11 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Phiên ngoại 3

Phiên ngoại Đỗ Dao Băng 
Kỳ thật ta cũng rất muốn trốn

Đỗ Dao Băng nhàn nhã nằm trên ghế trúc trong viện, bên phải là một chiếc ghế nhỏ, trên đó để mâm củ lạc đã bị càn quét hơn phân nửa.

Hôm nay mặt trời rất êm ả, ánh nắng rất ấm áp. Đỗ Dao Băng thấy lâu rồi chưa thích ý như vậy nhưng đã bao lâu rồi thì nàng cũng không rõ lắm, đại khái là từ sau khi Tô Nhiễm hạ sơn. Một năm trước bằng hữu tốt nhất của nàng —— cửu sư huynh Nhạc Phong xuống núi về nhà, nghe nói giúp cha buôn bán. Vài ngày trước  tỷ muội tốt nhất Tô Nhiễm cũng xuống núi, không cần nói, nàng biết rất rõ Tô Nhiễm về nhà thành thân. Nhưng theo tính tình Tô Nhiễm thì chuyện chưa chắc thành, Đỗ Dao Băng cười trộm, vừa bóc mấy củ lạc đã lột vỏ bỏ vào miệng.

Đỗ Dao Băng cảm thán, không có Nhạc Phong và Tô Nhiễm chơi với nàng, cuộc sống nhàm chán nhường nào.

Nàng là nữ nhi duy nhất của chưởng môn Thục Sơn, tự nhiên ngàn người sủng ái, không biết có bao nhiêu người chờ nịnh bợ, lúc nàng gặp Tô Nhiễm đặc biệt ưu ái, không phải nguyên nhân gì khác, chỉ vì nàng thấy Tô Nhiễm đặc biệt thuận mắt. Tô Nhiễm không như các sư tỷ muội khác, không biết làm gì ngoài việc khoe khoang trước mặt các sư huynh thối.

Nghĩ đến đây, Đỗ Dao Băng nổi lửa, như mấy nữ đồ đệ của tam sư thúc, không lo luyện kiếm, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, giống như các nàng đến Thục Sơn là để làm đẹp, ngẫm lại khiến nàng khinh bỉ.

"Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân đến." Một tiểu nha hoàn nghiêng ngả, lảo đảo chạy vào sân.

Đỗ Dao Băng đứng dậy, động tác mau lẹ một cách kỳ cục: "Thảm thảm, mau giúp ta dọn."

Nếu để mẫu thân thích lải nhải thấy cảnh này, chỉ sợ tai nàng không rảnh rỗi mấy ngày liền.

Hai người luống cuống tay chân đem ghế trúc ném vào lùm cây, tìm một ít nhánh cây phủ lên trên. Xong việc, Đỗ Dao Băng mau mắn giấu mâm củ lạc dưới chậu hoa, từ dưới chậu hoa lấy ra một quyển sách, ngồi trên ghế giống như đang đọc sách.

May mà sớm có chuẩn bị, Đỗ Dao Băng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm. Trước kia vô số lần nhàn hạ thế này bị nương giáo huấn thảm thiết khiến nàng không thể không đề phòng chu đáo. Nhắc đến mới nói, tinh thần đề phòng chu đáo này là học theo Tô Nhiễm.

Thục Sơn chưởng môn phu nhân Tạ Tư Như vừa mới vào sân, thấy nhi nữ bảo bối nữ thật sự đang đọc sách, nàng thật tự hào. Nàng không khỏi cảm thán: chậc chậc, nhi nữ thật giống ta, thật sự là trời sinh thục nữ thêm tài nữ.

"Băng nhi, đọc sách sao?"

Đỗ Dao Băng ngọt ngào kêu một tiếng "Mẫu thân", thanh âm ôn nhu như nước. Đây là đòn sát thủ của nàng, vì thế Tô Nhiễm với Nhạc Phong tặng nàng một ngoại hiệu "Thục Sơn nữ thần". Bởi vì nàng chưa bao giờ mắng người thô tục, thậm chí rất ít đặt điều nhưng có thể thu phục từng nam nhâm một ở Thục Sơn, bao gồm cả phụ thân chưởng môn.

"Đang xem gì?" Tạ Tư Như hỏi nàng.

Đỗ Dao Băng sửng sốt, sách này là nàng căn dặn tiểu nha hoàn giấu trong chậu hoa, căn bản không biết là sách gì. Vừa rồi chỉ làm bộ cầm sách, nàng cũng không liếc qua nội dung chút nào.

"Mẫu thân, hôm nay người thật xinh đẹp." Đỗ Dao Băng nhanh lảng sang chuyện khác.

Tạ Tư Như thẹn thùng, ngượng ngùng vuốt vuốt tóc mây: "Nha đầu ngươi nói lời ngon ngọt."

Thừa dịp Tạ Tư Như phân tâm trong chốc lát, nàng cúi đầu xem tên sách. Không xem không sao, vừa đọc xong thật muốn bóp chết mình. Cầm ngược rồi, cũng may mẫu thân không thấy, bằng không lòi đuôi. Nàng nhanh chóng đảo lại, trên mặt có đề ba chữ "Tiêu dao du". Đây là sách của phụ thân.

"A, ta đang xem ‘Tiêu dao du’, sách của Trang Tử."

Tạ Tư Như vẻ mặt sáng lạn: "Chậc chậc, thích sách của Trang Tử? Mấy ngày không gặp ngươi thật tiến bộ không ít, trong sách viết gì kể ta nghe một chút."

"A... Cái kia..." Đỗ Dao Băng ấp a ấp úng, máy móc niệm vài câu, "Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn. Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi Bằng. Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân. Thị điểu dã, hải vận tắc tương tỷ ư Nam minh. Nam minh giả, thiên trì dã." (Biển Bắc có cá Côn. Lớn không biết mấy nghìn dặm. Cá này hóa chim Bằng. Lưng chim Bằng lớn cũng không biết mấy nghìn dặm. Vỗ cánh mà bay, cánh xòe ra như mây che rợp một phương trời. Biển động, chim Bằng bèn bay sang biển Nam. Biển Nam là ao trời.)

Tạ Tư Như như lọt vào sương mù: "Giải thích kiểu gì đây, sao ta không hiểu..."

"A, nói về một con cá, đột nhiên biến thành một con chim, là chim rất lớn. Đại khái nói về chuyện chim cá xa xưa. A, không đúng, không phải nói cá hóa rồng sao, sao có thể biến thành chim? Xem ra Trang Tử này cũng là người không biết thưởng thức."

Nhị sư huynh Tiêu Mộc Trần mới vừa đến cửa sân, nghe Đỗ Dao Băng giải nghĩa Tiêu Dao Du xong, nhất thời mặt như tàu lá, chân vừa tiến lên cửa lại rụt về. Hắn nên đi thôi, năng lực ngôn ngữ của hai mẹ con nhà này tuyệt nhất Thục Sơn, hắn không muốn nghe xong gặp họa. Hắn còn muốn học võ công tối thượng, đều nói trời kỵ anh tài, hắn không muốn phải chết sớm.

