĩ tới...

Thất nhi là Thanh Vận gọi, nếu đổi thành Thất nhi thì sẽ không thể hiện được cảm giác độc nhất vô nhị của ta với Thanh Dạ...

Đang lúc ta chìm vào suy tư, bên tai truyền đến một giọng nói êm ái.

"Tiểu Thất?"

"A?" Ta theo bản năng đáp.

Ta quay đầu lại thấy Thanh Dạ tươi cười nhìn ta, ánh nắng ban trưa rực rỡ phủ khắp gương mặt tinh xảo, ngũ quan hài hòa, cặp mắt sâu thẳm kiều diễm khó tả.

"Tiểu Thất, ngươi thấy tên đó thế nào?" Thanh Dạ lại mỉm cười lần nữa.

"Được, vậy hãy gọi là Tiểu Thất..." Ta ngượng ngùng cúi đầu, cố giấu nụ cười gian xảo như mèo trộm cá.

Đây có được tính là một bước tiến triển thành công thần tốc không?

Đáng tiếc cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn nên cố gắng!!

"Đại Thất Tiểu Thất gì đó!" Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo từ sau vang lên.

Kế đó gương mặt như âm hồn bất tán của Thanh Vận xuất hiện trước mắt ta, cặp mắt dài hẹp có vẻ giận dữ.

"Thất nhi ngươi không chịu ở trong phòng học Thanh Đạo cho vi sư mà chạy ra đây làm gì, có phải chê học quá ít ?! Nếu là vậy, vi sư còn một quyển Thượng Thanh Kinh, đêm nay học hết cho ta! Nếu không đừng về phòng ngủ!" Dứt lời nắm mũi ta kéo về phòng hắn.

Ta vừa nghe xong xém nữa ngã nhào.

Sư phụ, đồ nhi mất mấy ngày cũng chưa thuộc nổi một phần ba quyển Thanh Đạo kia, nay ngài muốn đồ nhi trong một đêm học thuộc Thượng Thanh Kinh dày gấp đôi Thanh Đạo là muốn lấy mạng ta sao!!

Thanh Vận cũng không thèm quay đầu lại, vừa túm ta vừa nói với Thanh Dạ ở phía sau: "Dạ nhi, tiền điện nhiều việc, ngươi quay về sớm đi!"

Lúc này ta cũng không cố đoán Thượng Thanh Kinh dày cỡn nào nữa, trước mắt phải sớm giải cứu cái mũi của mình đã!

"Sư, sư phụ! Người, người nhẹ tay một chút!!" Ta léo nhéo kiếm cách tự giải cứu.

Ban đầu ta đứng trong phòng Thanh Vận, rã rời trả bài, Thanh Vận hung hăng kéo tai ta bắt ta tỉnh ngộ. Đến lúc hai mắt ta đẫm lệ, than thở khóc lóc kháng nghị, cuối cùng hắn cũng sót lại chút nhân tính, chuyển sang nhéo mũi ta. Tuy nói tư thế này hơi bất nhã nhưng ít ra cũng không đau nên ta mắt nhắm mắt mở mặc kệ Thanh Vận.

Đây mới đúng là dắt mũi dẫn đường.

Ta ở Thanh Vận Quan chút nữa không chừng có thể biến thành một bản sao đẫm máu khác của Đường Thất!

Sau đó Thanh Vận ném quyển Thanh Đạo thật dày vào tay ta, kế đó nhìn khắp phòng, lục lọi đến bụi bay mờ mịt. Hơn nửa ngày mới ngừng lại, ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Kỳ lạ hơn là ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kim loại va chạm lách cách, ta càng nghe càng bất ổn nên tiến lên dùng sức kéo cửa, quả nhiên kéo không ra.

Cửa đã bị người ta khóa trái!!

Chuyện này đối với ta mà nói giống như sấm sét ngang đầu.

"Sư phụ! Sư phụ! Ngươi làm gì vậy! Thả ta ra mau!! Sư phụ!!"

"Thất nhi, ngươi thành thật ở trong đó học Thanh Đạo cho ta! Đến bữa tối, vi sư sẽ thả ngươi ra!" Thanh Vận bình thản trả lời.

"Sư phụ!! Sư phụ!! Đừng!! Đồ nhi một không đi kỹ viện, hai không đi tửu lâu, ba không đi đổ phường!! Ngài mau thả đồ nhi ra!!"

