Ta dễ lắm sao
Lúc cha mẹ đến thăm, ta đã hồi phục hơn
nhiều, đang ngồi uống trà hoa nhài cạnh bàn. Bác với nhị di nương, tứ di nương
cũng đến, còn có Tô Nam và Tô Duyên. Ta thấy khó hiểu, hai người bọn họ từ khi
nào quan hệ như hình với bóng tốt đẹp như vậy, huynh đệ thân thiết cũng không
tất yếu phải thế. Tám chín phần là bọn họ thường cùng nhau lêu lổng bên ngoài,
về phần chơi bời ở sòng bạc hay Vạn Hương Lâu cũng chỉ có bọn họ biết.
Mẫu thân vừa vào cửa đã vội vọt tới trước
mặt ta, vấp phải ghế thiếu chút nữa ngã nhào, đúng là một trời một vực với dáng
vẻ ung dung cao quý ngày thường. Xem ra ta bị bệnh sẽ làm họ lo lắng.
"Nhiễm Nhiễm, ngươi không sao chứ, sao
sắc mặt kém vậy?" Mẫu thân sờ sờ trán ta, "Còn hơi nóng, muốn ta gọi
thái y đến xem hay không?"
"Không cần, không cần, ta từ nhỏ nuôi
thả bên ngoài, da thô thịt dày, không giống tiểu thư chốn khuê phòng, sao có
thể chiều chuộng vậy?"
"Lời này của ngươi hình như đang thầm
oán ta và cha ngươi bỏ mặc ngươi, chúng ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi
không rõ sao..."
Ta ngắt lời nàng: "Ai nha, ta biết, mọi
người đều tốt với ta, tốt với ta. Được rồi, hiện tại ta tốt lắm, mọi người nên
đi thôi."
Mẫu thân rõ ràng thấy ta không giận, sắc
mặt người là lạ, cũng không nói gì. Lúc này còn có thể cao hứng mới kỳ quái.
‘Cha dượng’ nãy giờ vẫn trầm mặc, nhìn ta bằng ánh mắt bí hiểm. Câu ta vừa nói
tương đương với lệnh đuổi khách, người cũng không trách ta không hiểu quy củ, thật
sự xoay người đi.
"Các ngươi cũng đi thôi, ta có mấy lời
muốn nói riêng với Nhiễm Nhiễm." Mẫu thân vừa nói xong, mọi người cũng lục
tục đi ra.
Mẫu thân đột nhiên nghiêm túc, người kéo
tay ta, thấm thía nói: "Ta biết ngươi không vui nhưng cũng không còn cách
nào. Đừng thấy cha ngươi bên ngoài hài lòng, kỳ thật hắn cũng bất đắc dĩ, không
biết có bao nhiêu người muốn đánh đổ hắn, chờ chê cười hắn. Cha ngươi với Tần
tướng quân vốn quan hệ thâm sâu, chỉ cần chúng ta kết thân với Tần gia, còn ai
dám nói một câu không phải."
"Đừng giảng đạo lý to lớn đó với ta,
ta không nghe, không nghe!" Ta ôm lỗ tai.
"Ngươi không nghe cũng phải
nghe," Mẫu thân bỏ tay đang bịt tai của ta, "Cậu ngươi là hoàng đế
tốt, đây là phúc đức của xã tắc. Người thật ra rất yếu đuối, người cần cha
ngươi với Tần tướng quân phụ tá. Trước mắt triều đình nhìn như yên tĩnh, trên
thực tế lại rất loạn, có mấy thế lực rình ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi. Hơn
nữa biên cương náo động, trong triều hai phái chủ chiến chủ hòa tranh luận gay
gắt. Này loạn trong giặc ngoài, dân chúng sẽ không yên."
"Vậy để giang sơn xã tắc diệt vong
đi!" Ta bỏ lại một câu, chạy nhanh tới trốn trên giường, dùng chăn lấp
mình.
"Ngươi, đứa nhỏ này, sao lại nói
vậy!"