"Không hổ là nữ nhi của ta, thực sự tài hoa, vấn đề sâu sắc như vậy cũng nghiên cứu. Ngươi giống Nhiễm Nhiễm, vừa ôn nhu vừa thông minh, nếu ai cưới các ngươi, đó là phúc khí tu luyện tám đời. Đúng rồi, mấy ngày nữa Nhiễm Nhiễm phải thành thân, ngươi còn lớn hơn nàng mấy tháng, cũng nên lo lắng chung thân đại sự của ngươi."

Thần của ta, lại tới nữa, Đỗ Dao Băng thầm hò hét. Nàng chịu không nổi nhất chuyện nương cả ngày nhớ kỹ việc thành thân của nàng, từ khi Tô Nhiễm đi rồi, cơ hồ mỗi ngày đều bị đúng những lời này làm phiền. Cuối cùng có thể lý giải vì sao ngày đó Tô Nhiễm kiên quyết trốn xuống núi, thực đáng tiếc, Tô Nhiễm vẫn bị bọn tứ sư huynh lừa về nhà.

Nhớ rõ ngày đó nàng đến hậu sơn bắt thỏ, vốn tâm tình còn sáng hơn ánh mặt trời, kết quả nửa đường nghe bọn tứ sư huynh trò chuyện, khiến nàng tức giận. Nàng biết các sư huynh không phúc hậu, đùa giỡn Tô Nhiễm, lừa người ta về thành thân, nhất thời nổi trận lôi đình. Phải biết rằng Thục Sơn nữ thần Đỗ Dao Băng chưa bao giờ đánh người không mắng người nhưng không ai quy định nàng không được trêu cợt người.

Vì bất bình thay cho hảo tỷ muội Tô Nhiễm, ban đêm nàng thức khuya lấy danh nghĩa mấy vị sư huynh kia viết thư tình cho nhóm nữ đồ đệ của tam sư thúc, tình ý miên man, nàng xem còn run người. Không thể không bội phục "tài hoa" của mình, khó trách nương nói nàng là tài nữ, xem ra nàng thật sự rất có tiềm lực làm tài nữ. Trước kia sao nàng không phát hiện điểm này.

Sáng sớm hôm sau đi qua sân luyện kiếm thời, cảnh tượng nhìn thấy suýt nữa làm nàng chết ngất. Sư tỷ muội cầm thư tình tìm tới cửa, đang thẩm tra các sư huynh ai viết cho ai. Các sư huynh đương nhiên liều chết phủ nhận. Vì thế mọi người ầm ỹ, sau lại rút kiếm chuẩn bị đấu võ. Nếu nhị sư thúc không đi ngang qua, đúng lúc ngăn lại, nói không chừng Thục Sơn trong ba năm nghênh đón hai sự kiện quần ẩu. Hơn nữa lần này còn đông vui hơn lần trước, nam nữ đánh nhau, trăm năm khó gặp.

"Băng nhi? Đang nghĩ gì?"

Đỗ Dao Băng hồn lạc cõi mộng: "A? Người nói gì?"

"Ngươi chưa nghe rõ lời ta vừa nói?" Tạ Tư Như đành phải lặp lại lần nữa, "Ta và cha ngươi đã thương lượng qua, cảm thấy Sở Nghiêm được lắm, hắn cũng có tâm với ngươi, không biết ngươi thấy..."

"Ta thấy không được, thực không được!" Đỗ Dao Băng cự tuyệt.

Sở Nghiêm chính là tam sư huynh. Cũng không biết vì sao toàn bộ Thục Sơn đều cho rằng nàng với Sở Nghiêm là một đôi, điều này làm nàng thực buồn bực. Sở Nghiêm có ý tứ với nàng đó là chuyện của Sở Nghiêm, chẳng liên quan đến nàng.

Nhớ tới một số hành vi ngây thơ của Sở Nghiêm nàng liền lạnh người. Tỷ như nói, có một lần Thanh Thành chưởng môn mang theo vài đệ tử đến Thục Sơn bái phỏng, trong đó có một đệ tử có vẻ anh tuấn nói mấy câu với nàng. Việc này bị Sở Nghiêm thấy, hắn dám truy xuống núi luận võ cùng người ta. Toàn bộ đệ tử Thanh Thành bị hắn chọc giận, bất chấp giang hồ đạo nghĩa, hợp nhau dạy dỗ hắn. Việc này nàng không tận mắt chứng kiến, tất cả đều nghe Tô Nhiễm nói.

Lúc ấy Tô Nhiễm nói: "Sư tỷ ngươi không thấy thật đáng tiếc, ngươi cũng không biết, tam sư huynh vừa xuống núi lại bị người khiêng lên núi. Hắn bị đánh mặt mũi bầm dập, ta xém nữa không nhận ra. Chậc chậc, rất thảm thiết, rất thảm thiết!"

Hiện tại nhớ lại, Đỗ Dao Băng vẫn không nhịn được, run rẩy một chút.

Tạ Tư Như như máy hát vừa mở liền không ngừng, tự nói cho xong. Đỗ Dao Băng chậm rãi lui lại mấy bước, thừa dịp Tạ Tư Như đắm chìm trong mớ lải nhải, nàng nhanh chạy trốn.

"Tóm lại, cha với nương đều muốn tốt cho ngươi, Băng nhi... Băng nhi?" Tạ Tư Như vừa quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện nữ nhi đã sớm mất dạng, không khỏi buồn bực, "Kỳ quái, vừa rồi còn ở đây, nháy mắt đã không thấy tăm hơi?"

Đỗ Dao Băng rời sân vội vàng chạy tới hậu sơn, khi đi còn quay đầu xem nương có đuổi theo hay không. Có lẽ vì hôm nay tâm tình Tạ Tư Như tốt lắm, không giống mấy lần trước chạy theo tiếp tục đầu độc tai nữ nhi. Đỗ Dao Băng thở dài nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên. Nàng vừa quay người lại, đầu đụng phải một vật cứng khiến trán đau đớn.

"Cái gì!" Đỗ Dao Băng thầm oán, vừa ngẩng đầu thấy, trợn tròn mắt. Thì ra không phải nàng đụng vật "này nọ", mà rõ ràng đó là người ta.

Đỗ Dao Băng lắp bắp: "A... Bạch... Bạch sư huynh, là ngươi."

"Bạch sư huynh?" Lúc này đến phiên Tiêu Mộc Trần trợn mắt.

"Ách... Kia kia... Ta muốn luyện công." Đỗ Dao Băng cố nói.

Nàng biết chuyện Tô Nhiễm thầm mến Tiêu Mộc Trần, Nhạc Phong cũng biết, còn giúp bọn hắn giật dây bắc cầu. Chỉ tiếc Tiêu Mộc Trần yêu kiếm thành si, từ từ bắt đầu bất hòa với Tô Nhiễm, khiến Tô Nhiễm thương tâm. Nàng đặc biệt tức giận, Nhạc Phong cũng đặc biệt tức giận. Vì thế nàng với Nhạc Phong ăn khớp với nhau, ở sau lưng kêu Tiêu Mộc Trần ngu ngốc. Thời gian qua lâu, nàng quên luôn tên thật của nhị sư huynh.

Nhìn thấy Tiêu Mộc Trần, nàng không tự chủ được nhanh chóng hiện lên hai chữ ‘ngu ngốc’. Bởi vậy nhất thời lỡ kêu một tiếng bạch sư huynh. Thực dọa người!

"Dao Băng sư muội, muội muốn đi đâu?" Là tiếng tứ sư huynh Trầm Minh Phàm.

