Phiên ngoại Đỗ Dao Băng
Kỳ thật ta cũng rất muốn trốn
Đỗ Dao Băng nhàn nhã nằm trên ghế trúc
trong viện, bên phải là một chiếc ghế nhỏ, trên đó để mâm củ lạc đã bị càn quét
hơn phân nửa.
Hôm nay mặt trời rất êm ả, ánh nắng rất ấm
áp. Đỗ Dao Băng thấy lâu rồi chưa thích ý như vậy nhưng đã bao lâu rồi thì nàng
cũng không rõ lắm, đại khái là từ sau khi Tô Nhiễm hạ sơn. Một năm trước bằng
hữu tốt nhất của nàng —— cửu sư huynh Nhạc Phong xuống núi về nhà, nghe nói
giúp cha buôn bán. Vài ngày trước tỷ
muội tốt nhất Tô Nhiễm cũng xuống núi, không cần nói, nàng biết rất rõ Tô Nhiễm
về nhà thành thân. Nhưng theo tính tình Tô Nhiễm thì chuyện chưa chắc thành, Đỗ
Dao Băng cười trộm, vừa bóc mấy củ lạc đã lột vỏ bỏ vào miệng.
Đỗ Dao Băng cảm thán, không có Nhạc Phong
và Tô Nhiễm chơi với nàng, cuộc sống nhàm chán nhường nào.
Nàng là nữ nhi duy nhất của chưởng môn Thục
Sơn, tự nhiên ngàn người sủng ái, không biết có bao nhiêu người chờ nịnh bợ,
lúc nàng gặp Tô Nhiễm đặc biệt ưu ái, không phải nguyên nhân gì khác, chỉ vì
nàng thấy Tô Nhiễm đặc biệt thuận mắt. Tô Nhiễm không như các sư tỷ muội khác,
không biết làm gì ngoài việc khoe khoang trước mặt các sư huynh thối.
Nghĩ đến đây, Đỗ Dao Băng nổi lửa, như mấy
nữ đồ đệ của tam sư thúc, không lo luyện kiếm, mỗi ngày đều trang điểm xinh
đẹp, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, giống như các nàng đến Thục Sơn là để làm
đẹp, ngẫm lại khiến nàng khinh bỉ.
"Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân đến."
Một tiểu nha hoàn nghiêng ngả, lảo đảo chạy vào sân.
Đỗ Dao Băng đứng dậy, động tác mau lẹ một
cách kỳ cục: "Thảm thảm, mau giúp ta dọn."
Nếu để mẫu thân thích lải nhải thấy cảnh
này, chỉ sợ tai nàng không rảnh rỗi mấy ngày liền.
Hai người luống cuống tay chân đem ghế trúc
ném vào lùm cây, tìm một ít nhánh cây phủ lên trên. Xong việc, Đỗ Dao Băng mau
mắn giấu mâm củ lạc dưới chậu hoa, từ dưới chậu hoa lấy ra một quyển sách, ngồi
trên ghế giống như đang đọc sách.
May mà sớm có chuẩn bị, Đỗ Dao Băng cuối
cùng thở dài nhẹ nhõm. Trước kia vô số lần nhàn hạ thế này bị nương giáo huấn
thảm thiết khiến nàng không thể không đề phòng chu đáo. Nhắc đến mới nói, tinh
thần đề phòng chu đáo này là học theo Tô Nhiễm.
Thục Sơn chưởng môn phu nhân Tạ Tư Như vừa
mới vào sân, thấy nhi nữ bảo bối nữ thật sự đang đọc sách, nàng thật tự hào.
Nàng không khỏi cảm thán: chậc chậc, nhi nữ thật giống ta, thật sự là trời sinh
thục nữ thêm tài nữ.
"Băng nhi, đọc sách sao?"
Đỗ Dao Băng ngọt ngào kêu một tiếng "Mẫu
thân", thanh âm ôn nhu như nước. Đây là đòn sát thủ của nàng, vì thế Tô
Nhiễm với Nhạc Phong tặng nàng một ngoại hiệu "Thục Sơn nữ thần". Bởi
vì nàng chưa bao giờ mắng người thô tục, thậm chí rất ít đặt điều nhưng có thể
thu phục từng nam nhâm một ở Thục Sơn, bao gồm cả phụ thân chưởng môn.
"Đang xem gì?" Tạ Tư Như hỏi
nàng.