Nhưng đáp lại lời cầu khẩn của ta chỉ có tiếng bước chân càng ngày càng xa dần.

"Này, Thanh Vận thối tha! Thanh Vận chết tiệt!" Cuối cùng ta buột miệng chửi um lên, đáng tiếc ngoài cửa đã sớm không còn động tĩnh.

Ta chậm rãi dán mình lên cửa. Đây là bế môn sám hối… trong truyền thuyết sao?

Rốt cục ngươi đã làm gì sai mà phải bế môn sám hối!

Thanh Vận đây là lạm dụng tư quyền!!

Ta muốn là một chú chim nhỏ bay lượn tự do! Tuyệt không thể khuất phục dưới bàn tay hắc ám của Thanh Vận!

Nghĩ vậy ta lập tức đứng lên, nhìn ngó khắp nơi tìm chỗ thoát hiểm.

Lúc tìm được nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Đều nói kẻ trí còn có lúc sơ xuất, huống chi Thanh Vận kia là đồ đạo trưởng gà mờ! Cửa khóa rất chặt nhưng lại quên đóng cửa sổ bên kia, hoàn toàn quên bẵng.

Ta nghĩ cứ đi như vậy cũng chưa hết giận bèn thổi thổi nghiên mực và hương án đầy bụi trên bàn, đổ một ít trà vào đó nghiền nghiền. Xong rồi nhúng cây bút lông khô quắt vào nghiên mực, bày ra một tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ, xiêu xiêu vẹo vẹo viết thư bỏ trốn.

Sư phụ, đồ nhi đi rồi!

Cám ơn người đã thu nhận trong suốt thời gian qua. Tuy việc ta bị hoán đổi hồn phách là tội của người phải ở lại đây cả đời. Ngày ngày bất lực giam mình trong Thanh Vận Quan! Mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà, làm còn nhiều hơn trâu, ăn còn tệ hơn heo, người phải sống như vậy còn có ý nghĩa gì chứ?

Đồ nhi đi không phải là để khiêu chiến sư phụ, chính là muốn ngài biết, chính sách độc tài không thể tồn tại trên đời này! Chỗ nào có áp bức chỗ đó sẽ có phản kháng! Đồ nhi Đường Thất của người nay đã vùng lên!

Lần này đi không biết khi nào có thể về lại, cũng không biết sẽ dung thân nơi nào. Nhưng đồ nhi tin rằng trời đất bao la sẽ có chỗ cho đồ nhi dung thân, sư phụ đừng hoài niệm!

Đường Thất tuyệt bút.

Viết xong sau ta đợi mực khô rồi gấp thư lại đặt dưới chén trà. Sau đó leo qua cửa sổ trốn ra ngoài.

Đương nhiên, ta sẽ không ngu ngốc rời khỏi đạo quán.

Ta là một cô nương người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nếu lưu lạc bên ngoài, không biết sẽ bị bao nhiêu kẻ xấu dòm ngó!

Ta về lại phòng mình lấy mấy lượng bạc, lúc trước đi ngang quán trà nghe nói tối nay là phiên chợ đêm mỗi tháng của Bình Ngư Trấn, chắc sẽ rất náo nhiệt. Ta tùy tiện đi dạo chắc cũng mất khoảng một hai canh giờ. Đợi đến khi Thanh Vận gấp gáp sẽ quay về, cho hắn biết tầm quan trọng của ta!

Bắt hắn nhịn ăn tối một bữa chút cũng chưa đủ! Về phần Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc, ta tin Thanh Dạ sư huynh sẽ không trách ta. Ta hơi lo cho Đoạn Tang Mặc, vì thế lén lút quay lại phòng hắn xem sao. Cơm trưa vẫn còn nguyên trên bàn, hắn đang úp mặt trên giường nên ta cũng không rõ. Ta gọi thử mấy tiếng không đáp lại, hình như đang ngủ, vì thế ta lén lút lui ra, một mình dạo chợ đêm.

Hôm nay trong quán trà đang kể đến đoạn Đỗ Thập Nương giận dữ quăng hộp nữ trang, ta vừa cắn hạt dưa vừa lắng nghe, đến khi kể xong đã gần đến giờ Thân canh ba. Ta kiếm đại một quán ăn dùng bữa tối rồi dạo chợ. Sau đó ta bắt gặp hàng bán trâm lần trước ta ngắm trúng một cây nhưng đã bị bán mất.