"Ta nói vậy thì sao chứ? Mọi người
không được bức ta, không được bức ta, ta sẽ điên mất!"
Mẫu thân xốc chăn trên người ta một lần, ta
đắp lại một lần. Người lại xốc lên, ta lại đắp lại... Cứ thế lặp lại vài lần, rốt
cục người đã mất kiên nhẫn, cách một lớp chăn thật ta cũng có thể nghe được
tiếng thở dài thật mạnh. Qua hồi lâu, ta toát mồ hôi, cuối cùng mẫu thân cũng
đi rồi. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, ta rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Mẫu thân nói nữ tử không cần lo chuyện cao
xa, thực ra nàng mới giống chính trị gia, há mồm ngậm giang sơn xã tắc. Ta
đương nhiên biết mục đích thật sự là khuyên ta ngoan ngoãn lập gia đình, còn
lấy giang sơn xã tắc trách ta. Ta chính là một người không tiền đồ, giang sơn
diệt vong thì diệt vong, cùng lắm ta chôn cùng giang sơn.
Ta khát muốn chết, vọt tới trước bàn nâng
chung trà lên uống một hơi cạn sạch. Bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân, ta nghĩ
mẫu thân quay lại, đang tính chui vào chăn giả chết thì thấy Tô Nam bước vào.
"Đã nói các ngươi nên đi hết đi, ta
đang bệnh, không rảnh chơi trò quỷ với ngươi." Ta buông chén ngồi vào bàn.
Không thấy Tô Nam đáp lời mà lại nghe tiếng
Tuyết Liễu: "Tiểu thư, đây là lão gia bảo nô tỳ đưa tới cho người."
"Cái gì vậy?" Ta ngẩng đầu.
Tuyết Liễu đặt đồ trên bàn, là mấy hỉ phục
đỏ thẫm. Vừa thấy đã nổi giận, không hề nghĩ ngợi, hất tay trên bàn: "Lấy
đi, lấy đi, ai thích mặc thì mặc đi!"
"Tiểu thư, là lão gia bảo nô tỳ đưa
đến." Tuyết Liễu đặc biệt ủy khuất.
Ta vẫy vẫy tay: "Được rồi, được rồi,
ngươi lui xuống đi. Ta cũng chưa nói là ngươi."
Tuyết Liễu như được đại xá, bỏ của chạy lấy
người. Tô Nam vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nếu chuyển đến phòng ta ở luôn,
tuyệt đối có thể làm một môn thần miễn phí.
"Ngươi đến chê cười ta?" Ta hỏi
môn thần, ngữ khí thực ai oán, còn oán hơn oán phụ.
Môn thần rốt cục mở miệng: "Chê cười
ngươi rất khó coi một chút."
Nghẹn khuất trong lòng đã lâu bị một câu
này của hắn kích ra hết, ta cao giọng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, ta khó
coi, rất khó coi, không phải làm theo yêu cầu các ngươi sao. Mới nháy mắt, nhị
tẩu tới khuyên ta thành thân, mẫu thân ta lại tới, phỏng chừng hôm nay tâm tình
cha không tốt, bằng không người cũng hùa vào. Lấy một ít đạo lý lớn lao trách
ta! Ta Tô Nhiễm chính là một người không nói đạo lý, ta không muốn theo ý các
ngươi, thì sao? Ta dễ lắm sao, ta làm sai cái gì? Từ nhỏ đến lớn, ta không đánh
nhau, không mắng người, không châm ngòi ly gián, không lấy lòng mọi người...
Cha mẹ bắt ta đi Thục Sơn, được, ta đi! Bắt ta về nhà, được, ta về! Hiện tại
lại gả ta cho một người đã có ý trung nhân, ta không thể đáp ứng. Đây là chung
thân đại sự của ta, nếu làm không tốt cả đời sẽ bị hủy hoại... Ta dễ lắm
sao!"