Đỗ Dao Băng sửng sốt, sách này là nàng căn
dặn tiểu nha hoàn giấu trong chậu hoa, căn bản không biết là sách gì. Vừa rồi
chỉ làm bộ cầm sách, nàng cũng không liếc qua nội dung chút nào.
"Mẫu thân, hôm nay người thật xinh
đẹp." Đỗ Dao Băng nhanh lảng sang chuyện khác.
Tạ Tư Như thẹn thùng, ngượng ngùng vuốt
vuốt tóc mây: "Nha đầu ngươi nói lời ngon ngọt."
Thừa dịp Tạ Tư Như phân tâm trong chốc lát,
nàng cúi đầu xem tên sách. Không xem không sao, vừa đọc xong thật muốn bóp chết
mình. Cầm ngược rồi, cũng may mẫu thân không thấy, bằng không lòi đuôi. Nàng
nhanh chóng đảo lại, trên mặt có đề ba chữ "Tiêu dao du". Đây là sách
của phụ thân.
"A, ta đang xem ‘Tiêu dao du’, sách
của Trang Tử."
Tạ Tư Như vẻ mặt sáng lạn: "Chậc chậc,
thích sách của Trang Tử? Mấy ngày không gặp ngươi thật tiến bộ không ít, trong
sách viết gì kể ta nghe một chút."
"A... Cái kia..." Đỗ Dao Băng ấp
a ấp úng, máy móc niệm vài câu, "Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn. Côn chi
đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi Bằng. Bằng chi bối,
bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân. Thị
điểu dã, hải vận tắc tương tỷ ư Nam minh. Nam minh giả, thiên trì dã." (Biển Bắc có cá Côn. Lớn không biết mấy nghìn
dặm. Cá này hóa chim Bằng. Lưng chim Bằng lớn cũng không biết mấy nghìn dặm. Vỗ
cánh mà bay, cánh xòe ra như mây che rợp một phương trời. Biển động, chim Bằng
bèn bay sang biển Nam. Biển Nam là ao trời.)
Tạ Tư Như như lọt vào sương mù: "Giải
thích kiểu gì đây, sao ta không hiểu..."
"A, nói về một con cá, đột nhiên biến
thành một con chim, là chim rất lớn. Đại khái nói về chuyện chim cá xa xưa. A,
không đúng, không phải nói cá hóa rồng sao, sao có thể biến thành chim? Xem ra
Trang Tử này cũng là người không biết thưởng thức."
Nhị sư huynh Tiêu Mộc Trần mới vừa đến cửa
sân, nghe Đỗ Dao Băng giải nghĩa Tiêu Dao Du xong, nhất thời mặt như tàu lá,
chân vừa tiến lên cửa lại rụt về. Hắn nên đi thôi, năng lực ngôn ngữ của hai mẹ
con nhà này tuyệt nhất Thục Sơn, hắn không muốn nghe xong gặp họa. Hắn còn muốn
học võ công tối thượng, đều nói trời kỵ anh tài, hắn không muốn phải chết sớm.
"Không hổ là nữ nhi của ta, thực sự
tài hoa, vấn đề sâu sắc như vậy cũng nghiên cứu. Ngươi giống Nhiễm Nhiễm, vừa
ôn nhu vừa thông minh, nếu ai cưới các ngươi, đó là phúc khí tu luyện tám đời.
Đúng rồi, mấy ngày nữa Nhiễm Nhiễm phải thành thân, ngươi còn lớn hơn nàng mấy
tháng, cũng nên lo lắng chung thân đại sự của ngươi."
Thần của ta, lại tới nữa, Đỗ Dao Băng thầm hò
hét. Nàng chịu không nổi nhất chuyện nương cả ngày nhớ kỹ việc thành thân của
nàng, từ khi Tô Nhiễm đi rồi, cơ hồ mỗi ngày đều bị đúng những lời này làm
phiền. Cuối cùng có thể lý giải vì sao ngày đó Tô Nhiễm kiên quyết trốn xuống
núi, thực đáng tiếc, Tô Nhiễm vẫn bị bọn tứ sư huynh lừa về nhà.