Nàng đột nhiên hoàn hồn, vừa rồi rất xấu hổ, thế nên không phát hiện tứ sư huynh, đại sư huynh, còn có tam sư huynh đều ở đây. Một câu "Bạch sư huynh" kia sợ rằng bọn họ đều nghe được.

Đỗ Dao Băng đánh trống lảng: "Ta muốn đến hậu sơn luyện công."

"Muội luyện được mấy thức của bộ 'Phi Thiên Cửu Thức' sư phụ dạy rồi?" Tiêu Mộc Trần hỏi.

"A, kia... Ha ha, đúng rồi, ta đang định luyện một thức cuối." Nàng cũng không dám nói một chiêu cũng chưa luyện thành, nếu để bọn họ biết, không chừng sẽ bịa đặt gì đó với cha nàng.

Nàng đã lĩnh giáo qua năng lực bát quái của các sư huynh, chuyện tam sư huynh bị phái Thanh Thành đánh đều là chuyện trà dư tửu hậu các đệ tử Thục Sơn say sưa tối ngày. Thậm chí có người còn nói tam sư huynh coi trọng Phương Nhược Lan, nữ nhi của chưởng môn Thanh Thành, thổ lộ bất thành, bị Phương Nhược Lan sai người đánh cho tàn phế. Sự thật có thể bị bóp méo đến nước này, nếu nàng là tam sư huynh, đã sớm vung kiếm tự vận, lấy cái chết chứng minh.

Tam sư huynh cẩn thận quan sát: "Sắc mặt muội không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái? Không thoải mái cũng đừng cố."

"Không phải thân thể không thoải mái, Tô Nhiễm đi rồi, không ai điên cùng nàng, nàng rất buồn bực. Đúng không sư muội?" Tứ sư huynh luôn tiện mồm như vậy.

Thân là Thục Sơn nữ thần, tức giận nàng cũng nhịn được. Đúng, chịu đựng.

Thấy Đỗ Dao Băng không nói, tứ sư huynh lắc đầu, thở dài nói: "Dao Băng, ngươi không thể ở cùng Nhiễm Nhiễm."

"Vì sao?" Người hỏi là tam sư huynh.

"Một trong hai đã đủ khiến chúng ta chịu không nổi, hai người một chỗ, cơ nghiệp trăm năm của Thục Sơn sớm muộn cũng bị hủy trong tay các muội. Ai!" Nói xong hắn ta thán một tiếng rất hợp thời.

Ai biết đều nói, Tô Nhiễm với Đỗ Dao Băng là rắn chúa Thục Sơn. Thục Sơn có câu: thà rằng đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội nữ nhân, thà rằng đắc tội nữ nhân khắp thiên hạ, cũng đừng đắc tội Tô Nhiễm và Đỗ Dao Băng. Thế mới thấy hai người ở Thục Sơn có lực sát thương lớn bao nhiêu.

"Diệp Khuynh Thiên!" Đỗ Dao Băng đột nhiên chỉ tay về hướng bên cạnh, tứ sư huynh lập tức hết lải nhải, biết rõ là giả vẫn nhịn không được, quay đầu nhìn.

Đỗ Dao Băng cười trộm, Diệp Khuynh Thiên quả nhiên uy hiếp tứ sư huynh. Nàng cực kỳ đắc ý, không phát hiện xung quanh có gì bất thường. Đã lâu không thấy các sư huynh đáp lời, nàng mới buồn bực xoay người, ông trời ơi, cha từ trên trời giáng xuống khi nào!

Cha nàng hỏi nàng: "Ngươi vừa nói 'khuynh thiên' gì?"

"A, ta đang thảo luận với các sư huynh về chiêu cuối cùng ‘khuynh thiên nhất kiếm’ trong 'Phi thiên cửu thức' nên luyện thế nào." Đỗ Dao Băng thuận miệng bịa chuyện, mặt không đỏ tim không loạn, giống như thật.

Ngày thường nàng đùa nghịch cùng Tô Nhiễm, chọc chó mắng mèo, sao còn tâm tư nghiên cứu võ học. Sở dĩ biết rõ chiêu cuối cùng trong "Phi Thiên Cửu Thức" gọi là "Khuynh Thiên Nhất Kiếm" còn không phải vì có hai chữ "Khuynh Thiên" trong đó. Tên của mỹ nữ có thể khiến mọi người mơ màng.

Bất quá cha thực hài lòng với câu trả lời của nàng, vuốt râu nói: "Nha đầu ngươi cuối cùng đã an phận. Hôm nay cha tới tìm ngươi, là muốn nói với ngươi một việc. Mấy ngày nữa,  Tĩnh Từ sư thái sẽ đến Lạc Dương cử hành pháp hội. Xưa nay người thích du lịch khắp nơi, thu nhận đệ tử. Cho nên muốn nhân pháp hội lần này, truyền thụ sở học cả đời cho người hữu duyên, đến lúc đó người sẽ chọn lựa một ít nữ tử có tuệ căn theo người tu hành, ngươi không ngại..."

"Không phải chứ, cha, người người người... Người bảo ta xuất gia? Người với mẫu thân sao vậy, một bức ta thành thân, một bức ta xuất gia!"

"Không phải xuất gia, là bảo ngươi theo Tĩnh Từ sư thái tu hành vài ngày, mở mang kiến thức. Đừng tưởng ta không biết ngươi và Nhiễm Nhiễm bình thường làm gì. Nay Nhiễm Nhiễm sắp thành thân, ngươi cũng nên thu tâm."

"Cha..."

"Kêu mẫu thân cũng vô dụng, ta đã quyết định, mấy ngày nữa ngươi phải đi Lạc Dương. Về chuyện Nhiễm Nhiễm thành thân, Mộc Trần, Sở Nghiêm, Minh Phàm, ba người các ngươi thay mặt vi sư đến kinh thành một chuyến đi."

Mọi người đi hết, chỉ còn mình Đỗ Dao Băng đứng ngây ngốc. Nàng phát điên, vì sao, vì sao, vì sao, vì sao đãi ngộ khác biệt lớn như vậy, bắt nàng đi Lạc Dương theo ni cô niệm kinh, bọn sư huynh lại đi kinh thành uống rượu mừng. Trời ơi, giết nàng đi, kỳ thật nàng cũng rất muốn trốn.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Phiên ngoại 2

Hào kiệt Thục Sơn

Đại sư huynh: Không tên không họ. Xuất hiện một lần ở chương một, sau không cần diễn, mọi người có thể bỏ qua.

Nhị sư huynh: Tiêu Mộc Trần. Vị huynh đài này khiến rất nhiều người ngứa răng, ha ha, ai bảo hắn không để ý Nhiễm Nhiễm. Mời mọi người thay Nhiễm Nhiễm khinh bỉ hắn, phẫn nộ hơn chút nữa thì đánh hắn vài cái. Sau này còn xuất hiện, bất quá hoàn toàn không diễn chung với Nhiễm Nhiễm.