Ta chọn một cây trâm hình hoa cúc khác, màu vàng nhạt, hoa khắc tinh xảm, ở giữa còn điểm một hạt chu sa, cũng khá bắt mắt.

Từ lúc mua được cây trâm này, tâm tình ta tốt hơn hẳn, sau đó còn mua mấy miếng kẹo mạch nha, ăn dính răng không thể tả nhưng rất vui vẻ. Ta bèn mua thêm mấy miếng để chút nữa về an ủi Đoạn Tang Mặc, làm hắn vui lên. Tuy chỉ đi một mình nhưng không hề thấy cô đơn, mua sắm say sưa thỏa thích.

Đến gần giờ Hợi, ta đoán giờ này chắc Thanh Vận đã ôm bụng đói đi ngủ bèn mừng rỡ. Đáng đời, đó gọi là báo ứng!

Ta tính mò về đạo quán xem thử, ai ngờ bắt gặp một người đang đứng cạnh bờ sông, buồn bực đi qua. Chỉ thấy một thân ảnh tuấn tú, cao lớn đứng gần bờ, trăng sao phủ khắp mình hắn nhìn có vẻ rất thê lương, gió đêm lùa vào đạo bào đơn bạc, giống như không có ai bên trong.

Ta nóng lòng tiến lên, kéo hắn về.

"Đoạn Tang Mặc, ngươi điên rồi sao!!" Ta nổi giận mắng hắn.

Ta vốn tưởng hắn bị kích thích nên tự nhốt mình, không ngờ hắn đã tiến đến trình độ tự hủy hoại bản thân!

"Sư tỷ, người sao vậy? Ta chỉ muốn hóng gió đêm thôi." Đoạn Tang Mặc buồn bực nhìn ta.

"Ách... Này... Này... Khụ khụ..." Ta xấu hổ cười cười.

Có vẻ ta đã suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi Đoạn Tang Mặc vững vàng đứng cạnh bờ sông, dường như không có ý nhảy xuống thì phải...

Đúng là ánh trăng gây họa, nhuộm vẻ lạnh lẽo, thê lương lên hình ảnh tuyệt mỹ, khiến ta suy nghĩ lệch lạc.

Đoạn Tang Mặc thấy ta xấu hổ cũng chỉ yên lặng nhìn ta. Ta nhìn cặp mắt thâm sâu của hắn, trong bóng đêm như càng đen hơn, khiến người ta bất giác chìm sâu vào đó.

Đoạn Tang Mặc nhìn ta một lúc bỗng nở nụ cười nhợt nhạt, nói: "Sư tỷ, nếu sư đệ nhớ không lầm, người còn thiếu ta một cái ôm. Bây giờ có thể làm được không?"
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 30

Đạo trưởng đáng thương

Đoạn Tang Mặc nhẹ nhàng nới lỏng tay ra, không cúi đầu xem ta mà vẫn nhìn hai người đứng sau lạnh lùng tận xương tủy, cười nhạt hỏi.

"Trung Cộng, Trung Ương, sao hai người các ngươi không yên thân ở Đoạn phủ mà đến đây?"

"Nhị, nhị thiếu gia." Hai tên gia đinh bối rối quỳ xuống, không dám ngước mắt nhìn Đoạn Tang Mặc.

Ta thấy Đoạn Tang Mặc lúc này có vẻ vô cùng nguy hiểm, xấu hổ cười nói: "Sư đệ, sao ngươi cũng đến đây?"

Rõ ràng ta vì bảo vệ đóa hoa nhỏ trong nhà kính như hắn nên mới ký kết hiệp ước bất bình đẳng còn hơn nhục mất nước với Thanh Vận nhưng ai ngờ cuối cùng hắn cũng biết, ta đây trả giá lớn như thế còn có ý nghĩa gì nữa chứ!

Đoạn Tang Mặc lúc này mới hạ cặp mắt lạnh như băng nhìn ta, khiến lỗ chân lông của ta dựng hết lên.

"Hai ngày nay sư tỷ và sư phụ luôn lần lượt lén lút ra ngoài, nghĩ  ta với sư huynh là đồ ngốc sao!"

"..."