Vừa nói, ta vừa rất phối hợp khóc lên, càng
khóc càng lớn, một phen nước mũi một phen lệ. Khóc còn không tính, ta thấy chưa
hết giận bèn kéo quần áo dùng toàn khí lực bú sữa mà xé. Vân Cẩm Phường không
hổ là cửa hàng số một ở kinh thành, không hổ là có nhiều phu nhân tiểu thư đến
mua, ngay cả một khăn tay thêu hoa cũng đắt chết người, chất lượng quần áo cực
tốt! Ta xé hơn nửa ngày mới xả ra một đường may. Xé mệt, ta ném hết quần áo ra
đá mấy đá cho hết giận.
Tô Nam trợn mắt, há hốc mồm nhìn, trong
lòng hắn khẳng định nghĩ: Tô Nhiễm có phải điên thật rồi không?
Ta ngồi dưới đất gào khóc: "Vì sao? Vì
sao?"
"Vì sao cái gì?" Tô Nam ngồi xổm
xuống, giúp ta lau nước mắt.
Ta gạt tay hắn ra: "Vì sao, vì
sao?"
"Vì sao cái gì? Ngươi đừng mê
sảng."
Ta mới không thèm mê sảng với hắn, hắn càng
hỏi ta càng khóc thảm thiết, nước mắt như hồng thủy tràn ra. Còn gào thét, cổ
họng cũng khô luôn. Tô Nam cũng thực ý tứ, hắn thấy ta khóc dữ, cũng cùng ngồi
dưới đất với ta, không nói không rằng nhìn ta khóc, như xem diễn miễn phí. Ta cảm
thấy mình là một diễn viên rất có tố chất.
"Thất ca... Kỳ thật Tần Lãng hắn...
Ngươi có biết hay không, Tần Lãng kỳ thật đã có ý trung nhân..." Ta khóc
thút thít, cố hết sức nói, "Ý trung nhân của hắn là Sở Tức Trữ, chính là
tiểu quận chúa Tĩnh vương phủ."
Tô Nam nhíu mày: "Ngươi nghe ai
nói?"
"Thật sự, ta không lừa ngươi. Hắn với
Sở Tức Trữ thanh mai trúc mã, nếu không vì cha hắn bất hòa với Tĩnh vương gia,
không chừng hiện tại con hắn còn có thể thả diều. Vì sao các ngươi muốn gả ta
cho một người đã có ý trung nhân, hắn nghĩ ta rất muốn gả cho hắn. Ngày đó hắn
đến nhà chúng ta, ngươi có biết hắn nói gì với ta không, hắn nói ta đừng có suy
nghĩ không an phận với hắn. Dựa vào đâu mà ta có suy nghĩ không an phận với
hắn, chẳng lẽ vì hắn anh tuấn? Lâu Huyên đứng trước mặt, ta cũng không chớp mắt
một cái..."
Nói xong ta ủy khuất đứng lên, nước mắt vừa
ngừng lại ào ào tuôn chảy. Ta lớn vậy còn chưa từng khóc mãnh liệt thế này,
ngay cả lần đó trúng độc suýt chết cũng không khóc.
Ta thề với trời ta nói thật không sai, tất
cả đều là Tôn Nhược Sắc kể cho ta biết, Tôn đại tiểu thư hẳn sẽ không bịa
chuyện xưa nhàm chán dỗ ta. Nàng nói Tần Lãng với Sở Tức Trữ tình chàng ý
thiếp, từ nhỏ đặc biệt đã có tướng phu thê. Tĩnh vương gia không thích nhi nữ
bảo bối nữ nhi gần gũi với con của đối thủ, vì thế chia lìa uyên ương, đưa Sở
Tức Trữ đến Dương Châu. Thời điểm đó, ta và Tần Lãng đã có hôn ước, Tần Lãng
không có cách, chỉ có thể rưng rưng vẫy tiễn người trong lòng đi xa.
