Nhớ lại chuyện trúng độc thê thảm
Đổi quần áo xong, Lâu Huyên vẫn còn ở đó.
Ta cố ý cọ xát rất lâu ở trong, vì muốn hắn tự giác bỏ đi, nào biết hắn kiên
nhẫn như vậy.
"Muốn nói gì nhanh lên, ta bề bộn
nhiều việc." Ta lười nâng mắt lên.
Lúc không biết thân phận thật của hắn, ta
ghét hắn lòng dạ hẹp hòi. Sau này Nhạc Phong nói hắn chính là Du Long Công Tử
đại danh lừng lẫy, ta ngoại trừ kinh ngạc chính là phẫn nộ. Đối với một người
khiến Lương Gia ra đến nông nỗi này, muốn ta tâm bình khí hòa nói chuyện với
hắn, trừ phi ta đổi tính.
Lâu Huyên tự cho mình thật phong cách, liếc
mắt lạnh lùng phun ra hai chữ: "Lấy ra."
"Lấy gì? Ngươi chưa tỉnh thì về chui
vào chăn đi, ra đường làm gì." Ta nói thầm.
"Tô tiểu thư, ta không định đùa giỡn
với ngươi. Ngươi thân mình thấm nước cũng không chịu nổi, mau đưa trả vật kia
cho ta, sau đó về nhà kêu đại phu tới bắt mạch đi."
"Trả lại cho ngươi? A, ngươi không
phải nói con ngựa kia chứ, nó đã chết ta làm sao trả lại cho ngươi? Như vậy đi,
hai ngày nữa ta nói tam ca ta tìm một con ngựa tốt đền cho ngươi. Tam ca chọn
ngựa tốt lắm..."
"Đừng giả bộ với ta," Lâu Huyên
ngắt lời ta, mặt sa sầm, "Ngươi biết thứ ta nói không phải ngựa,
là mầm hoa, nguyệt hoa viên. Ngày đó ngươi lấy ở trên ta."
Đầu tiên ta sửng sốt, sau đó bắt đầu khinh
bỉ hắn. Khả năng vu oan hãm hại của Lâu Huyên cũng quá thấp, chỉ dừng lại ở chỉ
số thông minh trẻ con. Muốn mắng ta cứ việc nói thẳng, cần gì nói ta lấy mầm
hoa, thật sự oan cho ta. Ngày đó đúng là ta lấy mầm hoa trên mình hắn nhưng rõ
ràng đã trả lại. Không như hắn không biết phải trái, tìm không thấy thì đổ cho
ta. Hơn nữa, ta là nữ nhi bình thường, không có bất kì tư tưởng không an phận
gì với đại mỹ nữ Diệp Khuynh Thiên, ta mới không nhàm chán trộm này trộm nọ của
hắn, sau đó mượn hoa hiến phật lấy lòng Diệp Khuynh Thiên.
Ta không nói lời nào, Lâu Huyên đại khái
nghĩ ta cam chịu, đến trước mặt ta: "Lấy ra đây đi."
"Ngươi đừng làm bậy, ta không bắt
ngươi..." Nói được một nửa, Lâu Huyên ra tay cực nhanh, điểm trúng huyệt
ta, ta nóng nảy, "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn sao, đừng xằng bậy, đây
chính là dưới chân thiên tử, giữa ban ngày, ngươi muốn giết người diệt khẩu
cũng phải chọn nơi hẻo lánh. Tin hay không ta kêu phi lễ!"
Lâu Huyên liếc mắt khinh thường, rõ ràng đã
điểm luôn á huyệt. Ta khóc không ra nước mắt, muốn đánh muốn mắng đều không
được, chỉ có thể giương mắt nhìn. Ta thật muốn lấy búa đánh Lâu Huyên thành đầu
heo nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng, khả năng thực hiện tuyệt đối vô cùng
thấp.
Ta trơ mắt nhìn Lâu Huyên lục lọi hết túi
lớn túi nhỏ ta mang theo, từ trong lấy ra một thứ giống "mầm hoa",
ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi nói ngươi không lấy, đây là cái
gì?"
Gặp qua người ngốc chưa thấy ai ngốc như
vậy, hắn điểm á huyệt lại hỏi ta, bảo ta trả lời như thế nào. Ta rất muốn nói
cho hắn biết đó không phải là mầm hoa mà là Vãn Hương Đan Tố Nữ cho ta, chỉ
dùng để giải độc trên người ta. Nhưng chính là nói không nên lời. Không ngờ Vãn
Hương Đan màu xanh giống mầm hoa, hắn liền vàng thau lẫn lộn. Có gan chôn nó
xuống đất, nếu có thể mọc rễ nẩy mầm, ta gọi hắn bằng cha, nếu muốn gọi ông nội
cũng được.