Tam sư huynh: Sở Nghiêm. Làm anh hùng thực không dễ, thực chấp nhất, vẫn thầm mến Thục Sơn nữ thần vĩ đại, mời mọi người vỗ tay khen ngợi dũng khí gian nan không sờn của hắn. (Tác giả chảy nước mắt... Thật không dễ dàng…)

Tứ sư huynh: Trầm Minh Phàm. Người này trẻ con thế nào mọi người cũng không xa lạ, đúng vậy, hắn chính là người khởi xướng sự kiện "quần ẩu" và "trúng độc" ở Thục Sơn, hại Nhiễm Nhiễm khổ sở. Mời mọi người chuẩn bị trứng thối thật đầy đủ... Tốt lắm, ném hắn một chút là đủ rồi, người ta cũng rất không dễ dàng. Hắn mê luyến Diệp Khuynh Thiên như vậy, cũng là đồ da trâu. Sau này vẫn còn xuất hiện, cứ nghĩ đến cảnh hắn gặp Diệp Khuynh Thiên, chậc chậc...

Sầm Kiếm sư huynh: Vị huynh đài này không phải đồ đệ của sư phụ Nhiễm Nhiễm mà là đại đồ đệ của nhị sư thúc, cũng là nhân vật hàng đầu trong sự kiện "quần ẩu" và "trúng độc". Sau này không diễn nữa, mọi người có thể quên hắn.

Ngọc Thanh sư tỷ: Siêu cấp mờ nhạt. Trong chương một từng nhắc qua nàng là ý trung nhân của đại sư huynh. Sau này sẽ không xuất hiện, bỏ qua.

Tư Nghiên sư muội: Siêu cấp vô địch mờ nhạt, chính là nữ nhi của tam sư thúc cổ quái. Trước từng nói qua nàng thầm mến Nhạc lão tam (chính là Tiểu Cửu), bảo Nhiễm Nhiễm chuyển thư tình, thật ngây thơ. Sau này không diễn nữa.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 23

Cho ngươi một cơ hội chuộc lỗi

Từ cửa phòng, Nhạc Phong nghiêm túc nhìn ta, không nói lời nào, hình như hắn đang khiển trách ta. Ta cũng rất xấu hổ, trầm mặc mãi không phải cách, ta cúi đầu lại ngẩng đầu, rốt cục tìm một cái cớ thực sứt sẹo: "Vậy... Ta... Ta đến đây."

Nhạc Phong không nhịn được bật cười, cực kỳ quyến rũ.

"Cười cái gì, có gì buồn cười!" Ta liếc hắn, "Ta đã như vậy, ngươi không biết xấu hổ còn dám cười!"

Nhạc Phong nói: "Sao, còn thù chuyện lần trước? Ngươi không giống người nhỏ mọn như vậy."

Hắn đã nói thế sao ta còn không biết xấu hổ mang thù, hiện tại ta đang cần nhờ vả, dù thế nào cũng phải tỏ vẻ rộng lượng một chút. Đều nói trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền, ta tốt xấu gì cũng là nữ nhi tể tướng, không thể để phụ thân mất mặt.

Ta cố vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi lại hắn: "Chuyện lần trước là gì, sao ta không nhớ?"

Nhạc Phong nhìn ta, muốn cười lại cố nhịn không dám cười. Hắn tự rót một ly trà định uống, bị ta đoạt lấy uống cạn. Đè nén lâu vậy, ta thực khát.

"Đã sớm đoán được ngươi sẽ đến tìm ta." Nhạc Phong lại rót thêm một ly.

"Sớm đoán được ngươi còn không ở nhà chờ ta, ngươi không biết hôm nay ta thảm bao nhiêu, khắp nơi lùng bắt ta, căn bản ta không chỗ trốn, đành phải trốn vào..."

"Trốn vào đâu?" Nhạc Phong rất ngạc nhiên.

Ta đỏ mặt: "Không có gì, tóm lại là lỗi của ngươi!"

Ánh mắt hắn nói ta biết, hắn thực khao khát nghe luôn nửa câu sau của ta. Nhưng khao khát vô ích, ta sẽ không nói ta trốn trong Vạn Hương Lâu nửa ngày. Hắn mà biết sẽ cười đến rụng răng, không chừng còn tung hê, ta đây còn gì mặt mũi.

Bỗng ta sực nhớ tới một việc, vẻ mặt lập tức trở nên hung thần ác sát, tiến lên túm cổ hắn quát: "Nói, có phải ngươi nói cho thất ca biết hay không, nói mau!"

"Cái gì... Chuyện gì?" Nhạc Phong ho khan.

"Đừng giả bộ, chuyện xấu của ta ở Thục Sơn chỉ có ngươi với Dao Băng sư tỷ biết. Dao Băng sư tỷ không có khả năng ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành bát quái, khẳng định là ngươi. Dám bán đứng ta, cẩn thận ta đánh ngươi!"

Túm mỏi, ta buông tay ra, vẫy vẫy tay, uống một ly trà nữa. Ta thừa nhận hành động vừa rồi thật sự không thục nữ, không có cách, thục nữ chân chính còn nổi bão, huống chi là ta.

"Ngươi ám chỉ chuyện ngươi thầm mến nhị sư huynh?" Nhạc Phong hỏi lại thật cẩn thận.

Biết rõ còn cố hỏi. Ta trừng hắn, không trả lời.

Hắn nói: "Ta thề với trời, không phải ta nói, cho ta mười lá gan ta cũng không dám. Ngươi cũng không phải không biết con người của ta, ưu điểm khác không có nhưng ta rất kín miệng. Lần trước, ngươi với Dao Băng giết chết hoa sơn trà của tam sư thúc, ta còn không nói ra. Vì thế đã hại tứ sư huynh chịu oan thay các ngươi."

Ta đổ mồ hôi lạnh: "Không phải ta, là Dao Băng sư tỷ xuống tay. Ngươi còn dám nói bậy, tin ta giết ngươi hay không!"

Trí nhớ hắn thật tốt, chuyện rất lâu rồi, ta đã sớm quên, hắn còn nhớ rõ như vậy.

Toàn bộ Thục Sơn đều biết tam sư thúc xem hoa sơn trà như bảo bối, hơn nữa tam sư thúc tính tình cổ quái, căn bản không ai dám đắc tội với hắn. Dao Băng sư tỷ không phải người, là nữ thần, cho nên nàng dám.

Sự tình là như vầy, lần đó sư nương chế ra một loại độc mới gọi là "ngay lập tức". Theo lời nàng, "ngay lập tức" rất lợi hại, không màu không mùi không vị, sau khi uống phải, trong thời gian ngắn khiến người lập tức biến mất. Dao Băng sư tỷ đánh chết cũng không tin thuốc kia lợi hại đến vậy, nàng rất khinh thường sự thổi phồng của sư nương. Nàng không thể thử, vì thế trộm bình "Ngay lập tức", đến hậu sơn bắt thỏ thử thuốc.

Từ sau sự kiện quần ẩu, ta cũng không dám nghi ngờ sư nương. Ta khuyên Dao Băng sư tỷ đừng thử, ta chính là ví dụ đẫm máu, ta lấy nhân cách đảm bảo "Ngay lập tức" xác thực có thể ngay lập tức giết người. Dao Băng sư tỷ khách sáo nói không cần xem nhân cách của ta, muốn tự mình thí nghiệm. Ta không lay chuyển được nàng, đành phải đi cùng, ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt.

