Nữ tử báo thù mười năm không muộn
Nhìn mỹ nữ trong gương, ta thấy rất xa
lạ. Không quá thần tiên như Lâu Ý Ý nhưng cực kỳ thanh lệ thoát tục như hoa lê
mùa xuân.
Ta tự đáy lòng tán thưởng một câu:
"Tiểu vương gia thật khéo tay, có thể làm ra mặt nạ tinh xảo trong thời
gian ngắn như thế. Trông như thật."
"Tô tiểu thư quá khen," Sở Tức
Vấn thực khiêm tốn, "Mặt nạ là dựa theo dung mạo của xá muội mà làm."
Choang ——
Chén trà vừa đưa tới, tay ta run lên, rớt
xuống trả lời thay. Ta cúi người nhặt mấy mảnh vỡ nhỏ, không ngờ vừa đụng lập
tức chảy máu, đau quá!
Theo ta biết, Tĩnh vương phủ chỉ có một
quận chúa là Sở Tức Trữ. Nói vậy, khuôn mặt này là Sở Tức Trữ? Thực đáng chê
cười, ta trăm phương nghìn kế đào hôn, lại đổi thành mặt ý trung nhân của vị
hôn phu. Nếu Lương Gia biết chuyện này, nàng sẽ cười nhạo đến rút gân.
"Không sao chứ?" Sở Tức Vấn kéo
tay ta nhìn nhìn,”Ta lấy thuốc cầm máu cho tiểu thư."
Ta đỏ mặt, lập tức rút về: "Không cần,
vết thương nhỏ thôi, người luyện võ có thể chịu được."
Sở Tức Vấn cười cười: "Vậy tốt rồi,
chúng ta thu thập một chút rồi xuất phát."
Dứt lời hắn liền đi ra ngoài. Ta bỏ tay vào
miệng mút, cũng may vết thương không sâu, ta sợ đau nhất.
Nhạc Phong tiến vào, sửng sốt một hồi lâu,
nhỏ giọng gọi: "Nhiễm Nhiễm?"
Thanh âm nhẹ nhàng kỳ cục. Ta buồn cười
trêu hắn: "Sao, không quen?"
"Ta thấy mặt ngươi còn xinh hơn, ha
ha."
Ta cực kỳ hài lòng: "Đương nhiên, ta
là Thục Sơn đệ nhất mỹ nữ, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tuyệt sắc
khuynh thành, Sở Tức Trữ còn kém xa! Tiểu tử Tần Lãng không thích ta là tổn
thất của hắn..."
"Ngươi đừng tự khen mình đẹp, có bản
lĩnh ngươi đưa Tần Lãng về."
"Ta sẽ bắt hắn về, ngươi đừng nghi ngờ!
Ngoại trừ tiền, ta coi trọng nhất là thể diện, lần này Tần Lãng hại ta quét rác,
không giành bánh bao nhưng tranh khẩu khí, nói sao ta cũng phải đem hết nhục
nhã này trả lại cho hắn!" Tay ta nắm chặt thành quyền.
Thấy ta quyết tử như vậy, Nhạc Phong run
run, hắn đưa ta một túi hành lý nặng.
"Là đồ tốt gì đây?" Ta hỏi hắn.
"Ngươi tin hay không thì tùy, đúng là
đồ tốt, cam đoan ngươi thích."
Quả nhiên tốt. Ta vui sướng hài lòng, bên
trong trừ đồ ăn vặt ta thích, còn có một tấm ngân phiếu một vạn lượng. Thật không
ngờ Nhạc Phong là một người cẩn thận như vậy, đưa đúng thứ ta cần, không uổng
công ta xem hắn là hảo tỷ muội nhiều năm.
"Cửu sư huynh, ngươi thực sự xứng danh
tỷ muội tốt!"
Nhạc Phong khinh thường nhìn ta. Ta biết,
hắn không quen vẻ hám tiền của ta. Ta thề với trời, ta không sai chút nào, tiền
là tốt nhất.