Nhớ rõ ngày đó nàng đến hậu sơn bắt thỏ,
vốn tâm tình còn sáng hơn ánh mặt trời, kết quả nửa đường nghe bọn tứ sư huynh
trò chuyện, khiến nàng tức giận. Nàng biết các sư huynh không phúc hậu, đùa
giỡn Tô Nhiễm, lừa người ta về thành thân, nhất thời nổi trận lôi đình. Phải
biết rằng Thục Sơn nữ thần Đỗ Dao Băng chưa bao giờ đánh người không mắng người
nhưng không ai quy định nàng không được trêu cợt người.
Vì bất bình thay cho hảo tỷ muội Tô Nhiễm,
ban đêm nàng thức khuya lấy danh nghĩa mấy vị sư huynh kia viết thư tình cho
nhóm nữ đồ đệ của tam sư thúc, tình ý miên man, nàng xem còn run người. Không
thể không bội phục "tài hoa" của mình, khó trách nương nói nàng là
tài nữ, xem ra nàng thật sự rất có tiềm lực làm tài nữ. Trước kia sao nàng
không phát hiện điểm này.
Sáng sớm hôm sau đi qua sân luyện kiếm
thời, cảnh tượng nhìn thấy suýt nữa làm nàng chết ngất. Sư tỷ muội cầm thư tình
tìm tới cửa, đang thẩm tra các sư huynh ai viết cho ai. Các sư huynh đương
nhiên liều chết phủ nhận. Vì thế mọi người ầm ỹ, sau lại rút kiếm chuẩn bị đấu
võ. Nếu nhị sư thúc không đi ngang qua, đúng lúc ngăn lại, nói không chừng Thục
Sơn trong ba năm nghênh đón hai sự kiện quần ẩu. Hơn nữa lần này còn đông vui
hơn lần trước, nam nữ đánh nhau, trăm năm khó gặp.
"Băng nhi? Đang nghĩ gì?"
Đỗ Dao Băng hồn lạc cõi mộng: "A? Người
nói gì?"
"Ngươi chưa nghe rõ lời ta vừa nói?"
Tạ Tư Như đành phải lặp lại lần nữa, "Ta và cha ngươi đã thương lượng qua,
cảm thấy Sở Nghiêm được lắm, hắn cũng có tâm với ngươi, không biết ngươi
thấy..."
"Ta thấy không được, thực không
được!" Đỗ Dao Băng cự tuyệt.
Sở Nghiêm chính là tam sư huynh. Cũng không
biết vì sao toàn bộ Thục Sơn đều cho rằng nàng với Sở Nghiêm là một đôi, điều
này làm nàng thực buồn bực. Sở Nghiêm có ý tứ với nàng đó là chuyện của Sở
Nghiêm, chẳng liên quan đến nàng.
Nhớ tới một số hành vi ngây thơ của Sở
Nghiêm nàng liền lạnh người. Tỷ như nói, có một lần Thanh Thành chưởng môn mang
theo vài đệ tử đến Thục Sơn bái phỏng, trong đó có một đệ tử có vẻ anh tuấn nói
mấy câu với nàng. Việc này bị Sở Nghiêm thấy, hắn dám truy xuống núi luận võ
cùng người ta. Toàn bộ đệ tử Thanh Thành bị hắn chọc giận, bất chấp giang hồ
đạo nghĩa, hợp nhau dạy dỗ hắn. Việc này nàng không tận mắt chứng kiến, tất cả
đều nghe Tô Nhiễm nói.
Lúc ấy Tô Nhiễm nói: "Sư tỷ ngươi
không thấy thật đáng tiếc, ngươi cũng không biết, tam sư huynh vừa xuống núi
lại bị người khiêng lên núi. Hắn bị đánh mặt mũi bầm dập, ta xém nữa không nhận
ra. Chậc chậc, rất thảm thiết, rất thảm thiết!"
Hiện tại nhớ lại, Đỗ Dao Băng vẫn không
nhịn được, run rẩy một chút.
Tạ Tư Như như máy hát vừa mở liền không
ngừng, tự nói cho xong. Đỗ Dao Băng chậm rãi lui lại mấy bước, thừa dịp Tạ Tư
Như đắm chìm trong mớ lải nhải, nàng nhanh chạy trốn.
"Tóm lại, cha với nương đều muốn tốt
cho ngươi, Băng nhi... Băng nhi?" Tạ Tư Như vừa quay đầu lại, kinh ngạc
phát hiện nữ nhi đã sớm mất dạng, không khỏi buồn bực, "Kỳ quái, vừa rồi
còn ở đây, nháy mắt đã không thấy tăm hơi?"