Ách...

Vì sao lời này từ miệng ngươi nói ra giống như ta với Thanh Vận đang lén lút yêu đương vụng trộm?

Ta xấu hổ cười cười nhìn Đoạn Tang Mặc không giải thích gì thêm. Bên kia một người thở hồng hộc chạy tới, sờ soạng từ đầu đến chân ta, sau đó dùng sức kéo ta, ôm vào lòng.

"Thất nhi, may mà ngươi không sao!" Giọng nói vừa hỗn loạn vừa rất lo lắng và hoảng hốt.

"Sư phụ! Mới vừa rồi người ở đâu!" Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Sư phụ sợ theo sát quá dễ bại lộ nên cách xa một chút, thực xin lỗi..." Thanh Vận vừa ôm ta vừa thở hào hển, giống như vừa chạy tăng tốc hết tám trăm dặm tới đây.

"..." Ta lại nổi gân xanh.

Từ lúc gặp Thanh Vận, gân xanh của ta có vẻ hoạt động thường xuyên hơn trước, rất hay nổi lên.

Giờ phút này mấy chuyện tôn sư trọng đạo gì đó toàn bộ lui hết cho ta!!

"Thanh Vận! Ngươi đi chết đi!!" Ta dùng sức đẩy Thanh Vận ra, nổi trận lôi đình mắng.

Mới vừa rồi nếu Đoạn Tang Mặc không xuất hiện kịp thời thì giờ đây ta đã đến Tô Châu bán trứng vịt lâu rồi! Còn có thể bị hắn ôm chặt như vầy sao!

Thanh Vận bị ta đẩy ra có vẻ hơi xấu hổ, nhìn qua thấy ba đôi mắt đang chằm chằm vào chúng ta xong lập tức hất phất trần ra vẻ thản nhiên, ung dung ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh nói: "Thất nhi không sao thì vi sư đã yên tâm..."

Dối trá!!

Đoạn Tang Mặc hờ hững liếc ta với Thanh Vận, sau đó lại chuyển sang hai gia đinh đang quỳ gối cúi đầu: "Chuyện lần trước Đường Thất rơi xuống sông cũng do các ngươi làm?"

"Dạ..." Hai tên gia đinh thành thật trả lời.

Dù sao sự tình đã đến nước này, bọn họ nói không cũng chẳng ai tin!

"Là sư tỷ!!" Ta bất mãn nhắc nhở.

Ta không tôn sư trọng đạo với Thanh Vận là thật sự có nguyên nhân, Đoạn Tang Mặc gọi thẳng tên ta là tội đại bất kính! Ta vốn nhỏ tuổi hơn hắn, chỉ có thể dùng thân phận ngăn cách, nay hắn gọi thẳng tên ta như vậy khác nào xem ta như sư muội của hắn.

Kháng nghị nghiêm trọng!!

"Là mẫu thân ta sai các ngươi làm, đúng không?" Lúc Đoạn Tang Mặc nói ra lời này, giọng đã sớm khàn khàn.

"Không, không phải, việc này không liên quan đến phu nhân, là, là lão gia phân phó." Một gia đinh phản bác nhưng vì chột dạ nên vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Đoạn Tang Mặc.

"Không phải! Hai người các ngươi không phải do mẫu thân ta mang về Đoạn phủ sao! Sao lúc này lại đứng về phía cha ta!" Đoạn Tang Mặc nhìn hai tên gia đinh trước mắt, cặp mắt sắp nhòa lệ trở nên sắc bén.

Lời của Đoạn Tang Mặc khiến hai tên gia đinh nhất thời không thể phản bác được nửa câu.

"Trở về nói cho mẫu thân! Nếu người dám thương tổn Đường Thất lần nữa, ta sẽ tự tay áp giải người vào nhà lao huyện nha!" Đoạn Tang Mặc nói xong lập tức nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc, hai bàn tay ép sát bên mình cũng nắm chặt lại.

"Dạ, dạ, tiểu nhân đã biết." Dứt lời bọn hắn lập tức đứng dậy chạy trốn bay biến, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Đoạn Tang Mặc vẫn bất động tại chỗ, đôi môi vốn dĩ rất nhợt nhạt giờ càng tái đến mức gần như trong suốt, đôi tay nắm chặt đầy căm phẫn.