Thu thập xong, Nhạc Phong đưa ta và Sở Tức
Vấn nghênh ngang ra cửa. Hình như vẫn là gã áo xanh lần trước gác cửa, hắn cười
nịnh nọt với chúng ta. Xem bộ dạng của hắn, ai, cả đời này cũng chỉ gác cửa.
Ra khỏi cửa chính, Nhạc Phong dừng bước,
hắn định nói lại thôi, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói: "Ta không đưa các ngươi
được, tiểu vương gia, sư muội ta là người mơ hồ, dọc đường phiền ngươi chiếu cố
nàng nhiều, tính nàng không tốt, ngươi hãy tha thứ..."
"Được rồi, được rồi, ta nào kém như
ngươi nói vậy," Ta cười oán giận, "Ngươi yên tâm, ta không sao. Hơn
nữa, ra khỏi kinh thành, ta với tiểu vương gia mỗi người một ngả, sao có thể
phiền người ta mãi."
"Tô tiểu thư muốn đi đâu?" Sở Tức
Vấn hỏi.
Trong đầu ta chỉ có duy nhất một chỗ là
Dương Châu. Không phải nói Sở Tức Trữ bị Tĩnh vương gia đưa đến Dương Châu sao,
Tần Lãng đào hôn chắc sẽ đi tìm nàng. Đúng, ta muốn đến Dương Châu lôi Tần Lãng
về! Dù thế nào cũng không thể để bọn Tô Nam chê cười.
Ta không thể nói mình muốn đi Dương Châu,
chuyện này chỉ mình ta biết là được.
Sở Tức Vấn thấy ta không nói, nghĩ ta không
biết đi đâu, hắn nói: "Nếu tiểu thư chưa nghĩ ra, hay là theo ta đến Lạc
Dương vài ngày."
"Không cần, ta còn chuyện muốn
làm." Ta từ chối.
Sở Tức Vấn tao nhã cười đáp lại.
Rốt cục phải đi rồi, từ nhỏ đến lớn ta
không phải chưa từng ly biệt nhưng lần này cảm giác rất lạ, chắc sẽ có rất
nhiều chuyện xảy ra. Đi mấy mươi bước, ta đột nhiên quay đầu, thấy Nhạc Phong
còn ngây ngốc đứng nhìn theo, ta thực cảm động, nhịn không được, xông lên ôm
hắn một chút.
"Nhiễm Nhiễm ngươi..." Nhạc Phong
lắp bắp, "Sao vậy?"
Ta điều chỉnh cảm xúc, cười nói:
"Không có gì. Cửu sư huynh, cám ơn ngươi."
Nói xong, ta đi thẳng. Ta thấy mình thực
lãnh khốc, thử hỏi người nào đào hôn quang minh chính đại trốn thoát như ta,
hoa lệ qua cửa thành còn được binh lính hành lễ, thực thích. Phỏng chừng Tần
Lãng không được hưởng đãi ngộ này, hắn không chạy trối chết đã may lắm rồi. Ta
thực ác độc nghĩ, nếu hắn bị Tần tướng quân lôi đầu về thì tốt biết mấy, tốt
nhất phạt hắn diện bích, xem hắn còn dám khi dễ người ta nữa hay không.
Xe ngựa của Sở Tức Vấn thực thoải mái, ta
nằm ngủ trong một góc, khi tỉnh lại đã là buổi trưa. Xe dừng trước cửa một
khách sạn, Sở Tức Vấn thấy ta tỉnh, hỏi ta: "Tô tiểu thư chắc đã đói bụng,
chúng ta ăn một chút gì rồi đi cũng không muộn."
"Được, tốt lắm."
Kỳ thật ta không đói, vừa lên xe ta đã luôn
mồm ăn mấy món Nhạc Phong chuẩn bị. Ngay từ đầu khi Sở Tức Vấn thấy bộ dáng ăn
uống của ta, quả thật bị dọa đến run rẩy nhưng lập tức bình thường lại. Ta đoán
hắn chưa từng thấy tiểu thư khuê các nào có tướng ăn chướng tai gai mắt như
vậy, không thể trách ta, ai bảo Nhạc Phong rất chu đáo, chuẩn bị nhiều món
ngon. Trong hành lý hắn đưa có bánh hạnh nhân, hạt dẻ, lê khô, táo, đào khô, hạch
đào... Tất cả ta đều thích.