Đỗ Dao Băng rời sân vội vàng chạy tới hậu
sơn, khi đi còn quay đầu xem nương có đuổi theo hay không. Có lẽ vì hôm nay tâm
tình Tạ Tư Như tốt lắm, không giống mấy lần trước chạy theo tiếp tục đầu độc
tai nữ nhi. Đỗ Dao Băng thở dài nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên. Nàng vừa quay người
lại, đầu đụng phải một vật cứng khiến trán đau đớn.
"Cái gì!" Đỗ Dao Băng thầm oán,
vừa ngẩng đầu thấy, trợn tròn mắt. Thì ra không phải nàng đụng vật "này
nọ", mà rõ ràng đó là người ta.
Đỗ Dao Băng lắp bắp: "A... Bạch...
Bạch sư huynh, là ngươi."
"Bạch sư huynh?" Lúc này đến
phiên Tiêu Mộc Trần trợn mắt.
"Ách... Kia kia... Ta muốn luyện
công." Đỗ Dao Băng cố nói.
Nàng biết chuyện Tô Nhiễm thầm mến Tiêu Mộc
Trần, Nhạc Phong cũng biết, còn giúp bọn hắn giật dây bắc cầu. Chỉ tiếc Tiêu
Mộc Trần yêu kiếm thành si, từ từ bắt đầu bất hòa với Tô Nhiễm, khiến Tô Nhiễm
thương tâm. Nàng đặc biệt tức giận, Nhạc Phong cũng đặc biệt tức giận. Vì thế
nàng với Nhạc Phong ăn khớp với nhau, ở sau lưng kêu Tiêu Mộc Trần ngu ngốc.
Thời gian qua lâu, nàng quên luôn tên thật của nhị sư huynh.
Nhìn thấy Tiêu Mộc Trần, nàng không tự chủ
được nhanh chóng hiện lên hai chữ ‘ngu ngốc’. Bởi vậy nhất thời lỡ kêu một
tiếng bạch sư huynh. Thực dọa người!
"Dao Băng sư muội, muội muốn đi
đâu?" Là tiếng tứ sư huynh Trầm Minh Phàm.
Nàng đột nhiên hoàn hồn, vừa rồi rất xấu
hổ, thế nên không phát hiện tứ sư huynh, đại sư huynh, còn có tam sư huynh đều
ở đây. Một câu "Bạch sư huynh" kia sợ rằng bọn họ đều nghe được.
Đỗ Dao Băng đánh trống lảng: "Ta muốn
đến hậu sơn luyện công."
"Muội luyện được mấy thức của bộ 'Phi
Thiên Cửu Thức' sư phụ dạy rồi?" Tiêu Mộc Trần hỏi.
"A, kia... Ha ha, đúng rồi, ta đang
định luyện một thức cuối." Nàng cũng không dám nói một chiêu cũng chưa
luyện thành, nếu để bọn họ biết, không chừng sẽ bịa đặt gì đó với cha nàng.
Nàng đã lĩnh giáo qua năng lực bát quái của
các sư huynh, chuyện tam sư huynh bị phái Thanh Thành đánh đều là chuyện trà dư
tửu hậu các đệ tử Thục Sơn say sưa tối ngày. Thậm chí có người còn nói tam sư
huynh coi trọng Phương Nhược Lan, nữ nhi của chưởng môn Thanh Thành, thổ lộ bất
thành, bị Phương Nhược Lan sai người đánh cho tàn phế. Sự thật có thể bị bóp
méo đến nước này, nếu nàng là tam sư huynh, đã sớm vung kiếm tự vận, lấy cái
chết chứng minh.
Tam sư huynh cẩn thận quan sát: "Sắc
mặt muội không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái? Không thoải mái cũng
đừng cố."
"Không phải thân thể không thoải mái,
Tô Nhiễm đi rồi, không ai điên cùng nàng, nàng rất buồn bực. Đúng không sư
muội?" Tứ sư huynh luôn tiện mồm như vậy.
Thân là Thục Sơn nữ thần, tức giận nàng
cũng nhịn được. Đúng, chịu đựng.
Thấy Đỗ Dao Băng không nói, tứ sư huynh lắc
đầu, thở dài nói: "Dao Băng, ngươi không thể ở cùng Nhiễm Nhiễm."