Ở hậu sơn bận bịu nửa ngày, đừng nói thỏ, ngay cả con kiến cũng không có. Dao Băng sư tỷ hổn hển, thấy nàng như vậy ta cũng không dám mở miệng. Sau khi trở về, vừa  thấy tam sư thúc tưới hoa, vị Thục Sơn nữ thần thông minh tuyệt đỉnh lập tức nảy ra một chủ ý thông minh tuyệt đỉnh, nàng nói có thể độc chết người nhất định cũng có thể độc chết hoa.

Lúc ấy ta choáng váng, vội khuyên nàng bình tĩnh, đừng xúc động, trượt chân một phát sẽ thành hận thiên cổ. Nữ thần đặc biệt chấp nhất hoặc nói quá tò mò. Khuyên nửa ngày nàng cũng không nghe, lấy bình nước kia đổ chút "Ngay lập tức" vào, tưới lên hoa sơn trà.

Một khắc kia tâm ta thật lạnh lẽo, kéo Dao Băng sư tỷ bỏ chạy. Nàng còn không vui, nhất định phải nhìn kết quả. Lôi kéo trong chốc lát, Nhạc Phong đã tới, hắn thấy chúng ta như vậy còn tưởng chúng ta giận dỗi. Dao Băng sư tỷ thực tự hào kể lại sự tích vĩ đại cho Nhạc Phong. Sau đó, ta thấy Nhạc Phong há miệng thật to, cơ hồ trật khớp, tròng mắt cũng lăn ra luôn. Hắn còn sợ hãi hơn ta. Chúng ta hai người, đồng tâm hiệp lực xách nữ thần đi chỗ khác.

Vào giờ cơm chiều, chúng ta nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của tam sư thúc, không cần nói ta cũng đoán được hoa sơn trà yêu dấu của sư thúc đã vinh quang hy sinh. Nhưng chúng ta không ngờ tam sư thúc khởi binh vấn tội tận cửa, tim ta đập bịch bịch, nếu việc này bị tam sư thúc phát hiện, ta và Dao Băng sư tỷ sẽ phải chết, nói không chừng còn kéo theo Nhạc Phong, bao che cũng có tội! Rất kỳ quái, tam sư thúc vừa thấy sư phụ liền cáo buộc tứ sư huynh, nói tứ sư huynh giết hoa sơn trà của người.

Ta, Dao Băng sư tỷ, Nhạc Phong cùng nín thinh như tượng. Tứ sư huynh đánh chết không thừa nhận, hắn nói vừa mới đi ngang qua, thấy hoa biến thành màu đen, nhất thời tò mò lên xem. Nào biết vừa mới xem thì đại họa ặp xuống, mấy nữ đồ đệ của tam sư thúc vừa luyện công về thấy vậy, cứng rắn nói tứ sư huynh ra tay. Tứ sư huynh hết đường chối cãi, đến gặp sư phụ muốn sư phụ chủ trì công đạo.

Xét thấy sư phụ nói rất nhiều lời hay ho, cam đoan quản thúc nghiêm khắc hơn nữa, tam sư thúc mới thở phì phì rời đi. Nhưng tứ sư huynh mang vạ khó thoát, sư phụ phạt hắn lên đỉnh tháp diện bích mười bốn ngày, quét sân luyện công ba tháng. Tứ sư huynh trầm tĩnh đáng thương, vì Dao Băng sư tỷ ôm vết nhơ vào mình. Sau đó, chúng ta đều cảm thấy rất có lỗi với tứ sư huynh, nhất là Nhạc Phong, tự trách mình không có tương lai, không biện minh giúp tứ sư huynh. Dao Băng sư tỷ thực ôn nhu nói với hắn: "Nếu dám nói ra, ngươi chính là hoa sơn trà thứ hai."

Nhạc Phong hết cách, chỉ có thể mỗi ngày thức dậy từ sáng tinh mơ, quét dọn cùng tứ sư huynh. Vì thế, tứ sư huynh còn rơi lệ, khen hắn đủ tình nghĩa, khen tới phát ngượng. Mà nữ thần vĩ đại của chúng ta - Dao Băng sư tỷ rốt cục cũng chịu phục tài nghệ của sư nương.

Đã lâu như vậy, hiện tại ngẫm lại ta cũng rất muốn xin lỗi tứ sư huynh. Ta nói với Nhạc Phong: "Chuyện này về sau trăm ngàn lần không thể nhắc lại, hơn nữa không thể nhắc trước mặt Dao Băng sư tỷ, biết không! Ta không hy vọng ngươi thành hoa sơn trà thứ hai. Còn có, hôm nay rốt cuộc ngươi đi đâu, đừng nói ngươi thực đi uống rượu mừng, đừng gạt ta, ta không ngốc!"

"Hai nhân vật chính các ngươi đều bỏ trốn mất dạng, ta uống rượu mừng gì." Nhạc Phong bất đắc dĩ, "Nói thật, từ lần đó ngươi nói biểu tỷ ngươi bị bắt cóc, ta đoán sẽ có ngày hôm nay. Lại nói tiếp, ngươi hẳn nên cảm tạ ta, chuyện hôm nay ta làm đều vì giúp ngươi."

"Giúp ta?"

"Ngươi cho cha ngươi và các ca ca là đồ ngốc sao, ngươi đào hôn, người đầu tiên bọn họ tìm chính là ta. Ban ngày muốn ta ở nhà chờ ngươi đưa tới cửa, ta mới chính là lừa bán con gái nhà lành, ta chính là cướp cô dâu, ta chính là..."

"Tốt lắm, là cái gì thì là cái đó! Nói, hôm nay ngươi đi đâu?"

"Nói cũng không rõ, ta dẫn ngươi đi gặp một người rồi sẽ biết."

Trong túi hồ lô của Nhạc Phong có gì đây, ra vẻ thần thần bí bí, hỏi cũng không nói, ta chỉ có thể ngoan ngoãn theo hắn. Tư vị bị quản chế thật sự khổ sở.

Đi một vòng lớn, rốt cục hắn dừng lại trước một phòng, gõ cửa: "Tiểu vương gia, là ta."

Tiểu vương gia? Ta như lọt vào trong sương mù, ý nghĩ mơ hồ. Cửa mở, hé ra một khuôn mặt tao nhã.

"Vào đi."

Ta không rõ tình huống, sửng sốt hồi lâu. Tiểu vương gia trước mắt là tiểu vương gia nào đây? Sao hắn ở Nhạc phủ? Hắn có quan hệ gì với Nhạc Phong? Một đống vấn đề phức tạp.

"Nhiễm Nhiễm, đây là Tĩnh vương phủ tiểu vương gia, Sở Tức Vấn." Nhạc Phong giới thiệu.

Sở Tức Vấn? Tên rất quen thuộc, dường như từng nghe qua. Ta nhanh chóng tìm tòi trong đầu lần nữa, đợi chút, Tĩnh vương phủ, Sở Tức Vấn, Sở Tức Trữ... Hay hắn là...

Ta quả nhiên không đoán sai, Sở Tức Vấn chính là đại ca Sở Tức Trữ. Nhưng tại thời điểm xấu hổ này, Nhạc Phong đưa ta tới gặp hắn làm gì?

Sở Tức Vấn chủ động nói chuyện: "Tô tiểu thư, ta đã nghe chuyện của ngươi, vốn ta một mình từ Lạc Dương tới chúc mừng ngươi và Tần công tử, không ngờ..."