Ăn no ta liền ngủ, tỉnh ngủ rồi Sở Tức Vấn
lại bảo ta xuống xe ăn cơm, ông trời a, hắn không cho ta là heo chứ.
Ta theo Sở Tức Vấn vào khách sạn. Sở Tức
Vấn cùng hai gã tùy tùng cúi đầu yên lặng ăn cơm, ta tính động đũa vài cái
tượng trưng nhưng lại buông. Bụng thật không đói, không thèm ăn.
Nhàn rỗi không có gì làm, ta vụng trộm quan
sát Sở Tức Vấn, không ngờ người văn nhã ăn cơm cũng văn nhã, còn giống nữ nhân
hơn ta, nhìn thấy ta thực hổ thẹn. Có lẽ cảm giác được ta đang nhìn hắn, Sở Tức
Vấn ngẩng đầu nhìn ta. Ta lập tức ngó lơ, giả vờ quan sát xung quanh.
Đúng lúc mắt dừng ở cửa, thấy ba người vừa
vào, ta chấn động, đũa trên tay rớt lách cách.
"Sao vậy?" Sở Tức Vấn ngưng mi,”Đổi
đôi khác."
"Không cần, ta không đói." Tiếng
ta nhẹ kỳ cục, hệt như thục nữ.
Nhưng trên thực tế ta không đột nhiên đổi
tính thành thục nữ, ta bị chấn động vì ba người vừa vào. Nhị, tam cùng tứ sư
huynh, sao bọn họ lại đến đây?
Bọn họ ngồi cạnh bàn ta. Vừa thấy mặt nhị
sư huynh, ta lập tức mất tự nhiên. Tuy nói thầm mến hắn là chuyện rất lâu rồi
nhưng nhớ lại vẫn rất mất mặt. Ta cúi đầu, không dám nhìn về hướng bọn họ, sợ
bị nhận ra. Đến khi ta nhớ ra gương mặt hiện tại không phải của mình, là Sở Tức
Trữ, ta lại ngẩng đầu lên.
Các sư huynh vừa ăn cơm, vừa nói chuyện. Tứ
sư huynh nói: "Nhiễm Nhiễm thật bản lĩnh, chúng ta thật vất vả lừa nàng về
nhà, nào biết nàng lại chạy thoát, hại chúng ta mất công."
"Cũng đúng, sư phụ bảo chúng ta xuống
núi chúc mừng, ngược lại nàng chạy mất tăm!" Tam sư huynh thực bất đắc dĩ.
Nhị sư huynh đầu gỗ, không nói được một
lời.
Thì ra bọn họ xuống núi uống rượu mừng. Ta
tức giận, tứ sư huynh đáng chém ngàn đao, lần trước hại ta thê thảm, ta còn
chưa tính sổ với hắn. Trước mắt ta không nên hiện thân, tạm thời tha cho hắn,
nữ tử báo thù mười năm không muộn. Ta cắn cắn môi, nén giận.
Tứ sư huynh còn nói: "Nhị sư huynh,
hôm nay chúng ta về Thục Sơn sao?"
"Đến Lạc Dương đi," nhị sư huynh
cuối cùng đã chịu mở miệng, "Ta lo Dao Băng sư muội ở đó một mình, chi
bằng chúng ta chờ nàng cùng về."
"Nhị sư huynh nói rất đúng, chúng ta
đến Lạc Dương trước đi." Tam sư huynh phụ họa.
Nhắc tới đến Dao Băng sư tỷ, tam sư huynh run
run, hắn đối với Dao Băng sư tỷ thật không phải chấp nhất bình thường, thiếu
chút nữa sẽ vượt qua tâm tình mà tứ sư huynh dành cho Diệp Khuynh Thiên. Nhưng
ta không hiểu, Dao Băng sư tỷ đang yên đang lành ở Thục Sơn, sao chạy đến Lạc
Dương? Nàng không phải lại ỷ mình giỏi khinh công, trốn đi ra oai? Ta không
hiểu.