Về phần chuyện ta trúng độc, nói đến thật
dài, đó là chuyện ba năm trước đây.
Lúc ấy ta còn không hiểu chuyện, sư nương
ngày thường thích mân mê độc trùng độc thảo nhất, ta thấy ngạc nhiên, liền theo
nàng học hỏi. Nữ nhi duy nhất của sư nương - Dao Băng sư tỷ cảm thấy đây là
bàng môn tả đạo, không muốn đụng vào, sư nương đang lo không có truyền nhân,
thấy ta nguyện ý học, người đương nhiên dốc lòng chỉ dạy. Cứ cách vài ngày chế
ra một loại độc mới, sư nương lại khoe với ta. Thật tình mà nói toàn bộ Thục
Sơn, người cũng chỉ có thể khoe với ta, những người khác rất khinh thường việc
này.
Khi đó xảy ra sự kiện đánh nhau rúng động
lòng người nhất Thục Sơn trong mấy chục năm qua, nhân vật chính là tứ sư huynh
và đại đồ đệ của nhị sư thúc Sầm Kiếm sư huynh. Nguyên nhân rất đơn giản, thậm
chí ta còn thấy rất ngu ngốc.
Ở Thục Sơn, từ sư phụ, sư thúc cho tới gã
tạp dịch ở phòng bếp, không ai không biết tứ sư huynh si mê Diệp Khuynh Thiên.
Sầm sư huynh cố tình không rõ nói "Diệp Khuynh Thiên thích mang khăn che
mặt, không dám lộ mặt thật, khẳng định giả làm mỹ nhân". Lời này rơi vào
tai tứ sư huynh, hắn liền phát hỏa, tìm Sầm sư huynh quyết đấu. Cũng không biết
tại sao mà người tới xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, đơn đả độc đấu cuối
cùng trở thành quần đấu. Ba mươi đệ tử Thục Sơn tụ tập ở hậu sơn, một phe mười
mấy người, hai phe cứ như vậy oanh oanh liệt liệt đấu võ.
Thục Sơn quy củ sâm nghiêm, sự kiện quần ẩu
lớn vậy chưa từng xảy ra trong mấy chục năm nay. Các đệ tử Thục Sơn nghe nói có
người kéo bè kéo phái đánh nhau, tất cả hưng trí dạt dào chạy đến hậu sơn xem
tuồng miễn phí, có người hiểu chuyện thậm chí còn bày trò cá cược xem phe nào
sẽ thắng. Lúc ấy sư phụ cùng các sư thúc đều đang bế quan, trong núi không hổ,
mọi người tự nhiên không sợ, đánh nhau đánh nhau, cá cược cá cược, quên trời
quên đất. Sau này Dao Băng sư tỷ nói ta biết, nàng cá tứ sư huynh thắng, kết
quả lời hơn trăm lượng bạc, đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Ta tuy rất bát quái nhưng trong sự kiện
quần ẩu kia, ta tuyệt đối là bàng quan hơn những người đứng xem, ta cố tình
đứng ngoài lề. Ta đang rất tò mò, rất rất tò mò với độc dược mới chế của sư
nương. Thừa dịp sư nương đi Lạc Dương, ta trộm độc dược trân quý mỗi thứ một
chút, định đến hậu sơn kiếm thỏ hay chim hạ dược xem hiệu quả có thực sự thần
kỳ như sư nương nói hay không.
Khi đến hậu sơn, đúng lúc chứng kiến hai
phe đang đánh nhau, ta thật vất vả nén hiếu kỳ đi đường vòng. Nào biết bọn họ
đánh rất kịch liệt, khói lửa mịt mù, ta ngã xuống vì trốn một vị sư huynh không
cẩn thận bị kiếm đánh trúng. Sau đó lại vì trốn một vị sư huynh đang bay tới,
sợ bị hắn đè chết nên lăn trên đất lăn vài cái, độc dược toàn bộ rơi ra dính
khắp người ta.