"Vì sao?" Người hỏi là tam sư
huynh.
"Một trong hai đã đủ khiến chúng ta
chịu không nổi, hai người một chỗ, cơ nghiệp trăm năm của Thục Sơn sớm muộn
cũng bị hủy trong tay các muội. Ai!" Nói xong hắn ta thán một tiếng rất
hợp thời.
Ai biết đều nói, Tô Nhiễm với Đỗ Dao Băng
là rắn chúa Thục Sơn. Thục Sơn có câu: thà rằng đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc
tội nữ nhân, thà rằng đắc tội nữ nhân khắp thiên hạ, cũng đừng đắc tội Tô Nhiễm
và Đỗ Dao Băng. Thế mới thấy hai người ở Thục Sơn có lực sát thương lớn bao
nhiêu.
"Diệp Khuynh Thiên!" Đỗ Dao Băng
đột nhiên chỉ tay về hướng bên cạnh, tứ sư huynh lập tức hết lải nhải, biết rõ
là giả vẫn nhịn không được, quay đầu nhìn.
Đỗ Dao Băng cười trộm, Diệp Khuynh Thiên
quả nhiên uy hiếp tứ sư huynh. Nàng cực kỳ đắc ý, không phát hiện xung quanh có
gì bất thường. Đã lâu không thấy các sư huynh đáp lời, nàng mới buồn bực xoay
người, ông trời ơi, cha từ trên trời giáng xuống khi nào!
Cha nàng hỏi nàng: "Ngươi vừa nói
'khuynh thiên' gì?"
"A, ta đang thảo luận với các sư huynh
về chiêu cuối cùng ‘khuynh thiên nhất kiếm’ trong 'Phi thiên cửu thức' nên
luyện thế nào." Đỗ Dao Băng thuận miệng bịa chuyện, mặt không đỏ tim không
loạn, giống như thật.
Ngày thường nàng đùa nghịch cùng Tô Nhiễm, chọc
chó mắng mèo, sao còn tâm tư nghiên cứu võ học. Sở dĩ biết rõ chiêu cuối cùng
trong "Phi Thiên Cửu Thức" gọi là "Khuynh Thiên Nhất Kiếm"
còn không phải vì có hai chữ "Khuynh Thiên" trong đó. Tên của mỹ nữ
có thể khiến mọi người mơ màng.
Bất quá cha thực hài lòng với câu trả lời
của nàng, vuốt râu nói: "Nha đầu ngươi cuối cùng đã an phận. Hôm nay cha
tới tìm ngươi, là muốn nói với ngươi một việc. Mấy ngày nữa, Tĩnh Từ sư thái sẽ đến Lạc Dương cử hành pháp
hội. Xưa nay người thích du lịch khắp nơi, thu nhận đệ tử. Cho nên muốn nhân
pháp hội lần này, truyền thụ sở học cả đời cho người hữu duyên, đến lúc đó người
sẽ chọn lựa một ít nữ tử có tuệ căn theo người tu hành, ngươi không
ngại..."
"Không phải chứ, cha, người người người...
Người bảo ta xuất gia? Người với mẫu thân sao vậy, một bức ta thành thân, một
bức ta xuất gia!"
"Không phải xuất gia, là bảo ngươi
theo Tĩnh Từ sư thái tu hành vài ngày, mở mang kiến thức. Đừng tưởng ta không
biết ngươi và Nhiễm Nhiễm bình thường làm gì. Nay Nhiễm Nhiễm sắp thành thân,
ngươi cũng nên thu tâm."
"Cha..."
"Kêu mẫu thân cũng vô dụng, ta đã
quyết định, mấy ngày nữa ngươi phải đi Lạc Dương. Về chuyện Nhiễm Nhiễm thành
thân, Mộc Trần, Sở Nghiêm, Minh Phàm, ba người các ngươi thay mặt vi sư đến
kinh thành một chuyến đi."
Mọi người đi hết, chỉ còn mình Đỗ Dao Băng đứng
ngây ngốc. Nàng phát điên, vì sao, vì sao, vì sao, vì sao đãi ngộ khác biệt lớn
như vậy, bắt nàng đi Lạc Dương theo ni cô niệm kinh, bọn sư huynh lại đi kinh
thành uống rượu mừng. Trời ơi, giết nàng đi, kỳ thật nàng cũng rất muốn trốn.
***