Ta rót một ly trà, không cẩn thận suýt làm
rơi cái chén, lúc này không chỉ Sở Tức Vấn, các sư huynh cũng nhìn sang ta. Vừa
thấy tứ sư huynh, cơn giận vừa nuốt xuống lại trào lên, ta lườm hắn một cái:
"Nhìn cái gì, chưa từng thấy mỹ nữ sao! Ngươi không làm vỡ chén được nhưng
mỹ nữ làm được!"
Sở Tức Vấn đang uống liền bị sặc, ho khan
kịch liệt. Nhị sư huynh với tam sư huynh xanh mặt. Tứ sư huynh mờ mịt, giơ đũa
giữa không trung quên buông. Đại khái đang thầm nghĩ: Ta không chọc nàng, sao
nàng vô duyên vô cớ phát hỏa?
Hắn liếc ta rồi nhanh chóng thu hồi ánh
mắt, sợ ta mắng hắn.
Sau khi rời khách sạn, Sở Tức Vấn lại đề
nghị ta đến Lạc Dương với hắn. Dao Băng sư tỷ ở đó, ta cũng muốn đi tìm nàng
nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn cự tuyệt.
Sở Tức Vấn cũng không cưỡng cầu, hắn đưa ta
một lọ thuốc nước: "Tiểu thư dùng thân phận xá muội hành tẩu bên ngoài
cũng không tiện, đợi lát nữa đổi mặt nạ, nhớ dùng thuốc này lau trước, như vậy
sẽ không hại da."
"Cám ơn." Ta tiếp nhận.
Hắn để lại cho ta một con ngựa, xoay người
lên xe.
Ta vụng trộm nghĩ, Sở Tức Vấn đại khái sợ
ta gây chuyện kinh thế hãi tục, phá hư hình tượng thục nữ tốt đẹp của Sở Tức
Trữ mới giúp ta chuẩn bị thêm một mặt nạ khác. Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì cũng
giúp ta, đương nhiên ta sẽ không tổn hại hình tượng muội muội của hắn, tìm một
chỗ đổi mặt nạ gấp.
Lúc này, chỉ còn mình ta, trong lòng trống
trải. Ta thở sâu mấy cái, xoay người lên ngựa chạy như điên. Sở Tức Vấn thực
biết chọn hàng, con ngựa này quả là ngựa tốt, không dám nói có thể so với Đông
Hải Tiểu Bạch Long của Lâu Huyên đã bị ta giết nhưng cũng không thua kém Bạt
Thiên của tứ sư huynh, phi nhanh như bay. Tim ta cũng chạy theo vó ngựa, cảm
giác tự do thật tốt.
Ước chừng chạy hơn mười dặm, ta bỗng nhớ
tới một chuyện thật tàn khốc. Ta căn bản không biết đường đến Dương Châu, chạy loạn
không mục đích như vậy, không chừng ngày mai về lại kinh thành cũng nên. Ta kéo
dây cương, trù trừ tại chỗ một hồi lâu, quyết định tìm ai đó hỏi đường cho
chắc. Nhưng ở đây rừng núi hoang vu, làm gì có ai.
Ta đang ủ rũ bỗng sáng mắt, phía trước thật
có người đang tới, là một ni cô. Trước kia ta gạt Tuyết Liễu, nói ni cô đều khó
coi, hiện tại nhớ lại thực muốn vả miệng mình. Vị ni cô trước mắt không thể xem
là mỹ nữ nhưng tuyệt đối siêu phàm thoát tục, khí chất kia không phải tầm thường.
Chẳng lẽ xuất gia thật sự có thể đắc đạo thành tiên? Ít nhất có thể từng bước
tiếp cận thần tiên?
Suy nghĩ miên man chính là tật xấu khó sửa,
bất quá khi ta hoàn hồn đã thấy một con rắn bằng cổ tay từ bụi cỏ bên cạnh chui
ra, đến ngay cạnh chân ni cô.
"Cẩn thận có rắn!" Ta kêu to.