Hắn ngượng ngùng nói thêm, ta không sao cả, giả vờ làm gì, trong lòng cao hứng cứ việc nói thẳng ra. Ai chẳng biết Tần Lãng thích Sở Tức Trữ, hiện tại hôn sự của ta với Tần Lãng ngâm nước nóng, người vui vẻ nhất không phải Sở Tức Trữ sao? Sở Tức Vấn không phải đến chê cười ta chứ?

Hay cho ngươi Nhạc Phong, dám đùa giỡn ta! Trong lòng ta nghẹn một hơi.

"Tiểu vương gia có chuyện cứ nói thẳng, ta không ngại, thật sự không ngại. Không phải hôn sự không thành sao, ta còn mừng rỡ!"

"Tô tiểu thư thật biết nghĩ, tại hạ bội phục."

"Bội phục? Không phải đâu? Các ca ca toàn nói ta thiếu não, các sư huynh toàn nói ta thiếu tâm nhãn, ta cảm thấy ta không có gì hay khiến ngươi bội phục." Ta thẳng thắn.

Sở Tức Vấn không ngờ ta nói vậy, cười ngượng ngùng nhưng cũng không tức giận.

Nhạc Phong đại khái sợ chúng ta ầm ỹ, vội vàng giải thích: "Nhiễm Nhiễm, ta tìm tiểu vương gia đến là muốn hắn đưa ngươi rời kinh. Cha ngươi cùng Tần tướng quân phong thành tìm kiếm, ngươi ở đây không an toàn. Sáng mai các ngươi sẽ lên đường."

"Đi như thế nào? Ngươi nói cha ta cùng ca ca không ngốc, ta biến thành ruồi bọ cũng khó thoát."

"Tô tiểu thư không cần lo lắng, ta tự có cách đưa tiểu thư đi." Sở Tức Vấn định liệu.

Đúng vậy, hắn ước gì ta nhanh rời đi, để muội muội bảo bối thân thiết với Tần Lãng. Hừ, ai còn lạ gì, chờ ta tìm được Tần Lãng, đòi lại mặt mũi, hắn với Sở Tức Trữ thích thân thế nào thì thân thế đấy, ta nhắm mắt làm ngơ. Sở Tức Vấn nói hắn giúp ta, ta không nghi ngờ, đâu đã vào đấy, cớ sao không làm.

Ta chờ Sở Tức Vấn giải thích. Hắn đúng là tiểu vương gia nhưng kinh thành không phải địa bàn của hắn, dựa vào đâu hắn nói dẫn ta đi thì sẽ có thể đi. Hắn sẽ không bỏ ta vào bao tải khiêng đi chứ? Ta toàn thân lạnh run.

"Tô tiểu thư, ngươi cầm lấy." Sở Tức Vấn đưa cho ta một gói nặng.
Ta nghi hoặc: "Đây là cái gì?"

Không phải là tiền chứ, ta hiện đang thiếu tiền. Mở ra lập tức thấy hai mặt nạ da người.

"Đây là..."

Nhạc Phong liếc trắng mắt: "Còn không rõ?"

"Cút, ngươi cho ai cũng xấu xa như ngươi sao!" Ta tức giận.

Hắn thật xem ta là đồ ngốc, không biết ta lăn lộn nhiều năm ở Thục Sơn sao. Không phải bảo ta dịch dung, sau đó theo Sở Tức Vấn đi đó thôi. Nhưng sao Sở Tức Vấn có được bảo bối này?

Sở Tức Vấn như nhìn ra nghi hoặc của ta, hắn nói: "Tĩnh vương phủ nhiều môn khách, trong đó có một người đặc biệt am hiểu thuật dịch dung, ta tò mò nên thụ giáo một thời gian."

"Chính ngươi làm?" Ta hỏi.

Sở Tức Vấn mỉm cười, gật đầu. Người này vừa thấy đã biết hắn trưởng thành trong quy củ, mới có thể ôn hòa như vậy! Mặc kệ ngươi ta nói với hắn dễ nghe hay không, hắn đều mỉm cười, tựa hồ không có gì. Như vậy xem ra Sở Tức Trữ cũng có thể là một thục nữ ôn nhu, khó trách Tần Lãng mê mệt choáng váng, thục nữ ai không thích. Không giống ta, phụ thân nói ta là ngựa hoang, không được dạy dỗ. Ta cũng thừa nhận, ngựa hoang thì ngựa hoang, so ra còn mạnh mẽ hơn hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Nói đến thục nữ, ta không khỏi nhớ ra thục nữ chân chính từng gặp qua cũng chỉ có Tôn Nhược Vi. Ngẫm lại dáng vẻ, nhớ lại thanh âm, chậc chậc, thật là nhu nhược, kia mới đúng là dáng vẻ thục nữ, tương lai nếu vinh hạnh gặp Sở Tức Trữ, chắc nàng sẽ là thục nữ thứ hai. Đầu năm nay, thục nữ không nhiều. Vốn ta nghĩ đến Lâu Ý Ý cũng được nhưng là... Quên đi, nghĩ đến thần kinh tách rời bộ dáng của nàng, ta liền đổ mồ hôi lạnh.

Ta cầm hai mặt nạ đoan trang thật lâu, nhìn không sót điểm nào. Nhạc Phong một phen đoạt lấy: "Chớ sờ, sờ nữa sẽ hư. Người ta mất cả ngày mới làm ra, đừng không biết quý trọng."

"Hôm nay ngươi không ở nhà, chính là vì đi tìm tiểu vương gia giúp ngươi làm thứ này?" Ta hỏi hắn.

"Đúng vậy," Nhạc Phong hỏi lại, "Ngươi nghĩ sao, chẳng lẽ ta đi uống rượu mừng thật sao, ta còn không ngốc đến mức đó."
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 22

Yến Diễm là "ngọc nữ thanh thuần"

Ta cùng Lâu Ý Ý ngồi trên xe ngựa xa hoa của nàng đến Nhạc phủ. Lâu Gia Bảo cũng là nơi tiền hiếm khi mốc meo, ngay cả xe ngựa cũng thoải mái bất thường, trên đường đi ta chưa từng thấy bị xóc nảy.

Đến cửa chính Nhạc phủ, ta nói Lâu Ý Ý giúp ta gõ cửa, nói sao thì hiện tại ta cũng là phạm nhân đang bị truy nã, càng ít lộ diện càng tốt, an toàn là trên hết. Cũng không biết người trông cửa có phải gã áo xanh lần trước hay không, thấy Lâu Ý Ý xinh đẹp lại ăn mặc sang trọng như vậy, sao hắn dám không cho vào.

Đợi trong chốc lát, Lâu Ý Ý quay lại. Nàng xốc lên màn lên, ủ rũ nói: "Người canh cửa nói sư huynh ngươi không ở nhà, đã đi Tần phủ uống rượu mừng."

"Uống rượu mừng?" Ta bất đắc dĩ, "Hôn sự không thành, hắn uống mừng cái gì?"

"Kế tiếp nên làm sao?"

"Quên đi, ngươi lên trước đi, chúng ta đi dạo phố."

"A?" Lâu Ý Ý giật mình.