Hậu quả thực thảm thiết, cũng thật như diễn
kịch. Ta không cần bắt thỏ hay chim thí nghiệm mà tự thể nghiệm uy lực độc
dược. Thời điểm trăm độc cùng phát tác, ý nghĩ đầu tiên trong đầu không phải là
ta sắp chết hoặc mau tìm đại phu cứu mạng mà là sư nương cũng chơi ta phải
không. Độc của nàng quả nhiên không lợi hại bình thường, ta nhất thời tựa như
bị ngàn vạn con kiến, con nhện, con rết cùng cắn xé, thống khổ muốn chết ngay
lập tức.
Ta khó chịu lăn lộn trên mặt đất, các sư
huynh đang đánh chiến hừng hực khí thế thấy sự tình không ổn, vội hạ kiếm đình
chiến. Theo bát quái nữ vương Dao Băng tiết lộ, lúc ấy tứ sư huynh cách xa
nhất, không phát hiện chuyện đã xảy ra. Sầm Kiếm sư huynh dừng chiêu trước, kết
quả bị trúng một cước của tứ sư huynh. Vị sư huynh bày trò cá cược đúng là
chuyên nghiệp, lúc ta sắp chết, hắn còn không quên đại cục, long trọng tuyên bố
tứ sư huynh thắng trận.
Hơn trăm lượng bạc của Dao Băng sư tỷ kia
bởi vậy mà có, nghiêm túc mà nói, có hơn phân nửa là công lao của ta. Nếu
không, xét công lực ngang ngửa của tứ sư huynh và Sầm sư huynh, không biết ai
sẽ thắng. Đổi lại là ta, khẳng định đặt cược cho Sầm Kiếm sư huynh. Muốn trách
chỉ có thể trách tứ sư huynh bình thường hay khi dễ ta, ai thắng thì thắng, ta
cũng không thích hắn thắng.
Cả môn phái ba chân bốn cẳng nâng ta về
phòng, có người cao thấp cưỡi ngựa hạ sơn mời đại phu. Thục Sơn là nơi hẻo
lánh, đại phu ở thôn trấn dưới núi chỉ có thể chữa cảm mạo với bệnh vặt, đừng
nói trúng nhiều độc cùng lúc như ta, chỉ một trong số đó cũng có thể bức tử bọn
họ.
Mọi người không có cách nào khác, trước
đành phải mời sư phụ xuất quan. Theo quy củ của Thục Sơn, tự tiện quấy rầy tiền
bối bế quan, nhẹ sẽ bị giam, nặng sẽ bị trục xuất sư môn. Nếu thật không còn
cách nào khác, các sư huynh cũng sẽ không làm chuyện hủy hoại tương lai như
vậy. Sư phụ vừa xuất quan, tự nhiên không thể giấu được sự kiện quần ẩu, nếu ta
không nén đau đớn kịch liệt, quỳ trên mặt đất vì mọi người cầu tình, phỏng
chừng hai nhân vật chính tứ sư huynh và Sầm sư huynh đã sớm cuốn gói về nhà,
cày ruộng nuôi heo.
Hình tượng to lớn của ta từ sau sự kiện
quần ẩu đã đi vào lòng người, thế nên mỗi khi nhắc tới tên Tô Nhiễm, các đệ tử
Thục Sơn mặc kệ biết hay không biết ta, đều giơ ngón cái lên khen ta. Sau đó,
mặc kệ ta cố tình gây sự ra sao, không làm việc ra sao, tứ sư huynh đều bỏ qua
cho ta. Ai bảo hắn nợ ta một nhân tình, tuy suýt hại chết ta nhưng xứng đáng.
Phải biết rằng sư phụ tuy võ công rất cao nhưng lại chẳng biết gì về độc thuật,
hắn cũng không thể làm được gì. Ta lúc ấy thật đúng là sắp chết đến nơi.
Cuối cùng, sư phụ cùng các sư thúc dùng nội
lực giúp ta trì hoãn thời gian phát độc đồng thời phái Dao Băng sư tỷ đi Lạc
Dương mời sư nương về. Các nàng không mau về thì ta chắc chắn đi đời nhà ma. Sư
nương cho ta vài viên Hoàn Hồn Đan nhưng không làm nên chuyện. Ta trúng đủ loại
độc trên đời, tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm, hơn nữa độc vào cơ thể đã
lâu, đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng. Sư nương trải qua mấy ngày đành phải cùng sư
phụ hộ tống ta đến Y Tiên Cốc tìm cháu nàng là Tố Nữ cứu ta.