Ta đứng một bên nhìn vẻ mặt khó coi của Đoạn Tang Mặc, không biết nên làm gì. Lúc trước để Thanh Vận gạt hắn vì không muốn hắn biết sự thật tàn khốc này. Mẹ ruột của hắn vì độc chiếm trượng phu mà nhẫn tâm hy sinh hạnh phúc của hắn, khiến hắn từ nhỏ mang theo số mệnh khắc nữ nhân bị người nguyền rủa, lớn lên trong cô độc.

Chuyện tàn khốc như vậy bảo Đoạn Tang Mặc làm sao chịu được..

"Sư đệ, chúng ta về đi. Không phải ngươi nói ăn gà sẽ nổi da gà sao, hôm nay sư tỷ đã mua cánh vịt!" Ta cười cười tiến kéo tay áo hắn đi về hướng đạo quán.

Ta là sư tỷ, ngoại trừ việc chà đạp hắn cũng nên an ủi hắn lúc thương tâm!

Đúng vậy, chỉ còn cách này!!

Ta nhất thời cảm động rơi nước mắt trước tình cảm đồng loại vĩ đại vô tư vừa rồi.

Ai ngờ Đoạn Tang Mặc đột ngột bị ta kéo nên lảo đảo suýt té, ta buồn bực nhìn lại hắn, hình như sắc mặt tái nhợt khác thường.

Lúc này, giọng nói đầy kinh ngạc của Thanh Vận vang lên.

"Mặc nhi, ngươi bị thương!"

Ta lần lượt dòm kỹ Đoạn Tang Mặc từ đầu đến chân nhưng vẫn không phát hiện hắn bị thương ở đâu, ta buồn bực đang tính vòng ra sau hắn thì bị Đoạn Tang Mặc giữ lại.

"Sư tỷ, đừng nhìn!" Bàn tay lạnh lẽo của Đoạn Tang Mặc kéo ta lại, giọng điệu hơi thất thố.

Đoạn Tang Mặc càng nói vậy tức là càng cố che giấu, ta dùng sức rút tay về, may mắn Đoạn Tang Mặc không dùng sức, nếu không sao ta có thể dễ dàng đắc thủ như vậy. Ta vòng ra sau hắn, chỉ thấy một mảng đạo bảo vốn trắng trong thuần khiết đã bị nhuộm đỏ sẫm, máu tươi từ miệng vết thương cuồn cuộn chảy ra không ngừng, nồng đậm như tô son.

Ta kinh ngạc nhìn lại nơi Đoạn Tang Mặc vừa đứng lúc nãy, đó là một vách đá lởm chởm còn dính máu. Đúng là nơi hai tên gia đinh đánh lén ta. Ta biết vừa rồi tên gia đinh kia đẩy ta mạnh thế nào, Đoạn Tang Mặc bỗng dưng xuất hiện đỡ hết, đương nhiên tất cả đều dồn lên mình hắn, vậy mà đến bây giờ ta mới phát hiện hắn bị thương.

Từ khi Đoạn Tang Mặc gặp ta, tựa hồ luôn đảm nhận vai diễn bao cát. Ta luôn miệng an ủi hắn, hứa sẽ đối xử tốt với hắn nhưng vì sao lần nào cũng khiến hắn bị thương?

Mắt ta chợt thấy cay cay…

"Sư đệ, chúng ta đi thôi. Sư tỷ tìm đại phu băng bó cho ngươi." Dứt lời ta lấy ra một cái khăn bịt kín miệng vết thương, chặt quá thì sợ hắn đau, lỏng quá lại sợ không kín.

"Không cần, sư tỷ." Đoạn Tang Mặc nghiêng người gạt tay ta.

"Ta không về, đa tạ sư tỷ và sư phụ đã chiếu cố trong suốt thời gian vừa qua."

"Đoạn Tang Mặc, ngươi có ý gì đây!" Ta trừng mắt nhìn hắn.

Dĩ nhiên ai nghe cũng hiểu, cám ơn ta và Thanh Vận đã chiếu cố, giờ xin cáo biệt, thế nên không về đạo quán nữa!

"Đường Thất, ngươi hãy xem như chưa bao giờ từng có sư đệ này đi. Trời sinh ta vốn là tai họa, nữ nhân nào gần gũi với ta sẽ không may." Đoạn Tang Mặc dứt lời bèn nở nụ cười tái nhợt, trong đôi mắt đen như mực còn sót lại chút chua xót và giễu cợt.