Cái gọi là đi dạo phố, thật đúng như nghĩa "dạo" phố. Sau khi vinh quang thăng cấp làm "phạm nhân truy nã", ta chỉ có thể ngồi trong xe vòng vòng quanh phố, không dám vén rèm xem, càng không dám xuống xe. Ai bảo ta không còn chỗ nào để đi, ta thực mất kiên nhẫn, không có dũng khí làm chuyện vĩ đại đứng trước Nhạc phủ ôm cây đợi thỏ chờ Nhạc Phong về. Ngoại trừ "dạo" phố, ta không nghĩ ra chỗ nào khác. Hơn nữa, phụ thân không thể không đoán ra ta sẽ tìm Nhạc Phong hỗ trợ, không chừng đã cho người của tướng phủ chờ ta ở đó, ta nên trốn xa một chút.

Nhạc Phong ở chung với ta ít nhất cũng năm sáu năm, hắn sao không hiểu ta. Cùng chung nhóm tỷ muội nhưng hắn kém xa Dao Băng sư tỷ. Không phải ta kể tội chứ trong lúc ta quẫn bách như vậy, hắn vẫn còn tâm tư đi uống rượu mừng, rất tình cảm.

"Nhiễm Nhiễm, ngươi thực không theo ta về nhà?" Lâu Ý Ý nhắc lại lời này lần thứ tám.

Ta từ chối: "Không đi!"

"Đừng nói với ta ngươi tính vòng vòng trên đường như vậy nữa, đầu ta choáng váng rồi."

"Được rồi, ngươi tìm một chỗ an toàn cho ta trốn, trời sụp tối ta lại đến Nhạc phủ."

Nhạc Phong là người phóng đãng nhưng ta không tin buổi tối hắn không về nhà ngủ.

Mất một lúc, Lâu Ý Ý mới có thể nghĩ ra chỗ an toàn, thật đúng là chỗ vô cùng "an toàn" —— Vạn Hương Lâu. Ta lại lần nữa khẳng định Lâu Ý Ý thực sự là nhân tài, nàng không kém cạnh Tô Nam chút nào. Nếu có cơ hội, ta thật muốn bọn họ quyết đấu, xem ai có thể trở thành "nhân tài trong nhân tài".

"Cha ngươi chắc đã phái người đi tìm khắp nơi, khách sạn, tửu lâu cũng không bỏ qua, chỉ có kỹ viện mới an toàn nhất. Chúng ta vào trốn trước, cam đoan bọn họ tìm không thấy." Lâu Ý Ý vô cùng đắc ý.

Nàng cũng thay nam trang, tay phải phe phẩy quạt, nghiễm nhiên thành công tử ăn chơi. Vừa nhìn đã thấy khá giống Lâu Huyên, ta bỗng có một suy nghĩ không phúc hậu, nếu Lâu Huyên mặc nữ trang, phải chăng cũng là mỹ nữ?

Chúng ta nghênh ngang vào Vạn Hương Lâu. Đây là kỹ viện cao cấp nhất kinh thành, trang hoàng xa hoa, đương nhiên giá cả cũng không rẻ. Cũng may Lâu Ý Ý có tiền, không giống ta, toàn thân cao thấp chỉ có hơn trăm lượng bạc, phỏng chừng còn không đủ ăn một bữa cơm ở đây.

"A, hai vị công tử anh tuấn, định tìm cô nương kiểu nào?" Tú bà tươi cười nghênh tiếp.

Lâu Ý Ý không chịu nổi: "Này này này... Chúng ta... Chúng ta không cần cô nương."

"Không cần?" Tú bà lắp bắp kinh hãi, "Công tử nói giỡn."

Ta từ đằng sau lôi kéo Lâu Ý Ý, bảo nàng trấn định, sau đó cười với tú bà: "Đúng vậy, hắn hay nói giỡn, không tìm cô nương chúng ta tới đây làm gì! Chúng ta tìm Yến Diễm, hoa khôi đầu bài của Vạn Hương Lâu, có thể chứ?"

Nhạc Phong nói Yến Diễm là danh kỹ đệ nhất kinh thành, là nữ nhân xinh đẹp, phong tình vạn chủng nhất kinh thành nhưng luôn nói mình là ngọc nữ thanh thuần. Trước đó ta từng hoài nghi Nhạc Phong có chuyện mờ ám với Yến Diễm, không biết thật vậy hay không. Nổi tiếng không bằng gặp mặt, vừa vặn mượn cơ hội này tận mắt chứng kiến, xem Yến Diễm này tột cùng phong tình vạn chủng bao nhiêu.

Tú bà lộ vẻ khó xử: "Này... Yến cô nương cũng không phải muốn tùy tiện gặp là được, chờ nàng khá hơn..."

"Đủ chưa?" Lâu Ý Ý đưa một tấm ngân phiếu tới trước mặt tú bà.

Uy lực của tiền rất lớn, tú bà cười toe toét. Ta vụng trộm nhìn ngân phiếu, oa, cư nhiên là năm trăm lượng, Lâu Ý Ý ra tay thật hào phóng.

Tú bà dẫn chúng ta đến phòng Yến Diễm, tự mình cầm khăn tay che miệng cười trộm rồi đi. Ta thấy mà sửng sốt, cảm giác nụ cười này không ổn. Lâu Ý Ý dính sát vào ta, ta có thể nghe tim nàng đập kịch liệt, nàng nói: "Nhiễm Nhiễm, ta thấy tú bà có âm mưu."

"Người ta không có âm mưu với ngươi, là âm mưu với bạc của ngươi. Bình tĩnh chút đi!"

Nói là nói vậy, ta cũng căng thẳng. Trước kia, chuyện hoang đường nhất cũng chỉ là đánh bạc cá cược, dạo kỹ viện như vậy là lần đầu. Lâu Ý Ý hiển nhiên cũng là tiểu thư khuê các, đạo lý nằm lòng, chuyện kỹ viện là nơi an toàn nhất đều là nói xạo, kỳ thật nàng còn căng thẳng hơn.

Ta lôi nàng ngồi xuống trước bàn, không lâu sau Yến Diễm từ phòng trong vén rèm che, lắc mông đi ra, cười tươi như hoa: "Nghe nói hai vị công tử điểm danh tìm ta, Diễm Diễm thụ sủng nhược kinh, cảm kích khôn cùng."

Ta đổ mồ hôi lạnh khắp người, da gà rơi rụng. Quả nhiên là đệ nhất danh kỹ phong tình vạn chủng, cửu sư huynh quả nhiên không lừa ta. Nàng cũng có thể gọi là ngọc nữ thanh thuần, ta sẽ nhảy xuống sông. Lâu Ý Ý tốt xấu gì cũng là thần tiên tỷ tỷ, nàng còn chưa tự xưng như vậy, đâu đến lượt Yến Diễm.

Tay Yến Diễm thực không thành thật, sờ tới sờ lui trên người ta và Lâu Ý Ý, ta tránh trái tránh phải, cắn răng chống chọi mới không vung tay đấm lên đầu nàng. Đáng thương cho Lâu Ý Ý, bị sờ soạng một chút chịu không nổi, rơi lệ chạy khỏi phòng.  Yến Diễm sợ há hốc mồm, hỏi ta: "Lâu công tử bị sao vậy, sao lại khóc?"

"Nào có, ngươi nhìn lầm rồi. Hắn không khóc, đó là kích động." Ta lấp liếm, "Hắn ngưỡng mộ ngươi đã lâu, hôm nay chạm được tay ngươi, rất kích động, không khống chế được. Ha ha, ngươi để hắn ra ngoài bình tĩnh lại đi."