Sau khi nghe được, ni cô vung phất trần,
mắt thấy con rắn kia sẽ bị đánh trúng, ta thả người nhảy xuống ngựa, ném roi
cuốn phất trần của nàng. Con rắn kia bèn nhân cơ hội đào tẩu.
"Người xuất gia không phải không sát
sinh sao?" Ta chất vấn.
Ni cô không hề sợ hãi: "Là nó muốn cắn
ta, ta vì tự vệ, sát sinh có tội gì?"
"Ngươi nói ngươi có tội gì, con rắn
kia cũng hiểu nó cắn ngươi 'có tội gì'! Tựa như người ăn thịt heo, heo không
vui nhưng chưa thấy heo vì tự vệ giết người. Hơn nữa, ngươi có thấy ai trước
khi ăn thịt heo sẽ hỏi ý heo chưa? Ta cũng không tin ngươi chưa từng ăn thịt
heo, ngươi có hỏi qua con heo kia sao..." Bỗng nhiên nhớ nàng là ni cô, ta
rất xấu hổ, giãy dụa bào chữa, "Vậy... Trước khi xuất gia, ngươi đã từng
ăn?"
Ni cô không nói gì, ta lại hỏi thêm một
câu: "Hẳn là đã từng ăn thịt gà?"
Ni cô vẫn không nói, nhìn ta bí hiểm.
Ta không từ bỏ ý định: "Thịt bò? Thịt
chó?..."
Đừng nói là nàng, ta nghe lời mình xong còn
phát điên, đây là lý luận kiểu gì, người ta muốn giết một con rắn, ta cứ thịt
heo, thịt bò làm gì, cực kỳ lạc đề!
"Cô nương, bần ni pháp danh Tĩnh Từ,
bần ni thấy cô nương rất có tuệ căn, không biết cô nương có muốn theo ta đến
Lạc Dương tu hành hay không?" Ni cô rốt cục mở miệng.
Ta sửng sốt hồi lâu, nhìn trái phải xung
quanh, xác định nơi này chỉ có ta với nàng, ta nghi hoặc: "Ngươi đang nói
với ta?"
Ni cô gật đầu.
Không phải đâu, nàng là Tĩnh Từ sư thái, là
Tĩnh Từ sư thái tu đạo thành tiên trong truyền thuyết! Nàng nói ta có tuệ căn? Sao
ta không phát hiện mình có tuệ căn, chẳng lẽ vì lý luận thịt heo, thịt bò rối
tinh rối mù vừa rồi?
"Sư thái, người xác định người đang
nói chuyện với ta?" Ta còn chưa thể tin được.
Tĩnh Từ sư thái mỉm cười: "Cô nương
nguyện ý hay không?"
Người nói muốn đi Lạc Dương. Lại là Lạc
Dương, sao mọi người đều đi Lạc Dương!
Trước đó ta uy hiếp phụ thân, nếu ép ta
thành thân, ta sẽ xuất gia theo Tĩnh Từ sư thái. Không ngờ thuận miệng bịa
chuyện lại thành sự thật, Tĩnh Từ sư thái hỏi ta theo người tu hành? Ta cảm
giác mình đang nằm mơ. Ta cũng không định xuất gia, hơn nữa, ta còn muốn đi
Dương Châu tìm Tần Lãng.
"Cô nương cứ yên tâm," Tĩnh Từ sư
thái thấy ta do dự, "Bần ni thấy cô nương có tuệ căn, vừa rồi cố ý đánh
rắn thử cô nương. Lần này đến Lạc Dương, bần ni định tổ chức một pháp hội, đem
tu hành sở cảm sở ngộ cả đời truyền cho người hữu duyên chứ không phải muốn cô
nương xuất gia theo bần ni."
"Sư thái, ta thật có chuyện trọng
yếu..." Ta khó xử.
Tĩnh Từ sư thái cười: "Một khi đã như
vậy, bần ni sẽ không làm khó cô nương, thật đáng tiếc!"
Tĩnh Từ sư thái lắc lắc phất trần rồi đi
mất.
***