"Mặc nhi, đừng hồ nháo!"

Thanh Vân luôn im lặng nãy giờ rốt cục đã chịu lên tiếng. Ánh mắt tuấn lãng hơi sáng lên, kèm theo chút sắc bén.

"Thanh Vận đạo trưởng, sau này..."

"Gì mà Thanh Vận, Đường Thất, không biết lớn nhỏ! Ai cho phép ngươi xưng hô như vậy!!" Đoạn Tang Mặc còn chưa dứt lời đã bị ta ngắt ngang, hầm hầm nhéo tai hắn.

"Ta bị ngươi hại suýt nữa mất mạng đến hai lần, nay đi chợ mua đồ cũng không yên thân, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, ngươi vừa nói đi là đi? Đoạn Tang Mặc, ngươi ra ngoài hỏi xem, trên đời này ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Ngoài trừ ta phước lớn mạng lớn không bị ngươi hại chết, ngươi còn tính gây họa cho cô nương nhà ai nữa đây?" Ta hầm hầm nổi giận mắng hắn, hai tay xiết chặt. Một khi đã nổi nóng rồi thì cần gì biết đối phương có đang bị thương hay không!

Đoạn Tang Mặc không than đau cũng không nói năng gì, gương mặt tái nhợt nghiêm nghị cụp mắt, cuối cùng không khỏi khiến ta đau lòng vì dáng vẻ đó.

Sư đệ a sư đệ, không phải sư tỷ ác độc, trừ đạo quán ra ngươi còn có thể đi đâu? Với tính của ngươi thì có thể về lại Đoạn phủ sao! Không chừng mất máu quá nhiều mà chết nơi hoang dã! Vốn ngươi chết cũng không sao nhưng vết thương đó là chịu thay cho ta, đương nhiên ta không thể để ngươi bỏ đi như vậy. Đến khi thương thế lành lặn, muốn chết muốn sống đều mặc kệ ngươi, ta cũng không thèm quan tâm!!

"Đoạn Tang Mặc ta nói cho ngươi biết, giờ ngươi là bùa hộ mệnh duy nhất của ta, nếu không có ngươi bên cạnh thì thế nào ta cũng sớm đi đời nhà ma. Cho nên hôm nay ngươi đồng ý hay không đồng ý cũng mặc, về lại đạo quán cho ta!!"

"Thất nhi, ngươi nên bớt hung dữ..." Thanh Vận cau mày khuyên nhủ.

Ánh mắt kia hệt như vừa thấy hổ ăn thịt người...

"..."

Ta nén giận buông lỏng tay Đoạn Tang Mặc, miệng vẫn không buông tha.

"Đoạn Tang Mặc, một câu thôi! Ngươi về đạo quán hay không!"

Hỏi là hỏi vậy nhưng ta tuyệt đối không cho hắn cơ hội từ chối!

Ta hỏi như vậy để chứng minh Đoạn Tang Mặc còn quyền tự do ngôn luận nhưng đồng thời tước luôn quyền phản kháng của hắn!

Đoạn Tang Mặc giương mắt nhìn ta, cặp mắt tối sầm, hờ hững trả lời: "Về."

Nếu hắn về thì đương nhiên ta cũng không cần nói nhiều, sau khi dùng khăn buộc miệng vết thương trên lưng liền nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn kéo về hướng đạo quán. Vì trả thù hắn nên ta dốc sức đè lên vết thương của hắn. Ai bảo hắn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Đi được vài bước, ta bỗng sực nhớ một chuyện bèn xoay người nói với Thanh Vận ở đằng sau: "Thanh Vận, nhặt đồ ăn rơi trên đất mang về đạo quán!" Dứt lời lôi Đoạn Tang Mặc tiếp tục đi về hướng Thanh Vận Quan.

Vừa rồi bị hai tên gia đinh mưu hại nên rau xanh lẫn đồ ăn đều rơi xuống đất hết, chỉ tiếc mấy quả trứng gà đã vỡ hết.

Lãng phí là tội lỗi lớn nhất!!

Phía sau truyền đến tiếng Thanh Vận nổi trận lôi đình: "Đường Thất! Ngươi là đồ bất hiếu!"
***