Yến Diễm nghe nói có người sùng bái như vậy, thẹn thùng đỏ mặt. Thật khó hiểu, ta cảm khái, thì ra nàng cũng biết đỏ mặt.

Lúc Lâu Ý Ý bình tĩnh trở lại phòng, nha hoàn đã bày một bàn lớn đầy rượu và thức ăn. Chúng ta lấy cớ uống rượu, nói mãi mới ngăn Yến Diễm động tay động chân. Nữ nhân này thật sự quá điên cuồng, rất xứng danh "đệ nhất kinh thành", trừ phi người kinh thành chết hết.

Ta đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, Yến Diễm trong mắt ta quả thực chính là son phấn lòe loẹt. Luận nhan sắc, tuy tỷ muội Tôn Nhược Sắc, Tôn Nhược Vi không thể so với Lâu Ý Ý nhưng cũng tính là xinh đẹp. Bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Khuynh Thiên, nàng không phải có thể "khuynh thiên" sao, sao không lộ mặt? Đáng tiếc, nàng luôn mang khăn che, không ai thấy được mặt thật. Thật mong có thể thấy một lần.

Ở trong bán kính một trượng với Yến Diễm, ta cảm thấy đó là một loại giày vò, chỉ mong Nhạc Phong không có gì với nàng, nếu thực vậy, ta sẽ đá hắn ra khỏi danh sách "tỷ muội tốt". Bằng ánh mắt này, thưởng thức này, để hắn theo ta và Dao Băng sư tỷ thật sự quá cất nhắc hắn rồi, với chúng ta quả thực là một khí độc. Đúng, chính là khí độc!

Thật vất vả chờ đến trời tối, ta như được đại xá, kéo Lâu Ý Ý đi, không thèm nhìn thâm tình níu giữ của Yến Diễm. Nếu chúng ta lần sau lại đến như nàng đã nói, ta sẽ không mang họ Tô, ta sửa thành họ Yến luôn.

Ta cự tuyệt ý tốt của Lâu Ý Ý. Trễ vậy còn chưa về nhà, cha mẹ nàng chắc sẽ lo lắng. Chẳng may Lâu Huyên biết, không chừng còn có thể chụp mũ nói ta lừa bán muội muội bảo bối của hắn, oan chết ta. Lâu Ý Ý quấn quít không rời, nói theo ta đi chơi thực kích thích. Ta phục đại tiểu thư này rồi, hẳn nàng nghĩ đào hôn là trò chơi, còn chơi vui, còn kích thích!

Thật vất vả lắm ta mới khuyên nàng về nhà, trước khi đi nàng đề nghị, vì chứng minh ta với nàng là tỷ muội tốt, đổi tên ta thành Tô Nhiễm Nhiễm. Nguyên văn nàng nói là "Lâu Ý Ý, Tô Nhiễm Nhiễm, vô cùng hài hòa, vừa nghe đã thấy đặc biệt thân thiết", ta nghe xong quay đầu bỏ chạy. Được rồi, ta không thiên vị, ta thừa nhận nàng cao hơn Tô Nam một bậc, nàng mới là "nhân tài trong nhân tài", Tô Nam đã không còn ngang hàng với nàng.

Ở Thục Sơn ngây người nhiều năm, cuối cùng ta đã hối hận vì không học công phu cho tốt, tại thời khắc mấu chốt thời không thể tự bảo vệ mình. May mắn nhất là ta giao hảo tốt với Dao Băng sư tỷ, được nàng chỉ dạy khinh công. Ta nhẹ nhàng nhảy qua tường cao của Nhạc phủ. Xem ra Dao Băng sư tỷ nói đúng, trừ khinh công, công phu gì cũng có thể không học.

Năm đó Dao Băng sư tỷ chịu không nổi sự lải nhải của sư nương, một mình xuống núi không lý tưởng, kết quả chưa đầy nửa tháng đã xanh mặt trở lại. Vị Thục Sơn nữ thần này giống ta, cả ngày chọc chó mắng mèo, không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết vài chiêu mèo quào, gặp được cao thủ hơi lợi hại một chút đã bị đánh bại, nói thật nàng vừa xuống núi ta đã đoán được kết quả. Đây là nguyên nhân ta kiên định cự tuyệt đi cùng, Tô Nhiễm ta tuyệt không làm chuyện thiệt thòi.

Sau khi trở về, Dao Băng sư tỷ triệt để thay đổi, làm người lại lần nữa, nghe lời sư phụ chăm chỉ luyện công. Sư phụ, sư nương mừng rỡ, nghĩ nàng cuối cùng quay đầu là bờ. Nào biết cái gọi là "công phu" nàng nói chỉ giới hạn cho khinh công.

Ta hỏi nguyên nhân, nàng nói thế này: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đánh không lại không sao, xấu hổ nhất là đánh không lại còn trốn không xong. Vì có thể chạy trốn khi biết đánh không lại người ta, nhất định ta phải luyện khinh công thật giỏi." Nhìn đi, lời này vô cùng triết lý, ẩn chứa nhiều suy nghĩ sâu xa, đánh không lại đương nhiên phải chạy! Theo từng chỉ dẫn của nàng, ta cũng triệt để thay đổi, làm người lần nữa.

Sự thật chứng minh Dao Băng sư tỷ đã đúng, hôm nay ta có thể thuận lợi bay qua tường cao Nhạc phủ chính là ví dụ tốt nhất. Lần sau gặp mặt, ta nhất định phải cám ơn nàng.

Trời thực tối, sân Nhạc phủ rất lớn, hơn nữa ta là đứa mù đường, sờ soạng nửa ngày vẫn còn quanh quẩn tại hòn giả sơn. Mấy nha hoàn cầm đèn lồng vừa đi qua, suýt nữa ta đã bị phát hiện, ta trốn sau hòn giả sơn không dám động đậy, căng thẳng muốn chết. Núp một hồi lâu, thấy đã an toàn, ta mới rón ra rón rén đi ra, cảm giác mình hệt như ăn trộm.

"Người nào?" Bỗng có người đi tới.

Ta cả kinh, lùi lại sau hòn giả sơn bất động. Mắt thấy người tới sẽ phát hiện, ta cắn môi không dám lên tiếng, tay phải để sẵn trong áo, gắt gao nắm bình "Thất Lý Hương". "Thất Lý Hương" là mê dược thượng đẳng của sư nương, không đến thời khắc mấu chốt, ta không dám sử dụng.

Ngay lúc ta chuẩn bị xa xỉ một phen, nháy mắt quăng thuốc, tiếng Nhạc Phong từ bên cạnh truyền tới, "Là thiếu gia ta!"

Người cầm đèn lồng đến gần, vừa thấy là Nhạc Phong, vội vàng cúi đầu khom lưng: "Thiếu gia hảo, thiếu gia hảo."

"Thiếu gia tâm tình không tốt, ngươi lui xuống đi, để thiếu gia ta yên tĩnh một chút."

Nhìn một bộ mặt dày này của Nhạc Phong, ta không khỏi buồn cười, cơn giận nghẹn mấy ngày nay cũng tiêu tan. Đợi hạ nhân kia đi rồi, Nhạc Phong thoáng nhìn, cười cười: "Ra đi, sớm đoán ngươi sẽ đến."
***