Tố Nữ là Y Tiên Cốc cốc chủ, y thuật rất
cao, không dễ dàng ra tay cứu người. Nàng trị bệnh cứu người có ba quy củ bất
thành văn: xem không vừa mắt không trị; nhân phẩm không tốt không trị; tâm tình
không tốt không trị. Về phần cân nhắc ba điểm này thế nào, nàng đều có tiêu
chuẩn. Có đôi khi người ta dâng vàng bạc châu báu đến, nàng cũng thờ ơ, có đôi
khi trên đường đụng một cái khất cái phát bệnh sởi lâu ngày, nàng lại đột phát
thiện tâm. Trên giang hồ có rất nhiều người từng đi Y Tiên Cốc cầu y bị Tố Nữ
cự tuyệt nên nàng có một ngoại hiệu là "Lãnh Diện Y Tiên".
Cũng không biết vì sao, Tố Nữ thấy ta đặc
biệt thuận mắt, không cần nể mặt sư phụ, sư nương, nàng vỗ ngực cam đoan sẽ trả
lại ta một người mạnh khỏe cho bọn hắn. Sư phụ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, cùng
sư nương về lại Thục Sơn.
Thân phận của ta rất đặc thù, nếu chuyện
trúng độc bị người rắp tâm lợi dụng, sẽ gây ra chuyện không hay khiến triều
đình phân tranh cùng võ lâm. Cho nên chuyện ta trúng độc ở Thục Sơn bị nghiêm
cấm nói ra. Ta cũng thức thời, đáp ứng sư phụ giữ kín trong bụng, tuyệt không
nhắc tới kể cả với người nhà.
Dù Tố Nữ y thuật cao minh nhưng tìm tòi gần
một năm mới giải hết độc trong người ta. Một năm đó là quãng thời gian khó khăn
nhất trong đời ta, thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc vì đau đớn, thân thể khi như
lửa đốt, khi như đóng băng, có thể nói chịu nhiều khổ sở. Nhưng thu hoạch cũng
không nhỏ. Ta bệnh lâu thành thầy, đã học được năm sáu phần y thuật xuất thần
nhập hóa của Tố Nữ.
Theo lý, y thuật của Y Tiên Cốc không thể
truyền cho người ngoài, Tố Nữ thật sự thấy ta hợp ý, lại thấy ta có thiên phú,
nàng liền thay cố sư phụ, cũng chính là Y Tiên Cốc cốc chủ đời trước Phá Kê
Thần Y nhận ta làm đệ tử. Cứ như vậy, ta đánh bậy đánh bạ thành truyền nhân của
thiên hạ đệ nhất thần y. Đó là một bí mật, ta được thần y danh tiếng truyền thụ
muốn khoe cùng không khoe được, ngay cả với sư phụ, sư nương ta cũng không được
phép nói. Trừ ta và Tố Nữ, còn có sư muội của Tố Nữ là U Chỉ, chuyện này không
có người thứ tư biết được.
Độc của ta đã giải nhưng không hết hẳn. Từ
đó về sau bệnh căn không dứt, ngẫu nhiên sẽ đau ngực. Tố Nữ nói đó là dấu hiệu
dư độc trong cơ thể phát tác, may là không trí mạng. Mấy năm nay, nàng vẫn dốc
lòng nghiên cứu y thuật, giúp ta tìm giải pháp nhưng không có thu hoạch.
Ta chung quy không phải người Y Tiên Cốc,
một năm sau sư phụ phái người đưa ta về Thục Sơn. Lúc sắp đi, Tố Nữ cho ta mười
viên Vãn Hương Đan xanh biếc, nói ta khi đau thì ăn một viên, có thể khắc chế
độc tính. Đại khái đây cũng là năng lực cực hạn của nàng.
Ta vẫn mang theo Vãn Hương Đan trên người,
xuất môn quên tiền cũng sẽ không quên thuốc. Nói sao cũng liên quan đến tính
mạng, không nhớ sẽ tiêu đời. Ta rất sợ chết, tự nhiên không dám quên.
Đợi đến khi Vãn Hương Đan chỉ còn lại một
viên, ngực ta cơ hồ không đau nữa. Ta ôm ấp hi vọng dùng bồ câu đưa tin cho Tố
Nữ, hỏi nàng tác dụng của Vãn Hương Đan, độc dường như không còn... Đây cũng là
phương thức ta tự an ủi mình. Tố Nữ không hồi âm, nếu hôm nay Lâu Huyên không
đoạt Vãn Hương Đan của ta, ta thậm chí đã quên mình từng có một thời trúng độc
thê thảm như vậy.
***