Trường hợp đó ngẫm lại nên cảm động rối
tinh rối mù, lưu luyến chia tay, thập phần đưa tiễn. Nếu Sở Tức Trữ cưỡi ngựa,
Tần Lãng nên dùng hảo mã đuổi theo vài dặm đường, vừa rơi lệ vừa kêu
"Không nghĩ sẽ phụ ý tương tư". Nếu Sở Tức Trữ ngồi thuyền, Tần Lãng
nên ở bến đò dùng ánh mắt thâm tình chăm chú thật lâu, thuận tiện tức cảnh
thành thơ "Ba dòng, bốn nước, chảy qua bến Cổ Châu" gì đó, nga không,
không phải Cổ Châu, là Dương Châu. Được rồi, vậy đổi thành “Bầu trời một màu
xanh ngắt, chỉ gặp Trường Giang phía chân trời”. Oa, thật sự rất lãng mạn, rất
cảm động.
"Nhiễm Nhiễm?"
Ta đang tự đắm chìm trong không gian tưởng
tượng không thể kềm chế, Tô Nam một câu "Nhiễm Nhiễm" thực mất hứng, khiến
toàn bộ hình ảnh đẹp đẽ trong đầu vụt mất. Không thể không nói, ta quả thật là
thiên tài, đã đến lúc nào rồi mà còn có tâm tình suy tưởng thế này.
"Sao?" Ta hỏi hắn.
Vốn tưởng Tô Nam có lương tâm an ủi ta, dù
sao ta lãng phí nhiều nước mắt như vậy, đồng tình một chút cũng thường thôi. Ai
ngờ hắn buông một câu "Ngươi không đi kể chuyện thật đáng tiếc". Ta
nói hắn không tin ta, hắn còn không phản bác lại nói tiếp: "Ai rồi cũng sẽ
qua, trước kia ngươi thầm mến nhị sư huynh, trước kia Gia Gia thầm mến ngũ ca,
đều là chuyện nhỏ, ngươi nên biết phân cao thấp."
"Ngươi ngươi ngươi..." Ta lắp
bắp, "Ai nói với ngươi ta thầm mến nhị sư huynh? Ngươi làm biết?"
Thật bàng môn tả đạo mà, đừng nói kinh
thành, chính là phóng mắt toàn Thục Sơn, người biết việc này cũng chỉ đếm trên
đầu ngón tay, trừ nhị sư huynh, chỉ có hai người: một là cửu sư huynh Nhạc
Phong, một là sư tỷ tốt nhất của ta Dao Băng. Bất quá bọn hắn tinh mắt, tự mình
phát hiện, ta là người thẹn thùng, nào dám kể cùng ai, ngay cả nhị sư huynh
cũng là Nhạc Phong làm lộ ra. Tô Nam làm sao biết? Không phải Nhạc Phong bán
đứng ta chứ? Ta nghiến răng nghiến lợi.
Mắt ta phát hỏa: "Có phải cửu sư huynh
nói với ngươi?"
"Sao có thể, hắn sợ ngươi như vậy, nói
ta biết việc này không phải muốn chết sao." Tô Nam hoàn toàn phủ định,
"Đừng quan tâm ai nói ta biết. Có một số việc ngươi cũng nên tích cực,
chẳng lẽ Tô Nhiễm ngươi phóng hỏa, Tần Lãng hắn đốt đèn không được? Tâm lý cân
bằng chút đi."
Tô Nam tính vỗ mông chạy lấy người, ta nhảy
dựng lên truy vấn: "Đúng rồi, làm sao ngươi biết Lương Gia thầm mến Tô Hành?
Ngươi có phải đổi nghề làm con giun trong bụng người ta không, sao chuyện bát
quái gì đều biết, thật sự tà đạo."
"Hiếu kỳ quá không tốt, ha ha."
Tô Nam quay đầu lại cười.
Cười thật sáng lạn, còn rạng rỡ hơn ánh mặt
trời. Nhưng giờ phút này nụ cười đó xuất hiện trên mặt Tô Nam khiến ta hận
không thể xông lên đá hắn hai cú.
***